Truyen gay: Nơi nào có em Nơi đó có thiên đường – Chap 5

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Ừ! Em cũng vào trong nghỉ trưa đi!
Tùng Lâm cười:
– Em sẽ ở ngoài này với anh.
Nói rồi, cậu lấy sợi dây dài ra và vắt ngang lên thân hai cây tùng gần đó.
– Em làm vậy để làm gì? – Minh Tuấn ngạc nhiên vì hành động của Tùng Lâm.
Tùng Lâm cười:
– Để ngủ. Tảng đá đó nếu em nằm nữa thì sẽ rất chật.
Minh Tuấn nghe vậy thì tròn mắt chỉ lên sợi dây:
– Ý em là…
Tùng Lâm nhìn vẻ mặt anh thì cười, hỏi:
– Đúng vậy. Có gì không anh?
Minh Tuấn vội lắc đầu:
– Không! Không có gì!
Tùng Lâm gật đầu, mỉm cười. Cậu nhẹ nhàng tung mình lên sợi dây và nằm vắt vẻo trên đó và con sóc thì ngay lập tức nhảy lên người Tùng Lâm và yên ổn trên bụng cậu. Trong khi đó, Minh Tuấn đứng há hốc miệng, nói không nên lời.
– Sao anh không nằm xuống nghỉ đi, nhìn em hoài vậy? – Tùng Lâm nói.
Minh Tuấn bối rối:
– À, à… tại anh thấy ngạc nhiên quá thôi.
Tùng Lâm thắc mắc:
– Có gì ngạc nhiên sao anh?
Minh Tuấn chỉ lên sợi dây:
– Em có thể nằm trên sợi dây đó để ngủ mà không bị ngã xuống sao?
Tùng Lâm lắc đầu:
– Không! Em quen rồi. Từ nhỏ em đã nằm như vậy.
Minh Tuấn cười:
– Trước đây anh cứ tưởng điều đó chỉ có trong phim, không ngờ hôm nay lại được thấy em như vậy nên anh thấy rất lạ.
Tùng Lâm không hiểu lắm lời của Minh Tuấn, cậu chẳng biết phim là gì song cậu không hỏi nữa. Cậu biết rằng thế giới của anh và của cậu có những điều khác xa nhau. Những thứ với anh là quen thuộc thì với cậu là xa lạ và ngược lại. Thế nên, cậu không thắc mắc nhiều, gật đầu nhìn Minh Tuấn cười nhẹ rồi nhắm mắt lại.
Cho đến buổi chiều thì Minh Tuấn đã khoẻ hơn rất nhiều, mặt anh đã hồng hào trở lại chứ không tím tái như trước nữa. Tùng Lâm nhìn vậy thì rất vui. Và đúng như cậu nói, cậu bắt đầu đưa anh đi khám phá hòn đảo này. Mà trước tiên, hai người đi ngược dòng suối ngay gần đó để lên ngọn núi phía trước.
– Anh cẩn thận kẻo ngã đó, ở đây trơn lắm! – Tùng Lâm nói.
Minh Tuấn cười tươi:
– Em yên tâm, anh không sa…
AAA!!! – Minh Tuấn kêu lên khi chưa dứt lời. Anh đã sớm trượt chân.
Tùng Lâm đỡ lấy Minh Tuấn trước khi anh kịp ngã, cười khúc khích:
– Em vừa nói rồi mà! Đứng lên nào anh!
Minh Tuấn hơi đỏ mặt song anh không thấy xấu hổ mà lại thấy vui khi được ở trong vòng tay Tùng Lâm và đặc biệt là anh đang rất sung sướng khi nhận được nụ cười tươi của cậu. Nhìn Tùng Lâm không chớp mắt, Minh Tuấn nói:
– Em cười rất đẹp.
Tùng Lâm mỉm cười, cậu không đáp mà nói:
– Chúng ta đi tiếp nào!
Minh Tuấn gật đầu. Anh nhìn xuống dòng suối, nói:
– Ở đây nhiều cá thật đó!
Tùng Lâm cười:
– Hồi nhỏ em rất thích ra đây bắt cá và nhiều lần bị ông đánh đòn.
Minh Tuấn hơi ngạc nhiên:
– Vì sao vậy?
Tùng Lâm nhẹ giọng nói:
– Vì em không chịu học.
Minh Tuấn nghe vậy thì càng khó hiểu hơn:
– Em học gì? Ông dạy em học ở trên đảo này à?
Tùng Lâm gật đầu:
– Đúng vậy! Ông dạy em học nhạc, học võ và học cách chữa bệnh.
Minh Tuấn ồ lên một tiếng. Giờ thì anh đã hiểu vì sao thức ăn cậu làm có nhiều thảo dược tốt đến vậy và tại sao cậu có thể sử dụng sợi dây để trèo cây trong chớp mắt. Tùng Lâm thật giỏi. Minh Tuấn nghĩ vậy. Anh nói:
– Em có thể học nhiều thứ như vậy một lúc sao?
Tùng Lâm cười, cậu nhìn về một nơi nào đó xa xôi:
– Em mải chơi lắm. Nếu không phải vì ông nghiêm khắc thì chắc em đã chẳng học đâu. Đến lúc ông mất rồi thì em mới biết những thứ đó quan trọng với em như thế nào và tự học nghiêm túc hơn.
Minh Tuấn gật đầu. Anh nhìn xung quanh một lượt rồi lại nhìn Tùng Lâm và hiểu rằng sống một mình trên nơi hoang vắng này thực không dễ chút nào. Chắc hẳn Tùng Lâm đã phải rất vất vả mới có thể tồn tại và trưởng thành được. Chỉ một cơn bão thôi đã làm cho anh sống dở chết dở trong khi trên hòn đảo này thì Tùng Lâm không biết phải trải bao nhiêu cơn bão như vậy? Minh Tuấn không rõ song anh càng thêm khâm phục người trước mặt.
– Anh nghĩ gì thế? – Tùng Lâm hỏi khi thấy Minh Tuấn trầm ngâm.
Minh Tuấn cười, lắc đầu:
– Không có gì!
Rồi chỉ tay về phía xa xa, nơi có làm khói nhẹ như sương mờ đang bốc lên, Minh Tuấn hỏi:
– Đó là gì vậy em?
Chỉ tay về phía xa xa, nơi có làm khói nhẹ như sương mờ đang bốc lên, Minh Tuấn hỏi:
– Đó là gì vậy em?
Tùng Lâm nhìn theo tay Minh Tuấn thì nói:
– Nước nóng đó anh. Trên thượng nguồn của dòng suối này là một cái hồ lớn chứa nước nóng.
Minh Tuấn à lên một tiếng rồi mỉm cười:
– Chúng ta lên đó được không em?
Tùng Lâm gật đầu:
– Tất nhiên là được rồi!
Và thế là hai người sánh vai nhau bước đi cho tiếng trò chuyện hoà cùng tiếng cười vang lên khắp khu rừng vốn hoang sơ và vắng lặng. Mặt trời lúc này cũng đã chếch dần sang phía tây cho những tia nắng cuối ngày sưởi ấm nơi đây. Xa xa những con nai con đang ngơ ngác nhìn vị khách lạ rồi bất chợt chạy vụt theo mẹ.
– Chúng thật đáng yêu! – Minh Tuấn chỉ những con nai nhỏ và nói.
Tùng Lâm gật đầu, mỉm cười. Thuở nhỏ, cậu rất thích đuổi theo những con nai nhỏ ấy và chạy không biết mệt quanh hòn đảo. Với cậu chúng như những người bạn vậy. Cậu có thể tha hồ đùa giỡn với chúng cho tháng ngày trên đảo bớt buồn tẻ và hiu quạnh.
Con sóc ở trên vai Tùng Lâm cũng nhìn theo hai người nhưng nó không thấy thú vị lắm. Dường như nó thích trái cây hơn nên nó giứt nhẹ tóc Tùng Lâm và chỉ lên cái cây sai trĩu quả trước mặt.
Tùng Lâm nhìn con vật mỉm cười:
– Mày đói rồi hả?
Con sóc gật đầu có ý vui mừng thay cho sự xác nhận. Tùng Lâm mỉm cười với nó rồi hỏi Minh Tuấn:
– Anh muốn ăn trái cây không?
Minh Tuấn gật đầu, anh nhìn cái cây trước mặt mà không biết cây gì nhưng thấy con sóc thích thú như vậy thì anh biết quả của cây này sẽ không tồi.
Nhận được sự đồng ý của Minh Tuấn, Tùng Lâm tươi cười lấy sợi dây quen thuộc. Cái cây này tương đối mềm nên Tùng Lâm không trèo lên mà để sợi dây trong tay cậu bay vút lên làm rơi từng chùm quả lộp độp xuống nền lá khô.
Ngay lập tức con sóc reo lên sung sướng, nó nhảy vụt khỏi vai Tùng Lâm và chạy đến bên những quả màu vàng ươm tuyệt đẹp ấy. Cái đuôi màu trắng tinh khôi của nó quẫy quẫy trong ánh chiều tà làm khung cảnh thêm lộng lẫy.
Trong khi đó, Minh Tuấn nhìn sợi dây trên tay Tùng Lâm. Anh không thể ngờ một sợi dây tưởng như mềm yếu lại có thể hái trái cây dễ dàng như vậy.
– Nó được làm từ gì vậy? – Minh Tuấn chỉ sợi dây và hỏi. Lúc trước anh tưởng đó là một cái dây thừng dài nhưng giờ nhìn gần thì anh biết là không phải. Nó đen bóng và ánh lên sắc xanh lạnh lẽo.
Tùng Lâm lắc đầu:
– Em không biết nữa. Ông cho em cây nhuyễn tiên này từ nhỏ và dạy em cách sử dụng nó.
Minh Tuấn nói:
– Lúc nào em cũng mang nó bên người à?
Tùng Lâm cười:
– Vâng. Nó giúp em trèo cây, hái quả, bắt cá và đánh cả thú dữ nữa.
Nghe vậy, Minh Tuấn ồ lên kinh ngạc trong khi Tùng Lâm nói tiếp:
– Nhìn nó mềm vậy thôi nhưng nếu dùng lực đúng cách thì nó sẽ không khác nào một chiếc roi cứng, một chiếc bó lớn ra đòn.
Nói rồi, tay phải cậu cử động một cái, sợi nhuyễn tiên bay thẳng đến cái cây thân gỗ, to bằng bắp tay trước mặt làm cây đó chấn động rồi gãy đôi và đổ ập xuống mặt đất. Lập tức những chú chim sợ hãi, vội vỗ cánh bay vút lên trời xanh. Con sóc đang ăn thấy vậy cũng hấp tấp nhảy lên vai Tùng Lâm.
Còn Minh Tuấn thì há hốc miệng không nói nên lời, hồi lâu mới thốt lên:
– Thật tuyệt! Em giỏi thật đó!
Tùng Lâm mỉm cười:
– Nhưng làm cho lũ chim phải hoảng loạn rồi.
Rồi cậu nhặt trái cây lên đưa cho Minh Tuấn:
– Anh ăn đi!
Minh Tuấn nhận lấy và cười tươi trước khi hai người tiếp tục lên đỉnh núi.
Lúc này, gió thu nhẹ nhẹ thổi, khu rừng đã trở lại vẻ yên bình vốn có.
Thuộc truyện: Nơi nào có em Nơi đó có thiên đường
- Nơi nào có em Nơi đó có thiên đường - Chap 2
- Nơi nào có em Nơi đó có thiên đường - Chap 3
- Nơi nào có em Nơi đó có thiên đường - Chap 4
- Nơi nào có em Nơi đó có thiên đường - Chap 5
Leave a Reply