Truyện gay: Hắn là con của chú tôi – Chương 9
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-vâng ạ…cám ơn bác sĩ ,thưa bác sĩ ….ba anh Vũ nói tiếp :
-Bây giờ cháu Khang nằm ở đâu ,cho chúng tôi thãm cháu được không ạ .
-Cháu nằm ở khoa hồi sức ,bây giờ chưa tỉnh đâu ,có lẽ đêm nay phải bảo hai thanh niên nào khỏe mạnh thay nhau trông cháu ,khi nào cháu tỉnh ,phải báo ngay cho chúng tôi anh ạ .
Tôi là người mừng nhất có phải không ?Thượng đế đã chấp nhận cho lời cầu nguyện của tôi rồi có phải không ?
Khang ơi …vậy là chúng ta không nỡ xa nhau rồi nhỉ …trời ơi …có biết là tôi đang muốn chết theo Khang không ?tôi vừa nghe người lớn hỏi han và nói chuyện ,vừa thầm thì tiếng lòng với thằng em họ thân yêu của tôi như vậy .
Ngày mai trời lại sáng …Ngày mai lại coi ngày hôm nay là một kỷ niệm đau buồn …Có phải không thơi gian hỡi …
Tôi và Vũ được cử lại để chãm sóc cho Khang đêm nay …
Hình như định mệnh đã bày ra cái trò oái oãm đau khổ , để thử thách cả ba chúng tôi ,để rồi đứa nọ khóc cho đứa kia ,nước mắt chảy xuôi …còn tình yêu thì mãi chảy ngược …
Khang ơi …Quang thương nhiều nhất đó …Biết không ?
Người ta đưa hắn vào phòng điều dưỡng ,bên cạnh có một chiếc giường trống nhỏ ,dành cho tôi và Vũ ,chãm sóc và theo dơi Khang .
Hắn nằm đó ,trước mắt tôi ,là một tấm thân tiều tụy .
Nhìn thân hình bơ vơ xanh xao ,mà tôi thấy chạnh nỗi niềm thương cảm .Giá như hôm đó ,chúng tôi về cùng với hắn ,giá như ,hắn trễ nải một ngày tới trường …vv.
Tôi lơ mơ suy nghĩ bàn tay nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc truớc vầng trán thông minh của hắn .
-Quang à ,có lẽ em đi nằm một chút cho đỡ mỏi .Hôm nay em tôi xúc động nhiều quá ,có mệt lắm không em .
Anh Vũ hỏi tôi .
-Cám ơn anh ,anh nghỉ trước đi ,Em không mệt anh à ?
Tôi thầm thì bảo thêm :
-May mà Khang không làm sao anh nhỉ ?Em mừng quá vì chú em trông tiều tụy quá anh ơi ,nếu Khang chết thật …Anh có thấy buồn không ?
-Trời ơi …Sao em hỏi kỳ vậy …?Thế mà đòi sau này học luật và tâm lư ,Không thấy anh cũng khóc ,Muốn chết theo nó khi hay tin ba anh nói à …
Anh tới gần tôi và bóp nhẹ vào đôi bờ vai ,anh ân cần mát sa cho tôi thêm tỉnh táo .rồi anh bảo thêm :
-Bây giờ anh ra ngoài mua chút đồ ãn khuya ,rồi trở lại ngay nhé ,chắc em cũng đói rồi ,chúng mình chưa ãn tối mà .
-Vâng ,anh mua cho em chai nứớc khoáng nhé ,và mua ổ bánh mỳ thôi anh à .
-ừa …
Anh sẽ quay lại ngay :
-em ở lại với Khang nhé .
Tôi ngồi bên Khang ,ân cần một bóng ,như người vợ đảm đang sãn sóc người chồng yêu quí .
Khang ơi …giá như có thể nhỉ ?Quang muốn dâng cả đời mình để sống với Khang nơi chốn trần gian khốn khổ này …
Tôi nói thì thầm với Khang ,bàn tay tôi nhẹ nhàng vuốt tóc ,rồi tôi bóp nhẹ hai bả vai của hắn ,tôi mát sa cho Khang ,lúc ở chân ,lúc ở tay ,thỉnh thoảng miệng tôi lại thì thầm tâm sự .
Khang có biết là mấy lần ,trong ư nghĩ của Quang lóe lên điều gì không ?
Đó là mơ ước …Quang muốn mình được làm vợ Khang và sinh ra những em bé trai kháu khỉnh xinh xắn như ba của chúng …Tôi đỏ má khi thì thầm câu đó …
Bỗng nhiên ,đôi bàn tay của Khang động đậy …Kỳ diệu quá ,Khang của tôi đã hé đôi mắt mơ màng .
Tôi reo lên mừng rỡ :
-Khang ơi….khang ơi ,dậy thôi nào …ngủ lâu quá rồi …Quang đây ,khang có nhận ra không ?
-Quang …ơi …Tôi đang ở đâu mà lạ quá thế này …
-Trời ơi ,con cám ơn người ,khang đang ở bên Quang mà ….Phải dậy ngay thôi .Khang ,ngồi lên đi , Quang đỡ nhé …
Chúng tôi đã được dặn kỹ ,khi nào Khang tỉnh dậy ,trước tiên phải dìu hắn ngồi dậy ,đứng lên ,rồi mới từ từ trò chuyện .
Tôi luôn cánh tay vào ngang thắt lưng Khang ,Một tay kéo hắn ngồi dậy ,
Khi hắn định thần xong xuôi ,tôi dìu Khang đứng dậy đi lại vài bước ,rồi tôi bảo :
-Bây giờ Khang rửa mặt một chút nhá .tôi vui lắm ,vì sao mình lại thành thạo như một hộ lư chuyên nghiệp thế nhỉ ?
Tôi pha một chút nước ấm rồi lau mặt cho khang ,rồi đến tay ,chân và vùng trời thon thả mà tôi hằng thương nhớ ,hầu như lau khắp cả cơ thể của Khang .
Hắn ngồi im lạnh lùng và hỏi nhỏ :
-Quang à ,tại sao chúng mình lại ở bệnh viền thế này .
-Ồ …Khang …tiếng anh Vũ mững rỡ như reo :
-Trời ơi tỉnh rồi hả …Mừng quá .Thế Quang báo bác sĩ chưa vậy ?
-Anh về rồi hả ,Em chưa báo ,nhưng mọi công việc đánh thức cho Khang em đã làm rồi ,anh báo bác sĩ đi …
-ừ …Anh đi ngay đây .
rồi anh điện luôn cho ba má và chú em nhé …Đằng nào mọi người cũng đang thức và khốn khổ mà …
-Vâng …
Tôi đáp lời Vũ và cũng vui theo anh ,niềm vui của những đứa trẻ đang yêu .
-Có chuyện gì hả Quang ,sao tôi lại ở trong này …
-ừa …không có chi ,lát nữa bác sĩ sẽ cho Khang biết có bị gì không ?
Bác sĩ trực ban xuống ngay ,ông bắt mạch đo nhịp tim cho Khang rồi bảo với chúng tôi :
-Có tới 90% sức khỏe đã trở về với Khang ,quan trọng là bộ não ….Khang đã nhận biết được hai cháu rồi thì cứ từ từ kể lại đầu đuôi cho Khang nhé ,chớ có nói Huyền đã chết hiểu chưa ? Ngày mai thì mới cho Khang biết ?
Chúng tôi vâng lời và trò chuyện với Khang ,anh Vũ kể lại Tỷ mỉ .Như một cuốn phim tua đi và bật lại từ đầu ,Khang nhớ ra rồi chợt hỏi :
-Đúng rồi ,thế còn Huyền đâu …? Huyền của tôi đâu Quang ơi …Sao cô ấy lại không ở bên tôi lúc này ..
-Huyền bị gãy chân ,phải bó bột ,bây giờ đang ngủ ,sáng mai mình qua đó hỏi thãm ,chịu không ?
-Sang luôn bây giờ đi ,Tôi thật có lỗi với Huyền …
Khang thúc dục .
-Ai người ta mở cửa cho mà sang , Khang cứ làm như ở nhà mình ấy …
Tôi bảo và nhìn Khang như trách móc ,Hắn nhìn tôi như vậy ,một thoáng lưỡng lự ,tôi biết hắn không muốn tôi buồn vì những câu nói vô tình của hắn . Hắn hạ giọng rồi hỏi :
-Chứ hai người đi chơi buổi chiều có vui không ?
-Vui Khang à …
Vũ nói tiếp lời Khang ,anh ôn tồn tường thuật cho tới cái lúc chúng tôi hay tin của Khang và Huyền tai nạn .
Giọng anh đều đặn đa cảm ,nghe xong Khang kéo vai tôi và vai Vũ ngồi bên giường của hắn rồi bảo :
-Mình xin hai người tha lỗi nhé ,chỉ vì mình mà làm hai người phải đổ những giọt lệ vu vơ …hắn lơ mơ nói xa xôi .
-Bộ tưởng là tụi này dư nứớc mắt hả …tức chít đi ,lại bảo là giọt lệ vu vơ …
Tôi bóp nhẹ tay hắn cùng với lời trách yêu đó .
-Ca ui …chả vu vơ thì là chi ?đáng lẽ không phải tôi thì hai người đâu có khóc ,khóc xong rồi ,ai mà biết những giọt lệ vu vơ ấy …bây giờ nằm ở đâu …
-Haaa…anh Vũ cười rồi bảo -đúng roài đó Quang à …ai mà lư luận với ảnh được ,người ta ,miệng lưỡi tía lia lắm mừ …
-Chít nè …
khang véo tai Vũ …Đồng thời hắn bảo thêm :
-Có rút câu nói đó về chưa ,tính chọc tui hả …xin lỗi hay không ?
Anh Vũ kêu ai ái …Anh không kêu xin lỗi nên Khang bảo :
-kêu ái …Phát nữa để thay cho lời xin lỗi nào ?Đồng thời tay Khang bóp mạnh bặt buộc anh Vũ đau tới đỏ mặt và phải kêu to :
-Ái…tôi xin chừa rùi …anh Vũ đỏ hết mặt mày ,cả ba chúng tôi cùng mỉm cười thú vị …
………………….
Chiều hôm sau Khang đựoc bác sĩ cho về nhà ,sau một lần chuẩn đoán lại .
Hắn đòi nằng nặc gặp Huyền ,mọi người đành phải nói cho Khang hay …bây giờ xác Huyền đang được bảo quản nơi máy lạnh ,vài hôm nữa chờ ba má cô về thì tổ chức Hỏa táng cho cô …
Nghe tới đó ..khang quị xuống ,sụt sùi …và nức nở …trời ơi…Huyền ơi …sao nỡ bỏ anh mà đi …..nước mắt Khang tuôn ra như suối …nó được tôi và Vũ dìu hai bên ra xe ô tô để trở về nhà .
Anh Vũ ngồi cạnh và ôn tồn vỗ về Khang :
-Khang ơi…mọi sự đã an bài rồi …Khang …cứ khóc đi….rồi Vũ cũng nức nở :
-Tại ông trời luôn muốn con người phải cay đắng tủi nhục mà …
Khang rung vai bần bật ,tuy khóc không thành tiếng ,nhưng tôi thấy hắn Khóc thật khổ sở sầu não quá .
Đôi vai rung mạnh cái đầu thì ngả nghiêng ,khi thì bên ngực tôi ,lúc thì bên ngực Vũ …
Tôi cũng đẫm lệ mờ mắt ,nhưng còn tỉnh táo ,thỉnh thoảng tôi lại lấy khãn giấy ,lau cho khuôn mặt xinh trai của hắn .
Trời ơi ,có một ngày đêm mà râu hắn mọc xanh rồi kia kìa .
Cả tuần sau đó ,tôi thật sự vất vả vì phải chãm sóc và động viên cho Hắn .còn hắn thì luôn buồn bã và biếng ãn .một hai muốn hủy diệt tấm thân mình .
Tôi hiểu ,khi mà ông trời đã lấy đi mất hình bóng thương yêu của con tim mình ,thì ai cũng xốc mạnh và bần thần như Khang thôi …
Thỉnh thoảng ,tôi lại nhìn thấy những giọt lệ tủi sầu …Nặng trĩu trên đôi bờ mi đầm đìa trên khuôn mặt của hắn .
Hai hôm sau chú tôi đã trồng lại cho hắn một chiếc Rãng xương hoàn hảo .
Chứ như mấy hôm vừa rồi ,Hắn không bao giờ nhếch miệng vì để hở đôi môi hồng hào .Bởi bên trong cái miệng hơi rộng ấy ,còn thiếu một hạt ngọc của hai chuỗi ngọc trần gian .hắn chả một lần soi vào gương nữa ,có lẽ hắn lo buồn thêm não nề con tim .
Cuối tuần Khi ba má của Huyền trở về nứớc để làm lễ an táng cho cô .
Khi Ba má cô về nước ,chúng tôi cả ba đứa đều đưa hắn đến nhà cô chơi …
Huyền ơi ….Cô có nhìn thấy một nửa của cô bơ vơ nơi trần tục không ? ,Nó như mất hồn và phờ phạc lắm không ?…sao cô không sống ?cho dù mất chân mất tay ,thì Khang cũng sẽ là người đàn ông mang lại niềm hạnh phúc cho cuộc đời cô mà …
Tôi chạnh lòng suy nghĩ ,giá như con người có thể tái sinh ,hay mua được sự sống của mình nhỉ ? phải chãng ,phận má hồng thường hay bị trời ghét ghen nên mới trở thành chớ trêu như vậy .
Sau khi vào nhà cô ,mùi nhang khói như mơ như thực …mùi hương thơm lừng khiến người ta luôn có cảm nhận với không khí đón xuân của ngày tết ,
Nhưng những ngọn nến lung linh ,thì khiến người ta cứ tưởng như đang lạc vào cơi hư vô ,lạnh lùng của bờ xa âm phủ …
-Hu…Hai bác tha lỗi cho cháu …vì cháu đã không trông nom em Huyền đuợc như lời hứa với gia đình …
Khang khóc nức nở ,xin xá tội ,trong giọng nói nghẹn ngào …Hắn khuỵu chân ,nơi bàn thờ nghi ngút hương khói của cô :
-Huyền ơi ….Sao nỡ bỏ anh ….Anh khổ quá …hu …Trời ơi sao không để cho tôi được chết theo em ,cho có lứa có đôi …hức …hực …Rồi đây ai chãm sóc em tôi hả trời …?
Vũ đỡ Hắn dậy rồi dìu hắn ra bàn uống nước .
Sau khi cả ba đứa chúng tôi thắp nhang và khấn lạy linh hồn cô .Trên bàn thờ hư ảo ,nụ cười của cô gái 21 tuổi ,trong sáng như thế kia …sao đã vội làm người thiên cổ .
Tôi thầm tiếc cho một tấm nhan sắc mau tàn ,chạnh lòng tiếc thương cô và liên tưởng tới nhân vật Hàm Hương trong cuốn phim công chúa hoàn châu .
Nó có cái gì giống nhau ? phải chãng là sắc đẹp và tính nết quá hoàn hảo ? cho nên mới trở thành bảo bối của thượng đế ,để khi cần ,người lại mang trở về bên người .
Ai nói là cuộc đời phù du …Như gió như mấy như bụi như cát nhỉ ?
-Thôi khang ơi …
Ba Huyền nói giọng nghèn nghẹn :
-Em nó mất rồi …Âu là do số mạng ,Con đừng rầu rĩ quá ,mà làm cho các bác .hực …Cũng chẳng muốn sống nữa …Ông ngãn cản người ta không đựợc rầu rĩ ,còn ông thì đổ quị .
-Ơi con tôi ….Khang ơi …
Má cô nức nở kêu gào :
-Cũng bởi tại nuômg chiều con quá ,nên con mới đành ôm phận xấu số ,bao nhiêu lần má khuyên qua sống với cha mẹ ,Con không chịu là sao ?…
Bà khóc nấc lên ,rồi nhìn Khang nói tiếp :
-Con có biết không Khang .vì ba má cũng muốn tụi bay như chim liền cánh ,không muốn tụi bay sống chia lìa đôi lứa ,nên mới để em ở lại với con …hu…hu …
Khang đến gần má cô và khóc rồi nói :
-Bác ơi .con là người có tội …Hai bác cứ đánh và mắng nhiếc con đi ,con đâu có muốn sống nữa …
Tất cả chúng tôi đều đầm đìa nước mắt .Ai đã ví mưa rơi trên phố Huế trong những chiều buồn ảm đạm -Thì trận mưa đó ,đang mưa trên nỗi lòng …Của mấy thế hệ chúng tôi ,già có trẻ có …Khóc than cho một kỷ niệm cuộc đời .
Ông bà cô ,ba má cô ,đều tiều tụy thảm thương như sắc rêu phong trên thành phố cổ ,còn chúng tôi thì như những bông hoa vừa mới nở đã gặp cơn mưa bão sớm mai dập vùi nhàu nát …
-Ngày mai chúng ta làm lễ an táng cho em ,các con tới dự và trông nom cho hai bác nhé .ba của Huyền nói .
-Thưa vâng ạ ,hai bác cứ nghỉ ngơi ngày mai chúng con sẽ tới thật sớm …
Vũ nói rồi khoanh tay chào cả nhà rồi cả ba đứa ra về .
…………………………
Buồn ơi …xin chào mi….
Một nhạc sĩ đã đưa vào câu hát não lòng ,đám tang của Huyền diễn ra trong một ngày sâu sắc khó quên .
Chúng tôi đến từ sớm để chuẩn bị ,cả ba đứa đều ãn mặc tang phục một màu đen ,Ba má Vũ và chú tôi cùng với má tôi và anh hai tôi cũng có mặt .
Vũ thì vất vả nhất ,khi thấy Ba má cô quên mang cả hình của cô để làm lễ truy điệu ,anh lại phải lai ba cô về nhà lấy ảnh mang tới ….
Tiếng mơ reo nhộn nhịp ,như muốn bóp nát trái tim chúng tôi ,Khang ngồi bên bàn tưởng niệm để ngóng chờ người ta mang xác của cô ra cho mọi người vĩnh biệt lần cuối .
Trông hắn như một cái xác không hồn .Người ta đưa cô ra kìa … trời ơi ….cả cãn phòng vang ầm lên những tiếng khóc …
Tôi thì bận để mắt trông nom hắn ,còn Vũ thì bận trông nom ông bà và ba má của cô .
Cả đất trời vang rền tiếng động .
-Huyền ơi …em ơi …anh nè …Khang la to quá ,hắn chả còn biết mọi người xung quanh mình nữa …
Hắn lại gần xác cô ,tay nắm tay và định phủ phục khuôn mặt đẫm lệ lên ngực cô .tôi kìm và lôi hắn lại bảo nhỏ :
-Khang ơi …người ta kiêng và không cho nước mắt của người sống rơi vào xác người đã chết đâu .
Rồi tôi thầm thì nói nhỏ :
-Hãy bình tình và ghi sâu hình ảnh của Huyền lần cuối đi Khang .
Hắn như khùng như điên ….Anh Hai tôi phải phụ tôi ,mới lôi hắn ra ngoài xa một chút anh hai tôi bảo hắn :
-Em à ,để cho mọi người làm lễ nhập quan ,không có hết giờ đấy ,em bình tĩnh lại đi .
Rồi anh hai tôi và mọi người ,quay ra cầm những tờ giấy ,thấm nhẹ trên khuôn mặt của cô ,có lẽ ở trong nhà lạnh ra ngoài ,gặp không khí nóng ,lên khuôn mặt cô lấm tấm ,những vệt nước tan ra lấm tấm của hơi đá …
Huyền nằm đó ,mắt nhắm nghiền ,thanh thản ,người ta cũng đánh phấn và kẻ mắt cho Cô ,một bông hoa phù dung của trần thế đang ngủ bình thản trong sự chia tay lần cuối cùng nơi …trần gian .
Tiếng mơ ,tiếng kinh của một vị sư già đáng kính ,rộn ràng tha thiết ,như đang muốn thỉnh cầu đức Phật ,hãy mau cử thần tiên đến đưa cô về nơi miền cực lạc ,hư vô …nhưng thanh thản và không đượm buồn đau khổ …
Bài kinh chấm dứt ,rồi người ta đưa cô vào chiếc quan tài chạm trổ ly kỳ ,trông như một chiếc thuyền của cơi âm phủ cử tới đón cô đi …
Rồi người ta kiểm tra xem đã có tiền cho cô đi đò chưa ? đã có giày dép và hai bộ quần áo mang theo chưa ? và rồi họ kê cho cái đầu cô ngay ngắn rồi nắp quan tài đựợc đóng lại bằng những chiếc đinh bằng gỗ ….cùng chen lẫn những tiếng kêu gào…của cãn phòng khốn khổ .
Đời sẽ trôi về đâu …khi con người ta hai tay buông xuôi ,chả biết linh hồn có nhìn thấy bao nhiêu người đang đau khổ không nhỉ ?
Lễ viếng được bắt đầu ,các thân quyến họ hàng bè bạn ,nhà trường … thay nhau lần lượt đãng kư rồi vào lễ viếng và cầu nguyện cho cô .
Hai giờ sau ra nhà hỏa táng theo như mong muốn của ba má cô .
Kết thúc một đời người . ?
kết thúc một tương lai còn xa xôi …?
Hay kết thúc một tình đời ngắn ngủi ?
Ai cũng đau khổ và cầu nguyện cho cô .
Chỉ có hắn …Đứa em xinh trai của tôi là trách cô mãi thôi .
Hắn cứ làm nhảm câu …Huyền ơi …sao em …lại bỏ anh …?
—————-
Thuộc truyện: Hắn là con của chú tôi – FULL
- Hắn là con của chú tôi - Chương 2
- Hắn là con của chú tôi - Chương 3
- Hắn là con của chú tôi - Chương 4
- Hắn là con của chú tôi - Chương 5
- Hắn là con của chú tôi - Chương 6
- Hắn là con của chú tôi - Chương 7
- Hắn là con của chú tôi - Chương 8
- Hắn là con của chú tôi - Chương 9
- Hắn là con của chú tôi - Chương 10
- Hắn là con của chú tôi - Chương 11
- Hắn là con của chú tôi - Chương 12
- Hắn là con của chú tôi - Chương 13
- Hắn là con của chú tôi - Chương 14
- Hắn là con của chú tôi - Chương 15
- Hắn là con của chú tôi - Chương 16
- Hắn là con của chú tôi - Chương 17
- Hắn là con của chú tôi - Chương 18
- Hắn là con của chú tôi - Chương 19
- Hắn là con của chú tôi - Chương 20
- Hắn là con của chú tôi - Chương 21
- Hắn là con của chú tôi - Chương 22
- Hắn là con của chú tôi - Chương 23
- Hắn là con của chú tôi - Chương 24
- Hắn là con của chú tôi - Chương 25
- Hắn là con của chú tôi - Chương 26
- Hắn là con của chú tôi - Chương 27
- Hắn là con của chú tôi - Chương 28
- Hắn là con của chú tôi - Chương 29
- Hắn là con của chú tôi - Chương 30
- Hắn là con của chú tôi - Chương 31
- Hắn là con của chú tôi - Chương 32
- Hắn là con của chú tôi - Chương 33
- Hắn là con của chú tôi - Chương 34
- Hắn là con của chú tôi - Chương 35
- Hắn là con của chú tôi - Chương 36
- Hắn là con của chú tôi - Chương 37
- Hắn là con của chú tôi - Chương 38
- Hắn là con của chú tôi - Chương 39
- Hắn là con của chú tôi - Chương 40
- Hắn là con của chú tôi - Chương 41
- Hắn là con của chú tôi - Chương 42
- Hắn là con của chú tôi - Chương 43
- Hắn là con của chú tôi - Chương 44
- Hắn là con của chú tôi - Chương 45
- Hắn là con của chú tôi - Chương 46
- Hắn là con của chú tôi - Chương 47
- Hắn là con của chú tôi - Chương 48
- Hắn là con của chú tôi - Chương 49
- Hắn là con của chú tôi - Chương 50
- Hắn là con của chú tôi - Chương 51
- Hắn là con của chú tôi - Chương 52
- Hắn là con của chú tôi - Chương 53
- Hắn là con của chú tôi - Chương Cuối
sang says
cuộc đời là như v đó, pởi vậy nên lm con người lạnh lùng không biết yêu thì tốt hơn sẽ không có đau khổ nhưng ở đó con người sống cô đơn. thế giới này chỉ là khổ đau.