Truyện gay: Nhật ký của cậu Út – Giả sử con và cậu Út yêu nhau – Phần Cuối

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Rồi cũng đến lúc tôi nghĩ là mình đã có thể nín khóc thì thằng Thịnh đột nhiên nâng mặt tôi lên và đặt vào đôi môi của tôi một nụ hôn thoảng qua như con gió nhưng vẫn đủ làm tôi bủn rủn hết cả người, suýt chút nữa là ngã gục xuống đất. Nó đẩy tôi tựa vào tường rồi tiếp tục đặt vào môi tôi nụ hôn thứ hai tiếp xúc nhiều hơn, tồn lại lâu hơn. Mùi rượu mạnh của ly cocktail thằng Thịnh uống khi nãy phả đầy mặt tôi. Tôi đang chưa biết tiếp đón phản ứng đột ngột của nó thế nào thì nụ hôn thứ ba đã được mang đến. Lần này, tôi đã bình tĩnh hơn và chủ động hơn. Cái lưỡi của tôi cũng thế, đã biết từ từ tiến sang bên cái miệng đối diện, len lỏi chui vào trong tìm kiếm một vật nóng ấm và ướt át.
Dường như có thoáng ngại ngùng và lưỡng lự. Nhưng rồi cái lưỡi của thằng Thịnh cũng tiến ra đón lấy vật nóng ấm và ướt át tương tự. Một cái thụ động, một cái chủ động nhưng vẫn đủ tạo ra sự say mê quấn lấy nhau quên cả thời gian và không gian. Khu vườn để tôi lẩn trốn nỗi buồn đau bấy lâu nay bỗng chốc trở thành khu vườn bí mật nhưng hạnh phúc. Thằng Thịnh nâng tôi lên áp sát vào người nó, đẩy tôi tựa sát hơn vào tường, rồi dùng hai tay quấn hai chân của tôi vào cơ thể nó cho chắc chắn. Rồi cứ thế nó mang tôi vào trong nhà, lướt ngang qua con hẻm vắng lặng một cách thản nhiên như thể biết rõ chẳng có ai nhìn thấy.
Tôi cứ như người được thần thánh đưa lên tiên giới, qua những bậc cầu thang xoay tròn và cuối cùng được đặt ngồi lên thành chiếc bồn tắm. Thằng Thịnh đang lúi húi cởi áo của nó ra rồi bắt đầu cởi áo của tôi ra. Hết áo rồi đến quần. Hết quần rồi đến quần lót. Đến một lúc, trong suốt thời gian im lặng đón nhận của tôi, cả hai đứa đều chẳng còn chút quần áo nào. Tuy chỉ có ánh sáng màu vàng nhạt của ngọn đèn cầu thang hắt vào, nhưng tôi vẫn nhìn được ánh mắt thằng Thịnh nhìn thật sâu vào đôi mắt của tôi. Rồi nó dựng thẳng người, đứng bằng hai đầu gối, nhìn tôi như thể ra lệnh cho tôi áp mặt lại hôn nhau thêm lần nữa.
Sau khi vừa trao nhau xong chiếc hôn thứ tư, thằng Thịnh gỡ cái vòi sen xuống nhá nhá trước mặt như thể hỏi tôi muốn tắm lúc này không. Tôi nhìn nét mặt ngài ngại của nó thì buồn cười làm sao. Nhưng mà vừa trải qua biết bao nhiêu cảm xúc trái ngược và toàn là đỉnh cao của cảm xúc cả nên giọng cười không phát ra thành tiếng, chỉ để lại trên gương mặt tôi nụ cười hơi méo mó kèm theo một cái gật đầu. Thằng Thịnh đứng lên, cao lớn, trần truồng, dứt khoát, nhanh nhẹn. Tôi thấy mình đúng là nhỏ bé và nó như thể không phải là đứa con trai mới 18, 19 tuổi đầu. Thú thật là tôi thích ngắm nhìn thằng Thịnh khi nó chưa cương cứng hơn. Chẳng hiểu sao khi ấy nó vẫn mang lại cho tôi cảm giác là điểm tựa vững chải nhưng thực lắm, đời lắm. Một người đàn ông bình thường như bao người đàn ông khác mà những người đàn ông lại yêu đàn ông như tôi ao ước kiếm tìm.
Người đàn ông của cuộc đời tôi lúc này đang xoa lên người tôi bao nhiêu là sữa tắm. Tôi cứ như pho tượng nhưng linh hoạt, biết giơ một tay lên để thằng cháu lùa sữa vào kẽ nách, biết banh rộng chân ra để sữa vào kẽ háng dễ hơn. Rồi cứ thế đê mê đón nhận cảm giác lan ra từ hai bàn tay trơn tuột mà vẫn có gì đó nhám nhám sần sùi đang chạy khắp lên những vùng da thịt trên cơ thể. Cho đến một lúc, cả người tôi lọt thỏm vào trong bồn tắm và không còn chỗ nào không được bao bọc bằng bọt trắng sữa tắm nữa. Chỉ còn mỗi gương mặt ngơ ngác nhưng hạnh phúc tràn đầy với nụ cười luôn nở trên môi. Thằng Thịnh cũng trèo luôn vào trong bồn, đối diện tôi và tôi vội vàng tiến đến đặt vào đôi môi của nó chiếc hôn chung thứ năm, cũng dài, sâu, nóng ấm và ẩm ướt như cái hôn thứ ba khi nãy.
Tôi ôm chầm lấy nó, dựng cả hai cơ thể vươn lên và miết cả cơ thể của mình lên cơ thể nó để những sữa tắm bọt trắng ban nãy chan hoà lên cơ thể thằng Thịnh. Tôi cứ ôm lấy nó như thể để hai bàn tay rảnh rỗi đón lấy thêm sữa tắm và thoa đều lên phía sau. Từ đôi vai rộng gợn sóng nhấp nhô chạy dài xuống đường rãnh hằn sâu giữa lưng rồi lan ra hai bên lưng rộng. Hai bàn tay lấy cái rãnh hằn sâu giữa lưng làm trục và tuột dài xuống thắt lưng hơi cong dần vào trong rồi bất chợt nhô ra thật nhiều khi tiến đến cặp mông tròn lẳng.
Hai bàn tay của tôi nán lại ở cặp mông ấy lâu hơn một chút, lúc thì ve vuốt, lúc đi bóp chặt, lúc thì cùng chạy vào trong đường rãnh phân đôi mông. Cho đến khi “thằng nhóc” của thằng Thịnh thôi ngủ yên và từ từ lớn lên mạnh mẽ, hai bàn tay của tôi mới chịu rời cặp mông săn chắc ấy. Một tay ve vuốt lấy quả chuối xiêm to bản ngày một cứng hơn còn một tay bật vòi sen để những tia nước ấm áp từ trên cao xoá đi hết những bọt trắng vương vãi trên thân hai đứa. Hai bàn tay lại tìm đến những phần da thịt phía sau lưng và lại ngưng một lúc lâu trên cặp mông săn chắc của thằng Thịnh. Bất chợt tôi có cảm gì đó không thật, bàn tay như đang chạm vào hư không.
Phải chăng tôi lại rơi vào một giấc chiêm bao?
———————–
Đoạn 78 – Siêu phẩm truyện gay Nhật ký của cậu Út (full) Giả sử con và cậu Út yêu nhau
Sài Gòn, ngày … tháng… năm 2013 (78)
– “Là giấc chiêm bao đó Út” – Thằng Thịnh nằm ôm quắp lấy tôi từ phía sau lưng và nói giọng nhừa nhựa
Tôi nằm yên lặng không đáp lời. Nụ cười đang nở trên đôi môi, từ lúc trao nhau những cơn hoan lạc cho đến lúc sung sướng rã rời nằm ôm quắp lấy nhau chẳng cần chăn mền gì. Cái lạnh dìu dịu mà đủ làm sởn gai ốc từ chiếc máy lạnh phả xuống đã không còn ảnh hưởng nhiều đến hai thân thể trần truồng nhưng dính chặt vào nhau thành một. Tôi giữ một cánh tay của thằng Thịnh ôm vòng trước ngực mình và lâu lâu lại dịch thêm vào người nó dù biết rằng chẳng còn một khoảng cách nào để tôi có thể dịch thêm vào nữa. Và tiếng ngáy nhẹ đều dần dần vang lên từ phía sau. Bình yên quá đỗi.
Tôi cũng thiếp đi nhưng chỉ được một lúc thôi thì thức giấc. Thằng Thịnh vẫn còn ôm chặt tôi trong vòng tay. Tôi gỡ nó ra và đẩy cơ thể nó nằm ngửa thẳng thớm trở lại, hai chân xoãi dài, hai tay song song với thân. Tôi nằm gối đầu lên bụng của thằng Thịnh, nghiêng sang một bên, để gương mặt tiếp xúc với những cọng lông mu lơ thơ phất phơ theo gió phả ra từ chiếc máy lạnh, lao xao vào trong mũi tôi. Cái mùi đặc trưng của nơi sâu kín nhất của người con trai như dải lụa dài mỏng tang mà quyện đặc vào không khí. Thằng Thịnh ngưng nhịp thở dài đều và đưa hai tay đẩy cái đầu của tôi xuống phía dưới một chút để cái bụng không bị đè khó thở. Chuối xiêm ập vào trong mũi, miệng và cái mùi nồng nồng của đàn ông đậm đặc hơn. Tôi thấy thèm khát trở lại.
Tôi nằm sấp, ngóc đầu lên nhìn ngắm những thứ mà tôi từng ước ao được chạm vào, được liếm thử, được áp mặt vào đó mà cảm nhận sự êm đềm. Bây giờ đây, tôi đang có cơ hội ấy, sao lại còn nhìn ngắm chần chừ làm gì. Tôi từ từ đưa mũi tiến lại gần quả chuối xiêm mập mạp, để đầu mũi khe khẽ chạm vào từng điểm một trên một đoạn thẳng khoảng chừng 10cm. Rồi đến phiên cái lưỡi làm theo, cũng từ từ để đầu lưỡi chạm vào từng điểm một. Hệt như một khúc phim quay chậm mà người quay phim hẳn cũng kiên nhẫn vô cùng để ghi lại cho đủ những khoảng thời gian ấy.
Rồi tôi há miệng ngậm trọn lấy quả chuối xiêm ấy. Cứ giữ yên như thế cho nước bọt tuôn ra, lấp đầy dần vòm họng. Quả chuối bị ướt, bị nóng và bị giam hãm nên có hơi nhúc nhích. Nhưng thằng Thịnh vẫn thở đều đều, sâu, dài. Tôi bất ngờ cắn một phát không quá mạnh nhưng đủ làm cho chủ nhân của trái chuối xiêm choàng tỉnh. Thằng Thịnh theo quán tính tung một quả đấm vào mặt tôi đau điếng. Rồi khi nhận thức được điều đang xảy ra, thằng Thịnh ngồi bật dậy nhìn tôi đang nằm xãi lai bưng mặt đau đớn. Nó nói vừa lo vừa trách:
– “Sao Út không ngủ mà còn đi quậy người ta? Đau dữ không Út?”
– “Muốn chết luôn chứ không dữ” – Tôi nói mà muốn mếu thật
– “Tự nhiên đi cắn… của người ta?” – Nó càu nhàu nhưng tay thì xoa xoa cái chỗ vừa ăn quả thoi trời giáng ấy – “Bớt đau chưa? Đi lấy dầu xức cho Út nghen?”
– “Không cần dầu!” – Tôi giả đau nói nhưng sự tinh quái cũng hiển hiện nhiều trong chất giọng – “Có cách khác hay hơn nè Thịnh?”
– “Cách gì Út?” – Thằng Thịnh nhừa nhựa hỏi nghe như bắt đầu buồn ngủ lại
– “Hun cái nữa đi là bớt đau nhiều lắm”
– “Xời ơi! Người ta buồn ngủ muốn chết mà Út cứ quậy với giỡn không à” – Nó đẩy tôi ra rồi nằm xuống, giọng nghe có vẻ bực bội lắm – “Không biết sao Út thích hun dữ vậy”
Đúng là tôi thích hôn thật. Từ lúc thằng Thịnh trao cho tôi cái hôn đầu tiên rồi cái hôn thứ hai, tôi đã trao lại cho nó cả chục cái, à không, chắc cũng gần hai chục cái. Thằng Thịnh thì dường như ngược lại, nó không thích hôn lắm, phần lớn là đón lấy sự chủ động của tôi mà thôi. Tôi có bất thường không nhỉ? Chắc là tôi có vấn đề rồi. Hẳn là do tôi thiếu thốn nên sinh ra “no dồn đói góp” đó. Còn thằng Thịnh chắc là được hôn nhiều nên nó không hào hứng thèm muốn bằng tôi chăng?
– “Thịnh không thích hun hả?” – Tôi tiến lại gần hỏi khẽ vào tai nó
– “A… a… a… Con muốn ngủ thôi” – Thằng Thịnh càu nhàu, nhỏm dậy tóm lấy áo quần tính mặc vào nhưng chỉ thấy áo nên nò tròng cái ao vô rồi nằm xuống quay lưng lại với tôi
Tự nhiên cảnh ấy khiến tôi có hơi buồn, chẳng hiểu vì sao nữa. Tôi cũng vội vàng nằm xuống bên cạnh, đưa tay ôm lấy thằng Thịnh. Nó cầm lấy tay tôi định gỡ tay tôi ra nhưng rồi lại thôi, cứ giữ tay tôi trước ngực trong bàn tay nó. Được một lúc thì nó lại chìm vào trong giấc ngủ. Tôi nằm đó và nhớ lại hương vị của từng nụ hôn. Bất chợt, tôi nhận ra một điều, sự cuồng nhiệt trong từng nụ hôn của thằng Thịnh cũng giảm dần như hương rượu mạnh trong ly cocktail nó uống trên toà tháp Bitexco. Phải chăng, những điều nó dành cho tôi cũng xuất phát từ sự kích thích của loại rượu ấy? Để đến bây giờ, trong không gian chẳng còn hơi rượu dù thằng cháu tôi đang phả ra từng hơi thở đều sâu, cũng là lúc thằng cháu của tôi chợt nhận ra sự lỡ lầm của thằng trai vốn thẳng, chỉ vì cảm xúc nhất thời với sự kích thích của men rượu mà bị bẻ cong đi.
Tôi bỏ tay ra khỏi người nó, nằm dịch ra một chút và cũng đưa lưng đối lưng với thằng Thịnh. Khẽ co ro khi cảm nhận được hơi lạnh trong không khí đã trở nên mạnh hơn khi hai đứa tôi chẳng còn dính vào nhau, tôi quay sang nhìn thằng Thịnh. Nó cũng co người một tí, hai tay khoanh trước ngực, chắc là vì lạnh. Tôi lấy mền đắp cho nó. Lúc này là 3h sáng, sao chẳng buồn ngủ chút nào thế nhỉ? Tôi lại nằm xuống, lấy mền đắp hờ ngang ngực và bắt đầu đếm những con cừu đang nhảy qua hàng rào. Cả trăm cả nghìn con cừu đã nhảy qua hàng rào nhưng chính xác là bao nhiêu thì tôi không nhớ vì ngủ quên mất rồi còn đâu.
Do tôi lơ là không đếm kỹ nên gia đình chúng tôi bị mất đi cả trăm con cừu. Số cừu đó là của chị Hai tôi gửi nhưng do tôi làm mất nên chị tôi chẳng thể bắt đền. Thằng Thịnh tiếc của nên nó bỏ nhà vào rừng tìm lại số cừu bị lạc. Nó đi biền biệt chẳng thấy về làm tôi và chị Hai lo sốt ruột. Chị Hai tôi gầy teo tóp lại như cái xác khô, hai má hõm sâu để lưỡng quyền nhô cao nhọn hoắt. Nhìn chị y chang bà phù thuỷ, trông vô cùng hung dữ, nhất là khi chị kêu gào thảm thiết mãi rồi bất chợt mắt long lên sòng sọc, tay chỉ thẳng vào mặt tôi mà rú lên ghê rợn:
– “Tại mày mà tao mất đứa con trai! Mày là thằng cậu khốn nạn!”
Dù là giấc chiêm bao mà tôi biết rõ là giấc chiêm bao mà soa tôi vẫn thấy sợ đến kinh người. Tiếng rú ghê rợn ấy là tôi choàng tỉnh, cũng là lúc thằng Thịnh từ ngoài bước vào phòng, nó vừa đi toilet xong, mặc áo nhưng cởi truồng trùng trục, cây trái lủng lẳng, thấy thương yêu làm sao và cảm giác sợ hãi cũng dần tan đi. Tôi lại vòng tay qua ôm lấy nó khi thằng Thịnh vừa nằm xuống rồi bàn tay lần lần mò tìm đến cái vựa trái cây chuối xiêm nhãn xuồng kia. Khi tôi bắt đầu chạm đến vùng cây trái ấy và chúng bắt đầu lớn lên nhiều thì thằng cháu tôi cất tiếng càu nhàu nhừa nhựa:
– “Cho con ngủ chút nữa đi Út! Lát ngủ đã rồi làm tiếp”
———————–
Đoạn 79 – Siêu phẩm truyện gay Nhật ký của cậu Út (full) Giả sử con và cậu Út yêu nhau
Sài Gòn, ngày …… tháng …… năm 2013 (79)
Tôi vừa được chị Ba tặng cho cái đồng hồ hiệu Movado dây kim loại màu bạc bóng loáng. Mặt đồng hồ trơn một màu không có số má gì cả, chỉ có một viên đá tròn ngay vị trí số 12 và hai chiếc kim giờ, phút mạ vàng. Đúng là cái kiểu tôi thích. Tuy nhiên, dây đeo hơi dài so với cổ tay của tôi thành ra phải đi cắt bớt. Cái hãng Movado này chảnh choẹ lắm nhé, họ chỉ bố trí một đại lý được uỷ quyền tại Việt Nam mà thôi. Đó là một tiệm đồng hồ nhỏ trên đường Lê Lợi ở khu trung tâm Sài Gòn. Đồng hồ mới mua còn bảo hành nên tôi đem ra đó cho họ làm.
Nhân lúc thằng Kha rủ tôi đi cà phê, tôi nhờ nó qua chở tôi đi cắt dây đồng hồ luôn, sau đó sẽ kể cho nó nghe những tiến triển trong chuyện của tôi và thằng Thịnh. Lại được vi vu Sài Gòn bằng xế hộp với tài xế riêng. Đường phố khu trung tâm Sài Gòn lúc nào cũng thưa thớt với những hàng cây cỏ được khéo léo trồng ở các dải phân cách, toả bóng mát hoặc tạo màu sắc rạng rỡ cho góc phố đẹp lộng lẫy này. Trước thằng Kha cũng hay chở tôi đi dạo lòng vòng Sài Gòn mỗi khi tôi buồn hoặc nó không vui, mà bằng xe máy thôi. Xế hộp thì hôm nay là lần thứ hai.
– “Tôi và ông quen nhau bao lâu rồi nhỉ?” – Tôi cất tiếng hỏi trong khi mắt vẫn dán vào cửa kính bên phải
– “Nhớ chết liền!” – Thằng Kha cười khà khà – “Chắc cũng được năm năm rồi”
– “Cũng lâu rồi hen” – Tôi nói tiếp – “Chẳng biết là còn chở nhau được bao nhiêu năm nữa”
– “Chắc còn được vài lần nữa thôi” – Thằng Kha nói thản nhiên
– “Sao vậy?” – Tôi ngạc nhiên quay lại nhìn nó
– “Tôi sắp lập gia đình rồi ông!” – Nó lại tiếp tục thản nhiên trả lời, ánh mắt tập trung về phía trước – “Ông cũng biết rồi đấy, bọn vợ con lúc nào cũng muốn đeo dính mình suốt chẳng còn mần ăn được gì nữa”
Nghe sao buồn thỉu buồn thiu vậy ta? Thật ra, trước giờ tôi cũng nghĩ là thằng Kha sẽ đến lúc lập gia đình dù rằng nó luôn tỏ thái độ sống độc thân vui tính chẳng nợ nần với ai. Sao mà có thể vô tư như thế được nếu muốn con đường tương lai sự nghiệp của mình thăng tiến ngày một cao. Nhưng mà, sự việc đột ngột như thế, tôi không khỏi bất ngờ. Nhưng còn buồn thì là tại làm sao? Tôi buồn cho nó phải làm theo áp lực của xã hội hay là buồn cho mình đang dần dần mất đi những chỗ dựa tinh thần trong cuộc sống vốn không có nhiều điểm tựa?
– “Chuyện ông và thằng Thịnh thế nào?” – Thằng Kha quay sang hỏi khi thấy tôi im lặng
– “Vẫn như thế thôi, chẳng có gì mới cả” – Tôi chợt chẳng còn muốn nói cho nó nghe những sự kiện vừa vui vừa buồn mới trải qua mấy ngày gần đây – “Sao tự nhiên lại lập gia đình thế, quen người ta bao lâu rồi?”
– “Ba tháng rồi” – Thằng Kha nói
– “Mới có ba tháng đã cưới sao?” – Tôi ngạc nhiên – “Con tình địch của tôi làm gì, ở đâu thế?”
– “Cũng là bác sĩ, mới về chuyển về bệnh viện tôi” – Thằng Kha đáp
Thằng bạn thân của tôi bảo là nó bị vô thế. Hôm đến nhà em chơi ra mắt cha mẹ thì tự nhiên hai cụ lại hỏi con có thật lòng yêu không hay là chơi qua đường. Thằng này bối rối bảo là yêu thật thì hai cụ tiếp ngay, “nếu yêu thật thì tổ chức cưới cho rồi chứ tìm hiểu mãi cũng chẳng ích gì, hai đứa đều không còn trẻ nữa, còn nếu yêu qua đường thì thôi bao nhiêu đó đủ rồi…”. Thằng bạn tôi chỉ biết xách mặt về báo “tin mừng” cho ba mẹ. Phụ huynh nó chỉ chờ có thế, ngay lập tức tìm đến nhà cô gái kia để ngỏ lời cưới hỏi. Cuối tuần này hai đứa nó sẽ đi chụp hình cưới. Sính lễ thì ba mẹ thằng Kha lo sắm đủ đầy sẵn sàng rồi. Nhà nó giàu thế, sắp đặt tiệc cưới không phải là chuyện nan giải. Vậy là tôi sắp sửa đi dự đám cưới thằng bạn thân, đồng nghĩa với việc kết thúc những ngày chợt buồn cho kiếp sống lẻ loi này rồi tìm đến nó nhờ giải toả.
– “Ê Kha, chở tôi đi thêm một vòng nữa được không?” – Tôi cất giọng không rõ buồn vui
– “Chở ông đi nguyên ngày nay luôn nhé!” – Nó quay nhìn tôi cười, sao mà gượng gạo.
Người ta nói là, cuộc sống sẽ chẳng bao giờ hoàn hảo hết. Tôi vừa có được thoả mãn những mong ước với thằng cháu mà những tưởng là sẽ chẳng bao giờ xảy ra, chưa kịp chia sẻ với thằng bạn thân thì nó đã lên đường “theo vợ bỏ cuộc chơi” rồi. Giống như một sự trao đổi vậy, có được người này thì phải mất mát người kia. Vậy thì nếu đưa lên bàn cân, tôi nên chọn người nào là hay nhất? Thằng Thịnh, tình yêu, hay là thằng Kha, tình bạn thân duy nhất trong thế giới này. Tôi có đau buồn rồi cả khóc lóc vì những chuyện xảy ra trong mối quan hệ trắc trở với thằng cháu. Nhưng tôi chưa từng có cảm giác mông lung không rõ mình đang buồn hay vui như tình huống hôm nay bao giờ.
– “Ông nói muốn cho thằng Thịnh đi du học phải không?” – Thằng Kha lại hỏi
– “Đang lo cho nó qua Đức du học, không cần học ở đây nữa” – Tôi đáp
– “Vậy cũng tốt, giúp ông xa nó sẽ thoải mái hơn” – Thằng Kha gật gù – “Tiếng Anh của nó khá không?”
– “Chắc cũng xêm xêm với tôi rồi” – Tôi trả lời
– “Vậy chưa đủ đi học đâu, phải rèn thêm ít nhất cũng nửa năm nữa à” – Nó suy tư – “Vậy thì ông phải chịu đựng thêm một thời gian dài nữa đó!”
– “Đành chịu thôi, biết làm sao hơn được” – Tôi giả vờ cất tiếng thở dài
– “Tôi có ý này, ông nghe xem được không nhé” – Thằng Kha vừa ấn kèn “bin bin” vừa nói – “Thằng em trai của tôi đang chuẩn bị qua Singapore du học. Ông gửi thằng Thịnh qua đó học tiếng Anh đi, chỗ ăn chỗ ở không phải băn khoăn gì cả.”
– “Thôi tôi chẳng muốn làm thế đâu!” – Tôi chối – “Cứ như lợi dụng ông vậy! Lại còn mang ơn mắc nợ nhà ông nữa”
– “Điên quá!” – Thằng Kha gắt rồi tuôn một tràng – “Làm ơn làm phước cái gì! Đằng nào gia đình tôi cũng bỏ ra bao nhiêu đó chi phí. Thằng cháu của ông ở cùng còn có thể làm bầu bạn cho em tôi, ba mẹ tôi còn mừng nữa…
– “Coi như món quà tôi tặng ông thay lời xin lỗi đi” – Ngừng một tí, thằng Kha khe khẽ nói
– “Ông có lỗi gì đâu mà xin hả Kha khùng?”
– “Mai mốt tôi chẳng thể làm tốt vai người bạn thân với ông được nữa!” – Thằng Kha nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng thành thật chưa từng thấy bao giờ – “Ông nhận điều này giùm để tôi cảm thấy an ủi…”
———————–
Đoạn 80 – Siêu phẩm truyện gay Nhật ký của cậu Út (full) Giả sử con và cậu Út yêu nhau
Sài Gòn, ngày… tháng … năm 2013 (80)
Tháng Tám mùa thu, lá khơi vàng chưa nhỉ? Ở Sài Gòn, hiếm khi có cái cảm giác bâng khuâng rồi chợt nảy sinh câu hỏi rằng thu đến rồi lá đã khơi vàng chưa. Trong khi trời vẫn còn đổ sầm sập những cơn mưa rào nặng hạt, những chiếc lá hiếm khi khơi vàng mà cũng lặng lẽ rơi xuống để người Sài Gòn cảm nhận chút thu. Tôi chầm chậm xếp quần áo vào vali để ra Hà Nội ngắm nhìn những chiếc lá vàng rơi nghiêng trên mặt hồ Gươm xanh biêng biếc. Thằng Thịnh cũng ngồi cạnh bên, vừa nhồm nhoàm quả ổi xanh mọng nước vừa ồ ề hỏi:
– “Đi mấy ngày lận Út?”
– “Ba ngày, hôm nay, ngày mai rồi hết ngày mốt là Út về rồi?” – Tôi nhìn nó cười mỉm mỉm
– “Đi công tác hay sao mà nhiều vậy Út?” – Thằng Thịnh lơ đãng hỏi, mắt vẫn nhìn vào những bộ quần áo trên tay tôi
– “Công tác có một ngày thôi” – Tôi đáp – “Nhưng Út ở lại chơi thăm bạn bè thêm 2 ngày nữa”
– “Bỏ cháu của Út ở nhà có mình ên không có ai nấu cơm cho ăn hết kìa Út” – Thằng Thịnh lượm cái quần lót tôi để gần nó thảy lại cho tôi xếp vào vali và nói
– “Cơm tiệm bán đầy!” – Tôi giật trái ổi trên tay nó cắn lấy một miếng – “Làm như Út chưa bỏ nhà đi mấy ngày vậy.”
– “Lúc đó khác còn bây giờ khác rồi Út” – Thằng Thịnh giằng lại trái ổi rồi chả hiểu vô tình hay cố ý ngoạm lấy đúng chỗ tôi vừa cắn
– “Khác là khác làm sao?” – Tôi hỏi mà trong lòng hơi xúc cảm một chút
Thằng Thịnh không trả lời mà tọng nguyên cái phần lõi toàn hột vào bên trong miệng nhai nhóp nhép. Nó đứng lên phủi phủi quần, lắc lắc đầu, nhún vai rồi bỏ xuống tầng trệt. Tôi nhìn theo tướng đi của nó, lắng nghe tiếng tivi bật lên một chương trình vớ vẩn nào đó rồi tự trả lời câu hỏi của mình. Lúc này khác rồi chứ, hai cậu cháu đã không còn là cậu cháu đúng nghĩa nữa. Tự nhiên nghĩ đến cảnh nó ở nhà vò võ mấy ngày không có tôi chắc nó buồn lắm. Tôi cũng thấy buồn nữa mà. Hay là đi công việc thôi rồi về liền, khi nào có dịp dẫn cả thằng Thịnh ra Hà Nội rồi hẵng thăm bạn bè sau? Haiz, khổ tâm quá, lỡ báo cho bọn bạn ngoài Hà Nội rồi, bọn nó đã đặt tiệc tùng hú hí hò hẹn với nhau hết cả, chỉ chờ tôi ra là bắt cóc ngay lập tức.
Thằng Thịnh thấy tôi khệ nệ cái vali thì chạy đến cầu thang đón lấy rồi xách ra tuốt ngoài sân để sẵn. Nó chờ tôi mang giày vớ xong xuôi, tề chỉnh đứng ngoài sân thì dắt chiếc SH của tôi ra rồi tất tả khoá cửa. Nó đặt chiếc vali lên phần baga ngay chân nó, tháo cái nón bảo hiểm của tôi đang treo trên xe đưa cho tôi rồi khoác vội cái nón của nó lên đầu. Trong khi nó đề máy và rồ ga chạy từ từ, tôi cũng chậm chạp gài quai nón của nó lại. Thằng Thịnh im lặng để tôi làm những việc ấy xong thì cất tiếng:
– “Mua cho con sấu bao tử nghen Út!”
– “Ừa, còn mua gì nữa không?” – Tôi hỏi dù thừa biết là nó sẽ lắc lắc đầu
– “Thịnh muốn qua Singapore học không Thịnh?” – Tôi lại hỏi
– “Qua Singapore thì khỏi qua Đức học hả Út?” – Thằng Thịnh hơi quay đầu lại hỏi
– “Không phải! Qua đó học thêm tiếng Anh, mau tiến bộ hơn ở đây” – Tôi nói như gió thoảng – “Sẵn có em của cậu Kha đi du học bên đó, cậu Kha kêu đưa Thịnh qua học chung cho có bạn bè”
– “Thôi tốn tiền Út ơi!” – Nó lắc đầu – “Ráng học thì bên đây dạy tiếng Anh cũng được rồi”
Tôi cũng chẳng nói thêm gì nữa. Chẳng phải tôi sợ tốn tiền. Nói chung tôi phân vân lắm. Có nhiều thứ khiến tôi suy nghĩ mà nếu bảo tôi kể ra là những điều gì thì tôi lại chẳng thể kể được. Trong lòng có chút gì đó trúc trắc. Sao tôi vẫn cứ ám ảnh cái câu cuối cùng của con bé Ngọc Diệp. Những lần gần gũi với thằng Thịnh, tôi có chút chút gì đó tin rằng, con bé ấy nói đúng. Nhưng mà bảo tôi không ở cùng với thằng cháu nữa thì lại đau đớn làm sao. Cũng như tiếc nuối nữa. Có lẽ, cái thói tham lam trong con người tôi cũng lớn theo tình yêu quá lớn. Tình yêu càng lớn thì sự chiếm hữu cũng tăng theo. Điều này tôi nghe ai nói qua một lần rồi. Ôi thôi mệt mỏi quá! Để đó từ từ rồi tôi sẽ suy nghĩ tiếp. Sân bay đã hiện rõ trước mặt tôi rồi.
Tôi đến Hà Nội thì cũng đã gần trưa rồi. Ăn qua quít cho xong bữa trưa rồi tìm một quán nước be bé xinh xinh chui vào nghỉ để đầu giờ đi họp. Lướt một vòng facebook, tôi chợt giật mình khi thấy con bé có gương mặt tròn tròn mà chị giúp việc bảo là người yêu của thằng Thịnh vừa đổi profile picture. Ảnh đính hôn. Và vị hôn phu không phải là thằng Thịnh. Vậy là cái bà Hồng giúp việc đoán mò thôi chứ Thịnh của tôi vẫn đang ở không chưa vướng bận ai cả và đang dành tình cảm cho mình tôi thôi. Tôi chợt nhớ bữa cơm trưa lạ miệng hôm nay chẳng ngon gì cả mà thương cho thằng Thịnh lại phải ăn cơm tiệm. Trong khi quanh nhà tôi chẳng có tiệm cơm nào nấu cho ra hồn. Vậy mà chả hiểu sao tiệm nào cũng đông đen khách. Chắc do là dân lao động, người ta chỉ cốt ăn no giá rẻ chứ nào nghĩ đến ăn ngon làm gì.
Tôi quyết định ngày mai về lại Sài Gòn. Tối hôm đó, tôi hẹn bọn bạn ngoài Hà Nội tụ tập trà đá ven hồ Gươm cho vui vì tôi bảo có việc đột xuất không ở lâu được. Cái trò tụ tập ven hồ Gươm bắt đầu cách đây hai năm và tôi rất là thích. Tiếc là không thể cùng nhau ăn sườn nướng ở gần đường ray. Báo đột ngột thế mà tụi nó vẫn đến rất đông đủ làm tôi cảm kích làm sao. Lảm nhảm với nhau đến hơn 11 giờ tối thì cả nhóm đưa tôi về khách sạn nghỉ. Đám bạn này tuy ở cách xa mà tình cảm khi gặp nhau lúc nào cũng thế. Đó là một trong những may mắn lớn mà cuộc đời ban cho tôi. Cũng là niềm an ủi mỗi khi tôi gặp khó khăn trong cuộc sống hoặc là thất bại về tình cảm.
Ngày hôm sau họp bữa cuối vừa xong thì tôi phi ngay ra sân bay Nội Bài. Về đến Sài Gòn thì cũng khoảng 4 giờ chiều gì đó. Thằng cháu tôi không có nhà, hôm nay nó học ca chiều. Nếu không đá banh thì khoảng 6 giờ nó về đến. Tôi tranh thủ đi chợ mua vài món để nấu bữa cơm tối ngon ngon một chút. Cá điêu hồng nấu ngót là món thằng Thịnh khoái tôi nấu nhất. Có lần tôi mải lơ đãng nên bà bán cá làm luôn 2 con một lúc. Vậy mà hai cậu cháu tôi xơi hết hai con luôn. Thằng Thịnh ăn luôn phần của tôi, tính ra cũng gần một con rưỡi. Nấu ăn mà được người khác ăn ngấu nghiến sạch bách như thế còn gì vui hơn, huống hồ ở đây là thằng Thịnh.
———————–
Đoạn 81 – Siêu phẩm truyện gay Nhật ký của cậu Út (full) Giả sử con và cậu Út yêu nhau
Sài Gòn, ngày… tháng … năm 2013 (81)
Buổi chiều nhàn nhạt nắng thu. Cũng có vài chiếc lá vàng khẽ rơi nhè nhẹ. Tôi chợt nhớ đến phim ngắn có tên “Những ngày đẹp nhất mùa thu”. Phim ngắn thôi, mở đầu bằng cảnh người con trai đang hò hẹn với người con gái. Cô gái đề nghị kể cho nhau nghe về người yêu trước đó của mỗi người. Lúc ấy, chính là kỉ niệm về mối tình chớm nở của người con trai với một người con trai khác ùa về. Nhưng do ngại ngùng với định kiến xã hội nên anh này đã bỏ đi để hẹn hò với cô gái kia. Đến khi kết thúc buổi hẹn hò, người con trai chợt nhận ra tình cảm của mình mới thực sự dành cho ai. Dĩ nhiên, tình cảm ấy không dành cho cô gái. Và khoảng thời gian chớm nở mối tình ấy cũng là mùa thu nên anh chàng gọi thời gian ấy là “những ngày đẹp nhất mùa thu”. Kết phim là khung cảnh một trạm chờ xe bus tối nhè nhẹ, hai bàn tay lặng lẽ nắm lấy nhau khi hai cơ thể cũng xích lại gần nhau. Chao ôi là đẹp!
Đôi khi tôi ước ao mình có thể nắm lấy bàn tay người mình yêu, hãnh diện đi giữa dòng người tấp nập. Nhưng mà, hoàn cảnh của tôi chắc là chẳng bao giờ có thể xảy ra được. Hai người con trai nắm tay nhau ngoài đường đã khó nhìn rồi huống gì là hai cậu cháu nắm tay nhau thì còn kỳ cục nữa. Lỡ như có ai thấy mách lại với chị Hai tôi chắc tôi chẳng còn dám nhìn mặt bả luôn. Thôi thì ước ao là miễn phí, tôi cứ việc thực hiện chẳng ngại ngần gì. Cái chợ chiều chợt toả ánh vàng chói chang nhưng nắng nhạt. Thằng Thịnh của tôi cao lớn vững vàng, chìa bàn tay ra để tôi nắm vào. Dù nắm lấy nhưng tôi chẳng thể và cũng chẳng muốn làm theo những việc mà các cô gái thích làm. Tôi không tựa vào người thằng Thịnh mà cả hai cứ sóng đôi thế mà vung vẩy nhẹ hai bàn tay đan chặt ra trước lùi sau.
Trời chiều đang nhàn nhạt nắng bỗng sụp tối thật nhanh. Tôi cảm thấy như có chút gì đó đang chao đảo. Thằng Thịnh trong giấc mơ bỗng hiện rõ ràng trước mắt. Cũng đan tay với một bàn tay khác nhỏ nhắn hơn bàn tay của tôi. Cũng khác hẳn tôi, người đan tay cùng nó đang tựa vào người thằng Thịnh như cành liễu tựa cội tùng. Cội tùng thì đang bận chỉ trỏ cho người bán hàng chọn một con cá điêu hồng tươi ngon mắt nhất. Tôi chẳng sụp đổ xuống như bao người yếu đuối khác trong những khúc phim tình cảm. Vẫn bình thản nhìn khoảnh khắc hạnh phúc êm đềm mà tôi luôn ước ao đang hiển hiện trước mắt. “Được nắm lấy bàn tay người mình yêu, hãnh diện đi giữa dòng người tấp nập”. Và vẫn đủ bình thản nhoẻn cười, quay đầu xe trở lại.
Tôi bước vào căn nhà của mình mà lát nữa đây sẽ không nên có sự hiện diện của tôi. Nhìn vào căn bếp ngăn nắp chưa ai sử dụng từ hôm qua đến giờ lát nữa đây sẽ rộn ràng bao tiếng cười nói. Cắp vội chiếc vali. Khoá vội vàng cửa nẻo. Không quên tắt hết đèn đóm tôi mới bật lên. Mau mắn ngoắc lấy một chiếc taxi vớ vẩn nào cũng được. Chui tọt vào trong một căn khách sạn vớ vẩn nào cũng được. “Lấy phòng nào cũng được”.
Lâu lắm rồi tôi mới lang thang một mình trên đường phố Sài Gòn. Trời đã nhá nhem tối và đây đó đèn màu đã bắt đầu rực rỡ. Sao thằng Thịnh lại thế nhỉ? Không lẽ tôi đã làm gì đáng tội nghiệp lắm hay sao? Để nó phải bỏ qua cảm xúc thật mà chiều ý cậu của nó? Bây giờ tôi mới hiểu những cảm giác thoảng qua của mình có lý. Mà thế thì lại càng buồn hơn. Sao thằng Thịnh lại nói cho con Ngọc Diệp? Chắc là nó cũng bị bí bức trong đầu, chẳng biết chia sẻ cùng ai, may có con bé Ngọc Diệp tâm lý hiểu chuyện khéo léo khơi ra hết tâm sự của nó. Buồn quá nhỉ? Tôi ngồi xuống một băng ghế đá trong công viên nhìn dòng người tấp nập ngược xuôi hối hả về nhà sau mỗi buổi làm. Hôm nay tôi không hoà vào dòng người đó, không về nhà của mình. Hôm nay tôi ngủ lang!
– “Út về rồi hả?” – Thằng Thịnh gọi cho tôi
– “Chưa, Út còn ngoài Hà Nội” – Tôi nói dối
– “Xạo! Sao con thấy có hộp sấu bào tử trong tủ lạnh”– Thằng Thịnh nói – “Không phải Út thì ai?”
Haiz, ăn vụng chùi mép không kỹ. Hoá ra cái hộp sấu bào tử chỉ điểm tôi. Cháu tôi hỏi sao không thấy hành lý mà chỉ có mỗi cái hộp sấu bào tử. Rồi hỏi tôi đang ở đâu để nó đến chở tôi về. Chẳng lẽ lại không về nhà hay sao? Dù sao tôi cũng nguôi ngoai cái tình cảnh hồi chiều rồi. Chuyện này tôi đã từng bị nhiều lần, chỉ là do người khác mang lại. Lần này là thằng Thịnh. Đứa con trai nào mà tôi yêu thương cũng đều như thế hay sao á. Riết rồi tôi thấy mình mạnh mẽ trơ trơ với mấy cái vụ kiểu như chiều nay ngoài chợ ấy.
Nói gì thì nói, tôi vẫn có chút gì đó buồn buồn. Thế nên khi hai cậu cháu lại cùng nằm trên chiếc nệm êm ái quen thuộc, cùng đắp chung một cái mền to ấm áp, cùng lắng nghe tiếng máy lạnh rè rè phả hơi lạnh xuống dưới, tôi liền quay sang ôm chặt lấy thằng Thịnh, dúi mặt vào người nó. Đó là cái cách để tôi cảm thấy bình yên rồi những chuyện buồn sẽ vơi đi. Có lẽ thằng Thịnh cũng nhớ ra cách thức ấy và cũng biết là tôi đang buồn gì đó. Nó gõ mấy ngón tay lên lưng tôi và nói bâng quơ:
– “Bữa nay có người hiền quá Út”
– “Ai vậy?” – Tôi ngạc nhiên hỏi
– “Có người đi ngủ là ngủ liền không có đòi làm gì hết” – Thằng Thịnh vẫn nói tỉnh bơ
– “Già rồi nên đuối rồi” – Tôi cũng buồn cười với câu nói đùa của thằng Thịnh nên nói hùa theo
– “Trời ơi, hên là già rồi mà còn vậy đó” – Thằng Thịnh nói bằng giọng kinh hãi ngạc nhiên rồi chuyển sang mừng rỡ nói tiếp – “Vậy là tối nay nghỉ phải không Út?”
Tôi biết đây là câu nói đùa nữa. Nhưng mà bỗng nhiên gợn trong lòng cái ý nghĩ rằng có chút gì đó thật trong ấy. Được “nghỉ” khiến nó mừng rơn. Cũng có thể là tối qua nó và con bé kia chắc cũng quần thảo trên tấm nệm này khi cậu Út vắng nhà. Giờ nó còn hứng thú gì mà tiếp tôi nữa chứ. Khổ thân, nghĩ quẩn làm gì rồi lại buồn nữa. Tôi lôi thằng cháu quay nghiêng về phía tôi, rồi cho hai đầu chụm vào nhau, đặt tay của đứa này choàng qua người đứa kia. Nằm như thế một chút, tôi khe khẽ nói:
– “Hôm nay nghỉ! Sau này cũng sẽ không phải làm gì nữa”
– “Bữa nay Út bị gì vậy?” – Thằng Thịnh buông tay rờ trán tôi như thể xem tôi có khùng không
– “Út cảm ơn Thịnh đã cho Út thoả mãn” – Tôi nói tiếp – “Thịnh biết nghĩ cho Út thì Út cũng biết nghĩ cho Thịnh vậy”
– “Út nói gì con không hiểu?” – Nó đưa tay choàng lấy tôi và lôi người tôi về sát phía nó
– “Chiều nay Út không về nhà là vì Út vô tình đi chợ thấy Thịnh… với…” – Tôi bỏ dở câu nói một lúc rồi tiếp – “Nhưng giờ Út thông rồi, hiểu rồi, hết buồn rồi… Mấy ngày qua… với hôm nay nữa… là đủ rồi.”
———————–
Đoạn 82 – Siêu phẩm truyện gay Nhật ký của cậu Út (full) Giả sử con và cậu Út yêu nhau
Sài Gòn, ngày… tháng … năm 2013 (82)
Trong lúc đi lang thang vô định sau khi bắt gặp thằng Thịnh với con bé lạ mặt, đột nhiên tôi đã chẳng còn muốn ghi tiếp những dòng nhật ký này nữa. Rồi biết được vì sao con bé Ngọc Diệp biết nhiều chuyện của hai cậu cháu, tôi lại càng chẳng muốn viết thêm gì nữa. Do đó, sẽ có một khoảng trống dài với nhiều sự kiện xảy ra. Có nhiều sự kiện thật sự quan trọng mà cũng có nhiều sự kiện chẳng có gì quan trọng. Chỉ biết những dòng cuối cùng tôi viết lại để nói về Sài Gòn những ngày đầu mùa đông nhưng không có những dấu hiệu gì rõ rệt. Dương lịch thường không chính xác bằng Âm lịch khi tính tiết trời. Và có một người sắp phải đi xa.
Nói là xa nhưng cũng chỉ là cách khoảng vài ba giờ bay thôi. Nhưng mà xa thật chứ! Hà Nội chỉ cách Sài Gòn không đến hai giờ bay mà tôi để lại ngoài đó bao nhiêu bạn bè, dăm ba năm mới ra thăm một lần. Cũng may là cùng một nước nên cước điện thoại còn rẻ. Thế mà cũng chỉ thi thoảng mới lôi máy ra gọi một lần vài chục phút cho đỡ nhớ. Vậy là có một người sắp phải đi xa. Mỗi lần muốn gặp nhau sẽ tốn một khoản tiền to. Mỗi lần muốn gọi cho nhau, cũng sẽ tốn một khoản tiền to. Ở chung nhà, nhưng do lịch học và làm việc khá nghịch nhau nên một tuần dành trọn một ngày cho nhau vài lần đã là ít ỏi huống hồ là sắp tới biết bao ngày mới có thể gặp lại thằng cháu của tôi?
Mấy ngày cuối trước khi lên đường, hai cậu cháu hay cùng nhau đi mua sắm những thứ mà tôi cho là cần thiết để nó xách qua bên đó. Anh chị Hai cũng lo cho nó một vali rồi. Nhưng đó là cái vali của cha mẹ, nó phải xách thêm một cái túi của cậu Út chứ. Lúc này tôi hay nhìn nó trìu mến mà ánh mắt gợn buồn. Và nó sẽ nhìn lại một chút rồi nhanh chóng quay đi khi ánh mắt của nó cũng bắt đầu lây lan cái gợn buồn ấy. Những lúc ấy, sao tôi muốn ôm nó thật chặt. Hoá ra người ta cao lớn là thế mà cũng có nhiều lúc thấy nhỏ bé đáng thương làm sao. Tiếc là ngoài đường ngoài sá, tôi chẳng thể làm điều đấy.
Rồi một ngày mùa đông tiếp theo, giữa những dòng người nhộn nhịp, tôi và anh chị Hai, anh Tư và anh chị Năm cùng ra sân bay tiễn thằng Thịnh. Thói thường của phụ nữ mà cũng là của người mẹ, chị Hai tôi giọt ngắn giọt dài, thỉnh thoảng lại ôm lấy thằng Thịnh. Tôi cũng có phân nửa cái thói ấy, nhưng không để rớt ra giọt ngắn giọt dài và cũng rất muốn ôm lấy thằng Thịnh. Dẫu rằng tối đêm trước khi lên đường, khi anh chị Hai ở quê chưa lên và căn nhà trống chỉ có hai cậu cháu, tôi đã ôm lấy nó không biết bao lần, dù vẫn kìm nén được biết bao giọt ngắn giọt dài trong khoé mắt.
Vậy là cuối cùng rồi thì tôi lại tiếp tục ở trong căn nhà vắng ấy một mình. Chẳng biết bao giờ tôi mới có dịp ba chân bốn cẳng thu xếp về nhà sớm sủa, luồn lách qua những dòng xe cộ chen nhau, lượn vào chợ chiều mua mớ rau con cá để thổi bữa cơm chiều đầm ấm cho cả hai. “Thịnh lặt rau cho Út nghen”, biết khi nào mới nói lại câu nói ấy? Chẳng biết bao giờ tơi mới có dịp rong ruổi xe máy về miệt Vĩnh Hưng, để những đêm nằm trên giường cứng mà dựa vào cơ thể ấm mềm, nghe tiếng ngáy nhẹ đều sâu quen thuộc. Sẽ nhớ những buổi trần truồng vùng vẫy trong làn nước mát của con sông trước nhà thằng Thịnh.
– “Thôi con đi nha!” – Thằng Thịnh bất chợt nói chung với tất cả mọi người
Nhìn bóng nó cao lớn kéo chiếc vali lùi lũi khuất dần sau những tấm kính mờ mà phía trước dòng người nhốn nháo cứ kiễng chân nhìn theo cho đến khi mất dấu. Tôi bảo mọi người về trước, còn tôi ngồi chờ xem lỡ có trục trặc gì thì có tôi giúp cho thằng Thịnh. Chẳng giống trong phim nhỉ, chẳng có lời tạm biệt dành riêng cho tôi, chẳng có ánh mắt chào tạm biệt dành riêng cho tôi. Tôi ngồi xuống một chiếc ghế đầu óc bắt đầu mông lung hỗn độn. Chẳng biết bao nhiêu phút trôi qua. Tôi chỉ biết thằng Thịnh vào trước khi chuyến bay của nó cất cánh là một tiếng rưỡi. Khi nào qua thời khắc ấy, tôi sẽ rời khỏi nơi này.
– “Út…”
Thằng Thịnh gọi tôi mà tôi cứ ngỡ mình đang ngủ gật và lạc vào giấc chiêm bao lần nữa. Đúng là nó rồi, đang toả bóng che tầm ánh sáng trước mặt tôi. Tôi vội đứng lên ôm chầm lấy nó. Tôi sẽ không khóc đâu mà! Hai bàn tay mạnh khoẻ của nó cũng đang ôm xiết lấy tôi. Vòng tay ấy ngày một xiết chặt hơn mà sao tôi chẳng thấy chút gì khó chịu. Chúng tôi cứ thế mà ôm nhau thật lâu, mặc kệ chung quanh có ai ngắm nhìn xì xào đi chăng nữa. Rồi thằng Thịnh giữ hai vai tôi tách rời hai đứa ra.
– “Con biết là Út sẽ đợi cho đến khi con lên máy bay mới chịu về!” – Nó nói giọng trầm trầm
– “Út sợ có gì trục trặc nên chờ thêm chút nữa”
– “Chứ không phải Út chờ con nói lời tạm biệt với Út hay sao?” – Nó nói hơi cười khẽ
– “Cũng có ý đó!” – Tôi lí nhí và cũng nhoẻn cười
– “Có nhiều điều con muốn nói với Út lắm nhưng không nói thành lời được! Nên con biên thư này cho Út!” – Nó rút từ trong túi quần jean ra một lá thư được xếp lại cẩn thận theo kiểu xếp thư của người xưa, chắc là do chị Hai tôi dạy, trao cho tôi – “Út ở lại mạnh giỏi và giữ gìn sức khoẻ nha! Con sẽ ráng học cho thành để không phụ lòng mong mỏi của Út và cha mẹ”
Tôi lại nhìn bóng của nó trôi vào phòng cách ly. Nhưng cái bóng ấy không khuất nhanh như lần thứ nhất mà còn ngoái lại nhìn tôi, bảo về đi không cần phải đợi thêm nữa, mọi thứ đã ổn hết rồi. Ừ, dĩ nhiên là mọi thứ đã ổn hết rồi. Tôi vốn là người chu toàn nên mọi sự sắp xếp cho thằng Thịnh hiển nhiên càng phải ổn hơn bao giờ hết. Tôi chờ ở đây chỉ để mong có một điều kì diệu xảy ra. Và điều kì diệu ấy đã hiện hữu trên thực tế, thằng Thịnh đã quay trở ra để nói riêng với tôi những lời từ biệt. Tôi xem đó là sự minh chứng cho một vị trí quan trọng trong lòng mà thằng Thịnh cũng sắp xếp chu toàn cho tôi.
Tôi chợt đọc được mấy dòng chữ trong bức thư của thằng Thịnh và tôi không muốn đọc tiếp nữa. Tôi bỏ lá thư vào trong túi áo, di chuyển ra bãi xe, mở cốp bỏ lá thư vào tận đáy. Dẫu chưa đọc nhưng tôi cũng lờ mờ đoán được phần lớn nội dung. Thư viết gì cũng chẳng sao và cũng chẳng quan trọng lắm. Quan trọng là tôi đã nhìn ra và hiểu được nhiều điều giúp tôi giải toả được khá nhiều u uất trong mối quan hệ này. Đó là, thằng Thịnh chưa bao giờ phải chịu đựng với cái tình yêu mà tôi dành cho nó như lời con Ngọc Diệp cả. Và đến giây phút này, rõ ràng tôi có một vị trí khác hơn là một người cậu, như cậu Tư và cậu Năm của nó. Chỉ có chút băn khoăn ích kỷ rằng, tôi đã có thể là người yêu trong lòng thằng Thịnh hay chưa?
Tôi ngước nhìn bầu trời trong xanh gợn vài cụm mây trắng. Tôi thường thấy những người viết văn chương hay mô tả bầu trời như thế để ngầm ý nói trong lòng cũng đang có gì đó vui vẻ hân hoan. Và tôi sẽ có cơ hội mô tả bầu trời như thế lúc này, nếu như tôi chẳng mở lá thư của thằng Thịnh ra để đọc cho hết những con chữ tiếp sau cái dòng bắt đầu thư: “Giả sử con và cậu Út yêu nhau”.
Tôi lại lơ đãng ngước nhìn bầu trời trong xanh gợn vào cụm mây trắng, miệng lẩm bẩm như thằng điên trốn viện ra:
– “Vậy là Út khép quyển nhật ký này lại ở đây. Sẽ chẳng còn ai biết được chuyện của mình nữa đâu Thịnh ạ”.
Hết
Thuộc truyện: Nhật ký của cậu Út – Giả sử con và cậu Út yêu nhau
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 2
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 3
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 4
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 5
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 6
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 7
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 8
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 9
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 10
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 11
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 12
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 13
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 14
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 15
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 16
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 17
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 18
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 19
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần Cuối
tonythi says
cau chuyen nay that cam xuc . cuoi cung hai nhan vta chinh cung hieu ra roi . chuc mung hai nguoi
HUNGs says
Chuyện hay thật. Đọc mà muốn khóc. Muốn giết con mắm Kim Chi Ngọc Diệp ghê y hệt như kon quỷ ở ngoài kẻ thù của mình. Kết thúc như vậy là wá tuyệt.
Thụ Khểnh says
Tội cho nhân vật Bình thật!!!
Hung says
Thuong Ut Binh qua. Nong dan goc sinh vien mai mai cho doi de ve ben Ut 0919463680
cao minh says
chuc 2 nguoi hp ! cầu mong đây là sự thặt !
à mà tác giả keo qá ! k cho người đọc chúng tui bic thêm phần cuối j hết ! kết qã đẹp khiến toi nhạp vao vai của người cậu ấy ! và cảm nhân đc hp :'(
Thanh Tran says
cuối cùng thì chú cháu Thịnh cũng biết là cả hai yêu nhau nhưng cũng nhận ra rằng k thể đến với nhau và cậu út muốn chôn chặt chuyện này mãi mãi phải k.
đoạn cuối khó hiểu quá
Mật says
Đúng là khó hiểu thật. Cuối cùng vẫn không thể làm rõ tình cảm trong Thịnh là gì và Cậu Út đã có cảm xúc thế nào, hành động thế nào lúc đã đọc xong thư.
xuân nam says
đọc mà sao mắt cứ cay cay. mình đã thấy mình trong đó. có ai biết tác giả này không. cho mình xin với
cao minh says
zalo lm b.be nha cau ut ! 01869206624
Nhật Huy says
sao e thấy tội cho anh bình quá ak……….
em nghĩ là nên đạp đầu con quỷ Kim chi ngọc diệp ra đi, thấy ghét…….
truyện hay ák, đọc mà khóc mấy lần, hím lắm mố đọc được truyện có đoạn kết hay á…… hay lúm cơ
iu says
mình cảm nhận được truyện này xảy ra thật
đây là một trong những truyện tuyệt vời nhất về thế giới thu 3
mình bị ám ảnh bởi cái kết của truyện này khoảng một tuần
mình muốn đến vĩnh long một lần để gặp tác giả
Minh hoang says
Hay qua ak…..nhieu lan doc mak mun khoc zj ak……uoc chi…….hic
Thịnh says
mình thực sự muốn được gặp và làm bạn với cậu út trong câu chuyện….. ai cho mình biết thông tin về tác giả đi…
Mật says
Khóc quá trời ở khúc cuối vì dù hai người đã hướng về nhau nhưng lại phải chia ly.
Thế rồi em cũng có 1 số câu hỏi nữa:
1. Út đã thấy ai đi với Thịnh lúc Út đi chợ chiều ?
2. Út đã thấu hiểu chuyện gì khi Út nói “Thịnh biết nghĩ cho Út thì Út cũng biết nghĩ cho Thịnh vậy” ?
3. Trong bức thư đó viết gì ?
4. Vậy thật sự tình cảm trong Thịnh ra sao ?
5. Út chọn lựa làm gì sau khi đã đọc bức thư ấy ?
Biết là sẽ không có câu trả lời từ người viết vì tác giả thật sự không muốn chia sẻ hoặc có thể là không đọc những comment này. Tuy nhiên..ai biết thì repplied cho em với ạ. :3 Cảm tạ.
Nếu có thể…con muốn kết bạn với Cậu Út lắm ạ. :3 Link fb: https://www.facebook.com/AiVan0507
Xuân Tùng says
Cậu Út viết hay quá ! Cảm thấy xúc động !
Mình cũng là cậu Út 🙂
Long Kon says
Thật sự là mình bỏ cơm chiều để đọc đến gần 2h sáng vì cấu chuyện quá hay mình cũng thật tủi thân khi nhưng y nghĩ của Cậu Út đã gợi cho mình nhớ đến ng’ cn trai đầu tiên mình yêu vì vậy mà mình hết sức ấn tượng vs nhân vật Cậu Út và bạn Thịnh
Muốn dc hb zalo vs ad
0927497617
Kamui Crimson Sky says
hàhà cái kết thật thích nha. 😀 giống như chơi khăm đọc giả vậy.
Kamui Gerald Vilbervint says
hay, mình đồng cảm vs anh Bình thật. Dù sao loại kết mập mờ cũng rất tuyệt. 😀 tác giả viết truyện rất trải đời, cảm thấy trong êm đềm có sóng gió. (chả biết diễn tả ra sao) tổng kết là hay lắm.
Long says
Mọi chuyện rồi củng sẽ ổn….
hoaiduy says
hic …tội nhất là khi đọc: lúc cậu út nhìn thấy Hồng Thịnh nắm tay thân mật với con bánh bèo kia …lúc đi chợ …thức tới 2h ság để đọc het truyen ..wá hay tác giả ơi ..
Hand says
Sao tác giả không cho cái kết vui đi à
Đọc đoạn cuối vừa buồn vừa tức :(((
Hoàng says
Hay wá cậu út ơi !!! Cho mình kết bạn vs cậu út đc ko ???? Facebook Đinh Hoàng Tiến hình kakashi !!!!!
Phạm Danh says
Đọc xong chuyện sao thấy luyến tiếc làm sao sao mà yêu Út với anh Thịnh quá àk cả anh Bình nữa chứ. Ước j mình cũng có Út bên cạnh và cả Anh Thịnh là người thân. Cậu Út, anh Thịnh và anh Bình ơi e yêu 3 người lắm.
Hoàng Subi says
Truyện hay chú Út
Kb zalo cháu nói chuyện nha: 01229290090
Đọc truyeenh Út xog mà buồn thấu ruột, suýt thì giọt ngắn giọt dài…!
xuân nam says
mình cũng vậy. buồn quá
Hiếu Nguyễn says
Truyện hay quá trời quá đất luôn qua h đọc mà bỏ cả cơm luôn càng đọc về cuối thì càng tiếc bởi vì truyện hay mà sắp hết rồi ! đọc tới cái kết thật là bùn thật cuối cùng cũng ko đến đc với nhau ! tác giả ơi ! viết nữa đi ạ!
viet says
tu dau den cuoi truyen k ai thac mac ten that cua ut la j ha.
Minh says
Sao mà cái tâm trạng của một người đang khao khát được yêu nhưng không đến được với nhau. Tôi cũng đã từng khao khát được yêu và có 1 kết cục ko được viên mãn. Cái tuổi của tôi cũng nhá nhem của tác giả. Cũng yêu thương va nhiều ngang trái. Nhưng có lẽ tôi chờ 1 cái kết khá đẹp hơn cho tác giả để hưởng được cái hạnh phúc tron vẹn. Và tôi cũng mong Cho cả tôi, cho cả chúng ta. Chúc a tác giả thật vui vẻ yêu đời hơn
trungnguyen says
Vo tinh ngay 24.12.2015doc duoc truyen nay.xem di xem lai ma khoc mot minh.that la buon va cam dong qua.chuc cau chau duoc hanhphuc.thinh hay yeu cau that nhieu nhe.nhu cau da danh het tinh cm cho thinh vay do.muon duoc tinh yeu chan that ma that kho qua.hazzz.
trungnguyen says
Muon duoc tinh yeu that su nhu vay qua.uoc j co duoc ….0934080700
Trung says
Truyện hay lắm 🙂 Đọc xong thấy mình cũg út ,nhà cũg 5người, tính cách cũng có vẻ giống cậu út trong truyện ghê..Ấn tượng với nvật cậu út lắm..
À nhân tiện tgiả có thể chỉ e cái bài thuốc trị amidan trog truyện k? E bị nó hành mãi :((
zalo:01228778246
Kevin Pham says
Co mot chut xiu tan nhan cho Binh.
Toi nghiep cho Kha,se song khep kin trong bon phan cua
double lives va cho Thinh sau nay.
Kevin Pham says
Toi rat thich loi hanh van cua tac gia truyen ngan nay,de tim doc nhung truyen khac.
Xin vui long de ten Tac gia.
Rat tran trong va cam on.
Kevin Pham
Phú Khanh says
Không biết khóc bao nhiêu lần khi đọc truyện này! Cuộc đời mà âu thì làm người cũng sẽ phải bước tiếp! Công khai, buông thả, sống thật nhưng chỉ với người mình yêu!
Cảm ơn 2 người đàn ông của em, anh đã kéo e từ nơi vực sâu lên, cho e dc làm con người lại! Cảm ơn anh, người đã làm e sống trưởng thành và có trách nhiệm!
E k xứng đáng với anh và cả với anh nữa! Nhưng, anh đã k từ bỏ dù e phản bội anh, đã không ghét e vì tính con nít của e!
Không hiểu từ khi nào e lại bắt đầu hay khóc, hay nhìn vào khoảng hư không, hay nghĩ đến nếu như, e đâm đầu vào xe oto thì 2 anh sẽ k còn khổ vì e không?
Anh says
” hom nay nghi va sau nay cung ko phai lam nua….Thinh nghi cho Ut thi Ut cung biet nghi cho Thinh vay”. That su doc ko biet nhieu lan roi ma lan nao cung ko kiem duoc nuoc mat. Dung la ko phai tinh yeu nao cung mau hong, dac biet la voi nhung nguoi “dac biet”.
That su vo cung xuc dong va tran trong nhung tinh cam nhu the. Mong cho cau Ut va nhung nguoi yeu nhau co the den duoc voi nhau va hanh phuc
luong dang khoa says
Mình hiểu dc cái cảm giác of 1 người cô đơn khi mất đi tình yêu, hiểu đc tâm trạng lúc này of tgiả cậu út, 1 tâm trạng ko thể diễn tả đc như mình ko còn điểm tựa và lạc lõng và vũ trụ muốn khóc muốn cười cũng ko đc cậu út ah,mình cũng ko yêu 1 ai trong 3 năm giống như cậu út và hiện tại cũng vậy, muốn kbạn với cậu út để đc tâm sự nếu đc thì ad frend nhé FB Luong Dang Khoa, Zalo 01226990177 rất vui
haihanoi says
Thih qua
haihanoi says
Viet hay qua..muon đc bài của tgia nay nua.
xuân nam says
Ut ơi… Út ơi. thịnh về nè Út. Út nói hiểu cho Thịnh thì Thịnh cũng hiểu Út, Thịnh không dối lòng được Út à. Mình sẽ sang Đức sống Út nha.
FbBoyTran says
Một câu truyện tình rất hay và cảm động, dù là tình yêu gì đi chăng nữa thì nó vẫn luôn đẹp và ngọt ngào !! Truyện có tính thực tế rất cao, cảm xúc của từng nhân vật trong truyện đều rất chân thật !! Hơn thế nữa, lối kể chuyện và vốn từ ngữ của tác giả đã được sử dụng một cách rất tài tình, điều này sẽ dễ dàng dẫn dắt người đọc đi sâu vào câu truyện cũng như thấu hiểu được những tâm tư, tình cảm của các nhân vật trong truyện. Phải nói là rất tiếc cho những mối tình của truyện, một người thì yêu đắm đuối và mãnh liệt để rồi chỉ nhận được sự cay đắng về cuộc tình đơn phương của mình ( Bình ) , một người thì phải sống sai với chính bản thân để đi lấy một người mà mình hề không yêu chỉ để làm tròn chữ Hiếu và hợp với luân lí xã hội ( Kha ) , còn chính 2 nhân vật trữ tình của truyện ( nhân vật chính ) thì phải buộc lòng chối bỏ, chôn giấu tình cảm của bản thân và thứ tình yêu đẹp đẽ ấy để giữ trọn đạo làm người và không đi lệch luân lí của xã hội. Hàizzzzz Đời vẫn luôn tàn nhẫn và phũ phàng như vậy !! Đáng thương cho các nhân vật trong truyện, phải chịu sự nghịch lý của cuộc đời !! Công nhận Cậu Út là một con người khá là mạnh mẽ, trải qua bao nhiêu chuyện như vậy mà vẫn có thể tiếp tục sống 1 cuộc sống cô đơn, lẻ loi của mình ở trong căn nhà lãnh lẻo đó. Thú thật thì mình rất sợ cô đơn, cảm giác đó đối với mình rất là khủng khiếp. Do vậy mà mình rất khâm phục Cậu Út. Nói gì thì mình vẫn thấy mối tình trong chuyện tiến triễn rất nhẹ nhàng và từ tốn, mình thích thể loại tình cảm này, chứ không có thích mấy loại tình cảm mới gặp nhau có mấy lần thì đã bảo là yêu rồi thề non hẹn biển, chu cha sến thấy sợ !! NÓI TÓM LẠI, MÌNH RẤT CẢM ƠN TÁC GIẢ VÌ ĐÃ VIẾT TRUYỆN NGẮN NÀY, MÌNH SẼ ỦNG HỘ TÁC GIẢ :))~
cô đơn la` tôi says
Tuyệt râ´t hay nê´u khu´c cuô´i co´ thay đổi thi` se~ hay hơn đâ´y mi`nh cu~ng co´ nhiê`u câu chuyện râ´t muô´n kể ma` k biê´t kể thê´ na`o cho hay hihi… Ai kp zalo nha 01868084649
ngoclinh says
Doc truyen khuc mo dau toi da doan no se ket thuc BE va su that la vay . Nhung buon that chuyen mang den nhung noi buon mang mac cai noi buon ay no len loi vao long nguoi doc . Tinh yeu rat kho hieu co ke noi no la bai toan kho uh no kho thiet vi ban co biet trai tim ban luc nao rung dong va rung dong voi ai
Jmm123 says
Truyện hay quá nhưng kết thúc buồn???
Lương Toàn Trung says
Không biết là câu chuyện này có thật hay tác giả chỉ viết truyện hư cấu. Nhưng trong lòng mình nghĩ rất hay, rất thật, thật xúc động.
Mình nguyên câu trên thế gian này moi người luôn hạnh phúc. Luôn luôn có tình yêu thật sự.
Sống như thế nào miễn sao bản thân mình thấy vui và đúng.
Chúc mọi người luôn hạnh phúc. Chúc tác giả luôn mạnh khỏe.
shin says
hay lam <3<3<3
Lucnguyen says
Thích nhất câu này trong truyện “Có nhiều lúc tôi bỗng thèm nhận được một cái ôm, bất kể từ trai hay gái, già hay trẻ, miễn là một cái ôm cũng đủ làm xoá đi biết bao nhiêu nỗi buồn của khoảng thời gian cô đơn đã trải qua”
cái kết làm cho nối tiết quá cảm nhận như những người trong chuyện đã quen thuộc với mình nên cái kết lững làm nối tiết ghê
sen says
Chuyện hay dã man
Đọc quài đọc quài mà k chán giờ thì hết gòi
Kết thúc cũng cũng hơn 50% là HE
ngocthang_73vt3 says
câu chuyện hay quá, mình đã khóc rất nhiều, và thấy hình ảnh của mình trong đó, tình yêu đơn phương, một tình yêu đau đớn và luôn luôn là cái kết buồn, nhưng trong chuyện này, tác giả đã có một cái kết rất ” ổn và rất thật ”
trời đất sụp đổ khi mà ” bánh bèo ” nói thịnh phải chịu đựng. thế là bao bí mật , bao tủi hổ và đau khổ tột cùng đổ ụp lên ” cậu út ”
lòng đau nhói khi Thấy thịnh nắm tay con bánh bèo ở ngoài ngoài chợ
giá mà được gặp tác giả ngoài đời
the_flower_of_life_22 says
Truyện rất hay và cảm động, đọc cái kết mà sao cứ thấy cay cay khóe mắt :(((
mong là t/g sẽ viết phần 2 về chuyện tình hai chú cháu này nhé 😉
Út Hean says
Tui cũng mong như vậy ah
Tan Hung says
Buon qua, Khog chin mot chin bon sau ba sau tam khog. Mong giao luu
Út Hean says
Tác giả có thể … giả sử như sau khi du học Thịnh quay về nước . Rồi một lần nữa tỉnh cảm của Út dành cho Thịnh sữ đến được với bến bờ hạnh phúc không hay vẫn chỉ là con đò trôi dạt nhìn về một bến … Thật sự mong tác giả có thể phá quy mà viết tiếp truyện
Nguyen Hung says
Mình đã đọc truyện này 4 năm về trước. Lúc đó cũng còn nhỏ xíu. Chỉ mới 22 thôi. Nên chưa thật sự chín muồi về cảm xúc cũng như trải nghiệm.
Thật sự tác giả viết truyện quá hay, xuất sắc. Cách dẫn câu chuyện, tình tiết, cách dùng tứ, hành văn, tả ngưởi, tả cảnh, tả cảm xúc quá tuyệt vời. Đặc biệt dùng các bịên pháp tu từ, dẫn giải đến cảm xúc để tự người đọc cảm nhận niềm vui, nỗi buồn của nhân vật, quá tài tình. Kết truyện vừa đóng, nhưng cũng vừa mở. Vừa mơ hồ nhưng cũng vừa thực tế. Thật sự mình rất ray rức và tiếc nuối. Khiến mình cứ đọc lại hoài, mãi đi tìm một cái kết hợp lý, một câu trả lời cho nhiều sự mơ hồ, nhưng lại tự mình phải trả lời từ những sự mơ hồ đó
Tình yêu là một sự thăng hoa, nhưng cũng đầy rẫy trái ngang và đau khổ.
Thật sự yêu tác giả. Mong một lần em được gặp anh, cậu Út.
Email của em: nguyennguyenchris@gmail.com
Em mong sẽ được làm quen với anh.