Truyen gay: Nếu anh là công an – Tập 4
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Bữa cơm gia đình đầu năm về cơ bản là hoàn tất rồi, chỉ còn lại chú Minh, ba Khánh, anh Quân, tôi và Khánh ngồi lại nhâm nhi tiếp. Trong năm người, không lẽ tôi có tửu lưởng kém nhất hay sao ấy. Mặt trời đã mọc ở phía tôi trong khi bốn người còn lại vẫn còn tỉnh táo như không. Lúc ấy, âm thanh chung quanh dường như nhỏ lại và tôi có cảm giác có tiếng ong ong gì đó kêu suốt trong tai mình.
Cái cổ có vẻ bắt đầu không giữ nổi thăng bằng cho cái đầu cho nên có lúc đầu tôi gục gặc một cách vô thức. Khánh vẫn còn tỉnh và có vẻ là người tỉnh nhất trong bọn. Từ trước đến giờ, cậu vẫn luôn giữ vai trò rót rượu. Theo tôi quan sát, cậu ta chưa bỏ một vòng nào mà còn uống chào bàn với chú Minh, anh Quân và tôi cùng với ba ly cuối uống thay cho ông nội.
Thế mà tay rót rượu vẫn chưa run tí nào và tầm quan sát vẫn còn tốt, chưa để ai phàn nàn rót đầy hay vơi, bỏ sót người này hay thiên vị cho người nọ. – Cháu Tuấn còn ngồi thêm được không? – Chú Minh quay sang ân cần hỏi – Cái rượu này gia đình tự cất nên có hơi lạ với mọi người.
Ai chưa từng uống qua rất mau say. Chú Quân lần đầu uống cũng không khá hơn cháu Tuấn hôm nay đâu nhé! – Hà hà, đúng đó Tuấn – Anh Quân quay sang vỗ vai tôi – Nếu có mệt thì nghỉ tí. Còn nếu có máu quyết tử cho tổ quốc quyết sinh thì cứ ngồi đây, gục thì anh khênh về không phải lo! – Rồi anh quay sang nhìn ba Khánh – Chỉ sợ lát nữa em cũng lăn quay thì có mà được khênh như Tuấn ấy chứ, hà hà… – Ôi ăn nhiều chứ ở bao nhiêu – Ba Khánh cười sang sảng – Anh em có mệt thì vào nhà nghỉ một chút cho khỏe rồi về.
Nhậu nhẹt vui vẻ là chính chứ không phải ép uổng gì hết – Rồi chú ấy quay sang Khánh – Vào dọn giường cho anh con nằm nghỉ chút con! – Dạ, giường dọn sẵn rồi ba – Khánh cất tiếng trầm trầm – Mà con thấy hình như anh Tuấn chưa muốn nghỉ đâu Ba – Khánh quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt có gì tinh nghịch – Con thấy ảnh cứ nhìn chai rượu hoài như sợ hết hay sao á! – Trời! – Anh Quân đế vào – Thằng Khánh tinh mắt ghê. Anh Tuấn nhà ta là có tiếng trong đại đội về khoản tửu lượng đấy. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì Khánh đã đưa ly rượu đến.
Tôi nghe chú Minh còn bảo “thế thì chiến đấu tới cùng vậy”. Còn ba Khánh và anh Quân thì cứ cười ha hả miệng “dzô dzô”, “cố lên, cố lên”. Thôi thì một liều ba bảy cũng liều, cho dù say xỉn tới chiều cũng chơi! Cứ thế mà ly rượu lại chuyền tay trong khi tôi bắt đầu gục gặc đầu vô thức nhiều hơn, mặt bớt đỏ và tái lại, chỉ còn ửng hồng hai má.
Dường như Khánh hay quay sang nhìn tôi như dò xét rồi lại nhanh chóng quay đi. Ba Khánh bảo lấy cây đàn ra văn nghệ văn gừng chút cho vui. Đó là cây đàn ghi ta phím lõm để hát cổ nhạc. Ba Khánh khoe “thằng Khánh cái gì cũng tệ nhưng được cái là hát vọng cổ ngọt lắm”. Ai cũng gật gù tán thưởng. Chú Minh thì tôi không biết chứ anh Quân thì mặc dù là người Bắc nhưng rất thích vọng cổ. Chỉ mỗi tội cất cái giọng Bắc lên ngâm nga vài câu vọng cổ thì lại rất chướng tai. Ba Khánh đàn một vài khúc ngắn gì đó tôi không biết.
Khánh bảo đấy gọi là rao, “giống như mình đờn thử để so lại dây cho chuẩn vậy”. Chú Minh bảo Khánh hát bản “Lá trầu xanh”. Tôi nghe Khánh phàn nàn “bản đó của con gái hát mà sao lần nào dượng cũng biểu con hát hết”. Chú cười kha kha nói “vì con hát hay hơn cô Hai con”. Cô Hai là vợ chú Minh, là cô ruột của Khánh. Yêu nhau cau bổ làm đôi mảnh Một là trầu xanh thắm nợ duyên… Khánh cất giọng ca trầm buồn mà như lôi người ta vào cõi khác. Có cô gái bán trầu xanh yêu một người con trai tha thiết.
Cô đi bán trầu không sợ trầu héo úa mà sợ người yêu mong đợi buồn phiền mà tan buổi hẹn hò. Rồi một lần chờ người yêu không đến, cô quay về thờ thẫn thì nghe tiếng pháo đám cưới, anh chàng đã phụ cô đi lấy vợ. Cô nửa muốn quay về mà nửa muốn nhìn vào đám cưới chỉ để tìm kiếm bóng dáng ai mà cô vẫn hằng thương nhớ. Muốn quay về cho khỏi thấy cảnh gai mắt trái tai Sao chân muốn bước dạ còn mong ở lại Tôi chẳng biết Út Trà Ôn là ai khi mà ông nội không biết xuất hiện từ lúc nào và bảo “thằng Khánh hát y rang Út Trà Ôn”.
Bà nội cũng đang ngồi cùng ông trên cái “bộ ngựa” gần đó (bộ ngựa là một loại giường kết bằng hai hoặc ba tấm gỗ lớn và dày khoảng một tấc, loại hai tấm thì có giá trị hơn do cần tấm gỗ lớn hơn). Tay bà phe phẩy quạt mo cau, đôi mắt say mê hướng về thằng cháu đích tôn lúc thì đưa giọng lên cao lúc lại hạ xuống thật thấp, nghe sao mà thổn thức.
Sau này về tôi có tìm kiếm bản vọng cổ “Lá trầu xanh” nhưng toàn là nghệ sĩ nữ hát, không có nghệ sĩ nam nào hát chứ nói gì đến Út Trà Ôn. Bạn nào có bản vọng cổ “Lá trầu xanh” do nghệ sĩ nam hát thì gửi cho tôi nhé. Mà sao tôi nghe bản này không thấy hay như khi nghe Khánh hát. Lúc ấy, tôi thấy sao mà buồn lắm, cứ như mình là cái người bị phụ bạc trong bài hát.
Trong lòng cứ uất nghẹn một điều gì đó không rõ, tôi như muốn vứt bỏ trái tim trong lồng ngực vậy. Thật ra, điều khiến tôi buồn đến rũ người như vậy là do cái giọng và kiểu cách hát của Khánh. Tôi ngước nhìn ra ngoài cửa. Trong tiếng hát trầm buồn và tiếng đàn da diết, trời dường như đã tỏa bóng hoàng hôn. Những ngọn nắng cuối cùng cũng lần lượt tắt.
Cái màu sẫm quen thuộc của những phiên gác đêm đã bắt đầu phủ xuống. Cơn khát cháy cổ khiến tôi thức dậy. Xung quanh tôi khá tối với ánh sáng màu trà rất yếu ớt phát ra từ chiếc đèn ngủ bên tay phải. Tôi đang nằm “ngay đơ cán cuốc” trên một chiếc giường gỗ trải chiếu. Cảm giác hơi xấu hổ một chút khi chợt nhận ra chiếc áo quân phục màu lá đã không còn che chở cho cơ thể đôi mươi đang rộn ràng không khí mùa xuân. Và cũng hơi tiếc một chút khi biết là cái quần màu lá vẫn đang ở yên tại cái nơi mà sáng nay nó vẫn ở.
Nghĩ thế bất giác tôi nhoẻn miệng cười. Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ? Và tôi đang ở đâu đây? Trên một chiếc giường hoàn toàn xa lạ. Trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Bốn bề hoàn toàn thanh vắng. Và đầu óc thì hoàn toàn rỗng tuếch, chẳng nhớ chút gì sau bài vọng cổ Lá trầu xanh với giọng hát trầm buồn đầy thương cảm. Như một người đang nằm ở tận cùng của vực sâu, nhíu mày bất lực nhìn vòm trời phía trên chói chang vô vị.
Với tay lấy ly nước ai để sẵn ngay bên cạnh cái đèn ngủ, tôi khẽ nhỏm đầu dậy uống ừng ực như kẻ lạc đường đang khô cháy trên sa mạc mênh mông bỗng tìm ra được chiếc bầu da cừu chứa đầy nước mát. Tôi như thấy rõ đường đi của dòng nước từ cổ họng đi xuống bao tử rồi toả ra từng mạch máu trong cơ thể. Khoan khoái nằm xuống bằng một hơi thở mạnh, dài, tôi hai tay giang ra.
Oái, có ai đó nằm bên cạnh tôi ở bên trái, cách tôi khoảng vài ba tấc. Tôi nghiêng sang nhìn, người đó đang nằm xoay lưng lại với tôi quay mặt vào tường. Ánh sáng đèn yếu ớt cùng với cảm giác bồng bềnh của kẻ say chợt tỉnh khiến tôi chẳng thể nhìn rõ được đó là ai. “Có lẽ là Khánh”. Tôi lờ mờ đoán như thế khi tiến đến gần hơn để nhìn cho rõ.
Chung quanh người đó toả ra một mùi hương nhè nhẹ mà khi ngửi tôi bỗng thấy xuyến xao muốn gục mặt vào đó mà hít thật sâu. Để rồi sẽ khoan khoái như khi nằm dài trên bãi cỏ thơm mát, trong những tia nắng sớm mai nhè nhẹ nhảy múa tung tăng, làm đôi mắt đang nhìn xa xăm bỗng chốc mà nhỏ hơn với đôi lông mày chau lại. Tôi khe khẽ vỗ vỗ vào mạn sườn của người đó mấy cái mà sao cảm thấy mình như tên ăn trộm lò mò vào một căn nhà xa lạ. Người kia vẫn không nhúc nhích dù tôi có từ từ vỗ mạnh hơn một chút.
Chỉ làm cho người ta thở mạnh hơn và càng làm cho cái mùi đàn ông đang quấn quýt trong mũi tôi thêm da diết hơn. Đúng là Khánh thật rồi. Cái mùi hương đó lại dâng lên càng thôi thúc tôi làm cái điều mình thèm muốn ban nãy. Tôi dịch qua nằm sát bên Khánh rồi len lén choàng tay sang ôm lấy Khánh và đưa mũi vào sát vào cổ cậu ta.
Có lẽ tôi đã nằm như thế trong một khoảng thời gian dài. Và có lẽ cái khoảng thời gian đó sẽ càng dài hơn nếu Khánh không bỗng nhiên trở mình nằm ngửa ra. Tôi cứ vờ như say ngủ và giữ nguyên tư thế ôm choàng lấy Khánh. Tim tôi đang đập nhanh lắm, lan sang cả tim của Khánh thì phải. Rõ ràng bên bờ ngực ấm áp kia cũng đang phập phồng những nhịp mùa xuân.
Và cả hai hoà theo nhịp tim đập mạnh ấy, cùng phả vào nhau những hơi rượu nồng nàn. Có lẽ cái quân hàm trung uý đã ngăn không cho tôi tiến xa hơn nữa. Tôi chỉ có thể nằm ôm lấy Khánh như một tên say mèm chẳng biết trời trăng mây gió, vô thức ôm lấy bất cứ thứ gì trong tầm tay. Và do người kia bỗng nhiên nghiêng mặt sang bên thằng say may mắn, làm cho đầu mũi của nó chạm vào cái má bầu bĩnh của người kia.
Khoảnh khắc đó tôi ví như mình trao cho Khánh cái hôn đầu tiên, làm cho Khánh khẽ rùng mình như thể có ai đó thổi vào tai vậy. Hạnh phúc có khi giản đơn như thế. Chỉ là một cái chạm tay bối rối, một cái ôm lén hững hờ, hay một cái hôn trao vội. Với một thằng con trai không may mắn như tôi thì đó đã là một khoảng trời hạnh phúc.
Tôi bỗng nhiên ước ao khoảng trời này sẽ rôi dài đến vô tận. Để tôi có đủ thời gian mà chầm chậm ấn đầu mũi của mình vào sát gương mặt hánh hơn nữa. Như những chiến sĩ khó nhọc mà kiên nhẫn, yên lặng kéo pháo lên những triền dốc của ngọn đồi cao. Và hơi thở của Khánh như những liều thuốc ngủ dịu nhẹ từ từ ngấm sâu vào khoé mắt, kéo đôi mi sát lại gần nhau. Tôi thiếp đi lúc nào không biết.
Anh Quân bỗng đâu xồng xộc chạy vào khi mà tôi và Khánh đang trần truồng quấn lấy nhau như hai con sam không thèm để ý tới không gian và thời gian thực tại. Anh nghiến răng “mày điên à Tuấn” rồi lôi tôi ra khỏi nhà trong tình trạng loã lồ bằng một sức mạnh kinh ngạc. Tôi thấy Khánh ngồi thu lu trong góc giường, thảng thốt nhìn những diễn biến đột ngột vừa rồi như kẻ mất hồn với đôi mắt buồn u uẩn, khác với ánh mắt to và sáng long lanh lúc sáng nay.
Anh Quân vừa lầm bầm “nó là cháu của anh Minh đó mày biết không hử *** vừa trói hai tay tôi lên nhánh cây nhãn sau nhà. Tôi đứng nhìn anh vừa sợ vừa xấu hổ khi trên mình không một mảnh vải, bị biết bao ánh sáng phủ lấy. Vậy mà con cu tôi vẫn cứ dựng đứng lên như sự tự vệ cuối cùng của một người chiến sĩ trước quân thù.
Anh Quân nhìn chòng chọc vào con cu của tôi mà gầm gừ qua kẽ răng nghe sao mà đáng sợ “Á à, cứng nhỉ! Mày thích làm tình lắm chứ gì? Thích được bú liếm lắm chứ gì! Được, hôm nay tao cho mày thoả mãn nhé!” Xông tới như con hổ vừa xổng bẫy, anh quỳ xuống dùng hai bàn tay hộ pháp giữ chặt hai bên mông tôi rồi ngậm lấy thằng nhỏ của tôi mút thật chặt đến đau buốt.
Lưỡi của anh Quân như con rắn hung hăng rà khắp chung quanh đầu khất của tôi. Thật là khốn nạn, mặc dù sợ như thế mà tôi vẫn cứ rên “hơ hơ” càng khiến anh Quân điên tiết. Giữ cái đầu yên một chỗ, anh Quân dùng hay tay đẩy tôi tới trước, lôi tôi lùi ra sau, cứ thế nhịp nhàng và thật nhanh làm con cu của tôi liên tục trôi ra tuột vào cái nơi vừa nóng vừa đầy nước.
Tôi nghĩ da quy đầu của mình chắc đã tuột mất hết cả để lộ nguyên cái đầu khấc căng bóng đến sẫm màu trân mình chịu đựng những cái sục thô bạo. Vậy mà sao tôi nghe đê mê đến điên dại. Ngước mắt lên nhìn trời. Miệng há to thở hồng hộc từng cơn. Bụng giữ nhịp hô hấp thật sâu, thật đều và thật dài. Mông co thắt lại để kềm chế những dòng tinh dịch chực chờ trào ra khỏi đầu khấc.
Một sức mạnh vô hình nào đó phủ lấy miệng tôi làm tôi không nói gì được chỉ biết rên “ưm ưm” trong cuống họng. Anh Quân đẩy tới kéo lui cơ thể tôi mỗi lúc một nhanh và mạnh. Vậy mà vẫn chính xác đến kinh người, cái đầu cu của tôi vừa chạm vào sát trong cuống họng anh chưa kịp nghỉ ngơi đã bị lôi tuột ra trong cái trơn nhẫy của nước bọt.
Càng lúc càng nhanh hơn, mạnh hơn, sâu hơn, chặt hơn làm sức trẻ của tôi chẳng cách gì kềm chế nổi. Mặc cho dòng tinh tuôn ra khiến tôi run người lên bần bật, anh Quân vẫn không ngừng sự hành hạ kia. Anh như muốn lôi hết những giọt tinh dịch cuối cùng ra khỏi con cu của tôi vẫn đang còn cương cứng ngắc trước sự kích thích quá mãnh liệt.
Tôi như một kẻ mất hết sức lực nhưng vẫn phải chống chọi với cái cảm giác gai người tê tái làm cơ thể trần truồng của tôi run lên ngay sau mỗi đợt phóng tinh. Thu chút sức lực cuối cùng, tôi giãy thật mạnh làm cái thứ bao quanh miệng tôi biến mất. Tôi la, nói đúng hơn là rên, thật to, thật dài “a a a”. Tiếng rên đó làm Khánh ngồi bật dậy nhìn tôi ngơ ngác.
Một giấc mơ kì cục. Thật là xấu hổ. Tôi nghe thoang thoảng cái mùi tanh của tinh dịch. Khánh ngồi đó hẳn là đang nhìn xuống mặt tôi. Nhưng trong phòng tối quá nên tôi không rõ phản ứng của cậu ta là gì nữa. Trên suốt quãng đường đưa mọi người quay trở lại ngân hàng, cả tôi lẫn Khánh đều tặng cho nhau sự im lặng đến đáng sợ.
Tôi cũng chẳng tham gia vào những câu chuyện của chú Minh và anh Quân. Ngay cả việc liếc nhìn vào gương chiếu hậu cũng khiến tôi thờ ơ lãnh đạm, bởi vì vài lần nhìn vào đó, tôi chẳng tìm lại được đôi mắt to tròn và sáng long lanh. Phía trước tôi, bị che khuất phần lớn bởi băng ghế lái xe, chỉ là một khoảng áo sơ mi màu xanh da trời thay cho màu vàng nhạt ban sáng cùng với sự lặng lẽ đến buồn thiu.
Hoá ra lúc này mới có hơn ba giờ chiều. Nắng đã thôi dìu dịu mà chuyển sang gay gắt lắm. Đến mức những bóng cây đổ xuống mặt đường như đậm hơn, tối hơn. Những bộ trang phục màu nổi như đỏ, vàng, cam hay xanh lá thi thoảng lướt ngang cửa kính khiến cho không gian bên ngoài càng thêm chói chang nóng nực hơn. Và phía bên trong cái quần lót, những sức trẻ ban nãy của tôi đang khô dần và đông cứng lại khiến cho người mặc càng thêm bứt rứt.
Lúc này mà có ai chòng ghẹo gì tôi thì hẳn đã nhận ngay vài nắm đấm rõ mạnh. Bao nhiêu bực tức, bức bối không hiểu được đang chứa đầy trong lồng ngực như cái thùng thuốc nổ khô ran chực chờ một que diêm dại dội rớt xuống để phát ra những tiếng nổ mạnh mẽ nhất. Tôi nằm dài trên giường, mệt mỏi và cô đơn làm sao. Khi chuyển xe, Khánh chỉ quẳng cho tôi một cái cười phớt nhẹ sau khi xởi lởi tươi tắn đưa hai tay bắt tay anh Quân rồi nhìn chú Minh đang một tay cầm tay, một tay vỗ vỗ vào vai tôi nói lời chào.
Tôi cũng chẳng việc gì mà trao lại cho Khánh những cử chỉ tạm biệt nhiều lưu luyến. Gương mặt vô cảm với đôi mắt to tròn và sáng long lanh quay đi như chẳng biết đến một quá khứ đẹp đã từng trôi qua phía sau. Bỏ mặc cái quá khứ đó cô đơn sau cửa kính xe mà lặng nhìn theo lưng ai đó màu da trời từ từ xa dần rồi mất bóng. Anh Quân bước vào phòng bất ngờ khiến tôi giật bắn mình.
Cơn mơ lúc nãy ít nhiều vẫn còn lưu lại trong tôi chút cảm giác sợ hãi trước sự xuất hiện đột ngột của anh Quân. Thực tế xua đi cơn sợ đó nhưng lại mang đến cho tôi một sự mệt mỏi chán nản. Không lẽ anh muốn làm tình với tôi lúc này hay sao? Ngay cả khi ham muốn nhất tôi còn thấy e dè không muốn làm gì với anh Quân chứ đừng nói lúc này, tôi vốn đã cạn kiệt sau một đêm với Thái và một buổi trưa với Khánh (nói cho sang vậy thôi, tự tôi chứ Khánh có tham dự gì vào đâu).
Anh Quân ngồi xuống ghế chứ không đến bên giường. Anh châm thuốc rồi quẳng bao thuốc cho tôi. Phả ra những đốm khói hình tròn, anh mông lung nhìn theo những dải khói uốn éo bay ra khung cửa sổ rồi tan vào không gian. Và anh cứ lặng yên như thế, mặc kệ tôi đang sốt ruột nhìn anh và vẽ ra hàng chục tình huống trong đầu. Ngay lúc này, anh Quân thật lạ, tôi chưa từng thấy qua bao giờ.
Có vẻ anh có gì đó vừa muốn nói vừa không muốn nói, cho nên đầu óc anh vẫn đang bận ngắt từng cánh hoa cúc, “nói”, “không nói”, bất chấp thời gian trôi theo những làn khói thuốc. – Anh khó nghĩ quá Tuấn ạ – Anh quay lại phía tôi, cất tiếng phá tan sự im lặng. Cánh hoa cúc cuối cùng là “nói” – Anh nói cái này có khi không phải nhưng anh vì tình cảm anh em, anh quý Tuấn như đứa em ruột thịt của anh vậy.
– Em cũng thế – Tôi ấp úng nói và cảm giác những lời sắp tới của anh hẳn sẽ không dễ dàng chút nào. Trong đầu tôi chợt hiện ra hình ảnh anh Quân trong giấc mơ ban trưa – Em có gì không phải mong anh chỉ bảo cho em, em cảm ơn anh nhiều lắm. – Do những quy định, kỷ luật nghiêm ngặt đặc thù trong quân đội cho nên chuyện tình dục của anh em cũng rất là thiếu thốn – Anh chậm rãi nói và vẫn không quên nhả ra những đốm khói tròn – Anh cũng cảm thấy như vậy và hoàn toàn thông cảm với anh em.
Gia đình, vợ con anh ở Nam Định, dăm bảy tháng anh mới được về một lần. Chị ở nhà làm dâu thảo cả làng đều quý mến nên anh trọng lắm, không muốn làm điều gì phản bội chị. Cho nên, anh dồn những cái bức xúc của người đàn ông xa vợ qua bên những đồng đội anh em. Anh biết điều đó là không phải nhưng ít ra cũng tạo cho anh cảm giác thoả mãn mà mình vẫn chung thuỷ với người vợ tần tảo nơi quê nhà.
Mặc dù vẫn chưa đoán được những lời anh nói tiếp theo là gì, nhưng tôi có cảm giác lạ lắm, tôi có cảm giác như mình là một người giúp việc vừa làm rơi một cái bát sứ quý giá của nhà chủ xuống nền nhà, vỡ tan thành nhiều mảnh. Thảng thốt, lo sợ, tôi im lặng lắng nghe anh Quân vừa chậm rãi nói vừa phả ra những vòng khói tròn trôi miên man.
– Trong những mối quan hệ đó, anh tiếp thêm nhiều kiến thức, nhiều kinh nghiệm cho bản thân. Anh hiểu thế nào là gay, là bi (bisexual). Và anh còn hiểu một điều khác mà chắc Tuấn chưa biết đến, gọi là đồng tính thay thế. Nghĩa là sao em biết không? – Anh đăm chiêu nhìn tôi – Đó là trường hợp những người cùng giới tính phải chung sống cùng với nhau biệt lập với những người khác giới, kiểu như môi trường quân đội chúng ta, hoặc trong tù giam chẳng hạn, do nhu cầu mang tính bản năng, họ có quan hệ đồng tính với nhau.
Nhưng khi giải thoát ra khỏi môi trường ấy, họ tự động quay trở lại với những quan hệ dị tính bản năng mà không chút vấn vương gì với những mối quan hệ đồng tính trước đó. Ý anh là sao? Sao anh lại vào đây giảng giải cho tôi nghe những lời này? Anh muốn cho tôi hiểu rằng anh không phải gay, không phải bi mà chỉ là “đồng tính thay thế”?
Mà anh là loại nào thì tôi cũng đâu có thay đổi những tình cảm quý mến anh em với nhau mà tôi vốn đã dành cho anh. Hay anh muốn nói vậy để mở đường cho những quan hệ tình dục không ràng buộc tiếp sau này với tôi? Tôi thấy đầu óc sao mà căng thẳng quá. – Anh biết anh là loại nào và không quan trọng. Vì anh vốn đã hiểu biết con đường đi của mình và cảm thấy thoả mãn với con đường như thế.
Nhưng tối qua và trưa nay… – Anh nhìn tôi thật lâu rồi nói tiếp – Tuấn ạ, em đang chọn cho mình một con đường tăm tối, em biết không? – Em… ơ… không hiểu lời nói của anh – Tôi lắp bắp hỏi lại nhưng trong bụng lại e sợ nghe bất cứ câu trả lời nào từ anh. – Anh nghĩ là em hiểu, hoặc là em sẽ hiểu – Anh Quân thôi không nhìn tôi nữa – Tuấn ạ, anh Minh là người ơn của anh, em biết rồi đấy.
Anh mồ côi từ nhỏ nên gia đình bên vợ cũng chính là mái ấm của anh ấy, em biết không? – Là… sao ạ – Tôi như đã vén lên được một cánh rèm của căn phòng bí mật nhưng lại bắt đầu muốn thoái lui. Dường như giấc mơ trưa nay có phảng phất chút gì thực tế. Tôi nghĩ mình chẳng cần nghe thêm những lời anh Quân nói và sự thật cũng chẳng muốn nghe thêm bất cứ lời nào từ anh.
Tôi đang có quá đủ mỏi mệt và chán chường. Anh Quân bảo là xem tôi như anh em nhưng anh cũng như người khác đẩy tôi ra đường như gặp đứa ăn mày dơ bẩn vậy. Anh khác tôi lắm hay sao? Ừ thì với anh chỉ có tình dục. Còn kẻ cố gắng tìm kiếm một tình cảm dù khác lạ thì lại không đáng được trân trọng bằng hay sao? Vả lại tôi có thèm gì đứa cháu thờ ơ của người ơn anh đâu mà anh phải vội vào đây mà rào đón.
—————–
Thuộc truyện: Nếu anh là công an
- Nếu anh là công an - Tập 2
- Nếu anh là công an - Tập 3
- Nếu anh là công an - Tập 4
- Nếu anh là công an - Tập 5
- Nếu anh là công an - Tập 6
- Nếu anh là công an - Tập 7
- Nếu anh là công an - Tập 8
- Nếu anh là công an - Tập 9
- Nếu anh là công an - Tập 10
- Nếu anh là công an - Tập 11
Leave a Reply