Truyen gay: Nơi nào có em Nơi đó có thiên đường – Chap 4
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tùng Lâm gật đầu cười rồi lấy hết lòng gà ra. Thay vào đó, cậu cho vào bụng con gà một số loại thảo mộc.
– Đó là gì vậy em?
Tùng Lâm nói:
– Món này cần 18 loại thảo dược khác nhau nhưng sợ anh chờ lâu nên em mới tìm được hơn mười loại. Chúng sẽ giúp anh khoẻ lại nhanh thôi.
Minh Tuấn há hốc miệng:
– Mười tám loại?
Tùng Lâm gật đầu một cách nhẹ nhàng càng làm cho Minh Tuấn ngạc nhiên hơn. Anh không nghĩ chỉ một con gà thế kia mà cậu cần nhiều thảo dược đến vậy. Song thực tế là Tùng Lâm đã cho thảo dược vào bụng gà xong xuôi và cậu đã lấy những chiếc gai nhỏ gài lại như thể con gà chưa bị mổ bụng vậy.
– Em giỏi thật đó! – Minh Tuấn cười nói.
Tùng Lâm nghe vậy cười nhẹ. Bất cứ ai được khen cũng đều thấy vui và cậu cũng không ngoại lệ.
– Thật không anh? Ông chưa bao giờ nói thế cả.
Minh Tuấn gật đầu, cười tươi:
– Thật chứ! Mà hàng ngày em làm gì?
Tùng Lâm chỉ con sóc vẫn ung dung ngồi trên vai cậu.
– Em chơi với nó! – Cậu nói.
Minh Tuấn gật đầu:
– Thảo nào nó thông minh như vậy!
Tùng Lâm cười, cậu bắt đầu bọc kín con gà bằng thứ lá rừng cỡ lớn rồi lấy bùn dưới suối đắp lên đó. Và chẳng mấy chốc thì hình dáng con gà không còn nữa, trước mắt Minh Tuấn chỉ còn lại một cục bùn cỡ lớn mà thôi. Điều này làm anh không tin nổi vào mắt mình và chẳng thể hiểu nổi Tùng Lâm làm vậy để làm gì nữa. Con gà sạch sẽ không muốn ăn, chẳng lẽ cậu làm nó bẩn hơn sao? Không đúng. Cậu bọc một lớp lá ngăn cách con gà với bùn rồi mà. Minh Tuấn lắc đầu cười, anh nghĩ mình tốt nhất là không nên tò mò cách chế biến của cậu vì càng tò mò thì càng không hiểu mà thôi. Còn Tùng Lâm thì đã bắt đầu nhóm củi và nướng con gà phủ bùn đó.
– Em đã bao giờ đi khỏi nơi này chưa? – Minh Tuấn hỏi.
Tùng Lâm lắc đầu:
– Em chưa. Ngoài hòn đảo này ra thì em không biết bất cứ nơi nào khác.
Minh Tuấn nói:
– Vậy em không thắc mắc thế giới bên ngoài có những gì sao?
Tùng Lâm cười tươi:
– Có gì vậy anh?
Minh Tuấn mỉm cười, anh bắt đầu kể cho Tùng Lâm nghe một vài điều thú vị trên đất liền một cách vô cùng hào hứng và quên đi rằng bình thường anh rất kiệm lời. Còn Tùng Lâm thì chỉ gật đầu, thỉnh thoảng cậu cười nhẹ. Cậu nghe cũng chỉ là nghe thôi, như gió thoảng qua tai vậy bởi đơn giản cậu chưa bao giờ đến với thế giới ấy, những thứ Minh Tuấn nói hoàn toàn lạ lẫm, làm sao cậu có thể hình dung nổi.
Tuy nhiên, Minh Tuấn cũng không nói được lâu bởi chẳng mấy chốc thì bụng anh đã sôi lên bởi một mùi thơm vô cùng quyến rũ. Chỉ với một ít trái cây thì làm sao có thể giúp cái bụng đói lâu ngày của anh thoả mãn được. Và lúc này thì nó đang biểu tình.
Tùng Lâm nhìn vẻ mặt của Minh Tuấn thì hiểu ý, cậu cười nhẹ:
– Anh cố gắng chờ thêm một lát nữa, nó sắp chín rồi.
Minh Tuấn gật đầu, cười:
– Nó thơm quá!
Tùng Lâm cười tươi, cậu xoay nhẹ con gà cho chín đều rồi nói:
– Anh thích ăn gì nhất?
Minh Tuấn cười hóm hỉnh:
– Trước đây thì anh không rõ nhưng hiện tại thì chắc chắn là con gà của em. Chỉ ngửi mùi thôi đã thấy rất hấp dẫn rồi.
Tùng Lâm cười tươi:
– Thật vậy sao?
Minh Tuấn gật đầu. Cái miệng của anh trở nên lẻo mép từ khi nào anh cũng không hay nữa. Mà lúc này thì anh cũng không có dư thời gian và hơi sức để thắc mắc về điều đó bởi cái bụng anh thì đang sôi, còn con mắt anh thì bận thưởng thức nụ cười tuyệt đẹp của Tùng Lâm. Nhìn đi nhìn lại song anh vẫn không thể ngờ rằng trên thế gian này lại có một nụ cười đẹp đến vậy. Có lẽ, do sống gần gũi với thiên nhiên, lòng không chút tạp niệm nên nụ cười của cậu trở nên trong sáng hơn bao giờ hết. Minh Tuấn thật sự rất muốn chụp lại những khoảnh khắc ấy song thật tiếc là cái máy ảnh anh luôn đem theo người đã bị biển cuốn trôi.
– Mặt em dính gì sao mà anh nhìn em như vậy? – Tùng Lâm thắc mắc.
Minh Tuấn nghe vậy vội đỏ mặt, lắc đầu ấp úng:
– Không không…không phải vậy. Em…em…đẹp quá thôi!
Tùng Lâm cười nhẹ, cậu không biết đẹp là gì song thấy giọng nói có ý khen ngợi của anh, cậu rất vui.
Nhìn xuống con gà, cậu cười:
– Có vẻ chín rồi đó! Em lấy cho anh ăn nhé!
Minh Tuấn ừ liền, cổ ngấp nghến về hướng Tùng Lâm làm Tùng Lâm không thể nào nhịn nổi cười cho cái tư thế của anh.
Lúc này bùn đã khô và nứt nẻ nên việc lấy con gà ra vô cùng dễ dàng. Tùng Lâm tách nhẹ hai mảng bùn lớn và mở lớp lá bên ngoài ra. Ngay lập tức một con gà với lớp da vàng óng cực kỳ đẹp hiện ra. Còn mùi thơm của nó thì khỏi phải nói thêm bởi ngay từ khi ở trong lớp bùn xấu xí, nó đã có thể khiến cho bụng Minh Tuấn sôi sùng sục thì lúc này… Minh Tuấn đã phải nuốt nước bọt nhìn nó. Anh không biết rằng việc bọc con gà lại như vậy khiến cho con gà giữ được nguyên chất, đồng thời số thảo dược trong bụng nó làm nó trở nên thơm ngon vô cùng. Chỉ có điều để làm được nó thì rất mất thời gian mà thôi.
Tùng Lâm xé một nửa lớn con gà đưa cho Minh Tuấn:
– Anh ăn đi!
Tất nhiên Minh Tuấn không có gì để do dự hay từ chối cả vì chỉ nhìn thôi đã thấy nó rất ngon.
– Cảm ơn em nhé! – Minh Tuấn cười tươi.
Và anh bắt đầu ăn liền. Ngay từ miếng đầu tiên anh đã phải thừa nhận rằng nó ngon ngoài sức tưởng tượng của anh. Anh ăn gà rất nhiều nhưng có lẽ anh vẫn chưa thể hình dung được một con gà có thể ngon đến vậy.
– Thật tuyệt! – Minh Tuấn nói rồi tiếp tục tập trung ăn như thể sợ con gà đó sẽ bay đi mất vậy.
Tùng Lâm thấy anh như vậy thì cười nhẹ. Nửa con gà trên tay cậu vẫn còn nguyên trong khi của Minh Tuấn thì…chẳng mấy chốc đã chẳng còn lại gì ngoài… xương.
– Anh ăn nữa đi này! – Tùng Lâm đưa nốt phần của mình cho Minh Tuấn.
Minh Tuấn do dự:
– Nhưng..còn em. Em chưa ăn mà!
Tùng Lâm cười:
– Em không đói. Em thường ăn trái cây nhiều hơn.
Rồi cậu đặt nửa con gà vào tay anh, nói:
– Anh vẫn đói mà.
Điều tất yếu là Minh Tuấn chẳng vòng vo từ chối gì nữa. Đây là lần đầu tiên anh ăn mà không có bát đũa gì cả nhưng nó lại là lần anh ăn thấy ngon miệng nhất, một phần là bởi con gà Tùng Lâm làm nhưng phần khác là do anh đã lênh đênh trên biển và đói lâu ngày.
Còn con sóc, nó nhìn Minh Tuấn ăn, thỉnh thoảng kêu lên vài tiếng thích thú làm cho cả Tùng Lâm và Minh Tuấn cười theo.
– Em nuôi nó lâu chưa? – Minh Tuấn hỏi.
Tùng Lâm vuốt đầu con vật nhỏ, nói:
– Hơn hai năm rồi, lúc nào nó cũng ở bên em hết. Nó rất biết nghe lời nhưng nhiều lúc cũng rất ương bướng.
Minh Tuấn gật đầu:
– Anh chưa bao giờ thấy con vật nào đẹp như nó. Nó thật đáng yêu.
Thế rồi anh đưa tay ra vẫy vẫy con vật. Ngay lập tức con sóc nhảy từ vai Tùng Lâm sang vai anh, nó dũi vào tóc anh làm Minh Tuấn cười khúc khích.
Tùng Lâm cũng cười theo rồi cậu dọn dẹp chỗ xương gà đó đi trong khi Minh Tuấn đi ra dòng suối rửa mặt. Do đã ăn no nên anh thấy khoẻ lên nhiều, có thể tự đi lại được rồi.
Vục mặt vào dòng suối trong mát, Minh Tuấn thấy dễ chịu vô cùng. Nơi này tuy hoàn toàn xa lạ với anh song anh lại cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhàng. Có lẽ bởi nơi đây không có cái ồn ào, cái xô bồ của chốn thị thành, hoàn toàn vắng lặng và thanh tĩnh.
Quay trở lại đất liền, lúc này bà Kiều Mai đã tỉnh lại sau khi được bác sĩ chăm sóc.
– Mình ơi! Con chúng ta…chẳng lẽ em mất nó thật rồi sao? – Bà Kiều Mai nhỏ lệ.
Ông Thiên Vũ ôm lấy vợ và im lặng. Ông cũng không biết nói gì hơn nữa. Bảy ngày đã trôi qua và giờ đây hy vọng tìm thấy Minh Tuấn dường như đã tan biến. Nhìn khuôn mặt tiều tuỵ, già đi trông thấy của vợ mà ông tê tái cõi lòng.
Vuốt lên mái tóc vốn đen láy song giờ này nhuốm màu gió sương của bà Kiều Mai, ông nhẹ nhàng nói:
– Đội cứu hộ đã thôi công việc tìm kiếm, chúng ta sẽ tự tìm nó vậy!
Bà Kiều Mai gật đầu:
– Em chỉ sợ…sợ…
Ông Thiên Vũ đưa tay lau nước mắt cho vợ, nói:
– Mình đừng sợ! Sống phải tìm thấy người, chết phải tìm thấy xác. Con chúng ta không có lý do gì mất tích như vậy được. Tôi nghĩ có thể nó lạc vào một hòn đảo nào đó và chưa thể về được thôi.
Bà Kiều Mai cười nhạt:
– Hy vọng là thế! Chúng ta sống không bạc, chắc chắn ông trời không phụ hai chúng ta.
– Ừ! – Ông Thiên Vũ nói.
Bà Kiều Mai nhìn ra cửa sổ:
– Bây giờ thì em chẳng cần gì nữa, chỉ cần nó về bên em thôi. Cho dù Minh Tuấn có làm nghề gì đi chăng nữa, em cũng sẽ hết lòng ủng hộ nó.
Ông Thiên Vũ gật đầu, xoa nhẹ lên lưng bà Kiều Mai, nói:
– Mình phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt. Con chúng ta về mà thấy mình như thế này nó sẽ không vui đâu.
– Phải! Minh Tuấn chắc chắn không muốn em đau khổ. Nó sẽ về thôi! – Bà Kiều Mai nói trong hy vọng.
Gật đầu, ông Thiên Vũ nói thêm:
– Ngày mai mình phải khoẻ lại để chúng ta tới thăm những gia đình có người đi cùng Minh Tuấn nữa.
Nghe vậy, bà Kiều Mai thở dài:
– Haizz! Họ đều đã vì con chúng ta mà mất cả rồi. Còn Minh Tuấn thì…
Ngừng một lát, bà nói tiếp:
– Mình tính sẽ đối với những gia đình ấy thế nào chưa?
Ông Thiên Vũ nói:
– Tôi cũng chưa biết nữa. Chúng ta sẽ tìm cách bồi thường thật xứng đáng, tạo điều kiện thêm cho họ.
Bà Kiều Mai sụt sùi, nhẹ gật đầu:
– Có lẽ bây giờ họ đang oán chúng ta. Chỉ vì…
– Mình đừng nghĩ vậy. Đó là điều không ai mong muốn, chúng ta cũng không thể nào ngờ cơn bão chuyển hướng như vậy. – Ông Thiên Vũ ngắt lời vợ.
Bà Kiều Mai cũng hiểu phần nào song trong lòng bà vẫn không thể nào bình tâm được. Nước mắt bà vừa ngừng trong giây lát giờ lại trào ra, mọi thứ trước mắt mà trở nên nhạt nhoà trong những giọt lệ.
– Anh nằm nghỉ đi, anh mới tỉnh không nên đi lại nhiều. Buổi chiều em sẽ dẫn anh đi thăm thú nơi này. – Tùng Lâm nói sau bữa trưa.
Minh Tuấn gật đầu:
—————-
Thuộc truyện: Nơi nào có em Nơi đó có thiên đường
- Nơi nào có em Nơi đó có thiên đường - Chap 2
- Nơi nào có em Nơi đó có thiên đường - Chap 3
- Nơi nào có em Nơi đó có thiên đường - Chap 4
- Nơi nào có em Nơi đó có thiên đường - Chap 5
Leave a Reply