Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Chậc .. chậc thằng này coi bộ yêu cậu ta dữ …
Đến nơi , hắn gửi xe rồi vào trong quán . Giai điệu nhạc hôm nay có vẻ mạnh , nó làm hắn nhức óc xua đi thứ không nên đáng giận . Hắn tìm cho mình một góc nhỏ ít người , Bảo Nam theo sau hắn nhìn mấy trai lòng dâng lên cảm xúc lạ . Bảo Nam cười tươi , chọc giận một số người thích thú . Xong lại gần ngồi với hắn , vỗ vai an ủi hắn ….
-Thôi đi mày , đừng buồn nữa … kiếm đứa khác có chết gì đâu ?
-Không , tao không cần ai khác … chỉ thích yêu mỗi em ấy thôi … -Tần Phong nằm gục xuống bàn mệt mỏi .
-Nó có điểm gì đâu mà mày thích nó quá vậy ? Cũng như tao từng thích mày nè … – Bảo Nam chỉ vào mặt hắn .
-Thôi đi , tao hỏi mày nha … mày có bao giờ nhìn kĩ em ấy chưa ? Em ấy khác hơn những người ở đây nè . – Đôi mắt của hắn buồn nặng trĩu …
Bảo Nam nhìn hắn lắc đầu , rồi gọi rượi hạng nặng tới . Bảo Nam rót rượi ra ly , hắn chộp lấy uống một mạch . Rượi đắng ngắt làm hắn nhăn mặt , cũng như tình yêu dành cho cậu chứa quá nhiều chất đắng . Con tim hắn như vỡ ra nhiều mảnh , giống như một mảnh gương rớt xuống sàn chỉa ra nhiều mảnh li ti . Hắn nâng ly say khướt , tự hỏi có phải hắn đang mất tỉnh táo không ? Có phải đang kết thúc với Lộc Hàn một cách quá dễ dàng ?
“Đừng nói … đừng nói là mọi chuyện hết rồi bé yêu ơi … Anh đau lắm …”
Hắn quay sang mặt đỏ lựng nhìn Bảo Nam , mắt hắn mờ nhạt nhận ra khuôn mặt của Lộc Hàn . Hắn cười to điên dại , lắc đầu chỉ vào mặt Bảo Nam ….
-Em đó ư , không phải đâu … em đâu có vào được chỗ này ….
-Mày điên rồi hả Phong ?
Bảo Nam đấm thẳng vào miệng hắn , làm khóe miệng hắn bật máu . Vậy mà hắn vẫn không phản kháng lại , vẫn không cảm thấy đau . Hắn nhìn Bảo Nam cười điên dại , tiếp tục uống hết chai này đến chai khác . Mặc cho Bảo Nam ngăn cản lại , hắn uống đến điên cuồng . Hắn bước lên sàn nhảy nhót như cuồng phong ba táp , hắn cảm thấy cố họng chứa những chất nhờ nhợ . Hắn chạy vào nhà vệ sinh , ói ra hết …
-Ọe … ọe ….
(Bộp … bộp ….)
-Uống gì mà lắm quá vậy ông bạn ? – Người lạ mặt vỗ vào lưng hắn …
-Ha ha … có gì đâu – Hắn nhìn người lạ mặt tay dí vào ngực thật mạnh .
-Muốn hút thuốc không ? Tui chỉ cách hút thuốc cho mau quên nè …
-Hả ??? Không … không … anh chưa bao giờ hút …. – Hắn loạng choạng ngã vào lỏng người lạ mặt .
-Không sao đâu , cái này dễ chơi mà …
Hắn đứng dậy thẳng lưng nhìn người lạ mặt , khuôn mặt chín chắn không phải trẻ con dễ lừa . Nó có một thứ hận thù sâu đậm , cần phải trả thù bằng nhát dao chí mạng rất lớn . Hắn cười khì cho số phận thù hận quá dai , hắn ôm khuôn mặt người lạ hỏi giọng ngờ ngợ ….
-Mà em tên gì ấy nhỉ ? Biết … chơi hút thuốc là luôn – hắn cười ha hả vào mặt
-À , tôi ấy .. hả … tên Vũ Minh , Lỹ Vũ Minh …
-Ồ , Vũ Minh … còn nhỏ vậy mà láo cá quá vậy cu …
Tần Phong lắc lư quay cuồng theo điệu nhạc , chất men làm hắn mệt mỏi . Muốn hắn lười , muốn hắn nằm ngủ một giấc , Hắn thấy nhức đầu chóng mặt , hắn muốn thỏa mãn cảm giác trống rỗng trong lòng ….
-Thuốc lá đâu … đưa anh chơi thử …
-Đây này anh …
Vũ Minh nhếch mép rút một điếu ra , châm lửa cho hắn hút . Vũ Minh biết hắn thất tình từ khi bước vào quán , Vũ Minh muốn hắn phải giống như con người của mình . Phải tự lực cánh sinh , trả thù những gì mình chưa nhận được từ người mình yêu thương và thích bấy lâu .
-Khụ khụ … – Hắn nhả khỏi ho sặc sụa
Vũ Minh cười đểu chê hắn lớn đầu không biết hút thuốc , Vũ Minh tặng luôn cho hắn gói thuốc để hắn tập tành dần . Hắn cầm gói thuốc gật gù cười khì , nhìn Vũ Minh rời đi chen vào dòng người nhảy loạn xa rồi mất hút . Hắn vừa hút thuốc vừa ho rồi cũng quen dân , nó như chất đắng làm hắn nghiện giống như rượi vậy . Hắn đi lại chỗ Bảo Nam …
-Nam ơi , hút thuốc không ? hê .. hê – Hắn cười cười …
-Trời , thằng nào bày dại mày vậy ?
-Vũ Minh …
Bảo Nam giật gói bao thuốc từ tay hắn lại , rồi giục nó vào một góc . Bảo Nam biết rõ hắn chưa bao giờ bị dụ dỗ , vậy mà bây giờ hắn chẳng khác nào là một con thú hoang . Cần phải kiếm mồi rồi ăn thịt quen dần mùi vị đó , hắn nhếch mép bò xuống tìm bao gói thuốc . Hắn thật sự rất cần nó , tìm thấy được gói thuốc hắn giữ chặt nó bỏ đi về nhà . Bảo Nam lắc đầu lo lắng , sợ hắn lún sâu quá nguy hiểm . Tuy chỉ là gói thuốc lá cũng chẳng có chất nghiện gì , nhưng vấn đề lớn nhất là gia đình của hắn , biết hắn như vậy sẽ ra sao đây ????
Hắn tản bộ trên vỉa hè , hút hết điếu này đến điếu khác . Hắn bỏ quên luôn xe máy ở quán bar , hắn tìm ghế đá nằm co ro vừa hút vừa nhả khói . Hắn nhìn lên bầu trời đêm kia , trăng sáng vằng vặc , lòng nhớ Lộc Hàn da diết …
“Anh nhớ em lắm bé yêu ơi … anh phải làm sao đây ? Để xem em có chịu được con người anh như vậy không nè ? Anh sẽ tập quen dần để quên em ….”
Hắn thở dài , khi thấy bao thuốc đã hết . Hắn ngồi dậy tìm đường mua gói thuốc giống y như vậy , rồi bắt taxi về nhà . Hắn vào nhà mở cửa phòng , rồi ngã lưng trên giường . Hắn quăng gói thuốc lên bàn , rồi mở từng cúc áo . Mệt mỏi chìm dần vào giấc ngủ đến sáng ….
Màn đêm buông xuống giờ cũng đã khuya , Lộc Hàn rớt nước mắt ngắn dài lòng nhớ ba nhiều lắm . Cậu nhớ lại khoảng khắc hắn nói yêu cậu , con tim cậu giờ chỉ nhắc tên có mỗi hắn . Lộc Hắn cắn môi giờ không biết phải làm sao ? Nếu như cậu yêu hắn , thì sau này tương lai sẽ ra sao ? Nếu như cậu quen hắn thì mẹ cậu biết chuyện sẽ ra sao đây ? Bao nhiêu câu hỏi , là bao nhiêu nỗi lo lắng cậu dành cho cả những người mình yêu thương vô bờ . Cũng như ánh sao xuất hiện nhiều bao nhiêu , thì trái tim cậu dành cho người đó bấy nhiêu ….
“Tần Phong … em bắt đầu nhớ anh rồi …. Em thích anh lắm , nhưng em sợ … em không đủ can đẩm để yêu anh ….”
“Tình yêu như gió với mây ….
Bỗng một ngày gió giận , gió thổi mây đi xa ….”
Vũ Minh toàn thân say khướt cố gắng bấm số của Vĩnh Thiên gọi cho anh . Đầu dây bên kia có vẻ bực bội lắm , Vũ Minh vẫn biết rõ là anh không hề yêu mình . Vũ Minh yêu đơn phương anh Vĩnh Thiên đã lâu , bởi ở anh có sức hút tấm lòng cao cả . Từ ngày Vũ Minh mạnh dạn tỏ tình Vĩnh Thiên , nhiều lần nói yêu anh . Vậy mà bây giờ , Vĩnh Thiên vẫn xem mình như một đứa em trai , được chiều chuộng , duy nhất của lòng anh …
– Sao giờ này vẫn chưa ngủ nữa – Vĩnh Thiên bắt đầu gắt gỏng
-Anh à , em yêu anh lắm mà … hức … hức … Đừng xem em là em trai nữa có được không ? – Vũ Minh nức nở như một đứa trẻ .
-Anh đâu phải là Gay đâu mà em cứ nói câu đó hoài vậy ? – Vũ Thiên bực bội – Đừng bao giờ nói với anh mấy câu đó nữa . Vì anh sắp cưới Ngọc Lệ rồi , em làm ơn buông tha cho anh đi được không ?
-Hức … hức … anh thật quá đáng … anh không yêu em … em yêu anh rõ hơn ai khác mà – Vũ Minh ngồi bệt xuống khóc ròng cay đắng .
-Anh cúp máy đây , anh mệt mỏi rồi … em trai ngủ ngon …
Tút … tút … tút …
Vũ Minh tức giận siết chặt điện thoại , màn hình hiện lên những phút của cuộc đi rồi trở về màn hình chính . Hình ảnh Vĩnh Thiên ngủ say trên ghế sofa , cùng với khuôn mặt cậu cười rất tươi . Vũ Minh cầm chặt điện thoại quăng mạnh nó ra ngoài đường , xe ô tô chạy qua cán điện thoại bể nát màn hình . Vũ Minh gào thét trong màn đêm , lòng giận dữ khôn nguôi ….
-AAAAAAAAAA , tại sao chỉ mỗi em không nhận được tình cảm của anh vậy ? Anh ích kỉ lắm …. Aaaaa … hức .. hức … em ghét cuộc sống hạnh phúc của anh lắm ….
Vũ Minh siết chặt nắm đấm , lòng hướng về hình ảnh của cô ta …
“Được lắm , để rồi xem … Em sẽ cho anh thấy những gì em chịu đựng ….”
Ánh mắt Vũ Minh như một lửa , đốt cháy thân xác của một cố gái vô tội . Đáng bằng tuổi chị của mình . Vũ Minh lòng hận anh , vì anh không đáp lại tình cảm mà Vũ Minh dành cho anh ….
Vũ Minh viễn tưởng con người Vĩnh Thiên , ngồi trong một chiếc xe ô tô . Chiếc xe lao xuống vực thẳm , ánh mắt anh như tố cáo Vũ Minh gây ra tội ác . Đôi môi mấp máy như muốn nói “Em … tại sao lại hủy hoại cuộc đời anh …”
Truyen gay: Thiếu Gia Sát Gái gặp Cậu Nhóc Lạnh Lùng – Chap 19
Mặt trời ngóc đầu lên đỉnh núi , mà Tần Phong giờ này vẫn còn ngủ mớ . Hắn mơ thấy Lộc Hàn , mơ thấy cậu đang dắt bé con đi công viên chơi . Hắn trở mình thầm gọi tên của cậu , cổ họng đắng nghét ….
– Lộc Hàn , anh yêu em ….
(Cạch ….)
Mẹ của Tần Phong mở cửa bước vào , thấy căn phòng giờ lộn xộn bừa bãi , bà dọn dẹp bỏ vào giỏ đưa cho người giúp việc làm . Chợt sắc mặt bà không được tốt , khi thấy trên bàn có một gói thuốc lá . Bà lay con người hắn dậy ….
-Tần Phong , dậy đi con .. dậy đi học kìa …
– Dạ … con biết mà …. – Hắn mở mắt nhìn mẹ mình .
Hắn từ từ ngồi dậy , đâu hắn đau nhức dữ dội cố nhớ lại chuyện hôm qua . Nhưng hắn uống quá nhiều nên quên sạch , hắn bước đi vào nhà vệ sinh cá nhân súc miệng , rồi hắn trở ra với quần áo đã tươm tất . Mẹ hắn buồn bã nhìn hắn hỏi ….
-Con hút thuốc rồi phải không ?
– Dạ … – hắn e dè khi thấy trên bàn có bao thuốc .
– Mẹ nghĩ con nên cai nó đi , kẻo bao con mà biết chuyện thì mẹ không bệnh vực con đâu …
-Nhưng mà ba vẫn hút đó thôi – Hắn nhăn mặt khó chịu , chả lẽ nhà này chỉ mỗi ba hắn có quyền được hút chăng ?
– Biết là vậy , nhưng ba khác còn con khác . Ba con muốn tốt sức khỏe của con thôi – Bà nói xong mở cửa xuống lầu .
Hắn cụp đôi mắt buồn hiu , giờ cậu không còn yêu hắn , không còn bên cạnh hắn nữa . Thì biết làm gì bây giờ ? Chẳng lẽ vẫn như trước ? Hắn thở dài , giờ có thay đổi cũng chẳng được gì ? Vì hắn quá yêu con người Lộc Hàn , hắn thích vẻ đẹp riêng của Lộc Hàn . Không giống như bao cô gái mà hắn đã từng cặp , đã từng tán tỉnh … Hắn cầm gói thuốc bỏ vào cặp , rồi xuống lầu chào ba mẹ đi học . Nhưng ba hắn kêu lại ….
-Tần Phong , ngồi đây ba nói cái đã …
– Chuyện gì ạ ? – Hắn có hơi run sợ chuyện gói thuốc lá .
– Hôm qua ba thấy con về nhà , ba có nghe mùi thuốc lá – Ba hắn nhìn hắn nghiêm nghị …
– Dạ , vậy con xin thừa nhận vậy . Đúng là có hút thuốc lá … nhưng mà … – Đôi vai hắn run rẩy nhìn ba hắn .
– Ba biết mà , con nên bỏ nó cho ba . Ba không có thích con như vậy đâu . Đừng hòng trách ba tại sao ác với con đó nghe .
– Vâng .
Hắn xách cặp lầm lủi bước đi ra khỏi nhà , hắn bắt taxi đến trường . Con đường hôm nay hắn nhìn , nó rất khác lạ . Vài chỗ đều có hình bóng của cậu , khuôn mặt và đôi môi ấy hắn đều nhớ như in . Hắn mở cặp ra , lấy một điếu châm lửa hút . Khói thuốc làm mờ mắt hắn , hình ảnh của cậu không còn nữa . Nó từ từ theo làn khói mà biến mất ….
Rồi anh sẽ quên em sớm thôi .. – Hắn cười khẩy …
Lộc Hàn mệt mỏi ngồi dậy , gương mặt của cậu trắng bệch . Lộc Minh chạy đến bên cậu , lay tay cậu ….
-Anh hai , dậy đi học kìa ….
-Ứ ừ …. anh biết mà … – Lộc Hàn cố gắng xoa đầu em mình .
Lộc Hàn nhìn em mình cười , khi biết hôm nay là thứ bảy nó được nghỉ học . Lộc Hàn ngước mắt nhìn ra ngoài sân , thấy ánh nắng có vẻ dịu đi . Cậu rờ trán mình , toàn thân run rẩy .
-Haizzz lại nóng nhẹ ….
Lộc Hàn đành bước xuống dưới nhà vệ sinh cá nhân , rồi mặc áo quần tươm tất . Cậu soạn sách vở bỏ vào cặp thở dài .
(Kít …. Crit ….)
Lộc Hàn giật mình nhìn ra trước sân , thấy một chiếc xe ô tô màu xám bạc . Cậu chợt nhìn thấy hai người quen thuộc bước ta xe , không ai khác chính là Vĩnh Thiên và Ngọc Hân .
-Chào cả nhà – Ngọc Hân mỉm cười cúi đầu nhìn Lộc Minh – Chào em Lộc Minh
– Ơ …. – Lộc Minh cười ngượng nghịu …
-Chào em Lộc Hàn – Vĩnh Thiên vẫy tay nhìn cậu – Lên xe đi anh chở đi học …
Mẹ của Lộc Hàn chạy ra đón , ôm Ngọc Hân hết vỗ lưng đến bóp vai
-Chà , lớn nhanh quá nha bé Kèn – Bà chọc Ngọc Hân cười híp mắt .
– Cô này kì ghê á .. còn gọi con là Kèn nữa , xấu hổ quá … – Ngọc Hân đỏ mặt vẫn còn nhớ hồi nhỏ vẫn thường hay gọi như vậy .
Lộc Hàn nhìn Ngọc Hân chớp mắt to tròn , giờ cậu mới nhớ lại chuyện năm xưa . Đúng là cô bé ấy tên Kèn , hoa Kèn mà ngày xưa ba của cậu đặt cho .
Kèn ơi , đi chơi thả diều nè ….
Ông có biết làm diều không mà rủ Kèn chi vậy ???
Hi hi ha ha …..
Lộc Hàn bước ra chỗ Vĩnh Thiên đứng , cậu nhìn anh chớp mắt hỏi anh ..
-Anh mới mua nó ? Sao hôm kia em đâu có thấy ?
– Mua lâu rồi em ạ , anh sắp lấy vợ thì tất nhiên là mua trước chứ … – Vĩnh Thiên cười nhe hàm răng thật là đểu.
-Cô nào tốt phước quá vậy ?
-Uhm thì ….
– Để sau đi , trễ giờ học rồi … anh Lộc Hàn lên xe đi …. – Ngọc Hân chen chân vào ghanh tị Vĩnh Thiên
– Ừ … – Lộc Hàn mở cửa xe bước lên .
Leave a Reply