Truyện gay: Cay đắng và ngọt ngào – Tập 5 – Chương 19
Tác giả: PhanAn

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Thấy Vũ buồn nên Nam muốn đi xuyên Việt cùng Vũ. Nhật Tân sẽ lái xe chở hai người đi. Vũ lúc này vẫn làm thinh lặng lẽ, mặc cho Nam muốn làm gì thì làm. Tất cả mọi thứ đều do Nam chuẩn bị, Vũ không hề ý kiến gì cả.
Đã ba ngày, đi bên Nam, Vũ vẫn cứ lầm lì. Tối nằm bên nhau, Vũ vẫn nằm yên như pho tượng. Nam có cởi đồ Vũ ra, Vũ vẫn nằm yên bất động. Nhìn Vũ như thế, Nam cũng mất hứng luôn. Nam chỉ còn biết nằm ôm Vũ ngủ.
Sáng hôm sau, trong lúc Vũ ngủ, Nam bèn ra ngoài nói chuyện riêng với Nhật Tân. Nam nói với Nhật Tân:
– Anh Tân. Anh có thể đưa em và Vũ đến những đồi núi hoang vắng không?
– Những nơi đó nguy hiểm lắm. Em đến làm gì?
– Em đang muốn đến những nơi thật nguy hiểm, càng nhiều cướp bóc trấn lột càng tốt.Vì nếu em gặp nguy hiểm, chắc chắn Vũ sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Chứ còn hiện giờ, anh cũng thấy rồi đó. Vũ…cứ….
Nói đến đây, Nam thở dài. Nhật Tân hiểu ý Nam. Nhật Tân nói:
– Em không sợ hiểm nguy thật chứ? Nếu em không sợ, anh sẽ đưa em đến những nơi đó. Bảo đảm thế nào cướp cũng xuất hiện.
Nam gật đầu. Thấy Vũ cứ lầm lầm lì lì nên Nam muốn mạo hiểm một phen.
Nhật Tân đưa Vũ và Nam đến một nơi rất hoang vắng, rừng núi muôn trùng. Vũ thấy thế ngạc nhiên hỏi Nhật Tân:
– Anh đưa em và Nam đến đây làm gì? Chỗ này hoang vắng lắm, nguy hiểm vô cùng.
Nhật Tân chưa kịp trả lời thì Nam đã vọt miệng:
– Nam lại thích mấy chỗ hoang sơ như vầy. Không lẽ đến mấy chỗ hoang vắng như thế này, Vũ lại sợ sao?
– Vũ không sợ gì cả, Vũ chỉ lo cho Nam thôi
– Có Vũ và anh Tân ở đây, Nam chẳng có gì phải lo cả.
Nam nói xong rồi kéo Vũ đi về phía trước. Vũ vẫn lầm lì đi theo Nam.
Nam hôm nay ăn mặc khá chưng diện lại đeo thêm sợi dây chuyền thật to ở cổ. Tay lại đeo nhẫn và lắc. Nam ăn mặc như thế cố tình khêu gợi bọn cướp. Quả thật, đi sâu vào bên trong chưa được một lát, đã có sáu tên cướp xuất hiện. Đứa nào đứa nấy dao cầm tay, mặt đằng đằng sát khí.
Tên cầm đầu chĩa dao vào Nam và nói:
– Tụi bây nếu không muốn chết thì có bao nhiêu vòng vàng, tiền bạc bỏ ra hết. Bằng không, tao sẽ cho chúng mày bỏ xác nơi đây
– Cả quần áo và giày cũng phải cởi ra luôn.
Tên đứng kế bên thấy Vũ và Nam mặc mang giày hàng hiệu và mặc quần aó đắt tiền nên lên tiếng. Vũ nghe thế liền bước tới và hỏi:
– Mấy anh kêu tụi em cởi quần áo ra?
– Ù. Tụi bây phải cởi quần áo ra và lột hết vòng vàng tiền bạc để xuống đất mau. Nếu không, tao sẽ cắt cổ chúng mày.
– Dạ, dạ, để em cởi. Em sợ lắm! Đừng giết em!
Vũ vừa nói lí nhí vừa cởi dây nịt ra. Bất ngờ, Vũ cầm dây nịt nhào tới quất thằng mặt tên cầm đầu. Tiện chân, Vũ co giò đạp thằng kế bên. Thằng cầm đầu máu me đầy mặt, la hét kêu đồng bọn xông lên. Cả đám cầm dao nhào tới. Vũ bình tĩnh cầm dây nịt quất từng đứa. Còn Nhật Tân đừng ngoài bảo vệ Nam. Có hai thằng cầm dao nhào tới. Nhật Tân đá một thằng té nhào và cầm dây nịt quất thẳng mặt thằng kế bên. Vũ lúc này đã quất mấy thằng kia tơi tả. Dao nằm la liệt dưới đất. Vũ nhìn cả đám trề môi:
– Tài nghề như chúng mày mà đòi trấn lột bọn tao hả?
Cả đám rối rít lạy lục,năn nỉ xin tha mạng. Nam bắt đầu giở thói tinh nghịch, kêu cả đám cởi hết quần áo ra. Vũ biết Nam muốn giở trò gì, bèn lên tiếng:
– Đừng bày trò đó Nam! Vũ không thích đâu
– Mấy trò này vui mà, sao Vũ lại không thích? – Nam ngạc nhiên hỏi
– Vũ đã bị cưỡng hiếp quá nhiều, thân thể bấy nhầy rồi, còn vui sướng gì nữa đâu mà ngắm nhìn mấy cảnh đó?
Nam nghe Vũ nói thế, liền nắm lấy tay Vũ mà lí nhí:
– Nam quả thật quá vô tình, Nam xin lỗi. Vũ đã bị bầm dập quá nhiều, vậy mà Nam lại không nghĩ đến cảm giác của Vũ. Nam thật có lỗi với Vũ.
– Lỗi phải gì. Từ hôm bữa xảy ra chuyện đến giờ, Nam luôn kề cận an ủi. Vũ cám ơn Nam không hết hơi đâu bắt lỗi
Nam tính nói nhưng Nhật Tân đã lên tiếng:
– Muốn gì về khách sạn rồi hãy nói. Ở đây lâu không tiện.
Nam và Vũ theo Nhật Tân ra xe. Về tới khách sạn, Nam và Vũ vào phòng. Vừa đóng cửa lại, Nam ôm chầm lấy Vũ, mỉm cười nói:
– Hôm nay trông Vũ oai phong lắm! Vũ vẫn anh dũng như ngày nào
– Có phải hôm nay Nam muốn vậy không? – Vũ mặt mày nhăn nhó, chỉ tay vào Nam nói tiếp – Nam hãy nhìn lại Nam kìa! Ngựa gì mà ngựa quá mức! Đeo vòng vàng đầy người rồi đi vào những nơi hoang vắng. Bộ Nam muốn mời gọi bọn cướp đến hả?
– Nếu không làm vậy, làm sao chứng kiến tài nghệ của Vũ?
– Hôm nay khùng rồi hay sao mà Nam cố ý làm thế? Muốn chết à?
– Có Vũ ở bên cạnh, Nam làm sao mà chết được. Vũ sẽ không bao giờ để yên cho bọn cướp ra tay với Nam đâu. Nam nói thế, đúng không Vũ?
Nam vừa nói, vừa đưa tay lần lần cởi nút áo Vũ. Nam thì thầm bên tai:
– Lâu rồi, Vũ cứ lầm lầm lì lì suốt ngày. Đi chơi mà vũ vẫn cứ im lặng chẳng nói một lời. Bởi vậy, Nam mới làm thế để cho Vũ mở miệng
Áo Vũ rơi xuống đất. Nam đè Vũ nằm xuống giường và bắt đầu cởi quần. Vũ liền nhăn mặt:
– Nam tính bày trò gì nữa vậy?
– Hơn hai tháng rồi, Vũ vẫn cứ nguội lạnh. Nằm bên Nam mà Vũ cứ như pho tượng. Hôm nay, Vũ có thể cho Nam vui sướng một bữa được không?
Thấy mặt Nam có vẻ buồn, Vũ liền kéo Nam nằm xuống. Vũ nằm lên trên, nhìn thẳng vào mắt Nam và hỏi:
– Vậy chứ bây giờ, Nam muốn Vũ làm gì đây?
– Vũ đã biết Nam muốn gì rồi, sao còn hỏi? – Nam đỏ mặt
– Nhìn Nam kìa, lớn rồi mà vẫn còn mắc cỡ như ngày nào!
Vũ bẹo vào má Nam và thoáng mỉm cười. Nam hớn hở ra mặt:
– Lâu lắm rồi mới thấy Vũ nở nụ cười. Sau này, Vũ có thể cười nhiều hơn nữa không?
Vũ khe khẽ gật đầu. Nam lần tay cởi quần Vũ ra. Vũ mỉm cười hỏi:
– Nam làm gì vậy? Định hiếp dâm Vũ à?
– Liệu Nam có đủ khả năng hiếp dâm Vũ sao? Lâu rồi mới thấy Vũ cười trở lại. Hôm nay vui như vậy, Vũ có thể làm cho Nam ngây ngất không?
– Nam muốn vậy lắm hả?
Nam đỏ mặt gật đầu. Vũ mỉm cười gật đầu.
– Cũng được. Vũ sẽ chìu theo ý Nam. Nhưng phải có điều kiện.
– Điều kiện gì? – Nam ngơ ngác hỏi
– Nam phải cố gắng luyện tập võ với anh Tân. Chứ Vũ thấy Nam làm biếng luyện võ lắm. Vũ đâu thể bảo vệ Nam hoài được. Giả dụ như hôm nay, nếu không có Vũ thì sao? Có phải Nam gặp nguy hiểm rồi không?
– Nếu không có Vũ – Nam cười cười nói tiếp – Nam đâu có ngu dại đến mức đeo một đống vàng trên người rồi đi vào nơi hoang vắng
– Nam cũng quái quỷ lắm! – Vừa nói, Vũ vừa nhéo tay Nam
– Thì tại thấy Vũ cứ rầu rĩ suốt nên Nam mới dùng hạ sách như thế
– Thôi, không nói chuyện đó nữa. Trở lại điều kiện hồi nãy nè. Nam có chấp thuận điều kiện Vũ đưa ra không?
– Nếu Nam không chấp thuận thì sao? – Nam nheo nheo mắt hỏi
– Nếu thế thì Vũ sẽ nằm yên như pho tượng, không cử động gì hết.
Vũ trả lời xong, buông Nam ra, nằm lăn vào một góc. Nam nhào đến, nằm đè lên người Vũ, tay đưa vào mân mê vùng hạ bộ. Nam năn nỉ:
– Thôi mà Vũ! Đừng vậy mà! Làm người, ai làm thế!
– Sao hả? – Vũ quay đầu lại hỏi – Có đồng ý với điều kiện đó không?
– Ừ, đồng ý , đồng ý rồi mà
Nam gật đầu lia lịa. Đồng thời, Nam cởi quần lót Vũ ra luôn. Lúc này, Vũ đã khỏa thân hoàn toàn. Vũ kéo Nam nằm xuống, Vũ nhào lên trên. Đôi môi Vũ đã gắn chặt vào môi Nam. Tay Vũ bắt đầu hoạt động. Từ từ, lúc đầu là áo rồi lần lượt đến quần của Nam đã được Vũ cởi ra. Nam và Vũ đã quá hiểu nhau. Bởi thế, Vũ làm tới đâu, Nam hưởng ứng nhiệt tình đến đó. Hai cơ thể cứ quấn chặt vào nhau. Vũ từ từ đưa Nam tới đỉnh ngất ngây.
Hôm sau, Nam hớn hở cùng Vũ đi chơi tiếp. Nam không đeo vòng lộ liễu nữa. Và Vũ đã không còn rầu rĩ như hôm qua. Chìu theo ý Nam, Vũ đưa Nam đến chỗ vùng rừng núi thật hoang sơ. Và để bảo vệ an toàn cho Nam, cả Vũ và Nhật Tân đều có mang theo vũ khí phòng thân trong người.
Nam vui thích ngắm cảnh. Vũ luôn kề cận sát bên Nam. Vũ nói nhỏ:
– Ở đây, vùng rừng núi gần biên giới, thường là nơi tập trung của bọn buôn ma túy. Bởi vậy, Nam đừng vào sâu phía trong, nguy hiểm lắm
Nam nghe lời Vũ, không đi sâu vào trong. Vũ vẫn luôn đi bên Nam. Cả hai vui vẻ trò chuyện cùng nhau. Bất chợt, Vũ trông thấy Phi Hùng.
Phi Hùng đi tuần tra cùng đồng đội về thì gặp Nam, Vũ cùng Nhật Tân đang đi ngắm cảnh. Phi Hùng ngạc nhiên hỏi:
– Vũ! Em và Nam đi đâu vậy?
Vũ chưa kịp trả lời thì Nam đã nhanh nhảu:
– Em và Vũ đi chơi, sẵn tiện lên đây ngắm cảnh.
– Ở đây vùng rừng núi hoang vu vắng vẻ nguy hiểm vô cùng – Quay sang nhìn Vũ, Phi Hùng nói tiếp – Em thừa biết vùng này nguy hiểm như thế nào, sao lại còn dẫn Nam lên đây? Bộ hết chỗ để đi ngăm cảnh rồi sao?
Vũ bối rối chưa biết trả lời thế nào thì Nam đã vọt miệng:
– Thì chỗ này hoang vu vắng vẻ nên em mới đến đây chơi. Bộ em và Vũ không được phép đến đây sao?
Không muốn đôi co với Nam, Phi Hùng lại gần Vũ nói:
– Anh có thể gặp riêng em được không? Anh có chuyện muốn nói
– Anh muốn nói gì, sao không nói ở đây? – Vũ hỏi
– Nói ở đây không tiện. Em không thể cùng anh ra chỗ khác nói chuyện được sao?
– Sao không thể nói ở đây mà phải đi ra chỗ khác? – Nam thắc mắc – Bộ giữa anh và Vũ có chuyện bí mật không thể cho người khác biết sao?
Phi Hùng không trả lời Nam mà chỉ chăm chăm nhìn Vũ chờ đợi câu trả lời. Vũ lúc đầu muốn từ chối nhưng khi thấy ánh mắt của Phi Hùng quá tha thiết nên Vũ gật đầu. Vũ quay sang nói với Nam:
– Nam với anh Tân về khách sạn trước đi. Vũ đi với anh Hùng một lát rồi về
– Sao Vũ không về một lượt với Nam? – Nam có vẻ hậm hực
– Thì Vũ đi với anh một lát rồi Vũ sẽ về – Phi Hùng mỉm cười nói – Nam sợ gì vậy? Nam sợ anh bắt Vũ đi luôn sao?
Nghe Phi Hùng nói thế, Nam bối rối không biết trả lời thế nào. Vũ nhẹ nhàng nói thêm vài câu. Nam vui vẻ ra xe về cùng Nhật Tân
Vũ lên ngồi phía sau. Phi Hùng phóng mô tô chở Vũ mà lòng cảm thấy lâng lâng. Không ngờ gặp Vũ ở nơi này? Phi Hùng cứ tưởng như mình đang mơ.
Chở Vũ về phòng riêng của mình, Phi Hùng dẫn Vũ vào trong rồi đóng cửa lại. Phi Hùng âu yếm nhìn Vũ nói:
– Hôm nay, anh thấy em có phẩn tươi tỉnh không còn sầu thảm như trước
– Không lẽ anh muốn gặp riêng em chỉ để nói những lời này?
– Không phải thế – Phi Hùng nắm lấy bàn tay Vũ, khe khẽ nói – Anh có rất nhiều điều muốn nói. Thời gian vừa qua, không gặp em, anh nhớ phát điên
– Em có đáng gì đâu để anh phải nhớ?
– Có chứ em! Em có nhiều cái, nhiều thứ để nhớ, để thương lắm chứ
– Có gì đâu để anh nhớ, anh thương tấm thân bọt bèo này – Vũ buồn buồn – Thân em đã bị bầm dập tơi tả hết rồi, còn gì nữa đâu để mà thương mà nhớ
————–
Thuộc truyện: Cay đắng và ngọt ngào – Tập 5 – Chương 1 – by PhanAn
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 5 - Chương 2
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 5 - Chương 3
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 5 - Chương 4
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 5 - Chương 5
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 5 - Chương 6
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 5 - Chương 7
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 5 - Chương 8
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 5 - Chương 9
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 5 - Chương 10
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 5 - Chương 11
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 5 - Chương 12
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 5 - Chương 13
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 5 - Chương 14
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 5 - Chương 15
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 5 - Chương 16
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 5 - Chương 17
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 5 - Chương 18
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 5 - Chương 19
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 5 - Chương 20
Leave a Reply