Truyện gay Thú Cưng Của Call Boy – Chap 13
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Chap 13 : Tỏ tình ?
Đáng sợ thật ! Sao cuộc sống của tôi lại gặp những điều mà người khác chả bao giờ muốn gặp vậy? Ngồi trong phòng suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng ông bác đó cũng quay lại.
“ Cậu tỉnh rồi à ?”
“ Vâng ! Bác có thể để cháu về được không ạ ?”
“ Tất nhiên rồi, cậu theo tôi.”
Bác đưa tôi ra khỏi căn phòng màu xanh ấy. Bước khỏi căn phòng ấm áp ấy, giống như bạn bước ra khỏi nơi an toàn, cả một hành lang dài trắng xóa lạnh lẽo, nối đi trải thảm đỏ, những bức tranh treo tường là những bức tranh về các trận chiến đầy khốc liệt. Từng phòng, từng phòng trên hành lang đều toát vẻ kì bí. Đến cuối hành lang, tôi bước xuống cầu thang, ngay khi đặt chân xuống tầng là một bộ da gấu trắng làm tôi giật mình , nhưng đáng sợ hơn là lúc ra khỏi sân nhà. Ngoài sân, là khoảng mười mấy hai mươi người đều mặc đồ đen, xăm trổ, những vết sẹo, ánh mắt mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Truyện gay Thú Cưng Của Call Boy by NgocNguyen2105
“ Cậu cứ đi thẳng, đến cổng sẽ có người đợi cậu. Đi cẩn thận.”
Tôi gật đầu lia lịa, không đáp, một mạch đi thẳng. Nhưng, đến khi gần ra lại phát hiện người có khuôn mặt giống hắn, người được gọi lão đại đang từ một chiếc xe khác bước ra. Theo sau ông ta, lại chính là cái người tôi muốn trốn bây giờ nhất- hắn, tên đáng ghét. Có lẽ nào, có lẽ nào chuyện hắn bị đầu gấu, xã hội đen theo là thật, có lẽ nào hắn sẽ bị chúng chém giết hay không ? Sợ ! Cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy cảnh này, tôi bỏ mọi suy nghĩ, cứ vậy bám theo. Cuối cùng người đó cùng hắn bước vào một căn phòng kiểu Nhật ở một dẫy nhà khác, tôi ghé sát tai vào cửa…
“ Sao lại bỏ đi ?” Giọng hơi khàn khàn chắc của người đó.
“ Thì sao ?” Còn cái giọng ấm áp này chính là của hắn
“ Tại sao mày ở bệnh viện ?”
“ Không phải việc của lão đại.”
“ Mày…” Người đó quát lớn.
“ Tôi có gan bỏ đi, tôi có gan tự lo cuộc sống của mình, ông cứ ở lại mà hưởng danh vị lão đại này đi.” Tiếng hắn lần đầu lớn như vậy, tiếng hắn vừa giận dữ vừa cay nghiệt…
“ Thằng mất dạy ! Mày còn coi tao là bố mày không hả ?”
Hả ? Cái gì ? BỐ ? Vậy…vậy…hắn…hắn chính là…? Mọi chuyện là sao ? Tôi sợ hãi, ngồi khụy dưới sàn, cảm giác giống như mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát.
“ Từ ngày mẹ mất, thì ông đã không còn là bố mà tôi biết nữa rồi. Lão đại, xin phép.”
RẦM! Cách cửa được mở ra, và chân tôi vẫn còn run sau khi nghe lén mọi chuyện, đập vào mắt tôi là hắn với ánh mắt sắc bén khác hẳn người ở cùng tôi.
“ Dương ? Sao lại ở đây ?”
“ Tôi…Tôi…”
“ Nghe lén ? Bắt nó lại.” Tiếng người đó, à không tiếng bố hắn đầy mùi thuốc súng vang lên, làm tôi giật mình.
“ KHÔNG ĐƯỢC ! “ Hắn quát lớn, mang tôi ôm chặt vào lòng, sợ hãi, ấm áp cái cảm giác khó tả. “ Đứa nào đụng vào cậu ấy đừng mong mà thấy ngày mai.” Hắn nói thanh âm không lơn, cũng không bé, nhưng cảm giác xung quanh tràn ngập mùi của máu.
“ Nó là gì của mày ?” lại giọng của bố hắn.
“ Gia đình.”
Sau hai từ ngắn gọn, hắn bế tôi trên tay ra khỏi nơi đó. Hắn không nói gì, tôi cũng không nói gì, cả hai cũng lên một chiếc taxi về nhà tôi. Về đến nhà, hắn vẫn kiên trì bế tôi.
“ Bỏ xuống đi !”
“ Không ! “
“ Không mở cổng sao vào ?”
Hắn không nói gì, lúc này mới để tôi xuống lấy trong túi chìa khóa mở cổng. Cả hai vào nhà, mèo còn ngây ngô chạy ra đón tôi như mọi khi, ôm nó lên, hôn nó vài cái rồi mang đồ ăn cho nó, chỉ là suốt quá trình cảm giác lưng mình sắp bị nhìn đến cháy một mảng vậy.
“ Cậu nhìn…” Tôi quay lưng chưa kịp nói hết câu đã bị hắn tiến đến điên cuồng hôn môi.
“ Cậu làm cái gì vậy hả ?” Tôi quát lớn, muốn đẩy hắn ra khỏi mình, nhưng không thể, ánh mắt hắn đầy đau thương nhưng lại âu yếm.
“ Tôi không thể, không thể bỏ cậu. Xin đừng bỏ tôi, xin cậu đấy.” Hắn gục đầu vào vai tôi, lần đầu thấy giọng hắn đầy bất an đến vậy.
Tôi không trả lời, không nói gì, chỉ dùng hai tay nâng mặt hắn lên, hôn nhẹ vào môi hắn, không phải lần đầu tôi hôn, không phải lần đầu chủ động, nhưng cái cảm giác này khác hoàn toàn những gì tôi vẫn luôn cảm thấy.
“ Đến đây.” Không giỏi an ui, không giỏi nói năng, điều duy nhất tôi thành thạo để truyền tình cảm của mình cho người đó hiểu có lẽ vẫn là chuyện “ấy”.
Truyện gay Thú Cưng Của Call Boy by NgocNguyen2105 Trên chiếc giường màu trắng, hai thân hình ôm chặt lấy nhau, đôi môi hắn và tôi nhẹ nhàng không vội vã triền miên âu yếm, mọi cử động của cơ thể đều làm tôi phát điên…
“ Dương, tôi yêu cậu…” Những lời đầy ngọt ngào ấy cứ vang vọng tai tôi, những câu nói làm tôi không thể kiềm chế cảm xúc của mình. Nước mắt đã rơi, cái cảm giác thỏa mãn, cmar giác ấm áp…
“ Sao lại khóc ? Tôi làm cậu đau sao ?” Hắn lại giống lúc trước, ôm chặt tôi, dùng bàn tay lớn xoa nhẹ vào lưng. Tôi không đáp lại gì cả, chỉ khóc…càng khóc càng lớn…
“…Đừng bỏ lại tôi” câu nói nghẹn trong nước mắt, những câu nói có lẽ tôi không bao giờ muốn cho hắn biết. Tôi không biết nó có phải yêu hay không, nhưng không thể thiếu hắn, tôi không thể thiếu hắn.
“ Không đâu !” Hắn hôn lên những giọt nước mắt, hắn hôn lên gò má của tôi, hôn lên đôi môi này, cảm giác như một dòng điện chạy dọc cơ thể, cả hai lại một lần nữa hòa làm một…
Đến chiều, tôi thức dậy, nhìn quanh phòng vẫn là một mình, một mình trong hỗn loạn, không thấy hắn, cảm giác dâng lên sự bất an, dâng lên sự đau lòng. Lí trí đã không thể tồn tại, chạy khỏi dường, mở nhanh cánh cửa, muốn chạy thật nhanh đi tìm hắn, tôi không muốn cuộc sống này thiếu hắn, không muốn hắn biến mất. Cuối cùng cũng tìm được thân hình ấy, tấm lung to lớn vững chắc, ôm chặt hắn từ phía sau, cố dùng sức siết chặt vòng tay mình quanh bụng hắn, lại khóc, không hiểu sao cứ như vậy ôm hắn khóc. Hắn gỡ vòng tay của tôi ra, xoay lại, ôm thật chặt tôi, hôn lên đỉnh đầu.
“ Sao lại khóc nữa ?”
“ Không biết !”
“ Cậu chả thành thật với bản thân gì cả !”
“ Không biết, không biết, không biết.”
“ Tôi không bỏ đi đâu. Tôi yêu cậu.” Hắn nâng cằm tôi lên, hôn nhẹ vào bờ môi.
“ …Đáng ghét”
“ Vậy tôi không phiền cậu nữa…” Hắn dứt khoát bỏ vòng tay của mình khỏi người tôi. Sợ ! cảm giác mình bỏ rơi như lần đầu tiên biết yêu lại đến, khóc lớn, lần đầu tiên tôi khóc thành tiếng, khóc đến không thể nhìn, không thể nghe được gì. Hắn lúc này mới sợ hãi, ôm chặt tôi.
“ Xin lỗi, xin lỗi…Xin lỗi mà… Tôi không bỏ tay nữa, không bỏ tay nữa, nín đi, đừng khóc nữa…”
“ Đáng ghét… đáng ghét…”
“ Được ! Được… tôi đáng ghét, đừng khóc nữa, cẩn thận đau họng bây giờ… Nín đi. Nhưng mà…Cậu có thể hay không… mặc đồ vào đi, tôi không nhịn nổi nữa đâu.”
Tên đáng ghét, có biết là cảm xúc đang dâng trào không mà lại dập tắt như thế, bức mình, đá mạnh vào chân hắn sau đó bỏ đi, kệ hắn ôm chân nhảy vòng vòng…
Truyện gay Thú Cưng Của Call Boy – Chap 14
Chap 14 : Tình yêu là một trò đuổi bắt ?!
Chuyện tôi và hắn mập mờ và không rõ ràng kéo dài đến vài tháng sau đó, tôi không có câu trả lời rõ ràng cho bản thân, càng không thể để hắn ra đi, có lẽ đây là quả báo cho việc đừa bỡn , phóng túng của tôi trong từng ấy năm hay sao ?
“ Trời lạnh rồi đừng có ngồi nghĩ linh tinh cạnh cửa sổ như thế chẳng may cảm thể sao hả ?” Hắn nhẹ nhàng kéo tôi quay lại hiện tai, nhẹ nhàng tiến gần kéo cánh cửa kính, rồi nhẹ nhàng tặng tôi một nụ hôn lên trán.
“ Vũ này ! Cậu thấy tôi như hiện tại tốt hơn hay như cũ tốt hơn ?” Tôi không suy nghĩ chỉ đặt một câu hỏi vô thức, chỉ không ngờ câu hỏi ấy lại làm cậu ấy ôm chặt tôi vào lòng.
“ Tất nhiên là bây giờ hay trước kia đều tốt, tôi yêu nhất chính là con người cậu, dù có như thế nào vẫn là cậu mà thôi, hiểu không hả, sau này đừng nói mấy lời như vậy nữa ! “
Trong vô thức, tôi đã đưa tay mình, ôm lấy eo cậu ấy, ôm thật chặt, vùi mặt mình vào nơi trái tim đang đập mạnh mẽ từng hồi, nếu có thể quay lại thời gian, nếu có thể quay lại ngày ấy, tôi ước mình sẽ yêu người con trai này đầu tiên…
Tia suy nghĩ xoẹt qua làm tôi giật mình, rồi bắt đầu thấy ghê tởm. Tại sao ư ? Thân thể này đâu còn sạch sẽ, suy nghĩ của tôi đầu thể toàn tâm toàn ý mà yêu cậu ấy, mối tình đầu đã là một vết sẹo quá sâu và rộng, nó khiến toàn bộ trái tim này không thể phục hồi hoàn toàn, nó khiến tôi thấy mình thật bẩn thỉu trước tình yêu của Vũ.
“ Cậu đã yêu ai trước đây chưa ?” Tôi cọ cọ mặt mình qua lớp áo len mỏng màu đen của Vũ, dù chỉ chút gần hơn tôi cũng mong mình nghe được từng nhịp tim ấy.
“ Có ! Trước đây tôi đã yêu một người.” Hắn im lặng một lúc rồi nhẹ hôn lên đỉnh đầu tôi.
“ Rồi sao ?”
“ Cô ấy bị bố tôi dùng tiền làm mờ mắt “
“ …Là sao ?”
“ Bố tôi dùng tiền để đuổi cô ấy khỏi tôi… ngày đó là ngày tôi gặp cậu.”
“ Vậy…còn chuyện gia đình nói rõ tôi biết được không ?” Tôi tò mò, thực sự tò mò , người này là có thân thế ra sao ?
“ Chuyện của tôi nếu nói không muốn nhắc lại cậu có đồng ý không ?”
“ Vậy có muốn biết tại sao tôi lại trở thành dạng này không ?” Tôi dùng tay vẽ loạn trong lồng ngực hắn, nơi thật ấm áp và an toàn, chỉ là khi nói ra, cảm giác lực cánh tay hắn lại chặt hơn một chút.
“ Trước kia…Gia đình tôi vốn chỉ buôn bán nhỏ, cũng gọi đủ tiêu. Đến năm lên 5, bố tôi chính là người đàn ông lần trước bắt cậu.”
“ Tôi không bị bắt là tại cậu làm tôi bực thôi.” Tôi đánh nhẹ vào tay hắn tỏ ý bác bỏ, hắn lại nở một nụ cười.
“ Được rồi, được rồi, là người giúp cậu. Ông ta theo bang phái buôn bán, chém giết, bắt đầu muốn kiếm tiền nhiều hơn. Mẹ và tôi đều không biết, vẫn luôn tin tưởng là do công việc của ông đang lên, rồi ngày một ít dần khoảng thời gian ông ấy ở bên chúng tôi. Mẹ rất yêu ông ấy, yêu đến vì chờ ông ấy mà tiều tụy, trong suốt một năm, mẹ dần yếu đi, đến năm tôi 6 tuổi, có một đoàn xã hội đen đưa tôi và mẹ đến biệt thự đó.” Nói đến đây hắn chợt nhăn hàng lông mày, rồi lại ôm tôi mạnh hơn một chút. Truyện gay Thú Cưng Của Call Boy by NgocNguyen2105
“… Nhưng, mẹ ngày càng yếu, có nhiều tiền đến đâu điều mà bà muốn là một gia đình, còn ông ta, chỉ biết đến tiền…Kiếm thật nhiều nhưng không thèm quan tâm đến mẹ con tôi, dần dần bà cũng vì quá buồn, quá đau đơn phát bệnh nằm liệt trên giường… Mẹ tôi rất đẹp, giống một công chúa mỏng manh, kể cả khi mất đi nhìn cũng giống bà đang ngủ. Hôm bà mất, ông ta còn đang tiếp bọn đầu gấu ở nơi nào đó, còn tôi, mới chỉ là đứa trẻ 7 tuổi, chỉ biết khóc mà thôi.” Hắn bông nhiên nở một nụ cười, nhưng nụ cười ấy vừa mỉa mai, vừa chua xót…
“ Đừng buồn” Tôi dùng vòng tay mình mạnh mẽ ôm chặt hắn, ôm chặt nhưng cảm giác chỉ cần nơi lỏng hắn sẽ bị kí ức quật ngã mất.
“ … Sau đó, đến khi mẹ đã được đưa vào quan tài, được chôn sau dưới ba tấc đất ông ấy mới quay về, mới trước mộ mẹ thấp nén nhang. Nực cười, lúc có không trân trọng, đến khi mất lại tỏ vẻ thương tiếc, tôi hận…”
“ Vũ !” Tôi nhẹ đứng dậy, lấy tay ôm chặt khuôn mặt ấy, hôn nhẹ lên hàng lông mi đen dài ấy.
“ Cậu có thể hay không đừng bỏ tôi giống mẹ ?” Hắn vô thức mà cũng có thể cố ý kéo tôi lại gần, tham lam tiến đến môi, hôn lên và dùng ánh mắt cực cùng đau khổ hỏi tôi.
“ Tôi không biết, nhưng tôi nếu ra đi sẽ nói trước.” Tôi sẽ không làm điều tôi không thể chắc chắn, đặc biệt là với con người này.
“ Cậu đúng là một hoảng tử nhỏ lạnh lùng.” Hắn cười, nụ cười nhẹ nhàng không mang chút đau thương như lúc nãy.
“ Muốn nghe chuyện tôi chứ ?” Tôi nói nhỏ, hắn liền gật đầu. “ Năm tôi 14, tôi đã nói với bố mẹ tôi là đồng tính, và rồi tôi bị đánh thừa sống thiếu chết. Sau đó, tôi đã tỏ tình với tên con trai mà tôi để ý suốt bốn năm cấp hai. Sau đó, tôi với hắn thực sự có khoảng thời gian vui vẻ, ngây thơ… không, có lẽ là do tôi nghĩ ra thôi. “ Tôi ngừng một lúc, chưa bao giờ tôi nói chuyện này với ai, chưa bao giờ, khi nhắc lại nó, một mảnh trái tim như bị cắt bỏ vậy, đau ! Rất đau…
“ Dương ! Thực sự tôi ghen tị với hắn, hắn có thể đường đường chính chính mà gặp một người như cậu, được cậu hoàn toàn tin tưởng, hoàn toàn quan tâm, ước gì ngày đó hắn là tôi…”
“ Đúng, nếu là cậu có lẽ tôi bây giờ sẽ không như thế này… Năm đó, tôi bị chính người mình yêu nhất cùng đám bạn của hắn cưỡng hiếp… ha ha ha chuyện một thằng con trai mất trinh tiết thực sự không có gì ghê gớm lắm, dù sao cũng chỉ đau một chút thôi… Đó chuyện tình yêu năm đó khiến tôi muốn mình trở lên đê hèn hơn, muốn phớt lờ mà sống…” Không biết từ bao giờ, nước mắt đã rơi, ở bên Vũ, tôi có thể nói, có thể bộc lộ mọi thứ tôi muốn, có thể tùy ý trên người hắn khóc cho thỏa.
“ Tôi sẽ bảo bọc em, lo lắng cho em, sẽ không bao giờ bán đứng em. Xin em đừng tự hành hạ bản thân, tự xỉ nhục chính mình như vậy ! Dương ! Tôi yêu em, yêu em hơn mọi thứ, yêu vì em là chính em, không phải em là thế thân của ai khác. Có thể hay không cho tôi cơ hội gần em, quan tâm em, đường đường chính chính cùng em bước qua mọi chuyện, tôi muốn trong kí ức của em không còn tên khốn ấy, không còn đoạn kí ức đen tối này.”
Có phải tôi đã tham lam, có phải ông trời đã quá ưu ái tôi, mất đi một tên bội tình lại nhận ngay một con thứ cưng to lớn, an toàn tuyệt đối này chứ ? Có thể hay không nhận tình cảm của hắn, có thể hay không đồng ý đi cùng hắn mãi mãi về sau, không lo không nghĩ, như người khác “ Đầu bạc, răng nong “ ?
“ Ừ…” Tôi không biết, không muốn biết, cứ như vậy ôm hắn khóc lớn, khóc đến nghẹn cả tiếng, cứ như vậy đi, cứ thử tin tưởng thêm lần này đi, có lẽ người này có thể cùng tôi cùng một nơi mãi mãi thì sao ?
Leave a Reply