Truyện gay: Nhật ký của cậu Út – Giả sử con và cậu Út yêu nhau – Phần 16

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Cuộc làm tình với hắn tối qua chỉ làm tôi phân vân một lẽ, có phải là tôi yêu thằng Thịnh hay là tôi chỉ đam mê thể xác của thằng Thịnh quá mức đến nỗi lầm tưởng là tình yêu. Với thằng người yêu cũ, tình yêu của tôi dành cho hắn xem như đã chết, chỉ còn lại những khát khao bản năng mà ba năm qua tôi cố kềm giữ trong lòng nên không thể nào khống chế được trước cơ thể hấp dẫn đó. Và rồi sau những cuộc mây mưa ấy, tôi chỉ thấy mệt mỏi và muốn gục xuống giường ngủ cho thẳng giấc. Không còn muốn ôm ấp, vuốt ve, nói chuyện thâu đêm suốt sáng.
Tôi nghĩ, phải có một trải nghiệm tình dục thật sự với thằng Thịnh thì tôi mới có thể xác định chính xác, mình đang trao cho thằng Thịnh cái gì. Tiếc là cái trải nghiệm đó, có vẻ là xa vời và khó thực hiện được.
Buổi chiều cuối tuần xe cộ tấp nập. Người ta xúng xính áo quần, tay trong tay đi dạo phố về đêm. Tôi chẳng ghen tị, cũng chẳng buồn khi thấy những hình ảnh ấy. Quá quen rồi, và cảm xúc cũng chai mất rồi còn đâu. Nhưng trong lòng thì vẫn có một nỗi buồn nhè nhẹ. Tôi bắt đầu nghĩ đến khoảng thời gian ba tháng mà tôi sẽ tạm lánh khỏi căn nhà của mình.
– “Thằng Thịnh nói Út muốn sắp xếp sao thì nó sẽ làm theo như vậy” – Chị Hai tôi chuyền quả banh từ thằng Thịnh cho tôi
– “Vậy chứ nó không nói nó muốn gì sao?” – Tôi mệt mỏi hỏi lại
– “Không có! Út biết thằng này ít nói mà” – Chị tôi đáp – “Nhưng mà bữa nay nó hơi kỳ kỳ. Nhìn nó giống cái hồi Hai cho nó lên ở với Út đó. Chắc nó buồn. Thằng Thịnh tình cảm lắm có điều nó ít nói ra cũng ít biểu lộ ra. Chắc nó chỉ muốn ở nhà của Út thôi!”
– “Nó có nói gì nữa không?” – Tôi giấu sự nghẹn ngào trong bụng
– “Trước đó nó hỏi Hai hồi Út còn nhỏ, Hai có thương Út giống như thương nó không?”
– “Rồi bà nói không có cho nhanh chứ gì” – Tôi châm chọc
– “Ừa! Biết luôn hen” – Chị Hai tôi cười he he
– “Rồi nó nói làm sao nữa?”
– “Nó hỏi giờ có nó rồi mà cậu Út cũng lớn rồi, Hai có còn thương Út giống như thương nó không” – Chị Hai tôi đáp
– “Thằng khùng hết sức! Thương em khác, thương con khác chứ! Rồi bà trả lời sao?”
– “Thì trả lời y như Út nói vậy đó!”
———————–
Đoạn 63 – Siêu phẩm truyện gay Nhật ký của cậu Út (full) Giả sử con và cậu Út yêu nhau
Sài Gòn, ngày … tháng … năm 2013 (63)
Thường thì thằng Thịnh hay có những cử chỉ hành động khó hiểu chứ khi đã thể hiện bằng lời nói thì khá đơn giản. Mấy câu hỏi nó đặt ra cho chị Hai tôi, có lẽ nó đang băn khoăn tìm cách phân biệt tình cảm mà nó dành cho cậu Út. Có lẽ con nhỏ Ngọc Diệp đã khiến thằng Thịnh nhận ra nó có dành một tình cảm đặc biệt cho cậu Út mà bấy lâu nó cứ ngầm định là tình thân thuộc như nó dành cho mẹ nó hoá ra lại là một thứ tình cảm khác. “Thương con khác, thương em khác”. Cũng như “thương mẹ khác, thương cậu khác”. Trong lòng tôi bỗng có chút xúc động và hồi hộp.
Tôi gọi cho chuyên gia tâm lý riêng kể cho nó nghe sự việc ấy. Thằng Kha ngơ ngẩn hỏi tôi kể chuyện ấy cho nó nghe có ý gì. Cái thằng bình thường tâm lý mà sao bữa nay ngu ngơ thế không biết. Nó bảo nó chẳng nhận ra dấu hiệu tình cảm gì từ thằng Thịnh hết. Thôi không cần phải nghe ý kiến của ai nữa cả. Cuộc sống là của tôi, tình cảm là của tôi, và hạnh phúc là của tôi. Tôi phải tự suy xét rồi quyết định cách xử sự để như lỡ có chuyện gì không vừa ý thì cũng chính là lỗi của tôi chứ không thể trách ai được.
– “Sếp cho em xin nghỉ phép thứ Hai nha sếp?” – Tôi xin xỏ
– “Gì mà tháng này nghỉ hoài vậy?” – Sếp tôi cau mày
– “Dạ em có việc quan trọng lắm ạ, tương lai hạnh phúc của em!” – Tôi cười nịnh nọt – “Nên có khi xin nghỉ cả ngày thứ Ba luôn á”
– “Hay ghê ha! Chưa cho nghỉ ngày thứ Hai đã xin luôn ngày thứ Ba. Nhớ thu xếp công việc cho ổn thoả đấy!” ” – Sếp tôi lườm – “Không cho anh nghỉ rồi anh ế thì lại oán tôi! Ráng lần này cưới vợ luôn đi để còn chuyên tâm công tác, dạo này lơ là lắm đấy nhé!”
Nghe sếp tôi nói tôi chợt nhớ anh bạn ngoài Đà Nẵng kể chuyện nằm mơ thấy làm đám cưới với một cô gái, anh thức dậy mà sợ toát mồ hôi hột rồi sướng rơn vì biết vừa trải qua một giấc chiêm bao. Tôi thì không đến nỗi sợ như thế nhưng mà bây giờ cứ nghe nói cưới vợ thì lại nhớ anh bạn ấy và lại nhìn xem mình có toát mồ hôi hột hay không, ha ha! Vậy là quyết định nhé, lần này thà trắng thà đen một lần. Nếu trắng thì dẹp cái vụ đi ra Bắc công tác, còn nếu đen thì, bán căn nhà đau thương của ba má tôi để lại luôn cho rồi đi!
Tôi lên đường về Vĩnh Hưng ngay sau khi hết giờ làm buổi sáng. Lần này tôi không đi xe của mình mà cỡi chiếc Wave RSX của thằng Thịnh. Có một chút kiêu hãnh khi bữa nay tạm thời làm chủ nhân của chiếc xe này. Tôi vỗ vỗ vào mặt đồng hồ xe và nói với chiếc xe, “ráng chở người yêu của chủ mày về tới nơi an toàn nhé”. Hơi không quen mỗi lúc trả số như khi dừng đèn đỏ hoặc sa vào những chỗ đông người.
Đường về Vĩnh Hưng mùa này hơi cực khổ một chút. Lâu lâu lại đổ mưa, đang có bão ngoài Trung ngoài Bắc gì đó nên trong miền Nam mưa cũng dầm dề. Cũng vì thế mà tôi không thể trổ tài tay lái lụa như mọi khi được. Mà thôi kệ, nhờ vậy mà không có nắng oi ả chói chang. Cà lết cà lết vậy chứ một hồi cũng tới thôi, chỉ trễ hơn bình thường chừng nửa tiếng chứ mấy. Đang say sưa tính toán, nguyên chiếc xe hơi ở đâu hất một mớ nước vào người tôi ướt tẹp nhẹp. Moá tức quá, biết vậy nãy xin luôn sếp cho đi xe hơi là khỏi mang nhục như vậy rồi. Tôi học thuộc cái bảng số xe để chửi bới thằng lái xe cho đỡ ức chế!
Trong tiệm chỉ có mỗi chị Hai tôi ngồi đếm ruồi. Mùa mưa nên khách khứa vắng teo. Chị Hai tôi bảo về sao không báo trước, thằng Thịnh có bạn từ thành phố xuống chơi nên dẫn bạn đi chơi rồi. Bạn giàu có lắm, đi xe hơi luôn đấy. Đừng có mà ăn mắm ăn muối rồi đoán ra cái xe té nước cho tôi ướt là bạn thằng Thịnh nhé. Tôi ngồi chơi với chị Hai một chút rồi phi xe về nhà. Thấp thoáng cái màu xe hơi quen thuộc đậu trên con lộ cái, trước cái lối mòn phủ đầy cỏ xanh mát dẫn vào nhà thằng Thịnh. Rồi cái bảng số mà tôi vừa thuộc nằm lòng. Haiz, sao tôi nghĩ mình trúng số độc đắc mà lại chẳng bao giờ trúng hết vậy?
Phía mé sông có tiếng con gái cười nghịch ngợm. Tôi tò mò bước ra xem là ai? Tay chân như muốn rụng rời. Con kim chi Ngọc Diệp như cái hồn ma bám theo cậu cháu tôi đến tận đây. Con nhỏ ngồi trên xuồng, té nước về phía thằng Thịnh. Còn cháu tôi thì đang hì hục khua mái chèo. Rồi nó chợt ngước lên nhìn thấy tôi, giống như thời gian ngừng lại. Bốn mắt cứ trân trối nhìn nhau. Tôi nên phản ứng như thế nào trong hoàn cảnh này nhỉ?
Chỉ có con nhỏ Ngọc Diệp còn tỉnh táo. Nó xoay người lại, lấy bàn tay trắng xinh che ánh nắng chiều chiếu ngang gương mặt cũng trắng xinh. Miệng con nhỏ nhoẻn cười duyên dáng. Rồi nó lại quay về phía thằng Thịnh, cất giọng trong trẻo dễ thương:
– “Út về kìa anh! Mình đưa Út đi hái bông điên điển chung luôn nhé!”
Bộ vi xử lý của thằng cháu tôi chắc cũng tạm thời ngừng hoạt động. Thế nên nó cứ theo lời con nhỏ Ngọc Diệp mà đưa con xuồng tấp vào bờ. Bộ vi xử lý của tôi cũng không hơn gì thằng cháu, chắc là di truyền của dòng họ nhà tôi. Nhìn con xuồng trôi dần về phía mình mà ánh mắt của tôi vẫn không rời ánh mắt thằng Thịnh. Trong ngực như đeo chì mà còn bị ai vò bóp đớn đau. Câu nói của con nhỏ Ngọc Diệp sao cứ vang vang mãi trong đầu tôi như thể khẳng định đó là một gia đình còn tôi chỉ là kẻ hành khất lạnh lẽo cô đơn được cưu mang nhằm qua tạm mấy ngày đông giá rét.
– “Cậu Út đi hái bông điên điển với chúng cháu nhé!” – Ngọc Diệp lại cất giọng trong trẻo
– “Được rồi cháu, cái này cậu đi hoài nên cũng không thích lắm” – Tôi tần ngần nói mà sao chẳng thấy những âm thanh đó lọt vào tai mình
– “Vậy chúng cháu đi một tí rồi về nhé cậu Út?” – Ngọc Diệp đáp lời – “Lại quay ra thôi anh”
– “Út vô nha ngồi chơi chờ con chút” – Thằng Thịnh đã chịu mở miệng
Tôi thôi nhìn thằng Thịnh. Đầu đã ngoảnh vào trong nhà. Tôi chẳng muốn nhìn con xuồng đang từ từ trôi ra xa và sẽ mất hút dần vào trong những cánh đồng mênh mông biển nước. Trên con xuồng đó có người mà tôi yêu thương nhất trên đời, đang khua mái chèo đưa một người con gái ngân nga câu cải lương bằng giọng Bắc nghe gương gạo và vô vị làm sao, “chiếc xuồng nhỏ đưa em về xóm nhỏ”. Hôm nay tôi tìm về đây để làm gì? Có còn nhiều ý nghĩa nữa hay không? Vừa dợm bước đi vào trong thì trái tim rung động vì những tiếng nước lao xao theo nhịp mái chèo. Tôi vội vã quay lại đón thằng cháu của mình.
– “Út có muốn đi một vòng cho khuây khoả hay không?” – Thằng Bình nhà bên kia sông đang nhìn tôi bằng ánh mắt hiền từ, thông cảm và cất giọng nói trầm trầm – “Út cũng có chiếc xuồng sẵn sàng chở Út đến bất cứ nơi đâu”
———————–
Đoạn 64 – Siêu phẩm truyện gay Nhật ký của cậu Út (full) Giả sử con và cậu Út yêu nhau
Vĩnh Hưng, ngày … tháng … năm 2013 (64)
Trời bất chợt có cơn mưa to. Tôi có chạy tìm chỗ nấp cũng không kịp. Mà trong bụng cũng chẳng muốn tránh cơn mưa. Nước cứ thế mà tuôn rơi lên đỉnh đầu, chạy ngoằn nghèo trên cổ rồi len lỏi chui vào sâu trong áo quần, rồi chạy cái ào xuống hai bàn chân thấm sâu vào lòng đất. Thằng Bình cũng ngồi dưới xuồng nhìn tôi như vậy. Chiếc áo trắng của hắn đã đẫm nước mưa và dính chặt vào cơ thể để lộ ra thân hình nâu đen khoẻ khoắn. Tôi nhìn cơ thể tràn đầy sức sống nửa kín nửa hở trong chiếc áo mà lòng bỗng xuyến xao.
Chắc cũng gần đây thôi, thằng Thịnh cũng đang ướt sũng. Chiếc áo cũng màu trắng đẫm nước và dính bết vào thân. Cơ thể tuy không phải là rắn rỏi của người nông dân lao động nhưng vẫn là nét quyến rũ làm say lòng cậu Út. Thế mà, cơ thể đó đang e ấp gởi trao cho một người con gái chứ nào phải tôi đâu. Tôi chưa bao giờ nghe trong nước mưa có muối mà sao có vị mằn mặn trên môi? Nước mưa sao cứ xộc vào làm cay mắt? Sao nghe như có chút hờn ghen? Tôi hít một hơi thật sâu cho tinh thần trấn tĩnh, vuốt nhẹ nước đang chan hoà trên gương mặt, rồi cất tiếng bảo thằng Bình:
– “Thôi Bình về bển đi, mưa lớn quá rồi! Tui vô nhà đây! Cảm ơn Bình!”
Chỉ thoáng thấy thằng Bình gật đầu khẽ, tôi đã trở bước vào nhà. Căn nhà không phải của tôi mà cũng giống như căn nhà của tôi trên Sài Gòn vậy. Trống vắng mỗi khi không có thằng Thịnh. Và cũng chỉ có mỗi mình tôi. Cảm giác tăm tối làm tôi hơi sờ sợ. Tôi bật vội thật nhiều đèn. Ánh đèn nê-ông màu trắng mà không mang đến cho tôi cảm giác dịu nhẹ. Tôi thấy chung quanh màu nóng khá nhiều và mắt mũi cứ tù mù.
Đổ bệnh rồi còn đâu! Hơn ba năm qua tôi mới bị bệnh trở lại. Ba năm dài cô đơn không người để yêu cũng là ba năm tôi chưa biết đến mùi viên thuốc. Giống như lâu ngày dồn lại, tôi nằm bẹp dúm trên giường, toàn thân đau nhức kinh khủng. Cánh tay muốn giở không lên. Tôi định gọi cho ai đó giúp mình trong cơn yếu đuối. Mà thiệt lòng chẳng biết gọi ai ở cái xứ Vĩnh Hưng vắng vẻ này. Cho nên cứ nằm trong căn buồng tối om om khác hẳn bên ngoài mà đơn chiếc như con thú dữ bị thương, rút vào sâu trong một bờ bụi nào đó chờ chết.
– “Út ơi! Út!”
Tiếng thằng Thịnh kêu vang bên ngoài làm tôi mừng rỡ suýt chút nữa là bật dậy chạy ra. Cơ khổ, cái thân già đang đau nhức như ai dần xé. Đầu óc thì quay quay còn tệ hơn lúc say rượu nữa. Thằng cháu tìm cậu Út một lúc thì thôi không gọi nữa. Rồi nó xồng xộc vô buồng, áo quần ướt đẫm. Dù trong bóng tối lờ mờ, tôi vẫn nhận ra được những hình ảnh đã từng trong trí tưởng tượng của tôi lúc này. Đang với tay lên sào đồ thì chợt như phát hiện ra điều gì đó, thằng Thịnh quay lại nhìn tôi đang nằm thở khò khè trên giường. Nó vội quỳ xuống bên cạnh rồi hỏi với giọng hơi hốt hoảng:
– “Út! Út bịnh hả?”
– “Chắc vậy quá!” – Tôi mệt mỏi nói – “Tự nhiên đầu óc quay cuồng, rồi chỗ nào cũng đau nhức hết”
– “Con mua thuốc cho Út uống nghen?” – Thằng cháu tôi hỏi – “Út còn bị gì nữa không để con mua đúng thuốc”
– “Ừa?” – Tôi khó nhọc khai cho nó thêm vài triệu chứng nữa – “Chừng bạn về rồi đi mua cũng được”
– “Nãy con đưa ra xe luôn rồi!” – Nó nói khẽ – “Út ăn cháo vịt không?”
Đang mệt muốn chết mà nghe nó hỏi ngây ngô vậy tôi cũng không nhìn được cười. Khổ quá! Cười vô cái là ho sù sụ kèm theo đau họng, đau cổ, đau bụng… đau tùm lum hết! Ai nói một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ chứ lúc này tôi thấy cười là một cực hình. Thằng cháu dễ thương vội áp tay vào xoa xoa ngực cho tôi rồi vội vàng rụt tay về. Nó sực nhớ ra là đang ướt sũng nên vội vội vàng vàng đứng dậy, rút đại bộ đồ nào đó phơi trên sào. Tuy nó vội vội vàng vàng như vậy, nhưng tôi vẫn thấy rõ ràng chiếc áo được cởi bỏ để lộ tấm lưng dài rộng và vững chãi, tôi vẫn thấy nó cởi bỏ từng chiếc quần một ra để lộ cặp mông săn chắc căng tròn. Tôi vẫn thấy cả thân thể của nó trần truồng hoàn toàn trong vài giây ngắn ngủi rồi hình ảnh đẹp đẽ lại mất đi.
– “Út nghĩ tầm bậy chi rồi cười cho mệt không” – Nó quay lại nói – “Con nói cháo vịt thiệt chứ không phải cháo vịt của mẹ con đâu”
Số là chị Hai tôi có cái tính xởi lởi gặp ai cũng tán chuyện rất lâu, có khi bê trễ việc nhà. Anh rể tôi xem được ở đâu đó vở kịch, người ta chọc ghẹo thói nhiều chuyện bằng cụm từ “bán cháo vịt”, giống như “buôn dưa lê” trong tiếng Bắc vậy đó. Anh rể tôi bèn đặt cho chị Hai cái mỹ danh “cô ba cháo vịt” (anh rể tôi thứ ba). Có lần, chị Hai qua nhà chị Tám bên sông “bán cháo” bên ấy khá lâu. Anh rể tôi mới kêu thằng Thịnh chống xuồng mang qua cho mẹ nó một mớ củ gừng với hành lá. Thằng nhỏ ngây ngô làm theo. Hậu quả là mẹ nó xách tai nó về, trong hai tay vẫn còn cầm mớ hành lá với gừng. Lúc đó hình như nó mới 14 – 15 tuổi gì đó.
– “Khùng quá ông thần ơi” – Tôi lại đau khổ uống thêm mười thang thuốc bổ nữa – “Ai đời cho người bịnh ăn cháo vịt, nó vật chết toi đó biết không?”
– “Ủa vậy hả, hề hề” – Thằng Thịnh quê quê cười thè lưỡi – “Vậy con mua cháo huyết nha Út”
– “Ừa, miễn là đừng cháo gà cháo vịt” – Tôi đáp bằng vẻ mệt mỏi
– “Út chờ con chút xíu nha” – Thằng Thịnh vừa nói vừa bấm bấm cái phone của tôi – “Con bấm sẵn số con nè, Út cần gì thì gọi cho dễ”
– “Đi lẹ đi ông! Tui có bại liệt đâu mà lo xa dữ”
Nó đi rồi tôi mới thấy mình mệt thiệt chứ! Nãy có nó, tôi thấy vui vẻ ấm áp nên tinh thần cũng khoẻ khoắn hơn. Giờ còn lại trong căn buồng, dù không còn tối nữa do thằng Thịnh đã với tay bật đèn trước khi ra khỏi, nhưng sao tôi vẫn cứ bị cảm giác cô đơn dù biết rằng lát nữa nó lại về ngay thôi mà? Thú thiệt thì cũng có chút cảm giác vui vui và an ủi khi mà thằng cháu vẫn còn tự nhiên thay quần áo trước mặt tôi chứ không có tránh né hay kỳ thị gì. Cũng có thể là nó vội lo cho tôi nên quên mất chuyện ấy. Mà thôi kệ, dù là thế nào thì thằng Thịnh vẫn còn quan tâm đến cậu Út của nó mà, phải không?
Ăn xong chén cháo, uống xong mớ thuốc, tôi chính thức bệnh rất nặng! Người sốt ầm ầm mà sao tôi cứ lạnh run bần bật. Chắc là do cái mạng Đại Hải Thuỷ nên tính hàn đây mà. Tôi là nước biển lớn lạnh lẽo còn thằng Thịnh là ngọn lửa trên đầu núi cháy hừng hực. Thế mà sao nước lại bị lửa thu hút là sao? Tôi tưởng phải là kỵ nhau mới đúng. Trong cơn sốt mê man tôi cũng suy nghĩ miên man, chắc cũng có nói lảm nhảm cái gì đó. Tôi còn lờ mờ thấy thằng Thịnh cứ luýnh qua luýnh quýnh rờ trán rờ ngực tôi rồi móc phone ra gọi cho mẹ nó miết. Chắc con mẹ chị Hai tôi đang bận bán cháo vịt ở đâu rồi chứ gì.
– “Thịnh ơi! Út phải đi công tác ngoài Bắc ba tháng. Út buồn quá chừng à!” – Tôi khò khè nói miên man mà chẳng biết là nói cho ai nghe, tự nhủ hay là cho thằng Thịnh.
———————–
Đoạn 65 – Siêu phẩm truyện gay Nhật ký của cậu Út (full) Giả sử con và cậu Út yêu nhau
Vĩnh Hưng, ngày … tháng … năm 2013 (65)
Trong cơn mơ mơ màng màng, tôi lờ mờ thấy thằng cháu mình cứ cuống quýt lo lắng, lúc thì quay lại nhìn tôi, rờ trán tôi, lúc thì gọi phone cho ai đó tứ tung hết cả. Như những khúc phim bị hư, hình ảnh cứ nhạt nhoà rồi cuối cùng chỉ còn là một màu đen. Có lẽ tôi đang chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ do bệnh, do thuốc chứ không phải là cơn buồn ngủ thông thường. Thành ra, giấc ngủ đó không ngon, không êm, không sâu mà cứ chập chờn chập chờn càng làm tim tôi thêm mệt mỏi. Tôi mơ thấy thằng Thịnh ngồi lên giường, nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo trên người của tôi nên tôi khẽ mở mắt.
Thật là một giấc mơ êm đềm, dù đang diễn ra khi tôi đang bệnh. Trong cơn mơ ấy, tôi nhân lúc mình đang mệt mỏi nên cứ giả vờ thiêm thiếp mà thôi. Nằm yên để tận hưởng cảm giác bàn tay có chỗ mịn màng, có chỗ thô ráp của thằng Thịnh lướt trên cơ thể mình. Cảm giác khoan khoái, hạnh phúc, sung sướng mà xen lẫn chút gì đó mắc cỡ ngại ngùng, như những chiếc lá trinh nữ khẽ khàng khép lại khi ai đó bất chợt chạm vào.
Cho đến lúc tôi đã hoàn toàn trần truồng trước mặt thằng cháu, sự xấu hổ mới thực sự đạt mức cao nhất. Cũng may cơ thể tôi đang mệt mỏi thật nên “thằng nhóc” của tôi chỉ hơi khẽ trở mình, hoặc là do tôi cảm giác ra như thế. Tôi nửa muốn lấy tay che lại, nữa muốn giang hai chân ra thành hình chữ V để cái nơi thường nay nhạy cảm thật sự thoải mái nhất. Tôi chờ thằng Thịnh chạm bàn tay có chỗ mịn màng, có chỗ thô ráp vào nơi ấy. Nhưng những cơ quan tạo cảm giác đó của thằng Thịnh thì lại đang bận rộn trên trán của tôi.
Thằng Thịnh đặt chiếc khăn chườm đá lên trán để giúp tôi hạ sốt. Hai bàn tay nó áp lên má tôi, rồi lên hai bên cổ, rồi đến hai kẽ nách. Sao giống như nó đang thăm dò nhiệt độ tại những nơi thường phát nhiệt trong cơ thể của tôi. Thằng cháu tôi nó học kỹ thuật chứ có phải y tá bác sĩ gì đâu mà biết làm thế nhỉ? Chợt tôi thấy có chút lạnh nơi xương sống, rồi sởn người như thế gai ốc mọc lên. Hai bàn tay của “thiên thần” đang lướt qua hai bên kẽ háng nhột nhạt của tôi. Tôi muốn há miệng ra rên rỉ nhưng miệng khô quá không mở ra được. Tiếng “ươm ươm” chỉ lòng vòng trong vòm họng chẳng thoát được ra ngoài.
Chắc thằng Thịnh mua thuốc có tác dụng gây ngủ. Mặc dù đang sung sướng và muốn tỉnh táo để cảm nhận cảm giác mà thằng Thịnh đang mang lại cho tôi nhưng sao hai mắt cứ ríu ríu lại, chẳng cần tôi phải giả vờ thiêm thiếp nữa. Ngược lại, lúc này tôi đang cố gắng banh hai mí mắt ra một cách khó khăn. Giấc mơ kì cục và y như thật vậy. Tôi định giơ tay lên vỗ nhè nhẹ vào mặt xem có phải đây là giấc mơ hay không thì chút sức lực cuối cùng trong người chợt tiêu tan. Thằng Thịnh đang chạm vào dương vật ỉu xìu của cậu Út. Nó ngập ngừng, kéo lên sụt xuống như đang muốn kích thích cái vật ấy to lên.
Trời ơi, có lẽ nào lại như thế? Mà cũng lạ một điều, sao “thằng em” của tôi chẳng lớn lên mà cơn buồn ngủ lại tranh mất phần đó? Giấc mơ gì kì cục và chẳng theo ý muốn của tôi tí nào. Thôi mơ đến vậy thôi, mơ nhiều quá rồi lỡ bắn ra tùm lum thật thì dơ hết quần còn phải mắc công đi lau rửa nữa.Vả lại tôi biết khi mơ là lúc ta sắp thức giấc. Nhắm mắt lúc này cho đỡ tiếc, chứ đợi lúc tôi đang phê đến tận cùng mà thức tỉnh thì có phải “đau đớn” hay không. Tôi tiếc rẻ ngưng việc chống cự cơn buồn ngủ lại, khép hai mắt hoàn toàn.
Rồi tôi cũng thức dậy thật. Ngoài khung cửa sổ, trời vẫn chỉ mới tờ mờ. Buổi sáng vùng quê thật là yên tĩnh. Tôi nghe rõ từng tiếng chim kêu buổi sáng. Tiếng con trao trảo nào đó vừa bay xẹt qua. Tiếng gà con líu ríu đi theo con gà mái luôn mồm chửi “tục, tục”. Hơi nước của con sông trước nhà hẳn đang bao vây lấy căn phòng làm tôi thấy vô cùng mát mẻ. Vài tiếng gà gáy sáng nghe sao rộn rã như không khí mùa xuân.
Chợt có cơn gió lùa vào cửa sổ làm tôi như nghe được những ngọn lúa rạp mình hoặc là thơ thới đón lấy luồng hơi mát rượi đó. Mà cũng không phải như thế. Có gì kì kì lắm. Tôi nhìn xuống cả thân mình, không lẽ mình vẫn còn mơ? Tôi nhọc mệt đưa tay phải lên vỗ mặt. Đau đấy mà! Thế sao tôi đang nằm trần truồng đây? Bên trong, thằng Thịnh vẫn còn say ngủ. Cánh tay trái của tôi, phân nửa nằm trên giường, phân nửa dựa vào thằng Thịnh và đang được giữ chặt vào đó bằng vòng tay phải của nó.
Tôi ngọ nguậy tìm quần áo để mặc vào. Lúc này không nên để mấy cái vụ đụng chạm thể xác cố ý này xảy ra. Tôi không muốn bị thằng Thịnh coi thường hoặc là tránh né. Thằng Thịnh thức giấc, nhìn “con nhộng” đang ngọ nguậy và hiểu tôi đang định làm gì. Nó bóp bóp cánh tay trái của tôi vài cái rồi buông ra, chuyển lên vùng trán. Thế rồi nó bảo:
– “Út vẫn còn nóng lắm! Khoan mặc đồ vô!”
– “Là… là sao?”
– “Chiều tối qua Út nóng hãi hùng luôn. Con sợ quá mà đâu có biết làm gì đâu.” – Nó ề à kể – “Cái con gọi cho bác sĩ… biểu cởi đồ Út ra cho giảm sốt, rồi chườm khăn lạnh hai tiếng… Giờ Út đỡ hơn chút rồi đó. Để con đi lấy khăn lạnh chườm tiếp!”
Nó tót xuống giường, ra khỏi buồng, chắc là đi lấy khăn để chườm cho tôi nữa. Quần áo của tôi đâu không thấy. Tôi đang định ngồi dậy, lấy cái quần thằng Thịnh tròng vô đỡ thì nó đã quay trở vào. Nó ra dấu cho tôi nằm xuống tiếp rồi đắp cái khăn lên trán của tôi. Xong rồi nó quay xuống nhìn “thằng em” ỉu xìu của tôi một lúc. Sau đó, nó quay lại nhìn tôi:
– “Cũng bớt nóng chút rồi chắc không cần phải làm cái đó nữa”
– “Vụ gì?” – Tôi thảng thốt – “Cái đó là cái gì?”
– “Thoát bớt khí nóng trong người ra?” – Nó bình thản nói – “Con tưởng Út cũng biết”
– “Bằng cách nào?” – Tôi lại càng ngạc nhiên hơn
– “Bằng cách làm cho Út xuất tinh ra” – Nó nói hơi ngượng nghịu – “Mà tối qua con làm nhiều lắm… mà… Út cũng cứ vậy à!”
– “Trời đất! Bác sĩ chỉ vậy đó hả?” – Tôi vừa ngạc nhiên vừa buồn cười
– “Dạ!”
– “Bác sĩ ở đâu vậy?” – Tôi hỏi tiếp
– “Cậu Kha bạn của Út đó!” – Thằng Thịnh đáp – “Quýnh quá mà gọi ai cũng không nghe, thời may con nhớ ra cậu Kha cũng là bác sĩ. Thôi Út nằm đây để con hâm cháo cho Út nghen. Mẹ con nấu sẵn rồi!”
———————–
Đoạn 66 – Siêu phẩm truyện gay Nhật ký của cậu Út (full) Giả sử con và cậu Út yêu nhau
Vĩnh Hưng, ngày … tháng … năm 2013 (66)
Tôi gọi cho thằng Kha quá trời lâu nó mới chịu bắt máy. Vừa nghe tôi hoạch hoẹ là nó đã cười sặc sụa ở đầu dây bên kia. Chừng cười đã rồi nó mới nói bằng cái giọng khiêu khích chứ không còn ngái ngủ như hồi nãy:
– “Sao, tối qua phê như con tê tê không cậu Út? Định cảm ơn bạn hiền thế nào đây?”
– “Ông đấy nhé! Chỉ bậy bạ lỡ tôi bệnh nặng rồi ngủm luôn có phải cháu tôi nó ân hận suốt đời không!”
– “Ừ nhỉ, cũng có khi ngủm vì sung sướng cực độ đó haha!” – Thằng Kha lại cười – “Nói vậy chứ tôi có hỏi kỹ lưỡng thuốc men rồi mới tư vấn đấy ông ạ! Ở dưới đó nhà thuốc họ bán toàn thuốc ngủ không, hehe!”
– “Thiệt không đó?”
– “Thật chứ sao không!” – Nó đáp – “Không tin ông hỏi thằng cháu ông xem có phải tôi là bác sĩ tận tình và kỹ lưỡng không nhé! Ơ.. mà đối xử với ân nhân thế à?”
– “Chờ đấy! Tôi lên rồi biết tay tôi”
Thằng Kha này nhiều trò ghê. Coi tôi nói dữ dằn vậy đó mà lần này tôi thích cái trò trị bệnh này của nó. Hèn chi tối qua cứ mơ màng bị thằng Thịnh “quần thảo” mà cứ tưởng là nằm chiêm bao. Tiếc quá chừng là tiếc đi à! Không lẽ bây giờ giả cho bịnh nặng trở lại nữa? Hu hu, tôi muốn được thằng Thịnh làm “thoát bớt khí nóng trong người” ra quá đi! Dâm dật trở lại chắc là đỡ bệnh hơn rồi đó! Thế rồi tôi nghe loáng thoáng tiếng ai đó như thằng Bình đang hỏi thăm sức khoẻ của tôi. Thằng cháu tôi trả lời là “Út em đỡ hơn rồi! Thức rồi nhưng còn đang nằm trong buồng đó anh”. Trong lúc tiếng dép lệch xệch đi về hướng tôi thì cũng là lúc thằng Thịnh la lớn ngăn cản:
– “Ê… Anh Bình khoan vô đã!”
Nhưng chắc thằng Bình vốn nôn nóng với bệnh tình của tôi nên đã nhanh chóng bước vào. Hắn nhìn thấy hết tất cả rồi…. Toàn thân cậu Út… Đang nằm thiêm thiếp trên giường, mệt mỏi vì bệnh. Một cái mền đắp ngang che từ trên rốn xuống tới quá đùi. Tôi đã kịp thời che phủ cơ thể trần truồng của mình lại. Thằng Bình đứng ngay giữa chiếc giường trong khi thằng cháu tôi cũng đã kịp tót về cuối giường, tay cầm tô cháo, nhìn chúng tôi nói chuyện.
– “Cậu Út… khoẻ rồi hả?” – Thằng Bình ngập ngừng nói
– “Ừa, tui cũng đỡ hơn nhiều rồi” – Tôi giả bộ nhọc mệt nói
———————-
Thuộc truyện: Nhật ký của cậu Út – Giả sử con và cậu Út yêu nhau
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 2
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 3
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 4
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 5
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 6
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 7
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 8
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 9
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 10
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 11
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 12
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 13
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 14
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 15
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 16
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 17
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 18
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 19
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần Cuối
Leave a Reply