Truyện gay 17+: Cáo trên giường – Chương 9

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tôi đã chăm sóc Lắc, như chăm sóc đứa con của mình vậy.
Con chó con ban đầu có phần rụt rè. Tối đến, lạ chỗ, nó kêu ăng ẳng làm kinh động dãy trọ khiến Cáo phải dỗ dành mãi mới chịu nằm gọn. Trong bóng tối vĩnh hằng, đôi tai tôi nghe thấy tiếng Lắc rục rịch trong cái ổ được làm từ chiếc gối cũ. Tiếng nó uống nước. Tiếng bàn chân nó cào vào cửa đòi ra ngoài. Cả âm thanh rên rỉ mỗi khi buồn chán. Tôi cảm giác như nó là đứa con nhỏ bé do chính bản thân tôi tạo ra vậy. Một gia đình nhỏ. Tôi, Cáo và cún Lắc. Trong thoáng chốc, tôi sững sờ, nhận ra sao tổ ấm đơn sơ nhưng sao lại hạnh phúc như vậy. Ngoài kia, Cáo đang làm việc bốc vác cực khổ, kiếm từng đồng tiền nhỏ, đứng giữa cuộc đời bấp bênh. Còn tôi ngồi đây, trước cái máy đánh chữ dành cho người mù cùng chú chó nhỏ. Tôi nhận ra, dạo này tôi không còn nhớ đến Thiện nữa. Dường như, tôi đang bước ra cái lỗ hổng mà bao lâu nay mình chôn giấu để hướng về Cáo. Tôi yêu hắn quá. Tuy nhiên, cái tình yêu ấy không hoang sơ như Thiện. Nó không cồn cào, không day dứt. Trái ngược, nó bình yên dễ chịu. Một cuộc sống bình ổn, không có quá nhiều thăng trầm trong mối tình hai người. Đàn ông ích kỷ lắm. Họ chỉ muốn người yêu thuộc về họ mãi mãi. Thậm chí khi chia tay và gặp lại người cũ bên kẻ khác vẫn thấy bực bội khó chịu. Tôi biết, dẫu Cáo không nói, nhưng hắn đã chịu thương tổn rất nhiều bởi quá khứ của chính tôi. Bây giờ,tôi chỉ sống cho hắn và Lắc thôi.
Mỗi ngày trôi qua, tôi viết lại những kỷ niệm của mình với Cáo. Mọi thứ khá êm dịu. Không có những cuộc cãi vã hay tranh luận quá gay gắt. Thỉnh thoảng, hắn bực dọc vô cớ, có rượu vào thì nói không dứt. Chỉ có điều,tôi chẳng trách được hắn. Cáo sinh ra đã chịu cực khổ từ lâu. Hắn sống đơn giản, vô tư, chẳng phải bận tâm nhiều ngoài cái ăn ở. Có lẽ so với cái tuổi đôi mươi, lối sống của tôi và Cáo sẽ nhanh chán. Nhưng chỉ có những người bước ra bể bão tố, mới hiểu bình yên quý giá thế nào. Đã quá đủ cho những sân hận trên đời này…
Rồi từ từ, Lắc cũng bắt đầu quen với môi trường mới. Buổi sáng trước khi đi làm, Cáo thường bế Lắc vào giường, để nó nằm bên tôi. Con vật khẽ hít mũi khịt khịt như đánh hơi, rồi sau đó, chiếc lưỡi thô ráp liếm liếm bàn tay tôi. Nó vẫy đuôi, đánh thức tôi dậy bằng tiếng sủa ư ử còn non nớt. Trong khi đó, Cáo cười khanh khách.
– Chó gì mà khôn dữ bây!
Tôi quay sang ôm nó.Lắc nằm im ru trong lòng tôi như một con thú nhồi bông ngoan ngoãn. Tôi sờ vào bộ lông, khẽ nhăn mặt.
– Lắc có mùi rồi, hôi quá!
– Thế à? Để anh tắm cho nó rồi cưng đặt nó ở cửa sổ hứng gió nhé!
– Thôi..anh đi làm đi! – Tôi cản – …để đó cho em.
Cáo hôn tôi, hắn thì thầm:
– Cưng giỏi quá.
Thế rồi, đột ngột hắn hỏi:
Yêu anh không?
Câu hỏi đột ngột của Cáo khiến tôi hẫng lại trong phút chốc. Thế rồi, tôi bật cười khinh khích. Đặt con chó xuống đùi, tôi quàng tay qua cổ hắn.
– Có.
Hắn im lặng trong phút chốc. Và rồi, lần đầu tiên, Cáo hỏi về người đó:
– Thằng đó tên gì?
Phân vân, tôi ậm ừ. Trong thâm tâm, chẳng hiểu vì sao tôi không muốn nhắc đến Thiện. Không phải cậu là người đã khiến tôi đau lòng. Chỉ là vết thương còn đau, ta cố quên đi sự hiện diện của nó, bởi khi chạm đến sẽ nhận ra lỗ hổng còn sưng tấy đớn đau. Thế rồi, khi cảm nhận hơi thở của Cáo đang mơn man trên da mặt mình, thì lời nói trong tôi cứ tuột ra, chẳng thể cản lại.
– Tên Thiện.
– Thế nó trông thế nào? – Hắn nói bằng giọng tò mò hơn là tức tối.
Tôi lúng túng:
– Ừm… đại loại là cao to đen hôi…mái tóc thì cứ húi sát chỉ còn vài phân thế này này… – Vừa nói, tôi vừa đưa hai tay ra để miêu tả lại cho hắn – …mỗi lần em mắng cậu ta là mặt Thiện lại phụng phịu nói là “tớ có làm gì đâu”…
Tôi không hề biết rằng khi kể về những kí ức đó, một nụ cười vương trên gương mặt tôi. Khi nhận ra điều đó, tôi lúng túng. Trực giác mách bảo tôi rằng Cáo đã thấy biểu hiện ấy. Đàn ông khi yêu, họ chiếm hữu đến khủng khiếp. Họ không dễ chấp nhận người tình chưa dứt bỏ quá khứ. Tất cả mọi lời “anh không sao” đều chỉ là lời nói đầu môi. Tận sâu tâm khảm, họ giận, nhưng rồi, lại kiềm bản thân chạy theo dòng cảm xúc tiêu cực ấy.
– Em…xin lỗi – Tôi lúng túng – …chỉ là…Với em Thiện đã trở thành một phần quan trọng. Không có Thiện, không có em ngày hôm nay.
– Thế đã bao giờ em ân hận vì đã yêu Thiện không?
– Ừm…có! – Tôi ấp úng đáp.
Tôi nghĩ rằng Cáo sẽ im lặng. Hoặc hắn sẽ hôn tôi lên cổ, sau đó bỏ qua mọi chuyện. Nhưng rồi, Cáo lại cười khanh khách một cách khó hiểu. Tôi nhăn mặt . Nhưng rồi, hắn ôm tôi vào lòng, khẽ xoa đầu tôi như một đứa trẻ đang nũng nịu.
– Cưng không cần thiết phải nói xạo thế… – giọng hắn trầm hẳn đi – …Em chưa bao giờ ân hận khi yêu Thiện. Thậm chí, Thiện có đối xử thậm tệ với em thế nào, em vẫn yêu. Thú thật, anh có ghen. Em thử nghĩ xem, khi người ta yêu thương hết mực mà cứ tơ tưởng đến thằng khác…để thằng đó làm khổ em thật sự rất khó chịu. Em thì cứ ngây thơ, nghĩ đến thằng đó đến dại khờ, còn anh thì nhìn em vô hồn thế này…Nhưng mà, anh không bỏ đi được, Phát ạ! Càng tức khi biết đó không phải là lỗi của em, bởi tình cảm làm sao gượng ép được. Nên là… – hắn thở dài – …anh sẽ chờ. Vì anh biết, khi xóa hết mọi nghĩ suy về Thiện, em sẽ yêu anh thôi…
Tôi gật đầu không đáp. Thật tâm, tôi có chút giận Cáo. Hắn không hiểu tôi. Bởi lẽ, Thiện có thể hoàn hảo. Có thể suốt cuộc đời này, tôi chẳng bao giờ có thể gạt bỏ cậu khỏi tâm trí mình. Nhưng rồi thì sao? Mọi thứ chỉ là những ân tình của quá khứ. Thiện là kẻ tôi dốc lòng để yêu, nhưng Cáo là kẻ tôi nguyện sống suốt đời. Một kẻ là đam mê của quá khứ, một người là cánh cửa của tương lai. Thế rồi, tôi nghĩ Cáo sao có thể nghĩ nhiều như vậy. Cáo yêu bản năng lắm. Chính vì điều đó khiến tôi yêu hắn. Yêu khủng khiếp. Một kẻ không quá khứ, không tương lại. Chỉ có hiện tại vô tư ở lại sao những hoang mang.
Nhưng rồi, mọi chuyện cũng đến lúc kết thúc. Qúa khứ sẽ khép lại, chỉ có điều, nó xảy đến theo cách mà tôi và Cáo đều không thể ngờ tới được. Sự việc bất ngờ ấy khiến tôi nhận ra mình yêu Cáo đến mức có thể hi sinh tất cả vì hắn…
Truyện gay 17+: Cáo trên giường – Chương 10
Tôi bắt đầu manh nha ý tưởng tiểu thuyết mới từ câu chuyện đời của mình. Mỗi ngày, tôi miệt mài viết lại cảm xúc đang trôi qua, nhận ra dẫu chẳng có gì đổi khác, nhưng chẳng hiểu sao nó khiến tôi cảm thấy thật ý nghĩa. Tôi giặt đồ, phơi những chiếc áo của Cáo ra trước cửa sổ. Mỗi ngày, khi nắng chiếu rọi hâm nóng nhiệt độ căn phòng lên cao, tôi lại đưa Lắc đi tắm và sưởi ấm. Tôi ngồi trước khung cửa sổ mà mãi luôn chỉ có một màu tăm tối, đôi tay ve vuốt con cún con đang nằm im lìm trong lòng mình. Lắc khá ngoan. Có vẻ như, nó là một con cún trầm lặng và thích hơi người. Nó liếm láp gương mặt tôi mỗi buổi sớm mai, rồi sau đó rên ư ử đầy phấn khích. Phần còn lại trong ngày, nó đùa giỡn với quả bóng dành riêng cho mình. Cáo cũng bắt đầu hình thành trong hắn một thói quen mới. Khi về nhà, hắn xoa đầu con chó thật mạnh. Thỉnh thoảng, Cáo để tay cho Lắc cắn rồi cười phấn khích. Hắn cũng sắm cho Lắc một chiếc áo màu hoa cùng đôi giày bằng da. “ Trông thằng nhỏ điển trai lắm” hắn nói với tôi như thế.
Tôi cũng hình thành một thói quen mới là dẫn Lắc đi dạo quanh khu trọ. Nó không phải là chó dành riêng cho người mù, nhưng dường như, Lắc cũng cảm nhận được khuyết điểm của tôi. Nó thong dong đi trước, chậm rãi và không làm vướng chân tôi chút nào. Mỗi lần như thế, tôi cứ hình dung mông nó lắc qua lắc lại, cái đuôi cong cớn lên đầy khiêu khích. Lắc của tôi và Cáo sẽ đi vênh mặt lên, đôi mắt sáng long lanh dưới nắng nóng Sài thành. Kì lạ làm sao, nó không bao giờ quậy phá hay cứng đầu. Đôi khi, tôi muốn thốt lên “Lắc ơi, mày có phải là người không đấy?” Nhưng rồi, con chó lại rên ư ử, như tiếng nói câm lặng của một kẻ mất đi giọng mình.
Tôi cũng bắt đầu học khâu vá những kiểu đơn giản. Dựa theo trực giác, tôi đo đạc vải vóc sao cho vừa vặn nhất với con chó. Chọn một miếng vải còn mới mà Cáo bảo có màu nâu sô cô la, sau đó tôi cắt ngắn lại. Khó khăn nhất là đo đường kính của hai chân áo trước. Sau một lúc đo lường, cuối cùng Lắc cũng có thể xỏ hai chân trước vào trang phục dành riêng cho mình. Sau đấy, tôi làm nốt hai chân sau. Tiếp theo, tôi cắt một miếng vải màu đen và làm thành một chiếc cà vạt ngăn ngắn. Dẫu không thể nhìn thấy diện mạo của con chó, nhưng tôi có thể hình dung nét mặt ngơ ngác của nó. Nựng gương mặt bé bỏng ấy trong lòng tay mình, tôi cảm thấy cuộc đời thật an yên.
Thế rồi một ngày, Lắc bỏ ra ngoài. Tỉnh dậy, thấy Cáo đã đi làm từ lâu. Tôi quờ quạng xung quanh nhưng không thấy bóng hình quen thuộc nằm sát bên mình mỗi sáng bình minh. Tôi gọi tên con chó. Nhưng đáp lại, chỉ là những âm thanh vô nghĩa đang rền rĩ dưới cái nắng gắt chói chang của Sài Gòn. Tôi lặng đi trong chốc lát, lắng nghe tiếng quạt chạy rì rì trên đầu mình. Sau đó, tôi gọi tên Lắc. Vẫn không thấy tiếng đáp trả.
Rời khỏi giường, tôi đi về phía tay phải năm bước chân. Chạm vào thành cửa, tôi nhận ra Cáo đã quên đóng cửa chính khi đi làm. Lúc ấy, trong lòng tôi thoáng chốc bực bội. Có lẽ, do hắn dậy trễ. Trong không khí, thoảng có mùi trứng chiên. Tôi lùi lại ba bước, sau đó bước lên phía trên khoảng một gan bàn chân. Ngồi xuống chiếc ghế gỗ, tôi chạm tay vào thành bàn, cảm nhận vị thơm của gạo. Bỗng nhiên, tôi thấy thương Cáo kinh khủng. Vẫn thói quen ấy, hắn nấu cơm mỗi sáng khi tôi ngủ quên. Các món ăn vẫn vậy, đơn giản,đôi khi mặn nhạt thất thường nhưng vẫn là thành quả vụng về của Cáo. Suy nghĩ ấy khiến tôi bình tâm hơn. Mỉm cười nhẹ nhõm ,tôi cầm đũa, tính gắp một ít vào khay đựng thức ăn của Lắc. Nhưng rồi, từ bên ngoài, tiếng kêu ăng ẳng của con chó khiến tôi rùng mình.
– ĐM, CÁI GIỐNG CHÓ GỚM GHIẾC!
Tiếng người phụ nữ có đứa con nhỏ hôm nọ lại vang lên. Bên ngoài, tiếng kêu của Lắc vang lên không ngớt. Bàng hoàng, Tôi đứng dậy, quờ quạng tay, lao nhanh về phía cửa. Loạng choạng bước xuống từng bậc cầu thang, tôi tìm về phía có tiếng kêu ấy. Trong bóng tối bốn bề ấy, tôi nhớ lại ngày xưa. Cái cảm giác mất đi người mình yêu. Khi Thiện rời bỏ tôi, để lại một khoảng trống không bao giờ lạnh. Vùng vẫy một mình, tôi nhận ra lúc đó tôi chỉ có một mình. Giống như Lắc bây giờ. Tôi tự nhủ nó chỉ là một con vật không nghĩ suy, tại sao lại đối cử với nó như vậy.
Rẽ phía bên trái, âm thanh thống thiết càng rõ rệt. Tôi chạy về phía trước, miệng hoảng hốt gọi tên Lắc. Thế rồi, tiếng kêu ấy ngừng bặt rồi lại thốt lên ai oán. Tuy vậy, trong giọng điệu ấy, tôi nhận thấy con chó đang dần bình tĩnh lại. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình mạnh mẽ như lúc đó. Hơn cả một con vật, tôi hình dung như Lắc là đứa con mà chính tôi đứt ruột sinh ra. Nó vui, tôi cũng vui. Nó buồn, tôi cũng buồn.
Tiến sát lại đống bông đang gục gù dưới chân mình, tôi ôm lấy nó, hốt hoảng kêu lên:
– Lắc, có sao không! Trời ơi, sao thế này… – Tôi gào lên khi thấy mắt trái của con chó ướt đẫm. Trực giác mách bảo tôi rằng, chất lỏng ấy là máu.
Từ sâu phía bên trong, một cái gì đó ngấm ngầm trỗi dậy. Hơn cả cơn giận dữ, nó là ngọn lửa đã im ỉm nằm sâu phía bên trong. Khả năng bảo vệ trước cuộc sống được kích hoạt. Chưa bao giờ tôi có cảm giác muốn giết ai đó như trong khoảnh khắc này. Chưa bao giờ tôi khao khát sức mạnh như vậy. Siết chặt những ngón tay, tôi nhìn vào khoảng tối đó, nghiến chặt răng mà rít lên như một con thú dại:
– Ai làm, hả? AI, ĐỨA NÀO LÀM, HẢ?
Từ phía trước tôi, cái giọng eo éo của người đàn bà bữa nọ vang lên. Từng câu từng chữ như được chắt lọc ra từ cái vũng bùn ghê tởm tận sâu trong con người tàn độc ấy.
– MẸ, MÀY THẢ CHÓ TÙM LUM, TAO CHƯA GIẾT CHẾT NÓ LÀ MÀY. THẤY KHÔNG? ĐÃ MÙ, ĐÃ PÊ ĐÊ RỒI CÒN NUÔI CHÓ. TAO THỌC MỘT MẮT CHO NÓ MÙ GIỐNG MÀY CHO MÀY BIẾT…
Không đợi bà ta nói hết câu,tôi đã gào lên một tiếng dữ tợn. Chưa bao giờ tôi bất chấp tất cả mọi thứ như vậy. Tôi và Cáo đã làm gì? Con chó làm gì nên tội? Tôi không cho phép ai đụng đến người mà tôi yêu thương. Dù đó là ai, tôi cũng sẽ bất chấp tất cả.
Như một con vật hoang dã bung mình khỏi chuồng, tôi lao đến túm lấy tóc người đàn bà, sau đó lẳng một cú thật mạnh. Bà ta hét lên.
– ỐI TRỜI ƠI, ĐÁNH NGƯỜI, PÊ ĐÊ ĐÁNH…
Câu nói ấy tắc nghẹn trong cuống họng khi tôi cào thẳng vào gương mặt vô hình ấy. Sau đó, tôi đánh túi bụi. Người đàn bà điên tiết tát thẳng vào mặt tôi một cái thật mạnh. Choáng váng, tôi ngã vật ra sau. Xung quanh, những tiếng xì xầm xung quanh vang lên. Con chó nhỏ vẫn kêu ăng ẳng đầy lo âu. Nhưng tôi bất chấp tất cả. Tôi rú lên, điên tiết và loạn trí:
– BÀ ĐỤNG ĐẾN LŨ PÊ ĐÊ CHÚNG TÔI, TÔI GIẾT BÀ NGHE KHÔNG, HẢ, HẢ?
Người đàn bà sấn tới, tát một cú nữa vào mặt tôi. Không nhìn thấy đường, tôi lãnh trọn đòn đáp trả. Nhưng chẳng hiểu sao, tôi không thể thốt lên một tiếng đau đớn. Bình tĩnh đến lạnh người, tôi vùng vẫy, những ngón tay co lại, thọc vào tai bà ta. Người phụ nữ rú lên. Càng lúc, tôi càng hăng máu. Tôi vung tay đánh một cú thật mạnh, sau đó túm lấy tóc mà giật hết sức mình. Cứ mỗi cú đánh, tôi gào thét như kẻ dại.
– CON CHÓ CÓ TỘI GÌ HẢ? PÊ ĐÊ THÌ SAO HẢ?
Tôi nhận ra mình không cho phép ai xúc phạm Cáo. Hắn xứng đáng một cuộc sống tốt chứ không phải mang cái kiếp đồng bóng của thiên hạ. Chưa bao giờ, tôi nhận ra dư luận thật sự đáng sợ như thế nào. Vì ghét bỏ, người ta có thể đánh một con chó. Vì thói ganh đua, người ta có thể làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của mình. Tôi sẽ không cho phép lũ người đó phá hoại gia đình của mình. Tôi sẽ không bao giờ để mất Cáo như cái cách Thiện đã bỏ rơi tôi.
Chẳng biết từ lúc nào, những giọt nước mắt đã giàn giụa trên gương mặt. Tôi điên cuồng giật tóc, tát, đánh liên tục, tưởng chừng như mọi sức lực suốt bao năm qua đều trút hết vào cuộc đánh nhau tàn nhẫn đó. Tôi không cảm thấy đau khi người đàn bà đó đánh lại mình. Nó chỉ khiến tôi thêm cuồng loạn và điên tiết. Tôi muốn xé nát cái vòng vây xung quanh mình, xé nát gương mặt tàn bạo của người đàn bà kia. Tôi muốn cho bà ta biết cái cảm giác mù lòa kinh khủng như thế nào. Bà ta không có quyền làm thế với tôi.
Cáo là của tôi.
Lắc là của tôi. Và tôi không cho phép ai phá hoại tổ ấm của mình.
Bất ngờ, một bàn tay lực lưỡng kéo tôi ra khỏi người đàn bà. Tôi vùng vẫy. Nhưng rồi, khi cánh tay lực lưỡng ấy ôm chặt vào lòng, dúi đầu tôi vào bộ ngực đậm mùi đàn ông ấy, tôi bỗng muốn gục xuống. Cả người tôi run lên bần bật. Tiếng người đàn ông đó gào lên, và tôi nhận ra đó là người chủ trọ của Cáo.
– Cô làm gì vậy hả, đánh một thằng mù với con chó sao? Dọn đồ ngay, BIẾN. TÔI KHÔNG CHỨA CHẤP HẠNG NGƯỜI NHƯ CÔ…
Bà ta gào lên, căm phẫn, nhưng tiếng gầm của người đàn ông đã chấm dứt tất cả. Tôi có thể cảm nhận hơi ấm của một người mạnh mẽ chống chọi mọi giông tố. Người chủ nhà nhấc bổng tôi lên, sau đó đưa tôi ra sau lưng. Đầu tôi áp vào gáy ông ta. Tôi có thể ngửi thấy cái mùi mồ hôi quen thuộc như những lúc nằm cạnh Cáo. Cái mùi này cũng ám ảnh tôi khi còn mặn nồng với Thiện và Hiếu. Thì ra, những người ta yêu thương đều có chung một mùi vị không thể quên. Nó ăn sâu vào giấc mơ, trong từng nếp sống, trở thành một phần quen thuộc. Tôi lại quay về cái cảm giác yếu đuối cần ai đó bảo vệ. Tôi ghét trở thành gánh nặng của kẻ khác. Nhưng chẳng hiểu sao, khi nằm gọn trong vòng tay Cáo, tôi chỉ ước mình mãi nhỏ bé như thế, mãi chỉ là một bóng hình phía sau cuộc đời của hắn. Không màu mè. Không nổi trội. Chỉ đơn giản là những gì không thể thiếu, dẫu ngoài kia có biết bao hào quang, giông tố…
Người chủ trọ đưa tôi vào giường cùng con chó. Ông lấy một tấm vải từ góc nào đó trong nhà, sau đó lấy kéo cắt một miếng và nói gọn lỏn “ băng mắt con chó lại. Xây xước chứ không sao đâu”. Tôi gật đầu. Thậm chí lúc ấy, tôi không thể thốt lên tiếng cảm ơn. Dẫu lạnh lùng, tôi vẫn nhận thấy cái chất âm ấm trong giọng nói khô khốc ấy. Thế rồi, ông ta bật điện thoại, gọi cho Cáo.
– Mày về nhà đi…ừ, có chuyện… thằng Phát bị đánh…không sao, nó ổn. Mày về cho nó yên tâm.
Thế rồi ông ta cúp máy. Không gian bỗng chốc im sững trong chốc lát. Rồi tiếng thở dài vang lên. Bàn tay to lớn khẽ xoa đầu tôi , sau đó lặng lẽ bước ra ngoài. Khi đóng cửa lại, tôi ôm chặt Lắc trong tay. Con chó đã thôi kêu. Nó tựa đầu vào ngực tôi, hai chân khẽ khều lên cổ tôi như muốn chứng tỏ là nó ổn, không sao cả. Chính lúc ở một mình đó, người tôi bắt đầu run lên bần bật. Tôi bật khóc nức nở. Kí ức sau sáu năm về Thiện, khi cậu quyết định bỏ tôi nơi góc tối hoang vắng, chợt hiện về…
Zui zui says
Truyện hay lắm tg viết tiếp đj ủg hộ tg