Truyện gay: Hai người cha – Đoạn 3
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Bây giờ tôi mới biết hắn còn có tai chụp ảnh, nhìn đống đồ nghề là hiểu hắn là người có đam mê chụp ảnh. Hắn đi trước tôi và con bé Tuệ lót tót đi theo, tui cuối xuống hỏi con bé
– Sao con lại thích chổ này.
– Dạ tại nó mát.
– Thế thôi sao ?
– Dạ, Vì daddy cũng thích nó nữa nên con thích theo, daddy nói lúc nào mệt mỏi chỉ muốn đi Đà Lạt chơi – tôi hơi ngạc nhiên đấy, con bé 5 tuổi tinh nghịch như nó mà biết nghĩ đến thế cơ
– Ôi trời ai tết tóc cho con thế này – tui nhìn thấy hai cái bính của nó lệch qua một bên, định ngồi xuống chỉnh lại cho con bé, “tách”, “tách” tiếng máy chụp ảnh chỉa về phía tôi làm tôi hơi ngại
Trời cũng bắt đầu tối rồi, lạnh hơn tôi tưởng trong khi tôi chỉ mặt mỗi cái áo trun mõng, dài tay. ắc xì.iii, chắc là cảm hôm trước vừa mới khỏi hôm nay lại chịu lạnh nên thế. Nghe tiếng tui ắc xì sao lưng hắn quay sang hỏi
– Cậu lạnh sao – hắn nhìn tôi
– ờ hihi, chắc hôm trước cảm chưa khỏi nên…
– thôi được rồi, tìm quán café nào ngồi đi cho đỡ gió
Hắn nói rồi kéo tay Tuệ Tuệ đi cùng, vào trong quán, gọi một ly socola nóng cho Tuệ Tuệ, một ly trà gừng cho tôi, rồi nói với Tiểu Tuệ Tuệ. “con ngồi đây đợi ba một chút” , được chừng 15, 20 phút sau, hắn quay lại rồi đưa cho tôi một cái nón len, đôi gang tay len và cái khăn quàng cổ.
– trùm lên đi không lạnh cảm mai không đi chơi được đâu – hắn đưa cho tôi dù vẻ mặt có hơi lạnh lùng
– uhm,,,cám ơn – tui từ từ đeo bao tay vào rồi đội nón len, quấn khăn đúng là đỡ lạnh hơn hẳn. tự nhiên con bé Tuệ Tuệ cười sằn sặc
– Chú Bin đội nói len mắc cười quá hahahaha – hắn quay sang nhìn tôi cũng bật cười, chưa kịp hiểu ra làm gì hắn nhẹ nhàng đưa tay qua, chỉnh lại nón cho tôi, thấy tôi cúi gầm mặt, hắn cũng ngại.
– Tôi chỉ sợ cậu lại bệnh, không có ý gì đâu – rồi hắn gọi phục vụ tính tiền, nhưng hắn đâu biết sau câu nói đó tôi đã buồn biết dường nào.
Truyện gay: Hai người cha – Chap 7
Tác giả: Bindy Lee
Tôi và hai cha con hắn cứ thong dong trên con đường dọc bờ Hồ Xuân Hương, tôi vẫn nghĩ về câu nói lúc nãy “ không có ý gì đâu” tại sao hắn lại khẳng định với tôi điều đó. ừ thì không có ý gì, nhưng cũng đâu cần thẳng thừng như vậy. tôi có nói anh có ý gì với tôi bao giờ đâu chứ, đồ đáng ghét, đáng ghét. Tôi vừa nói vừa lấy chân dẫm lên chiếc lá khô, trong khi hai cha con họ nhìn tôi ngơ ngác. Con bé Tuệ đi được một lát lại mõi chân bắt ba nó cõng rồi nằm ngủ ngon lành trên lưng ba nó. Tui vẫn còn cay cú câu nói lúc nãy cũng chẳng thèm nói gì tới hắn.
Về khách sạn, hắn thả con bé xuống giường, cho nó nằm ngay ngắn đàng hoàng. Hắn quay sang bảo tôi
– Muốn ra ngoài với tôi một chút không – hắn liếc nhìn tôi, thấy tôi bối rối chưa kịp nói lời nào nên hắn tiếp luôn
– Đi thôi, cậu cần mặc thêm áo không tôi đợi cậu dưới sãnh – hắn nói rồi lấy từ trong cái vali ra một cái mũ lưỡi trai đội lên đầu và đi ra. Tự nhiên tôi lại suy nghĩ, sao ta, giờ đi chứ hả. thôi thì cứ đi.
Tôi đi xuống dưới thấy hắn đang ngồi chờ tôi, ôi trời đúng là người đẹp thì trông kiểu nào cũng làm người ta chết mê mất, một cái quần jean rách gối, áo thun đen body, cái nón đen nhìn thì ai biết đã có con gái 5 tuổi đâu, da đã trắng mặt áo đen càng trắng hơn, với tôi chỉ cần thế là đủ đẹp đàn ông càng đơn giản càn menly cuốn hút, đi gần thì cứ nghe thoang thoãng mùi nước hoa nhè nhẹ mà suýt ngất.
– Đi bộ ah – tôi hỏi hắn.
– Ừ tôi biết gần đây có một quán nướng thịt rừng ngon lắm, theo tôi – hắn nói xong cứ thế bỏ tay vào túi quần mà đi chẳng thèm đợi tui đi cùng (đồ xấu xa :”(
Gần 11h đêm Đà Lạt hẳn là đã khuya, mọi người đi ngủ hết còn ai thức mà bán cho hai đứa tôi, có một số quán nhậu nhìn có vẻ phức tạp nên hắn cũng chẳng muốn ghé vào, thời tiết lúc này chừng 15 – 16 độ, tui chưa bao giờ chịu lạnh đến như thế. Trời khuya thế rừng núi âm u, gió cứ rít lên từng hồi tui sợ ma chết đi được thế mà hắn cứ đi mãi đằng trước, đi gì mà nhanh thế lâu lâu tui lại phải chạy theo mới kịp hắn, biết đi như vậy có mà tui ở nhà với Tuệ Tuệ thì ngon lành rồi.
Mỏi chân chết đến nơi hắn ngồi xuống ghế đá cạnh bờ hồ. Tui lót tót đi sau hắn, tui đứng đó nhìn hắn, gần sát bên cái ghế mà chẳng chịu ngồi xuống, ôi trời ngại chết đi được, hai thằng con trai, ah không một thằng đàn ông và một thằng con trai ngồi cạnh nhau giữa trời đêm Đà Lạt thế này người ta cứ tưởng là tình nhân mất, ôi ngại chết tôi không ngồi, không ngồi đâu :”(
– Ngồi xuống đi, đứng đó làm gì – hắn ngước lên nhìn tôi
– Ờ ..uh,..ờ tô..ôi tôi – tui vẫn cứ ậm ự, hắn nắm tay tôi kéo tôi ngồi xuống, trỏ tay tui trúng vào thành ghế một cái thật mạnh
– Ây daaaaaaaa – tui la lên
– Có sao không đấy, bảo ngồi, không ngồi. hay là cậu sợ người ta đi ngang nhìn tưởng tôi và cậu yêu nhau ah – hắn vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt ấy làm tôi không thể nào trốn đi đâu được, tui vội đưa mắt mình nhìn xuống.
– Ừ, chứ còn sao, tự anh cũng thấy giống như vậy mà – tui vẫn cúi cúi đầu
– Thì kệ người ta, họ nghĩ gì kệ họ – hắn vừa nói vừa lấy tay khẽ nâng cằm tôi lên, cao hơn, hơn chút nữa mặt tôi hơi ngửa ra, môi tôi đang ngang tầm với môi hắn, có lẽ nào hắn muốn hôn tôi ah, aaaaaaaa không được đâu, không được dễ dãi như vậy Bin ah, không được không được, đầu nghĩ vậy thôi nhưng lại hành động hoàn toàn ngược lại, tui nhắm chặt mắt, chu mỏ ra. Tự nhiên tui nghe tiếng hắn cười sằn sặn. ôi meo chết tôi rồi, chuyến này nhảy xuống hồ chưa chắc đã hết nhục.
– Tôi vẫn chưa biết gì về cậu – để tui đỡ quên nên hắn đổi chủ đề
– Tôi hả, anh muốn biết gì chứ :”( – đang bật chế động nhục nên chẳng thèm nhìn hắn
– Tên, tuổi, nghề nghiệp – hắn vẫn mĩm cười nhìn tôi, vẫn còn quê nên tui quay sang chổ khác rồi trả lời
– Gọi tui là Bin đi, tui 19 tuổi, thất nghiệp, vậy thôi đơn giản – chẳng còn tí cảm xúc nào với cái tên này, bình thường thấy trầm tính vậy mà cũng biết chọc người khác tức đấy.
– Thế còn gia đình cậu – hắn quay sang nhìn tui
– Ba, mẹ tui mất khi tui còn chưa biết gì – tui vừa nói vừa cúi mặt thở dài
– Ừ, tôi xin lỗi, thế đã có người iu chưa? – tên này, lại đổi chủ đề, người iu, làm gì biết yêu mà có chứ
– Yêu là cái quái gì, tui có biết đâu – tui nhìu mày nhìn hắn.
– Hahaah, vậy muốn biết yêu là thế nào không – hắn vừa nói vừa đưa tay nhéo lên má tôi một cái, đau quám tui hất tay hắn ra.
– Anh đừng đùa – mặt tui cứ long lanh nai vàng ngơ ngát.
– Không đùa, tôi nói thật.
– Thế bằng cách …ummmm…ummmm – bổng dưng hắm kéo sát mặt tôi vào mặt hắn, môi hắn chạm lấy môi tôi rồi từ miệng hắn mở ra một chút ngậm lấy môi của tôi, cái lưỡi bắt đầu đưa ra, tách lấy môi của tôi rồi cứ thế luồng vào trong, chạm vào lưỡi tôi, hai cái lưỡi bắt đầu chạm vào nhau giật giật, người tui như có điện chạy vào làm các cơ bắp của tui căng lên, giật thắc, hai tay,
hai chân tui lạnh ngắt, người tui cứ bật bật run lên, trong khi hắn lưỡi hắn thì cứ đưa đẩy trong miệng tôi, nước bọt của hai chúng tôi hòa vào cứ từ miệng tôi rồi sang miệng hắn, có một cảm giác gì đó là lạ, ngòn ngọt mà kích thích vô cùng, rồi hắn cũng buông tôi ra. Trong khi hai má tôi ửng đỏ cả lên, mặt nóng rang thì hắn vẫn cứ lạnh lùng mà mĩm cười một cái nhoẽn mép, rồi nói
– Đó thế là yêu đó, nếu lúc nãy cậu có cảm giác như có điện chạy trong người, là lạ, ngòn ngọt mà lại kích thích thì đó chính là yêu, còn không thì không phải yêu, là cậu chưa biết yêu – cái gì chứ, hắn nói đúng như những gì tôi nghĩ lẽ nào tôi yêu thật, nhưng với hắn thì cảm giác của hắn như thế nào, hay đơn thuần hắn chỉ muốn cho tôi biết yêu là như thế nào, còn hắn thì hoàn toàn không có cảm giác gì với tôi, hắn có vợ mà, hắn thích con gái mà, trong đầu tôi bắt đầu nỗi lên một mớ lộn xộn
– Còn nữa, nếu trong đầu cậu đang nghĩ vu vơ thì chắc chắn cậu đã biết yêu – ôi meo, sao nói đúng hết vầy nè, thế thì chết tôi rồi, trong khi hắn vẫn còn đang mĩm cười kìa
– Đâu có, tôi có thấy gì đâu, anh chọc tui đó ah, đàn ông sao yêu nhau được – tui vừa nói vừa nhìn hắn vừa gãi đầu cười trừ, thật sự tui chưa từng biết là hai người đàn ông có thể đến được với nhau, tui không đủ kiến thức xã hội để hiểu, để biết được điều đó, tui chỉ biết làm theo cảm xúc của mình thôi.
– Thế như thế nào mới được yêu nhau – hắn nhìn tôi, bắt gặp ánh mắt hắn làm tôi bối rối, tôi không biết nói gì, chỉ im lặng và im lặng, ôi thôi lúc này trời đêm càng tỉnh lặng hơn.
Sau nụ hôn ấy, cả hai vẫn im lặng như tờ sau câu hỏi mà tôi không thể nào mở miệng được “ như thế nào mới được yêu nhau”, làm sao trả lời được trong khi trái tim tôi đang bị lỗi nhịp, tôi cũng muốn bình thường như tất cả, hành động của tôi có thể nhưng không bao giờ tôi có thể che giấu được cảm xúc thật của mình là tôi thích con trai,
tôi cũng muốn được che chở, muốn được yêu thương, thế gian này chắc hẳn còn hàng tram, hàng triệu trái tim như tôi đang lỗi nhịp và chưa tìm được lối đi. Và có hàng trăm, hàng triệu trái tim vẫn thổn thức ngày đêm đi tìm cái cho mình gọi là cảm xúc, nhưng với tôi yêu không cảm xúc tôi không làm được.
Hắc xì, hắc xì .. tui nhảy mũi mấy cái liền, làm phá tan không gian tĩnh lặng chỉ nghe tiếng gió.
– Cậu lạnh ah – hắn quay qua hỏi tôi
– Không … ừ .. có một chút – tôi trả lời. Hắn vẫn ỉm im không nói gì đưa tay choàng qua người tôi kéo sát tôi vào người hắn, kéo đầu tôi gọn trong khuôn ngực phập phồng, êm ái mà ấp nóng.
– Đỡ hơn chưa – hắn hỏi
– Uhm, ừ thế anh có thể cho tôi biết, thế nào thì mới được yêu nhau – hắn cười nhẹ một cái rồi lấy tay xoa xoa lên tóc tôi rồi nói
– Không cần thế nào hết, miễn cần có nhau thì ở bên nhau là được – cứ thế tôi nằm gon trong vòng tay hắn dưới cái lạnh 16 độ của trời khuya Đà Lạt
Truyện gay: Hai người cha – Chap 8
Tác giả: Bindy Lee
Cả tôi vào hắn bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của hắn. Alo” rồi bỗng dưng hắn im lặng một hồi rất lâu, tôi liếc mắt sang nhìn thấy sắc mặt của hắn có vẻ kém đi hẳn, sau đó hắn tắc máy và thở dài một cái, rồi lặng lẽ đi ra cửa sổ đứng trầm ngâm một lúc, tôi có cảm giác gì đó lạ nhưng không biết phải nói như thế nào, hay phải làm như thế nào? Bất chợt hắn quay về phía tôi nói
– Cậu gọi Tiểu Tuệ đi, chúng ta về Sài Gòn, tôi đi ra ngoài một lát, tôi quay lại thì chúng ta đi – hắn nói xong bỏ ra ngoài một mạch
Trời ơi, chuyện gì xãy ra đấy, hay công ty hắn có vẫn đề gì quan trọng cần giải quyết.
Tôi và Tuệ Tuệ bước xuống xe taxi trong khi hắn vẫn còn ngồi trong đó để đợi lấy tiền thừa, thì thấy một người phụ nữ hay đúng hơn là một cô gái đứng trước cửa nhà, hình như là đang đợi chúng tôi
– Cô ơi, cô tìm ai ạ – con bé Tuệ Tuệ lanh miệng hỏi, người phụ nữ ấy nghe thấy tiếng con bé quay sang nhìn như phát hiện được điều gì đó, mắt cô ấy sáng lên, rồi đi đến ngồi trước mặt con bé, vuốt lấy tóc nó mĩm cười nói
– Con gái, mẹ chính là mẹ của con đây – cái gì tôi có nghe nhằm không đấy là mẹ của Tuệ Tuệ ah, con bé cũng hết sức bất ngờ quay sang ngơ ngát nhìn tôi, lúc đó hắn cũng đã xuống xe rồi bước vội qua chúng tôi bấm nút mở cửa.
Vào trong nhà.
– Cậu dẫn Tiểu Tuệ về phòng đi – tôi vẫn còn đang đơ đơ chưa biết gì, nên cứ im lặng mà làm theo, dẫn con bé về phòng
– Cô về đây làm gì – hắn
– Anh sao thế, đây là nhà em, em không được về ah – cô ấy vừa nói vừa đưa bàn tay lên vuốt lấy gương mặt của phong
– Tôi nghĩ từ lâu cô đã quên nơi này rồi chứ – phong hất lấy tay Huệ Hương
– Anh còn giận em sao – Huệ Hương vừa nói vừa ngồi xuống sofa rót lấy cốc nước
– Không, tôi không còn giận cô nữa, trong lòng tôi cô không còn là gì nên sẽ không bao giờ giận cô – Phong
– Anh không còn tình cảm với em sao lại tức tốc về đây – Huệ Hương
– Tôi muốn nói cho cô biết rằng đi ra khỏi nhà tôi và đừng bao giờ làm phiền cha con tôi – Phong
– Dù anh có nói gì đi nữa thì anh cũng không biết được rằng bao năm qua em đã sống khổ sỡ như thế nào trong tình yêu của chúng ta anh biết không, em không thể nào quên được anh, một người mẹ không thể nào không thể không nhớ được con mình, em xin anh, tha thứ cho em được không, một lần này thôi – Huệ Hương vừa nói vừa khóc nức nỡ
– Xin lỗi tôi không thể, trong lòng tôi giờ không muốn yêu nữa rồi, nếu muốn thì người đó chắc chắn không phải là cô – phong
– Là thằng nhóc lúc nãy – Huệ Hương
– Cô im đi – Phong
– Sao lại thế, sao anh có thể bẩn thỉu như thế được – Huệ Hương
– Cô không có tư cách chê cậu ấy dù có yêu, cậu tôi tin chắc rằng cậu ấy sẽ chân thành hơn cô gấp trăm vạn lần – nói xong Phong bỏ đi vào phòng của hắn đóng rầm cửa lại
Huệ Hương ngồi phịch xuống ghế, gác chân lên bàn lấy điếu thuốc lá cầm lên hút, phà cả một làn khói trắng, trong làn khói ấy nét mặt cáo già đanh đá của nó hiện lên, một đôi mắt sắt đến đáng sợ, một khuông mặt nghinh nghĩn bất cần, quay qua liếc nhìn về phía hai căn phòng của Tuê Tuệ và anh Phong, Huệ Hương thầm nghĩ trong đầu “một khi con Hương đã vát mặt về đây rồi không bao giờ ra đi bằng tay không”. Huệ Hương vênh mặt đứng lên, vứt điếu thuốc xuống sàn dẫm nát, bỏ đi.
Tôi giật mình thức dậy, ôi tôi cho con bé Tuệ Tuệ ngủ mà ngủ quên theo nó bao giờ không hay, may chỉ mới một lát thôi, tui bước tới của, khẽ hở cánh của nhìn ra ngoài xem thế nào rồi, tôi thấy mọi thứ vẫn im lặng như tờ rồi mới bước ra. Tôi khi ra ngoài phòng khách thấy nồng nặc mùi thuốc lá, không thấy hắn đâu tôi thầm nghĩ không biết hai người đó có đi đâu không, chắc là họ đi ra ngoài rồi nhỉ, không biết trong đầu tôi đang nghĩ ngu ngơ cái gì mà tui cảm thấy trống trải như sắp không nghĩ ra được điều gì nữa.
“Cạch”
Tôi mở của phòng, và giật mình khi thấy hắn vẫn còn ngồi một đống trên giường nhìn ra của kính nhìn ra hồ bơi. Tôi đi đến gần hơn
– Cô gì ?? cô ấy về rồi ah – tui nhìn hắn, mặt hắn vẫn hầm hầm, đằng đằng sát khí, tui thì tiện tay gót cho hắn ly nước, đưa cho hắn
– Cám ơn, Tuệ Tuệ ngủ rồi ah – hắn lạnh lùng đến đáng sợ hỏi tôi. Thật thì nhìn thấy hắn như này tui cũng chẳng vui được, tôi làm thế nào để giúp được hắn đây
– Anh có sao không, cô ây…
– Đi ra ngoài đi – hắn ngắt ngang lời tôi
– ờ không ý tôi là, tôi có thể giúp gì được cho anh không, ví dụ như …
– ĐI RA NGOÀI – hắn đứng bật dậy thét vào mặt tôi, ném ly nước thật mạnh xuống sàn gần sát chổ tôi đứng, mảnh thủy tinh văng tung tóe, một miếng thủy tinh nhỏ cắt vào bắp chân tôi chảy máu, tự nhiên lúc này tui không thấy đau đớn gì sao nước mắt tui ở đâu cứ trào ra, trào ra tôi không kiểm soát được, tui lấy tay bịt miệng, bịt mũi vừa khóc vừa chạy ra ngoài bếp, ngồi xuống một gốc mà khóc nức nỡ.
tui chưa bao giờ có cảm giác tủi thân đến như vây. Tui còn nhớ có một lần tôi đánh thằng béo học chung với tôi vì nó suốt ngày cứ thấy tôi là trêu tôi là đồ bê đê tôi ngày chơi búp bê với bọn con gái, tôi lấy đá đập nó bể đầu tôi sợ lắm và cũng ngồi một xóa khóc một mình kiểu như vậy, tôi cứ tưởng lần đó trong đời tui là lần cuối cùng tôi khóc vì tủi cho thân phận của mình vừa nghèo khó vừa mồ côi, vừa chẳng giống ai vậy mà bây giờ tôi lại ngồi đây khóc nức nỡ như một đứa trẻ. Ừ thì cũng đúng thôi ai kêu mày, ai mượn mày xía vô chuyện của người ta để người ta nạt vào mặt rồi ngồi khóc, thì cứ khóc đi chẳng ai quan tâm đến mày đâu đồ ngu ah.
Buổi chiều hôm đó, tất cả vắng lặng như tờ, không ai nói đến ai một lời nào, mặt dù bình thường hắn cũng rất ít nói nhưng không hẳn im lặng đến đáng sợ như vậy, con bé Tuệ Tuệ cũng kiệm lời hẳn đi. Không khí nặng nề hơn bao giờ hết, ăn cơm xong, hắn đi vào phòng con bé Tuệ, tôi thì lặng lẽ ngồi ngoài phòng khách mà suy nghĩ. Tôi nghĩ cái gì đây, trống rỗng,
tôi nghỉ nếu như hôm đó không gặp con bé thì sao nhỉ, ừ có thể bây giờ tôi với cô đang trốn ở một cái xó nào rồi, không chừng lại về quê trồng lúa, nuôi heo mướn cho người ta. Ừ hay là vậy. tôi nghĩ xong, đi vào phòng hắn định lấy ít quần áo, tôi đi thôi, tôi không ở đây nữa những nơi nhà cửa sang trong như thế này làm tôi ngộp ngạt, thói quen của người giàu làm tôi không quen
Tôi bước vào thấy hắn dang đứng nhìn ra ngoài, tay bỏ túi quần. có vẽ cũng trầm tư.
– Nhà anh đang có việc, chắc tôi không tiện ở lại – tôi nói
– Gì chứ ? cậu muốn đi đâu ? – hắn hơi bất ngờ quay sang hỏi tôi, ánh mắt hắn làm tôi hơi yếu ớt
– Uhm thì, tôi đi tìm cô tôi, đi về quê, …làm cái gì đó, có thể là – tui không thể nói tiếp được nữa, hắn ôm lấy tôi từ đằng sau thật chặt, cằm hắn tựa vào vai tôi. Rồi thì thầm nói
– Tôi xin lỗi, chuyện lúc sáng tôi không cố ý – lúc này nước mắt tôi đã lưng tròng, chỉ cần một cái chớp nó sẽ trào ra
– Ah không ý tôi không phải là tôi giận anh về chuyện lúc sáng nhưng mà tôi là người ngoài, không tiện ở đây khi nhà anh đang có chuyện mà là chuyện riêng tư, tôi ngại lắm – cái chớp mắt làm giọt nước mắt của tôi rơi xuống trúng vào tay hắn
– Không được, em không được đi đâu hết, Tuệ Tuệ cần em và… – hắn ngập ngừng
– Chắc là vài ngày con bé sẽ quen thôi mà
———————-
Thuộc truyện: Hai người cha – by Bindy Lee
- Hai người cha - Đoạn 2
- Hai người cha - Đoạn 3
- Hai người cha - Đoạn 4
- Hai người cha - Đoạn 5
- Hai người cha - Đoạn 6
- Hai người cha - Đoạn 7
AOMG says
Đm! Truyện hay vãi!