Truyen gay: Công ty dâm dục – Chương 13: BƯỚC NGOẶT
Tác giả: DunCan

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Vậy sau đó thì sao?
Hoàng Minh chú mục nhìn vào người đang ngồi đối diện bên kia bàn ăn.
– Thế là em lại thấy trời đất tối sầm, xỉu luôn một giấc đến sáng sớm mới tỉnh dậy rồi xuống nhà dưới nói với ông bà chủ nhà và gọi công an đến.
Đặt cái đùi gà xuống, Vũ Kiên cầm ly nước mía tu một hơi gần cạn ly, không thèm dùng đến ống hút làm bọt nước mía bám thành 1 vệt trắng trên mép nó, khiến cho Hoàng Minh nhìn mà chỉ muốn liếm sạch, chỉ tiếc rằng cả 2 đang ở trong một quán ăn.
…
Quay trở lại chuyện đêm hôm trước, sau khi bị 2 tên trộm hiếp dâm và đánh ngất đi, đến rạng sáng Vũ Kiên mới tỉnh dậy, sau gáy bầm tím, đau nhức, còn bên dưới lỗ hậu thì đau rát âm ỉ vì hôm qua bị đến tận 4 con cặc chơi cho rã rời thân xác. Sau khi vất đi mấy cái bao cao su mà 2 tên trộm đã sử dụng và tắm vội để gột rửa hết những thứ nhớp nháp dính đầy trên mặt mà gã Đen đã xuất ra, Vũ Kiên mới chạy xuống dưới để báo với ông bà chủ nhà và hỏi thăm xem bọn trộm có còn lấy thêm thứ gì của họ không.
Đến lúc này thì ông bà mới biết đêm qua Vũ Kiên bị 2 tên trộm đột nhập vào phòng và lấy hết tiền bạc, máy tính. Cũng may là chúng chỉ đột nhập vào căn phòng của Vũ Kiên bên trên thôi chứ nhà ông bà bên dưới thì vẫn không bị mất mát gì. Sau đó, họ vội gọi cho công an đến lập biên bản sự việc và lấy lời khai của Vũ Kiên.
Dĩ nhiên là Vũ Kiên giấu nhẹm cái chuyện nó bị 2 tên trộm kia hiếp dâm, chỉ khai chuyện mình bị hành hung đến bất tỉnh ra sao và chúng đã lấy những thứ gì mà thôi, vì nếu khai chuyện nó đã bị 2 tên khốn kia bắt quỳ chổng mông lên cho bọn chúng đụ tơi bời, rồi bị ép bú cặc, uống tinh… thì nhục nhã phải biết, mà chính nó cũng cảm thấy tự nhục nhã với bản thân mình hơn khi lại có cảm giác… sướng trong lúc bị bọn trộm làm như vậy mới chết chứ.
Vì phải làm việc với công an khá lâu nên sáng nay Vũ Kiên đến cơ quan trễ, cũng may xe nó không để ở chỗ trọ nên mới không bị bọn trộm lấy. Lúc Vũ Kiên chạy xe vào sân, tình cờ Hoàng Minh đang đứng ở ban công trước phòng mình hóng gió nên cũng biết là cu cậu đi trễ. Kể từ chiều qua, khi được sướng cu với cậu nhóc trẻ tuổi đẹp trai có cặp mông đầy quyến rũ 1 phen, Hoàng Minh rất hài lòng và hạ quyết tâm phải biến cậu nhóc đã bị anh phá trinh này thành người tình “nhỏ bé” của mình mới được. Nói là “nhỏ bé” thôi chứ thực ra so về chiều cao thì thậm chí Vũ Kiên còn nhỉnh hơn anh chút xíu. Chỉ có điều Hoàng Minh vẫn không hề hay biết rằng anh không phải là người đầu tiên bóc tem Vũ Kiên mà chính là tên cấp dưới của anh – tay trưởng phòng Nhân sự Hữu Luân số hưởng.
Các đồng nghiệp trong phòng biết Vũ Kiên vừa bị trộm viếng ai cũng xúm lại hỏi thăm, xem vết thương và bày tỏ lòng cảm thông kiểu như “tội nghiệp thằng bé”. Không biết nếu Vũ Kiên mà kể cho họ nghe mình không những bị trộm mà còn bị hiếp dâm nữa thì họ sẽ shock đến mức nào. Đến gần giờ nghĩ trưa, Vũ Kiên nhận được điện thoại bàn từ giám đốc, hẹn nó chặp nữa đi ăn trưa tại 1 quán ăn gần công ty. Vũ Kiên vừa thấy hồi hộp vừa thấy ngượng ngùng vì trước giờ chưa đi ăn với giám đốc bao giờ, vả lại dù gì thì chiều qua, cũng ngay tại chính vị trí nó đang ngồi lúc này, giám đốc và nó đã…
Đúng giờ hẹn, Vũ Kiên bước ra cổng công ty, rất nhanh sau đó, “sếp lớn” cũng đến. Từ xa bước đến là 1 người đàn ông cao lớn trong bộ vest đen lịch lãm, bước đi nhanh nhẹn, phong thái ung dung, đĩnh đạc, mắt nhìn thẳng, mặt hơi hướng lên, toát ra khí chất đầy tự tin đến mức hơi tự kiêu, chính là Hoàng Minh. Dù đang buổi trưa nắng gắt nhưng Hoàng Minh không hề đeo cặp kính đen sành điệu cho tông xuyệt tông với bộ vest đang mặc như thường lệ vì anh muốn tạo vẻ gần gũi, thân mật với Vũ Kiên, chứ nếu anh mà diện thêm cặp kính đen chẳng thấy đôi mắt đâu thì có vẻ ngầu đời và xa cách quá, sẽ khiến cho thằng nhóc thêm e dè.
Người chưa đến gần mà Vũ Kiên đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng ấm dễ chịu thoang thoảng bay tới, chính là cái mùi đã áp sát trên thân thể nó buổi chiều hôm qua. Trong 1 tích tắc, Vũ Kiên cảm thấy máu nóng trong cơ thể mình đột nhiên chảy rần rật 1 cách không thể kiểm soát được, những cảnh nóng bỏng trong phòng Marketing chiều hôm qua lại hiện về cùng với người đàn ông đẹp trai mà nó vẫn hằng ngưỡng mộ ấy, khi anh hôn nó, khi anh đè nó xuống mặt bàn, khi anh…
Vũ Kiên còn đang ngẩn ngơ thì Hoàng Minh đã bước đến trước mặt, đầy hào hoa, phong độ, nụ cười mỉm đầy quyến rũ. Vũ Kiên vội định thần, gật đầu chào Hoàng Minh:
– Chào anh!
– Chào em! Đi nào!
Với khoảng cách như thế này Vũ Kiên lại thấy Hoàng Minh thật dễ gần chứ không còn vẻ xa cách nữa. Rồi cả 2 anh em cùng bước ra cửa. Hoàng Minh bắt đầu câu chuyện, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước:
– Sáng nay bận việc gì nên đi trễ à? Ngủ dậy muộn đúng không?
– Dạ không, tối qua em bị trộm.
– Cái gì? – Hoàng Minh bất ngờ, quay hẳn đầu sang nhìn thằng nhóc đi kế bên mình.
– Không những bị trộm, mà còn bị hành hung nữa! – Vũ Kiên nói tiếp.
– Vậy em có bị làm sao không?
Hoàng Minh không giấu được vẻ lo lắng khiến cho Vũ Kiên thấy hơi bất ngờ. Nó không ngờ là giám đốc lại có vẻ lo lắng cho mình đến như vậy. Điều đó khiến cho nó vừa thấy hơi ngại mà cũng vừa thấy vui trong lòng.
– Dạ, cũng không sao, em chỉ bị đánh 2 phát vào gáy làm cho bất tỉnh thôi – Nói đến đó, Vũ Kiên bất chợt đưa tay lên xoa xoa đằng sau gáy, cảm giác ê ẩm vẫn còn.
– Đâu? Để anh coi thử! – Không đợi Vũ Kiên đồng ý, Hoàng Minh đã kéo cổ áo sơ-mi của nó xuống 1 chút, để lộ ra cái gáy bầm tím vì bị gã Đen và thằng Tèo phang thẳng tay vào tối qua.
– Thôi anh, không sao đâu!
Vũ Kiên định kéo cổ áo lên che lại nhưng Hoàng Minh không cho. Thấy thằng nhóc mình thích bị vậy khiến anh càng thêm thương nó. Anh hỏi thêm:
– Còn bị chỗ nào nữa không?
– Dạ không, tụi nó chỉ đánh vào gáy để em bất tỉnh thôi!
Vừa đi vừa nói chuyện nên 2 người đã tới trước quán từ lúc nào không hay. Ngồi vào bàn ăn, Hoàng Minh gọi món. Vũ Kiên ăn cơm gà, phục vụ đem ra cho nó 1 dĩa cơm với cái đùi gà to tướng trông thật hấp dẫn. Từ tối qua đến giờ Vũ Kiên chưa có gì vào bụng, sáng nay làm việc với công an xong nó phóng vội đến công ty nên cũng chưa kịp ăn sáng, bụng sôi ùng ục. Bây giờ nhìn thấy dĩa cơm gà hấp dẫn như vậy, nó không nhịn được nữa, quên mất là mình đang ngồi trước mặt giám đốc nên phải ăn uống từ tốn, lịch sự, mà cứ thế cắm đầu vào ăn, xúc hết muỗng này đến muỗng khác, cầm chiếc đùi gà nhai nhồm nhoàm đến mức Hoàng Minh chỉ sợ nó mắc nghẹn mà thôi.
Trong khi Hoàng Minh từ tốn dùng bữa thì Vũ Kiên lại ăn lấy ăn để, vừa nhai thức ăn trong miệng vừa thuật lại đầu đuôi câu chuyện đêm qua cho Hoàng Minh nghe theo như yêu cầu của anh, khiến cho đôi chỗ anh nghe không rõ, phải hỏi lại nó. Vừa nhai thức ăn vừa nói chuyện đúng là hơi bất lịch sự, nhưng Hoàng Minh không hề trách Vũ Kiên, trái lại anh càng thấy thích cậu nhóc này hơn vì tính vô tư của nó, không như Xuân Tùng, quá chỉn chu.
Khi Vũ Kiên ăn hết dĩa cơm cũng là lúc nó thuật lại xong câu chuyện đêm trước nó trải qua. Vũ Kiên kể lại hết những chuyện mình bị đánh như thế nào, bị mất những gì, làm việc với công an ra sao… nhưng tuyệt nhiên không hề đề cập gì đến chuyện mình bị 2 tên trộm kia hãm hiếp ra sao. Nó sợ kể ra sẽ bị nhục, hoặc bị Hoàng Minh ghét bỏ, hoặc là anh sẽ khuyên nó đến công an để kể thêm chi tiết về chuyện nó đã vị chơi như thế nào, như vậy thì còn nhục hơn.
Nghe xong câu chuyện, Hoàng Minh nói:
– Em không thể ở đó được nữa, phải tìm chỗ khác thôi!
– Dạ, nhưng em cũng chưa biết tìm đâu, gấp quá, với lại chỗ đó giá cũng rẻ nữa – Vũ Kiên đáp.
– Thôi, trước mắt cứ thế này: Tối này em đừng ngủ trên phòng nữa mà xuống xin ông bà chủ nhà cho vào nhà ngủ nhờ cho an toàn, đến khi nào tìm được chỗ mới thì dọn đi – Hoàng Minh hiến kế.
– Dạ, em cũng tính như vậy! Vũ Kiên không giấu nổi vẻ lo toan. Nó biết trong 1 khoảng thời gian gấp rút thì khó có thể kiếm được 1 chỗ ở giá rẻ mà an toàn được.
– Anh sẽ kiếm chỗ ở giúp em! – Hoàng Minh nói.
– Dạ! – Vũ Kiên “dạ” cho có lệ chứ nó thừa biết giám đốc bận trăm công nghìn việc, thời gian đâu mà cất công đi kiếm chỗ trọ cho 1 thằng nhân viên quèn như nó.
– Hôm qua đến lớp có bị trễ không? – Hoàng Minh đột nhiên chuyển đề tài.
Nói chuyện đến lớp Vũ Kiên lại nhớ đến việc thầy Trần đã làm với nó ngày hôm qua, khiến cho nó chột dạ:
– Dạ… cũng hơi trễ…
– Chiều nay có đi học nữa không? – Hoàng Minh hỏi:
– Dạ… Chiều nay cũng có tiết nhưng chắc em nghỉ vì sợ về trễ quá lại gặp chuyện như hôm qua, vả lại… vả lại….
– Vả lại gì? – Hoàng Minh hỏi tới.
Vũ Kiên biết mình nhất thời lỡ lời nên đáp:
– Dạ… Không có gì!
– Cho thêm 1 dĩa cơm sườn nữa đi bà chủ! – Hoàng Minh chợt kêu lên.
– Anh ăn thêm dĩa nữa hả? – Vũ Kiên hơi bất ngờ.
– Không, anh gọi thêm cho em đó!
– Dạ thôi, em đã no rồi! – Vũ Kiên lúng túng.
– Đừng gạt anh, nhóc! Nhìn mặt em là anh biết em vẫn chưa no đâu! Đừng quên là anh lớn tuổi hơn em nên em đang nghĩ gì trong đầu là anh có thể đoán được ngay. Giờ thì kể tiếp cái chuyện “vả lại” cho tôi nghe đi cậu!
Vũ Kiên thấy hơi hối hận vì mình đã lỡ lời, khiến cho chuyện nó không muốn kể ra bây giờ cũng phải kể. Hơn nữa, ở phía đối diện, đôi mắt sâu như biển cả của Hoàng Minh đang xoáy vào nó, như nhìn thấu hết cả tâm can, vừa trìu mến vừa uy quyền, khiến cho nó khó có thể mà không tiết lộ sự thật ra được.
– Uhm… thật ra thì…em… sợ đến lớp – Vũ Kiên ngập ngừng.
– Cái gì? Sợ á? Em học lớp 1 hay sao mà sợ? Hay đi học có thầy cô nào đòi ăn thịt em? – Hoàng Minh hỏi với giọng giễu cợt khi nghe Vũ Kiên nói sợ đến lớp. Anh đinh ninh rằng chẳng qua thằng nhóc này lười học mà thôi.
– Không ăn thịt nhưng mà… nhưng mà… – Vũ Kiên vẫn ngập ngừng. Đúng là thầy Trần không xẻ thịt nó ra để mà ăn nhưng lại “ăn” theo 1 cách khác.
– Nhưng mà thế nào? – Hoàng Minh hỏi tiếp.
Lúc này dĩa cơm sườn của Vũ Kiên đã được bưng lên, mùi thịt nướng thơm phức xộc vào mũi làm nó thèm thuồng. Hít 1 hơi sâu, Vũ Kiên lấy hết can đảm để nói:
– Hôm qua, sau giờ tan học, thầy của em… đã… mời em lên văn phòng để… trao đổi 1 số chuyện, nhưng rốt cuộc thầy đã… đã…
– Đã thế nào? – Hoàng Minh sốt ruột.
Vũ Kiên cúi gằm mặt vì xấu hổ. 2 chữ “cưỡng bức” hay “hiếp dâm”, hay “làm tình”, đều có thể sử dụng được, nhưng vì Vũ Kiên quá ngượng nên rốt cuộc không thể nào nói huỵch tẹt ra như thế được, cuối cùng suy nghĩ sao mà nó lại dùng 1 từ khá là ngô nghê và vô nghĩa:
– Thầy đã bức áp em!
– “Bức áp”? Ý em là “áp bức” đó hả? – Hoàng Minh hơi ngạc nhiên, hỏi lại.
– Dạ… dạ… đúng rồi! – Mặt Vũ Kiên dần trở nên đỏ hơn, 2 mắt vẫn nhìn xuống bàn, không dám nhìn thẳng Hoàng Minh.
Thì ra suy nghĩ mãi mà không tìm ra được từ nào nhẹ nhàng và bớt thô 1 tí, trong lúc lúng túng quá Vũ Kiên đã chế ra từ “bức áp”, là “con lai” giữa 2 từ “áp bức” và “cưỡng bức” vừa lướt qua trong đầu nó. Nhưng khổ thay, cho dù Hoàng Minh đã hiểu ý “bức áp” có nghĩa là “áp bức” rồi nhưng Vũ Kiên chỉ nói như vậy thì thật là mơ hồ, chẳng ai hiểu áp bức là cụ thể áp bức như thế nào, về vấn đề gì.
– Em nói rõ ra xem nào, áp bức là áp bức như thế nào? Thầy đòi tiền em hả? Hay bắt em làm cái gì?
– Dạ… Em có mấy bài kiểm tra điểm thấp. Thầy nói… thầy nói em sẽ không qua được môn đó nếu như… nếu như không… phục vụ thầy.
Rốt cuộc Vũ Kiên cũng tìm ra 1 từ thích hợp hơn để diễn đạt ý của mình, nhưng vẫn còn khá là mơ hồ. Vì vậy, Hoàng Minh lại hỏi tiếp, bụng trách thầm sao thằng nhỏ này cứ ậm à ậm ừ, úp úp mở mở mãi thế.
– Phục vụ là phục vụ như thế nào?
Thật ra khi nghe Vũ Kiên nói đến 2 chữ “phục vụ” thì Hoàng Minh đã phần nào đoán ra là có khả năng ông thầy kia đã bắt Vũ Kiên phải phục vụ những chuyện gì đó không mấy tốt đẹp rồi, nhưng anh vẫn thầm mong rằng không phải như vậy, cho tới khi nghe chính miệng Vũ Kiên nói ra:
– Thầy bắt em phải phục vụ… tình dục cho thầy – Vũ Kiên lí nhí, mặt vẫn cúi gằm xuống bàn.
Dù Vũ Kiên nói nhỏ nhưng Hoàng Minh vẫn nghe không bỏ sót 1 từ nào. Quá bất ngờ và tức giận, anh thốt lên:
– Cái gì? Phục vụ tình dục?
Hoàng Minh vì nhất thời không làm chủ được cảm xúc nên la to lên đến nỗi 1 vài người ngồi gần trong quán cơm phải quay lại nhìn, khiến cho mặt Vũ Kiên càng thêm đỏ gay.
Nhận ra là mình đã la hơi to, Hoàng Minh cố giữ bình tĩnh rồi hạ giọng xuống để đảm bảo chỉ có mình Vũ Kiên là nghe được rồi hỏi:
– Em nói sao? Ông thầy đó bắt em phục vụ tình dục? Vậy ổng đã bắt em làm gì? Ổng có làm như những gì anh đã làm với em chiều qua không?
Hoàng Minh nhắc đến chuyện chiều qua làm Vũ Kiên càng thêm ngượng ngùng, 2 lỗ tai nó đỏ lựng, không nói gì mà chỉ biết gật đầu.
Vũ Kiên thừa nhận như vậy làm cho Hoàng Minh càng thêm sôi máu, chỉ muốn đập tay lên bàn 1 cú thật mạnh nhưng rất tiếc lúc này anh đang ở 1 quán ăn với đông đúc người xung quanh. Anh thật không ngờ, thì ra có 1 thằng thầy giáo bố láo nào đó dám xâm phạm đến thằng nhóc Vũ Kiên dễ thương của anh, tệ hơn nữa là hắn dám giở trò đồi bại như vậy chỉ sau có mấy tiếng đồng hồ kể khi anh âu yếm thằng nhóc vào chiều qua. Thật là quá sức tưởng tượng!
Nghĩ đến cảnh có 1 thằng đàn ông khác cũng làm những trò y hệt đối với Vũ Kiên như những gì anh đã làm là Hoàng Minh lại sôi máu lên. Hoàng Minh tưởng tượng đến cảnh Vũ Kiên phải bú cặc gã đó, rồi gã đó đâm đít thằng nhỏ… khiến cho anh càng thêm tức giận, tự hỏi không biết gã có bơm tinh dịch vào miệng của Vũ Kiên như anh đã làm với thằng nhóc vào chiều qua hay không. Hoàng Minh chỉ muốn chửi thề 1 tiếng, không biết thằng thầy giáo khốn kiếp nào mà dám đụng vào cậu bé Vũ Kiên ngây thơ, trong sáng như thiên thần của anh.
– Em kể lại đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe xem nào! – Hoàng Minh nói, mặt anh hầm hầm tức khí.
Thế là Vũ Kiên kể rõ đầu đuôi câu chuyện mình đã bị thầy Trần gây sức ép để bắt buộc quan hệ như thế nào cho Hoàng Minh nghe. Trong lúc kể nó thấy mặt giám đốc lúc chuyển xanh, khi chuyển đỏ, chỉ biết là anh đang giận lắm. Nó không biết là anh giận thầy Trần hay là giận luôn cả nó vì cái tính không kiên quyết mà để cho thầy Trần ưa làm gì thì làm. Vũ Kiên nghĩ cũng may là nó vẫn còn giấu kín chuyện đêm qua đã bị 2 thằng trộm hiếp dâm như thế nào chứ nếu kể ra chắc Hoàng Minh sẽ xa lánh, ruồng rẫy nó ngay. Chẳng lẽ 1 vị giám đốc thành đạt, giàu có như anh mà lại chịu gần gũi với 1 thằng nhóc đã bị 2 tên trộm đầu đường xó chợ đè ra xài như xài 1 con búp bê tình dục hay sao? Nghĩ thế nên Vũ Kiên quyết chí không thể để lộ chuyện đó ra được.
Sau khi nghe Vũ Kiên thuật lại đầu đuôi câu chuyện, Hoàng Minh không giấu nổi vẻ tức giận. Cũng may là theo lời Vũ Kiên kể thì cuối cùng thầy Trần không bắt nó uống tinh như Hoàng Minh đang lo mà chỉ xuất lên bụng nó thôi, chỉ có điều anh không ngờ là tuy Vũ Kiên không phải uống tinh của thầy Trần nhưng nó lại bị 1 gã đàn ông khác “nhã đạn” không những vào miệng mà còn lên khắp mặt mũi, đó chính là gã Đen.
Hoàng Minh nắm chặt tay lại, chửi:
– Khốn kiếp! Thật không ngờ lại có cái thể loại nhà giáo như vậy!
Vũ Kiên không ngờ là Hoàng Minh lại giận như vậy, nhưng nó thấy có vẻ anh chỉ giận thầy Trần mà thôi chứ không đả động gì đến nó. Xét cho cùng thì nếu nó kiên quyết, thầy Trần cũng đâu thể đụng đến nó, nhưng đổi lại thì nó sẽ rớt môn của thầy mất.
– Thằng cha thầy đó tên gì? Dạy môn gì? – Hoàng Minh hỏi.
Vũ Kiên không dám không trả lời, nói rõ lý lịch của thầy Trần và bộ môn mà thầy dạy mình. Sau khi nghe xong, Hoàng Minh nói:
– Được rồi, em cứ yên tâm, tạm thời những hôm nào có tiết của ông thầy đó em cứ nghỉ đi! Anh cam đoan đến tuần sau là em có thể đi học lại bình thường mà không phải lo lắng gì nữa. Bây giờ thì ăn cơm đi kẻo nguội mất!
Vũ Kiên không hiểu lắm câu nói của Hoàng Minh. Nó chỉ nghĩ đơn giản chắc anh khuyên nó nghỉ ngơi vài hôm cho ổn định tinh thần rồi hẵng đi học lại mà thôi. Sẵn bụng vẫn còn đói, Vũ Kiên cầm muỗng súc cơm ăn ngon lành mà không nghĩ ngợi gì nữa.
Ngồi đối diện, Hoàng Minh chăm chú ngắm nhìn thằng nhóc dễ thương mới bị mình chiếm đoạt vào chiều hôm qua đang ăn cơm. Nhìn cách nó ăn ngon lành khiến cho Hoàng Minh càng thấy thương hơn. Anh thấy tội nghiệp cho thằng nhóc, ở trọ 1 mình trên thành phố, vừa học vừa làm, đã vậy hết bị thầy giáo hiếp lại bị trộm viếng, thật tội nghiệp thằng nhỏ. Trong lòng anh bất chợt trào lên 1 ý nghĩ rằng mình phải che chở cho thằng nhóc tội nghiệp này mới được.
– Em có đau không?
Hoàng Minh bất chợt hỏi. Anh định hỏi Vũ Kiên xem nó có bị đau sau khi làm tình với anh vào chiều hôm qua không. Thật ra không hỏi thì Hoàng Minh cũng biết, tuy hôm qua anh đã nhìn thấy Vũ Kiên sướng như thế nào nhưng chắc chắn là với lần đầu tiên bị đâm thì ai cũng phải đau mất mấy ngày rồi.
Vũ Kiên ngước mắt nhìn lên, vẻ mặt ngơ ngác, nhất thời chưa biết giám đốc nói đến chuyện gì. Vì Hoàng Minh không nói rõ nên Vũ Kiên chưa biết trả lời nó bị đau do chuyện gì, do bị trộm đánh, do bị thầy hiếp, hay là do… với anh.
Cái khoảnh khắc khi vẻ mặt ngơ ngác con nai vàng của thằng nhóc đang nhìn mình với cặp lông mày nhướn lên, 2 mắt mở to, long lanh, lại thêm hạt cơm còn đang dính trên khóe môi, Hoàng Minh bất chợt xao lòng, 1 cảm giác mà trước giờ anh chưa từng có. Tim anh như bị khựng lại 1 nhịp, tâm trí anh như bị hút hết vào khuôn mặt ngây thơ và đẹp trai kia. “Không còn nghi ngờ gì nữa, thằng nhóc này cần được mình che chở” – Tiếng nói từ trong nội tâm của Hoàng Minh vang lên văng vẳng trong đầu. Miệng khẽ cười, anh đưa tay ra, mấy ngón tay co lại khẽ đặt dưới cằm Vũ Kiên làm động tác như đang nâng cằm, còn ngón tay cái thì nhẹ nhàng gạt hạt cơm đang dính trên miệng thằng nhóc rơi xuống.
Dù chỉ là 1 cử chỉ rất nhẹ, rất khẽ thôi nhưng khi ngón tay cái của Hoàng Minh lướt ngang môi mình, Vũ Kiên cũng cảm thấy sướng rồi, bất chợt mặt nó đỏ ửng lên như gái mới lớn lần đầu được con trai vuốt má. Ngay cả động tác… gạt cơm dính trên mép người khác thôi mà cử chỉ của Hoàng Minh cũng toát lên vẻ lịch thiệp, lãng mạn rồi, thử hỏi người bị dính cơm ai mà không thấy xao xuyến chứ. Vũ Kiên cảm thấy xấu hổ khi trong đầu nó chợt hiện lên cái ước muốn giá như được ngón tay mềm mại của giám đốc lướt trên môi mình mãi không thôi, sau đó nó sẽ ngậm lấy ngón tay của anh và…
– Uhm… Anh hỏi là… chiều qua anh làm… bây giờ em còn đau không? – Hoàng Minh lúng túng hỏi lại cho rõ sau khi trải qua phút xao lòng bất chợt ấy.
– Dạ… cũng có đau… à không… hết đau rồi… à không… ý em là… có đau mà hết không rồi… em xin lỗi… hết đau mà có không rồi… ôi…
Hoàng Minh lúng túng 1 thì Vũ Kiên lúng túng 10, đến nỗi nó nói nhịu, chẳng đâu vào đâu cả.
Hoàng Minh bật cười trước sự ngô nghê của thằng nhóc, hỏi:
– Tóm lại là bây giờ em còn đau hay hết đau rồi?
– Dạ… cũng còn hơi đau đau… – Vũ Kiên đáp. Không đau sao được, khi mà hôm qua nó đã bị đến tận 4 con cặc đút vô mà nắc không thương tiếc.
– Chứ không phải là có đau mà hết không hay là hết đau mà có không gì hả? – Hoàng Minh trêu.
Vũ Kiên biết Hoàng Minh đang chọc mình nên chỉ biết nhe răng cười, Hoàng Minh cũng cười, 2 anh em cùng cười xòa…
Chiều hôm đó, gần tan tầm, Vũ Kiên nhận được điện thoại bàn từ Hoàng Minh với lời nhắn hẹn gặp nó tại 1 siêu thị gần công ty. Vì vậy, khi hết giờ làm, Vũ Kiên không về nhà mà chạy xe đến siêu thị gần đó, gửi xe rồi đứng đợi Hoàng Minh. Không lâu sau đó, 1 chiếc Audi đen bóng lộn trờ tới, cập sát lề đường. Cửa kính từ từ hạ xuống, người ngồi sau tay lái diện kính đen trông cực kỳ sành điệu và cuốn hút, không ai khác chính là giám đốc công ty Thiên Ấn – Trần Hoàng Minh.
Hoàng Minh ngoắc tay, ra hiệu cho thằng nhóc đến gần. Vũ Kiên bước tới, mở cửa ra và leo lên xe. Đây là lần đầu tiên nó được ngồi trong 1 chiếc xe sang trọng như thế này. Ghế nệm êm ái, mùi hương thoang thoảng thật dễ chịu làm sao!
– Mình đi đâu vậy anh? – Vũ Kiên hỏi.
————–
Thuộc truyện: Công ty dâm dục – by DunCan
- Công ty dâm dục - Chương 2: Thế Sơn bị đụ
- Công ty dâm dục - Chương 3: TRỢ LÝ GIÁM ĐỐC
- Công ty dâm dục - Chương 4: PHÒNG TRA TẤN
- Công ty dâm dục - Chương 5: SINH VIÊN THỰC TẬP - Phần 1
- Công ty dâm dục - Chương 5: SINH VIÊN THỰC TẬP - Phần 2
- Công ty dâm dục - Chương 5: SINH VIÊN THỰC TẬP - Phần 3
- Công ty dâm dục - Chương 5: SINH VIÊN THỰC TẬP - Phần 4
- Công ty dâm dục - Chương 6: Tiệc Tàn - Phần 1
- Công ty dâm dục - Chương 6: Tiệc Tàn - Phần 2
- Công ty dâm dục - Chương 7: VĂN PHÒNG MỚI
- Công ty dâm dục - Chương 8: TALK SHOW - Phần 1
- Công ty dâm dục - Chương 8: TALK SHOW - Phần 2
- Công ty dâm dục - Chương 8: TALK SHOW - Phần 3
- Công ty dâm dục - Chương 8: TALK SHOW - Phần 4
- Công ty dâm dục - Chương 9: RƯỢU VÀ BẢO VỆ - Phần 1
- Công ty dâm dục - Chương 9: RƯỢU VÀ BẢO VỆ - Phần 2
- Công ty dâm dục - Chương 10: NHÂN VIÊN MỚI - Phần 1
- Công ty dâm dục - Chương 10: NHÂN VIÊN MỚI - Phần 2
- Công ty dâm dục - Chương 10: NHÂN VIÊN MỚI - Phần 3
- Công ty dâm dục - Chương 11: THẨY GIÁO DÂM ĐÃNG - Phần 1
- Công ty dâm dục - Chương 11: THẨY GIÁO DÂM ĐÃNG - Phần 2
- Công ty dâm dục - Chương 12: BỘ ĐÔI TRỘM CƯỚP - Phần 1
- Công ty dâm dục - Chương 12: BỘ ĐÔI TRỘM CƯỚP - Phần 2
- Công ty dâm dục - Chương 13: BƯỚC NGOẶT
- Công ty dâm dục - Chương 13: BƯỚC NGOẶT - Phần 2
- Công ty dâm dục - Chương 13: BƯỚC NGOẶT - Phần 3
- Công ty dâm dục - Chương 14: ÁI TÌNH THĂNG HOA
Leave a Reply