Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Truyện gay: Cơn say chỉ là cái cớ để bên em (Trong cơn say). Tác giả: Phạm Anh Tuấn. Vắt kiệt nỗi cô đơn, tôi viết nên tác phẩm này. Dẫu biết rằng, sau khi hoàn thành nó, tôi vẫn sẽ đơn côi.
Truyện gay: Cơn say chỉ là cái cớ để bên em (trong cơn say)
Tác giả: Phạm Anh Tuấn
Cơn say chỉ là cái cớ để bên em.
Cơn say chỉ là cái cớ để anh nói thật.
“Ở giữa đô thị đông đúc nơi xe cộ vùn vụt chảy và người ồn ào đi, có hai đôi mắt lẳng lặng nhìn nhau qua bụi khói lơ lửng giữa những tòa nhà cao tầng. Nhìn từ lúc còn lạ, cho đến khi thành quen, thành nếp sống của nhau.”
Trích trong Hồ của Banana Yoshimoto.
Truyện gay Cơn say chỉ là cái cớ để bên em – Chương 1
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp anh trong hoàn cảnh đó.
Lớp học đông đúc người. Những sinh viên chen chúc nhau trong một căn phòng nhỏ như mắt muỗi. Ngoài trời, mưa tuôn xối xả. Ông Trời sau những ngày giam cầm mây trên đỉnh đầu mình, giờ đây đã chán nản mà thả tất cả xuống trần gian. Giữa cơn dông lớn, một mảng sáng xanh nhỏ xíu xiu hiện ra, báo hiệu những ngày nắng sau này.
Người giáo viên già đang giảng các lý thuyết khô khan về môn triết học. Tôi ngồi gật gù trong lớp, trong đầu trống rỗng. Đêm qua, khi đi dạo xung quanh trường, tôi đã về thẳng kí túc xá và làm bài tập để nộp cho đúng kì hạn. Thi thoảng, nhìn lại bức hình chụp với Hòa giấu trong ví, những kí ức từ xưa ùa về, nhẹ bẫng mà xót xa. Và khi hoài niệm lấp đầy đầu óc, tôi lại lao đầu vào học, game và vô vàn thứ khác.
Người ta thường dùng công việc và rượu để cho đậy những khoảng trống trong lòng, phải không?
Tiếng cười khinh khích của những người bên cạnh kéo tôi ra khỏi cơn mộng du. Vô số con mắt nhìn tôi với thái độ kì quặc. Thấy nhồn nhột, tôi nhìn vào tấm kính cửa sổ phản chiếu một bóng hình mờ ảo. Không hề có một điểm nào khác biệt cả. Nhưng rồi, ở tay áo, một vết mực loang lỗ xâm chiếm một khoảng rộng. Phía sau, tiếng Mạnh cười hềnh hệch.
– Thằng bóng như mày cũng vào trường an ninh hả Q?
Tôi nhìn sâu vào mắt, sau đó không nói lời nào và quay lên. Xung quanh tôi, tiếng giễu cợt vẫn phát ra đều đều. Tuy thế, vẫn khuôn mặt bất động, tôi ngồi im, cố gắng để những lời nói của thầy rơi vào tai mình.
Cái không khí bức bối ấy cứ kéo dài hàng tiếng đồng hồ. Thứ gì trong lòng tôi vỡ nát. Nhẹ nhàng nhưng đầy xót xa. Như chiếc ly thủy tinh mỏng manh rơi xuống nền đất lạnh tanh. Như cái cách mà thiên hạ cứa vào lòng tôi những tiếng chửi đầy vô tâm, cay nghiệt.
Xét về lý, loài người là sinh vật ích kỷ. Họ không thể chấp nhận những kẻ không giống mình.
Giờ ra chơi, tôi là kẻ đầu tiên rời khỏi giảng đường. Băng qua những con người tuy cùng mặc chung một màu áo, nhưng tôi thấy lạc lõng kinh khủng. Đây không phải thế giới thuộc về tôi. Và trong tương lai, chốn này sẽ chôn vùi tất cả mọi hi vọng và cả mối tình với Hòa.
Em không thể mạnh mẽ nổi, Hòa ạ? Thật sự, em không thể thực hiện lời hứa của mình với anh khi chúng ta không thuộc về nhau nữa.
Chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh, tôi đóng cánh cửa lại vào ngồi gục xuống. Ngước mặt lên phía trên, một khoảng trời lấp ló. Một con nhện đang miệt mài dệt mạng. Tiếng nước từ đâu đó róc rách, đều đều, buồn tênh. Giọt nước mắt xói thành rãnh trên gương mặt tôi. Đầy đau đớn, nó mải miết tìm về với lòng đất lạnh tanh, thấm vào đấy, tìm một chốn khác. Co người lại, tôi gục đầu mình xuống đầu gối, khóc. Căn chặt răng, tôi cố không để một tiếng nấc nào tràn ra khỏi bờ môi. Bởi làm thế là tôi đã thua cuộc.
Dù là gì, tôi vẫn là một thằng đàn ông.
Phải, một thằng đàn ông khao khát dựa vào vai thằng khác để tìm cảm giác an yên. Thằng đàn ông chỉ có rung động trước một người cùng giới. Thằng đàn ông yếu đuối một thế giới khắc nghiệt. Trong phút chốc, tôi nghĩ đến tự tử. Chết đi là xong một kiếp người. Để kiếp sau không phải làm một thằng đồng cô, đồng bóng.
Chính lúc đó, Heineken Yang mở cửa buồng vệ sinh.
Anh ta thấy tôi đang ngồi co ro như một đứa con nít mới bị bắt nạt, một hình ảnh chẳng đẹp đẽ gì đối với một sinh viên an ninh. Dĩ nhiên, chưa bao giờ nói chuyện với Heineken Yang cả. Anh ta là đội trưởng, nhiều cô gái thích thầm, tối thiểu là thằng đàn ông mạnh mẽ và kiên cường. Như thể, anh ta sinh ra để làm cảnh sát hình sự. Tôi nhìn kỹ Yang qua đôi mắt đỏ ngầu. Người con trai đang nheo mắt lại nhìn tôi. Hàng lông mày rậm cùng với râu quai nón bao bọc lấy khuôn mặt góc cạnh. Yang mím môi, rồi đôi mắt ngạc nhiên của anh ta chuyển sang lúng túng. Trong một lúc, cả hai cứ ở trong hoàn cảnh khó xử đó. Rồi Yang hắng giọng, sau đó nói nhỏ với tôi:
– Ừm…sắp đến giờ ăn cơm rồi. Nhóc ra giành suất lẹ đi, không lại đói!
Rồi Yang nhìn tôi một lúc, nở một nụ cười. Trông anh ta lúc đó thật hiền. Vậy mà sao, tôi nghe những khóa trên kể lại rằng Yang khó tính lắm.
– À… – anh ta nói tiếp, giọng nhỏ nhẹ, lấy tay gõ gõ khóa cửa buồng vệ sinh – …phải đảm bảo sự riêng tư nhé.
Rồi Yang khẽ khép cửa lại. Tôi vội vàng chồm lên và khóa chốt cửa. Không gian im ắng khoảng một phút. Rồi sau đó, một đám con trai khác lại bước vào phòng vệ sinh. Tôi cứ chôn chân trong cái buồng lạnh lẽo đó. Nước mắt đã ngưng. Khi niềm đau đã đủ, ta chẳng khóc được nữa.
Chỉ khi tiếng kẻng vang lên, báo hiệu chuẩn bị đến giờ học tiếp theo, tôi mới mở cửa bước ra. Vội vàng rửa mặt và cả vết mực dính trên áo, tôi bước vào giảng đường chuẩn bị cho tiết học buổi chiều. Ngồi vào bàn, thằng Cường mập, thằng bạn cùng phòng, dúi vào tay tôi một ổ bánh mì.
– Gì đây?
– Có người mua cho mày đó.
– Ai vậy?
– Heineken Yang.
Bất ngờ, tôi quay khoảng sân, như tìm một bóng hình im lìm nhưng vô tình đã chiếm một khoảng nhỏ trong trái tim tôi.
ruyện gay Cơn say chỉ là cái cớ để bên em – Chương 2
Xong xuôi mọi công việc giặt giũ, dọn dẹp vệ sinh, điểm danh, tôi leo lên chiếc giường sắt cùng với vô số thứ lỉnh kỉnh khác như một đứa con gái vậy. Xung quanh tôi, tám thằng con trai ngủ như chết. Sau một ngày tập luyện mệt mỏi, cả bọn chỉ việc lăn kềnh ra đấy và chìm vào vô thức. Thi thoảng, vài đứa lại đi nhậu, cặp kè với gái,bàn về em này em kia. Tất nhiên, tôi nằm ngoài lề những câu chuyện đó.
Phòng của tôi luôn dọn dẹp. Không phải là những thành viên chăm chỉ việc nhà cửa, mà chỉ mình tôi thôi. Đơn giản, tôi khó tính trong chuyện vệ sinh. Lũ bạn gọi tôi là đàn bà, nhưng tôi mặc kệ Tôi đã quen với việc mỗi ngày phải đối phó với những trò nghịch ngốc nghếch, lời giễu cợt. Thành tích những môn thể lực của tôi luôn đứng cuối lớp. Cũng chẳng màng gì cả, vì tôi đã cố hết sức mình. Tôi luôn tự nhủ rằng đây không phải thế giới của tôi.
Chốn của tôi thuộc một nơi khác. Là nghề nhiếp ảnh. Là văn học. Tuy nhiên, bố tôi sẽ không bao giờ cho tôi theo những ngành đó.
Bởi lẽ, với một nhà có truyền thống công an lâu đời,chẳng thể chấp nhận một thằng đồng tính. Và ông có một niềm tin mãnh liệt rằng kỷ luật thép sẽ khiến tôi thay đổi. Nếu không vì mẹ, có lẽ tôi sẽ chống đối ông đến cùng.
Lật chiếc ví ra, tôi ngắm nhìn Hòa đang mỉm cười. Ở phương xa, anh đang làm gì nhỉ? Có lẽ, Hòa đã có người yêu mới. Cũng chẳng trách anh được. Tình yêu của tôi và anh chưa đủ để vượt qua những định kiến. Và cả chính tôi lúc đó cũng không đủ dũng cảm để bước theo con đường mình chọn.
Nhưng mà, mối tình dở dang ấy sao vẫn cứ ám ảnh, một bóng ma vô hình mà tôi không thể xóa nhòa.
Tôi lại nhớ đến Heineken Yang, tự hỏi cái biệt danh đó anh ta lấy đâu ra. Qủa thật, Yang tạo cho tôi cảm giác khác biệt. Có một khoảng sâu ở trong lòng Yang, chứ không phải trống rỗng và thô kệch như những đứa con trai an ninh khác. Anh ta khá nổi trong trường. Là người ưu tú, đẹp trai, gái bu như ong thấy mật, nhưng cũng là kẻ mang bề ngoài khô khốc, khó gần. Vậy mà, trong cái phòng vệ sinh hôi hám chật hẹp ấy, anh ta lại thể hiện một con người khác.
Có lẽ, Yang đang đeo mặt nạ. Đằng sau con người anh ta là gì, nó có làm say người khác như cái biệt danh của anh ta không?
Dù sao, Yang vẫn cứ sống cuộc đời của Yang. Còn tôi, chỉ ao ước một ngày nào đó được thoát khỏi đây, tìm đúng khát vọng mà tôi đam mê mà thôi…
Sáng hôm sau, như thường lệ, năm giờ rưỡi, chuông lại reo. Cả bọn làu bàu, đứa thì ngáp dài ngáp ngắn chuẩn bị cho một ngày mới, mà với tôi nó chẳng khác gì ngày hôm qua. Sẽ là chào cờ, tập thể lực, học những môn chuyên ngành khác. Mọi thứ cứ đơn điệu trôi qua trong một cuộc sống tù túng không hợp với tôi chút nào.
– Quang! Xếp chăn mền lẹ lên, lề mề mấy thầy lại quát cho giờ! – Cường hối tôi -… trời ạ! Mày có thôi mân mê từng cái mép vải đi không! Tao mệt mày quá!
– Từ từ… -tôi lúng túng – tao tắm phát.
– Dẹp,dẹp! – thằng bạn cáu tiết -…có cần tao mua Dạ Hương cho mà xài không? Con trai thằng nào mà chẳng hôi như cú! Còn nữa, mày ném hộ tao mấy cái chai xà bông thơm mùi gái gú mà đi mua mấy cục xà phòng Xmen hộ tao đi!
Tôi bật cười trước câu nói của Cường rồi làm theo lời nó. Vội vàng mặc đồ, tôi cùng Cường chạy xuống sân. Hành lang vắng tanh. Phía dưới, mọi người đều ngay hàng thẳng lối. Cường nhảy tót vô hàng. Nhưng tôi chạy theo cậu ta. Và vô tình, tôi đâm thằng vào thân hình to lớn của Heineken Yang.
Tôi giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của anh ta. Không…đây không phải là Heineken Yang mà tôi đã gặp trong phòng vệ sinh hôm ấy. Yang im lìm, không cười. Rồi bất ngờ, anh ta quát.
– Làm gì giờ này mới xuống! Vào đội hình, MAU!
Lời nói của Yang làm tôi khựng lại trong chốc lát. Chỉ vài giây ngắn ngủi ấy thôi, mà tôi cứ nghĩ nó dài cả giờ đồng hồ. Con mắt của Yang từng làm tôi lúng túng giờ đây chẳng còn nữa. Thay vào đó, Yang khác rồi. Anh ta quay trở về con người mình, nghiêm khắc, cay nghiệt. Chẳng hiểu sao, lời nói của Yang khiến tôi đau đớn đến thế.
– ĐỨNG NGÂY ĐÓ LÀM GÌ!
Tiếng quát của anh ta khiến tôi bừng tỉnh. Gạt bỏ mọi băn khoăn, tôi bước vào hàng. Tuy thế, con mắt lạnh lùng tức giận của Yang vẫn in sâu trong tâm trí tôi.
Và nó cứa một nhát vào trái tim tôi. Nhưng có hề gì nhỉ? – Tôi cười chua chát – vết thương đã nhiều quá rồi, thêm một vết cũng chẳng sao…
Và, cũng như bao lần khác, tôi muốn khóc. Nhưng lần này, tôi không cho phép một kẻ như Heineken Yang thấy mình nhỏ nước mắt đâu.
——————
ruyện gay Cơn say chỉ là cái cớ để bên em – Chương 3
Tối đến, tôi xin phép ra ngoài.
Những hàng quán chen chúc nhau, chìm ngập trong ánh đèn sáng trắng. Nơi này làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Sài Gòn sau những ngày mưa đã bớt nóng nực hơn, khiến con người cũng dễ chịu. Ở những khoảng đất rộng, hơi nước bốc lên, trông như làn sương mù dày đặc. Tôi đến quán cà phê quen thuộc đợi Linh. Có lẽ trong cuộc đời này, chỉ có mỗi Linh làm bạn với tôi mà thôi. Và cũng chỉ mỗi người con gái ấy chấp nhận giới tính thật của tôi.
Trễ gần hai mươi phút với giờ hẹn, Linh mới xuất hiện. Vẫn trang phục giản dị quen thuộc thường ngày với quần jeans, áo thun cùng chiếc máy ảnh, Linh bước vào quán, gọi một ly Mocha, món yêu thích của cô nàng.
– Sao, có chuyện gì hay để kể hay không? Đã thấy quen chưa?
Tôi lắc đầu ngán ngẩm:
– Tớ vẫn mộng chuyển qua trường Nhân Văn cậu ạ.
Linh nhướng mày:
– Vì sao? Bộ khó khăn lắm à.
– Ừ…nơi đó không hợp với tớ.
– Nhưng mà… – Linh chép miệng – còn bố mẹ cậu thì sao? Tớ nghĩ ông bố gia trưởng của cậu không chấp nhận được đâu.
Tôi im lặng, chẳng biết nói gì nữa.
– Chẳng lẽ cứ cam chịu thế này? Cậu biết rõ là môi trường kỷ luật không thể biến đổi cậu từ việc thích một đứa cùng giới thành khác giới được – Linh nói tiếp.
– Nhưng mà… – Tôi ngần ngại -…chẳng ai chống lại được bố tớ cả, kể cả mẹ tớ cũng vậy.
Linh thở dài. Cô nàng dán mắt vào ly nước, quay quay nó như một phản xạ vô thức. Đề tài này đã được nói trăm lần kể từ khi tôi bị nhét vào trường an ninh, nhưng cái kết luôn là “cậu cố chịu đựng, bốn năm nữa thôi”.
Nhưng cả tôi và Linh đều hiểu, khoảng thời gian vài năm đó sẽ bị mất một cách lãng phí. Tôi không thể sống trong môi trường kì thị mình, khi những người bạn thật sự chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
– Tớ muốn học nhiếp ảnh, học văn! – Tôi thì thầm. -…đó là thế giới của tớ.
– Cậu phải đấu tranh thôi, Q à!
Đấu tranh? Tôi phải đấu tranh làm sao khi những người thân yêu nhất không thể hiểu được tôi.
Rời khỏi quán cà phê, tôi bảo với Linh rằng tôi muốn ở một mình. Lang thang đến trước cổng trường Khoa học Xã hội và Nhân văn, tôi ngước nhìn ngôi trường với vẻ thèm thuồng. Nơi đây sẽ không còn kỷ luật thép nữa. Sẽ không còn khái niệm đồng cô đồng bóng là thứ ghê tởm. Sẽ là nơi mà tôi được sống hết mình. Tôi bỗng nhớ đến Hòa. Lấy chiếc điện thoại ra, tôi bấm số của anh. Nhưng, đáp lại tôi chỉ là những hồi chuông rền rĩ. Cũng phải, giờ đây chúng tôi đâu còn là gì của nhau nữa đâu…
Tôi còn nhớ khi chia tay, anh nắm lấy tay tôi, nói rằng:
– Anh không thể chống lại bố mẹ mình.
Anh ấy chấp nhận làm tròn chữ hiếu mà người đời răn dạy. Tương lai, Hòa sẽ cưới vợ, sinh con. Anh ấy sẽ có một gia đình hạnh phúc, hay tối thiểu, anh cũng có một chốn để trở về. Còn tôi, sẽ chẳng có nơi nào chứa chấp tôi cả…
Bỗng nhiên, tôi nhớ đến mẹ. Phải rồi, tôi phải thuyết phục được bà.
Phía bên kia, những hồi chuông vang lên chậm rãi. Rồi giọng nói ấm áp của bà vang lên.
– Alô, con hả?
– Dạ, mẹ! Bố dạo này sao rồi à?
– Có vẻ vui – bà đáp – ba con mừng vì con đã vào trường an ninh…
Tôi phản bác:
– Nhưng…mẹ biết đó không phải là ý nguyện của con mà!
– Mẹ biết… – bà khổ sở phân trần – …nhưng biết đâu cái chỗ ấy lại chữa được bệnh của con. Mẹ vẫn nghĩ con còn nhỏ thôi, cứ yêu con gái thử…
Lại bệnh? Tôi chỉ là con bệnh trong mắt bố mẹ mình, một sản phẩm bị lỗi, không hoàn chỉnh. Ước gì tôi có thể hỗn hào mà nói rằng chẳng phải tôi mắc bệnh này là do bố mẹ tôi sinh sai ngày, sai giờ sao? Nhưng rồi, những giọt nước mắt của mẹ làm tôi dịu lại. Bà yêu tôi quá mà. Từ nhỏ, bà đã bao bọc tôi như một cô công chúa nhỏ. Mọi sóng gió trong đời, bà đều lấy lưng đỡ cho tôi hết cả. Tôi không thể làm trái ý bà.
– Dạ mẹ, con sẽ cố! –Tôi đáp lại lạnh tanh.
Rồi tôi cúp máy, không chờ một hồi âm của mẹ.
Mưa rơi nhè nhẹ như bụi, rồi dần dần to dần. Cũng tốt, mưa sẽ che mắt người đời để tôi có thể khóc thỏa thích nếu muốn. Tuy vậy, chẳng thể nữa rồi. Sống lâu ngày với nỗi cô đơn, ta dần chai lì trước nó. Để rồi một ngày, ta chẳng còn cảm giác gì nữa. Không có niềm vui cực đỉnh. Cũng chẳng có đau đớn đến tận cùng. Cứ mãi sống trong trạng thái như người mộng du, không cảm xúc, không buồn không vui. Sống mà như đã chết.
Mà cũng chẳng sao, tôi quen rồi. Nói quen để tập cho mình phớt lờ trước mọi nỗi đau.
Trở về kí túc xá với bộ quần áo ướt sũng, tụi con trai trong phòng trố mắt nhìn tôi. Một đứa chép miệng.
– Mai mốt đợi mưa tạnh rồi về, bệnh nửa đêm mệt tụi tao!
Tôi mỉm cười yếu ớt, nhưng trong lòng thấy ấm áp đôi chút. Con trai thể hiện tình cảm đôi khi thô vụng như thế. Tôi biết, tụi trong phòng không ác cảm gì với tôi. Chỉ là tụi nó không thể quen mà thôi. Ngoài Cường mập ra, thì giữa tôi và những người còn lại vẫn luôn có một khoảng cách vô hình nào đó.
Thằng Cường nhìn thấy tôi trong bộ dạng ướt như chuột lột liền ca cẩm.
– Sao, lại thất tình anh nào nữa? Có đứa nào lấy mất đời trai của mày hả?
– Làm gì có! – Tôi cau có – nói bậy bạ.
Cường vỗ vai tôi:
– Thôi, ngủ đi mày. Tối mai thứ bảy đi nhậu với mấy anh khóa trên, coi như mở rộng quan hệ.
ctltvoz says
Đã full truyện gay Cơn say chỉ là cái cớ để bên em
Anonymous says
Truyen rat hay va cam dong tu ngu trong sang k mang tinh chat goi duc cho ng doc cam on tac gia rat nhieu!
Thương Tinh says
Truyện rất có chiều sâu, nhân vật Quang trong truyện có hoàn cảnh hơi giống mình nữa…
thagdc says
ko don thuan chi la mot chuyen gay no dem den cho nguoi doc nhug cug bac cam xuc that su. Truyen da truyen tai mot nghi luc song ko j lay chuen duoc. mog se dc NXB phat hanh
Lam says
Đọc Truyện này mà mình ngưỡng mộ tình yêu chân thành giữa Yang và Q quá. đọc mà muốn khóc luôn nè.
Phần 2 sao mới tới Chap 14 hết rồi. Đọc chưa thấy hồi kết mà.
Anonymous says
truyện hay quá đi nhưng sao nhanh het vay vs phan 2 khong hay cho lam ;>
Anonymous says
hay quá đi àk!
Ken says
Hay thât.bjo cuộc đời đc như vậy
Vo Danh says
Mình cũng muốn được như z. Dù chỉ một lần. Cuộc sống thật nghiệt ngã. Mấy ai chấp nhận chúng ta.::(( dau thật