Truyện gay: Kiếp làm thuê – Đoạn 9
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Câu nói vừa dứt cũng là lúc cánh cửa phòng cach ly khép lại…Nụ cười sau lớp cửa kính của cậu chủ có phần nhợt nhạt nhưng cũng đủ làm tôi ấm lòng…
Tôi quay ra bãi đậu xe…Phong đang đứng đó nhưng bên cạnh còn có một người phụ nữ…
-Chuyện gì vậy Phong?
Phong xoay qua tôi:
-Bà già này tôi quay xe lỡ chạm cái vali bà ấy chút xíu mà bà ấy làm dữ với tôi!
Người phụ nữ ấy có vẻ sang trọng,nhìn tôi:
-Cậu trẻ vậy mà có xe hơi riêng và tài xế nữa à ! Tôi không làm dữ chỉ đòi sự công bằng thôi, cậu ấy phải bồi thường!
Tôi bình tĩnh, nét mặt của bà ấy làm tôi không nổi nóng được:
-Trước tiên tôi xin lỗi bà! Bà có thể cho tôi xin danh thiếp, tôi sẽ liên lạc với bà sau ok?
Bà ấy tươi cười:
-Nếu lịch sự như cậu thì tôi bỏ qua, không sao đâu, tôi đang bận chào cậu!
Bà ấy đi khuất nhưng lại mang cho tôi một cảm giác thật gần…Tôi cứ lặng nhìn theo mãi…Phong vỗ vai tôi
-Về công ty thôi, hôm nay cậu nhận 60% cổ phần của ông ấy và chính thức lên phó giám đốc nữa, nhanh kẻo trễ hẹn luật sư…
Tôi ậm ừ rồi vào xe…Đoạn đường về công ty làm tôi thấy nao nao…Tôi cảm thấy hoang mang về những ngày sắp tới…Người phụ nữ ấy, bà ấy…sao tôi không quên bà ấy được….
-Trời ơi, xuống xe, đợi tôi mở cửa nữa hả, tới rồi! Phong lằn nhằn.
Tôi sực tỉnh, xuống xe, chầm chậm bước vào công ty, chân tôi cứ run ru từng bước một…
-Xin lỗi ông luật sư, tôi đên trễ!
-Không có gì, vì lí do đột xuất nên tôi cũng mới đến thôi, nhưng nó liên quan tới cậu đó!
-Liên quan đến tôi à? Tôi ngạc nhiên hỏi
-Ừ! có một chuyện rắc rối làm cậu chưa nhận được 60% cổ phần của ông giám đốc được!
Tay tôi nắm chặt lấy ghế, môi tôi run run:
-Chuyện rắc rối gì thưa ông luật sư!
-Tôi chính là rắc rối của cậu! Có giọng nói quen quen vang ra từ phía cửa, tôi và ông luật sư nhìn ra…Thf ra là người phụ nữ ở sân bay hôm nọ…
Cảm giác bất an xâm chiếm tôi, tôi nhìn qua luật sư hỏi từng chữ một:
-Bà ấy, bà ấy liên quan gì đến chúngta?
Ông luật sư hướng tay về phía bà ấy:
-Đây là…Vợ trước đây của ông giám đốc…
Từng chữ từng tiếng của ông luât sư làm tôi bàng hoàng, tôi không thể tin vào mắt mình được nữa, bà ấy…bà ấy là vợ của ông chủ tôi, vậy…vậy, người phụ nữ đứng trước mặt tôi là..là.. là người đàn bà đã bỏ rơi cha con tôi…Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt của người phụ nữ ấy, bà đã khác nhiều so với mưới ấy năm về trước, sang trọng hơn, đẹp hơn mà cũng xa lạ hơn, xa …xa lắm rồi, nét mặt kiêu hãnh, lạnh lùng của bà ấy làm tôi căm hận, thù ghét, nhưng những ký ức tuổi thơ lại thôi thúc tôi, đứng lên ôm chầm lấy mẹ…
-Không thể được, không thể như vậy được…
Ông luật sư đưa cho tôi một tờ giấy:
-Quả thật bà ấy là vợ hợp pháp của ông giám đốc, lúc bà bỏ ra đi thì vẫn chưa làm thủ tục ly hôn nên trên quan hệ pháp lý thì bà vẫn là vợ của ông…
Bà ấy mỉm cười:
-Tại sao tôi không thể, điều không thể là một người như cậu lại có thể thừa hưởng 60% cổ phần của ông ấy!
Tôi nắm chặt tay lại đứng lên nhìn thẳng vào mặt bà ấy:
-Thưa bà giám đốc! điều tôi nói không thể ở đây là, tình yêu của bà dành cho chồng mình sau bấy nhiêu năm bỏ đi như vậy, bà đã đến BV thăm người chồng bất hạnh của bà chưa, bà có biết bao nhiêu năm qua họ sống thế nào khi không có bà không, những đứa con bà bỏ rơi tụi nó…côi cút như thế nào không?
Chợt nghĩ lại chữ “những” vừa thốt ra tôi im bặt, bà ấy cũng sững sờ nhìn tôi vài giây rồi quay mặt đi:
-cậu nói sao cũng được, tóm lại tôi vẫn không tin là ông ấy nhường lại cho cậu 60% cổ phần trong công ty, tôi sẽ khiếu kiện tới cùng…
Những câu nói lạnh như tiền của người phụ nữ ấy làm tôi đau nhói, hình ảnh người mẹ ngày thơ trong tôi rạng vỡ tan tành, tôi siết bàn tay lại quay lưng bỏ đi, buông lại một câu nói…
-Tùy bà, thứ gì của mình rồi cũng thuộc về mình, thứ gì mình bỏ rơi thì mãi mãi không tìm lại được đâu …
-cậu…cậu….
cả người tôi nóng phừng phừng…Tôi chẳng thể tập trung làm việc được từ khi người phụ nữ đó xuất hiện, gọi phó thư ký vào dặn việc rồi tôi về thẳng nhà….
vừa tới hồ bơi tôi đã quăng hết cặp xách, lột sạch quần áo trên người kể cả đồ lót, nhảy ào uống nước, lặn hụp…Phong phì cười:
-Trời nắng thiệt nhưng đâu cần như vậy, để tôi xuống tắm chung cho dzui!
Rồi Phong nhòa xuống, tôi im lặng nằm từa vào thành hồ bơi, cả người tôi lơ lửng trong nước, thì bàn tay ấy lại mò đến, xoa nắn mông tôi rờn rẫm cái đó của tôi…Phong nổi lên la lớn:
-Trời ơi! cái gì…thấy ghe quá vậy nè!
Tôi bật cười, tiếng cười làm tôi thấy giải tỏa…
-Thấy ghê sao không chạy trốn!
Phong nhướng mắt:
-Phong gan dạ lắm! Để Phong “tiêu diệt” nó cho! á! sao làm hung dữ quá vậy nè!
Và rồi Phong lặn xuống, hai tay xoa ngực tôi, môi ngậm chặt lấy thứ thấy ghê đó…Tôi lim dim mắt, thả hồn theo làn nước mát và làn môi đang lướt đi mềm mại bên dưới người tôi…Cảm giác cái đó bị làn nước lạnh làm tê dại rồi được ủ ấm bằng nước bọt và vòm miệng ấm móng của Phong làm tôi run lên, tôi nắm chặt lấy đầu Phong ghì mạnh vào, cái đó bắn ra tung tóe…a…a….
Làn nước hồ bơi phía dưới tôi lợn cợn những vệt nước trắng đục như sữa, tôi dựa đầu vào bờ hồ, mắt nhìn sâu lên những đám mấy trắng trên trời, cảm giác như đang nằm trên ấy và bay cùng gió vậy…
Phong trồi lên, nhéo má tôi:
-Cái mặt phiêu nhìn tởm quá!
Tay Phong vẫn mềm mại xoa hai mông tôi, tôi thấy chói mắt lên xoay người lại úp mặt xuống bờ hồ…Phong vẫn đùa giỡn ngó ngoáy cửa mông tôi…
-Thôi bớt giỡn đi mệt lắm rồi….
Phong cười
-Mệt hả để bác sĩ chích cho mũi thuốc hồi sức…
Tôi đưa tay xô Phong ra:
-Thôi đừng có bày trò…
Phong càng siết chặt tôi, ấn mạnh cái đó vào sâu trong mông tôi…
-Chích thiệt chứ bày trò gì!
Áp suất của nước và cái thứ vừa dài vừa gân guốc của Phong làm tôi thấy thốn và nhức kinh khủng, tôi thét lên…á…á..
-Có phải lần đầu bị chích đâu mà la ghê thế!
Tôi bám chặt vào bờ hồ, hai chân Phong quấn lấy tôi như con khỉ leo cột, đẩy tới nhịp nhàng…Bờ mông tôi dần giãn ra,tôi thít chặt nó lại, siết lấi con quái vật dáng ghét dám trườn vào hang cọp….
-Á! Khít quá sau tôi chịu nổi, mở ra chút đi…
Tôi im lặng, vòng tay ra sau bóp chặt lấy mông Phong đẩy tới đẩy lui…tôi nghe sau lưng mình có tiếng rên…Một lất sau thì có tiếng thở dốc…Phong bấu chặt lấy tôi, con quái vật bên dưới run lên dữ dội, nó vùng vẫy giẫy giụa kich liệt sâu bên trong rồi bắn ra một chất lỏng nhờn đặc rồi gục xuống, Chất lỏng đó thấm vào từng thớ thịt trong mông tôi, nó làm tôi thấy tê dại, nức nở…
Tôi và Phong cứ nằm đấy ….Im lặng…
Một lát sau tôi bò lên bờ chậy lấy hai tay che kín bên dưới, chạy thật nhanh vào nhà, phong nhìn theo cười khúc khích….
Tối đêm đó tôi và Phong trải một tấm cao su ngoài sân bên cạnh hồ bơi nằm trò chuyện…
-Ở công ty có chuyện rắc rối gì à!
-Ừ vợ ông ấy về và đang giành lại 60% cổ phần…
-Bà ấy thiệt quá đáng…Ông tính sau…
-Tôi không quan tâm đến nữa mệt quá…Hôm qua dưới quê gọi lên sau ông cúp máy nửa chừng vậy!
-Chán lắm đừng nhắc nữa, lo chuyện tụi mình đi….
-Chuyện gì?
Phong cười nham nhở rồi chồm lên ôm tôi
-Thì chuyện này nè!
Tôi há mồm ra:
-Trời ơi nữa hả!…
Trời còn khuya mà tiếng chuông điện thoại bên cạnh rung làm tôi giật mình…Lòm cồm ngồi dậy mở điện thoại:
– Tôi nghe tiếng cô y tá riêng quen thuộc từ đàu đây bên kia hốt hoảng:
– Ông giám đốc mất rồi, cậu vào làm thủ tục nhận xác và xuất viện…Tay chân tôi rụng rời…chiếc điện thoại trên tay lọt tỏm vào hồ bơi, những gợn sóng lan ra dội vào lòng tôi từng đợt từng đợt….
Tôi giục Phong dậy rồi lập tức đến BV
ÔNg vẫn nằm đó, như ngủ say sau một bữa tiệc rượu linh đình với cấp trên…Một lát sau thì bà ấy đến, bà mang một đôi kính đen to che kín mặt, và cũng khoác một chiếc áo choàng mỏng cùng màu…
-Bà đến đây để làm gì? Để hỏi ông ấy về 60% cổ phần đó à!
Bà ấy im lặng đến gần nhìn ông chủ…
-Tôi xin lỗi ông và con, tôi mong ông nhắm mắt nhưng vẫn tha thứ cho tôi!
Tôi kéo bà ấy ra
-Bà có thấy những thấy những câu nói này quá muộn màng và vô nghĩa hay sao! Tôi không biết mình có tư cách để đuổi bà đi không nữa!
Bà ấy vẫn giữ thái độ bình thản
– Tôi cám ơn cậu đã ở cạnh chồng con tôi trong thời gian qua! Tôi không biết xuất phát từ đâu mà cậu làm thế nhưng cậu xứng đáng với số cổ phần đó! Tôi chỉ xin cậu một điều…
-Bà nói đi!
– Cậu cho tôi xin địa chỉ của con trai tôi, tôi muốn qua bên đó để chăm sóc nó…
-Thế còn người đàn ông bên kia bờ đại dương của bà đâu!
-Ông ấy kinh doanh cổ phiếu phá sản nên mới tự sát ngày hôm qua rồi, tôi nhận được điện báo hôm qua…Bây giờ tôi chẳng còn ai nữa…
Tôi dựa người vào tường, lặng nhìn hàng nước mắt mong manh chảy trên đôi gò má nhợt nhạt của bà ấy, Tôi lấy ra trong túi áo một mảnh khăn giấy nhưng sao đôi bàn tai tôi chợt nặng trĩu xuống, tôi cất tay lên một cách khó nhọc…
Tôi sẽ chờ cậu ở phòng chờ công ty đến khi nào cậu tiếp chuyện với tôi thì thôi tôi chào cậu…
Đám tang của ông giám đốc rất đông khách dự mà gia chủ lại vắng vẻ lạ thưởng, chỉ có tôi, Phong và Bà ấy, và cậu chủ…hôm trở về,Cậu chủ khóc suốt từ sân bay tới nhà xác bệnh viện, gặp lại mẹ cậu càng khóc nhiều hơn… Cậu ôm chầm lấy bà ấy, hai mẹ con vừa mừng vừa tủi chỉ biết khóc và khóc thật nhiều.Tự nhiên tôi cảm thấy mình thừa thải khi đối diện với họ, Tôi cũng muốn ôm chầm lấy bà ấy, muốn gào lên cho tất cả biết, bà là mẹ của tôi…Nhưng tôi vẫn đứng lặng thầm nhìn họ như tượng đá,đã bao lần nước mắt tôi chực chờ tuôn ra trong khoé mắt nhưng nó vẫn không chảy, nó trở ngược lại nghẹn ngào nơi cổ họng, Phong vẫn kế bên nắm chặt vai tôi…Từ nhà nguyện ra nghĩa trang trời mưa rả rích…Tôi im lặng, hai mẹ con họ cũng lặng lẽ bước đi trong những giọt mưa và những giọt nước mắt…
-Em đi học mạnh giỏi, có mẹ kế bên chăm sóc rồi thì cố gắng lên nha!
Bà khẽ cười nhìn tôi:
—————
Thuộc truyện: Kiếp làm thuê – by Shine
- Kiếp làm thuê - Đoạn 2
- Kiếp làm thuê - Đoạn 3
- Kiếp làm thuê - Đoạn 4
- Kiếp làm thuê - Đoạn 5
- Kiếp làm thuê - Đoạn 6
- Kiếp làm thuê - Đoạn 7
- Kiếp làm thuê - Đoạn 8
- Kiếp làm thuê - Đoạn 9
- Kiếp làm thuê - Đoạn Cuối
Leave a Reply