Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Rốt cuộc con mẹ nó, Pun có chuyện gì ? Tại sao đột nhiên lại làm vậy với mình ?
Nếu cậu ta xấu hổ, thì chẳng phải mình mới là người xấu hổ hơn sao ? Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu như mình cứ tiếp tục chủ động trước còn cậu ta thì cứ tiếp tục trốn tránh ?
Mình thật sự không muốn nghĩ tiếp nữa.
Tôi nhắm mắt lại, mặc cho làn gió khe khẽ thổi qua mặt. Giây phút ấy, tôi cảm thấy thiên nhiên như muốn an ủi mình. Tôi yêu cái cảm giác gió vờn nhẹ qua chóp mũi. Nó khiến tôi nhớ lại cảm giác của những ngày qua.
Hơi thở mạnh mẽ đàn ông của Pun vẫn như đang phảng phất trên chóp mũi tôi.
Miệng tôi bất giác mỉm cười khi nghĩ lại 4 ngày ấy. Dù những khoảnh khắc đó đã trôi qua và chẳng bao giờ quay trở lại, nhưng tôi vẫn tìm được niềm vui mỗi khi nhớ về nó.
Gió nhè nhẹ thổi đều đặn quanh tôi. Tự dưng tôi hơi lạnh, nhưng nằm đây thực sự quá thoải mái khiến tôi không muốn rời đi nữa.
Xoạt !
Thằng bố nó ! Tưởng ông là cái toilet à mà đổ nước !?
Tôi bị kéo lại thực tại nhờ ơn đống nước kia. Thằng Om đã kịp thoát mẹ nó sang hành tinh khác rồi ( Có thể là vì nó sợ bị ướt iPod ). Đúng là thằng bạn cứt. Thế rốt cuộc là thằng chó nào dám cả gan phá vỡ mộng đẹp của ông ? Tốt nhất là đừng để ông mày tìm được ! Nếu không phải là thầy quản sinh thì mày chết chắc con ạ !
Tôi gào thét trong đầu trong khi lê cơ thể ướt như chuột lột ra để nhìn tên thủ phạm. Tôi ngẩng đầu lên nhìn với ánh mắt căm hờn cái tên vẫn còn đang cầm xô nước trên tay. Và tôi đã biết được, thằng chó đó may quá không phải là thầy quản sinh, nhưng mà…
“ No…”
“ Pun…?”
Truyện gay: Love sick : Yêu vì Yêu – Chap 14
“ Cmn, không thể tin được là cậu. Có phải vẫn thù tôi vụ rửa xe hôm nọ, đúng không ?” Tôi gầm gừ trong khi vắt hết nước ở áo ra. Mặc dù trời khá là nóng, nhưng tôi vẫn thấy lạnh sau khi bị ướt từ đầu đến chân. Không còn cách nào khác, tôi đành phải cởi áo rồi để nó tự khô.
“ Thì ai bảo cậu nằm bò ra đó làm gì ? Bố ai bảo mà tôi biết được là có người nằm đó ?” Không thể thỏa hiệp được với đại tổ tông này. Cái tính ăn miếng trả miếng ăn vào máu rồi. Miệng nói, tay cậu ta đưa tôi cái khăn lấy từ phòng Hội học sinh.
“ Này, nước bẩn đúng không ?”
“ Hở ? Ai bảo. Nước để lâu không ai uống đến thôi. Tôi đang định thay nước thì tiện đổ đi luôn.”
Tôi thật tâm hi vọng cậu ấy nói sự thật. Nhận khăn từ Pun, tôi lau người qua loa, mặc việc sấy khô người cho điều hòa trong phòng lo. Trong khi đó, thằng ml Om bay bố nó về lớp rồi. Trước khi đi nó còn thuyết một bài, rằng vì tôi chọn chỗ ngu nên nó mới không được tận hưởng cảm giác trốn tiết. Vậy ra theo mày thì thằng này là nguyên do của mọi chuyện phải không ?
Tôi đang không ngừng nguyền rủa Om trong đầu thì bị một cái khăn lớn ném lên mặt. “ Dùng cái này lau người nè.” Pun nói.
Tôi cầm lấy, có chút lúng túng. “ Tôi dùng cái này là đủ rồi.”
“ Dùng cả cái này nữa. Cầm lấy… quấn lên người đi.” Cmn ý cậu ta là gì ?! Sao tui lại phải quấn người lại ?
Cậu ấy có vẻ đọc được suy nghĩ khi nhìn vào mắt tôi. “ Cậu sẽ lạnh đó.” Oh, hiểu rồi. Tôi gật đầu trước khi quấn khăn quanh vai rồi lau tóc. May là quần không ướt, không thì cũng phải cởi nốt.
Thời gian chậm chạp trôi, trong phòng cũng chỉ có tiếng điều hòa ro ro chạy. Mọi thứ dần trở nên ngột ngạt.
“ Sao cậu không vào lớp ?” Tôi quyết định làm người phá vỡ bầu không khí trước.
“ Tôi đợi cậu khô hết người đã.”
“ Cậu lại sốt hả ?”
“ Không…”
“ Vậy sao bơ tôi cả ngày hôm nay…?”
“…………………”
Không phải tôi vô tình hỏi đâu. Mà là thực lòng muốn biết hỏi nên mới nói ra. Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy. Tôi muốn cậu ấy biết rằng đây là chuyện đã khiến tôi vô cùng trăn trở.
Pun nhìn lại tôi một lúc, rồi quay ra cầm quyển vở đặt trên bàn.
“… xong việc cậu khóa cửa nhé ? Tôi phải về lớp rồi.” Đây là câu trả lời của cậu ấy.
Cậu ấy nói như thể không muốn làm bạn cùng với một người như tôi nữa.
Thực tế, hầu hết học sinh đều thích làm gì đó sau giờ tan học. Nhưng tôi không thuộc một trong số đó. Tôi thường bị chứng Paranoid mỗi khi có ai đó rủ tôi đi chơi sau giờ học.
Người ta thường nói, ghét của nào trời trao của nấy. Vậy rốt cuộc, Yuri là người hay là ma ? Cứ mỗi lần sống lưng tôi phát lạnh, y như rằng sau đó sẽ bị Yuri gọi đi đâu đó.
Tôi lại quay lại Siam Center, cùng với Yuri đang treo lủng lẳng trên tay. Cô ấy bắt đầu hót như khướu, nhưng chẳng câu nào lọt được vào tai tôi cả.
Tôi vẫn luôn nghĩ về những gì Pun nói và hành động, điều đã khiến tôi phiền lòng cả ngày hôm nay. Tôi cứ nghĩ mãi, dù biết rằng sẽ chẳng thu được cái gì.
“ No, nhìn cái này yêu không nè. Tớ cứ nghĩ nó màu hồng, nhưng mà cam cũng đẹp. Mua cả hai nha ? Của cậu là màu xanh. No ? No ? NO ?!” Tên bị réo to, cuối cùng cũng kéo tôi ra khỏi mớ bòng bong trong đầu. Tôi không nghe được Yuri nói gì dù chỉ một chữ, chỉ biết cô ấy gọi tên mình 3 lần.
“ Ừa ?”
Việc tôi không chú ý làm cô gái vừa gọi tên mình xị má xuống, thể hiện rõ sự không vui. Nhưng lại mau chóng tươi cười lại. “ Tớ lấy cái màu cam, còn cậu lấy màu xanh. Nha ?”
“ Ừa, được chứ. Hết bao nhiêu thế ?” Tôi cười với cô nàng chẳng bao giờ cáu giận với mình. Tôi lục tìm ví để trả tiền, như việc mà bao người bạn trai phải làm.
“ Để tớ trả cho. Tớ mua tặng cậu, No.”
“ Không sao mà. Sau này cái nào đắt cho cậu trả tiền. Tớ trả mấy thứ rẻ rẻ thui.” Tôi đùa với cô ấy, dù cho những móc chìa khóa trông ngu vô cùng của Loft chẳng bao giờ là rẻ.
Yuri cười, “ Được.” Cô ấy cười với tôi thật tươi trước khi ra quầy tính tiền.
Sau khi nhận móc chìa khóa, Yuri lập tức đeo nó lên cặp của hai đứa. Tôi đứng đó, ngạc nhiên nhìn Yuri cắn răng cắn lợi móc nó vào cặp. Chỉ một lúc sau, cô ấy ngẩng lên nhìn tôi cười khoe thành quả, “ Cấm được làm mất, nghe không ?”
“ Ừa.”
Chúng tôi sóng vai đi hết cửa hàng này sang cửa hàng khác, cho đến khi Yuri than đói. Cô ấy nằng nặc năn nỉ tôi đi bộ từ khu Siam Discovery sang tận giữa trung tâm để tìm quán ăn. Và như thường lệ, tôi chẳng bao giờ chống lại mệnh lệnh của cô ấy.
Aim và Pun kia đúng không ?!
Bao nhiêu năm trong cuộc đời, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp cả hai bọn họ, cũng không hiểu sao chúng tôi gặp được nhau khi đã muộn thế này rồi.
“ Qua đó chào một câu đi !” Yuri không cần nghe câu trả lời đã vừa kéo vừa đẩy tôi vào cửa hàng sách. Cô ấy không thèm quan tâm rằng tôi đang đứng yên bất động. “ Tớ nghĩ làm phiền họ không hay đâu.” Yuri tiếp tục bỏ ngoài tai.
“ Ah, trùng hợp ghê. Nhìn cậu vắt chân lên cổ chạy khi tan học, biết ngay là có hẹn với No!” Aim đùa khi tôi và Yuri vừa bước tới. Còn Pun thì đứng đó yên lặng đọc tạp chí. Tôi cũng không biết phải nói gì.
“ Đợi chút.” Cô nàng đứng cạnh tôi nhoẻn miệng cười rồi kéo hai cái cặp tôi đang cầm ra khoe với bạn.
“ Nhìn, nhìn, nhìn ! Yêu hơm ? No vừa mua cho tớ đó.”
“ Yêu thật đấy ! Pun, hay chúng ta cũng mua đi ?” Bệnh của các cô gái là bạn mình có gì mình cũng phải có nấy, đúng là nan y. Aim vừa nhìn thấy 2 cái móc khóa ( mà tôi đã bảo là trông rất ngu ) là vội vàng giật giật tay áo Pun, người vẫn đang chăm chú đọc báo kia.
Điều đó khiến Pun phải tò mò, “ Hm ?”
Đôi mắt sắc bén ấy nhìn lướt qua hai cái móc khóa, dừng lại một chút rồi quay ra nói với Aim, “ Ừa, được thôi.”
“ Mua đồ đôi giống Yuri và No nha ?”
“ Ok.”
“ Woa ! Bắt chước nha ! Mà hai người đang đọc cái gì thế ?” Yuri chen vào giữa cuộc nói chuyện của Aim và Pun, rồi tự cho phép mình lật bìa tờ báo lên xem. “ Ế ? Gì thế này ? Tạp chí Kế hoạch hôn nhân ? Hai cậu còn chưa học xong cấp 3 nha !” Câu nói của Yuri khiến tôi phải quay đầu lại nhìn.
Pun giả vờ ngoảnh sang chỗ khác để tránh ánh mắt của tôi rồi vớ bừa lấy một cuốn tạp chí khác. ( Và giờ thì cậu ấy đang cầm cuốn về các tay đua công thức 1 ). Aim cười tủm khoái trá. “ Chỉ đọc lướt qua vì tớ thấy mấy cái váy đẹp quá thôi.”
“ Jeez, hai cậu có thấy như vậy là nhanh quá không ? No, hay chúng ta cũng xem qua tí đi ?” Yuri cao giọng hỏi rồi quay qua nhìn khiến tôi chợt lúng túng.
“ Cậu… cậu chắc chứ ?”
“ Hahahaha.” Aim lăn ra cười khi nghe tôi trả lời. Má Yuri lại một lần nữa xị xuống.
“ Cậu chẳng biết hùa theo gì cả. Tớ buồn đấy, No.” Làm sao mà tôi biết vị tiểu thư này đang đùa được ? Có thể chúng ta mơ hồ thành người yêu, mơ hồ hẹn hò với nhau, nhưng không có nghĩa là sẽ mơ hồ có một đám cưới nhé. Đấy là tôi nghĩ trong đầu thôi, các bạn biết mà -_-“ Yuri đập vào tay tôi hai cái coi như trừng phạt.
“ Bọn tớ không làm phiền nữa, hai đứa đang định đi kiếm gì đó ăn. Mai gặp ở trường nha ?” Chúng tôi quyết định rời đi khi đã trò chuyện xong. Yuri vẫy tay chào, trong khi hai người đó vẫn tiếp tục cầm tạp chí trên tay. Tôi cũng vẫy rồi định theo Yuri rời đi.
Tôi đã không ở lại đây nếu như không có ai đó nắm tay mình lại.
Tôi lưỡng lự một chút trước khi quay đầu nhìn bàn tay mà mình đã quen thuộc từ lâu. Bàn tay ấy chầm chậm di chuyển xuống, nhẹ nhàng đan các đầu ngón tay lại với tôi. Cậu ấy đang muốn làm gì ?! Tôi nhìn xuống tay rồi lại ngước lên nhìn Pun. Bạn gái của Pun dường như đã bị lãng quên.
Một nụ cười nhoẻn trên môi cậu ấy. Pun nắm tay tôi thật chặt trước khi bỏ ra.
Tôi thật sự không hiểu cậu ấy đang muốn nói điều gì nữa.
Leave a Reply