Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Oa .. oa … anh giết mẹ của em rồi oa .. oa …
-Ơ anh có làm gì đâu ?
Hắn vội gỡ tay nó ra , lau khô nước mắt nhìn sâu vào đôi mắt to tròn của nó . Hắn giật mình , dường như Lộc Minh rất sợ hãi có gì đó không được ổn lắm . Hắn ôm nó vào lòng , vỗ lưng nó an ủi hỏi cho ra lẽ chuyện này .
-Anh xin lỗi , em nói cho anh nghe chuyện gì xảy ra được không ?
– Hức hức .. anh hai nói yêu anh cho mẹ em nghe , lúc đó anh hai bị mưa làm ướt áo quần . Mẹ em nghe xong , mẹ ngã ra sàn đưa đến bệnh viện . Mẹ em đi mất rồi .. huhuhu – Nó chậm rãi nấc cục kể lại cho hắn nghe …
Tần Phong hoảng hồn , cổ họng đắng nghét lòng lo sợ nhiều khôn nguôi . Hắn không ngờ ngày đó lại làm cậu tan nát cõi lòng đến vậy ? Hắn chợt nghĩ lại , không biết ngày đó cậu có thấy hắn vào khách sạn cùng cô ấy không ? Hắn chắc nịch là đã thấy , nên mới xảy ra chuyện điên rồ này . Hắn cảm thấy tội lỗi , vì tình yêu của hắn mà đã giết chết gia đình của cậu . Hắn bế Lộc Minh lên , hôn vào má nó nói nhẹ nhàng …
-Anh xin lỗi … anh sai rồi … lẽ ra anh không nên như vậy . Em có thể nói cho anh nghe nơi em đang sống được không ?
-Dạ … – :Lộc Minh nín khóc mắt tròn xoe , nó nghĩ hắn đâu có xấu xa gì ? Sao lại giấu chuyện không cho ai biết mình đang ở ?- em ở chỗ này nè , anh cứ đi thẳng là thấy à – Nó ngây ngô chỉ đường .
Hắn gật đầu đi theo dọc con đường mà Lộc Minh chỉ , hắn lại hun lên má nó nữa . Làm Lộc Minh tháy thích , tại hắn đẹp trai da sạm vạm vỡ rắn chắc quá mà :V . Hắn thấy cửa đóng hờ nhẹ , liền mở cánh cửa bật ra . Nhưng trong đây lại không có ai ? Hắn bước vào trong , đặt Lộc Minh ngồi xuống . Hắn hỏi nhỏ …
-Có đúng chỗ này không em ..
-Đúng mà anh , em sống chỗ này đó … – Nó mỉm cười – Chỗ này tốt à , có bạn bè chơi vui hơn ..
-Ừ , mà em tên gì á ta ? Anh chưa biết ?
-À em tên là Lộc Minh hì hì – Nó dí ngón tay nhỏ xinh xinh vào đầu hắn
-Ừa ừa , đau anh quá à . Mà anh của em đâu ? Sao lại để căn nhà trống trơn , bỏ em một mình vậy ?
-Anh của em đi làm đêm , bảo em ở nhà ngoan mà . Còn có chị Hân nữa , nhưng chị ấy về nhà rồi . Mai lại đến …
Hắn gật gù nhìn lại căn phòng , mà lòng xót xa . Thấy nó quá xấu xí , không như căn nhà mà cậu ở lúc trước . Hắn xoa bụng đói cồn cào , sáng giờ không có gì ăn hết . Hắn thấy bếp núc cũng chẳng có gì hay ho hết , nên đành rủ Lộc Minh .
-Em muốn ăn gì không ? Anh mua cho em ăn …
-Dạ … em thích ăn kem … – Nó lèm bèm thèm thuồng …
-Không được , ăn kem giờ này sâu răng đó . hay là cùng anh đi ra siêu thị mua đi .
-vâng – Nó thất vọng tràn trền thèm kem lắm rồi a~ :”>
Hắn cõng nó ra đường phố , tản bộ trên vỉa hè đi tìm siêu thị để mua thức hắn . Lộc Minh nằm trên lưng hắn thấy thích thú vô cùng , chợt đầu óc trẻ con liên tưởng suy nghĩ mông lung …
“Anh này tốt mà ta , chắc anh hai thích yêu anh này lắm … thích thật á nga~”
Mua đồ ăn xong , hắn lại cõng nó về nhà khui ra nấu chín lại . Ăn nó nê cái bụng cho thật đã , hắn lại cùng Lộc Minh trải chiểu ra nằm ngủ . Lộc Minh nũng nịu bắt hắn hát ru cho nó ngủ . Hắn gật đầu nằm bên cạnh ôm nó , vỗ lưng nó bắt đầu hát . Giọng trầm ấm truyền đến tai nó , làm Lộc Minh nhớ mẹ nước mặt chảy ra ở khóe mắt . Hắn thấy vậy xót lòng , tay nhẹ nhàng gạt đi nước mắt . Nó mê man chìm vào giấc ngủ say . Mí mắt mắt cũng dim dim ngủ theo …
(Cạch … )
-Em ngủ chưa Lộc Minh …
-Suỵt … im lặng để Lộc Minh ngủ …
Chuyện gì xảy ra tiếp theo … ha ha :p :p :p :p
Cho mọi người thót tim , hóng chơi … ^_^ ^_^ ^_^
Truyen gay: Thiếu Gia Sát Gái gặp Cậu Nhóc Lạnh Lùng – Chap 35
-Suỵt … im lặng để Lộc Minh ngủ …
Lộc Hàn giật mình , tai nghe giọng nói ấm áp làm sao . Lộc Hàn cố đứng yên , trong lòng run rẩy . Cậu biết giọng nói này đích thị là hắn chứ không phải ai khác . Lộc Hàn nắm bàn tay hắn , nhẹ nhàng đưa nó áp lên má mình . Bàn tay của hắn thật ấm , cậu nghĩ bàn tay này đã vỗ lưng cho Lộc Minh ngủ . Hắn cảm nhận bàn tay mình dường như lạnh lẽo , mềm mại . Trong lòng hắn dáy lên một nỗi buồn . Đó là cậu tự làm khổ mình , tự tránh xa hắn không nói một lí do . Đi làm đêm trời lạnh như thế này , sao không mặc đủ ấm ? Hắn rút bàn tay lại , quay mặt đi lưng hắn đối diện trước mặt cậu .
-Tần Phong … anh là người nói dối em …
Hắn không muốn nghe giọng của cậu , nó làm hắn trở nên lì lợm . Muốn xua đi tình cảm mà hắn dành cho cậu , không bao giờ đổi thay . Hắn thấy cậu rất ích kỉ , chỉ biết nghĩ cho mình mà lại không hiểu cảm giác của hắn . Tức lắm rồi , hắn thấy bực mình trong lòng . Hắn biết mình là người có lỗi nhiều nhất , sao có thể trách Lộc Hàn được … Hắn khẽ nói nhỏ nhẹ …
-Nói dối chuyện gì ?
-Anh nói dối em chuyện học phí đóng giúp em . Sao anh có thể dối em ?
-Chuyện đó không liên quan đến em . Anh không cần biết …
Giờ là hắn sẽ lạnh lùng với cậu , hắn muốn trở mặt với cậu . Nhưng sao tim hắn lại mềm nhũn thế này ? Hắn quay mặt lại , nước mắt đã rơi lệ từ bao giờ . Lộc Hàn nhìn vào khuôn mặt tiều tụy ấy , lòng cậu xót xa . Yêu nhiều như thế này , mà vẫn chưa đủ . Lộc Hàn rờ tay lên má hắn , gạt nhẹ một giọt nước mắt đang chảy . Môi Lộc Hàn tái tê vì lạnh , do cố gắng làm đêm để đủ tiền trang trải cuộc sống . Hắn nắm lấy bàn cậu , siết nhẹ áp mạnh lên má mình . Bàn tay của Lộc Hàn lạnh ngắt , chai sạn dường như không còn mềm mại như ngày đầu bán hoa nữa . Hắn trách sao công việc này quá nặng nề , nó làm bàn tay cậu khô ráp .
-Em … anh xin lỗi … vì anh mà mẹ của em ….
-Đừng nói nữa … – Lộc Hàn đặt ngón tay lên miệng –Em không muốn nghe anh nói điều đó . Là lỗi của em …
-Không … anh là người có lỗi với em …
Hắn cầm ngón tay của cậu gạt nhẹ ra , hắn quỳ xuống nền nhà trọ . Cúi đầu buồn bã , hắn muốn xin cậu tha thứ tội lỗi mà hắn gây ra cho cậu . Hắn muốn cậu tha thứ cho những ngày mưa vì sai lầm của mình . Hắn muốn cậu tha thứ vì làm cậu tan nát cõi lòng . hắn muốn cậu tha thứ vì đã làm cậu đau đớn một mình . Hắn muốn xin cậu tha thứ dù chỉ một lần thôi … Hắn biết mình quá sai lầm , khi mà để cậu bơ vơ trống lạnh không một người thân nương tựa . Lộc Hàn nấc cục khóc nhẹ , chẳng thể nói nên lời … Khẽ thấy hắn quỳ , mà con tim bồi hồi . Muốn trách anh sao vô tâm , nhưng lại không thể hé môi dẫu chỉ một câu . Đẻ chính Lộc Hàn đây hiểu rằng , chỉ có mỗi mình cậu hoàn toàn có thể bên anh vô điều kiện …
-Anh xin em tha thứ cho anh , vì anh là người có lỗi nhất trên thế gian này . Em làm gì anh cũng được …
Lộc Hàn đưa tay lên miệng bịt lại , làm sao để nó không bật ra tiếng khóc . Để nó không được làm em trai của mình thức dậy . Cậu chỉ biết nước mắt của mình rơi rất nhiều , chỉ biết nấc lên liên hồi …
“Lộc Hàn nếu như có người xin tha thứ thì con hãy mở lòng mà tha cho họ …nh…”
Lộc Hàn nhớ lại lần cuối lời mẹ của mình nói trước khi nhắm mắt buông xuôi . Cậu ngồi thụp xuống , ôm vai hắn mà bàn tay run run . Lộc Hàn biết mình sẽ tha thứ được mà , biết mình không thể dằng xé con tim mình quá yêu đuối . Để có thể yêu hắn , bên cạnh hắn hết cả cuộc đời …
“Dù định mệnh có chia cắt , chia ly anh và em …
Vẫn sẽ để em bên cạnh anh thêm lần nữa … ”
-Anh .. xin .. em …
Hắn muốn nói tiếp câu tha thứ cả chục lần , nhưng Lộc Hàn đã chặn miệng hắn lại bằng một nụ hôn của nước mắt . Hắn cảm nhận được vị mặn nước mắt trên môi mình của Lộc Hàn . Hắn hé mở đôi môi , để cậu tiến lưỡi sâu vào trong khoang miệng hắn . Hai chiếc lưỡi chạm nhau , quấn lấy nhau mút nhẹ để xua đi những dòng kí ức đau buồn . Hắn ôm khuôn mặt Lộc Hàn , cố mút môi dưới lạnh nhạt cậu . Làm nó sưng đỏ mọng lên , hắn buông tha đôi của cậu . Di chuyển xuống tìm cổ của cậu , mút nhẹ lên cổ trắng ngần . Lộc Hàn cắn răng , đẩy nhẹ hắn ra . Cậu bước vào nhà tắm đóng cửa lại , xả nước vào người để dập tắt lửa dục vọng của mình . Hắn ngẩn ngơ một mình , chợt cũng hiểu ra vấn đề của cậu . Hắn mỉm cười vì cậu đã tha thứ cho hắn , khẽ nhẹ nhàng lại gần Lộc Hàn . Nằm bên cạnh nó nhắm mắt để chờ đợi cậu tắm xong .
(Cạch …)
Lộc Hàn bước ra với khăn quấn ngang hông , hắn mở mắt nhìn cậu . Trông Lộc Hàn lúc này thật gợi tình , làm dục vọng trong hắn nổi lên . Nhưng hắn vẫn cố kiềm chế , vì bên cạnh hắn còn có trẻ con Lộc Minh đang ngủ . Lộc Hàn mặc quần áo xong , lại gần bên cạnh em trai mình nằm . Lộc Hàn nhìn hắn ánh mắt vẫn còn ngượng ngùng , cậu nghĩ chắc hắn đã thấy hết thân thể của cậu cả rồi . Hắn đưa vòng tay qua nắm lấy tay cậu sưởi ấm , hắn cười đểu cậu …
-Em …
-Thôi … anh đi về đi , mai còn đi học nữa đó ..
-Không , cho anh ở thêm chút nữa đã .
Hắn tính nói cậu cho hắn ở bên cạnh ôm cậu . Nhưng Lộc Hàn đã cướp lời hắn mất rồi , hắn đành ngồi bật dậy đi qua bên chỗ của cậu . Nằm cạnh sau lưng cậu , ôm cậu vào lòng cho ấm . Lộc Hàn nhắm mắt lim dim , bàn tay cậu đặt lên mu bàn tay hắn .
-Anh không về lỡ ba mẹ anh lo lắng thì sao ?
-Không sao mà , anh qua đêm quen rồi . Ba mẹ cũng không phàn nàn lắm …
-Thật không vậy , anh đừng có hôn lên cổ em nữa được không ? – Lộc Hàn gắt lên khi hắn đưa môi lên cổ cậu .
-Thật mà , sao em lạnh nhạt với anh quá vậy ? Cho anh hôn 1 lần thôi cũng được mà ?
-Im lặng để Lộc Minh ngủ , giờ ngủ đi . Em mệt rồi …
Lộc Hàn mỉm cười nhẹ , biết thế nào hắn cũng mất hứng . Rất sợ cậu nổi giận , sẽ cạch mặt hắn không cho gặp một lần nào nữa . Nên hắn mới ngoan ngoãn , nghe lời nằm cạnh chỉ được ôm cậu thôi . Lộc Hàn để tay lên bụng em của mình , vỗ nhẹ nhàng rồi chìm dần vào giấc ngủ sâu . Còn hắn thì lại trằn trọc cả đêm , vì không được hôn Lộc Hàn cho thỏa mãn nỗi nhớ nhung bao ngày …
“Chết tiệc , cương quá đi … :(ta cá là một trong số những bạn trong sáng bị ta ăn mòn hại não haha :p)
Hài lòng mấy người rồi nghe , chúng nó được bên nhau chắc m.n sung sướng lắm . Còn ta… còn ta thì cắn răng chịu đựng .. hận hận … a~ Còn mấy chap sau ta dìm , sóng gió nữa nhá ^_^ Ta ns rồi , ta ác dữ lắm :p
Truyen gay: Thiếu Gia Sát Gái gặp Cậu Nhóc Lạnh Lùng – Chap 36
Hắn trở mình , không thể nào ngủ được lúc này . Vì “cậu nhỏ” của hắn quá cương , hắn đành ngồi dậy rón rén mở cửa để đi về nhà . Lộc Hàn nghe tiếng cửa mở , đành lên tiếng nói với hắn .
-Anh đi về hả ???
-Ừ , khó chịu quá nên anh về nhà thôi .
-Vậy cũng tốt .
Lộc Hàn cười thầm trong lòng thoát khỏi được con sói ham muốn này . Lộc Hàn nhắm nghiền mắt , thở đều đặn . Làm hắn tức phát điên lên , hắn đành bắt taxi trở về căn nhà trống rỗng của mình .
“Em được lắm , mai này anh sẽ xử sau … Grrr”
Về đến nhà , hắn chạy ù vào nhà tắm tự xử . Hắn chịu không nổi lắm rồi , không hôn được cậu hắn thấy trong lòng bực bội . Nếu không yêu cậu thỏa mãn được ham muốn , hắn thề sẽ có ngày xử cậu gấp đôi :V .
Trời đã trở về khuya , ánh sao lấp lánh trên bầu trời nhiều đếm không xuể . Tại sân bay thưa người , có một người con gái đã trở về Việt Nam . Sau bao ngày nơi xứ người học hỏi ngành kinh doanh . Ấy là chị của Lâm Tần Phong , cô kéo vali bắt xe về nhà gia đình thân yêu của mình giữa đêm khuya .
“Không biết thằng nhóc nó sao rồi nhỉ ? Lớn tồng ngồng rồi ha …”
Cô lấy tấm hình bé con của Lâm Tần Phong lúc 12 tuổi , khuôn mặt bầu bĩnh trông đáng yêu . Đang chu mỏ hướng về ống kính , giơ hai ngón tay xiêu vẹo . Đôi mắt nhỏ nhắn nam tính , đầu tóc rối xù lên . Cô mỉm cười nhẹ , từ khi xa nó hơn 5 năm rồi . Chắc giờ nó cũng nhớ mình dữ lắm …
Sáng hôm sau …
Khu phòng trò đón chào ánh nắng mới , tiếng trẻ con rủ nhau í ới bày trò . Lộc Minh khẽ tỉnh dậy , mở to đôi mắt nhìn anh hai của mình . Lộc Minh ngó ngơ ngác nhìn xung quanh , tìm bóng dáng anh hồi hôm qua nhưng không thấy . Lộc Minh mắt long ứ đọng nước , lay Lộc Hàn dậy …
-Anh hai dậy đi …
-Ừ ừ …
Lộc Hàn ngóc đầu nhìn đứa em của mình , thấy nó sắp sửa khóc . Cậu vội ôm nó vỗ nhẹ lưng , mới sáng ra mà đã khóc thế này rồi . Lộc Hàn khẽ nhìn vào mắt nó , hỏi han …
-Sao em lại khóc …
-Em không thấy cái anh hôm qua …
-Anh hôm qua , Tầm Phong hả ???
Lộc Hàn nhìn nó ngạc nhiên , cậu không ngờ hắn lại được nó quan tâm đến như vậy . Lộc Minh gật nhẹ đầu , ánh mắt nó như cún con . Muốn được thấy hắn của ngày hôm qua , nó ôm cánh tay lay cậu …
-Anh hai à , anh ấy tốt bụng mà . Cho em gặp đi, được không ?
-Không được , em còn phải đi học …
Lộc Hàn trợn trừng mắt nhìn nó , cậu giận dỗi quay mặt đi lấy áo khoác để chuẩn bị mua đồ ăn điểm tâm . Nó bĩu môi nhìn anh mình nghĩ cậu ích kỉ , chẳng quan tâm đến nó nữa . Lộc Minh chạy lại gần cậu , nó quyết không buông tay cầu xin cho bằng được .
-Em đi học xong , cho em gặp được không anh hai ? Đi mà …
-Uhm …
Lộc Hàn gãi đầu , giờ không biết hứa làm sao ? Nếu mà gặp hắn , thế nào cũng nghĩ chuyện hôm qua cho mà coi . Lộc Hàn đành gật nhẹ đầu , khóc thầm trong bụng . Chỉ tại cậu chưa tha lỗi cho hắn , vẫn còn giận hắn chuyện ngày mưa . Nhớ lại nụ hôn cậu trao hôm qua , cậu chợt đỏ mặt . Nghĩ lại mình cũng gan thật , trước giờ hắn chủ động hôn thôi , nhưng không ngờ cậu lại là người phải hôn hắn . Lộc Minh nhìn thấy vẻ mặt ngượng của cậu , là nó đoán ra hôm qua gặp hắn rồi . Nó ngây ngô chọc cậu …
-Anh hai , hôm qua anh gặp anh ấy rồi phải không ? Mặt đỏ kìa … hehe
Đúng là một con nít ranh mà , Lộc Hàn gõ đầu nó cười ngượng . Cậu đành bỏ đi mua đồ ăn , có đứng lại thêm thế nào cũng bị nó phát hiện ra . Đang bước ra khỏi cửa , thì Ngọc Hân cầm mấy thứ lỉnh kỉnh mang đến .
-Em mang gì mà nhiều thế này ? – Mắt Lộc Hàn mở căng ra …
-Em mang đồ dùng nấu ăn đến ấy mà – Ngọc Hân nháy mắt cười híp mắt .
Lộc Hàn đành bó tay để Ngọc Hân đem vào , cậu mang vào giúp thì khựng lại . Vóc dáng sau lưng Ngọc Hưng rất quen thuộc đối với cậu . Đó là Vĩnh Thiên , anh ăn mặc chỉnh tề tay cầm đồ đạc của Ngọc Hân . Anh nhìn cậu mím môi , ánh mắt như có tia lửa nhìn cậu sững sờ . lộc hàn giận Ngọc Hân dám nói chỗ ở của cậu cho anh biết . Quay qua nhìn cô , thì thấy cô chỉ biết cười trừ …
-Xin lỗi anh nha , tại em thấy nhiều đồ đạc cần quá nên nhờ anh …
-Thôi bỏ đi – Lộc Hàn mặt đỏ gay ..
-Lộc Hàn … em dám trốn tránh anh …
Lộc Hàn làm lơ lời nói của Vĩnh Thiên , cậu đành trở vào trong nhà . Soạn sách vở bỏ vào cặp , xúi giục Lộc Minh chào anh rồi lấy xe chở Lộc Minh sẵn tiện đi ăn sáng xong đến trường . Bỏ lại Vĩnh Thiên và cô một mình trong lòng tức giận , gần như bốc khói =))) . Đang đi giữa đường ra tiệm ăn , thì gặp hắn đi ngược chiều . Lộc Minh nhìn thấy hắn , nó vẫy tay gọi hắn ….
-Anh ơi … em nè … đi cùng em đi …
-Ừ …
hiếu phan says
Ra nhanh chut di tg dag hay ma