Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Quả trứng vẫn trên tay tôi, nhưng còn có một mẩu. Nhưng tôi vẫn còn giỏi hơn thằng Om chán. Mỗi lần thằng giời đánh đấy đập trứng là y như rằng bếp núc tan hoang. Có phải năng khiếu nấu ăn đang tiềm tàng bên trong tôi không ? Có lẽ mình nên thử trở thành một đầu bếp xem sao. Ai vừa kêu tên tui đó ? Người ta đập trứng thành công nên tự mãn chút thì đã làm sao ?
Một lúc sau, tôi tự tin đầy mình vì đã xuất sắc không làm vỡ cái gì. Tôi còn băm nhỏ thịt rồi bỏ vào bát như p’Ann hay làm nữa. Nhìn ngon thiệt. Có nên chén nó không nhỉ. À không, gượm đã. Đại thiếu gia trên kia vẫn đang ốm. Cho cậu ấy ăn cái này, còn mình thì chờ món súp vậy. Haha, thích quá đi mà.
Tôi vẫn không thôi xúc động cho đến khi ( tự cho là ) cháo đã chín. Tôi bèn đổ ra bát, còn bỏ thêm một ít rau mùi lên trên. Đẹp quá đi mất ! Ai làm ? Trời ơi đến cả Tom Cruise cũng sẽ bị quyễn rũ cho xem ! =.=”
Tôi cười thỏa mãn khi chiêm ngưỡng thành quả của mình, rồi lượn lượn ra chỗ p’Ann khoe khoang. ( Nhưng mà chị ấy có vẻ không bị thu hút lắm. Tại sao lại thế ??! Người ta làm tốt như này mà !) P’Im không có ở đây, buồn ghê, nếu không mình đã có thể khoe với chị ấy. Tôi có thể chạy đi tìm chị ấy, nhưng trời đang nóng lắm. Pa và Ma thì đang đi làm. Hay mình chụp lại ảnh nhỉ ?
Tôi chỉ có thể khoe với Pun, huhu.
Bang ! Bang ! Bang ! Bang ! Boom ! Boom ! Boom ! Boom !
What the hell ?! Điều đầu tiên đập vào mắt tôi khi bước chân vào phòng đó là tên bệnh nhân kia đang hăng say chơi game.
“ Mẹ nó, cậu hết ồm rồi à ?” Tên trời đánh thánh vật này vẫn chỉ chăm chăm vào cái màn hình 29 inch và còn chẳng thèm ngó qua nhìn tôi lấy một cái.
“ Ngồi không chán lắm. Cậu bảo tôi là đồ điên khi chơi Xbox, trong khi bản thân mình thì chơi PS3 ? Cái này chơi thích hơn của tôi, từ lần sau nhớ mời tôi sang chơi cùng.” Tôi thật sự chỉ muốn úp cả bát cháo lên đầu cậu ấy.
“ Cậu đã hỏi bao giờ đâu mà nói. Có ăn hay không đây ? Tôi bỏ nhiều công sức lắm đấy, không ăn thì vứt này.” Cậu ấy lập tức quay lại, quên luôn cả dừng game. Haha, cậu ta bị đánh bại rồi. Đáng đời.
Nhưng có vẻ như cậu ấy không còn quan tâm đến game nữa. Pun ném cái tay cầm ra sau, rồi vội đón lấy bát cháo trên tay tôi. Nhìn ngon không ?! Haha.
“ Cậu tự nấu ?!”
“ Đương nhiên !” Tôi tự hào khoe khoang thành quả trước khi bỏ cái khay đựng ra bàn nhỏ phía gần TV. “ Ăn đi. Nếu không vừa miệng thì cậu có thể thêm xì dầu vào, tùy ý.”
Cậu ấy vẫn còn rất ngạc nhiên, sau đó liền lấy thìa, múc cháo bỏ vào miệng. Ấy, đồ ngốc. “ Nóng quá !”
Cậu nghĩ cậu đang ăn đá bào chắc ? Bình thường thì thông minh mà nhìn thấy bát cháo thì biến thành trẻ lên ba ngay được. -_-“ Bó tay.
Miệng thì kêu ca nhưng cậu ấy vẫn múc một thìa đầy ăn tiếp ( nhưng đã thông minh hơn tí, biết thổi trước khi ăn rồi ). “ Jeez, cháo ăn liền hả ? Cậu đã mất nhiều thời gian để nấu đúng không ? Tôi cảm động rồi đó.”
“ Đồ tham ăn. Mất rất nhiều công sức lắm đấy biết không ? Có trứng nè, còn có thịt nữa. Thậm chí tôi còn thêm chút rau mùi, thấy không ?” Tui tự hào về sản phẩm tui làm ra lắm.
“ Ừa ừa, thấy mà. Cám ơn cậu nhiều lắm, ngon thật !” Mồm cậu ta nói là ngon mà tay thì lại thêm xì dầu vào bát. Tên này có nói thật không thế ?! =.=”
Tôi cũng không ngồi nhìn cậu ấy ăn nữa ( nhìn nữa là sẽ đói mất ) mà quay sang chơi nốt ván game Pun đang chơi dở. Devil May Cry 4, chọn cửa hay đấy. Tôi đã chơi cửa này suốt 2 tháng rồi mà chưa qua được. Không biết là do mình lười hay do không có năng khiếu chơi nữa.
Vừa động vào cái tay cầm, tôi liền nghe thấy cậu ấy nói.
“ Cậu chưa ăn gì đúng không, No ?”
“ Ừa.” Tôi điên cuồng bấm nút.
“ Cậu không đói hả ?”
“ Hơi hơi, nhưng mà tôi chờ đến chiều được.” Không phải tôi giảm cân hay gì đâu, chỉ là đang đợi p’Ann làm đồ ăn cho thôi, hehehe.
Pun chợt im lặng. Đến lúc tôi nhận ra điều đó thì đã thấy Pun ngồi cạnh với bát cháo trên tay rồi.
Tôi liếc qua nhưng cũng không để ý lắm vì mọi sự chú ý của tôi đều dồn vào ván game. Mãi đến khi một thìa đầy cháo chạm vào môi thì tôi mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“ Eh ?! Gì thế ?”
“ Cùng ăn đi. Mình tôi ăn không hết.”
“ Làm gì mà nhiều lắm đâu.”
“ Nào nào.” Cậu ấy cứ mè nheo khiến tôi không thể không há miệng ra. ( Thật ra là tôi đang đói lắm ). Mẹ ơi, cháo ăn liền tui nấu ngon quá nè !
Chúng tôi ăn và chơi ( mặc dù chỉ có mình tôi là chơi thôi ) trong im lặng. Pun một thìa, tôi một thìa, cứ thế bát cháo rồi cũng vơi dần.
Vừa chơi vừa ăn khiến cháo bị dây ra là chuyện dễ hiểu. Tôi cố liếm đi chỗ cháo dây ra trên miệng nhưng vẫn không hết được.
Chắc Pun cũng thấy được cảnh xoay xở đáng thương của tôi nên mới bật cười, rồi cậu ấy dùng đầu ngón tay lau giúp tôi.
Tôi ngoảnh ra định cám ơn ( điều cỏn con này không làm tôi xao nhãng ván game được đâu, quá là đỉnh luôn ), nhưng vừa quay ra thì thấy khuôn mặt cậu ấy chỉ cách có vài centimet. Tôi giật mình kêu lên rồi giật người ra sau. “ Đồ điên này ! Giật cả mình !”
Nhưng cậu ấy không thèm đáp lại. Pun chỉ nhẹ nhàng đặt bát xuống rồi tiến lại gần tôi hơn. Gần đến nỗi, tôi có thể nhìn thấy được kĩ càng từng chi tiết trên khuôn mặt cậu ấy.
Miệng tôi muốn mắng cậu ấy vài câu, nhưng đôi mắt sâu thẳm kia như đang thôi miên và ngăn không cho tôi lên tiếng. Tim tôi đập nhanh hơn. Đầu óc tôi ngập tràn những tò mò, xen chút ham muốn khó hiểu.
Âm thanh ồn ào trong phòng bỗng dưng biến mất, tôi gần như không còn cảm thấy bất cứ thứ gì xung quanh nữa.
Khuôn mặt Pun lại tiến lại gần hơn. Mặt cậu ấy đỏ bừng, mặc dù cơn sốt đã qua từ lâu.
Mũi hai đứa chạm vào nhau, môi cậu ấy gần như lướt qua tôi.
Mí mắt bỗng nặng trĩu, tôi chầm chậm nhắm mắt lại.
Nhưng rồi tôi chợt tỉnh lại ngay giữa cơn mơ hồ.
Chúng tôi đang làm cái gì thế này ?!
Trong khi đầu óc vẫn còn rối tinh rối mù, tôi lấy tay đẩy Pun ra, mạnh đến mức người cậu ấy giật ra đằng sau. Có vẻ cậu ấy cũng đang rất sốc.
Chúng tôi cứ ngồi đó nhìn nhau, cho đến khi tôi quay mặt đi, hai đứa mới lấy lại được nhận thức.
“ Tôi… đi lấy thuốc. Đừng để bị ốm lại.”
Ngay lúc này đây, tôi không còn đủ sức để tìm câu trả lời cho lí do tại sao trái tim mình lại đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nữa.
Truyện gay: Love sick : Yêu vì Yêu – Chap 13
CHAP 13 : I CAN’T SEE YOUR EYES
Thứ hai, tôi đến trường với tâm trạng nặng nề.
Tôi đã cố gắng không suy nghĩ đến chuyện ngày thứ Bảy, thế nhưng, đầu óc tôi đã phản bội lại chính mình. Bởi vì bất cứ mỗi khi tôi định làm gì, ngồi một chỗ, đứng lên, ngủ, xem bóng đá, chơi game, hay dù chỉ là bước chân vào phòng tắm…
Leave a Reply