Truyện gay hay Anh Hàng Cháo – Chương 5
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Ừ đó, có sao không? Thôi về nha, đau bụng quá, Trí chạy mày.
Thằng Trí lúc này mới đề máy cho xe chạy, tôi cảm giác bàn tay thằng Khánh từ từ xa dần trên lưng vai tôi, mắt nó đượm buồn và có vẻ miên man suy nghĩ. Lòng tôi bỗng nhiên cũng nhói lên một cảm xúc không vui gì đó rất khó tả. Trút nỗi bực dọc ấy bằng một cú nện lên lưng thằng quỷ Trí khốn nạn, tôi gầm lên:
– Mày điên hả? Tao kêu tới quán chạy nhanh lên sao tự nhiên lại dừng lại hả? Lần sau mà còn như vậy là đừng trách tao đó.
Nó cũng ráng gân cổ cãi lên:
– Tại anh đó chặn xe giữa đường chứ bộ, làm sao mà chạy được…
– Lũi đại vô nó…
– Anh hay quá ha, sao không giỏi chạy đi rồi lũi… được cái miệng nói không hà..
Tôi và thằng Trí vừa cãi nhau cho tới khi chiếc xe khuất tầm mắt quán cháo đó một chút thì có một tai nạn nhỏ xảy ra. Mấy thằng đi tắm chung về trước tôi đang dừng xe lại vì bị 3 thằng nhóc cở tuổi tụi nó chặn đường gây sự. Tôi nhảy xuống xe đi tới quan sát tình hình. Tôi ghét động trời cái chuyện đánh lộn đánh lạo sẳn là thằng lớn nhất tôi dạt đám nhỏ ra rồi tiến tới hỏi:
– Chuyện gì đó mấy đứa?
Thằng Kiệt chung đám tôi nói:
– Em đang chạy cái thằng này nó nhảy ra chặn xe em…
Tôi hất hàm quay qua thằng nhóc kia hỏi:
– Nó làm gì mà cưng chận xe nó vậy?
Thằng nhóc nhìn thấy tướng tá của tôi cũng hơi ớn nhưng vẫn trả lời bằng cái giọng hết sức sấc láo:
– Ai kêu nó chạy xe ngang qua đây nẹt pô mà cái mặt kênh kênh với tụi này chi?
Tôi phì cười:
– Trời ơi, nhóc ơi là nhóc, chuyện con nít con nắc, nó nẹt pô kệ nó, nó kênh ai mặc xác nó cưng để ý chi… đường này là đường công cộng mà!
Thằng nhóc vẫn ương ngạnh:
– Nhưng mà đây là chỗ của tụi này, rừng nào cọp nấy!
Tôi đưa tay định vuốt đầu anh chự nhưng nó né được:
– Trời ơi, con nít quỷ, bày đặt thói giang hồ… giải tán đi. Tưởng chuyện gì, để anh nói nó mốt không nẹt pô nữa thì được chứ gì?
Hai thằng kia sừng sỏ:
– Ông là ai ở đâu xen vô chuyện của tụi này? Đừng tưởng tụi này sợ nha.
Tôi quay qua hai thằng kia:
– Trời đất? Rồi 3 cưng tính làm gì? Tính đánh nguyên đám tụi này luôn hay sao? Tao bóp mũi tụi bây chết ngắt hết bây giờ? Nhà cửa tụi bây đâu?
Bực mình, tôi hết anh anh em em mà chuyển sang mày tao với lũ này luôn. Hai thằng kia có vẻ giang hồ hơn thằng còn lại:
– Thằng lớn này láo quá, đập nó luôn bây?
– Ý trời… dám kêu anh mày như vậy hả? Còn đòi đập tao nữa hả? Ngon quá ta!
Lũ nhóc bên tui nhao nhao lên:
– Anh Hưng tránh ra đi, để ba thằng này cho tụi em…
Tôi bực dọc:
– Dẹp, không có đánh lộn, đánh trúng gì hết. Ba má tụi bây đâu?
Hai thằng nhóc kia cơn cơn cái mặt thấy ghét thiệt:
– Có ngon thì solo từng thằng cho quân tử nè, đừng có cả đám đánh 3 đứa thì nhục lắm. Còn ông này lớn thì đứng ra một bên, dân chơi mà đem ba má ra hả? Nhào vô bây!
Vừa nói một thằng trong đám nó móc một cái cây tròn tròn có cọng dây chính giữa hai bên khúc gỗ ngắn (côn) từ sau lưng áo rồi phan 1 cái vô đít tôi đau như bị má đánh đòn. Cũng hên là ngay phần mềm chứ ngay xương chắc có nước chết. Quá bất ngờ vì cú đánh đó tôi la làng lên như heo bị cắt tiết. Còn đám nhỏ đi chung tôi thì nhào vô nắm đầu 3 thằng kia và một trận hỗn chiến đầy bụi đất đỏ chuẩn bị bắt đầu thì…
Bốp! Một bàn tay nào đó gõ lên đầu thằng nhóc vừa đánh tôi, nắm lỗ tai nó kéo lên làm nó nhăn méo mặt. Đó là thằng Khánh! Nó từ ở đâu tới? Nhìn lại thì thấy thằng Trí đang vừa tắt máy xe. Khánh lúc này can lũ nhóc ra hết, giáng cho 2 tên nhóc còn lại mỗi thằng 1 cái bạt tay. Trong khi tay kia vẫn còn nắm lỗ tai thằng còn lại. Sau đó Khánh nhìn vô con đường nhỏ phân chia 2 đám ruộng gần đó la lớn lên:
– Bác Mười ơi! Anh em thằng Tài đánh lộn nè.
Truyện gay hay Anh Hàng Cháo by PchyMew & thangbebanchuoi2007 Chưa đầy năm phút sau bóng dáng một người phụ nữ phốp pháp cầm cây chổi lông gà chạy ra. Không cần hỏi đầu đuôi gì bà ta đánh tới tấp cây chổi vô 3 thằng nhóc kia miệng thì chửi thề đủ thứ kiểu. 3 thằng nhóc mặt mày tái méc chạy vô con đường nhỏ đó rồi khuất bóng hẳn theo người đàn bà ấy. Tội thằng nhóc đánh tôi bị Khánh nhéo lỗ tai đỏ rần rần. Lũ nhóc còn lại thấy cảnh tượng đó thì cười rú lên, chọc ghẹo, nhái giọng chửi của người đàn bà kia. Mãi đến khi tôi tằng hắng một cái tụi nó mới chịu im. Tôi xoa xoa cái đít rồi nhảy lên xe thằng Trí rồ máy chạy về. Mặc nhiên coi như chưa có sự xuất hiện của thằng Khánh. Trên đường về tôi lại tra tấn thằng Trí:
– Mày rãnh gớm, ăn cơm nhà làm chuyện thiên hạ hả? Ai kêu mày chở thằng đó lại?
– Em hổng chở lại chắc anh bị đánh mềm mình rồi. Ở đây mà không quen biết ai, tụi nó ba gai chết.
– Tao không mượn chở thằng kia lại, hiểu chưa?
– À nãy anh bị quất cây côn vô đít anh kia ảnh nhìn thấy cảnh đó là ảnh nhảy xuống xe nhào tới thằng nhóc kia liền, y như phim… mà nhìn cái mặt ảnh lúc đó dữ tợn ghê lắm!
Hôm sau Chủ Nhật tui bắt thằng Hiếu chở chứ không cho thằng phản phé Trí chở nữa vì lòng tin của tui dành cho nó đã cạn sau vụ việc vừa xảy ra. Bữa nay cảnh tượng vẫn “u như kỹ”.
Mắc ông bà ông vãi gì mà đang trưa nắng chang chang thằng Khánh vẫn đứng lóng ngóng trước nhà, nhìn cái cách phơi củi của nó trông xạo xạo thế nào ấy, tay chân nó rõ ràng hình như đang thừa thải thế nào ấy, quơ quơ mấy nhánh cây không không chút sinh lực. Liếc thấy nó, tui kêu thằng Hiếu chạy nhanh lên, tội nghiệp thằng nhỏ nghe lời tôi vọt ga thật mạnh, đường đá đỏ ghồ ghề, ghập nghềnh mà chạy kiểu này thì chỉ có nước bay tốc trán. Dằn sốc muốn chết tôi chỉ dám bấu tay vào yên xe chứ không dám la lớn sợ gây ra tiếng động.
Lúc ngang qua, tôi liếc nó, nó ngẩn mặt lên nhìn tôi, lập tức nó mỉm cười liền, cái nụ cười thấy ghét hay ba gai với tôi. Tôi đắn đo là nên đáp trả lại nó bằng phản ứng gì đây? Cười hay làm lơ? Rất tiếc là xe đã chạy qua mặt nó khi tôi còn chưa kịp nghĩ ra và tôi tự hỏi lòng cái biểu hiện trên mặt tôi lúc ngang quá nó là sao nhỉ? Mình có quá đáng, vô lý và khùng điên gì không? Chắc chắn chuyện liên quan tới việc làm mai con Thu không phải là lý do tôi giận và trốn tránh vợ chồng nó, đó dường như chỉ là cái cớ cho tôi bám víu vào mà thôi. Nói giận vợ chồng nó cũng rất thiếu chính xác. Một người thôi! Ai nhỉ? Mặc kệ.
Tôi lắc đầu xua tan những ý nghĩ vớ vẫn đang nhảy múa trong đầu khi xe lăn bánh đến 2 bên bờ kén xanh rì màu của cây và nước. Ngồi nghĩ mệt một hồi tôi nhảy cái đùng xuống sông mát rượi. Quái lạ thằng Trí bữa nay có ghé đó mua nước sâm không mà đã hơn 10 phút rồi vẫn chưa thấy tới tắm ta? Mặc xác bọn nó vậy.
Khoảng năm phút sau thì từng chiếc xe của lũ tiểu yêu bắt đầu rồ máy, nẹt pô huyên náo cả kén. Rồi từng tiếng đùng… đùng… như dừa khô rụng xuống dòng kênh. Nước văng tung tóe, tiếng la chí chóe chấn động cả một vùng trời bình yên. Cả đám mười mấy hai chục đứa chẳng biết đứa nào là đứa nào, vừa đụng nước là bọn nó tát tới tấp vào nhau la ỏm tỏi.
Tôi chả thích náo nhiệt như thế chút nào, nên một mình tôi lội qua bờ bên kia tắm táp cho nó khỏe. Một mình tắm nhìn cảnh tụi nó quậy quọ đông đúc cũng là một loại niềm vui. Mấy thằng nhóc lại bắt đầu kéo nhau lên lầu 2 nhảy xuống, vài đứa chơi ngông thì nhảy tận lầu 3, nhóm khác thì leo lên cây bần đằng xa làm Tarzan tắm kén. Tôi lội từ từ vô góc 2 cánh cửa kén hơi khuất tầm nhìn của tụi nó tìm coi có con cá thồi lồi hay cá nóc nào nổi lên mà cởi áo ra vớt bỏ vô chai nước sâm rồi đem về nuôi chơi.
Tắm kén là như vậy đó. Vui phải biết. Thình lình tôi cảm giác… nhột nhạt dưới chân. Một bàn tay vô hình mềm mại nào đó nắm chân tôi kéo sâu xuống nước.
Theo phản xạ tự nhiên tôi giẫy giụa và đạp mạnh chân xuống nước, hét lên…
– Hù…
Linh says
Thật buồn
Hủ lọt hố says
Truyện vừa hay vừa hước mà ít người đọc ghê 🙁
Trần Xuân Mậu says
Truyện hay mà sao chưa có kết thúc nhỉ