Truyen gay: Thằng bạn chung lớp – Chương 2
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Nói đoạn nó ra đầu bàn ngồi chứ không thèm ngồi giữa nữa. Tôi la lên:
– Éc.. éc… đi đâu vậy? Nhớ cái mặt ông nha!
Thằng Khôi vô giữa ngồi kế tôi nhe răng ra cười:
– Cho mày vô góc ngồi luôn, từ nay hết chia rẽ anh em tao nha!
Tôi giả bộ giận dỗi không thèm nhìn mặt hai thằng đó luôn vậy mà thằng Tài vẫn chăm chú ngó lên bảng chứ không thèm để ý nổi hậm hực trong lòng tôi. Lâu lâu liếc qua thì vẫn thấy ánh mặt vô hồn của nó nhìn lên bảng. Thằng quỷ đó đâu biết tui đang tức 2 đứa nó tới hộc xì dầu luôn. Thằng Khôi thì khỏi phải nói được dịp ngó bài cả hai bên nên hí hửng lắm. Giờ ra chơi thằng Tài quay qua tôi cười:
– Có nhớ mình không bạn? Từ nay không ai cho gác chân nữa rồi nha! Hay dẫn mình đi uống cá phê ôm đi, biết đâu mình sẽ đổi ý.
Nó còn chọc lét làm tôi phải giả bộ bực bội:
– Mơ đi kưng!
Thằng Khôi xem vào:
– Àh, đúng rồi, mốt thi xong môn này thằng Miu dẫn tao về quê mày cho biết mùi hương đồng gió nội nha! Ở dưới chắc liều quán nhiều lắm hả?
– Tùy tụi bây! Đi ngang qua đó mà tụi bây chạy xe chậm một chút là mấy em nó chạy qua tuột quần kéo tụi bây vô lùm hết đó!
– Trời ơi! Mày nói thiệt hay giỡn vậy Miu? Nghe hấp dẫn vậy? Đi hôn Tài? Thi xong đi hôn Tài?
– Nếu có sao bữa hổm đi quán cà phê kia bạn Miu làm gì kỳ vậy?
– Tui hông thích!
– Vậy sao mày dẫn tao với thằng Tài vô được?
– Thì tụi bây vô làm gì thì làm, tao… coi!
– Nói vậy cũng nói! Làm hết mới vui!
– Làm hết là làm gì?
– Biết còn hỏi, đồ quỷ sứ!
– Tụi bây mơ đi! Không đời nào!
Ông bà ta có câu người tính không bằng… trời tính quả thật đôi lúc lại rất đúng trong trường hợp của tôi. Hôm sau đi học tôi canh me tới thật sớm vô ngồi chính giữa để chủ động trong việc dồn ép thằng Tài ngồi kế mình, học không có hơi nó kế bên là chả có cách nào mà vô đầu được một chữ. Đang hí hửng với âm mưu bữa nay cở nào đi nữa thì em Tài cũng ngồi kế mình cho mà coi thì Thằng Khôi tới đẩy tôi vô góc, tôi nhe răng cười:
– Mơ đi cưng! Hoặc mày ngồi đầu bàn, hoặc này ngồi trong góc. Chọn đi!
Thế là nó lếch vô góc ngồi kèm theo lời cảnh cáo:
– Chút mày mà không chép bài đầy đủ cho tao coi là tao xử mày đó!
Trời ơi sau đó thằng Khôi nói chuyện dông chuyện dài gì túa lua xua nhưng mà tôi có nghe được đâu? Tôi đang hướng mắt và tập trung cao độ về cửa ra vào chờ đợi sự xuất hiện của thằng Tài. Thầy đã vô rồi mà sao nó lại biệt tăm vậy ta? Mười lăm phút trôi qua tôi mới hỏi thằng Khôi:
– Êh! Cho tao số mày coi!
– Nè.. 091 xxx
– Sẳn tiện cho tao số thằng Tài luôn đi!
– Ủa bộ nó chưa cho mày hả? Hai đứa bây thân lắm mà… chờ chút 0122 xxx…
Tôi sực nhớ ra thêm điều gì đó bèn nói:
– Đưa tao mượn điện thoại nhắn tin cái coi!
Tôi bèn nhắn tin cho thằng Tài vài chữ bằng điện thoại của thằng Khôi: “Có đi học không?”. Chưa kịp trả điện thoại thì ông Hải và thằng Tài mở cửa bước vô. Lớp học bữa nay khá đông, các chỗ ngồi phía trên hầu như đều chật cứng. Ông Hải đi tới bàn tôi nói:
– Miu xích vô cho tao ngồi với coi!
– Nhưng mà…
Mặc cho tôi nhưng với nhị thì thằng Tài đã nhảy vô bàn khác ngồi mất tiêu rồi. Thiệt là bực mình quá đi! Cái ông nội Hải này thường bữa ngồi ở đâu tự nhiên nay từ trong bụi lùm chung ra làm tan vỡ hết kế hoạch của tôi rồi.
Hôm sau nữa tôi quyết định đúng 6h dzô để cho thằng Tài tới trước hễ thấy nó ngồi ở đâu thì cứ sáp vô ngồi kế thì đúng là thượng sách. Cha chả xui ơi là xui, cái đại lộ Đông Tây. Canh cho dữ đùng một cái bị kẹt xe thế nào tôi vô trễ tới 20 phút. Mệt mỏi với đống đồ đạc lỉnh kỉnh mở cửa lớp, liếc xuống bàn cũ thì đã có… 4 người ngồi ở đó rồi, tất nhiên trong đó có thằng Tài. Xui xị làm sao tôi phải vác thân đi chỗ khác ngồi, thiệt là bực mình ghê nơi, mấy ngày không được ngồi kế nó rồi đó nha!
Mà cái thằng đó cũng ngộ, không được ngồi kế tôi bộ nó không buồn hay sao mà cái mặt vẫn lạnh tanh như tô bánh canh vậy cà. Thiệt là đáng ghét quá đi. Nó có biết tôi ngồi một mình ở chỗ khác buồn bã và cô đơn lắm không? Nhìn cái cảnh thằng Khôi cứ chốc chốc lại quay qua nhìn vô tập thằng Tài chép bài là muốn ứa gan. Hông lẽ nhảy qua đó xé tập tụi nó hết cho bỏ tức chứ. Ghét nhất là mấy lúc thầy ra ngoài nghe điện thoại thằng Khôi nhìn qua tôi le lưỡi chọc tức nữa. Thằng Tài cũng nhìn qua một cái mỉm cười nhẹ mà lòng tôi như tan nát. Giận nó biết bao nhiêu mà nói. Hic hic, hình như tôi không ngồi kế thì không thấy nó… nhịp đùi nữa.
Khuya đêm đó chợt nhớ tôi có số điện thoại của nó bèn lấy ra nhắn tin ghẹo, nó trực khuya mà. Nó đâu biết số của tôi đâu chứ! Cầu trời thằng Khôi chưa cho! Mà mắc gì thằng Khôi cho số tôi làm chi chứ? Mà có khi nào thằng Tài hỏi thằng Khôi không ta? Nhưng lý do gì khiến nó hỏi chứ? Mơ tưởng. Đây là tin nhắn đầu tiên.
Anh Tài iu quý của em ngủ chưa vậy?
Ai đó. Rãnh quá ha!
Em nè, anh không nhận ra sao?
Em nào? Không nói làm sao mà biết!
Em là gái làng chơi nè anh, anh không nhận ra thiệt hả?
Phụng phải không? Phải Phụng không? Anh đã nói là anh không thích em làm như vậy nữa mà!
Ý trời đất ơi! Con Phụng nào trong lùm chung ra vậy nè trời. Thằng này ghê quá! Chưa kịp nhắn tin tiếp theo thì nó gọi điện tới luôn, tôi tắt, rồi nhắn tin lại:
Anh điên àh? Giờ khuya rồi, mẹ em đang ngủ, anh vừa nói tới con quỷ Phụng nào trước mặt em vậy?
Rãnh quá ha, không phải không Phụng thì là ai? Không quen! Không nhắn tin nữa.
Hì hì, thằng này xem ra cũng không phải hạng… như thằng Khôi hay thằng Tiến: thấy gái là tươm tướp. Tôi ghét cay ghét đắng đứa nào hám gái. Đồng nghĩa với chuyện tôi thích nó là điều không sai.
Hôm sau nữa đi học, cơn thịnh nộ của tôi đã gần lên tới đỉnh. Rõ ràng là ông trời đang trêu tôi mà! Không thể nào có sự xếp đặt trái khoái tới như vậy được. Đó giờ ngồi kế nó có gì đâu, tự nhiên khi mình bắt đầu khoái nó chút chút thì ông trời lại bắt chia cách như vậy thật là bất công. Hông lẽ nhất quá tam? Đầu óc tôi như nát vụn ra với cái âm mưu thâm độc là làm sao để được ngồi kế nó. Nghĩ lại cũng nản, chắc âu cũng là do ý trời thôi thì tới đâu hay tới đó, hông thèm toan tính nữa biết đâu thấy vậy trời thương hôm nay cho ngồi kế nó thì sao? Nói là không thèm nghĩ tới nữa nhưng mà khi mở cửa bước vô lớp thấy nó ngồi trong ngóc kế bên là thằng Khôi là thấy nản làm sao.
Thằng Tài như muôn đời vẫn lạnh tanh cái mặt đáng ghét và vô cùng khó ưa nhìn lên bảng không thèm ban cho tôi một nụ cười thân thiện trong khi thằng Khôi thì te toét cái miệng ra. Bàn hôm nay chỉ có 2 đứa nó, tôi bực mình với thái độ của thằng Tài nên làm lơ đi qua chỗ thằng Tiến đang ngồi một mình. Nó vẫn không thèm nhìn tôi lấy một cái. Đúng là… đồ thằng Tài. Ngồi học mà đầu óc tôi bắt đầu suy nghĩ về chuyện ông trời đùa giỡn với tôi hoài làm cho tới ngày hôm nay tôi vẫn chưa được gần gũi với nó. Nỗi bực dọc làm cái bao tử của tôi bắt đầu… phản ứng. Từng cơn đau liên hồi bắt đầu dấy lên. Tôi vừa nghe giảng vừa ôm bụng cúi xuồng gầm bàn vừa… hận thằng Tài tới xương tủy. Vậy mà nó cũng không thèm đếm xỉa gì tới tôi hết, càng bực càng đau! Ra chơi thằng Khôi đi qua thấy tôi gục nó vỗ vai cười:
– Mày sao vậy Miu?
– Đau bao tử!
– Tội quá! Sao không qua ngồi chung với anh em, giận ai hả? Tài mày có làm gì cho thằng Miu giận không?
Sau câu hỏi của thằng Khôi tôi không thèm ngó nó phản ứng và gương mặt nó sẽ ra sao một phần cũng do cái bao tử đang đau quặn thắt. Hỏi xong mấy câu thì thằng Khôi cũng biến mất khỏi cửa lớp, chắc là đi hút thuốc chứ gì!
– Bạn bị sao vậy bạn? Không được ngồi kế mình rồi sinh bệnh hả?
Một bàn tay ấm vờn trên lưng tôi. Một giọng nói thân quen của ai đó thốt ra. Không biết nó nói giỡn hay nó đã phát hiện ra… sự thật gì đó mà lại nói kiểu như vậy nhỉ? Tôi ngồi bật dậy, hất tay nó ra khỏi lưng tôi:
– Đúng rồi mình nhớ bạn tới chết luôn vậy nè! Thôi xách cặp qua ngồi kế bạn mới được!
Rồi đoạn tôi đùng đùng vác thây qua ngồi kế ép nó vô tường. Hất mặt một cái:
– Sao! Qua đây ngồi được không?
– Kệ bạn chứ!
Ngộ ghê nơi. Không biết bệnh đau bao tử có sợi dây thần kinh nào liên thông tới trái tim hay bộ óc không mà tự nhiên vừa ngồi kế nó cái vui lên lạ thường và cơn đau cũng biến mất. Mình làm ra vẽ “giả bộ như là mình… giả bộ” không biết nó có phát hiện ra không nhỉ? Chẳng biết khi diễn xuất vai đó mình có tự nhiên không ta? Như thường lệ để thỏa niềm nhung nhớ mấy ngày tôi đấm lên lưng nó thình thịch. Còn nó thì cười tươi thọt lét tôi cho cái đồng tiền trên má hiện ra làm lòng tôi xao xuyến ghê nơi. Ánh mắt nó lúc đó ấm nồng, ướt át làm sao.
– Á, đầu bạn Tài mọc tóc bạc nữa kìa! Để yên coi.
Tôi chồm lên bắt đầu vạch tóc và nhổ, lúc đè đầu cưỡi cổ được nó vui lắm!
– Trời ơi! Coi thằng Miu kìa! Má… tao mới đi có chút cái nhảy qua giành chỗ. Lúc nãy mặt bí xí giờ tự nhiên tươi lên quá vậy?
Thằng Tài cười:
– Tao cũng không biết nữa mày! Tự nhiên qua ngồi kế tao cái nó vui lên vậy đó!
– Êh! Nói gì hả? Nói lại không? Ai thèm ngồi kế ông?
Sau câu nói đó tôi nện cái đùi tôi vào đùi nó cho cái chân nó đập vô thành bàn cái rầm. Mặt tôi ngước nhìn nó câng câng (ba gai). Sẳn tay tôi bóp cổ nó ngay ót cho tất cả niềm nhung nhớ suốt mấy ngày nay dồn hết lên.
– Tài mày coi chừng thằng Miu đó! Tao nghĩ nó có vấn đề gì với mày đó! Tối ngày tao thấy nó đeo mày quài đó nha! Nó không thích con gái nữa… nghi lắm đó nha!
Trời ơi, má ơi thằng Khôi này nói giỡn sao mà tỉnh bơ như thiệt. Còn thằng Tài trả lời lại mới ác nè:
– Bạn Miu đừng lo, trái tim mình bao la lắm! Cỡ nào mình cũng chơi hết áh! Nhưng cái giá của mình dành cho con trai hơi cao nha!
Tôi liếc nhìn nó một cái cho tới khi nụ cười trên môi nó tắt hẳn rồi cười hơi gượng và cố gắng tự nhiên nhất có thể một cách dần dần cho tới khi quay qua đối diện thằng Khôi:
– Hay là giờ tao chuyển qua yêu mày nha thằng quỷ Khôi kia!
– Thôi cái mặt mày cho tao hỗng thèm!
– Vậy thì câm để tao.. làm việc với thằng Tài!
Nói đoạn tôi quay qua và bắt đầu dùng “bão lực” đánh thằng Tài bầm dập te tua luôn cho chừa cái tật dám làm tôi bối rối!
Sau khi dằn mặt “đối phương” thì chúng tôi lại tiếp tục vào học với thật nhiều niềm vui. He he, cuối cùng ông trời cũng cho tôi ngồi kế nó với bao nhiêu là thử thách gian nan ròng rã mấy ngày trời. Cái mặt nó sao mà lúc nào cũng nghiêm nghị hết thế nhỉ, thật là khó hiểu, chỉ trừ những lúc chọt lét tôi mới thấy cười thật tươi mà thôi. Nó đâu biết là những lúc ấy trông rất tuyệt. Thêm một cái nữa là hễ mà ngồi kế tôi cái đùi nó bắt đầu tiếp tục nhịp nhịp. Tôi thúc vô hông nó nói:
– Người ta nói mấy đứa hay rung đùi là không có lập trường đó!
– Kệ tui!
Bực bình tui đá một cái cho chân nó duỗi thẳng ra rồi gác chân tui lên đó. Nó vẫn để im re. Bực mình tui đè mạnh lên:
– Gãy chân tui ông nội.
– Cho gãy luôn!
Nói đoạn tôi tăng thêm tí lực tác động, nó phản ứng lại bằng cách cũ: chọt lét tôi.
– Hai đứa bây im cho tao nghe thầy giảng bài coi! Ghi đầy đủ cho tao chép nha!
Tiếng thằng Khôi càu nhàu. Tôi dựa đầu vô vai thằng Tài nói nhỏ:
– Chút chở tôi về nha!
– Về đâu?
– Phú Lâm
– Chi?
– Theo ông chơi!
– Rãnh…
– Chở hông?
– Hông!
– Hông hả? Hông nè…
Tôi có một chiêu ngắt bắp đùi non nó rất sợ. Thật ra mà nói chỉ cần đứng ngay vòng xoay An Lạc thì… cũng có thể chờ thằng Tân đi học về ngang qua rước nhưng tôi thích được ở bên nó một đoạn đường nên kêu nó chở tới Phú Lâm chơi thôi. Ngồi sau lưng nó thật là tuyệt. Cảm giác như đóng phim TITANIC áh. Tôi hay gục đầu lên vai nó giả bộ tránh bụi hay là lý do gì gì đó. Tôi thích cái hích vai lên của nó chọc không cho tôi tựa đầu lên được và càu nhàu:
– Gì đó ông nội?
– Thích vậy đó!
– Mình là hoa đã có chủ rồi nha bạn!
– Kệ ông chứ!
Nếu quen thân nó hơn một chút thì tôi thề là tôi sẽ cắn nát cái lưng nó rồi. Chờ đi kưng! Còn dư nữa tiếng, chúng tôi quyết định ghé quán sinh tố để: ăn hột vịt lộn. Cũng là nói chuyện vu vơ này nọ.. nó vẫn hỏi tôi về tin học, nhờ chép phần mềm này, tài liệu nọ thế thôi. Nhưng mà cũng đủ làm tôi thấy vui vẻ một cách khác thường vì có một người bạn thế thôi.
—————–
Thuộc truyện: Thằng bạn chung lớp – PchyMew
- Thằng bạn chung lớp - Chương 2
- Thằng bạn chung lớp - Chương 3
- Thằng bạn chung lớp - Chương 4
- Thằng bạn chung lớp - Chương 5
- Thằng bạn chung lớp - Chương 6
- Thằng bạn chung lớp - Chương 7
Leave a Reply