Truyện gay: Đôi cánh hai màu – Chương 5: Bước ngoặt
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tôi và Hạ Băng bước đi trên con đường tương lai với nhiều phong ba, trắc trở. Hằng ngày, tôi đi đánh giày còn cô bé thì xin ăn. Khuôn mặt cực kỳ đáng yêu cùng đôi mắt biết nói của cô bé khiến cho những người lạnh lùng và ki bo nhất cũng phải mủi lòng. Đặc biệt, Hạ Băng còn hát rất hay, những bài hát buồn của cô bé chưa bao giờ không thể làm cho người ta cảm động. Nhưng chính khi hát xong những ca khúc về mẹ ấy, Hạ Băng cũng khóc rất nhiều. Xa cha mẹ, người thân từ năm bốn tuổi, Hạ Băng buồn biết bao nhiêu khi phải nghĩ đến ký ức đáng thương của cô bé.
Có lẽ trong hành trình cơ cực của tôi và Hạ Băng thì đói là từ quen thuộc nhất. Nó gắn bó với chúng tôi như người bạn mà dẫu chúng tôi muốn chối bỏ cũng không thể được. Phải chăng chính vì thế, chúng tôi học được cách chấp nhận nó, chấp nhận đói thành người thân của chúng tôi. Những khi ấy, tôi và Hạ Băng chỉ nhìn nhau và cùng nói rằng ngày mai sẽ khá hơn.
Những ngày lễ tết, ngày mà người ta được hạnh phúc bên gia đình thì lại là ngày sầu khổ nhất đối với chúng tôi. Chúng tôi đâu có nhà, đâu có ai bảo vệ chở che đành dựa vào nhau mà sống thôi. Tôi và Hạ Băng tự tìm cách an ủi nhau cho nỗi thiếu vắng tình thương được vơi bớt. Một cuộc sống vất vưởng cho chúng tôi hiểu thế nào giá trị của tình thân nhưng những thứ đó là quá xa xỉ với chúng tôi. Tôi có một người mẹ, một người em gái ở thế giới bên kia và Hạ Băng thì là cả một gia đình. Còn trong thực tại này, tôi có một người cha để hận thấu xương còn Hạ Băng có tôi, một kẻ khốn cùng để nương tựa.
Đặc biệt khi nhìn những đứa trẻ được cha mẹ chăm dẵm, đưa tới trường, tới lớp là mỗi lần chúng tôi lại thấy tủi thân và ao ước một ngày nào đó được như những đứa trẻ kia. Dẫu vậy, cả hai đều biết rằng điều đó sẽ không bao giờ thành hiện thực.
Nếu như tôi ít ra còn có một thời gian được tới lớp thì Hạ Băng chưa bao giờ có được cảm giác đó. Và để cô bé bớt phiền lòng, những lúc ngồi không, tôi dạy cô bé những thứ mà tôi biết. Nhưng bản thân một kẻ học đến lớp ba lại ham chơi thì biết được bao nhiêu ngoài việc biết đọc, biết viết và cộng trừ nhân chia chưa thành thạo. Thế nhưng, Hạ Băng lại rất hứng thú với những chữ cái, những con số nên tôi thấy được an ủi phần nào và cố gắng nhớ lại những gì mình được học. Những lúc ấy, tôi nghĩ giá như ngày trước mình chăm chỉ học hơn thì đâu phải khổ như bây giờ.
Tôi chỉ lên những biển hiệu và cô bé đọc theo đó để nhận mặt chữ. Hạ Băng rất thông minh, chỉ trong một thời gian ngắn, cô bé đã đọc thành thạo. Còn viết thì chúng tôi nhặt gạch đá mà vẽ lên vỉa hè thôi chứ đâu còn cách nào khác. Và Hạ Băng thì không bao giờ khiến tôi thất vọng, mọi thứ cô bé học rất nhanh, chỉ khổ là người thầy dốt như tôi không có gì để dạy cho cô bé thôi.
Thời gian cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc tôi đã mười ba tuổi còn Hạ Băng cũng bước sang tuổi thứ tám. Chiều tối nay, sau khi đánh giày cho vài người khách, tôi ngồi xuống chỗ quen thuộc và chờ Hạ Băng về.
Được một lát thì tôi thấy ở nơi góc phố gần đó có ba tên đang chặn một cậu bé. Những cảnh này lọt vào mắt tôi quá thường xuyên và chẳng bao giờ tôi quan tâm. Thế nhưng hôm nay thì tôi phải đứng dậy và lại gần bởi cách đây không lâu, mấy thằng đó từng bắt nạt Hạ Băng. Tôi đã cho chúng một bài học, giờ này nhìn chúng, tôi lại thấy ngứa mắt và không thể nào ngồi yên.
– Mấy thằng mày không thấy tao hay sao mà dám bén bảng tới đây hả? – Tôi đứng khoanh tay phía sau và quát bọn chúng.
– Thằng nào nói vậy? – Đứa lớn nhất trong ba nói trước khi quay lại.
Tôi hắng giọng, đáp:
– Tao!
Lúc này thì bọn chúng mới quay lại và cả ba mặt xanh như tàu lá chuối, mới hôm vừa rồi chúng phải bò lê dưới đất thì giờ này sao đã có thể quên được.
– Đại…ca… – Tên vừa rồi nói run giọng đáp.
– Cút ngay! – Tôi gắt.
Cả ba lấm lét nhìn tôi rồi lập tức bỏ chạy. Trong cuộc sống này, kẻ mạnh luôn là người giành phần thắng, nếu như tôi yếu hơn bọn chúng thì chắc chắn chúng cũng chẳng tha cho tôi. Giờ đây, nhìn dáng vẻ của chúng, tôi thấy được hả dạ phần nào.
Hoàng hôn đang buông xuống, ánh nắng nhẹ còn sót lại vương trên những nhành cây già chuẩn bị tàn phai.
Tôi hít thở thật sâu để cảm nhận hương vị chiều hôm Hà thành rồi quay lại nhìn cậu bé vừa rồi bị mấy tên đáng ghét kia chặn đường và…
Tôi có bị hoa mắt không đây khi mà trước mắt tôi giờ này dường như không phải một cậu bé nữa mà là một thiên thần? Thiên thần ư? Tôi có lầm không vậy? Trên đời này làm gì có thiên thần, thiên thần chỉ đến từ những câu chuyện cổ tích thôi. Nhưng thực sự tôi đã bị choáng ngợp trước cậu bé. Cậu ấy mang vẻ đẹp hoàn mỹ của một thiên thần, vượt lên trên sức tưởng tượng sẵn có của tôi.
Những tia nắng cuối ngày chiếu xuống thân ảnh bé nhỏ của cậu tạo nên một hoà sắc diệu kỳ làm nổi bật màu da sáng mịn và vô cùng trắng trẻo của cậu bé. Không chỉ vậy, làn da ấy còn ánh lên sắc hồng tuyệt vời trên khuôn mặt tú mỹ. Đặc biệt hơn cả là đôi mắt ướt đen láy, cực kỳ sinh động của cậu bé, có thể cuốn hút mọi ánh nhìn. Tôi có cảm giác đôi mắt ấy chứa đựng một thế giới thần tiên đầy nhiệm màu vậy. Và như bị thôi miên trước vẻ đẹp ấy, hồi lâu tôi không nói nên lời.
– Cảm ơn anh ạ!
Giọng nói trong trẻo đến lạ thường của cậu bé cất lên làm tôi giật mình, sực tỉnh và trở về với thực tại:
– À…ừ… em có sao không? – Tôi ấp úng trước cậu bé.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy bối rối trước một người nào đó. Có lẽ bởi thân thể bẩn thỉu của tôi hoàn toàn đối lập với sự sáng sủa, sạch sẽ không vương chút bụi trần của cậu bé nên tôi có cảm giác như vậy chăng? Tôi không biết nữa, chỉ biết rằng, đứng trước mặt tôi đây là một người không bao giờ thuộc về thế giới của tôi.
Đôi môi màu anh đào của cậu bé hé nở một nụ cười rạng rỡ, đẹp như mùa thu toả nắng:
– Em không sao ạ! – Cậu bé nói.
Tôi gật đầu:
– Không sao thì tốt rồi! Lần sau em muốn đi đâu thì bảo bố mẹ đưa đi nhé!
Cậu bé cười nhẹ cho hương sắc của phố phường trở nên lung linh hơn:
– Vâng ạ! Cảm ơn anh!
Tôi ừm một tiếng, không đáp. Cậu bé chào tôi rồi quay đầu chạy đi. Chiếc ba lô đeo trên vai cậu bé lúc lắc theo từng bước chân của cậu. Toàn thân cậu như thể phát ra thứ ánh sáng của xứ sở mộng mơ làm rạng ngời bất cứ nơi nào cậu in dấu chân.
– Hẹn gặp lại anh! – Bất chợt cậu quay đầu và cười nói với tôi.
Tôi vẫy tay tạm biệt cậu bé. Tiếng cười của cậu cứ thế vang vọng và chìm dần vào ánh hoàng hôn cho bóng cậu cũng khuất khỏi tầm mắt tôi.
Một thoáng buồn nhẹ. Hạ Băng vẫn chưa về. Tôi quay lại chỗ cũ để chờ cô bé. Thế nhưng vừa đi được hai bước chân thì…
– Này nhóc! – Một giọng nói trầm đục gọi tôi từ phía sau.
Tôi rất ghét bị người ta gọi là nhóc song vẫn không ít khi bị gọi như vậy. Và tất nhiên tôi phải nhẫn nhịn bởi họ là khách của tôi. Ấy vậy không hiểu sao hôm nay tôi thấy khó chịu lạ thường. Tôi không quay đầu, cứ thế bước đi cho dù người đó là ai đi chăng nữa.
– Nhóc con! Lại đây ta bảo. – Ông ta gọi tôi một lần nữa.
Tôi cau mày, bực bội đứng lại. Tôi nhìn ông ta, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt dữ tợn nhưng vì đã quá quen với nhiều loại người nên tôi chẳng sợ gì ông ta. Tôi nói với giọng cáu kỉnh:
– Tôi không phải là nhóc!
Người đàn ông đó cười vang, vết sẹo dài trên má ông ta xô lại, ép vào những nếp nhăn nơi khoé mắt. Ông ta nói:
– Oh, thì ra là vậy! Thế nhóc tên gì?
Nhìn vẻ mặt bỡn cợt của ông ta, tôi lạnh lùng không đáp, ngoảnh mặt nhìn ra một hướng khác.
– Thằng nhóc này khá lắm! Dám phớt lờ cả ta à!
Tôi cười khẩy:
– Tôi đã nói tôi không phải nhóc! Ông là ai mà tôi phải sợ ông chứ?
Ông ta cười, khuôn mặt càng trở nên dữ dằn hơn:
– Cậu không sợ ta?
Tôi đáp luôn:
– Không!
Nghe vậy, ông ta không những không có vẻ gì tức tối mà còn cười lớn hơn:
– OK! Tốt lắm! Vậy cậu có dám đi theo ta không?
Tôi nhìn ông ta bằng ánh mắt sắc lạnh:
– Dám hay không dám gì chứ? Tại sao tôi phải đi theo ông?
Ông ta cười nhạt:
– Tưởng thế nào? Hoá ra cậu cũng là một thằng nhóc nhát chết!
Tôi rất lấy làm bực bội khi nghe ông ta mỉa mai mình như vậy, tôi gắt:
– Ai bảo tôi nhát gan?
Ông ta cười khẩy:
– Cậu không dám đi theo ta là nhát gan chứ còn gì nữa? Cậu sợ chết nên không dám đi đúng không?
Nếu như ông ta nhẹ nhàng nói thì chắc chắn tôi không bao giờ đi theo ông và cũng không bao giờ tôi trở thành một người như ngày hôm nay. Nhưng ông đã đánh đúng điểm yếu nhất của tôi. Một thằng trẻ con với tính bồng bột sẵn có chẳng bao giờ chịu nổi những đòn khích tướng. Ông đã biết lợi dụng điểm đó và làm cho tôi nghe lời ông.
– Tôi nói tôi không dám đi bao giờ? – Tôi nói dõng dạc.
Ông ta lập tức vỗ tay và cười giòn giã:
– Tốt! Tốt lắm! Vậy bây giờ cậu đi theo ta nào!
Tôi ngoảnh về chỗ hẹn Hạ Băng nói
– Bây giờ tôi chưa được!
Ông ta nheo mắt hỏi:
– Cậu còn chờ gì nữa! Hay là cậu không dám…
– Ông im đi! Ông còn nói từ “không dám” nữa tôi sẽ không đi theo ông. – Tôi tức giận ngắt lời ông ta.
Ông ta cười, dường như không thèm chấp một đứa trẻ như tôi rồi nói:
– Vậy tại sao?
Tôi nhẹ giọng hơn:
– Tôi còn đứa em nữa. Nó chưa về nên chưa thể đi theo ông!
Ông ta gật đầu:
– Được! Thế thì tôi sẽ ngồi đây đợi với cậu.
Tôi ngạc nhiên nhìn ông ta. Tôi tưởng ông ta nói đùa, không ngờ ông ta ngồi xuống liền. Tôi với ông ta chưa một lần quen biết thì có lý do gì ông ta lại chờ đợi với tôi chứ? Tôi cũng đâu có gì để mất và cũng chẳng có thứ gì mà ông ta có thể lợi dụng được cả. Vậy thì tại sao? Tôi không hiểu và nhìn ông ta với đầy vẻ thắc mắc.
– Cậu muốn biết tại sao tôi muốn cậu đi theo tôi và đi đâu phải không? – Ông ta không nhìn tôi nhưng vẫn đọc được suy nghĩ của tôi.
Tôi gật đầu thay cho sự đồng ý.
Ông ta cười bí ẩn, nói:
– Sau này cậu sẽ biết!
Chỉ có thế thôi. Ông ta không nói gì nữa càng làm tôi tò mò hơn. Tôi nhìn sang khuôn mặt đầy nghiêm nghị của ông và tự hỏi nhiều điều. Nhưng rồi tôi cũng gạt qua suy nghĩ của mình bởi tôi vốn là một đứa trẻ đường phố đã xác định chẳng bao giờ có tương lai, cuộc đời muốn đưa tôi tới đâu thì tôi sẽ theo nó đến cùng mà thôi.
Không lâu sau thì Hạ Băng cũng về. Cô bé tươi cười chạy đến bên tôi. Thế nhưng nụ cười ấy chợt tắt và thay bằng vẻ mặt ngơ ngác, sợ sệt. Hạ Băng nép vào người tôi khi nhìn thấy người đàn ông đó.
– Em cậu đây hả? Chúng ta đi thôi! – Ông ta lạnh lùng nói.
Tôi gật đầu và dắt tay Hạ Băng đi. Cô bé nhìn tôi đầy thắc mắc song tôi cũng chỉ biết cười nhẹ trấn an Hạ Băng mà thôi bởi chính bản thân tôi cũng đâu biết hai chúng tôi đang theo người đàn ông này đến nơi nào đâu.
Ánh mặt trời buổi chiều cũng tắt cho đường phố lên đèn. Nếu như thường ngày, giờ này Hạ Băng đang hồn nhiên chỉ trỏ từng góc phố, kể cho tôi nghe những câu chuyện lý thú mà cô bé thấy hay tự nghĩ ra để mong sao nhìn thấy nụ cười gượng gạo hiếm hoi trên môi tôi thì hôm nay hai chúng tôi im lặng. Hạ Băng không dám nhìn người đàn ông đó, còn tôi cũng không có tâm trạng nào để nghe những câu chuyện phiếm kia nữa. Người đàn ông đó cũng không nói lời nào, ba chúng tôi đi trong im lặng giữa phố phường tấp nập xe cộ lại qua cho đến khi ông ta tới gần một chiếc xe hơi sang trọng vào dạng bậc nhất bấy giờ.
– Ông chủ! – Một người thanh niên cao lớn cúi gập người xuống chào ông ta.
Ông ta gật đầu rồi quay lại nhìn chúng tôi, nhẹ nhàng nói:
– Lên xe thôi!
Đến nước này thì tôi cũng chẳng còn gì nghĩ ngợi nữa, tôi đã nhắm mắt phải làm liều thôi. Tôi cầm tay Hạ Băng dắt cô bé lên xe trong khi cô bé vẫn đang sợ sệt nhìn ông ta.
Cửa xe đóng lại và cuộc đời tôi được bước sang một trang mới đầy bão giông.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, ông ta đưa tôi đến những nơi mà tôi chưa bao giờ được biết, thậm chí chưa từng nghe nói. Ông đem tôi vào thế giới của tiền bạc, của sự giàu sang, của máu tanh và của sự chém giết.
Ông dạy cho tôi tất cả, dĩ nhiên không phải trên trường lớp mà trên trường đời. Và trong suốt những năm tháng tôi theo ông, chưa bao giờ ông cười với tôi một lần nào. Ông muốn tôi trở thành một con người lạnh lùng và tàn nhẫn giống như ông. Vì vậy ông vô cùng nghiêm khắc đối với tôi.
Ông đánh tôi không nương tay mỗi khi tôi làm việc chưa đạt yêu cầu, ông bắt tôi nhịn đói mỗi khi tôi tỏ vẻ nhân từ, ông nhốt tôi trong bóng tối mỗi khi tôi nhụt chí. Ông nói với tôi rằng đã là một thằng đàn ông dù đổ máu cũng không nhỏ lệ, dù chết cũng phải ngẩng cao đầu. Và ông đã rèn cho tôi thành một người như thế.
Mỗi ngày tôi chỉ được phép ngủ không quá bốn tiếng. Toàn bộ thời gian dành cho việc luyện võ, học cách kinh doanh, quản lý và điều tất yếu là học cách giết người cũng như điều khiển người khác.
Có thể trong mắt nhiều người, ông là một con người đáng sợ nhưng trong mắt tôi thì ông là một người vô cùng đáng kính. Dẫu ông chưa bao giờ tỏ ra thân ái với tôi song tôi biết trong thâm tâm ông yêu thương tôi hơn bất cứ ai. Ông dành cho tôi mọi đặc quyền mà ông có, mọi thứ thuộc về ông.
Mười lăm năm, tôi không bao giờ rời ông nửa bước ngoài những lần đi làm nhiệm vụ. Hơn ai hết tôi hiểu ông tốt với tôi đến nhường nào. Đôi lúc, trong những ngày tháng ấy, tôi vẫn tự hỏi mình rằng vì sao ông lại đối xử với tôi tốt như vậy. Và chưa một lần nào tôi tìm ra câu trả lời cho đến ngày ông ra đi và biến mất khỏi cuộc đời tôi…
– Con rất muốn biết vì sao ngày hôm đó ta lại đem con đi đúng không?…Đó là vì con có đôi mắt rất giống ta, có cá tính rất giống ta…và có hoàn cảnh cũng rất giống ta…Quan trọng hơn là vì con là…là…là…
Chỉ nói được vậy thì đôi mắt ông đã nhắm lại, cánh tay ông buông thõng xuống. Dấu chấm hết đã được đặt trên con đường đầy oai hùng xen lẫn máu và nước mắt của ông.
———–
Thuộc truyện: Đôi cánh hai màu – by VuPhong
- Đôi cánh hai màu - Chương 2: Làm con nuôi
- Đôi cánh hai màu - Chương 3: Tôi giết người
- Đôi cánh hai màu - Chương 4: Kẻ lang thang
- Đôi cánh hai màu - Chương 5: Bước ngoặt
- Đôi cánh hai màu - Chương 6: Thanh lý môn hộ
- Đôi cánh hai màu - Chương 7: Tình cờ
- Đôi cánh hai màu - Chương 8: Có nên nhìn mặt mà bắt hình dong
- Đôi cánh hai màu - Chương 9: Võ đài
- Đôi cánh hai màu - Chương 10: Hiểu Minh
- Đôi cánh hai màu - Chương 11: Ngôi mộ của mẹ
- Đôi cánh hai màu - Chương 12: Những điều bí ẩn về quá khứ của mẹ
- Đôi cánh hai màu - Chương 13: Cảm xúc không tên
- Đôi cánh hai màu - Chương 14: Quyết định sai lầm
- Đôi cánh hai màu - Chương 15: Trái Tim Hiện Hình
Leave a Reply