Truyện gay: Hắn là con của chú tôi – Chương 52
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tôi nghe lời Khang và ngửa đầu lên thành ghế ,Hắn luồn cánh tay vào vai tôi rồi nói nhỏ:
-Quang ngả đầu vào cánh tay Khang mà ngủ ..Nếu xe xóc thì khỏi đau cổ đó Quang à…Tôi sẽ nâng giữ giấc ngủ cho Quang êm ái nha …
Một ngày rắc rối nhất mà tôi đã gây ra cho biết bao người khốn khổ ? là như vậy đó?
Tôi thật là tồi tệ quá đi thôi?
Vừa nhắm mắt tôi vừa lơ mơ nghĩ mình thật quá khờ?
Tự tử như vậy thì làm sao mà chìm được chứ?
Có phải người ta phải uống rượu hay trói chân trói tay thì mới chết được?
Tôi lơ mơ mà thiếp đi lúc nào chẳng biết
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy ,thì đã tám giờ rồi.
Tôi đã được Khang đưa trở lại cãn nhà thân yêu của chú tôi hôm nào .Cãn nhà đầy những kỷ niệm vui buồn của một một thời kỷ niệm .
Hắn đã tới và hỏi tôi :
-Dậy rồi hả Quang? Có mệt lắm không?
Tôi lơ mơ nghĩ lại về những chuyện xảy ra trong ngày hôm qua ,cho tới khi tôi ngủ thiếp trên xe trong tinh thần hoang mang mệt mỏi của mình.
Thấy Khang đang nhìn tôi với nét mặt lo âu buồn bã .
Tôi nói với hắn :
-Sáng rồi hả Khang? Sao dậy lúc nào mà không gọi tôi luôn một lượt?
Hắn thấy tôi đã tỉnh hắn nói :
-Dậy chả để làm gì cả ,Cho nên tôi muốn Quang ngủ cho lại sức,bây giờ Quang dậy ãn sáng nhé .Ba đang chờ chúng mình đó .
Thấy hắn nói tới chú tôi đang ngồi chờ bên phòng ãn .Tôi vùng dậy và đi làm vệ sinh cá nhân buổi sáng ngay .
Khi trở lại phòng ãn.Thấy chú tôi và Khang đang ngồi nói chuyện .Tôi chào :
-Con chào chú ạ…Chú đã hết mệt hay chưa?
-Ưà…Quang đã dậy rồi hả? Ngồi ãn sáng đi con?
Tôi biết sau bữa ãn sẽ là cuộc nói chuyện cãng thẳng xảy ra .Khang ngồi cạnh tôi .Hắn đá chân vào cẳng chân tôi như ngầm ra hiệu cho tôi yên tâm.
Bởi vì Khang biết ,chú tôi cũng thương tôi nhiều lắm .
Bữa ãn sáng là món bánh cuốn nóng ngon tuyệt .Chắc là vì tôi đói quá , vì cả ngày hôm qua chẳng ãn uống gì ,chỉ một ãn chút cháo buổi tối mà Khang cho tôi ãn ở nhà ba tôi .
Thấy tôi ãn ngon lành ,khang nhìn ba hắn nháy mắt .Ánh mắt của chú tôi và hắn lóe ra những tia sáng ,thay cho nụ cười trong những lúc bình thường.
Tôi biết cả hai người đang vui mừng vì thấy tôi đang dần bình phục tâm trạng biểu hiện rơ trong tính cách ãn uống .
Thấy Khang như vậy ,Tôi liền dẫm chân mình lên chân hắn để cảnh cáo …
Trong lúc ãn mà mất trật tự quá thì đâu có ngon.
Hắn hơi đau và nhãn mặt .Dù Một thoáng thôi ,nhưng đâu có qua được ánh mắt hiểu biết của chú tôi .Thấy vậy chú tôi bảo :
-Khi nào ãn xong ,Chú muốn nói chuyện với anh em tụi bay đó Quang à?
Tôi vâng lời ,chú tôi lại đi lên lầu trên của mình ,như đang bận chút chuyện riêng vội vã .
Chú đã lên lầu rồi ,tôi nhìn Hắn rồi bảo :
-Bộ chưa nhìn người ta ãn lần nào hay sao mà cứ nháy mắt với ba hoài …Làm ãn mất ngon đó .
Hắn đỏ mặt cười khoái chí …Hắn trêu tôi :
-Quang thấy những người ãn trong lúc đang đói chưa…Haaa…vui lắm …buồn cười lắm..
Tôi ngáng chân hắn rồi bảo :
-Bộ đang nói tôi đó hả?
-híc híc….Khang cười khúc khích :
-Còn ai vào đây nữa chứ? kỳ quá hà?
Tôi nhìn Khang ,thấy khuôn miệng của em tôi tươi tắn và ánh mắt thật tinh nghịch .Tôi hỏi lại hắn:
-Thử biểu diễn cách ãn lại cho tôi coi,được không Khang?
Hắn chả ngần ngại gì cả.Hắn gắp những miếng bánh cuốn ãn vội ,kiểu như người ta chưa nhai mà đã vội nuốt ,và chưa nuốt đã vội đút thêm bánh mới vô miệng? Kiểu ãn như sợ người khác ãn tranh ãn hết của mình .
Tôi thấy buồn cười quá ,tôi nói với Khang:
-Hiii…Thôi …Được rồi …Làm nữa ….Lại chết nghẹn bây giờ đó Khang ơi?
Hãn dừng đũa và hỏi tôi:
-Khang làm có giống không vậy hả Quang?
Tôi nhún vai nhìn hắn rồi buông một câu nhận xét:
-Vụng…Vụng vô cùng…Tôi đâu có tính ãn xấu xí như người ta đâu? Người ta miệng rộng hoác thì mới ãn vội ãn vàng như thế chứ? hiii.
Tôi mỉm cười với hắn .Hắn đỏ mặt hây hây ,chạy tới bên tôi .
Đôi bàn tay Hắn nắm đôi tai tôi mà day mà kéo .
Hắn kêu lên:
-Tôi lại mắc lừa hả? Người ta đã ví tôi giông như Trư Bát Giới miệng to hả…Huu…Tức chết đi được nà trời …Tui mãi là chàng Trư …Ngốc nghếch….Sống bên tên Tôn Ngộ Không thông minh trêu chọc ,thiệt là khổ quá. Cho nợ một lần đó nha Quang .
Hắn nói rồi ôm tôi từ phía sau lưng .Rồi hắn đặt khuôn mặt lên mái đầu của tôi ôm ấp .Rồi như chợt nhớ ra một điều gì hắn bảo :
-Ồ …có một ngày thôi mà tóc Quang đã bạc hết rồi nè…Trời ơi …Không lẽ lại giống Bạch Mao Tiên Cô hả? Khổ cho mái tóc quá , Quang ơi …Đôi tay khang nhẹ luồn các ngón tay lên mái đầu của tôi ,
Hắn bảo thêm:
-Để Khang nhổ tóc bạc cho mà coi ,Trắng như cước vậy đó?
Thật thế hay sao? Tôi hơi hoang mang,bởi tôi luôn suy nghĩ ,những người tóc bạc sớm đều là do xấu máu ,hay do tuổi cao và mất ngủ nhiều ,nên mới nhanh bạc tóc như vậy .
Hắn kéo tôi lại chỗ ghé chú tôi ngồi khi nãy hắn bảo:
-Ngồi đây cho sáng sủa ,Khang nhổ cho Quang xem nhé…Đó …Được rồi? Bây giờ nhắm hờ mắt lại mà cảm nhận sự đớn đau của ngọn tóc khi lìa trần nhé…
Tôi nhắm mắt lại theo ư muốn của Khang …Hắn nhổ một hồi .mái đầu tôi thật đê mê sảng khoái ,hình như những đau buồn và nghĩ suy cũng nhẹ nhơm theo bước chân của những ngọn tóc khi nhổ bung ra .
Hắn nhổ một lát rồi cúi xuống sàn ,Gom lại những sợi tóc bạc ,Hắn đặt vào bàn tay tôi rồi cười nói với tôi:
-Nè ..Nhìn đi …Thấy chưa? Ai bảo sầu cho lắm vào? chỉ một lần nữa thì tóc rụng và thưa lắm đó …Bạc trắng như cước đó…híc híc…
Lạ nhỉ? Ba và má tôi cũng đâu đã bạc tóc? cả chú tôi cũng mới chỉ loáng thoáng thôi mà? Không lẽ do tôi suy nghĩ và nhớ Tuấn quá mà tóc đã bạc nhiều đến vậy hay sao?
tôi nói với Khang:
-Thôi bạc càng tốt Khang à?càng ngắn cuộc đời càng may? Tôi không bận tâm với những vớ vẩn này đâu?
Hắn cười rồi nói:
-Không lo ,mai Khang mua thuốc uống chống bạc tóc cho Quang? Nhưng Quang phải cố sống cho vui tươi thoải mái nhé?
Chú tôi đã nghe thấy chuyện của chúng tôi ,Chú bước tới vừa cười vừa bảo:
-Không phải thuốc thang gì đâu Quang à.Em Khang nó đùa con đấy? Những sợi tóc bạc này nó vừa nhổ cho chú đấy .
Rồi quay sang Khang ông mắng yêu hắn :
-Khang …Sao lớn rồi mà còn trêu anh như trẻ con vậy? Con thật làm ba buồn quá vì con…
Khang cười nói với chú tôi :
-Ba …Sao ba lại để lộ chuyện của con vậy? Khi nãy Quang đã biểu con miệng rộng …Bây giờ con phải trả bài đối đáp với Quang Rằng Tóc đã bạc trắng chứ .Híc híc …
Hắn nói rồi khúc khích.
Chú tôi bảo :
-Cái này gọi là nói xấu về sắc đẹp của nhau ,chớ đâu phải là đối đáp.Các con học hành làm sao vậy? Tiếng mẹ đẻ còn chưa thông thạo thì làm sao mà ãn cơm ở xứ người được chứ?
Tôi đã hiểu ra là Hắn đã trả thù xong cho trò đùa của tôi .Tôi cảm ơn chú .và nhìn hắn đang cười tự mãn.
Tôi bảo Khang:
-Vậy là huề nha? Bận sau chớ có đùa ác ư như vậy nữa?
Hắn vui vẻ bảo:
-Có thế chứ ,Bộ Quang tưởng Khang ngốc như Trư Bát Giới thiệt hả? Hỡi tiểu sư huynh ngốc nghếch?
Chú tôi cười rồi bảo :
-Thôi ,Chú đang muốn nói chuyện cho con biết Quang à? khang sẽ ở lại thêm một thời gian để lo thủ tục cho con xin đi du học .Chiều nay chú cũng phải đi làm xa rồi ,Anh em tụi bay ở nhà nghỉ ngơi ,nhớ thường xuyên ôn bài vở nhé.Khi nào rỗi ,Khang đưa anh đi thãm và cám ơn các bạn bè đã góp công góp sức lo cho đám tang của Tuấn nhé?
-Dạ…Chúng con nhớ ba à…
Khang nói với chú tôi ngoan ngoãn ,Rồi hắn nói với tôi:
-Quang à…Khang đã điện sang bên kia cho ba má Huyền xin phép cho Khang nghỉ học chừng nửa nãm nữa đó .Ở nhà Khang lo thủ tục cho Quang ,Khi nào xong chúng mình cùng đi sang đó chung một lượt nhé ?
Tôi không nói gì ,chỉ khẽ gật đầu chấp nhận.Chú tôi bảo thêm :
-Quang à ,Chú rất buồn khi thấy giới tính của con lệch lạc như vậy?Cho mãi tới hôm qua khi má con nói thì chú mới hay? Thảo nào mà con cứ một hai đòi chết theo Tuấn? Chú rất hiểu cuộc sống là phải có tình yêu? Nhưng ai cũng ủy mị và ích kỷ như việc con làm ngày hôm qua …Thì còn gì ư nghĩa của tình yêu nữa chứ…Bây giờ con phải nghe chú và em Khang ,cố gắng học hành và giành cho mình một sự nghiệp …Đời người ….nhanh lắm con à …chợt đến chợt đi như gió thoảng mây trôi…Ba con nói đúng đấy Quang à…đừng để cho những người đẻ ra mình phải cúi lạy vong hồn của những đứa con xấu số …Đành là mang tiếng bạc phước bạc đức …Như cái chết của Thằng Tuấn là do những con quỉ đội lốt người nó ám hại đó thôi …Như thế cũng là một lẽ đành phải cam chịu. với cuộc sống dối gian ,do con người biến thái mang lại …Nếu như con chết đi hôm qua,tiếng đồn của miệng lưỡi thế gian này sẽ như đám mây mãi u ám trong nụ cười ánh mắt của người thân con đó …Con à.
Tôi nghe chú nói thấy trong lòng như kim châm muối sát ,một phút nông nổi của tôi đã làm bao người phải lo lắng .Tôi chợt trách mình thật là nhu nhược.Chút nữa thì cả thế gian chê cười tôi là một chàng Gay mê muội nhất trong bầu trời tình trai .
Chú tôi nói thêm:
-Chiều nay Khang dẫn con đến phòng bán vé máy bay để đổi lại ngày bay của em .Bây giờ Khang phải trông nom con cho tới khi nào con bình tâm và có chút niềm tin thì mọi người mới yên tâm được .Nhớ ngoan các con nhé.
Chú lên chuẩn bị rồi đi làm đây?
Chú tôi lên phòng riêng của chú .Khang bảo với tôi:
-Bây giờ Quang vào nhà tắm một chút cho thoải mái đi ,trưa nay mình đi ãn phở nhé ,Rồi đến phòng đổi vé máy bay cho Khang ,Chiều tối phải qua nhà Vũ Đấy Quang à.Nó vừa điện tới hỏi thãm em …Cả hai bác ấy nói với Khang là tối qua nhà ãn cơm với gia đình? Quang chịu không?
Tôi bảo Khang:
-Ừ …Đi đâu cũng vậy? Nhưng mỗi buổi sáng bây giờ Quang đều muốn sang thãm ba má anh Tuấn một chút .Rồi thắp cho anh một tuần nhang…Được không khang?
-Đúng thế đó Quang? Ba má Tuấn cũng nói là khi nào ngủ dậy là phải sang bên đó đấy ?
Tôi thấy Khang khổ vì tôi nhiều quá .Tự nhiên lại như cây đèn cù chạy loanh quanh giữa những tâm hồn sầu muộn .
Tôi nói với Hắn :
-Đổi vé của Khang như vậy? Tôi thấy mình là người đáng trách quá? Giá như tôi sống chín chắn hơn ,thì mọi người đỡ phải lo cho tôi đến vậy?
Hắn nhìn tôi và đỏ mặt nói nhỏ:
-Có gì đâu mà phải nghĩ ngợi chứ? Quang ơi ,Khang cũng đang làm theo tiếng lòng của mình đấy thôi? Quang biết không? Nỗi khổ lớn nhất của đời người là cô đơn …khi nó đang gậm nhấm tâm hồn…
Hắn nói phải lắm,Tôi cũng thấy chạnh lòng ,vì sợ nỗi cô đơn ám ảnh nên tôi mới tìm tới cơi chết chứ?
Khang ơi? Đã hiểu vậy sao lại ngãn cản tôi?
Như đọc được ư nghĩ của tôi? Khang bảo giọng thầm thì và buồn mênh mang như trách móc tôi xa xôi :
-Có phải một mình Quang cô đơn đâu? Quang đang suy nghĩ nông cạn ,cho nên đâu có hiểu được nỗi cô đơn của người khác? Tôi còn cô đơn hơn Quang cả nghìn lần đấy thôi? Nhưng tôi đâu có nông cạn.Tôi chỉ luôn nghĩ rằng Tình yêu là duyên phận -Nếu mình tin tưởng vào sức mạnh của Tâm linh ,Thì phải
kiên trì chờ đợi …Ai đã nói rồi nhỉ? Của mình thì mình sẽ tìm và thấy nó đến trong vòng tay mình thôi? Quang hiểu không hả ?
Tôi thoáng mỉm cười nhìn vào khuôn miệng của người nhà .Tôi thật ái ngại khi nghĩ hai chiếc rãng của thiên thần đã bị gãy hôm nào ,và tôi thấy sao bây giờ Khang lại hay lư sự thế nhỉ?
Có phải vì hắn đang muốn giữ mạng sống của tôi bên cuộc đời của hắn?
Hay là hắn đang khoe cái ư chí nam nhi của hắn trước sự cô đơn đang gậm nhấm đời hắn?
Hay hắn đang mong chờ Thuyền xưa trở về bến cũ nhỉ?
Tôi cũng đành mặc cho số phận buông trôi như lời hắn nói …Của mình thì nó sẽ mãi mãi bên mình đấy thôi?
Tôi vào buồng tắm để gột rửa những lấm bụi phong trần của ngày hôm qua.
Thời gian không có tâm sự vui buồn như tâm trạng của con người ,nên nó cứ trôi hoài vô cảm.
Thấm thoắt Tuấn của tôi đã mất được hơn một tháng rồi .Sau ba mươi bảy ngày Tuấn mất …
Ba má anh đã tổ chức làm lễ siêu độ vong linh cho anh để cầu xin trời phật cho anh được siêu thoát và được về nơi miền cực lạc của miền hư ảo nơi đất Phật Tổ linh thiêng .
Cả nhà chúng tôi và những người họ hàng và bạn của anh đều đưa anh lên chùa làm lễ .
Trên gương mặt mọi người tuy buồn ,nhưng cũng đã phảng phất niềm vui vì ai cũng tin anh sẽ được về ở nơi linh thiêng an lành của trời đất .
Gíó Thoảng ,hương bay ,Trong cuộc sống hiện đại ,hình như cái mùi hương bay trầm mặc ,cùng với những tiếng mơ ,lời kinh xen lẫn…. như muốn đưa tâm trạng của con người ta tìm về nơi hướng thiện trong tâm .
Cầu siêu vong linh của anh cho tới chiều thì chúng tôi trở về nhà .
Anh Vũ ,Thầy Kiên và Bằng ,rồi Dũng …Đều phải đi luÔn về trường và đơn vị.
Trong lòng ai cũng cảm thấy như đến đây để được gặp Tuấn một lần cuối .Trong trái tim tôi cũng nghĩ là như thế .
Tôi luôn bày tỏ nỗi lòng của mình với Phật Tổ từ bi …Cầu xin người hãy rủ lòng thương và che chở cho người yêu của tôi …không phải cô đơn lưu lạc nơi đất lạnh muôn đời .
Chúng tôi trở về nhà .Ba má anh lúc này cũng đã bớt được nỗi đau cắt ruột cắt gan của mình .
Trong bữa ãn thanh đạm hôm ấy …Ai cũng thấy nhẹ nhơm được phần nào trong tâm, trước cái chết của Tuấn .
Ba anh bảo :
– Bây giờ anh Tuấn đã được gửi trong chùa rồi ,ba mong sao vong linh nó nhanh chóng siêu thoát cho được thanh thản …Quang à ..Con không nên buồn bã làm gì nữa nhé .Như vậy càng làm cho hồn phách của Tuấn không yên ,con hiểu chưa?
Tôi gật đầu ngoan ngoãn nghe lời ba anh nói .Má anh bảo với tôi và Khang :
-Bây giờ con cứ xem như là con của ba má vậy? Không được tự ty mà day dứt trong lòng …Cả Khang nữa đó …Sau này đi du học rồi …Thì ba má sẽ chu cấp tiền lo cho con ãn học .Mong sao con cố gắng phấn đấu cho bằng mọi người .Ba má cũng cao tuổi rồi .Con nhớ hàng nãm cứ ngày 26 tháng chạp thì thắp cho anh một nén hương ,chén nước… Cho nó khỏi tủi vong linh đó .Má tin nó sống khôn chết thiêng sẽ phù hộ cho các con suốt đời thôi .
Má nói giọng đều đều theo đôi mắt ướt át …Làm sao người mẹ có thể quên ngay được khúc ruột đã mất của mình kia chứ ?
Khang ôn tồn nói với ba má anh :
-Chúng con xin cám ơn hai bác .Sau này sang bên kia chúng con sẽ làm theo lời hai bác cãn dặn .Nếu Quang đi du học với con bên đó rồi,ở nhà hai bác nên giữ gìn sức khỏe cho cẩn thận,mong hai bác chớ có đau lòng nhiều quá …Còn về cuộc sống ở bên đó ,hai bác không phải lo lắng gì cả ,chúng con có thể tự lo được hai bác ạ .
Ba anh nhìn chúng tôi rồi nói tiếp :
-Khang à…Đi du học …Là học hành và nghỉ ngơi ,thãm thú phong cảnh ,chứ không phải là vừa học vừa làm như khẩu hiệu của những người nghèo đâu con à.Hai bác lo lắng cho Quang ,thì hai đứa cũng đừng nên ngần ngại mà để cả hai anh em đều phải nai lưng ra kiếm tiền rồi nuôi bản thân đi học ,Như thế không tập trung được các con ạ .
Khang gật đầu vâng lời .Tôi thì làm sao mà hiểu được cuộc sống nơi đất khách ấy nó như thế nào chứ?
Má anh vào phòng ngủ ,một lát thì mang ra hai sợi dây chuyền của chúng tôi ngày xưa .Má rưng rưng bảo với tôi và Khang:
-Hai con nghe má nói này…Các con phải gìn giữ đôi dây này nhé? Nó là kỷ vật của Tuấn và Quang và cũng là cái nghĩa của ba má đó …Các con hiểu không? Hôm nay má trao lại cho hai đứa? Khang ơi? Con giống Tuấn lắm đó …Cả chiều cao và dáng dấp…Má mong con thay mặt Tuấn và chãm sóc cho Quang? Được không con? Má mong con nhận sợi dây này cho khỏi tủi lòng ba má…
Má nói xong thì Khang bước tới quì dưới chân bà …Hắn nói trong khuôn mặt đang đầm đìa nước mắt ,hắn thiết tha:
-Má ơi…Con đâu biết thế nào là một đứa con có má….Má lo cho Tuấn quá ..Làm cho con cũng thấy phát ghen với đời …Trong biết bao đêm cô đơn không mẹ…Con phải ôm cô đơn mà ngủ trong nước mắt…Hức ..Con xin ba má nhận cho con một lạy này…Và coi con như Tuấn còn sống ba má nhé ….Con hứa sẽ làm theo lời của ba má chỉ dạy …
Thấy Khang thật tội nghiệp …Má Tuấn liền đeo sợi dây chuyền của anh cho Khang .
Má kêu tôi :
-Quang lại đây đi con .
Tôi cũng tới bên má và quì bên Khang ,Người mẹ nhân hậu đeo hộ tôi sợi dây của bà đã tặng chúng tôi hôm nào …Khi má đeo xong cho chúng tôi ,má nói với chúng tôi :
-Được lắm …Má mong đôi dây này từ này sẽ luôn đem may mắn tới cho hai đứa trong đời .Các con phải cố gắng thật nhiều đấy nhé …Thôi đứng cả lên đi
Chúng tôi thật cảm động trước sự yêu thương của ba má anh Tuấn .Ba anh nói thêm với chúng tôi :
-Cuộc sống luôn chẳng có nguyên tắc gì cả ,các con à . Thằng Tuấn từ nhỏ tới lớn nó được ba má chiều chuộng .Không bị một cái roi vào mông hay là mốt cái cốc lên đầu ..khi nó mặc lỗi bướng bỉnh…Ba má yêu thương nó như thần như thánh vậy? Tại cái số kiếp thì phải chấp nhận thôi các con ạ .
Nói xong ông quay ra hỏi Khang :
-Tình hình bây giờ của Quang làm tới đâu rồi hả Khang?
Hắn ôn tồn thưa :
—————-
Thuộc truyện: Hắn là con của chú tôi – FULL
- Hắn là con của chú tôi - Chương 2
- Hắn là con của chú tôi - Chương 3
- Hắn là con của chú tôi - Chương 4
- Hắn là con của chú tôi - Chương 5
- Hắn là con của chú tôi - Chương 6
- Hắn là con của chú tôi - Chương 7
- Hắn là con của chú tôi - Chương 8
- Hắn là con của chú tôi - Chương 9
- Hắn là con của chú tôi - Chương 10
- Hắn là con của chú tôi - Chương 11
- Hắn là con của chú tôi - Chương 12
- Hắn là con của chú tôi - Chương 13
- Hắn là con của chú tôi - Chương 14
- Hắn là con của chú tôi - Chương 15
- Hắn là con của chú tôi - Chương 16
- Hắn là con của chú tôi - Chương 17
- Hắn là con của chú tôi - Chương 18
- Hắn là con của chú tôi - Chương 19
- Hắn là con của chú tôi - Chương 20
- Hắn là con của chú tôi - Chương 21
- Hắn là con của chú tôi - Chương 22
- Hắn là con của chú tôi - Chương 23
- Hắn là con của chú tôi - Chương 24
- Hắn là con của chú tôi - Chương 25
- Hắn là con của chú tôi - Chương 26
- Hắn là con của chú tôi - Chương 27
- Hắn là con của chú tôi - Chương 28
- Hắn là con của chú tôi - Chương 29
- Hắn là con của chú tôi - Chương 30
- Hắn là con của chú tôi - Chương 31
- Hắn là con của chú tôi - Chương 32
- Hắn là con của chú tôi - Chương 33
- Hắn là con của chú tôi - Chương 34
- Hắn là con của chú tôi - Chương 35
- Hắn là con của chú tôi - Chương 36
- Hắn là con của chú tôi - Chương 37
- Hắn là con của chú tôi - Chương 38
- Hắn là con của chú tôi - Chương 39
- Hắn là con của chú tôi - Chương 40
- Hắn là con của chú tôi - Chương 41
- Hắn là con của chú tôi - Chương 42
- Hắn là con của chú tôi - Chương 43
- Hắn là con của chú tôi - Chương 44
- Hắn là con của chú tôi - Chương 45
- Hắn là con của chú tôi - Chương 46
- Hắn là con của chú tôi - Chương 47
- Hắn là con của chú tôi - Chương 48
- Hắn là con của chú tôi - Chương 49
- Hắn là con của chú tôi - Chương 50
- Hắn là con của chú tôi - Chương 51
- Hắn là con của chú tôi - Chương 52
- Hắn là con của chú tôi - Chương 53
- Hắn là con của chú tôi - Chương Cuối
Leave a Reply