Truyện gay: 25 ngày sống chung – Phần 4
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Làm sao nó dám kể rằng tối hôm qua nó đã mất ngủ vì nằm kế bên một tên đàn ông. Nó đã không thể nào chợp mắt khi hắn cứ quấn lấy, như thể nó là cái gối ôm duy nhất. Đã mấy lần nó suýt nghẹt thở vì cái thân hình nặng trịch của hắn vô tình đè lên mình. Nghĩ cũng đừng nghĩ hắn sẽ cho nó một cơ hội trốn thoát. Thiệt tình! Nhớ đến là muốn tức chết. Sáng ra, hắn còn giải thích rằng đó là thói quen khi ngủ, ôm bất cứ cái gì kề bên. Đã vậy mai mốt nó sẽ lén đem một con mèo nằm bên cho hắn ôm. Hắn là chúa ghét mèo mà
-Thôi làm bài đi, cô chép đề rồi kìa
-Uhm
Tan học, nó ghé qua chợ mua ít đồ. Hôm nay hắn không đi làm nên chắc sẽ về nhà sớm. Vì vậy nó đang cố suy nghĩ xem hắn có thích món gì không? Coi như đáp lại ý tốt sáng nay hắn đã chở nó đi học. Nghĩ thế, nó hí hửng băng qua đường mà không chú ý đằng sau mình đang có chiếc xe máy lao tới. Vì chạy với tốc độ cao nên ông ta không thể thắng kịp thời. Và kết quả là một tiếng va cham thật to kèm theo một tiếng la hét đầy thảm thiết vang lên giữa lòng chợ
Endchap 7
Chap 8 – Truyện gay hay 25 ngày sống chung – Tác giả: Gió Yêu Mặt Trời
Không kịp rút chìa khóa, hắn lao thẳng vào phòng. Trong lòng không ngừng lo lắng , chẳng biết nó có bị gì không? Cách đây vài phút, khi đang chạy xe máy thì hắn nhận được một cuộc gọi lạ, hỏi ra mới biết là nó nhờ người gọi cho mình. Nghe tin nó bị tai nạn, hắn xém làm rớt điện thoại giữ đường. Tưởng tượng đến cảnh nó quấn băng trắng toát nằm trên giường bệnh khiến hắn không sao thoải mái được. Tên nhóc đó, tốt nhất là không nên có chuyện gì? Nếu không người ở cùng phòng trọ là hắn đây sẽ phải chịu trách nhiệm chăm sóc nó. Mà hắn thì không muốn phiền phức như vậy. “Nghe rõ chưa nhóc? Tôi không muốn bản thân gặp phiền phức đâu”
Vào tới phòng, ánh mắt hắn chăm chăm quan sát nó. Hắn vui đến muốn nhảy cẫng lên khi thấy tên nhóc vẫn ngồi trên giường một cách bình thường
-Anh tới rồi à?-nó vui vẻ hỏi khi hắn không để nó phải chờ lâu. Cũng may là nó chỉ bị xây xát vài chỗ, quả thật là không có gì đáng ngại cả. Người tông vào nó cũng đã lo cho nó thuốc men đầy đủ rồi. Người ta còn muốn chở nó về nhà nhưng nó không muốn vì sợ làm phiền. Nhìn vào danh bạ, nó chẳng biết nên gọi ai giúp. Bạn bè thì không quá thân, ba mẹ thì lại không được, nó không muốn họ nghĩ mình ra đi chưa được bao lâu lại gặp phải tình trạng thảm bại thế này, hơn nữa nó không muốn ai phải lo lắng cả. Thế nên lúc này đây, nó chỉ có thể nhớ tới người đang ở cùng phòng trọ với mình
Nhìn khuôn mặt tái mét không còn chút máu mà vẫn tươi cười được, hắn trở nên bực bội
-Con cười được à? Vậy là chưa chết đúng không?
Vui vẻ chưa được bao lâu, hắn lại làm nó tức lên. Khẽ bặm môi, nó quơ cái gối trên giường ném vào người trước mặt
-Anh hỏi vậy là có ý gì? Muốn tôi chết lắm à?
-Bây giờ không chết nhưng cứ mãi ngu như vậy thì không biết sẽ chết vào lúc nào. Đi đứng kiểu gì mà ngu đến thế hả?
-Anh đừng có quá đáng nhé? Tôi có ngu hay không mắc gì anh chửi?
Lớn giọng, nó cố gắng không xông vào đánh hắn. Sống tới từng tuổi này chẳng ai dám chửi nó như vậy cả
-Cậu còn mạnh mồm à, đúng là ngu ngốc. Giờ thì tôi xem cậu còn đánh tôi được không? Cũng may là không có gì, hại tôi lo lắng…
-Hả?
Phát hiện mình lỡ lời, hắn đứng như tượng, mở to mắt nhìn nó vài giây rồi bịt mồm quay đi chỗ khác. Nhắm tịt mắt lại, hắn thầm trách bản thân sao lại thiếu bình tĩnh đến vậy, nói ra những lời hắn cho la sến súa đó. Để nó biết được chẳng phải sẽ cười hắn cho đến ngây đến dại à?
-Anh…-tưởng mình nghe nhầm nhưng nhìn biểu hiện bối rối, giống như không biết phải giải thích làm sao kia, khiến nó tin điều mình nghĩ là hoàn toàn đúng. Hắn lo lắng cho nó? Là thật sao? Tại vì lo lắng nên hắn mới mắng mình té tát như vậy. Có phải đúng như người xưa nói, “đánh là thương, mắng là yêu không”
-…. “mình bị thần kinh rồi. Yêu? Hắn và nó sao? ”
-Tôi…không sao đâu. Thật đó, nên anh…
-CÓ SAO HAY KHÔNG, CẬU NÓI VỚI TÔI LÀM GÌ?-thẹn quá hóa giận, hắn quay phắt lại quát nó
-…-sững sốt nhìn hắn vài giây, nó bật cười vì biểu hiện đầy hung hăn của hắn. Hắn tưởng nó là con nít lên ba sao? Lại còn không biết hắn đang cố chối. Con người hắn lúc nào cũng vậy, cũng thích nói trái với những gì mình nghĩ. Thở phào nhẹ nhõm, nó thấp giọng
-Cám ơn anh
Thú thật, nó đã rất sợ khi phải sống một mình. Nó thừa nhận, mình là một tên con trai yếu đuối và khá lệ thuộc vào gia đình. Nó không biết sẽ thế nào nếu mình không còn được người thân bảo bọc. Nó đã lo lắng không biết phải làm thế nào đối diện với suy nghĩ về một cuộc sống không mấy vui vẻ. Nhưng giờ đây, khi gặp hắn, nó phát hiện, mọi thứ đều không khó khăn và tẻ nhạt như nó nghĩ
-Đừng có cười ngu như vậy?-biết sự thật được phơi bày, hắn có chút lúng túng cầm ly nước trên bàn lên uống một hơi. Làm thế nào mà hắn lại rơi vào tình huống đáng xấu hổ này chứ
-Được được, không cười thì không cười
-Anh nghĩ từ lúc ở chung với nhau tới giờ, ai trong chúng ta cũng xui không? Anh thì bị đuổi việc, còn tôi thì bị đụng xe-nó lên tiếng khi hắn trên đường cõng nó vào nhà. Chân nó còn đang đau nên không tiện đi bộ.
-Vậy giờ cậu đổi ý vẫn còn kịp đấy
-Đổi gì?
-Chuyển sang chỗ khác, tôi cũng chẳng phải chịu đựng một tên nhóc nào đó suốt ngày đánh người
Khẽ siết chặt cố hắn, nó nói như thì thầm
-Cõ lẽ khi làm vậy, tôi sẽ không còn xui xẻo nữa. Nhưng ngược lại, tôi lại mất đi rất nhiều thứ mà nếu sống với người khác, tôi sẽ không cảm nhận được
-Cậu…nói vậy là có ý gì?
Nhận thức được có ý gì đó không ổn trong lời mình vừa nói, nó lãng sang chuyện khác
-Thì sống với người khác, đâu chắc gì tôi đánh được người ta
-Ồ, cái lý do vĩ đại làm sao? Cậu thích ở với tôi là vì tôi dễ bắt nạt. Thế thì tôi cho cậu đi bộ nhé-hắn nói, giả vờ thả người nó xuống
-Á…té! Chẳng phải anh nói:“ Không phải ai cũng rộng lượng như tôi sao?”-nó la lên khi thấy mình sắp tuột ra khỏi lưng hắn.
-Coi như tên nhóc nhà cậu biết điều
Chợt nhớ đến công việc của hắn, nó hỏi
-Uhm…anh xin được việc chưa?
Im lặng một lúc, hắn đáp, giọng điệu đầy vẻ ngông cuồng tự đại
-Mấy người đó có mắt như mù, chẳng biết được tôi có bao nhiêu tài năng và sắc đẹp.
-Lại còn thế…
-Cậu yên tâm đi. Chẳng chuyện gì làm khó gì tôi đâu, trừ khi tôi không muốn nếu không tôi sẽ không bỏ cuộc. Mau về nhà ăn tôm nướng thôi
-Tôm nướng? Yeah! Anh là tốt nhất
Hơi liếc người phía sau mình, hắn thầm cười. Cảm thấy những ngày tháng sống chung với nó, quả thật rất thú vị.
Chap 9 – Truyện gay hay 25 ngày sống chung – Tác giả: Gió Yêu Mặt Trời
Đứng trước tòa nhà cao tầng, hắn cố gắng hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, đồng thời nắm chặt lòng bàn tay thể hiện sự quyết tâm. Lần phỏng vấn này, hắn đặc biệt phải cố gắng hơn những lần trước. Không phải vì bản thân sợ thất bại, mà là hắn không muốn làm nó thất vọng. Nhớ đến sợi dây mang theo, hắn vội vàng cầm trên tay rồi mỉm cười
Flash back
-Sáng nay không học thì cố gắng nghỉ ngơi đi-đứng trước gương, hắn dặn dò, rồi lấy ít keo vuốt lên tóc mình. Hắn phát hiện hôm nay tóc mình hình như có chút dài. Mà thôi không sao, lâu lâu thay đổi kiểu tóc một chút vậy
Nó ngồi bên, thấy hắn có chút kiểu cách thì vội trề môi, biểu hiện tỏ vẻ khinh thường. Hắn chăm chút bề ngoài thế kia, chẳng phải là định dùng “mỹ nam kế” đó chứ? Nhưng mà phải nói, hắn đột ngột thay đổi như vậy, cũng thấy có phần đứng đắn hẳn lên. Mặc dù nó công nhận cái vẻ xộc xệch của hắn bình thường cũng không tồi chút nào
Thấy hắn sắp sửa ra cửa, nó gọi theo, giọng điệu có chút chần chừ. Không biết là có nên đưa cho hắn không? Dù sao cũng đã trưởng thành hơn nó nhiều lắm. Để hắn thấy, lại gọi nó là nhóc này nhóc nọ. Mà thôi kệ, bình thường nó cũng hay bị gọi vậy rồi còn gì
-Có chuyện gì vậy?-hắn hỏi khi nhìn vẻ mặt hiếm thấy của nó
-Uhm…-hơi cúi đầu, nó tiếp tục lưỡng lự, một hồi sau cũng lấy vật gì đó từ trong cặp ra
-Cho anh nè-nó nói nhanh, đồng thời ném về phía hắn. Hắn thấy thế thì vội chụp lấy. Cũng may là hắn phản xạ nhanh, là người thể lực bình thường thì còn lâu mới bắt kịp
-Cái gì vậy?-chau mày, hắn hỏi. Thấy trên tay là một vòng tay màu đỏ gồm hai sợi dây quấn vào nhau, bên dưới còn có treo một chú mèo Nhật Bản cũng màu đỏ không kém, đã vậy còn đeo một cái lục lạc. Khi di chuyển, ắt hẳn là phát ra tiếng kêu rất vui tai.
-Vòng tay may mắn của tôi
-…-không nói gì, hắn chỉ hướng ánh mắt ngạc nhiên nhìn nó. Ngầm hỏi vòng tay của nó mà sao lại đưa cho mình.
-Anh đừng xem thường. Nó thật sự là một vật rất may mắn, tôi đeo suốt thời học cấp ba đó. Và cả kỳ thi đại học. Cho nên hôm nay anh nhất định phải…
Chưa để nó nói hết câu, hắn tươi cười nói nhanh
-Tôi nhất định phải xin được việc. Cám ơn cậu, cậu cứ tin ở tôi
End flashback
Thật ra hắn không phải là người theo chủ nghĩa duy tâm. May mắn à? Hắn không tin điều đó, chỉ cho rằng mọi thứ đều phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân. Nhưng nếu nó đã có lòng tốt như vậy thì hắn nghĩ việc mình tin cũng chẳng có vấn đề gì
-Nếu có thứ gọi là may mắn thì mình thật sự muốn có vào lúc này đây
Nghĩ chân mình cũng tạm ổn. Nó chậm rãi đứng lên sắp xếp lại ít đồ đạc trong phòng. Thu dọn bàn học xong, nó khẽ nhìn qua nơi hắn làm việc, ánh mắt hiện lên vẻ hứng thú tò mò. Hình như đây là lần đầu tiên nó nhìn kỹ nơi này. Khác hẵn với mình, bên hắn bài trí vô cùng đơn giản. Chỉ có mấy cuốn sách về nghề nghiệp, mấy cái móc treo chìa khóa và vài bức hình chụp. Một trong số tấm hình làm nó chú ý là tấm hắn chụp với một người con trai có vẻ bề ngoài rất dễ thương.
-Là anh em, bạn bè hay người yêu?
Hỏi mới nhớ, nó chưa bao giờ nghe hắn kể về đời tư của mình trừ việc hắn làm nghề gì. Gia đình ,người yêu, hắn ngay cả một lời cũng chưa bao giờ mở miệng. Nghĩ lại nó cũng có kể với hắn gì đâu. Có vẻ như cả hai cần phải tâm sự với nhau nhiều hơn rồi
-Không biết hắn có người yêu chưa?
Không nghĩ mình lại hỏi ra câu đó. Nó vò đầu bức tóc
-Mình làm sao thế nhỉ? Đúng là rãnh rỗi sinh nông nổi mà
Căn phòng đang im lặng, bỗng có tiếng chuông điện thoại reo lên. Nhìn dòng chữ hiện trên màn hình, nó mừng rỡ
-Dạ con đây mẹ
-…..
-Dạ con khỏe…sao?
Không biết đầu dây bên kia nói những gì, chỉ thấy vẻ mặt nó lúc này dường như trắng bệch, biểu cảm vô cùng hoảng hốt.
-Ba bệnh nặng lắm không mẹ? Cũng tại con, vì chuyện của con mà khiến cho ba phải lao tâm, khiến mình ra nông nổi này.
-Con xem sắp xếp về thăm ba
– Ba thế này, nếu gặp con, khẳng định sẽ rất tức giận. Con không muốn bệnh ba nặng thêm. Mẹ và chị cố gắng chăm sóc ba…
Vang lên tiếng thở dài, mẹ nó lên tiếng
-Uh. Con cũng phải tự chăm sóc mình. Chuyện của con, cứ đợi một thời gian nữa
Giờ đây nó đã mặc kệ, nó đâu còn quan tâm đến chuyện mình ra sao, hay việc ba nó chấp nhận mình là
người như thế nào? Nó chỉ muốn mọi người trong gia đình khỏe mạnh, thế thôi
-Con biết rồi mẹ
Chap 10 – Truyện gay hay 25 ngày sống chung – Tác giả: Gió Yêu Mặt Trời
Về tới nhà, hắn thấy nó đang quay lưng ngồi bên cửa sổ. Nghĩ nó chưa biết mình về, hắn cố tình quăng mạnh chìa khóa lên bàn, ám chỉ sự xuất hiện của mình. Đợi một lúc sau, khi hắn đã vào ra phòng tắm, nó vẫn ngồi im bất động. Lạ thật, đáng lẽ ra nó phải cuống lên hỏi hắn hôm nay xin việc thế nào rồi mới phải. Im lặng một cách bất thường như vậy, khiến hắn cũng thấy có gì đó khó mở lời. Không khí giữa hai người cũng vì thế mà trở nên ngột ngạt khó chịu.
-Cậu đã ăn gì chưa?-hắn chủ động hỏi thăm
-Uhm
Thấy nó vẫn không quay mặt nhìn mình, hắn trở nên bực bội
-Cậu lịch sử một chút được không? Nói chuyện với cậu mà cậu để mắt đi đâu thế?
-Xin lỗi, tôi…
Phát hiện giọng điệu có chút khác thường, hắn vội tiến tới chỗ nó rồi xoay người về phía mình. Thấy nó cúi đầu không dám nhìn. Hắn nói như ra lệnh
-Ngẩng mặt lên tôi xem
-….
Biết nó cố chấp không nghe lời, hắn trực tiếp dùng tay nâng khuôn mặt nó lên, chợt sững người khi thấy biểu cảm thất thần của nó
-Làm sao ra nông nổi này?
Mím môi, nó hất tay hắn ra rồi đứng lên bước về phía giường
-Anh cứ kệ tôi. Tôi mệt rồi, đi ngủ trước đây
Chưa kịp để nó rời đi, hắn vội nắm chặt tay kéo lại. Cảm giác buồn bực vừa mới lắng xuống, nay lại được dịp bùng lên vì câu nói “anh cứ kệ tôi” khi nãy. Hắn với nó đâu phải là người xa lạ gì. Người ta trên đường gặp nhau lần đầu, còn có thể hỏi han nhau, huống chi hắn và nó đã ở với nhau nhiều ngày, ít nhiều cũng để lại cho đối phương nhiều tình cảm. Vậy mà tư cách quan tâm, nó cũng định không cho hắn sao? Nhìn nó như bây giờ, hắn sao có thể mặc kệ, có thể không để ý. Cứ cho hắn là kẻ dở hơi, thích xen vào chuyện người khác đi nhưng thấy nó buồn, tâm trạng hắn cũng đâu khá gì.
———————
Thuộc truyện: 25 ngày sống chung
- 25 ngày sống chung - Phần 2
- 25 ngày sống chung - Phần 3
- 25 ngày sống chung - Phần 4
- 25 ngày sống chung - Phần 5
- 25 ngày sống chung - Phần 6
- 25 ngày sống chung - Phần 7
- 25 ngày sống chung - Phần 8
- 25 ngày sống chung - Phần 9
- 25 ngày sống chung - Phần 10
Leave a Reply