Truyện gay: Kiếp làm thuê – Đoạn 6
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Sáng…
Tôi nhoài người tỉnh giấc, xoay qua nhìn ông chủ, ông ấy vẫn còn sang ngủ như một con mèo lười…Lúc đấy trông ông thật dễ thương và gần gũi…Tôi khẽ nhéo má của ông
-Thức dậy đi làm ông chủ ơi!
ông nhướng mắt nhìn tôi rồi xoay lưng lại…
-Đêm qua cậu làm tôi mệt quá! Hôm nay cậu tự lái xe đi làm một mình đi! Tôi lười lắm…
Tôi bước vào phòng thay đồ, buông lại một câu:
-Nếu đổ thừa kiểu đấy thì hôm sao ôm gối ngủ đi nha!
Ông chủ vẫn nhắm mắt, bờ mội khẽ phát ra tiếng cười:
-Hì…Như vậy thì có đứa …ra đường rồi còn gì!
Thành phố 7h sáng mà đường đông khủng khiếp, đèn đỏ, tôi ngập ngừng đạp lấy thắng xe, bên kia đường tôi chợt bắt gặp một hình ảnh vừa lạ vừa quen…Một thằng con trai đang chờ xe buýt…Nó làm tôi nhớ đến những ngày khốn khổ của mình, xe đạp cọc cạch cọc cạch, xe hư thì đón xe buýt vài chục phút là chuyện bình thường…Đèn xanh, tôi chạy tới một chút rồi vòng xe lại chổ cậu ấy…
– Cậu đi đâu tôi cho quá giang!
Nó nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét, nhìn đồng hồ nó bảo:
-Anh thuận đường à! Vậy em cám ơn!
Nó lên xe, thở hắt ra một cái, nhìn quanh rồi tặc lưỡi:
-Anh vip thế, mới 2x đã chạy xe con rồi!
Tôi phì cười…
-Xe ké của người ta em ơi, vip gì đâu…
– Anh…đẹp trai mà khiêm tốn nữa, tốt thật nói chung em cảm ơn anh…không em trễ giờ mất rồi…
Tôi im lặng, thắng xe lại rồi chồm người qua bên nó. Nó giãy nãy hét toáng lên:
-Anh làm gì vậy tôi la lên à!
Tôi phì cười, nhẹ nhàng gỡ dây an toàn ra cài cho nó.Nó thở phào:
-Trời ạ! anh làm em hết hồn!
-Anh với em là boy cả, anh làm gì được em mà la ghê thế!
Nó cười tươi rói:
-Mấy dzụ này hên xui anh ơi…Tới rồi tới cổng trung tâm đằng trước anh dừng cho em…
Thằng con trai xuống xe rồi biến mất trong chốc lát, tôi nhẹ nhàng quay xe lại thì thấy một tờ Nhật Báo Thành phố ngay trên ghé của nó…
Ngồi trong văn phòng một tay cầm ly cafe, một tay cầm tờ báo mà tay tôi run lên…Cái tít Ngay đầu trang báo làm tôi sững sờ ” MỘT NAM SINH TRƯỜNG PHAN VĂN CHÁNH BỊ CƯỠNG BỨC”…Dưới đó còn có tấm ảnh, đúng là hình của thằng Tuấn rồi, nhìn nó thật thảm hại, môi sưng vều lên, đầu tóc rũ rượi, người bên dưới nó không mặc quần áo mà chỉ đắp ngang bằng một tấm khăn …Chắc là nó bị hành hạ dzữ lắm…Tôi hít một thơi thật sâu mà vẫn không bình tĩnh được, tim tôi đập thình thịch, tôi lặng lẽ rút fone ra…
-Alo! Phong “boby”nghe đây!
Giọng nói tỉnh bơ của Phong càng làm tôi điên tiết lên
– cái vụ của thằng Tuấn phải ông làm không? Điên sao mà nặng tay quá vậy hả?
-Có nặng tay gì đâu! Ủa, chuyện đó tui không biết!Không phải tui đâu!
– Không ông thì còn ai, Hôm trước ông nói…
-Trời ơi, nó đáng ghét vậy thì chắc nhiều đứa ghét, trả thù chứ có gì đâu!Mệt quá, cứ ăn ngon ngủ yên đi, không liên quan gì tụi mình đâu!
-À! giúp tôi đi làm lại cho Cậu chủ ông nha!
Tôi cúp máy cái bụp! Nhìn lại tờ bào hình ảnh thảm hại của Tuấn làm tôi ám ảnh, tôi sợ hai chữ khủng hoảng…
Một tuần, hai tuần…Tôi chẳng thấy cậu chủ hẹn hò cùng thằng Tuấn nữa…Đến trường dò xét thì nói nó chuyển trường, lại nhà hỏi thăm thì cửa nhà khóa ngoài im ỉm….
Hôm đó tôi đánh bạo hỏi cậu chủ:
-Sao không thấy bạn cậu lại học nhóm nữa vậy!
Cậu gằn giọng ánh mắt sắc bén nhìn tôi:
-Nó bị scandal trốn luôn rồi, nhắc tới nó chi bực mình quá, mà chắc anh, vui lắm…
Tôi im bặt nhìn xuống nền nhà…
Sau bữa cơm chiều, ông chủ chợt gọi tôi lại dặn dò:
-Cậu đăng thông báo tìm một tài xế giùm tôi!
-Trước nay ông vẫn muốn tự lái mà…
-Tôi tìm cho thằng Khánh, cỡ này xe cộ ghê quá, để nó tự chạy tôi không an tâm…
Chợt một ý nghĩa lóe ra trong đầu, đợi ông lên lầu, tôi lặng lẽ móc điện thoại ra..
-Phong ơi ! Ông đi học bằng lái xe ô tô đi ! Rồi tôi sắp xếp vào lái xe cho thằng Khánh..
-Hihi! ok!
…
Tôi bước lên lầu, vừa vào đến phòng ông chủ định ngủ như mọi hôm, nhưng vừa tới cửa đã nghe tiếng ông cản lại:
-Cậu xuống phòng khách ngủ đi! Hôm nay tôi cần tập trung giải quyết công việc…Tôi im lặng, bước xuống…
2h khuya, tôi ngủ không được nên, lên phòng ông xem sao…Cánh cửa đóng chặt nhưng bên trong đèn vẫn sáng, tôi nhẹ nhàng mở cửa,bên trong phòng ông mịt mù khói thuốc,ánh mắt ông nhìn xa xăm ra khung cử sổ tối om…
9h sáng, tại công ty…
-Ông đi đâu vậy?
-Tôi đi đây có việc riêng, cậu khỏi theo!!!
Sự tò mò làm tôi không thể ngồi yên một chổ được, tôi hỏi mượn xe đồng nghiệp rồi lén đi theo sau ông…Ông đến một quán cà phê sang trọng nhưng khuất hẳn trong một con hẻm sâu và tối…
Quán cafe này có cách bày trí cực lạ, khắc nơi treo tràn ngập nhưng bức ảnh khỏa thân nam nóng bỏng mắt, cả những tấm tranh ôm ấp dù trong ảnh không hề có bóng dáng người phụ nữ
Dù ngồi ở một góc khuất khá xa nhưng tôi vẫn thấy nét mặt căng thẳng của ông chủ, một lát sau thì có hai người đàn ông đi tới, một người mập béo và một người gầy và cao nhưng cả hai đều trông có vẻ sang trọng và lich lãm…
Họ ngồi xuống bàn của ông…
-Ông suy nghĩ sao rồi, hôm nay là ngày cuối cùng rồi đó!
Tôi nghe rõ mồn một tững chữ của họ…
Ông chủ mồi điếu thuốc, rít một hơi rồi đắn đo trả lời:
-Không còn cách nào khác để giải quyết hợp đòng này à!
người đàn ông mập da đập xuống bàn một cái:
-Đây là cơ hội lớn cho công ty ông! Chỉ đổi lấy một thằng thư ký quèn thôi làm gì mà ông phân vân dzữ vậy!
Trời ạ! Họ đang nhắc đến tôi.Ở đằng kia, nét mặt ông chủ tôi vẫn căng như mặt trống
-Nhưng nó là nhân viên của tôi! Nó có phải…trai bao đâu!
-Chúng tôi biết nó là “của riêng” ông để dành, nhưng chúng tôi chỉ mượn một đêm chứ có lấy luôn đâu…
-Tôi…tôi…
Người đàn ông ốm và cao đứng đậy, rồi tên mập đứng lên theo…
-Chúng tôi muốn “đổi món” nên mới để ý tới nó! Đây là dịp may cho ông, Cho ông một ngày nữa để suy nghĩ đó…
Hai tên đó bước đi, ông chủ tôi nhìn theo họ bằng ánh mắt căm giận mà tuyệt vọng, ông gục mặt xuống bàn, vai ông run lên bần bật…
Cả đêm đó ông không về nhà…Tôi vưa lo vừa sợ…Chợt nhớ đến chuyện trưa nay tôi liền chạy lên phòng làm việc của ông, không có gì ngoài những sổ sách cả tháng nay…Tôi lần bước vào phòng ông…Mẹt mỏi ưu tư, tôi nằm xuống giường tay chân quơ rớt hết chăn gối xuống đất…Bất chợt tiếng sột soạt lạ dưới sàn nhà…Thì ra đó là một bản hợp đồng, đóng bìa xanh…”HỢP ĐỒNG PHÂN PHỐI SẢN PHẨM SINGAPORE” trơi ơi, đây là dự án ông chủ nói với tôi từ nửa năm nay mà…Nó được soạn thảo được gần một tháng nay, ông đã ký tên nhưng bên B vẫn trống trơn một chứ ký…
Chợt hiểu ra vấn đề, tôi bấm số điện thoại liên lạc đối tác trong hợp đồng…
-Alo! Có phải ông Trương không ạ!
-OK! Tôi mr chwong !Đúng từ giọng nói đặc sệt lai Tàu tôi nghe thấy hồi trưa đây mà…
– Tôi là thư ký tổng giám đốc Thịnh đây!
-Chiều mai! tôi sẽ thay giám đốc đến bàn hợp đồng với ông lần cuối ông rãnh chứ!
-Ok ! thế à! Ông ấy nói với lị như dzị à! tốt quá! rãnh nhất định là rãnh…
Tối hôm đó, đúng như cuộc hẹn, tôi được họ gọi đến gặp mặt ở một nhà hàng sang trọng, sau một chút rượu và hải sản, họ đề nghị lên khách sạn ký hợp đồng để đảm bảo tính bảo mật của dự án…
Tôi giả vờ dè dặt:
-Tại sao không ký hợp đồng ở đây, không có giam đốc đi theo nên tôi ngại!
Người đàn ông mập mạp mỉm cười:
– Vậy là cậu không tin ông ấy à! ông ấy nhờ cậu đi ký hợp đồng thay cũng muốn cậu nghe theo lời chúng tôi chứ…
tôi im lặng ngần ngừ…
Người đàn ông ốm và cao đứng lên, lại đưa tôi ly rượu:
-Vậy thôi cậu uống hết ly cuối này đi, chúng tôi sẽ vui vẻ ký hợp đồng!
Tôi cầm lấy ly rượu dứt một hơi dùm sớm biết nó là ly rượu không bình thường…
Tôi tỉnh lại, đầu hơi choáng váng, tỉnh hồn lại thì phát hiện ra toàn thân bị trói chặt vào một cái bàn ăn trong khách sạn…Tôi hốt hoảng:
-Thả tôi ra, các ông làm gì vậy?
Họ nhìn tôi bằng ánh mắt thèm thuồng…
-Chúng tôi chờ cậu tỉnh lại lâu lắm rồi! Đáng lẽ sẽ…làm luôn nhưng cậu ngất đi như vậy thì chẳng còn cảm hứng gì nữa?
Tôi vẫn giả vờ ngơ ngác:
-Vậy các ông muốn gì!
Họ xoa tay:
-Muốn làm thịt cậu chứ gì! cHắc cậu hiểu mà!
Tôi khẽ thét lên đừng đừng thả tôi ra!
Bàntay họ vuốt ve khắp thân tôi, dưới lớp vải mỏng tôi cảm nhận được sự lích thích len lỏi qua từng lỗ chân lông, từng mảng da trên cơ thể , tôi nhắm mắt lại…Có tiếng xé toạc vải vang lên bên tai tôi, tiếng tháo dây nịch, tiếng kéo khóa quần…Cơ thể tôi thấy lạnh…Da thịt tôi săn lại…hai bàn tai ma quái ấy vẫn lướt trên thân thể tôi, đôi môi họ mấp máy đầu ngực tôi, trên rún toi và cả đưới hạ bộ tôi…
-Công nhận dân văn phòng nhìn trắng trẻo, ngon lành cành đào thiệt, chẳng tồng ngồng như tụi trai bao!…
tôi vẫn nằm đó im lặng, bất chợt tôi cảm thấy có một miếng thịt mỏng, mềm, ướt át, lướt dưới hậu môn mình, tôi khép chặt nó lại thì bị hai bàn tay của ai nó móc rộng ra…Miếng thịt mỏng đó len lách vào từng mép thịt hậu môn tôi, thân người bên dưới tôi run bần bật, môi tôi mím chặt kìm nén một tiếng rên…
—————
Thuộc truyện: Kiếp làm thuê – by Shine
- Kiếp làm thuê - Đoạn 2
- Kiếp làm thuê - Đoạn 3
- Kiếp làm thuê - Đoạn 4
- Kiếp làm thuê - Đoạn 5
- Kiếp làm thuê - Đoạn 6
- Kiếp làm thuê - Đoạn 7
- Kiếp làm thuê - Đoạn 8
- Kiếp làm thuê - Đoạn 9
- Kiếp làm thuê - Đoạn Cuối
Leave a Reply