Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Hic … em ác quá …
Hắn thất vọng gục mặt vào ngực Lộc Hàn , “cậu nhỏ” của hắn lên đến đỉnh rồi mà không được thoát ra khỏi người đang nóng rạo rực này . Hắn đành chạy vào nhà vệ sinh tự xử lí quay tay cho nó phóng ra a~ (giờ đen tối cao điểm bắt đầu tưởng tượng :p )
Trời đã về chiều , Lộc Hàn đi mua cháo đút cho hắn ăn , làm vẻ mặt hắn thích thú hạnh phúc lắm . Lộc Hàn cố tình đút cháo không cần thổi đưa vào miệng hắn , làm hắn giảy nảy than nóng nhìn Lộc Hàn nhăn mặt …
-Nóng quá … nóng quá …
-Ai mượn hạnh phúc quá chi ? Đưa điện thoại của anh đây , em muốn hỏi thăm anh Vũ Thiên …
-Ừ , nè … mà điện thoại của em đâu ? Sao mấy ngày nay anh không gọi cho em được ? Em có biết là em ích kỉ lắm không ???
-Em xin lỗi , chỉ vì em … mà thôi em gọi cái đã …
Lộc Hàn cố né tránh , không muốn cho hắn biết chuyện mẹ hắn đã mua chuộc cậu bằng số tiền lớn . Mặc dù , cậu không hề có ý định lấy nó cho lắm . Lộc Hàn bấm số của Vĩnh Thiên , đầu dây bên kia giọng rất nghiêm nghị .
-A lô , Vĩnh Thiên xin nghe …
-Em nè , em Lộc Hàn đây … em chỉ nhớ có mỗi số của anh nên em gọi . Lộc Minh sao rồi anh ? Khỏe không anh ?
-Nó khỏe , sao em không về thăm ? Nó nhớ em từng ngày , đêm nào cũng khóc em à …
-Hức … hu hu … Giờ anh đang ở đâu vậy anh ?
-Anh đang ở nhà , Lộc Minh cũng ở ngay đây đang xem hoạt hình siêu nhân nè …
-Vậy anh đưa máy cho Lộc Minh được , em muốn nghe giọng nó quá …
-Ừ anh đưa máy đây , Lộc Minh … anh hai của em gọi này …
-A lô , anh hai hả anh hai ?? Em nhớ anh lắm huhu … anh về thăm em đi …
-Ừ ừ … anh biết mà … hức hức … Lộc Minh , ngoan nhé đừng làm gia đình anh Vĩnh Thiên và chị Hân thất vọng nghe em ?
-Dạ … em biết rồi … tháng này em được nhiều điểm mười lắm , anh về thăm em xem điểm nha anh hai …
-Ừ , anh biết rồi … Lộc Minh ngoan quá … Anh sẽ nhất định về thăm em …
– Vâng , em thương anh hai lắm … yêu anh hai nhất quả đất …
Lộc Hàn che miệng lại bật khóc , cậu ngồi thụp xuống cúp máy . Giọng Lộc Minh làm cậu càng nhớ tới nó hơn . Lộc Hàn khóc trong nghẹn ngào , khi biết em mình vẫn an toàn khỏe mạnh . Hắn đi đến bên cạnh cậu , ôm cậu vào lòng vỗ lưng …
-Đừng khóc nữa em … ngày mai anh xuất viện , anh sẽ chở em đi thăm Lộc Minh . Sẵn tiện đi công viên luôn . :Lâu lắm rồi mà , thời gian mình bên nhau quá ít … anh nhớ em lắm . Đừng bỏ rơi anh nữa nhé Lộc Hàn …
-Hức hức … em xin lỗi …
Lộc Hàn ôm hắn ghì chặt , cậu khóc nức nở trong hắn . Ánh mắt buồn bã , sau bao tháng ngày xảy ra chuyện quá đau buồn , giờ đây cậu được đoàn tụ lại như ngày xưa ….
Tối hôm đó , Thu Hà đến thăm hắn nhìn hai đứa hạnh phúc chăm sóc lẫn nhau như vậy cô thấy vui lắm . Thu Hà đi đến bên cạnh hắn , bóp vai hắn hỏi nhỏ …
-Em đã đỡ chưa ? Khỏe hẳn chưa ?
-Em đỡ rồi , khỏe rồi … không cần chị đến thăm đâu …
-Gì vậy trời ??? Được Lộc Hàn yêu thương nên giờ trở mặt chị hả ??? – Thu Hà cốc vào đầu hắn …
-Ai da đau…
Hắn trợn mắt nhăn mặt nhìn Thu Hà , cô cũng không kém trừng mắt lại . Giả vờ đi đến bên cạnh Lộc Hàn , tay khoát vai kéo cậu lại gần rồi hun nhẹ lên má Lộc Hàn . Làm hắn tức điên lên , mặt đỏ nhìn Thu Hà .
-Chị tránh xa người yêu của em ra … Cậu ấy là của riêng em mà …
-Không thích à … ha ha
Lộc Hàn gãi đầu nhìn hắn mặt đỏ ngượng ngùng . Lộc Hàn giận hắn vô cùng , gì mà người yêu của riêng hắn chứ . Hắn có biết khi nói câu này , cậu thấy nói đáng yêu và cute lắm không ? Có biết là cậu đây mắc cỡ , lần đầu tiên được hắn tuôn ra câu quyền sở hữu riêng chỉ mình hắn thôi không ??? Lộc Hàn hạnh phúc lắm , khi được hắn thích chỉ riêng mỗi cậu mà thôi …
-Hic … buông Lộc Hàn ra đi nha … em ấy là của em . Chị đi kiếm người yêu đi nha …
-Ờ … tủi thân ghê , ôm có chút mà xua đuổi chị mày rồi . Thôi thì trả nè … nghỉ ngơi đi nha ông tướng , sức khỏe ông yếu quá mà bày đặt của riêng này nọ …
Thu Hà chọc quê hắn , tuôn ra một hơi không ngừng nghỉ . Hắn nhìn Lộc Hàn chớp mắt cười nhẹ . Thu Hà lắc đầu ngán ngẩm với hắn , cô để lại không gian cho hắn và cậu rời khỏi căn phòng đầy sặc mùi ấm áp , hạnh phúc này . Thì cũng là lúc cô gặp được một người đàn ông của đời mình …
Sáng hôm sau , hắn được xuất viện mặc dù sức khỏe cũng chưa được ổn . Nhưng vì cứ nằng nặc đòi chở Lộc Hàn đi thăm em Lộc Minh , lại còn được đi công viên . Nên hắn phải viện cớ xuất viện cho bằng được . Hắn thích Lộc Minh lắm , đã lâu không gặp nó nên giờ hắn muốn thích được cõng , nắm tay bé con của nó nhiều hơn nữa . Để tạo hạnh phúc nhỏ nhoi cho Lộc Hàn thấy được mà thôi …
-Đội mũ bảo hiểm đi bé yêu ~
-Cấm anh nói em bé yêu nha~ – Lộc Hàn phồng má trừng má nhìn hắn – Đến nhà anh Vĩnh Thiên không được tùy tiện gọi như vậy ..
-ừ … ừ .. anh biết rồi bé yêu ơi ~
Hắn huýt sáo rồi đề ga chạy nhẹ trên con đường sáng sớm tươi mát . Đến nhà của Vĩnh Thiên , Lộc Hàn leo xuống bấm chuông . Hắn trố mắt nhìn bên trong sân nhà Vĩnh Thiên , nó rộng lớn hơn cả căn nhà mà Vĩnh Thiên xây dựng . Hắn chợt thấy Lộc Minh chạy nhảy tưới nước ở phía bên kia . Hắn lật đật lanh chanh làm ngã xe . Nhảy tưng tưng vẫy vẫy Lộc Minh …
-Lộc Minh ơi … anh nè … nhóc ới ~ …
-Ơ ….
Lộc Hàn nhìn hắn cười khì , sao mà hắn như trẻ con thế không biết . Trời đất ơi , Lộc Minh nhìn hắn và cậu mừng rỡ , nó bỏ mặc tưới cây chạy ra mở cổng ôm Lộc Hàn . Bỏ hắn một mình ngậm ngùi bơ vơ , mặt thất vọng thèm thuồng mong được ôm trẻ con một lần . Hắn dí ngón tay vào đầu nó , chọt chọt sau lưng nó …
-Còn anh thì sao nhóc , anh là người đầu tiên kêu nhóc mà …
-Ơ … anh Phong … ~
Lộc Minh mặt ngây thơ , mắt to tròn nhìn hắn ~
Lộc Hàn mắt ngơ ngác , ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn ~
Chỉ còn lại hắn mếu máo a~
Truyen gay: Thiếu Gia Sát Gái gặp Cậu Nhóc Lạnh Lùng – Chap 51
Lộc Minh nhìn hắn chớp chớp đôi mắt to tròn , khuôn mặt nó có chút màu hồng nhạt . Nhìn nó đáng yêu vô cùng , hắn muốn nựng má rồi đây . Lộc Hàn nhìn hắn có chút hạnh phúc , được Lộc Minh yêu thương thích hắn như vậy cũng đủ làm cậu vui đến cỡ nào rồi . Lộc Minh bước đôi chân nhỏ nhắn về phía hắn , để được ôm thì Lộc Hàn cầm tay nó lại . Vẻ mặt giả vờ giận dỗi nó , liếc mắt nhìn hắn cười gian tà . Hắn thấy hết chữ ghi rõ ràng trên trán cậu rồi nha , hắn lại xem thường coi thử ai hơn ai ….
-Lộc Minh , anh ôm em chưa đã sao lại đi ôm anh ta chứ ? Em không thương anh nữa rồi phải không ?
-Đâu có đâu ? Em thương anh nhất nhưng mà … anh Phong tốt bụng với lại …
Lộc Minh lấy hai ngón trỏ đụng vào nhau , rồi nhìn cả hai bằng ánh mắt có chút ngây ngô . Hắn và Lộc Hàn té ngửa , nhìn Lộc Minh có chút mắc cỡ . So với tuổi trẻ con bây giờ , nó lanh lợi đáng yêu vô cùng . Lại còn rành mấy chuyện yêu đương nữa , điều này khiến cậu ôm trán thua trí óc trẻ con hiện nay .
-Qua đây , qua đây đi … cho anh ôm cái nào …
-Dạ …
Lộc Minh gật đầu chạy lại bên hắn ôm thật chặt , hắn hun vào má nó . Hắn hun thật nhiều nhìn Lộc Hàn cười rạng rỡ . Hắn cụng đầu vào Lộc Minh , ánh mắt thích thú hỏi nó …
-Hôm nay có muốn đi công viên với anh không ?
-Em muôn đi , em thích công viên … hoan hô anh Phong cho đi chơi công viên … hi hi
-Uhm … vào nhà anh Thiên đã rồi đi ha …
-Vâng …
Lộc Hàn nắm tay bước vào nhà Vĩnh Thiên , cậu ngước lên bàn thờ nơi khung hình bố mẹ cậu treo lên vách tường lạnh lẽo kia . Lộc Hàn thả tay Lộc Minh ra , cậu bước nhẹ nhàng đến bên cạnh bàn thờ . Lộc Hàn thắp ba nén nhang rồi nhìn người bố mẹ không cầm được nước mắt . Cậu từng nghĩ thời gian ngắn ngủi ấy , nó là một hạnh phúc tình yêu thương của bô mẹ dành cho cậu không thể nào quên . Lộc Hàn gạt nhẹ nước mắt quay lại , thì thấy Ngọc Hân đứng cạnh đó từ bao giờ . Cô khẽ ôm cậu , rồi khóc nhẹ trên vai Lộc Hàn
-Anh đi đâu mà giờ mới về hả ? Đố tồi …
-Anh đi có chút thôi mà , làm gì dữ vậy chứ ?
Lộc Hàn cười khì , nhẹ nhàng xoa đầu Ngọc Hân . Vĩnh Thiên từ trên lầu bước xuống , tay túi xách công sở chuẩn bị đến công ty làm việc . Thấy Lộc Hàn và hắn có mặt ở phòng khách nên hắn đành gọi điện cho Ngọc Lệ dời lại cuộc họp . Anh bước xuống nhẹ nhàng , nhìn Lộc Hàn ánh mắt giận dữ vô cùng …
-Lộc Hàn , anh nghĩ em nên đi luôn đi … Đi mà không nói một lời với anh , vậy về làm chi nữa ?
-Em xin lỗi …
Lộc Hàn cúi đầu hối lỗi , còn hắn thì mở to mắt ngạc nhiên nhìn Vĩnh Thiên . Hắn bước lại gần Vĩnh Thiên , rồi giơ bàn tay cúi đầu trước mặt anh …
-Chào anh Thiên , em là Lâm Tần Phong rất vui được biết anh nhiều hơn …
-Tốt đấy , chú mày đã công khai mối quan hệ bây giờ chưa ? Hay là để anh sang nhà chú mày ngỏ ý …. – Vĩnh Thiên nắm bàn tay hắn siết chặt …
-Anh … khỏe … quá … – Hắn cười ngượng , mặt đỏ gay – Em nghĩ là không cần ngỏ ý đâu ạ , em công khai tình yêu cho cả nhà biết hết rồi …
-Ô nhanh vậy sao ?
Vĩnh Thiên bỏ bàn tay hắn ra , ánh mắt anh có chút vui mừng . Nếu đã như vậy , Vĩnh Thiên không còn lo lắng về Lộc Hàn , tháng ngày cực khổ lao đầu vào tình yêu không được mọi người chấp nhận này . Vĩnh Thiên bước lại gần ghế sofa ngồi , anh tự pha cho mình ly trà . Lộc Hàn nhìn cách pha trà của Vĩnh Thiên mà không hề thay đổi , nó vẫn giống như xưa . Giống cách mà ba cậu từng làm , vì ngày xưa quá nghèo nên trà là thức uống tinh thần sảng khoái thời đó . Vĩnh Thiên nhìn hắn nói giọng chững chạc vừa đủ nghe …
-Chú mày ngồi đi , còn đứng đó làm gì nữa mấy đứa này …
-Dạ , em ngồi liền …
Lộc Minh nhanh nhảu ngồi bên cạnh anh Vĩnh Thiên , bỏ lại hắn và Lộc Hàn ngơ ngác nhìn nhau . Vĩnh Thiên thấy Lộc Minh ngoan như vậy , anh bật cười xoa nhẹ lên đầu nó . Hắn và Lộc Hàn cũng bước lại ghế ngồi đối diện với Vĩnh Thiên . Ngọc Hân đành xuống bếp pha nước uống .
-Lộc Minh , em ngoan quá chả bù cho anh hai của em . Hư quá đi mà … – Vĩnh Thiên liếc mắt sang Lộc Hàn .
-Không có đâu mà anh Thiên , anh của em cũng ngoan như em mà – Lộc Minh cười tươi rạng rỡ …
-Ờ có ngoan thiệt …
Vĩnh Thiên bật cười khì , song anh lấy bóp ra rút tờ tiền năm mươi ngàn đưa cho Lộc Hàn .
-Cầm lấy để ăn kem ha , nhớ học hành giỏi nghe hôn ?
-Em biết rồi , cảm ơn anh ạ – Nó ngây ngô cầm tờ tiền …
-Ơ kìa anh … sao lại …
Lộc Hàn lên tiếng tỏ vẻ không được thoải mái cho lắm . Vĩnh Thiên nhìn cậu ánh mắt nghiêm nghị . Hắn nhìn khuôn mặt của Vĩnh Thiên mà muốn toát mồ hôi . Hắn chợt nghĩ , nếu so với mẹ hắn thì Vĩnh Thiên hơn về mọi mặt tính cách và thái độ tiếp chuyện . Nếu như ở công ty làm việc , hắn nghĩ Vĩnh Thiên rất giỏi chuyên môn lĩnh vực kinh tế mà không ai đấu lại được .
-Đến đây có chuyện gì mấy đứa ? Tính bàn chuyện dắt dâu , dâu chồng về nhà chung sống à ?
-Không có đâu anh – Lộc Hàn xua tay – Em đến đây để thăm Lộc Minh và cả nhà anh thôi . Mà bác hai đâu ạ ?
-Đi xuống dưới quê chơi , làm đám giỗ ông bà rồi … có chuyện gì không ?
-Uhm … vậy … – Lộc Hàn chưa kịp nói thì hắn nhảy vào …
-Vậy em muốn đưa Lộc Minh đi chơi công viên ạ .
Nói xong , hắn vẫy vẫy Lộc Minh ra chỗ xe của hắn . Lộc Hàn gãi sau gáy nhìn Vĩnh Thiên , khuôn mặt chuyển sang đỏ dần . Vĩnh Thiên chỉ biết nhìn hắn và Lộc Minh hắng giọng …
-E hèm … vậy đi chơi vui vẻ …
-Dạ … vậy em xin phép
Lộc Hàn đứng dậy cúi đầu ra chỗ xe của hắn , Lộc Minh nhí nha nhí nhảnh nhảy phóc lên xe của hắn . Khuôn mặt nó sung sướng , khi lần đầu tiên được đi chơi cùng hắn và Lộc Hàn như thế này . Nó ngồi ở trước , Lộc Hàn thì ngồi ở đằng sau nhẹ nhàng ôm hắn thật chặt . Hắn hạnh phúc nổ xe phóng đi trên con đường đầy đầy ánh nắng dịu nhẹ …
Đến nơi , hắn gửi xe rồi ôm Lộc Minh vào công viên , Lộc Hàn mỉm cười khẽ nắm lấy bàn tay còn lại của hắn thật nhẹ nhàng ấm áp . Hắn nhìn Lộc Hàn cười híp mắt , khoảng khắc này tựa như hạnh phúc thoáng quá . Nếu nhìn kĩ , họ lag một cặp đôi sinh ra đã có nhau không bao giờ chia lìa . Hắn chợt dừng lại , nhìn hai cái bóng quen thuộc kia . Lộc Hàn nhìn theo hướng ánh mắt của hắn . Là Bảo Nam và Vũ Minh cùng nhau hẹn hò ở đây . Hắn bực dọc rủa thầm , không biết có phải là tình cờ hay không ? Mà sao dạo này đụng chạm , gặp mặt cặp đôi Bảo Nam và Vũ Minh không biết bao nhiêu lần . Lộc Hàn lay tay hắn , tỏ ý không nên trù ẻo hay bực bội sau lưng họ .
-Lại đó đi anh , có gì đâu mà anh cứ nhìn người ta bằng con mắt không vui chút nào vậy ?
-Tại anh thấy ghét …
-Thôi nói nhiều quá , đi đi … liền – Lộc Hàn kéo tay hắn rôi gọi lớn – Vũ Minh ơi , mình ở đằng này . Chúng ta có duyên quá …
-Ô hay , mọi người cũng đi công viên à . Vừa mới đến à ? – Vũ Minh nhìn Lộc Hàn và hắn
-Ừ , mới đến thôi .. hi hi … – Lộc Hàn cười ngượng
-Ô ai đây ? Dễ thương quá chừng luôn nha – Bảo Nam nhìn Lộc Minh nựng má nó .
hoangson says
B viet truyen thieu gia sat gai va cau nhok lanh lung rat hay nhu ket thuc ko co hau
Yeu-anh-mai says
Truyen a viet xux dog lam. E doc ma muon khoc ghe, nhug ko pt tai sao ko khoc dc
kennyhuy says
dt mk ko mo dc ckuon 2 pun wa co aj lm wen ko 01687430847 ko eo la nka
lê triệu phú says
cậu truyện thật cảm động làm em phải khóc rất nhiều phải chi gay như em và bao ng khác được chấp nhận thì kết cục ngoài đời sẽ tốt hơn
quốc huy says
Ai chưa co n.y thi bao m nhe 0912266927
cong says
bạn ác quá………………………………………..
thien says
Huhuhu khoc muon. Het nuoc mat luon roi. Luc cuoi thi cuoi mot mjh nhu thag dien luc khoc cug dien. Ban ac wa ket thuc truyen nhu thek ma dc ak… Ai dong cam lam wen nhe10687594245
Nam says
Ko ngo cau truyen hay the lai la bi kich
Thụ Khểnh says
Tác giả xấu quá… kết thúc k có hậu gì hết.. hjxhjx
Thụ Khểnh says
sau này có gặp mặt tui tác giả tránh ra nha.. viết truyện k có hậu gì hết… ứ chịu… nghĩ chơi..
hòa nguyễn says
mình ghét kết cuộc này…đọc lấy hết nước mắt mình rồi….tác giả làm ơn sửa lại đoạn kết đi….hichic
hòa nguyễn says
moi ng kb nha zalo 0985982853
DũngHero says
truyện hay quá..mà kết thúc thật đâu lòng :'(
Heo Ròm says
Sao kết thúc bùn quá v nhỉ ? trào lưu viết truyện của 2015 là đau bùn à ! :((
Dương Danh Gia Huy says
truyện này hay nhưng bùn quá, công nhận tác giả ác thật, đọc mà chảy cả lít nước mắt…huhu…
Trần Minh Đức says
viết chuyện j đâu mà cứ sóng với chả gió lắm thế đọc thấy nản quá trời, mong tg lần sau vết trện nhớ cho ít sóng gió thôi không người đọc ngán với cả kết thúc truyện có hơi buồn nên viết có hậu. Mih chỉ đóng góp ý kiến thế thôi mong bạn đừng hiểu lầm là mik chê nha, chuyện cũng hay đấy. Thanks bạn nhiều.
phúc says
Mình thích cái sóng gió ấy nhưng không thích cái kết buồn đó. Thực sự là nó quá buồn. Mình mong bạn thay đổi cái kết được không.
duy says
Đọc mà khóc quá chời T.T
Henry says
Dù the nao thi họ van o ben nhau den phut cuoi cua cuot doi minh. Ngam…
Henry says
T nghi do la ket thuc tot dep nhat họ dang co. Boi họ da chịu wa nhieu dau don, bat hanh, kho dau cua cuoc doi. Va da den luc họ duoc nghi ngoi. Duoc ben nhau mãi mãi ko ai ko mot ai co the chia lia họ. Truyen nay hay… Va xuc dong lam. Hay lammm
Hủ says
Chap cuối đọc không ngừng rơi nước mắt luôn…huhu…Truyện nhiều sóng gió vậy mà cái kết lại là 1 câu chuyện buồn… nghĩ mà thấy thương họ quá..hức…mong tác giả thay đổi cái kết cho họ và cho họ xảy dung sống chung trong căn nhà trên cánh đồng kia, họ chỉ hạnh phúc có xíu thôi mà…Ahuuuuuuu… *nước mắt chảy không ngừng*???
Khánh Ninh says
đúng thật.anh Phong mãi ms cưa đổ a Hàn mà.sao tgiả lại lm têk
huhu
sói cô đơn says
noi that mjh đã khoc . khj đọc truyen nay. doc caj ket mjh cam nhan . dong tính ko phaj là caj tộj . nhug taj sao .m.n ko hỉu . chia cách t.y của ho chứ. de moj viec da lỡ thi nhan ra .cx đã wa muon r.mjh mog muon cac p .dong tính se co 1cuoc sog hp cua rieg mjh . va mjg mog cac p sẽ hieu . va ko kì thị nữa . thank t.g đã viet truyen de cho mjh hiu dc cam giac cua t.y và cac gio cua gay . de co dc hp.
Jmm123 says
Tác giả ác quá. Truyện hay nhưng buồn quá lấy nước mắt của tui huhuhu?????????
Lam says
Khóc rất nhiều đó tác giả. Tác giả ác quá chừng
Trần Hoàng Minh Tú says
Tác giả ác lắm . ác lắm mà … Tại sao ko để cho họ gần nhau mà phải để họ chết chớ cái đồ vô lương tâm mờ … Lấy ko biết bao nhiu nước mắt của tôi đó tác giả đáng chết … Tôi cũng là người viết truyện đam mỹ mà chưa dám nghĩ đến tình tiết này mà hụ hụ có ấm ức j xin nt qua zalo để chửi tui lại nha 01216278001
Ác Ma says
Tác giả ơi chuyện rất hay nhưng kết thúc lại ko có hậu tí nào