Truyện gay: Kiếp làm thuê – Đoạn 8
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tôi cúi gầm mặt xuống, phía bên kia ông chủ đanh mặt lại:
_Nhưng cậu ấy đã giúp tôi và công ty..
-Toàn làchos ngáp phải ruồi thôi, hay là vì ôngvaf cậu ấy là…
Ông tổng chủ tịch đập bàn một cái, mọi ngườiim bặt:
-Thành tích của cậu Khanh tôi đã nắm nhưng nói chung cậu ấy cần thời gian, thôi để tháng sau công ty có một dự án lớn khu vực phía Bắc cần tìm nhà đầu tư, tôi sẽ giao cho cậu ấy, nếu hoàn thành thì tôi sẽ duyệt ý kiến của giám đốc!
Tôi thở phào, lặng lẽ xin phép về phòng làm việc của mình…Ông chủ bước vào:
-Tôi xin lỗi cậu , cậu giúp tôi vậy mà tôi không đề bạt cậu lên được…
-Có gì đâu ông chủ, họ nói đúng thôi, tôi cần thời gian…
Tôi đánh dấu lên lịch,hôm nay đã là 20 rồi…
Nửa tháng sau tôi khăn gói ra bắc,
Doanh nhân tôi cần đến thuyết phục tài trợ dự án là một Người phụ nữ đứng tuổi, công ty của bà chuyên đầu tư nhiều dự án lớn trong và ngoài nước, tôi điều tra được chỉ có thế.Thế nhưng có một điều tôi không thể nghờ là…
-Chào bà! tôi đến từ công ty TNHH PHÂN PHỐI SẢN PHẨM BNJ , bà có thể cho tôi vài phút trình bày dự án cần đầu tư theo sự giới thiệu trước được không? Đây là giấy hẹn!
Mặt bà ấy vãn dán chặt vào tờ tạp chí
-Cậu phải liên lạc trước với trợ lý của tôi! Cô ấy sẽ xem xét mức khả thi ban đầu và đưa tôi quyết định…
tôi định hỏi tiếp thì có tiếng gõ cửa…
-vào đi
-Thưa giám đốc, tôi đây ạ!
-Cậu liên hệ với cô này đi nha!
tôi xoay mặt lại, trời ơi, đó là Thủy, người yêu cũ thời ĐH của tôi, tôi đứng như trời trồng…
-Anh qua đây!
Tôi qua phòng làm việc của Thủy, căn phòng thoáng mát nhưng tôi cứ thấy ngọt ngạt…Tôi hỏi thăm…
-Thủy dạo này sao rồi!
-Anh còn nhớ tôi sao! Ánh mắt thủy làm tôi lạnh người…
-Sao em nói vậy anh…
-anh sao…Không vì cái dự án quái quỷ cần tài trợ đó, anh đến đây gặp tôi à!
-Anh…
-Anh im đi,ngày anh bốc hơi bỏ đi, tôi như con mèo hoang bị thương, cứ lang thanh tìm anh…Anh..anh… anh đi đi…
Tôi về lại khách sạn… Những câu nói của Thủy làm đầu óc tôi nặng trĩu, tôi không nghĩ thời gian qua đã có một người vì tôi mà đu khổ đến như vậy…Tôi nhớ lại những ngày chập chững bước vào quãng đời ĐH, Thủy là người luôn gắn bó với tôi, giúp đỡ tôi, những lúc tôi làm thêm suốt ngày, cô ấy giặt đồ nấu ăn giúp tôi, đi học chép bài giùm tôi…Tại sao tôi có thể dễ dàng lãng quên cô ấy đến như vậy, tôi là một thằng khốn, bản thảo dự án trong tay tôi bị vò nát từ lúc nào…
Sáng.
Tôi dậy thật sớm, xuống gặp lễ tân trả phòng, rồi gọi lại cho Thủy…
-Alo! Thủy nghe!
– Anh Khánh nè!
-Anh gọicho tôi làm gì nữa!
-Anh muốn nói với em một câu xin lỗi!
-Vậy à!
Có tiếng tút tút lạnh lùng ở đầu dây bên kia….
Tôi lặng lẽ đón xe ra sân bay…
Về đến công ty , tôi đến ngay phòng ông chủ:
-Tôi xin lỗi! Không có gì! Tôi đã có cách để cậu thăng chức, cậu chờ tôi nha!
Tôi lắc đầu:
-Tôi không quan tâm chuyện thăng chức đâu! Ông đừng suy nghĩ về nó nữa, tôi về phòng đây!
Tôi quay mặt bước ra, nhưng khi xoay người lại khép cửa, nét mặt rầu rầu của ông vẫn làm tôi đau đáu…
Thời gian sau đó rất lâu ông chủ vẫn chưa hết buồn, đêm ông ngủ ít và ban ngày thì hút thuốc rất nhiều…tôi càng ngày càng lo lắng…
Một hôm nọ, khi đang làm việc ở công ty thì ông ngất xĩu, tôi lo lắng định gọi bác sĩ thì ông choàng tỉnh dậy chụp lấy điện thọai tôi
-Gọi làm gì tôi không sao đâu cậu về làm việc tiếp đi…
Mấy hôm nay cậu chủ và Phong đi chơi suốt, ông chủ vừa mệt vừa giận nên cứ gặp cậu là lớn tiếng:
-Con có đi chơi cũng chừa thời gian học,năm sau thi tốt nghiệp rồi còn gì!
Cậu chủ bỏ lên phòng:
-Cha cũng quan tâm đến con sao? Mặc xác con!
Mắt ông trợn ngược lên, ông ôm lấy ngực rồi gục xuống, tôi hối hả gọi cấp cứu…Ông chủ vẫn hôn mê, tôi ngồi chờ bên ngoài phòng cấp cứu nửa ngày thì có một người đàn ông đến vỗ vai tôi…
Tôi giật mình, nhìn lên
-Ông là ai?
Tôi là luật sư riêng của ông giám đốc, ông ấy dặn tôi liên hẹ cậu nếu ông ấy có bắc trắc…
-Tại sao ông biết…
Ông luật sư ngồi xuống:
-Tháng trước công ty có đợt kiểm tra sức khỏe tổng quát, ông ấy mới phát hiện ra trong đầu mình có một khối u ác tính nên ông ấy đã…Thôi cạu về nhà tôi sẽ giải thích tiếp, ông ấy có tiến triển y tá riêng sẽ gọi lại cho cậu….
Tôi ngồi không yên suốt đoạn đường về nhà còn ông luật sư riêng cứ nhắc tôi bình tĩnh…
-Khi biết sức khỏe mình như vậy, Ông ấy đã chuyển 60% cổ phần của ông ấy trong công ty cho cậu, với số cổ phần này cậu có thể thăng chức phó giám đốc sắp tới mà không sợ bất cứ ý kiến nào! Ngoài ra, ông ấy còn…
Cậu chủ từ ngoài cử chạy vào…
-Cha em sao vậy anh!
-Khối u trong não của ông đã biến chứng, ông đang hôn mê! Luật sư đang giải quyết các mong muốn của cha cậu để lại…
Ông luật sư xoay qua cậu chủ:
-Sẵn có cậu ở đây tôi cũng cho biết luôn một thể, ông giám đốc đã đăng ký cho cậu một suất học bổng du học toàn phần 4 năm ở Singapore,đây là nguyện vọng của ông ấy, mong cậu đừng từ chối….
Tiễn ông luật sư ra về trong lòng tôi vẫn không khỏi bối rối…Tôi sẽ làm gì với chức vụ mới và căn nhà trống vắng này, cậu chủ đi du học, ông ấy vẫn nằm đó, tôi…tôi…Còn cậu chủ không nói gì lặng lẽ… lặng lặng lẽ lên phòng…Tôi đi theo cậu len phòng…Cậu nằm úp mặt lên giường, đôi vai cậu giật giật từng cơn một, tay cậu đấm vào gối thình thịch…Cậu khóc…Tôi bước nhẹ đến nắm vai cậu
-Cậu đừng lo, ông chủ sẽ không sao đâu…
-Hic…Em là đứa con bất hiếu phải không anh, cha em…cha em mà không tỉnh lại không biết em…em làm sao nữa…
Tôi nằm xuống ôm cậu vào lòng,Rồi tôi hôn cậu, cậu siết chặt lấy tôi như tìm một điểm tựa, đầu cậu gục vào vai tôi nức nở…Chúng tôi thiếp đi trong giấc ngủ chập chờn đầy mệt mỏi…Đến khi tối tỉnh dậy thì trời đã xế chiều,cậu chủ đi mất chỉ còn lại mảnh giấy vỏn vẹn mấy chữ: ” Em vào viện thăm cha”.
Tôi xuống bếp làm mấy món ăn nhẹ rồi gọi Phong ra chở tôi đến viện…
-Nghe nói ông già ấy sắp chết à!
-Đừng có ăn nói như vậy Phong à! Dù sao ổng cũng là người lo tiền lo ăn lo mặc cho mình…
Phong vừa cầm lái vừa huýt sáo…
-Xem ra ổng hút hồn cậu mất rồi, tôi nói vậy chứ có ý gì đâu! Làm quá…
Tôi im lặng và suy nghĩ về mảnh hồn bị mất của mình…
Tôi bước vào thì đã thấy Cậu Khánh quỳ dưới giường bệnh ông chủ ngồi ôm mặt khóc nức nở…Tôi chạy lại dìu cậu lên ghế
-Có chuyện gì vậy cậu?
-Anh ơi! không xong rồi! Bác sĩ nói ba em nhịp tim càng ngày càng chậm, điện não đồ càng lúc càng yếu, nhịp thở cũng nhẹ nữa…Bác sĩ nói ba em sắp bước vào giai đoạn người thực vật, cơ hội tỉnh lại là cực kỳ thấp….
Toàn thân tôi rụng rời, đôi tay tôi không siết nổi bờ vai cậu ấy nữa, tôi im lặng, phần cơm tôi đem theo rớt xuống sàn nhà từ lúc nào…Phong đứng ngoài cửa không nói tiếng nào, chỉ nhìn tôi, nhìn thật sâu….
Cả ba chúng tôi bất động nhìn ông chủ, ông vẫn nằm đấy, lặng lẽ, giấc ngủ của ông sâu như vừa trải qua những đêm thâu xem world cup vậy…Một lát sau thì Phong lên tiếng…
-Cậu chủ ra căntin BV ăn chút gì đi, cứ như vầy không chịu nổi đâu, Tôi đưa Khánh về trước nghỉ nghowi mai ocnf đến công ty nữa, hai người như vầy ông chủ không vui đâu…
Cậu chủ quẹt nước mắt ngang má, gật đầu rồi đi xuống, Phong cũng lại kéo vai tôi đi về….
Bữa cơm chiều sao mà nhạt nhoẽ đến như vậy.Chỉ có hai ngày mà tôi tưởng chừng vài tháng đã trôi qua…Tôi chưa từng thấy buồn và trống vắng đến như vậy, Tôi nhớ những miếng cà chua ông ấy gắp cho tôi với câu nói quen thuộc: Ăn đi cho đẹp da! Tôi đỏ mặt…chỉ mỉm cười…Chẳng lẽ ông ấy quan trọng với tôi như vậy sao…
Tối… tôi chẳng muốn gì ngàoi đến BV, nhưng Phong không đồng ý…
-Tối người ta không cho vào thăm bệnh đâu! Cậi chủ cũng ra ngoài KS ngủ thôi! Cậu vào đó làm gì..
-Vậy ông có chở tôi không thì nói, tôi đi taxi!
-Tôi giữ cả khóa xe lẫn khóa cổng, lại đây mà lấy!
Phong vừa nói vừa vỗ vỗ vuốt vuốt vào bờ ngực nở nang như khiêu khích tôi…Tôi bỏ lên phòng…
Vừa gục xuống giường định ngủ thì Phong cũng nhào tới ôm chầm tôi…Tôi xô Phong ra…
-Ngủ đi làm gì vậy?
-Đợi mãi mới có một ngày, ông chiều tôi nha!
-Thôi tôi mệt lắm! Ông đi chơi với nó cả tuần nay không biết mệt à! Nó mà chịu “quần” thì cũng dễ chết lắm à
Phong cởi áo ra, xoa từ trên xuống dưới, rồi thọt sâu vào trong quần…
-Nhằm nhò gì tui! Ông thử đi, tui với nó chỉ làm ăn lương thôi, tôi chỉ thích ông thôi à!
Nói xong Phong lại quật tôi xuống giường, tôi làm không lại nên cứ nàm yên, bàn tay ma quái của Phong lướt khắp người tôi…Từ mảnh vải trên người tôi bị gỡ ra,cả người tôi dãn ra rồi săn lại, ngực tôi ững ra đón lấy môi Phong,Cái bên dưới tôi cũng thức dậy, giẫy giụa trong tay Phong… tôi nhắm mắt lại, cứ tưởng cảm giác trên sân thượng trường ĐH ngày nào lại ùa về, có nắng có gió, có cả những ánh mây trắng như bông…Thế nhưng trong đầu tôi cứ nhớ về màn đêm yên tĩnh, trên bãi cỏ, có gió đêm có hương ngọc lan nồng nàn…Tôi mở mắt ra…gương mặt của Phong làm tôi bàng hoàng,lạc lõng…tôi xô Phong ra, Phong té nhào xuống giường…
-Trời ơi làm gì vậy!
-Hôm nay Tôi…không khỏe, ông xuống dưới ngủ đi!
Phong nắm cái gối quăng mạnh vào góc phòng…
-Có phải như tụi con gái..”tới ngày” đâu mà nói như vậy để tránh tôi hả! Bị thằng già đó hớp hồn thì nói quách ra đi!
Tôi im lặng nhìn ra cửa…Tiếng bước chân nhỏ dần nhỏ dần…Nước mắt tôi rớt xuống, vậy là tôi đã…Trời ơi…
Một tháng sau, Ông chủ vẫn chưa tỉnh dậy, cậu chủ quyết định đi du học theo ý nguyện của ông , tôi đưa cậu chủ ra sân bay mà lòng không khỏi ngâm ngùi…tôi muốn nói với cậu ấy nhiều điều mà không sao mở lời được, khi cậu ấy sắp bước qua phòng cách lý, tôi mới nhét cho cậu cái áo choàng của ông chủ và một tấm ảnh của hai cha con họ
-Có gì nhớ gọi hoặc mail về cho anh ! Khi nào nhập học nhớ gởi địa chỉ về rảnh anh qua thăm…mà không có gì gọi về nói chuyện chơi cũng được, khi nào ông chủ có tiến triển anh sẽ nhắn em…
—————
Thuộc truyện: Kiếp làm thuê – by Shine
- Kiếp làm thuê - Đoạn 2
- Kiếp làm thuê - Đoạn 3
- Kiếp làm thuê - Đoạn 4
- Kiếp làm thuê - Đoạn 5
- Kiếp làm thuê - Đoạn 6
- Kiếp làm thuê - Đoạn 7
- Kiếp làm thuê - Đoạn 8
- Kiếp làm thuê - Đoạn 9
- Kiếp làm thuê - Đoạn Cuối
Leave a Reply