Truyện gay: Tình yêu trong giông tố – Chap 20: Sự lo lắng của người đang yêu
Tác giả: Vũ Long
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
hừ, tại sao nói yêu mình mà cứ thân thiết với người khác chứ, cái gì mà ‘ bé gió’ chứ. Lâm cau cú nhìn ánh mắt lạnh ngắt về kẻ đang cười nói chuyện với nữ cảnh sát Hoài Vân.
– lại vậy nữa, có chuyện gì hả Lâm. Trung nhìn sang hỏi.
Lâm im lặng chẳng nói gì, ngâm nghĩ gì đó Lâm hỏi ” Trung, tối hôm mừng cậu có cầu vai mới, có chuyện gì xảy ra không ?”
– chuyện gì xảy ra là sao ? Trung không hiểu nên hỏi.
– trả lời đi. Lâm không giải thích gì mà yêu cầu bạn mình trả lời.
– chẳng có gì xảy ra, vả lại mình chẳng biết vì hôm đó say quá nên chẳng nhớ nữa. Mà có chuyện gì mà nhóc nhìn buồn dữ vậy hả ?. Bộ 2 đứa cãi nhau hay sao ?.
– ừ, có chút tranh cãi tí thôi. Mà nghe người ta cãi nhau mà lại cười hả thằng kia ?.
– cãi nhau lớn càng tốt chứ sao, nếu chia tay thì chắc chắn mình không để nhóc vuột khỏi tay mình nữa đâu. Trung cười chọc thằng bạn.
– …… Lâm nhìn Trung cười nói đùa nhưng ánh mắt rất thật. Nhưng làm gì có chuyện anh với cậu nhóc chia tay vì vụ nhỏ nhặn này chứ.
Thật ra là Lâm ganh tỵ khi Phong dạo này thân thiết với Nam quá còn anh mấy hôm nay chẳng có thời gian ngoài công việc để gần gũi cậu, Lan thi tốt nghiệp rồi nên phần lớn ở nhà nên không làm ăn ‘ sơ múi ‘ được gì hết. Hôm ở nhà Trung thấy cái hồng hồng của cậu là muốn ‘ ăn ‘ rồi nhưng phải về coi em nên cả đêm khó chịu vì nhớ cậu, sáng hôm sau chạy qua để gặp thỏa nỗi nhớ.
Xui là Lâm thấy cảnh đó, chẳng biết sao Nam lại gọi cậu là ‘bé gió’ nữa. Những người khi yêu thì luôn có những tâm trạng như ” ghen, nhớ, hờn dỗi, giận,..v.v”. Tất nhiên, cục đá tảng Đại Lâm cũng không ngoại lệ, ” thân thiết quá ôm nhau – cười tươi- xưng hô..” làm anh nổi nóng. Phong vội vàng giải thích thêm cách nói chập chừng nữa càng làm đáng nghi ngờ hơn.
Sau bữa tức giận bỏ đi, Lâm về có suy nghĩ lại, ” chắc chắn đào nhỏ của anh không làm gì có lỗi với anh vì chính Phong đã xin anh ở lại, nhưng anh lại về, không lẽ Phong dám làm gì quá quắc trước mặt anh, hơn nữa Phong nói sẽ kể về việc ” phải làm” đó cho anh sau mà. Còn câu anh nói lúc tức giận ‘ ngay cả việc em yêu anh cũng không dám nói, thực sự em có yêu anh không ?’ anh hơi hối hận 1 chút trong lời nói, ” Phong không yêu anh thì còn yêu ai nữa chứ”, anh biết cậu lo cho anh nên không nói cho Nam biết cậu yêu anh do sợ ảnh hưởng công việc, có 1 gã cấp trên thích trai thì đàm tiếu không hay. anh chỉ sau 1 ngày là hết giận rồi. Nhưng…
Tình yêu mang lại nhiều thứ thật kỳ lạ, nhiều thứ khó hiểu. Lâm là người vốn cứng nhắc, vô vị, khô khan nhưng không hiểu sao anh lại nghĩ ra trò con nít ‘ giận dỗi người yêu’ để thử người yêu. Giả vờ giận với cái mặt băng không cảm xúc thì có gì khó, và đúng như anh nghĩ Phong qua gặp anh nhiều hơn, anh không nói, mắt không nhìn, tay không cho cầm trong khi ‘muốn nói lời yêu thương, nhìn thật đã, không cầm tay mà ôm thật chật cho khỏi buông ra’ muốn chết đi được. Phong về với cái mặt yếu xìu anh lại cười thầm ‘ đáng đời em vì làm anh buồn’
Đến ngày thứ 3, anh hết chịu nổi nên định gọi ‘ quả đào nhỏ’ của anh qua với ý định ‘ muốn anh hết giận thì ở lại cùng anh đêm nay’, nhưng trời luôn có sắp đặt, anh nhận được tin nhắn ” hôm nay em nấu hai món mà anh thích nhất nè, nhớ về ăn nha, em chờ. anh đừng giận em nữa nha, tình yêu của em.” hôm nay cậu nhóc bạo dạn dám nhắn tin cho anh loại này mà biết anh đang trong giờ làm việc.
Với 4 từ ‘ tình yêu của anh’ là anh muốn phi về nhà gặp cậu nhóc rồi, tiếc là đang giờ làm việc nên đành vừa làm vừa xem đồng hồ thỉnh thoảng cười không rõ lý do. Đồng nghiệp nhìn vào xém sốc ‘ phải là Lâm không vậy’. Chỉ có Trung lờ mờ đoán ra chọc ” chắc hôm nay ăn nhầm phải thứ gì rồi”.
Trong lòng rất vui, anh cố chạy về sớm chưa ăn đã nghĩ tới mùi vị món ăn cậu nấu rồi, nghỉ tới khuôn mặt ” đáng yêu” của cậu tối nay. Lâm nghĩ ” phải đùa với đào nhỏ 1 chút để bảo đảm cậu không thể từ chối anh điều gì”.
Về nhà Lâm vẫn giữ khuôn mặt khó coi để vào nhà, em anh gọi ” anh hai, anh xem ai đến nè” nhưng anh quay quanh xem cậu nhóc ở đâu rồi mới nhìn qua khách. Anh nhận ra cô bạn cũ cùng anh tạo nên sóng gió trong gia đình bằng sự kiện ‘ làm vợ chồng sắp cưới của nhau’, Hàm Hương.
Khi Hương hỏi Phong là ai, anh giới thiệu là ‘quản gia’ vì anh muốn cậu bên anh như một nữa của mình, ” đầu bếp, em người bạn” vì nó đúng là như vậy, còn “bạn trai Ngọc Lan” chọc Phong vì ai biểu không chịu nói ra làm chi. Anh liếc nhìn chứ có dám nhìn thẳng đâu, anh mà nhìn vào đôi mắt đó chắc anh kiềm không nỗi ôm cậu mất.
Lâu lắm rồi mới gặp nên giữ Hương lại dùng bữa. Vào bữa Hương khen Lan có phúc làm anh có chút vừa mừng vừa khó chịu. Ai cũng khen ngon còn Lâm im lặng mà vui trong lòng do Phong đã kì công nấu hầu như chỉ vì anh, anh mà khen thì bể kế hoạch mất, không có ai thì anh ” hiếp” cậu tại bếp rồi.
Thấy cậu cứ nhìn anh, anh lại lấy đâu ra ý nghĩ kỳ cục là làm cậu nhóc nổi ghen lên trả đũa cho biết cảm giác thế nào khi thấy người yêu thân mật bên kẻ khác, anh cười tươi, nói chuyện thân mật với Hương, đúng như anh đoán Phong khó chịu quay qua chỗ khác, ” anh cười thầm : tối nay em chết với anh”.
Không ngờ anh làm chạm vào nổi đau của Phong, chẳng hiểu Lan nói gì mà Phong run lên làm rơi bát cơm, giọng lắp bắp rồi chạy đi mất. Anh thấy không ổn, vội đi theo lại thấy Phong mất bình tĩnh vấp ngã vào vịn cầu thang, chạy ra thấy Phong đã định đi anh vội giữ tay cậu hỏi, nhưng không ngờ Phong phản ứng dữ dội hất mạnh tay anh ra khiến đập vào mắt còn nói anh là ” kẻ dối trá” nữa. Phong vội đi mà anh không kịp giữ lại. Anh ra cổng thì thấy cậu chạy đi với tốc độ rất nhanh làm anh lo hơn là giận.
Không lẽ Phong giận anh vì trò ” thử” của anh. Anh thở dài chắc hẳn Phong lại dỗi nữa rồi.
– Lan, em nói gì với Phong hả ?
– em chỉ nói chị Hương từng là ‘ vợ sắp cưới’ của anh thôi mà.
Không lẽ vì việc này, mà có gì nghiêm trọng đâu cuối cùng bữa ăn kết thúc trong buồn tẻ. Lan đòi đi theo Hương làm hướng dẫn viên trong sự thay đổi ở Cần Thơ nhiều năm sau khi Hương đi Mỹ. Anh một mình trong ngôi nhà buồn tẻ vang lên tiếng leng keng, anh tự nhủ chắc Phong giận dỗi thôi nhưng trong lòng lại sinh ra một cái gì đó bất ổn.
Sáng chẳng ngủ được, anh gọi cho cậu nhưng không bắt máy sau tắt ngủm. Gọi qua Trung thì Trung nói ” hôm qua Phong nói qua cậu mà, có chuyện gì sao ?”. Lâm lắc đầu xóa khỏi ý nghĩ ” hay Phong bị tai nạn giao thông rồi” cộng thêm hình ảnh máu me nữa chứ, cậu phóng xe đi với tốc độ thế mà. Đi làm anh cứ lo nên gọi vài lần bên thằng bạn bên giao thông xem có vụ tai nạn nào tối qua không.
Rồi cả ngày anh không nhận tin gì về Phong cả, anh gọi tất cả bạn Phong mà anh biết nhưng có chung 1 câu trả lời ” không biết”. Anh tới nơi cậu làm việc thì nói hôm nay chưa có tới, Dũng bạn cậu cũng không biết với khuôn mặt không hề nói dối. Nỗi lo lắng trong anh càng lúc càng lớn.
– anh gì đó ơi, Nhung oder gọi anh, hôm qua hình như em thấy Phong có tới ngồi bên hông nhà hàng thì phải, anh hỏi chú Hiếu xem chú là người về cuối cùng đó.
Anh chẳng kịp cảm ơn vội đi hỏi ông bếp trưởng thì ổng nhìn anh nhăn trán chăm chú ” cậu là…”. Nhưng anh thất vọng khi ông bếp trưởng nói không gặp cậu.
Lâm tự tránh bày ra trò đó làm gì lỡ Phong có chuyện gì sao anh sống nổi. Hôm sau anh có nhiệm vụ bắt một tên tội phạm truy nã trốn về tỉnh, anh tập trung hết vào công việc may mà không có gì xảy ra. Trông cái mặt như xác sống do anh thức trắng đêm vì lo lắng sáng râu lởm chởm cũng chẳng nhớ chải tóc, cạo râu. Anh Vinh bảo cậu về sớm lâu lâu không ai trách đâu.
Anh không có tâm trạng đâu mà làm ngay cả thứ ít khi anh mang về nhà là súng và còng số 8 còn gắn trên hông, nên gật đầu. Về tới nhà, anh thấy cổng mở, anh hy vọng là cậu vì Lan đã theo Hương đi chơi rồi. Anh mừng khôn siết khi thấy chiếc xe sirius màu đen viền đỏ của Phong, anh vội dựng xe chạy vô nhà mà quên đồ trên xe. Cửa phòng anh mở anh lao vào phòng với tốc độ nhanh nhất có thể.
đúng là em không bị sao cả anh thở phào nhẹ nhõm. Anh lại dẫy lên cảm xúc chút pha giận dữ, cậu đã làm anh lo lắng biết bao nhiêu cộng vào sự không hiểu sao gọi anh là kẻ dối trá. – em hành động vậy là sao, không lẽ em muốn chia tay với anh hay sao ?
Tim Lâm như bị ai đó bóp chặt khi nghe Phong nói ” mình chia tay nhau đi”. Anh run lên hỏi lại và vẫn là câu trả lời đó. Lâm lấy ra chiếc còng số 8 bước tới nhanh tay gắn vào tay phải Phong và tay trái anh để bảo đảm Phong không thể nào chạy trốn như bao trước mà không nói lời giải thích rõ ràng.
—————-
Thuộc truyện: Tình yêu trong giông tố – by Vũ Long
- Tình yêu trong giông tố - Chap 2: Cuộc thi Tài Năng Đầu Bếp TRẻ
- Tình yêu trong giông tố - Chap 3: Bà chủ tiệm vàng Hoàng Liên
- Tình yêu trong giông tố - Chap 4: Những giây phút vui vẻ
- Tình yêu trong giông tố - Chap 5: Anh độc tài đáng yêu
- Tình yêu trong giông tố - Chap 6: Phỏng Đoán
- Tình yêu trong giông tố - Chap 7: Bức ảnh về anh cảnh sát trong mưa
- Tình yêu trong giông tố - Chap 8: Anh em Lâm và Lan
- Tình yêu trong giông tố - Chap 9: Rừng xanh lớn
- Tình yêu trong giông tố - Chap 10: Lễ Hội
- Tình yêu trong giông tố - Chap 11: Giây phút lãng mạn
- Tình yêu trong giông tố - Chap 12: Người bạn mới
- Tình yêu trong giông tố - Chap 13: Món quà không nên nhận
- Tình yêu trong giông tố - Chap 14: Sự nổi giận của Đại Lâm
- Tình yêu trong giông tố - Chap 15: Văn Võ Nam
- Tình yêu trong giông tố - Chap 16: Ghen?
- Tình yêu trong giông tố - Chap 17: Tình bạn và tình yêu
- Tình yêu trong giông tố - Chap 18: Những ký ức đau khổ quay lại
- Tình yêu trong giông tố - Chap 19: MÌnh chia tay nhau đi
- Tình yêu trong giông tố - Chap 20: Sự lo lắng của người đang yêu
- Tình yêu trong giông tố - Chap 21: Chốn bình yên
Leave a Reply