Truyện gay: Hắn là con của chú tôi – Chương 23
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Rồi cuối cùng tiếng đồn cũng lọt vào cung cấm ,các công tôn, công tử ,các quận chúa ,nàng hầu …ai ai cũng mong muốn một lần được nghe Vũ Biển hát..
Rồi Quận chúa… em gái của nhà vua biết chuyện .Nàng cho vời hai anh em vào cung của mình hầu nhạc …
Sau một đêm mắt thấy tai nghe …Nàng bắt đầu có ư nghĩ chiếm đoạt hai chàng trai tuyệt sắc và hát hay kia .
Nàng hẹn họ tháng sau phải vào hát nữa ,và thưởng ban cho hai người vô cùng hậu hĩ .
Hôm ấy ra về Biển và Ngọc vui lắm ,bởi họ đã được vào Cung ngắm dạo chơi cả mấy ngày .
Hai người đã ngủ chung bên nhau từ hồi còn nhỏ .Nhưng sao hôm nay khi Biển nhìn Ngọc hở tấm lưng trần trắng muốt trước mặt mình…Biển bâng khuâng và thầm ước ao được hôn vào dải lụa trắng long lanh đó kia chứ
…?
Tại sao thế nhỉ …? hay là vào cung Quận chúa ,ăn nhiều đồ ngon ,uống nhiều rượu quí cho nên cảm xúc của chàng đã lớn lên rất nhiều .
Còn Ngọc nữa ,khi bắt gặp ánh mắt trần tục đắm say của Biển …Ngọc đã hiểu và …chính chàng cũng đang khát thèm cái tấm thân rất đàn ông của Biển …dù chỉ là một phút ,chả bao giờ Ngọc muốn xa rời Biển bao giờ cả …
-Biển ơi …
Ngọc gọi êm tai :
-anh gãi lưng hộ em chút nhé ,hôm nay em thấy mỏi quá .
-ừ …
Biển trải lời rồi bảo Ngọc :
-Em nằm xuống giường đi …anh đấm bóp cho nhé …
Trong lòng Biển xôn xao khó tả ,chàng biết là Ngọc đã bật đèn xanh cho mình ,nhưng sao vẫn còn ngần ngại …
Một thoáng lưỡng lự rồi chàng cũng lên giường mát xoa cho Ngọc …khi bàn tay chàng lân la làm quen …Bỗng ngọc quay mặt lật mình lên ,và nhìn vào mắt Biển Ngọc nói thì thầm :
-Biển ơi …em muốn hôn anh quá ,không biết có được không ?
-chúng mình là con trai mà …
Biển nói lửng lơ …
-vậy thì được chứ anh …?
Ngọc reo Lên :
-May quá…ừ…thế chứ … nếu mà là con gái thì chúng ta đâu có được ở bên nhau từ nhỏ tới giờ nhỉ ? anh hôn em đi Biển ?
Ngọc nhẹ nhàng kéo cổ Biển xuống gần nơi bờ môi của mình ….rồi cả hai người cùng hôn nhau thắm thiết …bàn tay điêu nghệ chơi đàn của Ngọc thả bao nhiêu phím tơ trên thân thể của Biển …
Còn cặp môi đáng giá ngàn vàng của Biển với cái Miệng như là một hang của cải vô giá kia …thì cứ thả …cứ đùn …những dòng nước êm dịu của lòng Biển ,nhuộm khắp cơ thể của Ngọc mê man và mênh mang …
Đắm say và hạnh phúc Biển như chú cá vẫy vùng cơ thể trước người yêu của mình .
còn Ngọc thì quấn quít ,chẳng rời tay ,muốn yêu thương mãi gắn chặt Biển với mình như sợ chàng như cơn gió chỉ chực chạy mất khỏi tầm tay của mình .
– oh …đẹp quá…
Lần đầu tiên …Ngọc được nhìn tận mắt thằng bé của Biển .cái đầu của nó đỏ như trái mận mùa hạ vậy .
Biển đê mê và mỉm cười hỏi nhỏ người yêu :
-em thích không…?
rồi Biển trêu Ngọc :
-Nó là cái mà con người ghét nhất đó em à …Xấu xi và khó bảo ?
-Oh anh nói dối em phải không ? sao lại mắng nó tội nghiệp như vậy ?nếu bảo em thích gì nhất ?em sẽ bảo là thích đứa bé này của anh nhất đó Biển à …Sao anh lại nói nó khó bảo nhỉ ?nó có cãi được bằng tiếng người đâu anh …?hi…đáng yêu quá …
Ngọc đặt bàn tay xoa nhẹ vào thằng bé …làm Biển hơi ưỡn mông và lưng lên một chút có lẽ là do cảm xúc lần đầu .
Biển nói tiếp với Ngọc :
-Nó không nói được tiếng người ,nhưng cũng chẳng chịu nghe người lớn bảo …anh hỏi em …mỗi buổi sáng thức giấc …sao nó cứ dựng lên cứng ngắc như cột buồm vậy …anh bao nhiêu lần dặn rồi nó có nghe đâu …cả thằng nhỏ của em nữa đó …có phải vậy không ?
-hi …ghét anh ghê đó …cứ mắng oan chúng nó thôi …ừ thì chúng nó là khó bảo …anh Biển à …em hôn nó có được không nhỉ ?
-Anh không biết …
Biển đỏ mặt rồi nói nhỏ với người yêu :
-Hình như nó chỉ được người nào thật sự yêu nó thì mới hôn nó được đó em à …
-oh …vậy thì em yêu nó quá mà …nó như trái mận mà .không ăn được thì hôn vậy …?
Trời ơi …Cái miệng đỏ hồng của Ngọc đang hôn thằng bé của Biển ,chàng khoái cảm tới tột cùng …Làm sao bây giờ …Chàng hạnh phúc quá …bởi người mình yêu thương lại đang cho mình ,những cảm xúc dâng cao tới bến bờ ngây ngất như vậy …
Chả còn lạ nữa và nụ hôn không còn rụt dè nữa …Ngọc đã hôn thằng bé thật nồng nàn ….
trong Ngọc chỉ có hình bóng của Biển mà thôi ,chả thế…khi Biển hát ,Ngọc đệm đàn thật vô cùng ăn ư ,hai người như một cơ thể chia đôi tạm thời vậy …
Ngọc mân mê thằng bé của Biển thật đắm say ,cho tới khi tiếng lòng của Biển rên rỉ …và thả lên thân hình của Ngọc những giọt sữa trắng nồng …
chàng vuốt ve người yêu rồi hỏi :
-anh thích không Biển …?
-oh …thích chứ em …nào lại đây em yêu …anh cho em hưởng thụ cái cảm giác bồng bềnh đó nhé …
Nói xong Biển hôn lên khuôn mặt của Ngọc muôn vàn cơn gió .muôn vàn tiếng lá rơi rụng để gọi về một cơn mưa sa đọa tâm hồn …
-a..trời ơi…Ngọc nhướn người ôm chầm lấy Biển bao nhiêu giọt tình của tuổi xanh của chàng ,đã tắm nhuộm vào tấm thân của Biển ….người chàng yêu thân thương nhất trên đời …
khi cơn mưa đã tạnh ….họ dắt nhau vào buồng tắm …
………
-Sao không kể đoạn đó cho dài ra hả Quang ơi …? Hi em muốn anh tả thằng nhỏ của Ngọc nè …
-Trùi …xấu quá thui …
Tôi bảo Vinh :
-khi không lại ngắt đứt câu chuyện của người ta .
-oh …em thích Biển quá …có khi nào anh ám chỉ vào Khang hay Tuấn không Quang ?
-Em nè….Cứ hay nghĩ lăn tăn gì đâu ….
Tôi bẹo má Vinh và thật sự tôi cũng đang rạo rực quá ,vì bàn tay Vinh cứ ãm bồng thằng nhỏ của tôi kể từ khi cơn mưa kịch tính xảy ra ,nó cũng làm động tácY như Ngọc vậy ….
Trời ơi …Khổ quá …Ai bảo khi không lại kể chuyện TÌNH MA làm chi ?
Thiệt là khổ …QUÁ TRỜI LUN
Sau một hồi vui đùa tôi kể nốt cho Vinh nghe …nhìn kìa …đôi mắt của hắn như mắt Linh dương đang nhìn ngắm mùa thu vậy …mơ màng và thích thú lắm …
Kể từ sau cơn mưa tập làm người lớn ấy ,Ngọc và Biển luôn quan tâm tới nhau ,họ luôn tìm cảm giác ở hai con tim xem có cái gì giống nhau không ?như tìm bóng của nhau trong giấc ngủ …hay tìm cảm nhận của người nọ nhớ người kia ,dầu chỉ xa nhau trong chốc lát .
Rồi họ xin phép cha mẹ đi ra vùng biển chơi mấy ngày cho thỏa thích ,bởi ở ngoài bãi biển ,tầm mắt của họ mới xa hơn ,và quả thật đứng trước biển họ mới biết cuộc sống chả khác gì trong mơ vậy ?
Riêng về Biển Chàng đâu có hay …chàng đang đứng trước cội nguồn của bản thân mình .
Biển chỉ loáng thoáng thấy bảo mẹ của chàng là dân miền
biển…còn cha ..chàng làm sao mà biết được …khi mà người sinh ra chàng đã mang bí mật theo mình mãi mãi …
Buổi chiều trời đang xanh trong là vậy ,mây trắng nhởn nhơ theo gió dỡn đùa trên các dải sóng chạy tít tắp khoảng trời …Ngọc ngắm nhìn thích thú ,
Rồi chàng bảo người yêu :
-Biển ơi …cảnh vật nơi này đẹp quá …em ước gì mình được như cơn sóng nhỏ bé cứ vỗ mãi nơi bờ cát thơ mộng khôn nguôi …anh có thích không Biển ?
-oh …thích lắm em à …anh tới nơi này cứ cảm thấy quen quen em à …không biết anh có duyên nợ với biển không .?..mà sao trong lòng anh quyến luyến và mơ hồ quá …
-ừa …em cũng vậy …em đang ước giá như có thể …chỉ hai đứa mình sống ở eo biển này thì hay biết mấy …
Trên bờ hai chàng trai đang luận cảnh luận đời …
Còn ở dưới đáy biển kia …Cũng là lúc con Giải …To lớn già nua đang đau đớn trước những phút giây cuối cùng để từ giã cuộc đời nơi biển cả .
Số phận không tránh khỏi …khi con Giải tinh biết là ngày mình nhìn thấy đứa con thân yêu …thì cũng là ngày nó phải đền bồi tính mạng của nó cho thủy thần …
Nó nghe hai chàng thanh niên trên bờ cát tâm sự …Nó cũng mừng cho đứa con trai của mình bây giờ đã trưởng thành và có cuộc sống đầy đủ …Thay vì phải nộp mạng phơi mình trên mặt biển ….Con Giải tinh đã hóa phép tự hủy thân mình bằng những giọt mưa biển ngọt lạnh ,nhưng đau thương …
Mây đen kéo tới che khuất một vùng bờ biển ,nơi có hai chàng trai đang đi dạo trên bãi biển…rồi gió cuốn …rồi mưa rơi ,rồi sấm rung chớp giật ….trận mưa tầm tã .rầm rì sóng cuộn trên mặt biển .
Ngọc thoáng lạnh ,chàng nép mình vào khuôn ngực của Biển …
Chàng thầm thì :
-Lạ quá anh nhỉ ?sao lại có một cơn mưa nhỏ ở chỗ này thôi …
-Anh cùng thấy như thế em à …hay vua Thủy Tề ,muốn cho anh hay thế nào là mưa Biển ,vì cái tên của anh mang như vậy ,mà hôm nay anh mới biết mưa biển thật đớn đau đến nhường nào …
Chàng ôm Ngọc thật chặt ,bàn tay bóp nhẹ bờ vai cho người yêu …
Mưa vẫn tuôn rơi xung quanh hai người .hơi lạnhcủa mưa và hơi ấm của Biển vây quanh thân thể của Ngọc ,êm đềm trong tình thương che chở …
Biển bảo nhỏ :
-Anh nghe như có tiếng kêu đớn đau ở trong mưa và lời than ở trong sóng …Ngọc ơi …có khi nào anh lại có cội ngưồn dưới đáy biển không ?
BIển ôm ngọc… nhưng trong con tim chàng bỗng thấy cô đơn tủi phận …chàng nghĩ tới mình mồ côi từ lúc lọt lòng mà lòng đau như xé …Chàng kêu lên :
-Hỡi thần biển anh minh và tình cảm ,hỡi vua Thủy Tề quyền lực tối cao …nếu đã coi chúng tôi là thần dân của người sao không mau cho cơn mưa ráo tạnh trả lại bầu trời chiều cho những đứa con trở về ngắm nhìn vui vẻ …
Biển vừa nức nở được một chốc . Thì quả nhiên trời quang mây tạnh ,cảnh vật lại mộng mơ như chốn địa đàng …
-Trời ơi ….
Ngọc Gieo lên ;
-anh đúng là con của biển rồi đấy …Biển ơi …dầu sau này chúng ta không được sống ở nơi này ,nhưng em mong muốn khi nào chúng ta chết sẽ được nằm dưới đáy biển sâu trong xanh kia anh ạ …
-ừa …
Biển đáp :
-Anh cũng muốn vậy …thế thì chúng ta hãy mau kính lạy Vua thủy tề và các vị thần của biển …em nhé .
Hai người quì lạy bên nhau ,họ tế lạy trời cao và biển xanh …họ nguyện ước nơi này mãi như chiếc nôi đón đưa cuộc đời của họ đi và đến với trần gian đau khổ …họ hứa sẽ mãi mãi bên nhau trong cuộc sống đời mình.
…………………….
Chúa ơi ….khi một tháng hẹn đã trôi nhanh ngoài cửa ,thì Quận chúa cũng đã tới đón hai chàng vào cung .
Lần ra đi này của họ ,như có điềm trời báo trước ,không ai nói với ai ,nhưng trong lòng ai cũng thấy nóng ruột khó hiểu .
Và vào một đêm trăng sáng ,Quận chúa đã tổ chức một đêm hát dưới trăng …
Hai chàng thiên thần của ngưỡng mộ ,họ lấp lánh như hai vì sao và hát những lời như gió ru ,kẽ lá vậy ….
Bao nhiêu con người trong cung thì bấy nhiêu tâm hồn tan tác ,lư trí của họ đã tan theo gió theo mây ,theo lời ca tiếng nhạc …để cho ánh mặt lại quăng những khát thèm ..quanh hai chàng trai tuyệt sắc…
Đêm đã quá khuya ,lúc này cả hai chàng đều đã ngà say và mê muội ,cái gì đến thì phải đến ,người đàn bà đã dùng quyền uy của mình để ép buộc con tim của hai chàng trai phải hiến dâng tình cảm …
Có ai dám chống đối quyền uy khi mà sức tàn lực cật …cả hai chàng đều nghĩ tới cha mẹ và họ hàng…Họ đành nhắm mắt với thân phận hoa trôi …
Chỉ có con người có quyền cao danh lớn thì mới đủ đầy tham vọng .
Cho dù họ không thể cướp được tình yêu và lư trí của người ta ,nhưng họ cũng làm cho lư trí và tinh thần của họ suy sụp và đổ nát …
Sau một tuần lễ …như liễu đổ hoa trôi …Hai chàng ôm sầu trở về phố cũ …
Kinh thành nguyên vẹn thân quen mà hai chàng cảm thấy như xa lạ …
Con người náo nhiệt nói cười thì hai chàng lại tưởng như sấm rung chớp giật ,dối trá reo hò…
Rồi một đêm trăng tròn mười sáu ,người ta thấy hai chàng đã đi kiệu hoa ra dạo chơi bờ biển .
Sáng hôm sau chả ai còn nhìn thấy họ nơi trần gian điêu đứng này nữa .họ đã gieo mình nơi thề ước … lấy nước biển xanh để gột rửa cho mối tình nồng thắm của mình …
Thủy tề đã dang tay đón họ trở về lòng biển …
còn những ngọn sóng thì vẫn mãi thầm thì kể chuyện về chàng trai mang tên biển hát hay…
Chuyện như thế đó em à …
Tôi kết thúc câu chuyện bằng giọng buồn bã …Có như vậy thì chiến trường mới lặng im .không có cảnh cờ dong trống mở nữa …
Tôi thầm thì :
-Mình ngủ nhé Vinh ….Mai còn dạy sớm …
-ok …anh kể hay lắm …em hôn tặng anh nè .
Vinh trườn lên rồi hôn nhẹ môi tôi ,tôi hôn nhẹ hắn đáp lễ và nói nhỏ :
-chúc ngủ ngon…
Đêm đó Vinh ngủ ,dáng như một con mèo ngoan ngoãn cuộn chặt thân mình và khuôn ngực của tôi …
Tôi mỉm cười và nhìn ngắm khuôn mặt đẹp trai của Vinh …
Hi và tôi bỗng thấy tự hào ..vì kẻ xinh trai này lại yÊu mình đến như thế nhỉ ?
Tôi vuốt mái tóc của Vinh và hôn nhẹ vào khuôn mặt của hắn ? vì tôi mà khuôn mặt này đã phải tương tư khốn khổ …?
-Vinh ơi….cám ơn em nhiều nhé …chàng ngốc của anh ?
Buổi sáng hôm sau chúng tôi tới trường vui vẻ ,tôi hỏi Vinh :
-Có khi nào Tuấn lại buồn ,khi thấy chúng mình vui không hả Vinh ?
Vinh nhìn tôi nghi hoặc …
Rồi nó hỏi nhỏ :
-Hay là anh và Tuấn đã …rồi hả ?
-Ồ…kHông có gì …Anh lo bởi vì Tuấn đến lo lắng cho …mà em không chịu khỏi bệnh ,và chỉ có anh mới dỗ được em mà .
Tôi nói và nhẹ vuốt bàn tay mình lên đôi má của Vinh .một lát sau Vinh bảo :
-Anh khỏi lo ,Nếu Tuấn hỏi ,thì anh cứ bảo em truyền thêm nước và đạm là khỏi ngay mà …Vả lại em nghĩ …Tuấn đàn ông lắm ,nó không thích chung tình như em đâu Quang à…
-Ừ…thôi anh khỏi lo…từ rày về sau em chớ có ốm nữa héng …
Tôi bóp vai hắn dỗ nhẹ .
-Dạ em nhớ rồi ,chính ốm đau như vậy em mới thấy làm khổ bao nhiều người anh à ….cả tên Tuấn nữa …hi….
Vinh cười và thoáng ngượng nghịu bao tiếp :
-Sao hắn lại nghĩ là em tương tư hắn nhỉ ?
-Ừ …Tuấn đẹp trai và có bản lĩnh …Hắn nghĩ như vậy cũng phải thui em à .
Tôi nói và nhìn Vinh rồi hỏi thêm :
-Em không thích Tuấn hả …Anh thấy Tuấn được đấy chứ ?
-Haaa. anh hỏi em mấy lần rùi hả ….Không mà …Bởi Tuấn khác anh nhiều quá.
Ở anh mọi động tác đều tình cảm và trân trọng .Còn Tuấn nó như gượng ép và bố thí …em đâu thích mình phải xuống thang như vậy ?
Có phải tôi nghe lầm không nhỉ ? Sao tôi thấy Vinh có suy nghĩ giống tôi đến vậy ? Cho dù là tình trai ?Nếu ta biết trân trọng thì nó mới quí ?
Còn nếu nhạt nhẽo theo vẻ ban ơn thì nó cũng như cơn mưa bóng mấy thôi. Chỉ làm dịu mát một chút tiết trời …Chứ không thể nào duy trì được cho màu xanh nảy nở …?
Tuấn giống Khang của tôi quá …
Ga lăng và sành điệu ,nhưng ai hiền lành quá dễ bề bị đè bẹp trước sắc đẹp uy quyền của họ .
Tôi nghĩ …Chắc là Vinh yêu chiều Tuấn thái quá ,cho nên hắn mới nhạt nhẽo tình cảm như vậy với Vinh ?
Còn đối với tôi ? Tôi biết và cảm nhận của tôi hiếm sai sót lắm …? tôi hiểu Tuấn rất đa tình và hay muốn thổ lộ khi nào tình cảm khi nào nó chợt đến …là Tuấn muốn…không hề muốn che đậy hay dấu diếm tình cảm như tôi và Vinh …?
—————-
Thuộc truyện: Hắn là con của chú tôi – FULL
- Hắn là con của chú tôi - Chương 2
- Hắn là con của chú tôi - Chương 3
- Hắn là con của chú tôi - Chương 4
- Hắn là con của chú tôi - Chương 5
- Hắn là con của chú tôi - Chương 6
- Hắn là con của chú tôi - Chương 7
- Hắn là con của chú tôi - Chương 8
- Hắn là con của chú tôi - Chương 9
- Hắn là con của chú tôi - Chương 10
- Hắn là con của chú tôi - Chương 11
- Hắn là con của chú tôi - Chương 12
- Hắn là con của chú tôi - Chương 13
- Hắn là con của chú tôi - Chương 14
- Hắn là con của chú tôi - Chương 15
- Hắn là con của chú tôi - Chương 16
- Hắn là con của chú tôi - Chương 17
- Hắn là con của chú tôi - Chương 18
- Hắn là con của chú tôi - Chương 19
- Hắn là con của chú tôi - Chương 20
- Hắn là con của chú tôi - Chương 21
- Hắn là con của chú tôi - Chương 22
- Hắn là con của chú tôi - Chương 23
- Hắn là con của chú tôi - Chương 24
- Hắn là con của chú tôi - Chương 25
- Hắn là con của chú tôi - Chương 26
- Hắn là con của chú tôi - Chương 27
- Hắn là con của chú tôi - Chương 28
- Hắn là con của chú tôi - Chương 29
- Hắn là con của chú tôi - Chương 30
- Hắn là con của chú tôi - Chương 31
- Hắn là con của chú tôi - Chương 32
- Hắn là con của chú tôi - Chương 33
- Hắn là con của chú tôi - Chương 34
- Hắn là con của chú tôi - Chương 35
- Hắn là con của chú tôi - Chương 36
- Hắn là con của chú tôi - Chương 37
- Hắn là con của chú tôi - Chương 38
- Hắn là con của chú tôi - Chương 39
- Hắn là con của chú tôi - Chương 40
- Hắn là con của chú tôi - Chương 41
- Hắn là con của chú tôi - Chương 42
- Hắn là con của chú tôi - Chương 43
- Hắn là con của chú tôi - Chương 44
- Hắn là con của chú tôi - Chương 45
- Hắn là con của chú tôi - Chương 46
- Hắn là con của chú tôi - Chương 47
- Hắn là con của chú tôi - Chương 48
- Hắn là con của chú tôi - Chương 49
- Hắn là con của chú tôi - Chương 50
- Hắn là con của chú tôi - Chương 51
- Hắn là con của chú tôi - Chương 52
- Hắn là con của chú tôi - Chương 53
- Hắn là con của chú tôi - Chương Cuối
Leave a Reply