Truyện gay: Bệnh nhân tâm thần tôi yêu – Chương 4
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Mắt tôi bật mở vào đúng sáu giờ sáng. Hai bờ mi không hề hấp háy, dù chỉ là chớp nhẹ theo ý thức. Sự thức tỉnh đó như thể một cái máy. Mặt trơi bắt đầu le lói sau rặng cây sồi, hé lộ toàn bộ gương mặt mùa hè cáu kỉnh của Chúa trời. Ánh nắng phản chiếu lấp loáng trên mặt hồ đối diện chiếc xe của David, như thể một ngón tay dài khó chịu đang xỉa xói qua tấm kiếng chắn gió. Tôi vương người uể oải rồi bất chợt nhìn qua chỗ David, anh ta đang nằm ngủ trên vô lăng, mái tóc xoăn rủ rượi che gần hết trán của anh, đôi mắt anh nhắm lại và gương mặt như đẹp như tạc của anh thì lộ rõ vẻ mệt mỏi. Tôi đưa tay qua tính đánh thức anh dậy nhưng rồi vội rút lại, anh cần phải được ngủ thêm vì tôi biết chắc đêm hôm qua anh đã thức và lái xe tới đây.
Tôi mở cửa xe ra rồi bước xuống, đi lại gốc cây sồi. Tôi ngồi tựa vào thân cây, ngắm nhìn mặt hồ nước. Một đàn thiên nga đang bơi trên mặt hồ, mắt tôi dán chặt vào bộ lông trắng tinh của chúng, những con thiên đó đang mê hoặc tôi bằng vẻ đẹp yêu kiều của chúng. Các bạn có biết tôi đang nghĩ gì không? Tôi đang nghĩ sau này tôi sẽ có một ngôi nhà ở ngay đây, đối diện hồ nước này.Một ngôi nhà gỗ màu trắng, cùng với cửa chớp màu xanh. Và tôi sẽ có một phòng riêng hướng về mặt hồ này để tôi có thể vẽ những gì tôi thích. Ngôi nhà sẽ có một cái hiên rộng lớn bao quanh toàn bộ căn nhà, sau đó tôi sẽ cùng với vợ mình sẽ ngồi uống trà trước nhà và ngắm nhìn con cái của chúng tôi nô đùa ở ngoài sân. Nhưng điều đó quả thật rất khó có thể thực hiện được.
Tôi cởi bỏ đôi giày tây của David đưa ra rồi đứng dậy rồi chạy, nhảy xung quanh hồ nước rộng lớn này. Đôi chân trần của tôi đang được chạy trên bãi cỏ xanh mát, một cảm giác thật thoải mái, tự do. Tôi reo lên đầy sung sướng, rồi bất chợt tôi bị vấp chân ngã xuống mặt cỏ. Tôi lật người lại rồi dang rộng cánh tay và chân ra, mắt nhìn lên bầu trời và thầm nghĩ. Đây có thể là giây phút tuyệt nhất của cuộc đời tôi.
“Này, cậu đã chơi đã chưa?” Tôi hốt hoảng giật mình ngồi dậy quay đầu lại. Là David, anh ta đang đứng dựa vào xe và nhìn tôi.
“Sao anh không ngủ thêm chút nữa?” Tôi hỏi to lên.
“Tôi sẽ không bao giờ ngủ được tiếp khi cậu cứ reo to lên như thế.”
“Tôi làm cho anh thức giấc ư?”
“Đúng là vậy! Nhưng tôi phải cám ơn cậu, vì cậu đã làm cho tôi thấy được cảnh mặt trời ra sao.”
Nói xong anh tiến lại gần chỗ tôi và nằm xuống kế bên.
“Có vẻ tôi đã đúng khi đi đến chỗ này.” Mắt anh nhìn lên bầu trời.
“Tôi ước gì ngày nào cũng có thể sống ở đây.”
“Cậu muốn ở đây đến vậy à?”
“Đúng thế, ở đây làm cho tôi có được một cảm giác yên bình.”
“Tôi có thể thấy được điều đó từ cậu.”
Tôi và anh im lặng một lúc lâu nhìn lên bầu trời, từng đàn chim bay qua trước mặt tôi
“Anh biết không, David. Tôi ước gì sau này khi đã hết bệnh tôi sẽ có một ngôi nhà gỗ màu trắng ngay tại hồ này. Tất cả các cửa trong nhà đều được sơn màu xanh.
“Còn gì nữa không?” Anh hỏi.
“Tôi sẽ có một căn phòng hướng về mặt hồ để tôi có thể vẽ mỗi khi rãnh rổi. Và tôi muốn ngôi nhà sẽ được bao quanh bởi những mái hiên.”
“Tôi đã có thể tưởng tượng được ngôi nhà sẽ đẹp như thế nào khi được thực hiện.” Anh quay qua nhìn tôi và nói.
“Nó rất đẹp đúng không? Nhưng có lẽ sẽ rất khó được thực hiện.” Tôi đáp lại anh với vẻ mặt u sầu, đầy thất vọng.
“Chưa gì hết cậu đã bỏ cuộc rồi sao, phấn chấn lên nào.” Anh dùng tay vỗ vào má tôi.
“Ai nói tôi sẽ bỏ cuộc, chỉ là tôi cảm thấy khó thực hiện thôi.”
“Cậu có thể kể cho tôi về những gì xảy ra với cậu không?”
“Anh muốn biết sao?”
“Phải, tôi muốn biết thêm về cậu.”
“Được thôi, tôi sẽ kể cho anh. Mẹ tôi chết…Vì tôi đã giết bà ấy.”
Anh nhìn tôi một lúc lâu.
“Sao?”
“Tôi đã giết mẹ tôi, tôi nghĩ đó là lý do cảnh sát đưa tôi tới bệnh viện.”
“Không sao.”
Tôi nhìn anh một lúc lâu rồi nói tiếp.
“Đêm hôm đó mẹ tôi la hét lên rất nhiều, thậm chí tôi còn nghe tiếng bể kiếng nữa. Tôi muốn xuống với nhà giúp bà ấy nhưng không được, bởi vì cửa đã và tôi đã sợ khi bà quát mắng tôi . Nên tôi chỉ biết quay lại giường và ngủ thôi.” Nước mắt tôi bỗng nhiên tuôn trào ra khi nhở lại đêm hôm đó.
“Được rồi, đừng khóc nữa, nín đi. Sau đó xảy ra chuyện gì?” Anh đưa tay lau nước mắt trên má tôi.
“Qua ngày hôm sau, tôi thức dậy và nghe tiếng xe cấp cứu. Sau đó một chú cảnh sát lên mở cửa cho tôi đi xuống nhà, và tôi đã thấy xác của mẹ tôi chỉ toàn là máu thôi. Thế nên tôi đã nghĩ chính tôi là người giết mẹ tôi, vì tối hôm đó tôi không đến với bà ấy và ngăn cản bà tự sát.”
“Không phải vậy đâu, cậu không hề giết mẹ cậu. Chẳng qua là mẹ cậu muốn tự sát thôi, cậu không có lỗi trong chuyện này. Đừng tự dằn vặt bản thân mình nữa.”
“Vậy là tôi không hề giết mẹ tôi sao?”
“Ừ, cậu không giết mẹ cậu. Thế còn cuộc sống của cậu trước đó?”
“Cuộc sống của tôi trước đó ứ? Đó là những ngày trôi qua rất nhẹ nhàng, mẹ tôi cho tôi ở trong một căn phòng rồi khoá cửa lại Hằng ngày bà đem cơm lên cho tôi ăn rồi vào chơi với tôi, bà dạy học cho tôi, để tôi có thể nhận biết được từng con số từng chữ cái. Nói tóm lại là cuộc sống của tôi trước đó đều phụ thuộc vào mẹ tôi cả.”
“Mẹ cậu không cho cậu đến trường? Không cho cậu ra ngoài sao?”
“Không bao giờ có chuyện đó đâu, bà nói thê giới bên ngoài đầy rẫy người xấu. Tôi chỉ nên ở trong phòng thôi.” Anh há hốc mồm sua khi nghe tôi nói xong.
“Nghe này, Bryant. Qua những gì cậu kể thì tôi biết cậu không hề bị điên hay khùng gì hết, chẳng qua cậu chỉ không được mẹ cậu cho tiếp xúc với thế giới bên ngoài thôi.”
“Vậy tôi không hề bị điên sao? Tôi cũng là người bình thường như anh thôi, phải không?”
“Phải, cậu bình thường như tôi vậy, chỉ có điều là phải có ai đó dạy cậu lại tất cả mọi thứ cậu cần biết trong cuộc sống này thôi.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Chúng ta cần phải quay về Seattle, tới bệnh viện và giải thích cho bác sĩ rằng cậu không hề bị điên hay gì khác.”
“Như vậy là tôi không cần phải sống trong bệnh viện , đúng không?”
“Đúng, đúng, đúng. Cậu không cần phải sống trong bệnh viện nữa.”
“Vậy chúng ta mau quay về thôi!.” Nói rồi tôi đứng dậy chìa tay ra với anh, anh nắm lấy tay tôi rồi đứng dậy. Sau đó chúng tôi lái xe rời khỏi hồ nước và đi đến sân bay.
Vào tới bên trong sân bay thì anh kéo tôi lại một hàng ghế và kêu tôi ngồi xuống.
“Cậu ở đây đợi tôi một lát, tôi cần phải đi gọi điện.” David nói.
“Anh gọi điện có lâu lắm không?”
“Sẽ không lâu lắm đâu. Đây!” Nói rồi anh đưa cho tôi một tiền.
“Tôi không cần tiền, vì đã có anh rồi.” Tôi cười với anh.
“Có vài máy bán hàng ở kia. Chỉ là, ừm…đây. Cầm lấy số tiền này đi.” Anh nhét tiền vào tay tôi. Tôi cầm lấy số tiền rồi nhìn vào đôi mắt xanh của anh.
“Anh có chắc sẽ không đi lâu chứ?”
“Không, không lâu đâu.”
Nói rồi anh bỏ đi một mạch, còn tôi ngồi đó và nhìn anh đi. Tôi cứ ngồi đợi và ngồi đợi anh quay trở lại, nhưng tại sao lại lâu đến thế chứ. Trời cứ thế rồi tối dần đi, tôi vẫn cứ ngồi ở hàng ghế đó, mắt nhìn ra cửa và hy vọng anh sẽ quay trở lại. Tại sao anh lại nghe điện thoại lâu đến thế? Tôi bật khóc lên.
“Xin lỗi cậu, nhưng tôi có thể giúp được gì cho cậu không?” Một người đàn ông bảo vệ đi đến hỏi tôi.
“Ừm…anh trai tôi đi gọi một cuộc điện thoại. Nó sẽ không lâu đâu.”
“Sao cậu không mang giày vào? Nó là quy tắc của sân bay, cậu phải có giày.”
Tôi cúi xuống khép chân mình lại.
“Không, không phải tôi sẽ đuổi cậu hay gì đâu. Tôi chỉ lo chân cậu bị lạnh thôi.”
“À…chân tôi không lạnh lắm đâu.”
“Cậu chắc là cậu ổn chứ?”
Tôi gật đầu với ông ta.
“Được rồi, tôi sẽ ở ngay đó. Nếu cô cần giúp đỡ, hãy co tôi biết, nhé?”
“Cám ơn ông.”
Tôi ngước lên nhìn đồng hồ, đã 10h đêm. Cũng đã mười một tiếng đồng hồ kể từ khi David bỏ đi rồi.Tôi có nên đợi nữa hay không? Chẳng lẽ anh bỏ tôi đi thiệt rồi sao? Không, tôi sẽ không đợi nữa. Có lẽ tôi nên tự giải quyết chuyện của mình. Tôi đi đến bàn của chú bảo vệ vừa nãy rồi nói.
“Ừm…ông giúp tôi về nhà được không?”
“Ôi, nó phụ thuộc vào việc nhà cậu ở đâu? Cậu muốn đi đâu?”
Tôi lắc đầu với ông rồi bất chợt tôi nhìn vào tấm kiếng, hình anh của David được phản chiếu. Anh ta đang đứng đằng sau lưng tôi, tôi mừng rỡ và quay người lại. David anh ta đang đứng thở gấp và nhìn tôi.
“Anh không gọi điện nữa sao?” Tôi hỏi với giọng nghẹn ngào.
“Không! Không gọi nữa.” Anh lắc đầu.
Tôi gật đầu với anh và chạy lại ôm anh thật chặt.
“Tôi nhớ anh nhiều lắm.” Anh vội lau nước mắt cho tôi.
“Tôi cũng vậy. Được rồi, mau ra khỏi đây thôi cảnh sát sắp đến rồi.”
Anh nắm lấy tay tôi rồi chạy thật nhanh ra khỏi sân bay.
Những ngày sau đó đối với tôi là một chuỗi ngày hạnh phúc nhất, tôi và anh cùng nhau đi mua sắm, cùng nhau trốn cảnh sát. Anh đưa tôi đến những cánh đồng hoa thơm mát, anh cùng với tôi chơi đùa với nhau trong những cánh đồng đó. Rồi anh dạy tôi những điều mà mẹ tôi chưa bao giờ nói cho tôi biết. Và tôi cũng nhớ rất rõ có một đêm trời đầy sao, tôi và anh cùng nhau nằm trên bãi cỏ để ngắm sao cùng những điệu nhạc vang bên tai. Rồi anh bất chợt nói với tôi một điều.
“Có lẽ tôi đã yêu cậu mất rồi, Bryant.”
♫Well! May be you a crook.♫ “Đúng, anh có thể là một kẽ gian.”♫For stealing a heart way. ♫ “Vì tội ăn cắp một trái tim đi.”
♫ Yeah! May be you a bad, bad, bad. Bad person.♫ “Đúng, anh có thể là một thứ xấu, xâu, xấu, một kẻ xấu xa.”
♫For not caring for it. ♫ “ Vì không chăm sóc cho nó.”
♫Yeah, baby, I know. ♫ “Ừ, em yêu, anh biết đều đó.”
♫But I’ll sitll love, love, love you♫ “Nhưng em vẫn sẽ yêu, yêu, yêu anh.”
Tiếng hát cũa ban nhạc Monsters and man vang lên khi anh nói ra điều đó với tôi. Đôi mắt xanh biếc của anh nhìn tôi đầy mê hoặc, chính đôi mắt ấ làm cho tôi sao loãng mấy ngày nay. Tim tôi đâp loạn lên khi nghe anh nói điều đó, tôi đưa tay lên trên tim của mình và cảm nhận nó. Tại sao nó lại đập nhanh đến thế chứ? Hay là tôi cũng yêu anh rồi? Tôi bây giờ rất rối với những câu hỏi đó, nhưng tôi cũng còn một câu hỏi cần phải mà tôi phải tự trả lời. Đó là: Tôi thích con trai hay con gái?
♫And these fingertips will touch up my hair.♫ “Và Những ngón tay ấy sẽ chạm lên mái tóc của em.”
♫And those bright blue eye can only meet my. ♫ “Và đôi mắt xanh sáng ấy chỉ có thể nhìn em.”
♫And I’ll still love, love, love you. ♫ “Và em vẫn sẽ yêu, yêu, yêu anh.”
Tiếng hát lại vang lên lần nữa và chỉ trông một chốc lát anh đã ôm chặt lấy tôi, đôi mắt xanh sáng ngời nhìn tôi, anh đưa tay lên vuốt ve mái tóc của tôi.
“Anh rất, rât, rất là yêu em đó. Em biết điều đó chứ?” Nói rồi anh đặt một nụ hôn lên môi tôi. Tôi như đắm chìm vào nụ hôn ấy, đầu óc quay cuồng với nụ hôn anh dành cho tôi. Tôi không thể lý giải được cảm giác nhưng tôi đã tự trả lời cho mình được một câu hỏi. Là tôi đã yêu David.
“Em biết chứ, David. Vì em cũng yêu anh mất rồi.” Tôi khẽ cười với anh.
“Em chắc chắn điều đó chứ?” Anh hỏi đầy vui sướng.
Tôi gật đầu với anh và nói. “Chắc chắn.”
Khoảnh khắc ấy đối với tôi mà nói đó là lúc, tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới. Đêm hôm đó tôi ước gì thời gian ngừng trôi mãi để tôi có thể nhìn anh đến khi nào thấy chán thì, mà chắc chuyện đó sẽ không xảy ra đâu vì tôi biết chắc anh là người tôi cần nhất trên đời này.
“Em sẵn sàng rồi chứ?” Anh ngồi dậy và nằm lên trên người tôi.
“Về điều gì chứ.”
“Về những gì anh sắp làm với em.”
“Có phải là anh muốn chúng ta quan hệ với nhau, đúng chứ?”
“Đúng vậy, chúng ta sẽ làm điều đó vì anh yêu em.” Anh đưa ta lên cằm của tôi, và mân mê nó. Hơi thở tôi dồn dâp, không thể rời mắt khỏi anh.
“Vậy chúng ta sẽ làm điều đó ở đây sao?”
“Đúng vậy, ở ngay đây. Yên tâm đi, ở đây không có người đâu.”
Tôi hít một hơi vào thật sâu rồi thở ra.
“Được thôi, em đã sẵn sàng vì anh.”
Anh khẽ cúi xuống hôn môi tôi, đôi môi anh vừa đòi hỏi vừa mạnh mẽ và thong thả, cuốn môi tôi theo. Anh bắt đầu cởi cúc áo sơ mi tôi trong khi những nụ hôn như những cánh lông vũ vãn đáp nhè nhẹ xuống hàm, má và khoé miệng tôi. Anh chậm rãi cởi bỏ trang phục trên người tôi và quăng sang một bên. Anh lùi lại, nhìn ngắm tôi. Tôi đang trong tình trạng trần truồng trước mặt anh.
“Ôi, Bryant.” Anh nói trong tiếng thở.
“Em có một làn da tuyệt với, sáng và không một tỳ vết. Tôi muốn hôn lên từng centimet trên da em.” Cũng phải thôi vì tôi bị mẹ của mình nhốt vào phòng không nên không tỳ vết là phải.
Tôi đỏ mặt lên, anh đưa tay lùa vào mái tóc tôi rồi anh mơn man những ngón tay từ trán xuống má tôi. Anh cúi xuống hôn tôi, một nụ hôn đầy ham muốn, lưỡi va môi anh cuốn lấy tôi. Tôi bật rên lên, lưỡi tôi ngập ngừng đáp lại anh. Anh vòng tay quanh người tôi, nép sát tôi vào cơ thể anh, riết lấy tôi thậ chặt. Tay anh đặt lên mông tôi, xoa nhè nhẹ. Tôi cảm thậy sự cương cứng của anh đang từ từ chạm vào mình, ở phần hôn nơi anh đang giữ tôi sát bên.
Tôi rên lên lần nữa trong miệng anh. Tôi chật vật chịu đựng những cảm giác đang náo loạn – hay ấy là những kích thích tố nhỉ? Tôi bám vào cánh tay trên của anh, tôi có thể cảm nhận được từng bắp cơ. Anh ấy quả thật…rắn chắc một cách kinh ngạc. Tôi ngập ngừng di chuyển tay minh lên mặt anh, vào tóc anh, những luồn tóc xoăn. Tôi tinh nghịch giật tóc anh ra đằng sau, anh khẽ kêu lên. Còn tôi thì cười khoái chí.
Anh đội ngột quỳ xuông, hai tay giữ chặt lấy hông tôi, lưỡi anh liếm quanh rốn tôi, rồi day nhè nhẹ một bên xương hông, quanh bụng dưới rồi lấn sang xương bên kia.
“A.” Tôi rên lên.
Anh đang quỳ rối trước mặt tôi, miệng anh đang thưởng thức cở thể tôi, điều đó quá khó tưởng tượng nổi và nóngbỏn. Hai tay tôi luồn trong tóc anh, chà xát dịu dàng, tôi cố kiềm chế hơi thở dương như đang quá rộn của chính mình. Anh ngước nhìn tôi qua hàng mi dài quá đỗi, đôi mắt ngời lên màu xanh biếc. Anh cởi nút quần jean của tôi rồi thích thú tuột dây kéo. Mắt anh vẫn không rời khỏi tôi, tay anh lần theo lưng quần, thăm dò tôi rồi tiến sâu xuống mông. Tay anh trườn nhẹ xuống đùi tôi, kéo theo chiếc quần jean tuột xuống. Tôi không thể ngừng bị mắt anh lôi cuốn. Anh dừng lại, liếm môi, mắt vẫn không rời mắt tôi. Anh ngã về phía trước, dụi mũi vào ở giữa hai đùi. Tôi cảm nhận được anh. Ở đó.
“Mùi hương của em thật dễ chịu.” Anh vừa nói khẽ nhắm mắt lại, một thoáng thoả mãn thuần khiết trên mặt anh. Anh nâng got chân tôi lên, rẽ ngón tay cái váo lòng bàn chân tôi. Tôi dồn dập thở…ham muốn trỗi dậy từ bên trong tôi. Lưỡi anh mơn trớn trong lòng bàn chân tôi, rồi đến răng anh. Tôi bật rên lên…sao tôi lại cảm thấy thế này ở đó. Tôi ngã lại xuống bãi cỏ và tôi nghe tiếng anh cười nhẹ.
“Ôi, Bryant, làm gì với em bây giờ đây.” Anh thì thầm.
Anh chiêm ngưỡng tôi nằm dài trên bãi cỏ, không còn quần áo trên người.
“Em, đẹp tuyệt vơi. Không thể chần chừ hơn nữa để gần gụi em.”
Chúa ơi! Từng từ anh nói. Tôi như muốn ngừng thở đi.
“Được rồi, để xem chúng ta làm gì đây.” Giọng anh êm dịu mà đầy thách thức, một lời đe doạ quá đổi đáng yêu.
Anh nghiêng người về phía tôi, giữ lấy hai đầu gối, gạt chân tôi ra hai bên thật nhanh rồi hôn lên đùi tôi.
Ôi…tôi không thể nằm yên được nữa. Sao anh lại làm tôi nhột đến thế này. Tôi oằn người lại.
“Yên nào.” Anh dỗ dành tôi.
“Chúng ta sắp phải cố gắng để giữ em nằm yên, em yêu.”
Anh niết nụ hôn lên bụng dưới, rồi dùng lưỡi thăm dò rốn tôi. Anh tiếp tục tiến lên mãi, hôn khắp cơ thể tôi. Da tôi đang nống rát. Tôi ngượng chín, quá nóng, quá lạnh, tôi bấu vào những cây cỏ xung quanh. Tay anh mân mê tôi, eo rồi lên ngực của tôi, ngón tay anh lần sang phía bên kia ngực và lặp lại y như thế. Ngón ta caí nhẹ nhàng xoay xoay trên đầu vú mỗi lúc một rộng hơn. Ở bên dưới của tôi đã có thể cảm nhận được là đang cương cứng lên dân vì sự kích thích của anh. Hai đầu vú tôi đương đầu với cuộc công kích êm ái của những ngón tay và đôi môi thành thạo, khiến từng đầu dây thần kinh trên cơ thể tôi như bừng loé lên, đến nỗi cả người tôi cứ đong đưa theo những dột cảm mang lại. Anh vẫn không đừng lại, răng anh cắn quanh đầu vú tôi, ngón cái và một ngón nào đó đang kéo miết đầu vú. Tôi ngã vật xuống tay anh, cả người rung động, nổ tung ra thành vạn mảnh. Chúa ơi! chuyện gì đang xảy ra với tôi?
Ôi không. Chuyện này quá sức tưởng tược của tôi, giờ thì thôi đã hiểu những chuyện điên dại này nlà thế nào. Anh nhìn xuống tôi, một nụ cười hài lòng hiện trên mặt anh.
“Em rất biết hồi đáp. Em sẽ phải học cách kiểm soát điều đó, dạy em chuyện này thật thú vị.” Rồi anh lại hôn tôi từ từ rồi anh bất chợt ngậm lấy vật cương cứng của tôi, tôi rú lên.
“Anh đang làm gì vậy? Chỗ đó dơ lắm.” Tôi nói với vẻ mặt nhăn nhó.
“Không sao đâu, anh muốn làm cho em cảm thấy khoái cảm.”
Anh cứ thế ngậm lấy nó rồi mút một cách mạnh mẽ, tôi chưa bao giờ có cảm giác này. Thật tuyệt vời. Được một lúc thì anh nhả nó ra và đứng dậy cởi quần áo ra, vụt sang một bên. Rồi anh cởi quần lót ra giải thoát sự cương cứng của anh, tôi có thể nhìn thấy nó, thật quá đỗi. Rồi anh cúi xuống, phun một bãi nước bọt, rồi đưa ngón tay của anh vào bên trong tôi. Anh ấn từ từ rồi bất chợt nhanh hơn và mạnh hơn vào bên trong tôi, tôi rên to lên khi anh vẫn tiếp tục làm thế và làm thế nữa. Rồi tôi bật gào lên vì đau đớn.
Anh ngoài người ra và tở lại giửa hai chân tôi, xoạc hai chân tôi ra sang hai bên. Anh rút ra từ trong túi quần của anh ra một bao thiếc.
“Đó là gì thế?” Tôi hỏi anh.
“À, đây là bao cao su. Quan hệ bằng cái này sẽ an toàn cho cả hai.”
Anh quỳ, lồng bao cao su vào độ dài, khá dài của anh. Ôi không…là nó? Tôi tái mép mặt lại.
“Đừng lo.” Anh thở, mắt nhìn tôi.
Anh trường xuống người tôi, hai tay anh đặt hai bên đầu tôi, anh đang ở trên tôi, mắt nhìn mắt tôi, hàm nghiến lại, đôi mắt hừng hực.
“Em thật sự muốn làm điều này chứ?” Anh hỏi dịu dàng.
“Em không biết, nửa hưởng ứng theo, nữa lại sợ anh.”
“Được rồi, sẽ đau lắm đấy.” Anh thì thầm rồi thúc vào bên trong tôi.
“Aaaaa!” Tôi bật hét lên.
Sâu bên trong tôi, một cơn đau lạ đột phá khi anh thúc vào.
Anh dừng lại nhìn tôi, đôi mắt ngời lên sự đắc thắng. Miệng anh mở nhẹ, hơi thở dồn. Anh rên lên.
“Em ổn chứ?”
“Rất là đau, em cảm thấy đau lắm.”
Mắt tôi mở to, hai tay bấu lấy cánh tay anh. Anh vẫn bất động, để tôi quen dần với cảm giác bị xâm nhập và quá tải khi anh trong tôi.
“Anh sẽ chuyển động nh.” Anh thở một lúc, giọng anh riết róng.
Anh trượt lui từ tốn rồi anh khép mắt lại, rên lên, rồi đẩy vào tôi lần nữa. Tôi bật kêu lên lần nữa. Tôi rên rỉ, cơ thể tôi đang chấp nhận anh…Ôi, tôi muốn điều này.
Anh cứ tiếp tục chuyển động bên trong tôi, không dừng lại. Cứ thế anh chuyển động tựa trên khuỷu tay, vì vậy, tôi cảm nhận được sức nặng của anh đang ở trên mình, đang ấn tôi xuống. Ban đầu anh còn chuyển động chầm chậm, tiến rồi lui trong tôi. Đến khi tôi bắt đầu quen dần với cảm giác kì lạ này, hông tôi bắt đầu ngập ngừng đáp lại anh. Anh tăng nhịp hơn, tàn nhẫn, theo một tiết điệu không chút khoan nhượng. Tôi đuổi theo lao vào cuộc tấn công của anh. Một tay anh nắm lấy tóc, hôn tôi thật chặt, răng cắn riết môi dưới của tôi, tay còn lại anh nắm lấy sự cương cứng của tôi, trượt lên trượt xuống. Tôi cứng người khi lại khi anh không ngừng tấn công tôi, như trước đây đã từng. Cở thể tôi rúng đông, oằn lên, mồ hôi cơ thể anh rơi xuống đầm đìa trên tôi. Ôi… tôi đã không biết việc này là như thế…tôi đã không biết cảm giác này kì diệu như thế. Những ý nghĩa vỡ vụn…chỉ có cảm xúc…chỉ có anh…chỉ có tôi…
“Đến với tôi anh nào, Bryant.” Anh thì thầm trong hơi thở dồn dập.
Cơ thể tôi đáp lại lời anh, bùng lên, khoái cảm cùng cực, nổ tung thành hàng triệu triệu mảnh bên dưới anh. Đến lược anh cực khoái, anh gọi to tên tôi, thúc thật mạnh, trút vẹn anh cho tôi, rồi bất động.
Vẫn còn trong cơn ngây ngất, tôi cố kiềm chế hơi thở, nhịp tim và những ý nghĩ đang cuồn cuộn hỗn độn. Tôi mở mắt ra, trán anh đặt lên trán tôi, mắt nhắm nghiền, hơi thở đứt quãng. Ánh mắt anh chợt mở, anh nhìn tô, sâu thẫm và dịu dàng. Anh vẫn còn trong tôi, anh hạ người xuống, ấn một nụ hôn lên trán tôi rồi tư từ trườn ra khỏi tôi.
“Ôi.” Tôi kêu lên một âm thanh kỳ lạ.
“Có làm em đau không?” David hỏi, trong tư thế nằm nghiên, chống mình một bên khuỷu tay.
“Đau lắm, nhưng giờ đỡ nhiều rồi.”
Đôi mắt ah sâu thầm, thăm dò thậm chí quyết liệt. Tôi trườn đến bên anh, cảm thấy như mình không còn sương sườn nữa, gân cốt nhũn ra nhưng tôi thấy sảng khoái, thật sự sảng khoái. Tôi cười với anh. Giờ thì tôi đã biết tất cả những thứ này là thế nào. Hai cơ thể…cùng quay cuồng, chao ôi. Tôi không biết cơ thể mình đã có thể và cũng đạ bị đau đớn, dịu dàng lẫn phóng thích khoáng đạt đến vậy, thoả mãn đến vậy. Sự viên mãn không thể tả bằng lời.
“Em là của anh, Bryant.” Anh thì thầm rồi luồn tay vào tóc tôi.
Qua ngày hôm sau khi tôi vừa tỉnh dậy thì có rất nhiều cảnh sát bao quanh khu này, David anh ta đang ngồi trên bãi cỏ và nhìn tôi.
“Chuyện này là sao, David?” Tôi hỏi anh.
“Không sao hết, em đừng lo. Đã tới lúc chúng ta nên đối diện rồi.”
Tôi ngồi dậy ôm chặt lấy anh, vùi đầu vào ngực của anh.
“Nhưng em muốn ở bên anh.”
“Anh cũng không muốn vậy đâu. Nhưng em cần phải được đưa về bệnh viện, ở đó họ sẽ dạy em những điều cần thiết nếu em muốn được quay lại thế giới này.” Anh vuốt vào tóc tôi nói giọng dịu dàng.
“Còn anh thì sao chứ?”
“Yên tâm đi, bố mẹ anh sẽ bảo lãnh anh ra khỏi tù mà.”
“Anh sẽ quay lại đón em chứ?”
“Anh hứa sẽ quay lại đón em, không bỏ rơi em đâu. Bởi vì anh yêu em rất nhiều.”
“Em cũng vậy.”
Tôi vừa nói xong thì cảnh sát ập đến lôi tôi ra khỏi người anh, còn anh thì bị đè xuống đất, còng tay anh lại. Khoảnh khắc ấy tôi và anh cùng nhìn nhau cho đến khi cảnh sát đưa tôi đi mất khỏi anh.
Thế là kết thúc một phần của câu chuyện. Phần tiếp theo với chủ đề là Ngôi nhà bên hồ các bạn nhớ đón đọc nhé!
Thuộc truyện: Bệnh nhân tâm thần tôi yêu
- Bệnh nhân tâm thần tôi yêu - Chương 2
- Bệnh nhân tâm thần tôi yêu - Chương 3
- Bệnh nhân tâm thần tôi yêu - Chương 4
Anonymous says
Lần đầu đọc 1 truyện tình cảm hay đến vậy, mình rất mong chờ tập sau!
truyen-gay says
Truyện này có xxx hok bạn?
Anonymous says
Co ai pit phan tiep theo co chua z??
Kamuigeraldvilbervint98 says
hay lắm, cơ mà tìm mã chả ra phần tiếp theo. *dụi*
henry says
Khi nao moi co phân tip theo
Minás says
Mình rất thích mẫu truyện như thế này. Hy vọng sớm ra phần mới.
Bạn nào share giúp mình những kiểu truyện ntn này đc k? Văn phong không giống truyện của việt nam hay đam mỹ
Wolverine says
Sao lâu ra phần “Ngôi nhà bên hồ” quá vậy, đợi lâu lắm rồi :((