Truyện gay: Chuyện tình hoàng tử – Chap 7

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Hôm sau, tôi vừa ngủ dậy, thì cảm giác mệt mổi lại trổi dậy, vì từ ngày hôm qua tôi phải đi nhong nhong với tên phương , còn tối lại về tâm sự với tuấn đến tận khuya, .
-oa…..oa……- tôi uể oải ngáp-
Anh phong đâu ra đi vô, anh phong liền nói:
-thưa cậu chủ!!hôm nay là ngày chủ nhật nên cậu chủ đc nghĩ học, nhưng từ sớm phu nhân đã cho người sang dặn, nếu cậu chủ dậy thì cậu chủ sửa soạn , sang tiếp chuyện với phu nhân!!!
Tôi suy nghĩ, không bik phu nhân mún gặp mình có chuyện gì ha, thôi từ từ hẳng tính, giờ cái bụng đói meo rồi.tôi nói với anh phong:
-anh ơi , chuẩn bị bửa sáng, em đói qua rồi
Anh phong mỉm cười:
-nhưng cậu chủ phải vệ sinh đã chứ
Tôi vừa đi xuống giường vừa nói:
-anh chuẩn bị nhanh nha, em gần chết rồi đó
vẫn nụ cười đó, nụ cười của anh phong có nét quyến rũ riêng của nó,tôi chọn anh phong làm quản gia, cũng vì lúc chọn người tôi đã bị hấp dẫn bởi nụ cười đó
đang ngồi ngấu ngiến thức ăn, bởi vì tối qua tôi có ăn gì đâu, đi ăn ở đường phố , sợ!! nên tôi ăn có tí xíu à, đang ăn, tự nhiên tôi nghe tiếng bộp ở trước cửa , tôi cũng chẳng cần quan tâm, bụng đói gần chết rồi, tôi như ngấu ngiến y như bị bỏ đói cả tháng nay vậy, bỗng tôi cảm thấy có cái gì đó nhột nhột, linh cảm cho tôi bik có ai đó đang nhìn mình, anh phong thì đứng bên cạnh tôi rồi, nên tôi cảm nhận đc, đó không phải là anh phong, miệng tôi đăng ngậm cái đùi gà, tôi ngẩng đầu lên, trời ơi, tên phương và tuấn đang đứng như trời chồng trước cửa, tên phương thì cừoi tủm tỉm, còn tên tuấn thì bik ý hơn, hăn quay mặt sang một bên cười.trờii, tôi như xấu hổ tột độ, chỉ mún đào lỗ , chôn mình ngay xuống đất vậy đó, lập tức tôi nói:
-ư…ai …ậu ….àm….ì .. đây
Tên tuấn nói mà miệng vẫn còn cười:
-cậu làm ơn bỏ cái đùi gà ra rồi hãy nói, nhìn y chang người thượng mới xuống miền xuôi đó!!
Tôi lập tức lấy đùi gà ra khỏi miệng mình rồi nói:
-hai cậu làm gì mà mới sáng sớm , sang phòng tôi , có chuyện gì sao??
Phương, nó mỉm cừoi rồi trả lờii:
-giờ này mà sớm hả gia anh, nhìn đồng hồ đi, đã 10 giờ rồi đó.
Tôi lập tức quay qua anh phong,anh phong gật đầu, trời!.tôi la lên:
-what???làm gì mà dậy trể vậy trời.tất cả chỉ tại hai cậu, ngày hôm qua hai cậu làm tôi mệt gần chết, nên tôi mới ngủ dậy muộn như vậy!!
Tôi hỏi tiếp:
-nhưng hai cậu có chuyện gì không??
Phương nó nói:
-thì mẹ đã dặn , hôm nay sang gặp bà để nói chuyện mà!!
Tôi nói:
-vậy hai cậu chờ chút đi, để tôi ăn sang xong, rồi thay đồ chúng ta đi.
Tên phương đẩy vai tên tuấn kéo ra ngoài rồi nói vọng lại cố ý chọc tức tôi:
-anh tuấn ơi mình ra ngoài này đợi, để cho con heo kia nó ăn, không thì chắc nó sụt ký đó, ha…ha
Tôi mặc kệ, vẫn cứ chúi chúi ăn,tự nhủ, để đó, lát nữa ta sẽ cho ngươi bik tay, hãy đợi đấy!!
***
Tôi và tuấn cùng với phương đi đến gặp phu nhân, khi chúng tôi vừa định vào phòng phu nhận thì cô quản gia nói:
-phu nhân đang ở thư phòng, ba cậu sang đó gặp đi
Ba chúng tôi lại phải đi về hướng thư phòng, trời khi bước chân vào căn phòng này tôi hơi bị choáng, vì trong phòng có 3 ngừoi con gái khoảng 22 hay 21 tuổi gì đó, đang ngồi chơi cờ vây, còn phu nhân thì đang cầm cuốn sách gì đó , hình như là về cờ vây, vừa đọc sách vừa đánh cờ vậy một mình, hình như là xếp một thế cờ gì đó.tên phương hăng hái chạy lại gần phu nhân nói:
-mẹ à, bọn con đến rồi này, mẹ có chuyện gì đây
Phu nhân ngẩng mặt lên rồi thấy ba chúng tôi, liền chỉ tay về ba cái ghế đang bỏ trống trước mặt ba ngừoi con gái kia, ý phu nhân mún 3 chúng tôi đâu cờ với ba ngừoi con gái.phu nhân nói:
-phương đấu với chị tóc vàng, tuấn!!!con đấu với chị mang đầm hồng, còn gia anh thì đấu với ngừoi còn lại, 3 con đấu , ai thắng sẽ đc vào vòng trong, và nếu thăng hết vòng và vào đc vòng cuối mà thắng luôn, thì sẽ đc giải thưởng là, được đến và thăm toà nhà cuối cùng sau hoa viên.tôi không bik đó là gì, mà khi bà phu nhân vừa nhắc đến thì ngày lập tức tên tuấn và phương ngồi vào ngay và chiến đấu. tôi chẳng bik sao nữa, nhưng dù sao đã chơi thì mình phải thắng, vì tôi có phần hơi hiếu thắng đó mà.
đúng là không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá con ngưòi đc, cô gái đấu với tôi, tuy bề ngoài du mì , uỷ mị, nhưng từng nước cờ của cô ta nhưng tràn trề sức sống, một sức sống mãnh liệt, sức sống ngoi lên từ trong cõi chết, tuy quân đen của cô ta bị tôi bao vây kịch liệt, vậy mà từ trong cõi hết khí ấy, cô ta lại có thể tạo thành một vòng sống để cứu quân mình, nhưng từ lúc 3 tuổi tôi đã đc huấn luyện cầm kỳ thư hoạ,tôi đã muốn thăng thì nhất quyết phải thắng, chính cô ta đã thúc ép bản tính tàn sát của tôi thức dậy, tôi đã giết từng quân, tôi như ác quỷ, không tha quân nào, đến nỗi cô ta phải hoảng sợ truớc nét mặt sắc như dao khi chơi cờ của tôi, cô ta hơi hoang mang nói:
-nhìn mặt em như mún giết người vậy?
Tôi mỉm cưòi rồi nói:
-vô bàn cờ, thì em chỉ có một chữ đó là giết chết dối phương??
cuối cùng tôi cũng thắng, phương thắng , còn tuấn hình như là bị thua nửa mục, tiếc thật,.
phu nhân nói:
-vậy là xong rồi hả, bây giờ ta quyết định, gia anh đấu với ta, còn phương đấu với lan,
lan chắc là tên của cô gái đó, tôi và phu nhân đấu với nhau.phải nói là phu nhân là một người cực kì cẩn thận, bà ta cẩn thận từng bước một, từng bước bà ta đã tính toán thật kĩ, bà ta lo toan mọi thứ có thể xảy ra, qua cách đánh , tôi có thể thấy rõ điều đó.trong cái sự cẩn thận tưởng trừng chỉ là phòng thủ, nhưng đang ẩn chứa một cái bẫy chết ngừoi, đúng là gừng càng già càng cay, lần nay, tôi buộc phải dốc toàn lực ra ứng chiến.bà ta đã xây nên một thành đài tưởng trừng như không thể phá vỡ , nhưng trong cách đánh của phu nhân, tôi nhận ra abf đang thiếu tập trung, chính vì thế, ngày lập tức, tôi đã đánh vào chỗ yếu nhất cảu thành đài, và quả nhiên bà ta đã chịu thua, trước sự vũ bảo của tôi.phương thua. Đên lượt tôi avf kan đấu với nhau, đúng là lan gần như ngang ngữa phu nhân, nhưng cô ta cực kì tập chung, chính vì thế mà tôi khó lòng tấn công.tôi dần nhận ra cách đánh của cô ta hơi giống một cách đánh mà nội tôi vẫn hay chơi, chính vì thế, mà ngay từ đầu, tôi đã đưa cô ta vào bẫy , mà chính ông nội đã nghĩ ra, để tự phá giải cách đánh của mình, tôi thắng.
phu nhân liền nói:
-ta sẽ giữ lời hứa , ta sẽ đưa con vào toà nhà cuối cùng sau hoa viên.
Tô hơi ngạc nhiên nên hỏi:
-thưa phu nhân , nhưng trong toà nhà đó có gì ạ!!!
Phương nói:
-tôi ở đây từ nhỏ, nên bik rất rõ, đó chính là toà tháp cổ, nó có từ lúc nào cũng không ai bik nữa,nếu gia anh mún bik rõ hơn hãy tự đi hỏi mẹ tôi!!!
Tôi quay qua nhìn phu nhân,phu nhân khẽ thở dài, rồi cho 3 người con gái kia lui ra ngoài.phu nhân ngồi xuống ghế, rồi khẽ ra hiệu cho 3 đứa cùng ngồi xuống, bà ta bắt đầu kể:
-gia anh !!con có bik tại sao hai nhà họ trương và họ dương tử lại không lấy thứ khác làm giao ước , mà lại lấy câu chuyện cổ xưa đó làm giao ước không?
Tôi khẽ lắc đầu, phu nhân lại nói:
-vì câu chuyện đó chính là có thật, và viên đá ngọc thạch được cất giữ trong toà tháp cổ đó. Ta cũng không rõ, nhưng từ suốt gần 1000 năm qua, dòng họ trương vẫn thường vô toà tháp đó tìm kiếm , nhưng vẫn không thể tìm ra viên đá đó ở đâu.xong một lần tình cờ, lúc mà bố chồng của cô là ông nội của phương và tuấn là bạn bè của ông nội gia anh .lúc đó hai người bọn họ chơi cờ, uống rượu,trò chuyện 1 hồi lâu, họ liền rủ nhau vào tháp cổ để tìm kiếm thử xem.các con có bik họ tìm thấy đc gì hok?
các ba chúng tôi đều lắc đầu nguầy nguậy, phu nhân mỉm cưòi rồi nói tiếp:
-họ đi một hồi, ko thấy gì định đi ra, xong họ thấy một ánh sang gì dó vừa loé lên, thế là họ lại tìm và nhìn thấy một cuộn giấy, mở cuộn giấy đó ra, thì trong cuộn giấy có ghi”tình bạn là nền tảng của tình yêu, tình yêu là liều thuốc chữa lành mọi sự đau khổ, năm xưa ngọc thạch nằm cạnh hồ đau khổ mà không bik cách chữa lành nó, chỉ sau này vị thiên sứ đó chỉ cách là tình yêu mới chữa lành những nỗi khổ bi ai kia. rồi họ tìm thấy phần đầu của câu chuyện, trong cuộn sách đó có ghi , muốn tìm thấy phần cuối của câu chuyện, để tìm ra nơi dấu viên đá ngọc thạch, thì chỉ có tình yêu đích thực mà thôi, chính vì thế mà hai nhà đã hứa hôn, mong rằng sẽ tìm được đoạn kết cảu câu chuyện này, còn vụ mà dự án là hàng tỉ đôla chỉ là nguỵ tạo mà che mắt thiên hạ mà thôi, vụ này chỉ có rất ít ngưòi bik.hôm nay chính vì thế mà gia anh sẽ vào tháp cổ để quen bik trứơc , còn việc tìm kiếm để sau vậy.
Phu nhân vừa nói xong, tôi không thể không bang hoàng, ở một cái thế giới thứ 21 này mà vẫn còn những chuyện hoang đường như vậy sao???tôi đang không bik mình nên có tin hay không
, phương và tuấn đều nói:
-chuyện khó tin quá mẹ ơi!!
Phu nhân liền khẳng định:
-chuyện này chính ông nội con đã trãi qua, có thật mà , cuộn sách đso nội con còn giữ mà!!
Tôi có phần tin.tôi đc phu nhân dẫn tới trước cửa tháp cổ đó, phải nói là ngôi tháp này cực kỳ cổ kính, vậy mà rêu không hề mọc lên chân tháp, xung quanh thì toàn hoa, phu nhân nói:
-cảnh quan, mọi vật xung quanh đây không ai hề đụng tới , mọi thứ vân còn y như vị trí ban đầu của nó.cô có tới đây mấy lần , nhưng đều không tìm đc gì, thôi con vào đi, khi nào chán thì về phòng vậy.
Nói xong phu nhân quay trở về, tôi bắt đầu hơi sợ khi đặt chân vào ngôi tháp cao 7 tầng này, lại xung quanh toàn là cây cối,tôi đi vào thấy trong tháp có anh sang hơi mờ do mặt trời chiếu vào,nhìn một hồi , toàn thấy bong tối, tôi sợ, nên tự nghxi, thôi, tìm ra mình cũng chẳng cần nó, thôi đi về thôi!!ngĩ xong , tôi ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh về phòng, leo lên giường mà nằm ngủ, khỏi ăn tối luôn.một ngày chủ nhật thật là mệt mỏi, xong tôi đã bik rất nhiều chuyện về cuộc hôn ước này.
—————–
Truyện gay: Chuyện tình hoàng tử – Chap 8
Sáng hôm sau, lúc tôi đang ngồi chép bài cuả giáo sư trên bảng thì tuấn nói nhỏ:
-hôm qua gia anh vào đó , có thấy gì hok??
mắt vẫn cứ nhìn trên bảng mà tay thì cặm cụi viết , tôi nói:
-chẳng có gì cả, một cái tháp âm u, đen tối , sợ lắm??
tuấn gật đầu ra ý là hiểu:
-vậy à!!!chán nhỉ
nhắc tới chán tôi mới nhớ, mấy bữa nay toàn gặp chuyện không đâu, nên tôi liền hỏi tuấn:
-tuấn bik có chổ nào chơi không, dẫn mình đi chơi đi , ở đây bùn quá!!
tuấn ra vẽ mừng:
-được rồi!! lát tuấn dẫn gia anh đến chỗ này hay lắm và lại đẹp nữa!!
Tôi hơi tò mò, nên quay qua hỏi :
-nó là đâu thế??
tuấn ra vẻ bí mật:
-bí mật!!nói trước còn vui cái gì nữa??
học xong, tôi hỏi tuấn:
-chúng ta có rũ phương đi không?
tuấn nói:
-tuỳ gia anh vậy!!
tôi 3 chân 4 cẳng chạy sang phòng phương,. Đang chạy nhanh thì đụng phải anh phong, thấy tôi anh phong hỏi:
-ủa!!cậu chủ,theo lịch cậu còn bữa học nữa mà, sao giờ cậu lại ở đây!!!
Tôi nói nhỏ:
-anh phong đừng nói cho ai ngen , em đi chơi với tuấn và phương lát về à, anh phong nhớ nha!!
Tôi cảm thấy , hình như anh phong hơi buồn, tôi liếc nhìn, liền hỏi:
-hình như anh buồn hả, anh sao vậy, có chuyện gì khó nói anh nói ra đi??
Anh phong lắc đầu nguày nguậy, quay mặt đi và nói:
-không có gì đâu, cậu chủ đi chơi vui vẽ nghen!!thôi tôi đi đây!!
Tôi cũng thấy lạ, nhưng không quan tâm, mình còn phải đi rũ phương mà, tôi chạy ngay đến phòng phương, thấy phương đang ngồi cạnh cây đàn piano, hình như là phương đang sáng tác một bài hát gì đó, tôi gọi:
-phương!! Đang làm gì vậy?rảnh không?
Phương đang mải đánh đàn , nghe tôi gọi , mặt cậu ta tự nhiên vui hẳn lên, làm tôi cũng hơi ngạc nhiên, phương nó nói:
-ủa!!gia anh !!hôm nay rồng đến nhà tôm hả??
Tôi liếc mắt:
-không có giỡn à nghen!!!
Phương cười hôi, giơn thôi mà , làm gì mà liếc người ta ghê thế, mà kiếm tôi có chuyện gì không?
Tôi cười:
-tuấn và mình định đi chơi, cậu đi chung luôn nha!!
Phương tự nhiên hết cười, mặt hơi khác, rồi quay vào trong, giọng hơi bùn:
-thôi, hôm nay mình bận rùi, để khi khác nghen!!
Tôi thấy lạ, liền nài nĩ:
-thôi mà, lâu lâu người ta mới rũ đi chơi mà , làm gì mà phụ lòng tốt của người ta thế, đi đi nghen!!- tôi vừa nói vừa lay lay vai phương
Phương đứng dậy:
-thôi đc rồi, thiệt là ……lớn già đầu rồi mà còn bày đặt nhõng nhẽo.
Tôi liền liếc mắt:
-hứ……….thế ai là người thường hay nhõng nhẽo nhất nhà vậy ta, vậy mà bây giờ còn bày đặt la người ta.
Tên phương không nói gì, chỉ cười và cùng tôi đi ra cổng, bất giác , tôi nhận thấy, hình như phương khác thường ngày, hình như phương chững chạc sao, hay do tôi quá nhạy cảm, thôi, giờ lo việc đi chơi đã.
Lúc xe chạy, tôi ngồi với phương ở băng sau, còn tuấn thì ngồi trước lái xe, tôi ngoi lên hỏi:
-nà!!chúng ta đi đâu thế tuấn, nói cho mình bik đi?
tuấn cười rồi nói:
-đây là nơi lần đầu tiên mình và phương gặp nhau đó!!
Tên phương reo lên:
-cái gì !!vậy anh định đưa gia anh đến chỗ đó ư?
Tuán gật đầu, tôi lại càng ngạc nhiên:
-nhưng mà là ở chỗ nào chứ!!
tuấn nói;
-phương!!em nói cho gia anh nghe đi!!!
Tôi quay sang phương, thì thấy tên phương nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mắt cứ nhìn về phía xa xăm nào đó, phương từ tốn;
-nơi đó rất đẹp, và cái tên của gia anh, đã nói lên tên của nơi đó!
Tôi hơi lạ, lại gặng hỏi:
-nói đi, đừng ra vẻ bí mật nữa mà!!
-nơi đó có tên là ngọn đồi bồ công anh.
Tôi oà lên một tiếng và reo lên:
-vậy ở đó , chăc có nhiêu hoa bồ công anh lắm nhỉ!!
Phương gật đầu:
-gia anh đến đó sẽ thấy nó đẹp như thế nào!!
Tôi hơi ậm ừ , va rất háo hức muốn xem nơi đó như thế nào!!
Khi xe dừng lại, tôi chạy ngay ra khỏi xe.tôi la lên:
-woa!!!nơi đây tuyệt quá
Đúng là thật tuyệt, một ngon đồi cao, trên đỉnh đồi là một toà biệt thự, còn xa khoảng 300m thì là một nông trại,xung quanh đồi thì trồng toàn hoa bồ công anh , khi gió thổi, hoa bồ công anh bay bay như tuyết, trông rất đẹp, tôi quay qua hỏi tuấn:
-tuấn ơi!!toà biệt thự đó là của ai thế, và nông trại đó là của ai nữa??
tuấn đang xách hành lý, còn tên phương vừa gom hành lý vừa nói:
-toàn bộ nơi này là sở hữu của nhà tôi hết đó!! Đây là nơi thường để nghĩ mát vào mua hè- nói rồi tên phương quay qua sang tuấn- sao anh không nói cho em bik trứoc là chúng ta đến đây, để em còn bik mà chuẩn bị đồ đạc chứ, thiệt là!!
tuấn mỉm cười rồi nói:
-em đã có cả tủ đồ ở đây rồi mà còn đòi mang nữa à, bó tay,!!
Tôi ngạc nhiên hỏi:
-ủa vậy là chúng ta ở lại đây luôn hả!!
tuấn cưòi:
-chúng ta sẽ ở đây chơi 1 tuần lễ , mình đã xin mẹ rồi, cậu khỏi lo
tôi la lên:
-chết!!vậy mà cậu khống nói trước, làm mình không chuẩn bị đồ đạc , giờ bik tính sao đây?/hu.hu.tất cả chỉ tại cậu đó tuấn
tuấn nói:
-thôi đừng có bù lu bù loa nữa , bik mình và phương đang xách hành lý của ai không?
Phương nói liền:
-thiệt là , hành lý của mình không lo xách, ngừoi ta xách dùm rùi mà còn ở đó bù lu bù loa nữa hả/
Tôi ngạc nhiên:
– đâu ra thế
-mình nhờ anh phong thu dọn đó-tuấn nói
Tôi không lo nữa, liền chạy một mạch xung quanh vui vẽ , vừa chay vừa hát, la.la…la, tôi nghe từ ở đằng sau;
-nè , sao không phụ xách hành lý hả, bộ chán sống rồi sao??
Tôi nghe là bik là phương nói liền , tôi quay lại cưòi nói vọng laị:
-xách dùm đi mà , giúp nha, lẹ lên trời gần chiều rồi, chúng ta mau vào biệt thự đi, nhớ nghen
Nói xong tôi vọt đi, và tôi đau có bik rằng, chỉ trong một kỳ nghĩ ngắn này vậy mà đã xảy ra những chuyện làm thay đổi cả ba chúng tôi, những chuyện mà khiến cho tình cảm của tôi phaỉ suy sét và đắn đo đồng thời đặc biệt khó xử.
—————–
Truyện gay: Chuyện tình hoàng tử – Chap 9
3 chúng tôi vô toà biệt thự kia,trông toà biệt thự đó khác hẳn tôi nghĩ, tổi tưởng trong đó phải có người giúp việc chứ, vậy mà nó chẳng có ai, nhưng hình như nó vân đc dọn dẹp thật sạch sẽ mỗi ngày , thấy lạ, tôi hỏi:
-ủa sao ở đây không có ai thế!!
-ở đây ko có ai đâu, mấy người giúp việc thì ở nông trại đằng kia, còn toà biệt thự này thì chỉ cho chúng ta ở thôi, bọn họ có nhiệm vụ là hằng ngày lên đây dọn dẹp,.
Tôi ậm ừ, nhưng lại nói tiếp:
-úi , vậy tuấn ơi , còn cơm nước thì làm sao;
tuấn cười:
-vậy mà cũng hỏi, tất nhiên là chúng ta tự nấu rồi, còn nếu không muốn thì 1 là xuống nông trại ăn cơm chung với họ, hai là xuống đồi, ăn cơm tiệm, cậu chọn phương án nào!!!
Tôi khẽ lắc đầu:
-trời ơi , từ nhỏ tới giờ mình có bik gì về cơm nước đâu, hu.hu vậy làm sao đây, cậu nấu cơm cho mình ăn hả??
tuấn cười:
-mình thì cũng bik nấu ăn, hơi ngon nhưng mình còn kém phương xa!!nó nấu thì miễn chê luôn!!
Nghe thế, tôi chạy một mạch lên lầu, vì phương đã dọn lên phòng của phương, căn phòng ở cuối dãy hành lang, cữa sổ của nó có thể nhìn thông ra ngoài và có thể nhìn thẳng xuống đồi luôn, tôi đi tới thấy cửa phòng phương mở cửa.tôi gõ cửa , rồi bước vào, thấy phương đang ngồi bên cạnh cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài mà thẫn thờ.thấy vậy , tôi chạy lại , nắm lấy vai cậu ta, lay lay:
-ê !!làm gì mà ngồi thẫn thờ vậy, bộ tương tư ai rồi hả??
Phương quay lại , mỉm cuời:
-sao không lo dọn đồ đạc , mà chạy qua phòng tôi làm gì đây!!!
Tôi thuật lại:
-nghe nói phương nấu ăn ngon lắm phải không!!khai thật đi!!
Phương cười:
-ê , nghe ai nói zâ??
-thì tuấn nói chứ ai, tuấn nói phương nấu ăn như nhà bếp của khách sạn 5 sao, còn hơn thế nữa tôi hơi thêm mắm thêm muối nữa, cho phương lên mây luôn
-không có đâu, chỉ thường thui
-thôi đừng chối, zâ tối nay phương nấu cho gia anh ăn nghen, ăn thử là bik liền đó mà
-a!!thì ra nói nãy giờ chủ ý của gia anh là kêu phương nấu ăn cho gia anh ăn đó hả, đúng là……
Tôi giã vờ nhõng nhẽo:
-đi mà, phương nấu cho ngưòi ta một bữa cũng không đc sao, nấu nghen, gia anh chờ đó, đừng để gia anh đói nghen, thui, gia anh về phòng đây, byeeeeeee
Tôi vừa chạy ra khỏi phòng thì thấy tuấn đang xách hành lý lên, tôi vội chạy lại:
-hành lý này để gia anh xách cho, vì nó là của mình mà, cậu về phòng nghĩ ngơi đi, tối nay phương nấu ăn
Túan quệt mồ hôi:
-không có gi đâu, à mà gia anh ở phòng ở giữa nghen!!
Tôi ừ, rồi tuấn giúp tôi xách hành lý vô phòng, vô tới phòng, tôi cúng thấy một cái cửa sổ thạt to, hình như là nó to hơn của sổ của hai phòng còn lại, tôi liền chạy lại, mở tung cửa sổ ra, gió thổi lồng lộng, tôi đứng ngắm nhìn những bông hoa bồ công anh đang bay trước gió trông thật tuyệt, tuấn đi lại bên cạnh tôi và nói:
-gia anh có bik tuấn và phương đã gặp nhau như thế nào không!!
Tôi khẽ lắc đầu, tuấn vẫn nhìn những bông hoa kia, rồi như hồi tưởng về quá khứ mà nói::
-lúc đó, tuấn mới về ở với mẹ, nhưng phương thì đi nghĩ mát ở đây,., nên mẹ quyết định đưa tuấn tới đây để chơi luôn, tiện thể gặp phuơng, vì dù gì thì anh em đã xa cách nhau 10 năm nay, lúc đó, mìng về chơi, vô toà biệt thự không có ai, mình hơi đói, nên xuống bếp định xem có gì ăn đc không,lục đc một lát, bỗng có 1 cái chổi đánh vào đầu, mình quay lại, thì bị đánh tới tấp, gia anh bik ai đánh mình không??
Tôi tỏ vẽ nghiêm trọng , hỏi tuấn:
-ai đánh tuấn zâ, nói nghe đi, mình tò mò quá?
tuấn cười:
-phương đó, nó tưởng mình là ăn trộm, nó vừa đánh vừa chửi, cuối cùng nhìn rõ mặt , nó mới chịu nhận mình, bó tay, mình bị ê ẩm cả ngày lun.
Tôi mỉm cười,xoa xoa vai tuấn:
-còn đau hok nà!!
tuấn quay lại, cầm lấy tay tôi, và để ngay trước tim cậu ta, rồi cậu ta , nhìn thẳng vào mắt tôi và nói:
-gia anh ơi, tuấn còn đau lắm, nó không đâu ở vai, mà nó đau ở trong trái tim này, gia anh có thể chữa cho nó hết đau đc không?
Tôi thật sự bàng hoàng, không nói nên lời, mặt thì đỏ ửng lên, còn tim đập loạn xạ, nó đập như muốn vỡ tung ra khỏi lồng ngực, tôi chỉ bik đưa ánh mắt của mình nhìn tuấn, tuấn từ từ tiến lại, tiến lại gần hơn, rồi khuôn mặt của tuấn gần như sát với khuôn mặt của tôi, tôi bỗng nhắm mắt lại, thì nghe tiếng phương vang lên:
-hai ngừoi đang làm gì vậy?
Tôi bỗng dựt tay ra, và không bik tại sao mình lại làm như vậy nữa, tôi nhìn phương, rồi cố tình đánh trống lãng:
-à không có gì, có hạt bụi bay vào mắt , mình nhờ tuấn thổi dùm đó mà, à phương đi nấu ăn nghen, mình đi ra ngoài dạo một chút đã, không khí hơi ngột ngạt đó mà!!
Nói xong, tôi vụt chạy ra khỏi phòng, mà tim vẫn còn đập loạn xạ cả lên.
Ra ngoài trời ,gió thổi, hoa bồ công anh bay bay, tôi ngồi xuống và ngắm cảnh ở đưới chân đồi, tôi chẳng nghĩ gì , và tự nhiên , tôi mang máng một cảm giác hơi buồn, không bik vì sao mình lại bùn nữa, tôi cầm lấy một bông hoa bồ công anh, nhìn nó , khẽ cười, tôi ứoc gì mình như bông hoa này, đc phiêu lãng mọi nơi, sống tự do, vô tư lự, đang thả mình trong những dòng suy nghĩ, bỗng có tiếng nói giật sau lưng:
-hey!!!làm gì ngồi một mình mà tự cười vậy, người ta không bik, người ta tưởng bị man đó!!
Nghe giọng là tôi bik liền, tôi chẳng thèm quay lại, chỉ thắc mắc hỏi:
-ủa!!!sao phương không ở trong đó nấu bữa ăn tối mà chạy ra đây làm chi, còn dám nói là người ta bị man nữa, hứ………….mún thư giãn một chút mà cũng không yên!!
Tôi làm bộ giận dữ,vẫn nhìn những bông hoa bồ công anh kia, bỗng phương đến ngồi cạnh tôi.tôi liếc sang thấy phương đang uống gì đó , tôi hỏi:
-phương đang uống cái gì vây?
Phương cười:
-không có gì!một chút rượu dâu tây đỏ đó mà!
Tôi liếc qua:
-zâ còn hok?cho anh 1 ly
Tên phương quay ra sau lưng, trời ơi, hắn mang ra 1 thừng rượu, tôi không bik là mấy chai nữa, hình như là khoảng 10 chai, tôi bất ngờ hỏi:
-trời ơi, bộ tính uống trừ cơm hả, mà làm gì mang ra cả mớ vậy!
Phương cười mà linh cảm của tôi nhận thấy nụ cười này hình như đang cố gượng, tôi nhìn phương , nét mặt buồn đi. đầu tôi cuối xuống, tôi quay mặt lại nhìn thẳng vào mặt phương và nói với đôi mắt tròn xoe:
-sao thế!!cậu có chuyện gì sao, nói cho gia anh bik đi, sao trông cậu buồn thế!!
Phương ko nói gì, mà cậu ta chỉ lấy ra một cai và uống 1 hơi, xong , cậu ta nói mà mắt nhìn ra xa ngoài chân đồi:
-lúc nãy gia anh đi, gia anh có bik tôi đã hỏi anh tuấn cái gì hok?
Tôi lắc đầu, thì phương nói tiếp:
-lúc naỹ anh và gia anh nói chuyện gì vậy??
Tôi liền hấp tấp nói:
-thế tuấn trả lời thế nào??
Phương cười mà nụ cừoi này hình như là nụ cừoi buồn nhất mà từ lúc tôi gặp phương cho đến giờ:\
-còn trả lời thế nào nữa, anh ta nói là anh ta vừa tỏ tình với gia anh??
Tôi bang hoàng bởi câu nói nay, tôi nghĩ, trời ơi, làm sao mà tuấn có thể nói ra những câu như thế này đc,tôi và túan đều là con trai mà,mặc dù hai đứa có hôn ước nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, mặt tôi đờ ra,tôi không thể nói gì đc nữa, nhưng tôi vẫn gặng hỏi:
-tuấn đang ở toà biệt thự hả, thôi mình vô gặp tuấn đây!!
Tôi toan đứng dậy thì phương nắm lấy tay tôi , kéo xuống và cậu ta nói có phần khó chịu:
-tuấn đi mua đồ ăn rồi, anh ta nói là anh ta sẽ nấu bữa ăn tối!!!!
Tôi đành ngồi xuống vậy, toi vẫn đang suy nghĩ, không bik tuán làm sao mà lại nói với phương như thế, tôi lén nhìn phương thì vẫn thấy phương uống, tự nhiên tôi cũng cảm thấy buồn , tôi khều tay phương:
-uống 1 mình xấu lắm, đã mang ra đây còn định chọc thèm người ta nữa hả mà không đưa cho ngưòi ta uống với!!
Phương không nói gì, đưa cho tôi một chai, rồi mĩm cười:
-tưởng gia anh không bik uống rượu chứ, vây mà cũng bik uống nữa hả ta ,ha.ha.
Tôi tức quá , liền bật nắp chai rượu rồi nói:
-tôi với cậu uống thi, xem ai gục trước!!
Phương cười:
-tưởng gì, thi thì thi
Tôi và phương thi với nhau, hai đứa uống gần hết thùng rượu thì cũng hơi say rồi, tôi bỗng càng uống rươu vô lại càng buồn, không bik tại sao tự nhiên tôi lại nói với phương:
-phương ơi!!hồi bưũa cậu hát hay lắm!giờ cậu hát cho mình nghe đi
Phuơng nhìn tôi hồi lâu với mặt ửng đỏ, chắc do say rượu,cậu ta nói mà tôi cảm thấy hình như là cậu ta hơi vui lên:
-đc rồi!!tôi sẽ hát cho gia anh nghe bài tôi vừa mới sang tác!!
Tôi vỗ tay:
-ùh hát đi, chắc bài hát chưa hát ở đâu hết phải không?
Phương nhìn ra khoảng xa kia , rồi nói:
-chưa bao giờ, gia anh chính là ngừoi đầu tiên nghe bài hát này đó!!
Nói xong , bong phương cất tiếng hát, trời ơi, phải nói là hình như uống rượu vô giọng phương càng hay thêm hay là do tôi say, mà bài hát nghe tuyệt quá, dù không có nhạc đệm hay mọi thứ khác. bỗng phương quay qua nhìn tôi mà miệng vẫn cứ hát.tôi nhận ra lời bài hát hình như là lời của một ngừoi tỏ tình, hay đang yêu gì đó.
anh bik rằng em đã không là của anh, nhưng anh vẫn yêu, anh vẫn đợi, và anh vẫn cứ hy vọng, anh ở phương trời này vẫn ước ao em sẽ quay về với anh, ứoc ao em có thể nghe tiếng hát của anh,nếu em cảm nhận đc nó, thì em sẽ quay về chứ, avf lúc đó hai chúng ta sẽ chẳng bao giờ lìa xa, trái tim sẽ gần trái tim, tình yêu sẽ mãi bên ta, nhé em!!!
Tôi nghe, mà ánh mắt của tôi lại nhưu lúc trước , lại không thể ròi khỏi phuơng, bốn mắt alị cứ nhìn nhau, avf không hiểu sao, nước ắmt cảu tôi lại chảy xuống, tôi vẫn cứ nhìn,cú nhìn.hay là tôi đã say rồi, sao mà tôi lại có cảm nhận là m, ình hạnh phúc như thế này, tôi khóc vì vui, không hiểu sao, tôi lại vui như thế.tôi nhận ra , phương đang tiến tới gần , rồi bất chợi , phương hôn lên môi tôi, tôi không kịp phản ứng, tôi lấy hai tay đẩy cậu ta ra, nhưng tôi càng nàgy càng yếu đi, avf cuối cùng, chẳng lẽ do tôi say mà tôi lại chấp nhận nụ hôn này, tôi như bang hoàng cả ngừoi, tim đập loạn xạ, mặt thì đỏ ửng lên,vậy àm tại sao tôi lại không đứng dậy mà đi, hay là đẩy cậu ta ra, tôi làm sao thế này, tôi không thể hiểu nổi con người của mình nữa.
Phương từ từ đưa môi của hắn ra khỏi đôi môi của tôi, phương nhìn tôi một hồi lâu, rồi cậu ta cúi gầm mặt xuống, lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy khóc:
-xin lỗi…..tôi…..tôi không cố ý đâu….gia anh hãy tha thứ cho tôi…., gia anh đừng giận tôi nghen….tôi…tôi
Tôi nắm lấy vai phương rồi nói:
-phương đừng khóc , phương khóc làm mình khóc theo luôn này, phương đừng có như vậy mà, xin phương đó, đừng khóc mà…đừng khóc mà hu..hu
Phương ngước mặt lên, khuôn mặt đầm đia nước mắt,phương quệt nước mắt, rồi nói:
-gia anh nà!!!gia anh thấy bài hát đó như thế nào??
Tôi nhìn phương, tôi cũng lấy tay quệt nước mắt ,nấc hồi lâu tôi mới nói thành lời:
-gia anh ….gia anh ..cũng không bik nữa, gia anh không bik…gia anh không bik
Nói rồi, toi vùng chạy đi mất, tôi chạy vào trong biệt thự, đóng cửa phòng mình lại, tôi không bik này phương đang làm gì, tôi mặc kệ, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn ngắm những bông hoa bồ công anh kia, rồi tự hỏi mình, mình phải làm sao ?sau này mình phải đối diện với cậu ấy như thế nào đây.
bỗng đâu , một bông bồ công anh bay thẳng đến chổ tôi ngồi,tôi nhìn nó rồi tự hỏi:
-hoa ơi !!có phaỉ tao ngờ lắm không, tao phải làm gì đây, mày cso bik không?nụ hôn này là..
Nói tới đây, tôi mới sực nhớ, chết đây chính là nụ hôn đầu tiên của mình, không thể nào, không thể có chuyện đó đc, tôi mới nhớ lại hồi mẹ tôi thường nói:
-gia anh à, con có bik không, khi mẹ vừa sanh con ra, mẹ đã rất lo cho tương lai của con sau này, nên mẹ đã dẫn con đi xem bói , ngay khi con vừa tròn 3 tháng, lúc đó, bà thầy bói có nói, số con chính là số phụng tiên, sẽ chết vì yêu, hoặc sống vì yêu, đối với con thì tình yêu là tất cả, người mà con trọn đời yêu thươngF chính là ngừoi mà đã lấy đi nụ hôn đầu tiên của con.
Tôi tự nhủ:
-không thể nào, không thể có chuyện đó xảy ra, phuơng thì càng không thể, mình không nên tin mê tín dị đoan!!
Tôi cứ nghĩ vậy mà ngủ đi lúc nào không bik nữa.
—————–
Thuộc truyện: Chuyện tình hoàng tử
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 4 - 5 - 6
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 7 - 8 - 9
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 10 - 11 - 12
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 13 - 14 - 15
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 16 - 17 - 18
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 19 - 20 - 21
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 22 - 23 - 24
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 25 - 26 - 27
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 28 - 29 - 30
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 31 - 32 - 33
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 34 - 35 - 36
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 37 - 38 - 39
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 40 - 41 - 42
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 43 - 44 - 45
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 46 - 47 - 48
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 49 - 50 - 51
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 52 - 53 - 54
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 55 - 56 - 57
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 58 - 59 - 60
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 61 - 62 - 63
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 64 - 65 - 66
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 67 - 68 - 69
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 70 - 71 - 72
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 73 - 74 - 75
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 76 - 77 - 78
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 79 - 80
- Chuyện tình hoàng tử - Chap 81 - 82 - Hết
Leave a Reply