Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Tao sắp chia lìa rồi Bảo Nam ơi
Tự nhiên hắn tuôn ra câu nói ấy , khiến Bảo Nam chùng lòng . Bảo Nam đưa điện thoại cho hắn khi đã gửi qua xong . Vỗ vai hắn an ủi hắn thêm một lần nữa . Quả thật , Bảo Nam là một người bạn tốt nhất thế gian này mà hắn có . Tình bạn đáng được trân trọng và quý hơn cả cuộc đời của mình .
-Thôi đừng buồn nữa , kể cho tao nghe đi . Biết đâu có cách giải quyết …
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Bảo Nam , hắn kể hết chuyện sáng nay cho Bảo Nam . Nghe xong , Bảo Nam gật đầu chỉ còn có cách này mạo hiểm nhất . Đòi hỏi hắn phải gan dạ , mới mong được loại bỏ được clip đã quay . Nếu như ai biết được , thì hắn khó mà giải thích nhất là Lộc Hàn .
-Thôi thì đành liều vậy …. – Hắn thấy mình cũng chẳng có cách nào khác nên đành phó mặc số phận .
Hắn cầm điện thoại lái xe ghé vào siêu thị điện thoại smart phone để mua tặng cho Lộc Hàn . Hắn mua hai cái giống nhau , để Lộc Hàn khỏi bàn cãi .
-Yêu nhau thì phải tặng nhau để khỏi phai tàn … – Hắn huýt sáo nhảy cẫng lên (ngu quá anh phong ơi , hát như thế này nè :)) “yêu nhau cởi áo ối à cho nhau” :V )
Mua xong hắn quay về , đánh một giấc ngủ trưa . Nhưng hắn không tài nào ngủ được , đành phải lấy điện thoại ra mở clip lên xem 😉
Ư … a … a … (cấm trẻ em nghĩ bậy :)) )
Lộc Hàn ăn cơm trưa xong , rồi dắt xe đạp mà hắn tặng ra cửa hàng hoa mở cửa bán . Trên đường đi , Lộc Hàn tình cờ gặp người hồi sáng chính là Huyền Trang , nhưng cậu vẫn cho xe đi thẳng . Cô chặn xe cậu lại , mỉm cười khinh thường cậu .
-Chà chà … yêu nhau quá nên xem thường mình đây mà – Cô cười nhéch mép .
– Chị muốn gì ? – Lộc Hàn bắt đầu cảm thấy khó chịu hơn .
-Tôi muốn cậu tránh ……
Cô chưa kịp nói xong , thì một chiếc xe chạy đến . Đó là Ngọc Hân , nhìn cô lạ mặt xúi giục cậu ….
-Anh đi đi Lộc Hàn … – Ngọc Hân kéo tay cậu
-Ừ …. – Lộc Hàn khó hiểu rồi cũng chạy xe đi tiếp
Cậu ta tên Lộc Hàn sao ? …. Lộc Hàn … hứ … tên đẹp của mùa hạ .. mà con nhỏ này phá đám . Lại gặp nhau nữa rồi ….
-Chà chà …. chị nào đây nhỉ ? Lại gặp nhau , có duyên dữ ta he ….- Ngọc Hân nhìn cô cười khỉnh bỉ .
– Mày … nhỏ Kèn xấc láo đây mà ….
– Cứ gọi cái tên đó đi ha , rồi cũng sẽ có ngày hối hận
Ngọc Hân bỏ đi ra quán hoa của Lộc Hàn , theo hướng dẫn mẹ của Lộc Hàn đã cho địa chỉ .
Nhãi ranh , Kèn con nhãi …. tao thù mày … ý da bực quá ….
Huyền Trang tức giận dậm chân bỏ đi , cô biết con bé này rất khôn . Đã từng thua nó một lần , cô bị sỉ nhục nặng . Chính vì điều đó , mà cô bị cha mẹ đưa sang Úc du học , để tránh mặt thiên hạ dòm ngó tới bàn tán gia đình danh giá của cô .
-Cậu Lộc Hàn ơi ra nhận hàng ạ …
-Có tôi , ai tặng tôi vậy ?
– Tôi không biết , nhưng trong hộp có thiệp đấy ạ . Mời cậu kí ….
– Cảm ơn …
Lộc Hàn nhìn hộp vuông vuông ngơ ngác … Đằng sau bên kia đường là hắn – Tần Phong theo dõi khuôn mặt của cậu….
Ai tặng thế nhỉ ? Để xem nào là điện thoại . Trời đất anh Phong tặng mình điện thoại , phí quá ….
Lộc Hàn , hãy tôn trọng đồ vật của anh nhé , cũng như anh yêu em rất nhiều nếu một ngày ta xa nhau …. Hắn bỏ đi sau khi lẩm nhẩm xong điều này ….
Truyen gay: Thiếu Gia Sát Gái gặp Cậu Nhóc Lạnh Lùng – Chap 22
Lộc Hàn cầm điện thoại cũng có thích thú với nó , nhưng cậu nhăn mặt thấy nó có vẻ đắt tiền . Lộc Hàn cầm tấm thiệp thở dài ….
-Haizzz lại là tấm thiệp giống y như lúc trước . Chắc điện thoại này mắc dữ lắm … – Lộc Hàn cầm nó lắc qua lắc lại .
Lộc Hàn mở tấm thiệp ra , chưa kịp đọc thì điện thoại reo lên với dòng chữ “Ông xã – Tần Phong” . Cậu bật cười , nhấc máy lên nghe .
-A lô , anh kia tôi đã nói rồi mà . Mua chi vậy – Lộc Hàn cắn môi cười thầm trong lòng .
– Bình tĩnh đã nào bé ơi – Hắn cười nhẹ ở đầu dây bên kia- Anh gọi mỗi ngày thì em phải bắt máy đó nha – Hắn nói giọng năn nỉ …
-Ai biểu gọi chi vậy , ra đây đi lấy lại nè – Lộc Hàn giận yêu hắn .
– Thôi mà , anh năn nỉ mà . Nghe giọng bé mỗi ngày anh vui lắm . Không thì anh chết mất – Hắn mếu máo như sắp khóc .
-Ừ , biết rồi – Lộc Hàn cười tươi rạng rỡ , mặt đỏ hoe .
– Ngày mai đi chơi công viên với anh nha , sáng 8h30 nha nha.. – Hắn đưa ra giọng ngọt sớt dụ dỗ …
-Ừ , biết rồi mai em dẫn luôn Lộc Minh chơi nhá.
– Đừng không được đâu , đi một mình đi . Anh năn nỉ em đó nha nha nha …- Hắn lại dụ dỗ con thỏ ngây thơ .
– Ừ , thiệt tình ….
Lộc Hàn đỏ chín ngượng mặt , cúp máy nhẹ nhàng . Đi chơi công viên chỉ có hai thằng con trai đi chung , hỏi sao Lộc Hàn không mắc cỡ chứ ? Lộc Hàn nghĩ đến đó thôi , cũng biết mắc cỡ nhiều lắm rồi . Hai con trai hẹn hò nhau giữa ban ngày ban mặt người ta cười chết :)) . Lộc Hàn cười hí hửng trong lòng , cầm điện thoại e dè như lúc mới yêu . Cậu bỏ nó vào túi quần , rồi đọc tấm thiệp ….……
“Bé yêu của anh !
Anh thật sự rất hạnh phúc , vì em đã cho anh cơ hội được yêu em thêm lần nữa . Anh sẽ giữ tình này mãi mãi . Anh tặng chiếc điện thoại này là kỉ vật tình yêu đầu của chúng ta . Cũng như anh và em bên nhau mãi mãi . Anh hứa là anh yêu em không đổi thay . Hứa sẽ ở bên cạnh em đến hết cuối đời . Anh mong là em giữ gìn đồ vật cũng như thứ trái tim của anh trao về em mất rồi . Bé yêu ơi , anh cũng có một chiếc giống em đó . Iu em Tần Phong , anh của ngày hôm qua hôn em rất ngọt :-* ”
– Trời đất ơi , sến quá … hí hí … – Lộc Hàn cười giòn tan .
– Cười gì đó anh Hàn ?
Lộc Hàn giật mình , vội thu xếp cất giấu nó lại trong hộp . Nhưng không kịp , Ngọc Hân đã thấy hết những biểu hiện của cậu . Ngọc Hân bước lại gần giựt tấm thiệp đọc nó , mặt cô tái mét run rẩy đôi vai khiến Lộc Hàn lo lắng .
-ha ha ha … trời ơi …. Buồn cười quá đi mất – Ngọc Hân cười phá lên .
– Gì … gì cơ …. ?
– Anh ta học văn chương giỏi lắm , nên viết vậy rất buồn cười . Ôi trời ơi nhà văn sến súa – Ngọc Hân ôm bụng cười đau cả ruột .
– Em … em biết anh Phong hả Kèn …
– Kèn ? Giờ anh mới gọi tên em ngày xưa đó sao ?
Lộc Hàn sững người lại , nhìn Ngọc Hân bao nhiêu buồn vui luôn có nhau . Nay cảm giác ngày xưa ấy trở về , Lộc Hàn nhìn Ngọc Hân ướt đẫm khóe mi ….
Ba à , bé Kèn thích chơi thả diều to . Ba làm cho Kèn 1 con to to nha nha nha ….
Ừ ba biết mà con trai …. – Ông xoa đầu cậu khi còn trẻ ….
……..
Thôi đi anh Hàn , anh cứ nhờ người ta làm giúp không à , ghét anh quá …..
Bà giận mấy chuyện tào lao này chi vậy Kèn ….
Hứ …. người ta có đôi có cặp làm chung một con diều để thả . Còn anh …
………….
Lộc Hàn ngồi xuống khóc , ba cậu đi mất rồi . Giờ có ai bên cậu che chở nữa đâu ? Từ khi ba mất , cậu chỉ có mỗi Ngọc Hân làm điểm tựa , nhốt mình trong căn phòng nơi có hình bóng ba của cậu . Đau đớn , buồn bã , lạnh lùng là thứ chiếm con người cậu suốt cuộc đời này . Ngọc Hân ôm cậu , an ủi …..
-Thôi anh đừng buồn chuyện cũ nữa , em xin lỗi . Em ước gì giá như ngày đó không xảy ra …. – Ngọc Hân buồn lây theo Lộc Hàn .
– Không , em không có lỗi . Chỉ là anh nhớ ba lắm . Anh bị ám ảnh ngày đó , anh thật sự muốn quên hết tất cả . Chỉ để lại ba sống trong lòng anh thôi … hu hu … -ộc Hàn ôm mặt khóc ….
Ngọc Hân cũng khóc nhẹ theo , vì cô hiểu rằng . Chỉ có ba của cậu mới vác hết trách nhiệm cho gia đình cô . Ngày đó , ba của Lộc Hàn như là cứu tinh cuộc đời gia đình của cô vậy. Nghèo lắm , nhà cô bị phá sản không đủ tiền để giúp anh cả ăn học . Nhờ ba của Lộc Hàn , gia đình cô mới được cứu sống đến ngày này . Tuy là ba cô và ba Lộc Hàn là bạn bè chí cốt chính nghĩa của nhau . Cùng chung một họ Trương , nhưng vẫn xem nhau như hai anh em ruột . Vẫn giúp đỡ nhau , hứa với nhau đến muôn đời không đổi thay , không phụ lòng giàu nghèo , không phản bội nhau . Cả hai kết nghĩa cũng gần cả mấy chục năm cuộc đời .
-Em cũng nhớ bác ba lắm , nếu như có ở đây em sẽ ôm bác ấy nhiều hơn nữa … Em buồn quá đi , không thể nào quên được … hu hu … – Ngọc Hân buông cậu ra ôm mặt khóc …
Lộc Hàn nâng mặt Ngọc Hân lên , cậu lau khô nước mắt giàn giụa này . Lộc Hàn vẫn như in , ba của cậu ăn thề với ba Ngọc Hân từ khi cậu còn nhỏ ….
Trời đất chứng kiến chúng mình là bạn bè của nhau mãi mãi , nếu có chuyện phản bội . Cả lòng ta vẫn tin tưởng mong một ngày sẽ hiểu nhau ….
– Trời đất chứng kiến …. – Lộc Hàn giơ bàn tay nhắc lại những lời ba đã thề .
-Anh à , đừng nói nữa … – Ngọc Hân để một ngón tay lên môi Lộc Hàn .
Ở ngoài quán cửa hàng hoa , Vĩnh Thiên cắn môi bật khóc . Anh nhìn mấy đứa nhớ đến một người phải đáng kính như vậy . Lòng anh lại càng day dứt , mong một ngày nào đó được đền đáp . Anh đọc lại câu thề ấy của bác ba , đã cho anh một bài học đáng giá đến ngày này . Vĩnh Thiên bưng khuôn mặt ướt mi , mắt đỏ hoe bước đi về nhà của Lộc Hàn ghé chơi một bữa ….
Cửa hàng hoa của Lộc Hàn ngày hôm ấy bán rất chạy , đều nhờ vào cả Ngọc Hân xinh gái . Ngọc Hân mỉm cười thích thú với cửa hàng hoa này , cô còn năn nỉ cậu mai cho cô ra bán tiếp …
-Anh Hàn , anh tính yêu anh ta sao ? Em thấy cái anh chàng đó kì kì … suốt ngày cứ cưa gái thôi … – Ngọc Hân chọc ghẹo Lộc Hàn .
– Uhm – Cậu đỏ mặt khi nghĩ đến chuyện này .
– Vậy thôi em ủng hộ vậy , hụt hẫng quá đi – Ngọc Hân nhe răng khểnh cười gian .
Ngọc Hân biết rất rõ về hắn , thế nào cũng có chuyện vui . Bởi cô là người rất thích boyloves , nên chuyện này xảy ra rất hiển nhiên .
Keke , sắp có chuyện vui rồi đây . Phải đùa cho vui mới được , mà mình phải dè chừng con ả Mộc mới được . Tinh ranh khiếp
Ngọc Hân nhăn nhó cảm thấy khó xử , cô rất ghét ả . Vì xưa nay cô thù rất dai chuyện của ả chơi thâm độc cô .
Ngọc Lệ bước vào công ty của Vĩnh Thiên , cô đưa tất cả các tập hồ sơ đưa cho nhân viên xử lí . Ngọc Lệ mỉm cười , vì hôm nay anh đi mời bác ba để ngày mai tham dự lễ đám hỏi giữa anh và cô .
Ngày mai là lễ đám hỏi rồi , vui quá . Không biết anh Vĩnh Thiên quý bác ấy như thế nào nữa , mong là mọi chuyện sẽ tốt đẹp …
Dường như mong muốn không đến với cô hôm nay thì phải ? Khi mà Vũ Minh bước đến , với tư cách khách Vip của công ty anh . Vũ Minh nhìn thấy cô thì cười nhếch mép . Ngọc Lệ rùng mình , cảm thấy không ổn trong chuyện này lắm . Cô vội lùi bước , thì Vũ Minh càng sấn tới ….
-Chà chà … vợ chưa cưới của Vĩnh Thiên .
-Thì đã sao ? – Cô run rẩy đôi vai nhìn Vũ Minh sợ sệt – Mà cậu là ai ?
– Khà …. tôi hả ? Tôi Vũ Minh , là mối tình đơn … (đơn phương ấy :P) à không … tình đầu của Vĩnh Thiên – Vũ Minh nhấn mạnh tình đầu cười khẩy
– Cái … cái gì ? Không thể nào ? – Ngọc Lệ run tay mắt đỏ hoe .
– Không tin à hình đây ….
Vũ Minh lấy một sấp hình giục vào mặt cô , tấm hình sắc nhọn khiến da mặt cô rách một đường nhỏ . Máu chảy ra nhợt nhạt chút ít , cô run lẩy bẩy khi nhìn thấy tấm hình anh ngủ chung với cậu . Ngọc Lệ lắc đầu như không tin vào mắt mình , Vũ Minh liền ghé miệng sát vào tai cô nói nhỏ .
-Tình dục mới là quan trọng ….
Nói xong Vũ Minh bỏ đi , để lại cô một mình với đống hình . Cả công ty nhìn thấy rầm rộ lên . Ngọc Lệ siết chặt tay , ngồi bệt xuống lụm lại tấm hình . Trong lòng cô hận người đàn ông cả đời để yêu không muộn màng , giờ cô lại phải yêu trúng đàn ông Gay chính mà cô yêu thương rất nhiều , rất rất nhiều . Nhưng cô đâu biết , đây là một trò chơi phản bội hoàn hảo dành cho cô ….
Khốn kiếp … Vĩnh Thiên .. tôi đã yêu lầm anh …. – Ngọc Lệ khóc , khóc hối hận trong sự đau khổ muộn màng nhớ lại lời anh đã từng nhắc nhở cô .
Ngọc Lệ , sau khi làm vợ anh . Em phải tôn trọng một người , mà anh phải bỏ mạng sống cả đời để trả ơn . Đó là bác ba của anh , cũng giống người con gái cả đời anh yêu không hối tiếc …
-Hối tiếc cái nhà khỉ anh ấy … hu hu – Ngọc Lệ cố lụm lại hết tấm hình . Bắt taxi đi tìm anh
Trời cũng đã chiều tối , cũng đến giờ cơm . Thế mà hắn vẫn cầm điện thoại , nằm lăn qua lăn lại . Hắn muốn nhắn tin với cậu lắm . Nhưng hắn sợ cậu nổi giận , lại còn mới lần đầu sử dụng . Nên chắc chắn là không ràng mấy vụ này . Hắn thở dài , đành mặc áo khoác ra cửa hàng gặp cậu . Thấy cậu chuẩn bị về cũng với một đứa con gái , hắn bắt đầu ghen tuông . Bước lại gần cậu , làm cả hai ngơ ngác nhìn nhau . Do bóng tối , lại ít thấy rõ mặt nhau . Nên hắn đâu biết rằng , khuôn mặt cậu đỏ lựng vì cả ngày nay cậu chỉ nghĩ muốn gặp hắn . Nào ngờ là có gặp thiệt ….
-Em đi với ai đây , anh thấy em nhiều lần rồi đó – Hắn bắt đầu nổi nóng .
– Ơ .. – Lộc Hàn cứng miệng .
– Nói đi , anh thấy bực rồi đó …..
(Chát ….)
Lộc Hàn tát thẳng vào mặt hắn , xem hắn có tỉnh táo không ? Khi không lại nổi nóng với cậu , thật vô lí . Lộc Hàn chợt giật mình , giờ mới hiểu ra là hắn đang ghen ….(yêu mà khổ thế đấy :)) )
– Em về trước đi , anh sẽ về sau nhé – Lộc Hàn quay sang Ngọc Hân
hiếu phan says
Ra nhanh chut di tg dag hay ma