Truyen gay: Mày ác với tao lắm – Phần 2
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Ban đầu tôi ghét nó, nhưng chả hiểu vì lí do gì( chắc dòng đời đưa đẩy) mà tôi với nó trở thành một cặp bài trùng khó tách ra được. Nhưng đương nhiên, trên danh nghĩa, và theo nó, chúng tôi chỉ là hai đứa bạn thân, không hơn không kém. Chỉ có tôi dành tình cảm hơn thế cho nó mà thôi. Mà trong tình yêu mà, người thích người kia nhiều hơn sẽ khổ hơn. Cũng đúng!
Một lần, nó nt hỏi tôi:
– đi zz không mạy? – lúc này nó đã quen trong việc xưng hô mày-tao và tôi nghiễm nhiên trở thành người đầu tiên và duy nhất nó gọi là “mày”( nó nói là chưa bao giờ nó gọi bạn là mày cả, nghe thô lỗ gì đó. Nhưng kệ, tôi thích là đc)
– ờ đi thì đi, chạy xuống nhà t đi r đi – tôi trả lời
– ok t đang trước cửa nhà mày nè – nó đáp
– thằng chó điên – tôi chửi vui
– không tin ra trước cửa mà xem
Đúng là nó đứng chờ ở đó thiệt. Thấy vậy tôi xót, chuẩn bị nhanh nhanh để nó khỏi đợi. Lấy xe phóng nhanh ra cổng, vọng vào trong lên:
– Mẹ ơi con đi zòng zòng với t.N chút xíu nha!!
Vừa nhìn mặt nó thì tôi bật cười, cái mỏ chu nhìn ghét vãi :)). Vừa đi vừa im lặng, được một đoạn tôi thấy chán nên hỏi:
– nãy tao chưa đồng ý mà sao mày xuống nhà tao như đúng r z? lỡ tao không chịu đi thì sao?
– sao mày từ chối tao được. – vừa nói nó vừa cười nhếch mép.
Tự dưng tôi đỏ mặt, tay hơi run run và ra mồ hôi. Sao nó lại nói vậy? Nó biết được gì rồi sao? Không phải! Tôi tự trấn an mình bằng một cái thở hắt nhẹ, bảo:
– ai bảo bố không dám từ chối? Mày nghĩ mày là ai? – để tránh nghi ngờ tôi nhếch mép hất mặt lên giống nó.
– haha, nói đùa thôi mà. Tại tao đi tạt ngang qua đây xong cũng buồn buồn nên rủ mày đi cho khuây khoả á mà.
Phù… Nhẹ nhõm. Hên quá nó không nghĩ gì. Tôi cũng thoải mái hơn, đáp:
– uh, mốt phải nói trc đấy. Lỡ tao bận thì mắc công mày về không tội nghiệp.
Nó im lặng. Tôi có lỡ gì nữa sao. Đâu có mình nói chuyện bình thuờng cơ mà.
– Lỡ như tao có bồ thì sao?
– Thì tao mừng cho mày thoát nạn “cô đơn” chứ sao. – nói vậy thôi, nghe nó nói vậy tôi thoáng buồn trong bụng rồi.
– thiệt ko? Rồi lỡ mai mốt tao với mày không còn đi chơi chung nưa thì sao?
– trời cái thằng khùng này, tao bảo không sao, mày có trước tao có sau, bạn bè vẫn là bạn bè. Lo đéo gì. – tôi cười to
– uh, tại tao mới quen nhỏ kia, xinh lắm, cũng học giỏi nữa, ngoan.
– uh v tốt rồi, chúc mừng cu – tôi cười vui vẻ cho nó đỡ thấy tội lỗi. Mà cơ bản thì nó có lỗi gì đâu. Con trai tới tuổi lớn thì có bồ cũng dễ hiểu thôi mà. Tôi chỉ mong bồ nó đối tốt với nó thôi, thằng nhìn vậy chứ khờ lắm, con nít nữa chứ.
Hình như tôi lo hơi xa rồi. Cuộc sống mà, lo xa cũng là một điều bình thường, giống như việc nó đã có bồ mà thôi. Người ta nói đúng, trong lúc bạn hi vọng một điều gì đó, hãy nhường một chỗ cho thất vọng. Để khi bạn thất vọng, thì bạn vẫn còn những hi vọng để mong mỏi. Tính tôi lo xa nhưng đâu có dư, tôi chuẩn bị đầy đủ tâm lí cho việc nó có ngươi yêu. Tôi mạnh mẽ mà, lo quái gì.
Tối đó. Tôi khóc. Không phải vì tức. Mà là tủi thân. Những lời trách móc vu vơ dành cho nó, như thể nó là người có lỗi với tôi. Nhưng rồi tôi nhận ra, nếu như tôi cứ để con quỷ “đơn phương” lấn át trong tâm trí, nó sẽ trở nên hung hăng và khi đó. Tôi sợ rằng mình không đủ can đảm để níu cái tình bạn đang rất rất đẹp này. Lại một lần nữa tôi lo xa…
Những ngày nó-có-người-yêu hành hạ tôi. Từ mức độ nhẹ vs những cái thoáng buồn đến mức mãnh liệt vs những tiếng khóc nấc lên khi màn đêm kéo đến. Nhưng người xưa có câu, “thói quen là một ông chủ khó tính”. Đúng thật như thế, lúc đầu tôi còn giận hờn, trách móc nó, nhưng dần dần tôi xem nó như một điều phải có trong sinh hoạt. Càng giận nó, tôi càng thêm yêu nó. Và càng yêu nó, tôi càng thấy giận, giận nó, giận cả bản thân khi không vô cớ giận con người ta. Đến tận lúc này khi viết ra những dòng này, tôi mới thấy mình đã từng mâu thuẫn, khó hiểu như thế nào. Tôi quen với việc nó có bồ, nhưng tôi chưa bao giờ quen với việc tôi phải đi học, đi vòng vòng, đi ăn vặt, đi uống sinh tố một mình. Mọi thứ như thế kéo dài trong vòng một năm, cho đến khi tôi quyết định tách nó và bồ nó ra. Tôi trở thành một đứa ích kỉ. Cực kì ích kỉ.
Tôi bắt đầu kế hoạch của mình. Mua một cái sim khuyến mãi. Tôi nắm được thông tin bồ của nó có nhiều người muốn theo đuổi. Lợi dụng điểm đó, tôi chọn một thằng được nhất trong những đứa thích con nhỏ bồ nó( tạm gọi là L), khích nó nhắn tin cho con L:
– chào bạn, bạn có phải là K( tên thằng thích con L) không?
– uh, ai v?
– à caj nay b ko cần bik rõ đâu. Chỉ cần pk mình muốn giúp bạn.
– nhưng t có cần ai jup j đâu chứ, nếu bạn ko nói bạn là ai thì t ko trl nữa. cảm ơn!
– ay ay từ từ, bạn thích L lắm mà hiện tại thì ai cũng pk L đang quen t.N mà phải k? Bn có muốn giành lại L?
– ko, mình chỉ cần L hạnh phúc là đc r
– haha, nghe như phim ấy nhỉ. Nhưng bạn có biết rằng, khi bạn đã yêu một người, nghĩa là bạn phải đấu tranh vì người đó. T.N có thể làm L hạnh phúc, nhưng s bn ko nghĩ bn sẽ làm L hp hơn chư? ko phải sao?
– uh… thì… nghe cũng có lí
– bay giờ bn có cần mih jup nữa ko?
– uh, bn có thể lam đc j cho mih?
– bay h bn cứ tiếp cận L đi, bắt đầu từ ngày mai, ngày nào cũng nhắn tin chúc buổi sáng và chúc ngủ ngon. Làm như thế trong vong 1 tuần, r ngưng lại
– để làm j? bn nói rõ hon đc ko?
– bn cứ nghe lời mình, nếu ko thanh côg mình sẽ tip tục jup ban. V nha, pye!
Từ bao giờ mà tôi trở nên toan tính và đầy ích kỉ như thế chứ. Do tình yêu? Nếu như tôi thật sự yêu nó, liệu làm như vậy có khiến tôi trở nên vui vẻ hơn không? Hay lại sống trong những ngày của cảm giác tội lỗi. Chắc ko sao đâu. Tôi tự an ủi mình…
Kế hoạch của tôi là như vậy. Đúng như dư đoán của tôi. Sau một tuần ngày nào cũng đc nhắn tin hai lần sáng và tối, tiếp đó ngưng ko nhắn nữa sẽ tạo cho L một cảm giác trống trải. Giống như thói quen, ngày nào cũng đc chu cấp và đến 1 thời điểm ko đc nữa, câu hỏi “Tại sao nó ko nt cho mình?” sẽ hiện lên trong đầu. Và khi đó, 90% cá đã cắn câu. K nhắn tin cho tôi, bảo đã thành công, L đã chủ động nhắn hỏi “mấy hôm nay K đi đâu v?”. Và hai đứa nó còn hẹn nhau đi ăn nữa cơ. Tôi nở nụ cười, nhưng chưa đến một giây sau tôi lại thấy sợ. Sợ mọi thứ sẽ thay đổi, sợ mọi chuyện sẽ lệch khỏi quỹ đạo, sợ chính cả bản thân mình. Tôi muốn dừng lại, nhưng tính ích kỉ đã chiếm lấy tôi. Tình yêu khiến người ta hạnh phúc, đồng thời nó cũng biến ta thành một con quỷ luôn khao khát chiếm hữu cả đối phương.
Vài ngày sau, tôi nt cho N:
– rảnh k? Đi zz zs t, t có cái này mún nói
– uhm, chạy lên nhà t đi. Lâu r t vs m ko đi t cũng thấy hơi chán
Tôi sựng lại. Nó suy nghĩ đơn giản, không mưu mô, tính toán gì cả. Điều đó làm tôi càng thêm ghê tởm bản thân. Đồng thời hai phần “con” và “người” trong tôi trỗi dậy. “người” khuyên tôi dừng lại đi, nhưng “con” bảo tôi cứ tiếp tục. Đứng trc toà án lương tâm, tôi khó xử. Nhưng giờ đã lỡ hẹn vs nó, giờ ko đi kì lắm. Với lại, nếu L thật sự yêu nó, thì sao lại chủ động nhắn tin lại với K chứ? Lại còn sắp hẹn đi ăn uống. Tôi phải giúp nó chứ.
Gặp nhau, tôi cười nhẹ một cái, nó cười lại với tôi. Đi vs nó, tôi luôn cảm giác an toàn, và thoải mái lắm. Nó giống như một làn gió mát thoảng lên mặt tôi vậy. Dễ chịu. Trong lành. Toả nắng ấm áp. Đi một đoạn dài, chúng tôi không nói gì, cứ chạy, để cho những dòng suy nghĩ trôi theo gió. Tôi cứ tưởng sau một thời gian dài tôi và nó ít đi chung, tôi sẽ vồn vã hỏi nó nhiều điều. Nhưng không, tôi chỉ im lặng mà nhìn nó, vừa vui vừa cảm thấy tội lỗi… Ánh mắt của nó luôn sáng, xa xăm lắm. Nhiều người nói nó có mắt với cặp môi “đểu”, nhưng tôi hoàn toàn phủ nhận. Bàn tay thì đã có những đường gân nổi lên rất nam tính. Cái mỏ thì vẫn chu như ngày nào. Tôi tỉnh mộng bởi một câu nói:
– ây, nãy hẹn ra nói có j muốn nói mà. S giờ im re vậy?
– à… ừ thì… ừhm… Haizzz… Mày có nghĩ L thật lòng với mày không?
– có mày. Nó thương tao lắm, quan tâm tao nữa – nó trả lời nhanh, không suy nghĩ. Ông tướng ơi là ông tướng, ông ngây thơ quá
– sao mày chắc chắn vậy?
– tại tao tin L. Cũng giống như tao tin mày v đó
Lại một lần nữa câu nói vu vơ của nó làm tôi thấy ngượng, không dám đối diện với nó nữa. Tại sao chứ? Tại sao mày cứ đối tốt với tao như vậy chứ? Mày lầm rồi. Tao không đáng tin như vậy. Tao còn bày mưu tách mày với L. N ơi… Đừng làm vậy với tao nữa, tao đau lắm…
– uh, nhưng t thấy L đang có quan hệ mờ ám với thằng K. Tao cũng ko muốn mày buồn, nhưng tao ko muốn m bị lừa mà không biết
– s… s mày nói v? t-t-thật không? – nó hốt hoảng hỏi tôi. Ánh mắt ngạc nhiên, thoáng giận dữ pha kèm với một chút buồn.
– nếu ko tin thì 7h30 tối nay, tao dắt mày đi xem cái này.
– uhm…
Về nhà, tôi nhắn tin hỏi K:
– moi thứ xong xuôi rồi phải ko? L nó chịu chưa?
– rồi, mình cảm ơn bn nhìu lắm. bn là ai v? ns mình bk mình hậu tạ
– không cần. Cứ vậy mà làm.
Xong! Tôi nhắn tin cho N:
– M đừng nghĩ nhiều. Ko là t thấy có lỗi lắm đó…
– Uhm tao bk r – nó nhắn lại
Đúng 7h30, tôi, nó, K và L đang tại một địa điểm. L đang đi với K, tôi và nó đứng từ xa nhìn. Tôi quay qua nó, kèm theo ánh mắt đồng cảm. Tôi thấy mắt nó đỏ hoe, nhìn dữ lắm, tôi cũng hơi sợ sợ, vỗ vai nó ra chiều an ủi. Nó hất nhẹ, chạy một mạch rời khỏi đây. Tôi hết hồn chạy theo. Vừa đuoi kịp chạy song song vs nó, tôi thấy nó khóc. Những giọt nước mắt lần đầu tôi thấy ở nó. Nó khóc sao? Vi yêu sao? Nó đâu bao giờ yếu đuối như vậy? Hoá ra, con trai rất tình cảm, sâu sắc, tôi nghĩ vậy. Nếu như một người vô tâm vs bạn, thì là do bạn không có chỗ đứng trong trái tim của người đó mà thôi. Cũng đừng nên trách họ vô tâm, vì vô tâm vs mình, nhưng với người khác, có lẽ họ sẽ yêu thương hết mực. Sự hời hợt, lạnh nhạt trong tình yêu chứng tỏ rằng đã hết yêu. Khi đó, bạn cần từ bỏ… Nó trở nên yếu đuối, vì yêu. Còn tôi trở thành con quỷ dữ, vì yêu nốt… Tôi trấn an nó bằng một cái khoác vai, thôi không sao đâu, đừng như vậy nữa, mày cứ vậy làm tao thây có lỗi lắm đó. Ngọc à…
– tao không sao. Mà mày có lỗi gì đâu. Lỗi là do tao, yêu nhầm người. Bao lâu nay tao đối xử tốt với nó lắm, mà giờ thành ra như thế này. Tao cũng xin lỗi mày, vì thời gian gần đây tao ko nói chuyện vs mày nhiều. Tao đi lo lắng cho nó, để giờ nó phụ lòng tao…
– uhm, tao hiểu mà. Theo tao thì m nên chia tay nó… Cứ để như vậy, người khổ là mày. Mà tao thì không muốn như vậy. Thà đau 1 lần, còn hơn bị lừa dối nhiều lần. Thôi, làm 1 2 lon bia rồi đi về, heng!
– uhm ok mày.
Tôi phá hoại tình cảm của nó. Hay là đang giúp nó? Tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết, giờ nó không còn là của L nữa, tôi cũng vui, nhưng không lúc nào tôi không thấy ân hận vì điều đó. Ngọc ơi, mày tha lỗi cho tao… Tao sai rồi, Ngọc ơi…
Ngày Tết, mình sẽ dành một phần đặc biệt cho Tết :3
Phần đặc biệt
Có người hỏi tôi, Tết là gì? Thật ra cái khái niệm đó rất trừu tượng, nên tôi sẽ trả lời bằng các ví dụ cho dễ hiểu.
Tết là khi ở nhà, ba mẹ cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo từ bàn thờ, bàn ghế, sàn nhà,… đến tận con Milu cũng phải thật thơm thơ đón Tết :)). Thỉnh thoảng làm ko đúng ý, tôi sẽ bị mắng vài câu. Nhưng đến mùng 1 lại vui vẻ bên nhau, cùng nhau ngắm pháo hoa rồi tấm tắc khen pháo hoa năm nay hoành tráng hơn năm ngoái nhiều, nên nhà mình cũng sẽ “hoành tráng” hơn năm ngoái. Mọi người cười ầm lên. Trong lòng mỗi người thấy ấm áp đến lạ
Tết là khi ở trường, cả giáo viên và học sinh đều quên mất nhiệm vụ của mình là “dạy” và “học lol :)). Giáo viên vưa bước tới cửa lớp thì, “Cô ơi không học đâu”, “Thầy ói Tết tơi nơi rồi học gì nữa”, “Xoã đê”… Lúc này thầy cô chiều học sinh hết mức ^^
Tết là khi, trước giao thừa năm sáu tiếng, các chú các cô bán hoa sẽ bán tháo bán chạy để cho hết hàng. “Cô chú ơi mua giùm con để con còn về nhà chở mấy cháu đi xem pháo hoa”. Nghe thế người mua thương, hỏi “Hôm bữa cháu bán giá bao nhiêu, hôm nay chú mua giá đó luôn, tội nghiệp”. Hôm đó mọi người dễ thương lạ lùng :3
Tết là khi sau khi giao thừa, nhà nhà đi chùa cầu mong hạnh phúc an khang trong năm mới, nhìn thấy cảnh mấy chú vẫn còn phải đi nhặt từng bao rác bỏ vào xe rác hôi hám, quần áo vẫn còn ám mùi hôi lắm. Tự nhiên rợn da gà, mỗi người thay nhau nhặt rác dưới chỗ chân mình tìm đến thùng rác mà đổ vào.
Tết là khi đến nhà nội ngoại, trẻ em mừng tuổi người lớn, được lì xì, rồi mấy đứa nhóc so nhau, “tui được nhiều hơn ông một nghìn luôn nè”, “tui còn chưa xuống nhà ngoại tui thôi, xuống là hơn bà chắc luôn”. Dễ thương hết biết ^^.
Tết là khi đến sòng bài, mọi người đặt vài chục nghìn cho vui, vừa đánh bài vừa tán dóc vui hết sức. Ăn thì vui, thua thì cứ tiếp tục mài :)). Kéo xì dách tự nhiên cũng thấy ấm ấm ^^
Tết là khi ở trong tim mỗi người, tự nhiên thấy mình cần phải yêu thương mọi người nhiều hơn, đó là khi sợi dây liên kết con người vs con người đang rung vang, kéo con người gần nhau hơn.
Còn với tôi, Tết thật sự là được cạnh bên nó, chẳng nói gì, nhìn nó thôi là mãn nguyện :)). Bây giờ thì chắc không còn đc như vầy nữa rồi. Nên chúng ta cùng quay về xuân 2012 nhé.
Hôm đó, đêm giao thừa, tôi với nó hẹn một đám đi ăn chơi, xong rồi đi xem pháo hoa cùng nhau. Đến 11 giờ, tự dưng cả đám lạc nhau, chỉ còn mỗi tôi với nó mỗi thằng một chiếc xe đạp chạy vòng vòng kiếm tụi kia. Mà kiếm sau đến tận 11h50 vẫn chưa tìm ra. Mạng lại bị kẹt mới tởm chứ. Rồi xong phim. Tôi nói nó:
– chưa Tết mà đã lạc nhau, chắc nguyên năm sau mỗi đứa một nơi quá.
– khùng, nói nhảm tao đập chết giờ. Xa gì mà xa. – nó đáp lại
– sao lại không mạy? Nghĩ đi, mới lên cấp ba mà mỗi đứa một trường, tao với mày còn học trường cách nhau mười mấy cây số( lúc này tôi đỗ trường chuyên, nên đi học xa tí, còn nó học trường ở chỗ tôi và nó đang ở, cũng thuộc hàng top trong tỉnh).
– ờ ha, nhưng mà Tết zẫn đi chơi chung là zui òi, tận hưởng đi
– ừ đang “hưởng” nè :))
– uh haha.
– đang nói chuyện tự nhiên nghe tiếng bụp bụp, hú vía, tôi phóng xuống xe đạp chạy qua phía nó. Nhìn lên trời thì đã sáng rực rồi. Đỏ xanh vàng tím đua nhau phóng lên trời rồi nở thành những chùm hoa rực rỡ, đủ màu sắc cả. Và đẹp nữa
Tôi không biết do vô tình hay hữu ý, lúc này tôi đã quay về xe tôi ngồi phía yên sau để xem pháo hoa, kế bên nó, tay tôi đang để trên yên trước, tự nhiên nó chồm tay qua đặt lên yên xe tôi, tức là tay nó đè lên tay tôi. Ấm lắm, nhưng theo quán tính, tôi giựt lại, rồi xem tiếp. Lúc này tôi đỏ mặt lên, cho đến khi hết pháo hoa, tôi làm liều hỏi luôn:
– nãy tính lợi dụng nắm tay tao hả con chó.
– má mới đầu năm đầu tháng chữi tao chó rồi – nó nhăn mặt, đưa cái mõ chu ra :))) nhìn hài vờ lờ
– mày hơn gì tao, kệ đi, thân quá rồi kiêng kị j nữa má
– tại nãy tao mỏi tay nên ưỡn ra cho khoẻ, rồi tiện tay đặt lên luôn, bạn bè mà ngại gì
Tôi yên tâm phần nào. Nhưng cũng hơi thất vọng. Hoá ra chỉ là “tiện tay” thôi.
– thôi bỏ đi, năm mới vui vẻ, hạnh phúc, học tốt, mau có bồ :v – tôi chúc
– uh mày cũng vậy nha, sớm có bồ với học giỏi lun – nó đáp
– lì xì tao đi mày – tôi vòi vĩnh nó
Nói giỡn mà nó làm thiệt, móc ví ra tờ 100k mới cáu, đưa tôi
– nè thằng ông nội.
– Đu chơi sang dữ ta!! Giàu dữ luôn
– có gì đâu. Lâu lâu mới có dịp
– thôi mày đã đưa tao cũng không ngại từ chối =))
– thằng mắc zại, đúng tâm lí là mày phải nói “thôi tao nói giỡn đó, khỏi đi” chứ
– kệ mẹ mày, cảm ơn nhé =))
Đến tận năm nay, 2015, tờ 100k của nó vẫn còn nguyên, tôi chưa từng dùng đến tờ tiền đó. Có ba kỉ vật của nó mà tôi đAng giữ, là tờ 100k với cây bút chì bấm và quyển sách của Jun Phạm( nhóm 365) nó tặng tôi hôm sinh nhật. Đối vs nó thì chắc ko sao, nhưng với tôi nó là cả một kho báu. Tôi trân trọng từng thứ nhỏ nhặt nhất nó dành cho tôi. Ấy vậy mà…
Mùng hai Tết, nó rủ tôi đi biển chơi, bằng xe honđa, hai đứa.
– đi chơi ko mày?
– đi đâu
– ra biển đi
– ờ cũng đc, xuống nhà tao đi, mà đi xe gì?
– xe tao nè, công an bắt tao lo
– gê, chứ ko phải kêu tao gọi cho ba tao hả( ba tôi ko làm lớn, nhưng đủ để công an trong tỉnh tha cho tôi. Tôi cũng không thích lạm dụng mấy việc này, phiền lắm. Nhưng tôi ko có sự lựa chọn khác, bi công an bắt mà kí biên bản là xác đinh cái hạnh kiểm)
– haha, chỉ mày hỉu tao
– ờ thôi đi, lèm bèm quài
Đi chơi một vòng biển vui như gì luôn. Đi ăn cá viên chiên, đi dạo biển, đi “tắm” biển( thật ra là xuống nước vọc chân cho vui). Lúc đi về, nó làm tôi hơi bất ngờ, tại lúc đó tôi cũng hơi mệt rồi, đang gật gật, có lẽ nó nhìn thấy qua kính chiếu hậu, nên bảo tôi:
– ngủ kiểu đó xíu tao không chở vô bệnh viện đâu à nha
Tôi bật cười ha ha
– dựa đầu vào vai tao mà ngủ nè, lấy tay ôm bụng tao khỏi té – nó nói, giọng nghiêm túc
– ờ.
Tôi làm theo, lần đầu tiên tôi có cảm giác như thể tôi là người yêu của nó. Hạnh phúc. Ấm áp. Rồi tự nhiên mặt tôi nóng rang lên, bàn tay tôi đang đặt trên bụng nó tự nhiên muốn nhích xuống chút xíu, chút xíu, chạm ngay thằng nhóc của nó. To, cảm giác hơi mềm mềm. Không không đc, mày phải bỏ tay ra, làm vậy nó sẽ nghĩ gì mày đây. Không đuowcj! Tuyệt đối không! Lí trí đã thắng, tôi bỏ tay ra, không ôm nó nữa, đầu tách ra khỏi vai nó. Nó thấy thế hỏi:
– sao vậy?
– hết buồn ngủ rồi, vs lại người đi đường nhìn kì lắm.
– uh vậy thôi, cũng sắp tới nhà rồi.
Đấy, Tết năm đó là cái tết vui nhất của tôi tính tới thời điểm này. Còn năm nay, 2015, tôi và nó có một cuộc trò chuyện trên facebook thế này:
– dạo này khoẻ không mạy, lâu ko gặp – tôi nói
– uh khoẻ
– dạo này học hành sao rồi?
– uh cũng đc
– mày ko đi xem pháo hoa hả?
– xíu nữa chơi game xong đi
– gì mày còn chơi game hả?
– uh
– uh năm mới vui vẻ, hạnh phúc vs đâu đai học nha
– cảm ơn
*sau khi giao thừa dc 20 phút*
– năm mới vui vẻ, năm mới ko đc buồn đó – nó
– ờ cảm ơn, chắc chắn sẽ ko buồn
– uh, vậy nha mạy, năm mới phải vui, pp ngủ đây.
– uh
Chắc có lẽ mọi người cũng đoán đc phần nào về mối quan hệ của tôi vs nó bây giờ :)). Mà khúc này chắc còn lâu lắm mới tới. :))
P/s: năm mới mọi người “thu hoạch” tốt không? :))
Thuộc truyện: Mày ác với tao lắm
- Mày ác với tao lắm - Phần 2
kull_white says
Bạn có một tình bạn y như mình vậy, mình cũng có đứa bạn thân, thân tới nỗi việc gì cúng kể, hể có chuyện là nó chạy phành phạch qua nhà mình kể, hay alo kể liền. Nhớ có lần nó bị bồ đá, mình và nó còn đi bắt ghen nữa, lần đó mình mắc cười gần chết, nhưng hk dám cười vì mặt nó méo xẹo, kể từ lần đó nó thề không hề tin ai nữa, chỉ tin gia đình với một mình mình thôi :)) Nghe cũng vui, lúc đầu mình cũng thích nó nhưng về sau này thì cảm giác đó đã biến mất, mình cũng hk có mưu mô như bạn xài chiu chia rẽ tình yêu của nó (nhưng nếu mình thấy đứa nào mà lợi dụng nó hay lăng nhăn với đứa khác mà đang quen nó là tới số với mình, vì mình cũng hk phải dạng vừa)
Truyện của bạn chắc cũng là tiếp truyện mà nhiều người trãi qua nhất lúc còn học sinh.
Truyện rất hay, rất chân thật, không dùng văn chương quá, vừa gần gũi vừa hài hước, dí dỏm, đọc mà hk nhịn đc cười.
Mong bạn viết thêm vài chap nữa. về tình bạn giữa bạn và bạn Ngọc của bạn.
Vui lên tại sao ? says
mẹ ơi, chiện này còn sạch nè, hay
AI HIEU LONG TOI says
truyen cua bn giong cua minh 100% lu0n, minh doc ma minh ko vui ma lai thoang buon vi da ket thuc va ko co hau, du s cung cam on bn nha truyen rat hay 8,5/10d lu0n
Minh says
Tui cung 1 phan giong ban vay … Dong cam ghe
Viet ly says
Hay ó