Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
———————
Truyện gay: Ngọt ngào như anh yêu em – Chap 2: Nghệ danh
Tác giả: Sơn Tùng
Từ khi được Luke đặt cho cái nghệ danh, đi đâu tôi cũng khoe với mọi người và bảo với họ rằng từ nay hãy gọi tôi là Momo. Và từ hôm ấy, mỗi khi viết truyện, tôi đều chèn thêm dòng “by Momo” – tức là sáng tác bởi Momo.
Đến cả bố mẹ, tôi cũng bảo gọi bằng cái tên ấy. Mới đầu họ hỏi tôi tại sao ? Vì căn bản là tôi cũng có tên ở nhà mà. Tôi chỉ trả lời là: “Vì nghe nó thật là dễ thương !” Quan trọng hơn, đó là cái nghệ danh mà cậu đặt cho tôi. Điều này chứng tỏ rằng tình bạn của chúng tôi đã chính thức bắt đầu
Tôi rất quý Luke. Cậu ấy là người đầu tiên kiên nhẫn trả lời tất cả những câu hỏi mà tôi đặt ra. Tôi là một đứa hay tò mò. Cũng giống như hoàng tử bé, tôi chưa từng bỏ dở một câu hỏi nào. Tôi cứ hỏi đi hỏi lại cho đến khi nào nhận được câu trả lời mới thôi. Có lẽ hoàng tử bé đã ảnh hưởng không nhỏ đến tôi. Ngay cả bố mẹ tôi nhiều lúc cũng không trả lời hết những câu hỏi của tôi. Thế mà Luke lại làm được. Và tôi thực sự cảm kích điều đó
Tôi còn là một đứa hay chuyện. Những câu chuyện trên trời dưới biển của tôi thường chẳng có mở đầu cũng chẳng có kết thúc. Tôi cứ kể bất cứ thứ gì mình nghĩ ra trong đầu. Và không phải ai cũng có đủ kiên nhẫn để ngồi nghe tôi nói. Ngoại trừ Luke. Nếu như tôi là Tôt-tô-chan phiên bản Việt Nam thì chắc chắn Luke sẽ là thầy Kô-ba-ya-shi – hiệu trưởng của trường Tô-mô-e
Một buổi sáng, như bao buổi sáng khác, tôi lên lớp, và bắt gặp Luke đang cặm cụi tô vẽ thứ gì đó. Tôi – với bản tính tò mò – liền đi ra chỗ cậu ngồi và ngó vào xem. Cậu chỉ ngẩng mặt lên nhìn tôi trong 2 giây rồi lại tiếp tục với bức vẽ
– Cậu vẽ cái gì vậy ? – tôi hỏi
– Cậu nghĩ tôi đang vẽ cái gì ?
– Cảnh hoàng hôn trên biển ?
Cậu lắc đầu
– Cảnh bầu trời đêm đầy sao ?
Cậu vẫn lắc đầu
– A, tớ biết rồi. Là cảnh thành phố về đêm đúng không ?
Cậu không lắc đầu, cũng không trả lời. Vậy là tôi đã đoán đúng
Một lúc sau, mấy đứa bạn tôi hay chơi cùng trong lớp đến, tôi gọi chúng nó lại xem bức tranh mà Luke đang vẽ, rồi đố chúng nó xem cậu ấy đang vẽ cái gì. Tôi thích thú khi không ai đoán ra, và càng thích thú hơn khi công bố đáp án hóa ra dễ ợt. Tôi cười tít mắt, mà không để ý rằng, Luke cũng đang mỉm cười vì tôi. Một nụ cười kín đáo.
Tôi biết Luke rất thích vẽ vời, nhưng không nghĩ cậu lại thích đến mức lúc nào cũng kè kè bảng vẽ, bút vẽ và giấy vẽ bên mình. Có mấy lần cậu ấy cho tôi xem những bản vẽ của mình, và tôi thực sự chỉ biết há hốc mồm. Vì chúng quá đẹp, và vì tôi thực sự ngưỡng mộ cậu.
Một hôm, Luke bảo tôi:
– Cậu đã xem tranh của tôi rồi, vậy hôm nào cho tôi đọc truyện của cậu đi
– Thôi ngại lắm. Với lại cậu đọc không hợp đâu.
– Có sao đâu, tôi thực sự muốn biết tình yêu trong mắt một đứa trẻ con là như thế nào ?
– Cậu bảo tớ trẻ con sao ? – tôi phụng phịu
– Không đúng sao ?
Cậu nói cũng đúng thôi. Tôi đích thị là một đứa trẻ con trong thân xác của một chàng thanh niên. Có lẽ cậu nhận ra cái tính hâm hâm tưng tửng của tôi mỗi khi nói chuyện. Thấy tôi có vẻ chần chừ, cậu lại hỏi tiếp
– Thế có cho đọc không ?
Tôi khẽ gật đầu, vì nhận ra trong câu nói của Luke có chút giận dỗi nếu như tôi không đáp ứng yêu cầu của cậu ấy. Ngặt nỗi, truyện tôi viết, không giống những câu chuyện tình yêu khác, và chắc chắn không hề giống với bất cứ câu chuyện tình nào mà Luke từng đọc. Đơn giản vì tôi viết truyện boy love. Truyện giữa những chàng trai với nhau. Điều đó chẳng có gì là khó hiểu cả. Cho cậu ấy đọc truyện của tôi, cậu ấy sẽ biết tôi là gay, và nhỡ đâu sau đó, sẽ không muốn làm bạn với tôi nữa thì sao ? Vậy nên tôi quyết định hôm đó sẽ thức đêm để viết cho kì xong một câu chuyện tình nam-nữ bình thường để mai mang đến cho Luke đọc.
Sáng hôm sau, vừa bước vào lớp, Luke đã bước đến chỗ tôi và nói:
– Thế nào ? Hôm nay cậu có mang truyện đi cho tôi không ?
Tôi gật đầu, rồi lôi ra một xấp giấy. Cậu ấy cười rồi đi về chỗ. Tôi cầu mong trong khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ có mấy tiếng hôm qua, tôi đã không viết hớ một đoạn nào thể hiện tình cảm giữa hai người con trai. Cả buổi học hôm đó, mỗi lần tôi quay xuống đều thấy Luke đang chăm chú đọc. Cậu ấy chỉ nhếch mắt lên nhìn mỗi khi tôi đi xuống thăm dò, rồi lại cặm cụi đọc. Đến cuối buổi, cậu ấy lại chỗ tôi. Tôi hồi hộp hỏi:
– Cậu thấy thế nào ?
– Được đấy. Có nhiều đoạn hơi sến sủa và phi lí một chút, nhưng thực sự rất được. Cậu có năng khiếu đấy
– Thật á ? – mắt tôi sáng bừng – Cậu thấy hay thật á ?
– Ừm. Tôi nghĩ cậu nên lập một cái wattpad để đăng truyện lên đó. Khi nào rảnh tôi sẽ lên đọc những truyện khác
– Nhưng tớ không biết tạo ?
– Vậy thì nhờ người tạo cho. Thế nhé. Tôi về đây
Cậu ấy đi rồi, tôi vui sướng rít lên, giậm chân khe khẽ. Vơ vội đống sách vở trên bàn vào cặp, tôi chạy theo cậu ấy xuống nhà xe. Vừa đi, tôi vừa hỏi:
– Cậu nghĩ sao nếu tớ in truyện ?
– Để in được truyện tốn kém lắm đấy. Rồi hình như còn phải được nhà xuất bản người ta chấp thuận mới được in cơ. Tôi không rành về vụ này lắm, nhưng chắc chắn không phải ai cũng dễ tính như tôi đâu
– Rắc rối nhỉ ?
Cả hai trầm ngâm bước đi. Rồi chợt nhớ ra điều gì, tôi hỏi:
– Vậy nếu truyện tớ được in, thì bìa sách sẽ làm thế nào ?
– Thì cậu sẽ cần một người phác họa bìa sách cho mình. Cái đó cậu có thể tự quyết định
– Ôi ! Hay thế. Vậy nếu sách tớ được xuất bản, thì cậu vẽ bìa sách cho tớ nhé ? – tôi hào hứng
– Còn tùy ?
– Tùy vào điều gì ?
– …..
– Tùy vào cái gì cơ hả Luke ? – tôi tiếp tục hỏi
– Câu hỏi này không trả lời được
– Tại sao ? Tùy vào cái gì mới được cơ chứ ?
– Tùy xem cậu trả lương cho tôi bao nhiêu
– Vẽ bìa sách cũng cần lương nữa sao ?
– Đương nhiên
– Vậy tớ trả cậu 500 nghìn có được không ?
– Ít quá ?
– Vậy 1 triệu
Luke lắc đầu. Tôi cứ vừa đi, vừa đưa ra những mức giá khác nhau. Nhưng dường như chẳng mức giá nào khiến cậu vừa ý. Họa sỹ cũng làm cao đến mức đấy sao ?
Dần dần, Luke cũng làm quen được với lớp. Tôi quyết định kết nạp Luke vào nhóm của tôi – nhóm của những kẻ mơ mộng. Nhóm tôi chơi lúc đầu có 5 người. Con trai thì có tôi và thằng Phú. Còn con gái thì có con Linh, con Trang và con Tú. 2 nam, 3 nữ. Thêm Luke vào là 3 nam, 3 nữ. Vậy là cân bằng.
Luke, vốn là một đứa giỏi trong việc đặt biệt danh, cũng có nghĩa là giỏi trong việc dùng từ ngữ, nên cách nói chuyện thường rất sắc sảo và một khi đã nói thì không ai có thể nói lại được. Đó cũng là nỗi khổ của tôi. Mỗi khi muốn trách cứ cậu ấy vì làm sai điều gì, đều bị cậu ấy chặn họng không thương tiếc, sau đó là xả một tràng không cần lấy hơi.
Tuy nhiên, trong mắt tôi, cậu vẫn là một người hết sức thú vị và vui tính. Có thể bản thân cậu ấy không phát hiện ra, nhưng Luke thực sự có khiếu hài hước, bên cạnh tài vẽ tranh. Nếu cậu ấy không thành một họa sỹ nổi tiếng thì nhất định sẽ trở thành một diễn viên hài
Hôm nay, lớp tôi được nghỉ hai tiết đầu. Và như những lúc rảnh rỗi khác, nhóm tôi lại ngồi tụ tập chơi bài. Tôi biết là không nên nhưng cứ mỗi lần ngồi gần Luke là tôi lại không thể rời mắt khỏi cậu ấy được. Gương mặt cậu ấy đúng kiểu nam thần trong mơ luôn. Ai mà không chết mê chết mệt vì gương mặt ấy cho được cơ chứ. Gương mặt ấy có đôi mắt mà mỗi lần nhìn vào là tôi như tan chảy. Có một nụ cười kín đáo mà tôi chưa bao giờ được nhìn thấy. Tôi những muốn ngắm nhìn gương mặt ấy lâu hơn nữa, nhưng con Linh nó huých khuỷu tay vào người tôi, ý bảo đừng có nhìn chằm chằm như vậy. Lộ liễu quá mà !
Về chuyện của tôi, cả nhóm ai cũng biết. Nhưng vì chúng nó đều là những đứa bạn tốt, nên thường xuyên lắng nghe tôi tâm sự. Bởi lẽ với một đứa như tôi, tồn tại trong xã hội này không phải là dễ. Tôi cần những người bạn mà tôi có thể tin tưởng, tâm sự mỗi khi cảm thấy bế tắc. Tôi cần những người bạn có thể hiểu tôi trong những lúc tôi không hiểu mình. Và tôi thật may mắn khi có họ.
Việc tôi là kẻ đa tình, chúng nó cũng biết. Mỗi khi tôi bị cảm nắng ai đó đều kể lể với chúng nó, để nhận được những lời trách móc nhẹ nhàng, rằng tại sao mày không thích một người cho tử tế đi, cứ thích mở chuyên mục “mỗi ngày một crush” là sao ? Tôi cũng muốn như thế lắm, khổ nỗi tính tôi nó thế rồi, khó lòng thay đổi được. Nhưng tôi cũng chỉ dừng lại ở mức cảm nắng thôi, chưa đến mức nặng hơn. Trong nhóm, thằng Phú là trai thẳng, nhưng nó cũng thường xuyên giúp đỡ tôi rất nhiều. Hiếm có đứa trai thẳng nào tốt với tôi như vậy. Nếu nó cũng giống tôi thì có lẽ tôi cũng đã thích nó rồi. Nhưng tất cả chỉ là “nếu” mà thôi.
Giờ ra chơi, khi Luke và Phú đã xuống căng tin mua đồ ăn, con Linh hỏi tôi:
– Mày đang thích thằng Kiên đúng không ?
– Kiên nào cơ ?
– Kiên. Luke của mày ý ?
– À – tôi thốt lên. Tôi đã quên tên thật của cậu ý mất rồi – Sao mày biết ?
– Mày thì có gì mà bọn tao không biết cơ chứ. Bạn bè với nhau cả mà. Thế từ lúc nào ? – con Linh có vẻ thích thú
– Từ lúc nó mới vào lớp – tôi thành thật
– Thật á. Đừng đùa
– Tao không có đùa đâu
– Thế sao mày lại thích nó ?
– Đẹp trai, vui tính, quan tâm đến tao
– Nó quan tâm như nào ? Kể nghe coi.
– Thì nó kiên nhẫn ngồi nghe tao kể chuyện, rồi còn trả lời hết tất cả những câu hỏi mà tao đặt ra nữa. Hiếm có ai làm được thế lắm á.
– Thôi tao thua mày rồi. Nhưng nhỡ mày chỉ đơn thuần là cảm nắng nó thôi thì sao ? Cũng giống như những đứa khác ý
– Chắc chắn là không phải đâu. Tao thấy lần này khác. Không biết có phải là do thường xuyên tiếp xúc với nhau hay không, nhưng tao thấy đây không chỉ là cảm nắng đâu
– Ý mày là yêu á ?
– Cũng không hẳn là yêu. Tao chỉ yêu người mà tao biết chắc là yêu mình thôi. Chắc là thích
– Thích với cảm nắng thì khác cái quái gì nhau ?
– Khác chứ ? Tao hỏi Luke rồi mà
-Thế nó bảo sao ?
– Cậu ấy bảo: “Thích là cảm nắng mức độ hai”
Thuộc truyện: Ngọt ngào như anh yêu em – Ryochan (a.k.a Sơn Tùng)
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 2: Nghệ danh
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 3: Cảm nắng mức độ hai
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 4: Buổi sáng là quãng thời gian tôi thích nhất
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 5: Hà Nội của chúng tôi
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 6: Nhật ký
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 7: Mưa và nắng
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 8: Ước mơ
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 9: Bắt đầu chuyến đi
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 10: Đà Nẵng
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 11: Tiên cảnh
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 12: Tình yêu màu nắng
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 13: Nếu điều đó xảy ra
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 14: Lời thú tội
Leave a Reply