Truyện gay: Nhà trọ có cậu bé sư tử – CHAP 7: BỆNH TÌNH CỦA MINH
Tác giả: Đắc Bình

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Nó rồ xe máy chạy nhanh trên con đường đến bệnh viện.
– Đi từ từ thôi.
Nhóc không nghe nó nói gì nhưng nó đang bắt đầu chạy chậm hơn lúc nãy, nó vừa chạy vừa nhìn vào gương thấy nhóc đang run vì trời đang se lạnh, rồi bất chợt nó dừng xe lại.
– Bận áo vào đi.
Nó cởi áo khoác nó đang mặc đưa cho nhóc.
– Thôi không sao đâu, mặc lại đi.
Nó không ngoáy lại, rồ ga một phát khiến nhóc bật ngửa ra.
– Điên hả.
Nhóc cho nó một cú vào vai nhưng nó vẫn không nói gì, nó vẫn đi nhìn về phía trước và thấy nhóc đang mặc chiếc áo khoác của nó.
– Cảm ơn tối nay.
Nó vẫn im lặng dù đã nghe được lời cảm ơn, nhưng trong đầu nó chỉ nghĩ đến tình hình của Minh bây giờ ra sao rồi và nó lo quá.
Nhóc Bình gọi lại cho bạn, đang đứng giữa bệnh viện nhóc chứng kiến nó lo lắng cho nhóc Minh nhường nào và nó đoán được phần nào tình cảm của nó dành cho Minh.
– Alo Khánh, thằng Minh nó cấp cứu chỗ nào?
Đầu dây bên kia nói và Bình gật đầu lia lịa.
– Ừ tao qua liền – nhóc cầm cánh tay nó – Đi theo em.
Nhóc dẫn Minh đến phòng cấp cứu số 2, chỉ thấy hai người đứng đợi phòng cấp cứu. Một người trẻ tuổi có mái tóc xoăn, da lắm mụn chắc hẳn là bạn của nhóc và còn một người phụ nữ ăn mặc giản dị với quần tây và chiếc áo sơ mi trắng hẳn là mẹ của Minh.
– Chào cô, Minh sao rồi cô.
Nước mắt giàn giụa trên mặt người phụ nữ đó.
– Cô không biết nữa, cô lo cho nó quá.
Nhóc bỗng ôm chặt người mẹ vào lòng mà khóc theo.
– Không sao đâu cô, nó ổn thôi cô đừng lo.
Bà mẹ nhìn nó vội lau nước mắt.
– Bạn con hả.
– Dạ bạn cùng phòng trọ của con, ảnh cũng biết Minh đó cô.
Nó ngã nhẹ đầu chào.
– Chào cô.
– Ừm, cô xin lỗi vì để hai đứa đến trong lúc trời hôm khuya khắt thế này.
– Dạ không sao đâu cô, tụi con là bạn với nhau nên phải biết quan tâm với nhau.
Nó xoa dịu bờ vai gầy của mẹ để an ủi, đôi mắt nó cũng đỏ hoe theo nhóc nhưng không thể khóc được. Hơn hai tiếng đồng hồ chờ đợi, ai ai cũng lo lắng và suốt ruột chuyện gì đã xảy ra. Bỗng bà mẹ bật dậy ôm bàn tay bác sĩ khi vừa mới bước ra khỏi phòng.
– Con tôi sao rồi bác sĩ.
Bác sĩ thở dài, mỉm cười nhẹ.
– Không sao rồi, mọi thứ đều ổn và giờ mọi người có thể vào thăm.
– Cám ơn bác sĩ, tôi cảm ơn nhiều lắm.
Nó là người vào sau cùng khi mọi người đã bước vào trong. Nó thấy người Minh quắn nhiều cuộn băng ở chân và tay vì bị gãy, thấy rách một đường ở bụng và khuôn mặt đầy vết bầm tím trông thật đáng thương. Mọi người thấy xót vô cùng, nó cũng xót xa không kém.
– Nó ngủ rồi, may là nó chưa sao cả.
Bà mẹ nắm tay Minh nhẹ nhàng.
– Má thương con lắm, ngủ ngon nhé con trai bé nhỏ của má.
Nó và hai người kia chẳng muốn nói gì thêm, chỉ muốn nhìn hai mẹ con đang nắm tay nhau thật chật. Bỗng căn phòng chợt im phăng phắc, nhóc Bình thấy đôi mắt Minh đỏ hoe và muốn nắm tay nó.
– Ổn rồi, không sao cả.
Nó gật đầu, nhóc nhìn vào đồng hồ bây giờ đã 3 giờ sáng.
– Về không?
Nó lại gật đầu, nhóc lắc đầu rồi quay sang Khánh.
– Mày ở lại chăm sóc cô và anh họ mày nha.
Nhóc quay sang nắm tay bà mẹ.
– Cô ơi giờ cô nằm giường kế bên nghỉ ngơi đi, để thằng Khánh nó lo cho.
Bà nhìn hai đứa với đôi mắt buồn.
– Không sao đâu, hai đứa giờ khuya rồi lo về đi.
– Dạ, chiều mai có gì tụi con ghé thăm.
Nhóc chào tạm biệt rồi đẩy nó ra ngoài phòng bệnh vì cứ mãi nhìn Minh đang nằm trên giường.
– Lạnh không anh?
Nó đang chở nhóc đi trên đường về nhà, lúc này nó không còn im lặng nữa.
– Không, anh không lạnh.
Rồi nhóc thì thầm bên tai nó.
– Thằng Minh nó không sao đâu.
– Ừ, anh biết rồi.
Nhóc thấy lạnh dù còn mặc chiếc áo khoác, thấy tội cho nó nên nhóc muốn cởi áo ra ngoài chịu lạnh như nó.
– Trời lạnh mặc vào đi.
Nó thấy nhóc cởi áo khoác ra ngoài.
– Lo chạy xe về đi, cũng gần tới nhà rồi.
Nó thở dài phả khói vào mặt nhóc ở đằng sau, nó mặc kệ cứ chạy xe chạy thẳng về nhà.
Về tới nhà, nhóc vẫn thấy nó loay hoay trên giường ngủ vì trằn trọc nghĩ đến Minh.
– Bình, Bình.
Nó muốn nghe xem nhóc đã ngủ chưa.
– Sao anh?
– Chưa ngủ hả.
– Chưa.
– Muốn nói chuyện không?
– Chuyện gì vậy anh?
Nhóc thấy nó im lặng.
– Sao, nói đi.
Nó vẫn im lặng rồi nó nói chậm rãi.
– Hình như anh thương nhóc Minh thật rồi.
Giờ đến nhóc cũng im lặng.
– Sao em lại im lặng.
Nó vẫn thấy im lặng và đoán chắc nhóc đã ngủ rồi. Trời cũng bắt đầu mờ mờ sáng, nó đang suy nghĩ hay là nó đến bệnh viện ngay lúc này luôn. Thế là nó bật dậy đi đánh răng rồi thay quần áo.
Nó bắt xe buýt chạy thẳng tới bệnh viện, nó bước nhẹ nhàng tới phòng bệnh của nhóc Minh. Nó không thấy bà mẹ chỉ có mỗi mình Khánh đang trông coi.
– Chào anh, anh qua đây chỉ có một mình à.
– Ừm anh lo lắng cho Minh, mẹ của Minh đâu em?
– Dạ dì đi về nhà lấy đồ rồi chút nữa quay lại đây.
– Ra vậy – nó nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Khánh – Giờ em mệt rồi, em chợp mắt xíu đi để anh coi Minh cho.
– Dạ anh coi ảnh nha, có gì anh gọi em liền nha.
Khánh đứng dậy leo lên giường kế bên ngủ thay ghế cho nó ngồi. Nó thấy Minh vẫn ngủ ngon lành, nhìn khắp cơ thể bị thương nó thấy đau thế không biết, mặc dù mối quan hệ giữa nó và Minh chỉ là bạn bè thôi nhưng nó thương Minh từ cái ngày lần đầu gặp thằng nhóc này rồi. Nó nhìn vào bàn tay của nhóc Minh, nó không biết có nên nắm bàn tay của Minh không và rồi nó nắm tay luôn, nó hành động theo trái tim của nó thôi. Lúc này hai bàn tay đang nắm vào nhau, nó cảm thấy ấm áp và bớt lo lắng hơn đi.
– Sớm khỏe nhé em.
Bà mẹ chợt bước vào phòng thấy hai người nắm tay nhau.
————–
Thuộc truyện: Nhà trọ có cậu bé sư tử – by Đắc Bình
- Nhà trọ có cậu bé sư tử - CHAP 2: NGÀY ĐẦU TIÊN
- Nhà trọ có cậu bé sư tử - CHAP 3: AI ĂN BÁNH CỦA NHÓC
- Nhà trọ có cậu bé sư tử - CHAP 4: SỰ GIẬN DỮ CỦA SƯ TỬ
- Nhà trọ có cậu bé sư tử - CHAP 5: CÀ PHÊ VỚI NHÓC MINH
- Nhà trọ có cậu bé sư tử - CHAP 6: HỒ SƠ XIN VIỆC
- Nhà trọ có cậu bé sư tử - CHAP 7: BỆNH TÌNH CỦA MINH
- Nhà trọ có cậu bé sư tử - CHAP 8: MỘT CÁI ÔM YÊU THƯƠNG
- Nhà trọ có cậu bé sư tử - CHAP 9: MỘT ĐÊM NGỌT NGÀO
- Nhà trọ có cậu bé sư tử - CHAP 10: KẺ THỨ BA
Leave a Reply