Truyện gay: Nhật ký của cậu Út – Giả sử con và cậu Út yêu nhau – Phần 13

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Hoá ra triết lý rất là đơn giản. Có những thứ chỉ là mua vui cho mình thôi chứ không hẳn là mình thích như thế. Như tối qua thằng Thịnh vậy đó, nó chỉ muốn được ai đó tháo cái mớ tinh dịch đầy ngộp trong tinh hoàn, để đạt cái gọi là cực khoái. Chứ nào phải muốn được mỗi mình cậu Út cầm lấy con cu mập mạp của nó, đưa miệng ngậm lấy, đưa lưỡi liếm láp tùm lum tá lả. Hai đường thẳng không phải song song nên cũng có lúc gặp nhau tại một điểm. Tôi lờ đờ như cái bóng ra nhà tắm rửa mặt mày cho tươi tỉnh, ghé vô bếp múc tô cà ri ăn kèm bánh mì. Sao khô khốc và nhạt nhẽo quá chừng.
Bỗng có bóng đen che bớt ánh sáng từ ngoài sân toả vào nhà bếp. Trước mặt tôi là thằng Bình con chị Tám Lũ bên kia sông. Chẳng biết qua đây làm gì nữa. Hôm nay hắn ta mặc chiếc áo sơ mi trắng còn khá mới, quần jeans xanh nhạt coi cũng phong độ bảnh trai lắm. Nhưng mà tôi đang chán chán nên chả buồn ngắm nghía ngoại hình của hắn. Tôi khẽ gật đầu chào rồi cúi xuống ăn tiếp dù thấy thế là khá bất lịch sự. Thằng Bình ngồi xuống chiếc ghế đẩu hơi đối diện, cất giọng trầm trầm:
– “Sao ăn sáng trễ vậy cậu Út?”
– “Quen ăn giờ này rồi” – Tôi đáp cộc lốc
– “Trên thành phố ăn trễ quá ha” – Hắn hỏi không ra hỏi
– “Ừa, ngày nghỉ, ngủ trễ, ăn cũng trễ theo” – Tôi vẫn cộc lốc
– “Ăn xong có làm gì không Út?” – Thằng Bình hỏi (xoá từ “cậu” nữa rồi)
– “Chắc đi ngủ tiếp” – Tôi đáp giọng hơi chán nản
– “Ủa em Thịnh đâu?” – Hắn ta nhìn quanh quất
– “Đi coi mắt rồi” – Tôi không ngước mặt lên trả lời
– “Sướng ghê, em Thịnh được mai mối quá chừng chứ đâu có như tui” – Hắn nói mà tôi tưởng ra hắn đang nhìn tôi ý nhị
– “Nhìn Bình cũng ngon lành mà” – Tôi ngước lên đáp – “Đâu có thua kém thằng Thịnh”
– “Út nói chơi không!” – Hắn nhoẻn cười nhìn hiền lành lắm – “Không có làm gì thì đi hái bông điên điển với tui không Út?”
– “Ừa được đó” – Tôi cũng muốn đi đâu đó cho khuây khoả – “Chờ tui ăn xong cái rồi đi!”
———————–
Đoạn 51 – Siêu phẩm truyện gay Nhật ký của cậu Út (full) Giả sử con và cậu Út yêu nhau
Vĩnh Hưng, ngày … tháng … năm 2013 (51)
Lúc tôi bước ra mé sông thì thằng Bình đã ngồi chờ sẵn dưới xuồng. Trong khoang xuồng có để sẵn hai cái rổ đan bằng tre, một cái rổ có cái nón kết màu cà phê sữa úp lên trên. Úi chà tôi thích mấy cái rổ tre này lắm. Có điều ở nhà tôi, chắc là hầu hết Sài Gòn luôn ấy, toàn xài rổ nhựa không à. Thằng Bình không lăng xăng đứng lên đón đỡ tôi như lần trước mà chỉ ngồi chăm chú nhìn cái cách tôi bước xuống xuồng. Ánh mắt hiền từ với nụ cười cũng hiền từ, dù vui khi thấy tôi lại làm con xuồng tròng trành nhưng vẫn không xoá được nét buồn thoang thoảng.
– “Bữa nay tập bơi xuồng nữa không Út?” – Bình hỏi
– “Ờ ha, tập tui bơi xuồng nữa đi” – Tôi hớn hở
– “Để tui bơi vô trong đồng né dòng chảy thì Út mới bơi nổi” – Bình chậm rãi – “Bữa nay nước hơi xiết, tui chèo còn thấy nặng tay”
Tôi chẳng quan tâm mấy cái thông tin hết sức “chuyên môn” đó. Miễn sao hôm nay tôi phải bơi xuồng đi thẳng thóm đàng hoàng chứ không quay mòng mòng như lần trước là đạt yêu cầu. Mà nói nặng tay gì gì đó chứ con xuồng vẫn lướt nhẹ bâng. Cặp bờ xanh um những vạt cỏ tranh, khóm sả, cỏ dại, lâu lâu xen lẫn những cây bình bát, vòi voi. Dĩ nhiên là không thiếu những bụi cà na đang trĩu quả. Tôi say mê nhìn những trái cà na xanh mướt mà tưởng tượng ra món cà na ngâm muối đường ngon số một miệt Vĩnh Hưng. Nuốt nước miếng cái ực nữa chứ. Rồi hơi bẽn lẽn nhìn sang anh chàng Bình, hắn ta tài tình thật, chèo thẳng băng băng với cặp mắt chẳng rời tôi.
– “Gì nhìn tui dữ vậy?” – Tôi ái ngại hỏi nửa đùa nửa thật – “Bộ dính lọ nghẹ hay sao?”
– “Đâu có!” – Hắn giật mình nói – “Vẫn trắng trẻo hồng hào mà!”
– “Làm tui tưởng mặt tui có lọ nghẹ” – Tôi thở phào tiếp tục ngắm nghía những bụi cà na
– “Út thích ăn cà na lắm hả?” – Thằng Bình hỏi tiếp
– “Ai nói thích?” – Tôi làm mặt nghiêm trọng – “Quá thích luôn á, hehe! Tui thích món cà na ngâm muối đường nhất”
– “Thiệt hả?” – Bình hỏi – “Vậy Út giở cái nón kết kia ra đi, trong rổ có hủ cà na má tui làm, biểu tui biếu Út mà không biết Út có thích mấy thứ dân dã này không nên không dám đưa”
– “Sao tự nhiên chị Tám biếu tui vậy?” – Tôi hơi bất ngờ
– “Má tui nói thích Út nhiệt tình, dễ mến…” – Hắn khựng lại rồi tiếp – “Đẹp trai nữa!”
Có thể chị Tám quý tôi nhiệt tình với dễ mến chứ cái vụ đẹp trai thì tui không tin là lời của má thằng Bình đâu. Chắc hắn ta nhân cơ hội cài thêm lời khen ngợi của hắn vô cho tôi đấy mà. Mặc dù đề cao cảnh giác nhưng là người ai mà không thích được khen ngợi. Hơn nữa, hắn ta khen ngợi tôi với vẻ mặt thành thực lắm. Chắc hai gò má tôi đang ửng hồng lên hay sao mà nóng nóng. Tôi giả đò cúi xuống khoang xuồng lật cái nón lên lấy cái hủ cà na ra. Nhìn thôi đã muốn chảy nước miếng rồi. Tôi nhịn không được mở nắp nhón tay bốc ra một trái cho vào miệng nhai nhóp nhép. Ở mũi xuồng bên kia, thằng Bình lại tiếp tục nhìn tôi cười hiền từ rồi lại vội quay đi khi thấy tôi nhìn về phía hắn ta.
– “Trời ơi chị Tám làm cà na ngon dễ sợ” – Tôi tấm tắc khen trong khi đang nhồm nhoàm nhai – “Ngon hơn chị Hai tui làm nhiều”
Thằng Bình không trả lời, chỉ giữ nét cười hiền thường trực. Tôi bèn quay mặt sang một bên, tay nhón cà na cho vào miệng, mắt nhìn những trảng cỏ non tơ, vài bụi bình bát cổ thụ hoặc những gốc cà na xanh um lùi về phía trước mắt. Con xuồng đang lao băng băng chợt giảm tốc độ rồi rẽ vào một con rạch nhỏ. Tôi dựa vào những hàng cây mọc lơ thơ trên mặt nước để đoán chừng xuồng đang lướt trong con rạch chứ khi tôi quay lưng lại thì trước mặt mình đang là biển nước mênh mông. Nhưng lần này thằng Bình chắc đưa tôi đến địa điểm khác vì trước mặt tôi, nhô lên biển nước là rực rỡ hoa vàng điên điển, lẩn khuất trên những cành cây lá kép xanh biếc một màu.
– “Trời ơi sao mà đẹp quá vậy?” – Tôi không giấu được xúc động kêu lên – “Sao mà toàn bông điên điển không vậy Bình?”
– “Hì, tui cũng không biết nữa” – Hắn lóng ngóng nói, tay gác mái dầm lên chân – “Chỉ biết đây là chỗ có nhiều bông điên điển nhất”
Nói rồi hắn gác cây dầm xuống khoang xuồng rồi lại rút lên một cây tre ốm thon dài ngoẵng. Hắn đứng lên đầu mũi, thả cây tre xuống nước rồi lại rút lên. Cứ đều đặn thả xuống rút lên vậy mà con xuồng lại tiếp tục lướt băng băng hay tuyệt. Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, Bình giải thích đó gọi là chống, để bơi xuồng ở những nơi nước cạn mà thôi. Thì ra là hắn chống cây tre xuống nước để đẩy con xuồng đi. Tôi cũng muốn học cách chống như thế.
– “Út lấy thêm cây chống kia chống thử đi” – Thằng Bình gợi ý
Tôi cũng đứng lên, bắt chước làm theo động tác của thằng Bình. Cắm nguyên cây tre của tôi xuống bùn, rút không lên, tuột khỏi tay tôi, dính cứng ngắt ở đó. Thằng Bình nhìn thảm cảnh đó thì không nhịn được bật lên cười kha kha. Tôi cũng mắc cười, không hiểu sao mình lại làm tuột mất cây chống dễ dàng như thế nữa. Hắn ta cười xong thì chống cho thuyền de ngược lại để tôi tóm cây chống của mình. Rút mãi mới được đó! Hắn nói để chỉ tôi bơi xuồng trước cái rồi chỉ chống xuồng sau. Chống khó hơn chèo, thằng Bình nói vậy.
Vật lộn với cây dầm một lúc lâu, rốt cuộc tôi cũng đã có thể đưa con xuồng đi thẳng về phía trước. Có điều tôi vẫn phải thả dầm sang hai bên mạn xuồng, đổi qua đổi lại liên tục chứ không chèo một bên được như “sư phụ” Bình. Hắn ta bảo tập dần dần thì tôi sẽ chèo một bên được thôi. Thôi cái đó tính sau, nhiêu đây cũng là thành công lắm rồi. Lát nữa tôi sẽ bất ngờ khoe thằng Thịnh sự tiến triển của tôi. Xem tôi có điểm nào thua bất cứ cô thôn nữ nào mà chị Sáu Thức gì đó tính làm mai cho nó hay không.
Đấy, cứ nhớ nó lại hoá rồ như thế. Đúng là thằng Thịnh chính là nguồn cơn làm tôi trở nên nữ tính như vậy đó. Không được, trong mọi hoàn cảnh, mình phải luôn giữ bản sắc của mình, không thể cho tác động bên ngoài làm mình thay đổi. Tôi nghĩ, đến cuối cùng, bản sắc của mình cũng sẽ bộc lộ, như là lớp da cuối cùng. Và những người yêu thương quan tâm mình thật sự, chính là những người chỉ để ý và yêu mến cái bản sắc của mình mà thôi.
———————–
Đoạn 52 – Siêu phẩm truyện gay Nhật ký của cậu Út (full) Giả sử con và cậu Út yêu nhau
Vĩnh Hưng, ngày … tháng … năm 2013 (52)
Thằng Bình cho xuồng cập vô một cụm điên điển dày đặc. Hoa trổ vàng trên ngọn, nổi bật trên nền lá xanh ngút mắt và màu nước nổi xám nâu mỡ màng. Hắn chồm tới lấy một cái rổ rồi chỉ cái rổ còn lại ngỏ ý là của tôi. Tôi cũng hí hửng tóm lấy cái rổ, tay cũng vin cành, thoăn thoắt ngắt những bông hoa hình nửa trái tim màu vàng chanh be bé. Thật ra, khi hái bông điên điển, người ta ngắt từng chùm chứ không ngắt từng bông hoa như tôi vì hoa nhỏ và mọc thành chùm, “nếu hái từng hoa biết chừng nào mới đầy rổ”. Thằng Bình hái được một lúc thì quay sang nhắc tôi như thế. Hèn chi cái rổ của hắn nhiều quá trời hoa vàng trong khi tôi thì chỉ loe ngoe mấy chục bông lẻ tẻ. Tôi vừa hái tiếp vừa cười mình sao mà ngố quá chừng! Dường như thằng Bình có quay sang nhìn tôi thêm lần nữa.
Tôi vốn không cao như thằng Bình, càng không so được với thằng Thịnh. Trong khi đó, bông điên điển hay trổ trên ngọn, thân cây lại mọc cao. Thành ra lâu lâu tôi lại phải với tay, nhón chân mới hái được. Thế rồi trong một lúc nhón chân với cái cành cây bị hụt, tôi hốt hoảng chụp lấy một cành cây khác to hơn. May mà chụp được nên tôi không ngã xuống nước, chỉ làm con xuồng tròng trành rất dữ. Thằng Bình chắc đúng lúc mê say ngó tôi hay hái hoa gì đó không rõ nên không giữ được thăng bằng, ngã nhào xuống biển nước mênh mông. Cái rổ cũng rơi theo chủ nhân làm hoa vàng rải đầy trên mặt nước đẹp lung linh như những đêm Hội An thả đèn lồng trên sông cầu phước vậy.
– “Trời ơi, tui xin lỗi nha” – Tôi nói xin lỗi mà trong miệng đang kềm chế tiếng cười thích thú – “Chết cha không, ướt hết ráo rồi”
– “Không sao đâu Út” – Thằng Bình ngước nhìn tôi vui vẻ nói – “Tui thấy trời nóng nên nhảy xuống tắm luôn. Út tắm không?”
– “Thôi… tui mới tắm hồi nãy mà!” – Tôi ngần ngừ nói
Thật ra thì trời không nóng như thằng Bình nói. Hôm nay tiết trời rất đẹp, nắng trải ánh vàng nhàn nhạt. Mặt nước vẫn còn giữ hơi lạnh của đêm qua nên sức nóng trộn với sức lạnh tạo thành cảm giác mát mẻ lan toả chung quanh. Trong cái nắng sáng rõ như vậy, bóng áo trắng của thằng Bình đang từ từ đổi sắc. Hắn đang cởi áo ra, vắt nước rồi trải lên thành xuồng như để phơi cho mau khô. Rồi tiếp theo là chiếc quần jeans xanh nhạt cũng được hắn cởi ra, vắt nước trải lên thành xuồng. Tôi hơi hồi hộp không biết hắn còn định vắt cái mảnh vải nào nữa lên xuồng không. Chẳng biết là may hay rủi khi mà cái quần jeans xanh chính là thứ cuối cùng. Tôi bất giác thở phào, chả rõ là nhẹ nhõm hay tiếc nuối nữa.
– “Tui phơi cho ráo lát về mặc lại” – Thằng Bình ngượng ngùng tỏ ý giải thích
– “Ừa, trời nắng đẹp chắc cũng mau ráo” – Tôi nói – “Xin lỗi Bình nha!”
– “Có gì đâu Út” – Thằng Bình trả lời – “Tui bất lịch sự quá, Út bỏ qua cho tui nghen”
Thằng Bình này lành tính thiệt. Tôi gây lỗi xin lỗi nó không nhận thì chớ mà còn tự áy náy về việc không chỉnh tề trước mặt tôi. Tôi không nói thêm nữa mà chỉ khẽ gật đầu rồi tiến lại thành xuồng, cầm lấy áo và quần của hắn ta lên vắt thêm cho thật ráo. Tôi ở trên xuồng nên có thế để vắt hơn hắn. Rõ nhất là cái quần jeans, tôi vắt ra rất nhiều nước. Bất giác tôi quay xuồng nhìn thằng Bình, trong ánh nắng vàng chói loá, ánh mắt biết ơn hay là hạnh phúc của hắn làm tôi chợt vui vui và hãnh diện làm sao.
– “Út hái một mình đi nghen…” – Thằng Bình ngại ngần trao chiếc rổ của hắn – “Để tui đẩy xuồng qua bên kia cũng nhiều bông mà cây thấp cho dễ hái”
– “Sao Bình không hái luôn?” – Tôi thắc mắc – “Tui sẽ cẩn thận không làm té nữa đâu”
– “Tui… ơ… tui… quần áo của tui chưa khô” – Hắn ấp a ấp úng đẩy chiếc xuồng nhỏ trôi mênh mang
– “Trời ơi, không có mặc quần trong hả?” – Tôi hỏi không ngại ngùng gì cả
– “Có… mà có điều… chỉ có quần lót thôi…” – Mặt hắn nâu rám mà vẫn thấy rõ nét hồng ngượng nghịu
– “Hì, tưởng gì, đâu có sao đâu” – Tôi nói rồi cắp cái rổ tiến đến hái bông điên điển – “Lên xuồng đi tui không có ngó đâu mà sợ”
– “Vậy thôi… tui càng không lên” – Thằng Bình nói khẽ
– “Ủa sao kỳ vậy?” – Tôi mắc cười quá quay lại hỏi – “Tui ngó thì mắc cở, còn không ngó thì không chịu lên là sao?”
– “Không ai ngó ngàng đến tui thấy như có một mình trong đồng nước, đơn độc lắm” – Hắn nói nghe trầm buồn xa vắng
Thằng Bình này hoá ra cũng là dạng người sống tình cảm. Tuy không cao như thằng Thịnh nhưng thể hình của thằng Bình rõ ràng là đẹp hơn. Cái đẹp hình thể này là kiểu tôi thích, là cái nét rắn chắc có được từ lao động nhiều chứ không phải từ tập tành như thằng Thịnh. Nhưng tính cách tình cảm như thế thì không hợp với vẻ ngoài rắn chắc, rám nâu của một anh nông dân chính hiệu chút nào. Tôi bỗng dưng có chút gì đó như là đồng cảm trong lòng. Tôi cũng thường tạo cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ, hoạt bát yêu đời, nhưng thực chất trong lòng tôi cũng sợ lắm sự cô đơn lẻ loi một mình. Tôi nhìn hắn mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói:
– “Lên xuồng hái phụ tui đi Bình”
Lời nói nhẹ nhàng mà sao như có sức nặng ngàn cân. Thằng Bình ngoan ngoãn trèo lên xuồng không suy nghĩ hay ngượng ngùng gì nữa. Hắn kêu tôi ngả sang bên kia xuồng còn hắn thì đưa tay chống lên thành xuồng bên này, hích mạnh, tung người lên thật gọn. Nước da nâu ram rám nhưng trắng dần về chính giữa, căng bóng lóng lánh ánh nước dưới những cơn nắng vàng nhè nhẹ đang trải khắp mặt nước đầy. Tôi chợt như bị thôi miên cứ mê mải nhìn những mảng màu da thịt nâu ram rám nhưng trắng dần về chính giữa ấy. Si ngốc đến nỗi không thấy ánh mắt vừa ngại ngùng vừa vui sướng của thằng Bình cũng mê mải chiếu sang tôi. Cho đến khi lý trí trở về chiếm lĩnh đầu óc, tôi thấy mình sao mà tội lỗi, sao mà dâm dục đến như vậy. Rồi tôi nhớ đến thằng cháu của tôi, nhớ vẻ ngây ngô hiền ngờ nghệch của nó. Bất chợt, trong đầu óc tôi nảy sinh một ý nghĩ mà tôi chẳng muốn hiện ra một chút nào. “Út dâm đãng quá, chẳng xứng đáng với con đâu, phải không Thịnh?”
———————–
Đoạn 53 – Siêu phẩm truyện gay Nhật ký của cậu Út (full) Giả sử con và cậu Út yêu nhau
Vĩnh Hưng, ngày … tháng … năm 2013 (53)
Thằng Bình lên xuồng đàng hoàng rồi thì nhìn tôi với hai bàn tay lóng ngóng thấy rõ. Che cái chỗ quần lót trắng bị ngấm nước hiện khá rõ mấy thứ bên trong thì cũng không được mà để lộ ra trước mắt tôi thì hắn cũng ái ngại lắm. Tôi đã bớt chú ý vào cái cơ thể cường tráng đó, nghĩ đến thằng Thịnh khiến tôi nghiêm túc hơn. Thanh niên nghiêm túc 2013 nhé! Tôi dúi cho hắn cái rổ tre để nằm trơ vơ dưới khoang xuồng nãy giờ, miệng đùa cợt:
– “Tướng Bình đẹp ghê! Tui thích có tướng tá như vậy! Mà phải lao động nhiều như Bình mới có được! Kiểu này chắc là gái theo đầy nhóc, sợ gì cô đơn”
– “Con gái theo nhiều thì càng mệt chứ có gì mà ham Út!” – Hắn khẽ nói có pha chút ấp úng ở những từ cuối cùng– “Đúng người mình thương chịu theo mình thì mới thích!”
Tôi có cảm giác hắn ta đang ám chỉ tôi nên sợ nếu mình tiếp tục chủ đề này thì sẽ dẫn đến nhiều tình huống bất ngờ khó xử lắm nên tôi chỉ nhún vai rồi ra vẻ chăm chú vào mấy cái hoa vàng chanh be bé và thoăn thoăn đôi tay để chiếc rổ chóng đầy. Lo hái cho lẹ rồi về nhà coi thằng Thịnh đã về chưa. Sao nãy giờ chẳng thấy nó gọi ghiếc gì cho tôi thế nhỉ? Tôi sờ tay vào túi quần. Trống trơn. Túi quần túi áo nào cũng trống. Bỏ cái điện thoại ở trong buồng rồi còn đâu.
– “Út tìm gì vậy?”
– “Tui bỏ quên điện thoại ở nhà rồi” – Tôi đáp
– “Hên bữa nay tui cũng không có đem điện thoại theo” – Thằng Bình nói tiếp – “Nếu không lúc nãy ướt mất rồi!”
– “Ừa, cũng hên thiệt ha” – Tôi hùa theo
Rồi tôi bỏ cái rổ khá đầy hoa vàng xuống khoang xuồng, bước tới chỗ quần áo thằng Bình đang phơi. Chiếc áo thì khô rồi nhưng cái quần jeans dầy quá chỉ mới ráo nước. Thấy tôi đăm chiêu, thằng Bình như hiểu suy nghĩ của tôi, hắn cũng thả cái rổ xuống, tròng chiếc áo vào rồi xỏ luôn chiếc quần còn ẩm ướt vào hai chân nâu màu nắng với nhiều lông rậm xoăn tít vào nhau. Hắn nhìn tôi một lúc như tóm tắt gương mặt tôi vào trí não, rồi khẽ khàng nói:
– “Thôi… về nghen Út! Chắc… em Thịnh… đang chờ ở nhà hả?”
Tôi cũng chỉ biết gật đầu khi nghe câu nói đầy thương cảm xen lẫn tủi thân của hắn. Có phải tôi suy nghĩ nhiều, phán đoán nhiều hay không? Mọi chuyện chắc chỉ bình thường chứ không phải như tôi nghĩ, phải không? Thằng Bình chắc chỉ thích tôi vì tôi lạ so với hắn, so với cái vùng quê còn lạc hậu này. Hắn rủ rê tôi đi đây đó là vì tôi tỏ rõ sự thích thú một cách thành thật với những thứ nghèo nàn, quê mùa ở đây. Chứ có lẽ nào, chỉ vài ba ngày ngắn ngủi, à không, còn một lần hồi Tết nữa, hắn đã bị tôi làm cho mê muội, bỏ luôn cái sự trầm lặng hàng ngày, bỏ luôn cái sự đàn ông cố hữu để bước sang thế giới thứ ba đầy những đau khổ, cô đơn nhưng có tôi trong đó? Và có lẽ nào, hắn cũng nhận ra cái tình cảm trái luân thường đạo lý mà tôi dành cho thằng Thịnh? Nếu có, chẳng lẽ nào hắn thoáng đến nỗi không phản đối điều đó hay sao?
Tôi ngồi nhìn con xuồng trôi băng băng. Ánh mắt cứ ngó nghiêng, tỏ vẻ hớn hở hoặc là chăm chú một thứ gì đó, một mớ lục bình trôi nở hoa tím nhạt, những bụi cà na xanh mướt, những cây điên điển cô đơn vẫn trổ hoa vàng… nhưng không dám nhìn thẳng về phía trước. Dù rằng tôi biết chắc ở đó có một gương mặt hiền hậu mà buồn buồn, lặng lẽ giữ nhịp chèo. Có lẽ trái tim hắn đang cảm thấy lạnh lẽo dù chiếc áo đã khô. Hẳn là chiếc quần ẩm ướt khiến cho hắn không thoải mái nên im lặng như thế. Tôi chẳng nên suy nghĩ quá nhiều làm gì, có khi những điều tôi nghĩ chỉ là viễn vông.
Con xuồng cũng im lặng trôi như hai người ngồi hai đầu mũi, tuy đối diện mà chẳng nhìn nhau và cùng dành cho nhau sự im lặng lạ kì. Tôi quên mất việc ăn tiếp những quả cà na ngâm muối đường ngon nhất xứ Vĩnh Hưng này. Quên cả việc những cơn nắng ban mai đã trở thành khó chịu về ban trưa và đang toả cái nóng gay gắt lên khắp không gian bao la rộng lớn. Những cái nắng gắt gao ấy phủ đầy lên gương mặt trắng trẻo của tôi làm tôi khẽ nheo mắt lại. Lúc ấy thằng Bình mới chịu cất giọng ồm ồm:
– “Út lấy cái kết đội vô cho đỡ nắng”
– “Bình đội đi!” – Tôi nói – “Có một cái à, Bình chèo cực hơn, đội cho mát”
– “Tui lấy theo hờ cho Út đó” – Hắn đáp giọng hiền từ – “Tui đen đúa vầy rồi đội vô có lợi ích gì đâu. Còn Út trắng thì khác!”
– “Vậy thôi để da đen cho đẹp”
– “Trắng mới đẹp chứ!”
– “Trắng đẹp hả?” – Tôi muốn đùa cho không khí đỡ nặng – ““Hèn chi thích mặc quần lót trắng hen? Hi hi!”
– “Vậy chắc… Út đang mặc… màu đen hả?” – Hắn đùa lại nhưng mắt nhìn tôi chăm chú
Cậu Út từng trải là thế mà nghe câu bông đùa của một anh nông dân lại trở nên thẹn thùng bối rối. Không phải là do hắn đoán trúng cái màu quần lót bên trong tôi đang mặc mà là cảm giác thích thú và ngượng ngùng khi có ai đó quan tâm đến những thứ sâu kín bên trong của mình. Thằng Thịnh thì chẳng bao giờ đùa nghịch kiểu đó. Nó cũng chẳng bao giờ quan tâm xem tôi thích mặc quần áo màu gì chứ nói gì đến quần lót của tôi.
Cũng may khung cảnh chung quanh đã cứu tôi khỏi phải trả lời câu hỏi ấy. Tôi nhận thấy những khung cảnh quen thuộc đang dần hiện ra trước mắt và chạy ra thật xa. Tôi vội quay người lại, bên trái là nhà thằng Bình im ắng như con người của hắn. Còn bên phải, thấp thoáng trong những bụi cỏ lau sậy là dáng thằng Thịnh chồm lên, hụp xuống, chẳng rõ là làm gì. Nhìn bóng dáng thân thương của nó, tôi lại thấy mừng rỡ làm sao, vội vàng cất tiếng kêu vang:
– “Thịnh! Thịnh!”
Thằng Thịnh nghe tiếng tôi liền đi ào ào ra mé sông, ánh mắt rạng rỡ tươi vui quen thuộc. Tôi giơ giơ cái rổ đầy hoa vàng lên cho nó xem. Bỗng tôi quay lại, thấy thằng Bình cũng cười mà sao gượng gạo với đầy nét buồn cứ mênh mang trên gương mặt hắn?
———————–
Đoạn 54 – Siêu phẩm truyện gay Nhật ký của cậu Út (full) Giả sử con và cậu Út yêu nhau
Vĩnh Hưng, ngày … tháng … năm 2013 (54)
Thằng Bình cho xuồng cập vô bờ bên phải. Thằng Thịnh chờ sẵn như ý muốn kéo tôi lên. Thì ra nó đang rửa xe nên nhìn xa xa thấy cứ chồm lên hụp xuống. Cạnh bên chiếc Wave RSX màu đen tem đỏ còn vương vãi bọt xà phòng là chiếc SH của tôi bóng loáng đã được rửa xong đang nghiêng nghiêng mình phơi nắng. Vậy chắc là nó tìm tôi không được nên tranh thủ lôi xe ra, vừa rửa vừa chờ đó mà. Chiều nay, tôi sẽ về lại Sài Gòn để sáng thứ hai đi làm đúng giờ đúng giấc nữa. Thời gian sao mà qua thật là mau, hai ngày cuối tuần cứ như là 2 tiếng đồng hồ xem một bộ phim trong rạp.
– “Út cầm hủ cà na thôi” – Thằng Bình nhắc khi thấy tôi chuẩn bị lấy đồ đạc trong khoang – “Điên điển để má tui làm đồ ăn trưa, chút Út… với em Thịnh qua nhà tui ăn nha?”
– “Vậy có phiền chị Tám quá không?” – Tôi nói rồi quay sang hỏi thằng Thịnh – “Nhà mình chắc cũng nấu cơm rồi phải không Thịnh?”
– “Có Út!” – Thằng Thịnh đáp – “Anh Bình cho Út em cái một rổ bông để mẹ em nấu cho… tụi em ăn được rồi”
– “Ừa, cũng không có phiền gì đâu” – Thằng Bình tiếc rẻ nói – “Nhưng thôi trưa nay cậu Út ăn cơm nhà đi, chiều qua nhà tui ăn chiều nha?”
– “Chiều tui về Sài Gòn rồi Bình” – Tôi đáp – “Khoảng chừng ba giờ là về, chắc không ăn được. Cảm ơn chị Tám giùm tui nha!”
– “Đi mau vậy ha?” – Hắn đáp không chỉ bằng cái giọng tiếc rẻ mà nét mặt cũng tràn đầy thất vọng thấy cũng tội tội.
– “Ừa, mai thứ hai tui phải đi làm mà!” – Tôi đáp – “Vậy thôi tạm biệt Bình ở đây luôn hen. Bữa nào tui về nữa!”
Thằng Bình không đáp lời chỉ khẽ gật đầu, trong đôi mắt sâu thẳm một nỗi buồn lãng đãng. Khua nhẹ mấy nhịp chèo, con xuồng tách bến xa bờ một quãng xa xa mà sao tôi vẫn còn đứng yên nhìn theo cái bóng lẻ loi trôi ngang dòng sông ấy. Có lẽ tôi sẽ vẫn còn đứng như vậy cho đến khi con xuồng cập sang bờ bên kia nếu như thằng Thịnh không khều khều vai tôi hỏi:
———————-
Thuộc truyện: Nhật ký của cậu Út – Giả sử con và cậu Út yêu nhau
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 2
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 3
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 4
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 5
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 6
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 7
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 8
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 9
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 10
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 11
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 12
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 13
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 14
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 15
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 16
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 17
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 18
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần 19
- Nhật ký của cậu Út - Giả sử con và cậu Út yêu nhau - Phần Cuối
Leave a Reply