Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Tất nhiên là tốt rồi. Em đã nói em sẽ giỏi nhất lớp mà.
Tùng gật đầu:
– Nhớ đó!
Dũng đáp:
– Nhớ! Nhưng chỉ có điều…
Thấy cậu ngập ngừng, Tùng hỏi:
– Chỉ có điều sao?
Dũng ấp úng:
– Môn triết…em học… không vào!
Cho xe chạy chầm chậm, Tùng nắm lấy tay cậu:
– Môn đó hầu như mọi người đều thấy vậy. Nhưng nếu em chịu khó suy nghĩ và hiểu rộng vấn đề thì không khó lắm đâu. Triết học đòi hỏi tư duy cao mà.
Nghe vậy, Dũng cười tự tin:
– Nhất định em sẽ làm được!
Tùng cũng cười. Con đường trở nên tràn ngập hương vị của tình yêu.
– Thế còn mấy hoạt động ngoại khóa thì sao? – Tùng hỏi tiếp
Trái lại với nụ cười thoải mái lúc trước, lần này Dũng trầm tư hơn. Cậu nghĩ ngợi điều gì đó, tính nói với ang nhưng lại thôi. Sau cùng cậu đáp:
– Vẫn ổn!
– Ừ! – Tùng không nói gì thêm, để chiếc xe đi trong yên lặng với sự ngọt ngào của tình đầu.
Dù đã cố gắng cho xe đi thật chậm để anh được gần cậu lâu hơn nhưng ngôi nhà Dũng cũng đã hiện ra trước mắt hai người. Dũng xuống xe, đặt lên môi anh một nụ hôn:
– Em vào nhà đây! Anh đi về cẩn thận nhé!
Tùng cười:
– Em yêu ngủ ngon!
– Anh cũng vậy! – Dũng đáp rồi chạy vào nhà.
Tùng nhìn theo cho đến khi cánh cửa nhà cậu khép lại. Anh quay đi, lòng buồn vu vơ khi nghĩ đến những gì xảy ra hôm nay. Không hiểu sao, trong lòng anh dấy lên một nỗi bất an về những thứ sắp diễn ra mà anh không thể nào lý giải nổi.
Sáng hôm sau, Tùng tới lớp và mọi thứ vẫn đều đều diễn ra. Chỉ khác hôm nay, ánh mắt của Linh dành cho anh hoàn toàn thay đổi. Ánh mắt ấy như thể anh đã gây ra một tội lỗi to lớn cho cô ấy vậy. Nhưng không, anh đâu có làm gì sai chứ. Anh yêu Dũng và chỉ yêu Dũng, điều đó với anh chưa bao giờ là sai lầm. Nghĩ vậy, anh không nhìn Linh nữa và tập trung vào bài giảng của mình.
Tan học, một lần nữa, Linh đến bên bàn giáo viên:
– Thầy giảng lại cho em bài này được không?
Tùng lưỡng lự, lúc này thực sự anh không muốn nói chuyện hay ở gần Linh, anh muốn giữa anh và cô ấy có thời gian và khoảng cách để Linh quên tình cảm ấy đi. Thế nhưng, là một thầy giáo thì làm sao anh có thể từ chối giảng bài khi học sinh của anh cần được? Chẳng còn cách nào khác, Tùng gật đầu:
– Đưa thầy xem nào!
Linh tươi cười đưa bài cho Tùng, đôi mắt không rời khỏi khuôn mặt anh.
Tùng xem qua rồi nói:
– Bài này rất dễ, thầy nghĩ với năng lực của em chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể làm được.
Linh đáp:
– Em đã nghĩ rồi nhưng không ra, thầy giảng cho em với ạ!
Tùng không biết là Linh muốn giở trò gì nữa đây. Bởi dạy cô ấy đã gần một kỳ, anh biết chắc chắn Linh thừa sức làm được bài này. Và quả nhiên, anh nghĩ không sai. Linh đâu có chú ý vào bài giảng của anh mà chỉ chăm chứ nhìn ngắm anh thôi.
– Thầy nói em có nghe không vậy? – Tùng hơi bực mình với thái độ của Linh.
Linh đáp tỉnh bơ:
– Có ạ!
Tùng hỏi:
– Thế em hiểu chưa?
Linh thản nhiên:
– Em hiểu rồi ạ!
Tùng gật đầu, anh đứng dậy chuẩn bị đi về thì Linh nói:
– Em còn bài này nữa ạ!
Và cứ như thế, ngày nào cũng như ngày nào, Linh luôn có bài tập để hỏi anh. Có khi là môn Toán nhưng có lúc lại là môn Hoá hay môn Lý, thậm chí có lúc là môn Lịch sử. Dù Tùng đã nhiều lần nói môn nào hãy hỏi giáo viên dạy môn đó sẽ tốt hơn nhưng cô ấy nào có chịu. Những lúc ấy, Linh luôn đáp lại rằng chỉ có Tùng giảng mới hiểu. Nói vậy thì anh chịu chết đâu còn cách nào khác, ai bảo anh là thầy giáo chủ nhiệm.
Ban đầu, Linh đưa ra những bài dễ bị anh gạt đi thì cô ấy chuyển qua những bài rất khó, có bài giảng cả buổi mới xong. Vì vậy, Tùng luôn luôn phải về muộn và luôn trong tình trạng bận rộn. Và điều này cũng đồng nghĩa với việc anh phải thu hẹp thời gian ở bên người yêu bé nhỏ của anh. Tất nhiên, Dũng rất buồn về chuyện đó. Tuy bề ngoài cậu không nói giận anh hay trách gì anh, luôn tin tưởng anh nhưng hơn ai hết Tùng hiểu Dũng làm sao có thể vui vẻ được. Truyện gay: Điều kỳ diệu của tình yêu (Yêu đâu cần lý do – Phần 2) Tác giả: Vũ Phong.
– Tối nay chúng ta đi chơi nhé! – Tùng nói với Dũng khi anh đưa cậu đi học.
Dũng buồn bã đáp:
– Không phải anh rất bận sao? Đâu còn thời gian đi được!
Tùng cười:
– Anh thu xếp được mà. Lâu rồi chúng ta chưa được đi chơi với nhau. – Anh đã quyết định chiều tối nay từ chối giảng bài cho Linh.
Nghe vậy, Dũng rất vui. Cậu ôm chặt lấy anh và cười sung sướng.
Trong khi ấy, ở một nơi khác,
– Tối nay, chúng mày xử thằng này cho tao. Nhớ là phải tiếp đãi nó thật cẩn thận, cho nó biết thế nào là đau khổ khi dám tranh người yêu với tao. Rõ chưa?
– Rõ!
Thế rồi, một nụ cười đầy ma quái hiện lên trên gương mặt xinh đẹp của cô gái trẻ.
Buổi chiều, như thường lệ, Linh đến bên bàn giáo viên sau khi tan học nhưng lần này khác ở chỗ, Linh không đem theo sách vở.
– Hôm nay tôi có việc bận, không thể giảng bài cho em được! – Tùng nói khi Linh chưa kịp mở miệng, khác với thông thường, Linh là người mở lời.
Nghe vậy, Linh mỉm cười, một nụ cười đầy bí ẩn:
– Em cũng không có bài nào thắc mắc cả!
Tùng ngẩng lên nhìn Linh, cười:
– Vậy thì tốt! Tôi đi trước!
Thế nhưng, nào có đơn giản như vậy, Linh nói với giọng năn nỉ:
– Thầy nghe em nói một chút có được không?
Thực sự, Tùng chẳng có gì để nói cả song anh đành nán lại trước ánh mắt đầy vẻ van lơn của Linh.
– Em nói đi!
Linh cười nhẹ:
– Tối nay là sinh nhật em, thầy có thể đến dự được không?
Sinh nhật Linh sao? Tùng cũng không để ý lắm. Nếu bình thường có lẽ anh sẽ đi song nhớ tới lời hẹn với Dũng, anh lắc đầu.
Ánh mắt buồn bã, Linh nói:
– Em biết thầy không có tình cảm với em. Em cũng chỉ hy vọng thầy có thể đến chúc mừng sinh nhật em lần này thôi. Rồi sau đó, em sẽ học cách chôn vùi tình cảm của mình. Được không thầy?
Tùng lưỡng lự. Anh không thể thất hẹn với Dũng nhưng cũng làm sao có thể từ chối những lời thốt lên từ đáy lòng của một học trò. Anh nên làm thế nào cho phải đây? Tùng cũng không biết nữa.
Thấy Tùng do dự, Linh nói:
– Thầy có thể đến một lát rồi về cũng được. Em không trách thầy đâu. Hãy coi như đây là lần cuối em nhờ thầy!
Đến bước này, Tùng đâu còn lựa chọn nào khác. Trước ánh mắt tha thiết của Linh, Tùng gật đầu:
– Được! Tôi sẽ cố gắng thu xếp.
Ngay lập tức, nụ cười rạng rỡ hiện trên môi cô gái xinh đẹp, Linh nói:
– Em sẽ đợi thầy!
17h30, Dũng kết thúc buổi học đầy buồn ngủ với môn Pháp luật đại cương. Cậu vui vẻ ra về, miệng không ngừng cười khi nghĩ đến buổi hẹn tối nay với anh. Đôi lúc Dũng tự hỏi đầu cậu có bị gì không mà cứ cười hoài? Tất nhiên cậu chẳng thế nào trả lời được, chỉ biết rằng cậu rất vui, trái tim cậu như đang nhảy múa và không có lý do gì để cậu phải kìm hãm niềm vui ấy hết.
– Hôm nay có chuyện gì vui lắm hả? – Thịnh, người bạn cùng lớp của Dũng, đi bên cậu và hỏi.
Dũng mỉm cười, gật đầu:
– À..ừ…không có gì…Mà sao ông biết?
Thịnh cười:
– Ông cười cả buổi như vậy thử hỏi cả lớp này có ai không biết?
Dũng giả ngây:
– Có chuyện đó sao?
Thịnh vỗ vào vai Dũng:
– Thôi đừng giả bộ nữa ông tướng! Tối nay hẹn được em nào đi chơi hả? Nói thử coi!
Dũng gãi đầu, cười trừ:
– Không phải vậy…mà cũng gần như vậy!
Thịnh thấy khó hiểu:
– Thế là sao?
Dũng chưa kịp trả lời thì có tiếng gọi cậu từ phía sau làm cho mặt cậu tươi như hoa:
– Là sao thì sau này ông sẽ biết!
Nói rồi Dũng ba chân bốn cẳng chạy về phía tiếng gọi ấy. Người gọi không ai khác chính là Tùng.
– Học tốt không em? – Tùng hỏi khi Dũng vừa lên xe.
Dũng cười khì:
– Em ngủ suốt buổi nên không biết tốt hay không nữa!
Tùng nghiêm giọng nói:
– Ngày trước ngủ trong giờ bị chép phạt chưa lấy đó làm bài học sao?
ari says
phim sex boy