Truyện tình đồng tính nam Thằng Điên! Tao Thích Mày Đấy! Chap 17
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Sáng sớm tôi bắt Vương lai tôi về để chuẩn bị đi học mặc cho cậu ta có mè nheo, làm nũng bắt tôi phải ăn sang cùng cậu ấy mới cho về. Tôi nào có chịu. Bản tính “đanh đá” trong tôi trỗi dậy, dập tan mọi âm mưu đen tối của kẻ thù ( Chém hơi quá 😛 ).
Bước chân vào cổng trường là hàng chục con mắt đổ dồn về phía tôi. Lại chuyện gì nữa đây. Tôi thầm nghĩ.
– Ê! Siêu mẫu Hoàng Anh.
– Tiếng thằng Huy nhăn nhở gọi tôi.
– Mẫu mẫu cái thằng bố mày. À! Mà có chuyện gì mà sao nhiều đứa nhìn tao vậy?
– Tôi bộp ngay vào mặt nó vì dám trêu tôi.
– Mày giả ngu hay ngu thật đấy? Bây giờ cả cái thành phố đang bàn tán về việc mày được lên trang bìa Men Fashion cùng với thằng Vương. Lại còn cái vụ hôn nữa chứ. Mà công nhận phong cách unisex hợp với mày thật. Nếu không nhìn kĩ thì tao đã bị ánh mắt quyến rũ của mày mê hoặc rồi. – Huy tuôn một tràng làm tôi hoa cả mắt.
– Hợp cái mặt mày ấy.
– Tôi chửi nó.
– Bạn Hoàng Anh chụp cùng mình một tấm được không?
Bỗng có một bạn gái khá xinh đến cạnh tôi đề nghị.
– Chụp với nó làm gì bạn. Chụp với mình nè.
– Bản tính háo sắc của thằng Huy tái phát.
– Ơ! Người mà mình muốn chụp là bạn Hoàng Anh.
– Vậy cũng được.
1…2…3 tách, tách…
Sau khi chụp cùng bạn gái vừa nãy là hàng loạt các bạn gái khác trong đó còn có mấy anh trong đội bóng của trường cũng đến.
Làm người nổi tiếng thích chết đi được. Lại còn được tha hồ ngắm trai mà không bị ai phàn nàn.
Sau màn tự sướng trong đống hỗn độn. Tôi và thằng Huy cuối cùng cũng lết xác lên được lớp. Nhưng nào có chịu buông tha ở đó. Vào chỗ là thấy một đống quà cũng như thư tỏ tình của các bạn, anh chị lớp trên.
Vương vào chỗ thấy tôi đang ngồi đọc mấy bức thư không nói gì chỉ cầm lấy và vứt vào thùng rác. Mặc cho mấy đứa trong lớp căng mắt ra nhìn mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
– Chiều đi khu trung tâm mua sắm cùng tôi.
– Vương lạnh lùng quay sang tôi và nói.
– Đến đấy làm gì?
– Tôi ngạc nhiên hỏi.
– Thế em nghĩ đến trung tâm mua sắm làm gì?
– Mua sắm.
– Um.
– Nói xong cậu ta quay lên bảng nghe giảng mặc cho tôi ngồi ngẩn người ra suy nghĩ.
Truyện tình đồng tính nam Thằng Điên! Tao Thích Mày Đấy! Đi trung tâm mua sắm thì chắc là đi mua đồ rồi. Mà đi mua đồ thì mình cũng được mua những mẫu item mới nhất và đặc biệt hơn là free. What? Đồ mới? Miễn phí.
Á…. Sau màn suy luận logic cuối cùng tôi cũng hiểu ra vấn đề.
5 tiết học trôi qua thật nhanh choáng trong bầu không khí khá thoải mái, bằng chứng là cứ đến giờ ra chơi là có rất nhiều các bạn lớp khác tụ tập ở lớp tôi để nhìn tôi… khoan…. Nhìn tôi chắc chỉ một phần còn nhìn Vương thì nhiều hơn.
* Trung tâm mua sắm Vincom*
Đúng chờ Vương đi đỗ xe dưới cái nắng như thế này thật là khó chịu mặc dù trời đã chuyển đông nhưng vẫn chưa đủ lạnh để lấn áp cái nóng oi bức này.
– Á…
Mải mê suy nghĩ tôi bị một người thanh niên đâm phải. Làm cho tôi ngã quay xuống đất.
– You’re ok?
Người nước ngoài à? Ngẩng mặt lên nhìn thì là một chàng trai rất nam tính. Ăn mặc rất phong cách và hợp xu hướng. Nhưng để ý kĩ thì cậu ta giống người Việt lắm mà. Chắc là Việt kiều.
– I’m fine.
– Dùng vốn tiếng anh ít ỏi của mình tôi cố gắng trả lời lại anh ấy.
– Không sao chứ?
– Vương chạy đến bên tôi hỏi han với nét mặt lo lắng.
– Em không sao.
– Hi! Mr. Vuong.
– Người thanh niên quay sang chào Vương.
– Ơ! Ryan. Anh mới về nước sao?
– Vương ngạc nhiên quay lại hỏi.
Theo tôi đoán tình hình này thì chắc hai người có quen nhau từ trước.
– Um. Anh về được mấy hôm rồi.
What? Thì ra anh chàng này biết tiếng Việt suýt làm cho tôi quê. May mà anh ta không bắn thêm vài câu nữa chứ không tôi xấu hổ mà chết từ lâu rồi.
– Quên chưa giới thiệu. Đây là Hoàng Anh baby của em. Còn đây là Ryan anh họ của tôi.
Gì mà baby chứ? Cậu ta nói như chỗ không người ấy.
– Chào anh. Em là Dương Hoàng Anh. Bạn cùng lớp với Vương.
– Chào em. Anh là Ryan anh họ của Vương mới từ Anh trở về để du lịch. Rất vui được làm quen với em.
Anh chàng này có vẻ rất lịch sự. Không như cái ông em họ kia. Lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng thật là khó ưa mà.
Sau màn làm quen đầy bất ngờ chúng tôi cùng nhau đi ăn và đi mua sắm trong trung tâm. Nói chuyện với Ryan thật thú vị. Anh ta rất vui tính luôn làm cho tôi cười lăn lộn. Nhưng tôi đâu biết sự tự nhiên của tôi lại làm con sói già ghen, và cũng làm cho một nhìn bắt đầu bị say nắng.
Truyện tình đồng tính nam Thằng Điên! Tao Thích Mày Đấy! Chap 18
Chap 18: Đêm trắng.
Cuộc sống của tôi bây giờ thật lắm điều bận rộn. Ngoài việc đi học và hẹn hò với Vương tôi còn có thêm một người bạn tốt nữa đó Ryan. Tôi con anh ấy như một người anh trai. Anh luôn quan tâm tôi ngay cả trước mặt Vương, điều đó làm cậu ấy ghen nhều lúc trông thật dễ thương. Cậu ấy có nhược điểm là khi ghen nói rất nhiều. Mặc dù quen nhau được hơn 1 tháng nhưng tôi vẫn chưa một lần nào dám đứng đối diện với cậu ấy và nói “Em yêu Anh”.
Đối với tôi yêu nhau không có nghĩa là cứ phải nói ra bằng lời, mà thay vào đó là hành động, những cử chỉ quan tâm là tôi đã thấy được rồi.
Nhưng có điều này làm tôi bận tâm đó là bố của Vương không thích tôi lắm. Mặc dù mẹ cậu ấy đối với tôi rất tốt. Điều đấy cũng dễ hiểu thôi. Vì cậu ấy là cháu đích tôn, sau này phải nối dõi tông đường và kế nghiệp công ty. Làm sao mà có thể lấy tôi được. Nhiều lần tôi đã khóc thầm, ước gì mình sinh ra là con gái nhưng tôi không bao giờ có ý định chuyển giới. Điều đấy tôi thật sự không thích lắm.
* Nhà Vương *
– Tao đã nói với mày là không được quen thằng đấy cơ mà? Mày bị bệnh gì à mà lại yêu một thằng con trai. Mày có biết nếu bên đối tác mà biết chuyện này thì công ty sẽ như thế nào không?
– Ông Hạnh dồn nén sự tức giận của mình vào những câu nói.
– Thưa bố! Con không bị gì cả. Người con thật sự yêu là Hoàng Anh, dù bố có bắt con có lấy con gái của tập đoàn Hoa Thị thì con cũng không hạnh phúc được. Làm sao mà bố bắt con lấy một người mà con không yêu thương chỉ vì cái hợp đồng vớ vẩn đó chứ? – Dường như Vương cũng đang đến đỉnh điểm của sực tức giận. Trông cậu bây giờ chỉ muốn nổ tung.
Cô Như đúng ngoài mà nước mắt ngắn nước mắt dài. Một bên là con trai, một bên là chồng, cô thật sự không biết đứng về phía ai.
– Vớ vẩn? Chính cái vớ vẩn đấy nuôi mày lớn đến từng này đấy. Không nói nhiều. Tháng sau làm lễ đính hôn.
Nói xong ông Hạnh bỏ vào phòng với nét mặt khó chịu. Đối với ông tình yêu đồng giới thật là nhảm nhí, đấy là chưa nói đến gia cảnh nhà tôi. Bố mẹ ly dị từ nhỏ nên chắc chắn không có sự giáo dục từ bố. Điều đấy có một phần ảnh hưởng đến tính cách của tôi. Mặc dù ông biết ông rất gia trưởng nhưng không thể để đứa con ông yêu quý, quý trọng hơn bất cứ thứ gì đâm đầu vào điều hoang tưởng như thế được.
Truyện tình đồng tính nam Thằng Điên! Tao Thích Mày Đấy! Hôm nay trong người tôi cảm thất rất bất an, từ sang đến giờ trong người cứ cảm thấy nôn nao, khó chịu. Chịu đựng được 2 tiết đầu, đến tiết thứ 3 thì tôi phải xin cô giáo cho xuống phòng y tế. Vương có lo lắng hỏi tôi nhưng lúc này tôi không muốn nói chuyện với bất cứ ai. Vì người khó chịu nói chuyệ rất dễ nổi cáu.
Reng…reng…reng….
Đang thiu thiu ngủ thì có điện thoại gọi đến. Số lạ. Mà còn là số máy bàn nữa.
– Alo. Hoàng Anh nghe ạ.
– Ta là bố của Vương, bây giờ ta muốn gặp cháu, ta đã cho người đến đón.
– Nhưng cháu còn đang học thưa bác.
– Yên tâm! Ta đã xin phép cô giáo chỉ nhiệm của cháu rồi. Cháu ra ngoài đi xe đang chờ cháu.
Bố Vương có chuyện gì mà muốn gặp tôi ngay bây giờ chứ. Điều này làm tôi rất khó hiểu. Không biết Vương có biết chuyện này không nữa.
Ra ngoài cổng trường đã thấy xe của nhà họ Lý đỗ ở đấy. Bên cạnh là 2 người vệ sĩ trông rất đáng sợ. Ngồi trên xe mà người tôi run lên bần bật. Một phần là do khó chịu từ trước, phần còn lại là lo sợ không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Ngồi đối diện với bố Vương mà tôi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng ấy. Đúng là Vương rất giống bố, từ ngoại hình cho đến tính cách. Luôn tạo cho người đối diện một cảm giác nhún mình, không dám làm điều gì không vừa lòng người đáng sợ như vậy.
– Bác gọi cháu đến có việc gì quan trọng ạ?
– Tôi lên tiếng trước.
– Đúng. Chuyện này thật sự quan trọng đến gia đình ta, đặc biệt là thằng Vương.
– Vâng.
– Cháu cũng biết Vương là con trai duy nhất của ta và cũng là cháu đích tôn của nhà họ Lý rồi chứ?
– Vâng.
– Vì thế ta không thể chấp nhận hai đứa yêu nhau được. Ta yêu cầu cháu phải chia tay và không bao giờ được xuất hiện trước gia đình ta nữa.
– Cháu không thể. Thật sự cháu và Vương rất yêu nhau. Cháu yêu Vương là thật không phải cháu muốn gia tài nhà bác đâu.
– Tôi bất đầu dơm dớp nước mắt.
– Cháu nghĩ cháu có thể lấy được tài sản nhà ta sao?
– Cháu không có ý đó.
– Thế thì tốt. Bây giờ ta cho cháu 2 sự lựa chọn. 1 là cháu tiếp tục yêu Vương và không biết chừng ta sẽ động đến nhà cháu ntn? Cháu biết ta là người dám nói dám làm, ta không bao giờ thất hứa cả. Thứ 2 là cháu sẽ chia tay với Vương và sang Mỹ du học. Trường mà cháu mong muốn. Ta sẽ chu cấp tiền sinh hoạt, học tập cũng như sau khi cháu ra trường ta đảm bảo cháu sẽ được vào làm một trong những chi nhánh của ta bên Mỹ với điều kiện là cháu sẽ không bao giờ quay về Việt Nam nữa.
Ông Hạnh nói xong mà tôi như người mất hồn. Nếu không chấp nhận thì tôi và gia đình tôi sẽ gặp nguy hiểm. Còn nếu chấp nhận thì tôi sẽ có một tương lai rộng mở.
Tách… – Giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tôi. Đau lắm. Nhói lắm. Nhưng tôi có thể làm điều gì đây khi trong tay không có một cái gì. Vậy là tôi phải xa Vương khi mà chúng tôi mới bắt đầu nhận ra tình cảm dành cho nhau.
Người giàu luôn luôn đúng. Điều này quả không sai. Đúng là ông trời bất công mà. Từ nhỏ tôi đã không nhận được một sự quan tâm nào từ bố. Mới bắt đầu đi học thì luôn bị bạn bè trêu chọc, chửi rủa. Đi ra ngoài đường thì bị gọi là bê đê, thậm chí cả đứa trẻ ba tuổi cũng nói tôi là thắng ái. Tất cả những điều này tôi luôn phải chịu đựng một mình. Những điều này tôi không thể tâm sự cùng mẹ được. Vì có nói mẹ cũng không thể nào giúp đỡ được tôi.
Đi dọc trên con đường, mỗi cơn gió lạnh thổi vào người là một lần buốt. Càng ngày nỗi đau ấy lại tăng dần. “ Ước gì” Là một điều ước tôi luôn khao khát hằng ngày. Nhưng điều đó không bao giờ thành sự thật. 17 tuổi, lần đầu tiên biết yêu, nhưng đã vấp phải sự ngăn cản từ gia đình người yêu. Lúc này, tôi dường như tuyệt vọng, không biết phải chọn lựa như thế nào. Khóc! Nước mắt cứ thế tuôn. Khóc cũng chỉ thể hiện là mình đang buồn thôi cứ không thể nào làm bớt nỗi đâu trong mình được.
Tôi cứ đi. Đi đến những nơi mà chúng tôi từng đến. Tôi nhớ có lần tôi đã nói “ Nhất định chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch ở Hàn Quốc” chắc điều đấy không bao giờ thành sự thật được nữa.
Trời đã tối, nhưng tôi cứ đi. Điện thoại gọi đến cùng những tin nhắn của Vương tôi đều không nghe và rep lại. Dường như cậu ấy đã biết tôi gặp bố cậu ấy rồi. Tôi chỉ nhắn đúng một tin nhắn cho mẹ với nội dung “ Mẹ đừng lo, con đi dạo một lúc rồi về”. Chắc mẹ cũng hiểu cảm giác của tôi bây giờ.
Đúng rồi tôi vẫn còn những người bạn. Biết đâu chúng có thể cảm thong được nỗi đau của tôi thì sao hoặc cũng có thể cho tôi những lời khuyên.
Gọi điên, tất cả đều nói đang bận. Thì đúng mà. Hôm nay là thứ bảy chắc giờ bọn nó đứa nào đứa nấy đi chơi rôi.
Còn một người nữa mà tôi chưa gọi. Đó là Ryan.
Sau khi tôi gọi anh ấy đã đến bên tôi chưa đầy 15’ sau đó. Đúng là bạn tốt mà. Có mặt bất cứ lúc nào mà bạn mình đang gặp khó khăn.
Dựa đầu vào ngực Ryan. Tôi khóc như suối mặc dù từ sáng đến giờ tôi đã khóc rất nhiều.
– Khóc đi! Anh hiểu cảm giác của em mà.
– Không! Anh không hiểu… được… đ..đâu.
– Tôi nức nở. Phải trăng tôi quá yếu đuối?
– Anh hiểu chứ! Vì anh đã từng trải qua cảm giác như vậy.
– Ryan an ủi tôi.
– Anh Ryan! Bây giờ em phải làm gì bây giờ? Em không thể chịu đựng được nữa.
– Hãy làm theo con tim em mách bảo. Đấy sẽ là lựa chọn đúng đắn nhất.
Đúng! Làm theo những gì con tim mách bảo.
Cầm điện thoại tôi gọi cho Vương. Cậu ấy bắt máy ngay sau đó. Điều đó chứng tỏ cậu ấy đang chờ tôi… Một cảm giác ấm áp.
Đêm nay sẽ là một đêm trắng….
nkox says
That hay va cam dog luc chuong 10 cu mun la se ko doc nua nhug cuoc cug mot ket thuc co hau
hien says
cam dong qua di mat ! dug la mot tinh cam dep ma
Nhật Huy says
hay đấy nhưng mà tôi nghỉ có sự tưởng tượng hơi quá, Đạo Công Giáo không bao giờ chấp nhận hôn nhân đồng tính thì làm sao có việc đính hôn trong nhà thờ, mai mốt viết truyện tưởng tượng chỗ khác nha pạn…… truyện rất hay
Ngân says
Rất hay, cảm động, và thật ý nghĩa
Huỳnh ngọc bảo says
Coi mà muốn khóc luôn
Nhất là mấy khúc cuối của truyện