Truyện gay 2017: Hạnh phúc cuối trời xa – Chap 29: sau cơn giông …
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Thời gian thấm thoát trôi đi như cát chảy, mới đó đã 2 tuần trôi qua …
Lâm ngồi bên cạnh chiếc giường bệnh, cậu nhóc vẫn chưa tỉnh, một giấc ngủ dài đằng đẵng. Hằng ngày sau giờ làm anh vẫn đến bệnh viện thăm cậu chưa từng để cậu cô đơn hôm nào cả. Bất chợt trên giường khẽ có lay động:
– Hơ … hơ …. – giọng nói yếu ớt của cậu vang lên.
– Cậu … cậu tỉnh rồi à ?
– Um … um … anh là ai ? Đây là đâu ?
– Đây là bệnh viện. Cậu là ai ?
– Tôi … tôi là ai ?
– Cậu không nhớ sao ?
– Không … không nhớ gì cả … đau … đầu tôi đau quá ! – từng cơn đau như hàng ngàn cây kim đang hành hạ cái đầu của cậu, một loạt hình ảnh bỗng chốc heienj ra rồi tan biến một cách nhanh như chớp.
– Thôi thôi, nhóc nghỉ đi, sau này nhóc sẽ ở với anh, cứ gọi anh là anh Lâm cũng được.
– Ukm … ukm … anh Lâm. Cơ mà em tên gì ? – đôi mắt cậu tròn xoe lại, khuôn mặt vẫn còn xanh sao.
– Ừm … anh tên là Võ Minh Lâm, vậy em sẽ là Võ Minh Luân nhé !
– Vâng ạ. – nói rồi cậu ngoan ngoãn nằm xuống, chợp mắt một lát.
Lâm rảo bước trên con đường hành lang bệnh viện ra đến sân sau để hít thở không khí một chút. Những chậu hoa vàng đang nở rộ như lòng anh lúc này, tươi phơi phới lạ thường. Gió khẽ thổi qua, mát dịu lòng người, Lâm khẽ thở ra một hơi dài miệng nở một nụ cười hơi ngây ngô. Cũng không hiểu là vì sao, không hiểu là như thế nào, lại có cảm giác thân thương và quen thuộc đến thế. Từ lúc cha mẹ anh qua đời vì tai nạn giao thông thì lúc đó anh đã nghĩ cuộc đời mình thật đen tối, để thoát khỏi sự đen tối đó anh đã vươn lên vì tất cả cho bản thân, vươn lên vì cuộc sống này, cứ ngỡ rằng tình cảm gia đình đã quá xa vời … Cảm giác thân thuộc như gia đình bỗng chốc quay trở lại, khiến anh cảm thấy ấm áp làm sao ? Có vẻ như lần đầu tiên nhận một đứa em cực kì dễ thương đã khơi dậy một tình cảm gia đình biến mất sau nhiều năm …
Vài ngày sau ….
Hôm nay là ngày cậu sẽ được xuất viện, Lâm mau chóng đưa cậu đi làm thủ tục xuất viện rồi đưa cậu đi vòng vòng siêu thị để mua đồ dùng cá nhân. Dạo lòng vòng siêu thị cũng đã mất hơn một buổi, anh đưa cậu đến quầy KFC gọi hai phần gà rán rồi cả hai cùng ăn trưa.
Ăn xong thì anh chở cậu đi dạo phố. Tiết trời cũng chớm thay đổi, gió mang hơi lạnh từ những nơi xa xa. Đôi khi lại lướt nhẹ qua khuôn mặt của từng nam thanh nữ tú, có cảm giác gì đó nhè nhẹ mà êm đềm, một thứ gì đó khó quên. Gió là sự đại diện cho những kí ức, là sự phôi phai nhạt nhòa, là sự êm đềm trọn vẹn, nói chung là nó đại diện cho nhiều thứ. Có người bảo gió như một thiên sứ tình yêu, cũng đúng: “ Này gió ơi cho ta nhờ chút việc/ Việc nhỏ thôi nhưng là cả tấm lòng./ Khi gió về nếp bên cạnh người ấy/ Gió thì thầm ta nhớ ấy biết bao.” Cũng có người nói gió mà thứ nhẹ nhàng êm ái, thứ dễ đi vào lòng người nhất: “ cho lòng người thanh thản/ tìm về chút bình yên.” Và hay chăng gió cũng là thứ cuốn trôi bao kí ức nhạt nhòa, phai màu đi bao lệ buồn vương vấn: “ Gió cuốn mang theo niềm kí ức/ Gió gợi gì trong tiếng khẽ gió đưa/ Gió là lòng ta đang đập những nhịp vội vã/ Đôi khi chốc hóa bão tỏng lòng.”
Lâm vừa chở cậu đi, vừa hỏi nhiều thứ để xem cậu có nhớ được chút gì không. Nhưng hoàn toàn vẫn trở về con số 0, thôi đành vậy, xem như duyên số sắp đặt cho anh gặp cậu, đã là duyên thì có gì phải trốn tránh hay đón nhận. Vốn dĩ nó đã được sắp đặt bởi tạo hóa … Xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ xinh xinh, có hàng hoa giấy leo trước cổng, nở ra một màu tím biết. Căn nhà khoác một màu xanh da trời, nhẹ nhàng, thanh thoát như bầu trời sau cơn mưa, trong xanh đến khó tả. Lâm đưa cậu vào nhà, cậu vẫn còn hơi ngờ ngợ trước nơi lạ lạ như thế này. Luân ngồi xuống ghế, rảo mắt một vòng rồi bỗng dừng lại ở chậu xương rồng đang nở một hoa màu đỏ cam , không biết tại sao lại thấy ấn tượng như thế. Thấy cậu cứ nhìn chằm chằm vào cây xương rồng, anh khẽ hỏi:
– Tiểu Luân, sao cứ nhìn chằm chằm vào đó thế ?
– Không biết, tự dưng em lại cảm thấy nó rất thân thuộc với em. – cậu lắc đầu khó hiểu.
– Ừm, có vẻ như trước khi mất trí nhớ, em có ấn tượng đặc biệt với nó.
– Ukm ukm, em không biết nữa.
Anh cười hiền, bước đến xoa đầu cậu rồi đưa cậu đi dạo xung quanh nhà. Căn nhà không lớn lắm nhưng cái gì đối với cậu cũng thật lạ mắt, cái này cũng ngộ ngộ, cái kia cũng khác lạ trong đôi mắt tròn xoe ấy. Đôi lần Lâm bật cười khiến cậu cũng đỏ mặt theo. Ánh mắt đó quả là đáng yêu như một thiên thần nhỏ. Luân đến bên một tấm ảnh, trong ảnh có ba người, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt hiền từ, dáng người cao ráo, một người phụ nữ với đôi mắt dịu dàng, bàn tay thon thon, khuôn mặt trái xoan xinh xắn, kế bên lại có một cậu nhóc nhìn khá nghịch ngợm với đôi hai gò má cao cao cũng khá dễ thương. Cậu nhìn một lúc lâu mới lên tiếng:
– Anh Lâm ơi, hai người này có phải ba mẹ của anh không ?
– Ừm, phải. – giọng anh thoáng buồn.
– Họ đâu cả rồi ?
– …. – anh cười hiền – Họ đi xa cả rồi.
– Đi xa ? Là đi đâu ? Chừng nào họ mới về ? – những lời nói như động đến vết thương lòng, anh nghẹn ngào một chặp lâu mới trả lời.
– Họ đi xa rồi … có lẽ sẽ không trở về nữa …
– Hở ??? Hở ??? Họ không thương anh hả ?
– Có … có … rất thương là đằng khác. Thôi em đi nghỉ đi, cả hôm nay cũng mệt lắm rồi nhỉ ?
– Vâng ạ.
Anh đưa cậu vào phòng, đợi một lúc sau mới bước ra ngoài. Từ lúc nhận được câu hỏi đó, cổ họng anh cứ nghẹn ứ lại, khóc không ra tiếng. Tất cả như hối hả, tất cả như xôn xao, kí ức lại ùa về như bão lũ. Anh lặng lẽ bước ra ban công ngắm vài bông hoa đang nở vào cuối đông, những bông hoa cuối cùng. Vốn dĩ biết rằng mặt trời lặn rồi hôm sau mặt trời sẽ mọc, hoa tàn rồi mùa sau hoa lại nở, người chết có thể sẽ chuyển thế luân hồi, nhưng sẽ không xảy ra việc người đã khuất thì sẽ sống lại để bắt đầu một chặng đường mới. Trên đời này có nhiều thứ để con người ta lựa chọn và cũng có nhiều thứ để ta vứt bỏ. Tuy nhiên chỉ có cha mẹ là ta không có quyền lựa chọn cũng như không có quyền vứt bỏ. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi, thêm một giọt âm thầm nữa. Anh đã bao lần khóc khi nhìn thấy cha mẹ họ đón con về, anh đã bao lần mơ thấy cha mẹ mình vì tai nạn giao thông mà mất đi, lúc ấy giật mình tỉnh giấc, anh chỉ biết ngồi co ro một góc mà lặng lẽ khóc. Lâm đưa tay gạc những giọt nước mắt, hai bàn tay vẫn kiên trì thay phiên nhau lau khô những giọt lệ trên gò má. Hai bàn tay lúc đó như chú chim vàng anh trong cổ tích, cần mẫn, chăm chỉ tha từng hạt cườm long lanh trên khuôn mặt đem gửi vào gió, vào nắng, vào mưa để một chặp sau sự tươi tắn trở lại.
Lâm bước xuống lầu để vào bếp chuẩn bị bữa tối, hôm nay anh đã xin nghỉ một bữa vì lí do riêng tư.
Đã là độ cuối đông, khí lạnh lại tràn về trên khắp phố phường, còn gì vấn vương ngoài cái lạnh của đất trời ? Đông trong tâm trí nhiều người ảm đạm, u hoài như hàng cây khẳng khiu, trơ trọi mùa thay lá. Với họ có lẽ rằng xuân mới thực sự là mùa vui nhất, là mùa trăm hoa khoe sắc, vạn vật vui tươi nhộn nhịp. Tuy nhiên, ở đâu đó trên mảnh đất trải dài hình chữ S này đông không nhạt nhòa, đông không cô đơn buồn tẻ như họ nghĩ. Đâu đó vẫn có những cánh hoa theo gió cuốn bay, đâu đó vẫn có những con người âm thầm lặng lẽ. Đâu đó lại có những nổi buồn mà người ta không nói ra. Sao cũng đẹp tất, có những nỗi buồn, có những luyến tiếc thì mới làm giàu đẹp cuộc đời, mới tạo nên một cuộc sống muôn màu, muôn vẻ …
——————- Truyện gay 2017: Hạnh phúc cuối trời xa – Chap 30: nơi của nỗi buồn
Một ngày mới lại bắt đầu trên nơi phố thị xa hoa này. Anh đã dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho đứa em còn đang ngáy ngủ. Mùi thức ăn đã thơm lừng khó cưỡng, Lâm bước lên trên lầu gọi cậu:
– Tiểu Luân, Tiểu Luân à, dậy đi nhóc con. – anh lay lay người cậu.
– Hơ … ơ … hơ … để em ngủ thêm xíu nữa đi mà ! – giọng ngái ngủ vang lên nhè nhẹ.
– Dậy mau lên nào, đừng có ngủ nữa.
– Um … um … em dậy đây. – toàn thân cậu đau nhức, uể oải vươn tay ngáp dài một tiếng trông đáng yêu thật.
– Đánh răng, rửa mặt rồi xuống ăn sáng. Nghe chưa ? – anh xoa đầu cậu rồi bước đi.
Luân vội ngồi dậy rồi bước vào tolet để làm vệ sinh cá nhân.
Sau dăm ba phút mày mò trong tolet, cậu bước xuống ngồi vào bàn ăn. Lầm vừa ăn vừa hỏi cậu một vài thứ như là cậu ngủ có ngon không ? có cảm thấy mệt chỗ nào hay không ? Có cần đi kiểm tra sức khỏe không ? Tất cả những câu hỏi đó giống như một người anh quan tâm em, một sự ấm áp từ gia đình trỗi dậy. Đáp lại những câu hỏi đó là những cái gật đầu hoặc lắc đầu, đôi lúc anh cũng khiến cậu phải đỏ mặt cả lên. Bất chợt anh hỏi:
– Em ở nhà một mình được không ? Ăn xong là anh phải đi làm rồi.
– Được ạ ! – cậu cười tủm tỉm.
– Ừm, vậy thì tốt, ở nhà Tiểu Luân ngoan nha, nhớ đóng cửa lại nghe chưa ?
– Dạ. – cậu vẫn tiếp tục ăn sáng. Lâm khẽ kéo ghế rồi bước đi lên phòng. Hôm nay anh để cậu ở nhà một mình, vẫn có cảm giác thấp thỏm lo âu luôn bồn chồn trong anh. Thứ anh mất đi là tình cảm gia đình, bây giờ nó quay trở lại và anh không muốn nó mất đi một lần nữa. Quả thật là thứ đã mất đi rồi người ta mới cảm thấy đáng trân trọng, đáng quý. Bất luận là bao lâu, bất luận là như thế nào, sau này có ra sao đi nữa thì anh vẫn coi cậu là một người em, là một gia đình thật sự. không nhĩ ngợi nhiều, Lâm lên phòng thay đồ chuẩn bị cho một ngày làm việc mới …
…
Anh với bộ đồ màu xanh nhạt quen thuộc, từ trong nhà dặn dò Luân vài thứ rồi đi đến chỗ làm bằng chiếc xe đạp hằng ngày. Hôm nay trời nắng nhạt, từng khóm hoa thược dược ven đường đang khoe sắc, đâu đó lại có những cây hoa xuyến chi cánh trắng tinh tế lại thêm vào là cái nhị vàng vàng khiến người ta cảm thấy dịu nhẹ thanh thoát … Gió thổi hương thơm đâu đây khiến lòng người ta lại cảm thấy tràn đầy nhựa sống, lại khiến cơ thể thoát trần tục, như rằng ta đang ở giữa một thung lũng gió hay một nơi bồng lai tiên cảnh. Thứ sinh ra từ khí đất trời đó len lỏi vào từng con người, vào từng ngóc ngách của đường phố, mẹ thiên nhiên hay chăng tạo ra một thứ kì lạ và thiêng liêng đến thế – GIÓ. Khắp bốn mùa đều có kẻ rong chơi ấy, gió khe khẽ đùa nghịch với những chồi non nhỏ. Gió suốt ngày trêu đùa với hoa thanh tú, đôi lúc lại lén đưa hương hoa thơm dịu nhẹ vào căn phòng và cũng chính gió là người nâng đỡ những cánh chim. Chắc hẳn rằng, gió chính là sự cân bằng giữa chốn phố thị xa hoa, giữa chốn phồng vinh thịnh vượng này …
Luân ở nhà một mình cũng thấy hơi thiếu thiếu một thứ gì đó bèn nhấc chân lên phòng, chân cậu nhấc dần từng bước trên chiếc cầu thang dài và hẹp. Từng bước, từng bước nặng nề như ai ghì chặt bước chân của cậu. Bỗng nhiên trong đầu cậu xuất hiện hàng loạt câu hỏi. Mình là ai ? Mình đến từ đâu ? Anh Lâm bảo mình gặp tai nạn rồi mất trí nhớ , vậy tai nạn đó là gì ? Cậu cố gắng nhớ lại, một số hình ảnh máu me xuất hiện, trong đó có hai thanh niên đang chống chọi trước những cú đòn hiểm hóc. Các hình ảnh đó biến mất, để lại một cơn đau kinh khủng, Luân ôm cái đầu muốn nổ tung của mình nằm dài ra giường, thiếp đi lúc nào không hay biết.
Từng cơn gió thổi qua cánh cửa, làm tung cả hai chiếc rèm, hơi gió thoang thoảng, nhè nhẹ, kèm theo hơi lạnh đưa con người ta vào giấc ngủ nhanh hơn, Luân dần dần lại đi vào giấc mơ. Trong mơ, cậu thấy hiện ra trước mắt là một cánh đồng cỏ xanh mơn mởn, trải dài đến tít chân trời, màu xanh của cỏ, màu xanh của trời làm nên bức tranh thiên nhiên êm đềm, một sự cân bằng màu sắc. Bỗng dưng có một chàng trai bước đến cạnh, ôm cậu, hôn lên trán cậu rồi thỏ thẻ:
– Anh yêu em.
– …. – cậu không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, khuôn mặt đã ửng hồng.
Chưa kịp nói gì cả, anh ta đã kéo cậu chạy đi xa thật xa, cứ chạy mãi, chạy mãi, chạy cho đến lúc cậu không còn nhìn thấy anh ta. Xuất hiện trước mắt cậu lại là những cảnh đánh đấm, những vết máu loang lỗ, những tiếng cười ha hả của kẻ bất nhân. Khung cảnh thật tịnh mịch tiêu điều, toàn cảnh hoang vu, cảnh máu đổ, những đòn gậy, những tiếng rên la, lại tạo nên một thứ đen tối đến đáng sợ, cứ như bóng ma ghê rợn, ám ảnh Luân. Tất cả lại về một màu đen tối, chỉ còn mình cậu, một giọt nước mắt khẽ rơi xuống, cũng khiến cậu bừng tỉnh khỏi giấc mơ…
Luân bật người dậy, người đã đầm đề mồ hôi, những cảnh tượng ấy cứ đọng lại trong đầu cậu dần tạo thành một dấu hỏi chấm thật to lớn, khiến cậu ngày càng muốn biết về thân thế của mình hơn. Ngồi một lúc thẫn thờ trên giường, Luân nhấc bước ra ban công để hóng gió một tí.
Gió vẫn không ngừng thổi, gió đã mạnh lên, quần quật như muốn xô ngã mọi thứ. Gió mang theo hơi lạnh, mang theo những đám mây đen mù mịt, như muốn che lấp cả bầu trời. Tí tách ! Tí tách ! Tí tách ! Mưa ! Mưa đã rơi xuống, mưa như trút nước, như tuôn như xối, như thác ghềnh. Tiếng mưa như tiếng khóc, như tiếng nỉ non của đất trời mãi không thôi. Lại một bầu không gian hỗn tạp, tiếng mưa, tiếng xe cộ vội chạy, tiếng lá cây xào xạc trong mưa gió, đâu đó vẫn kèm theo tiếng khóc của trẻ thơ hay là tiếng gọi nhau í ới, thật hỗn độn ! Lòng cậu chợt thoáng buồn, đôi lúc lại muốn trút nổi buồn kia trôi theo mưa gió, đôi lúc lại muốn chạy nhảy hòa mình dưới cơn mưa.
Cảnh vật, lòng người như có một sợi dây gắn kết. Có kẻ tức cảnh lại sinh tình, cũng có người vì cảnh mà hao tốn nhiều thứ. Có một câu chuyện kể rằng, có một lão quan nọ, dốc tiền của để tạo nên một trang viên đẹp nhất cả vùng đó, người ta gọi trang viên của lão là “ đệ nhất trang viên”. Họ nói trang viên của lão đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh, có cả trăm cây đại thụ quý hiếm, có cả ngàn loại hoa tuyệt sắc, lại còn có kỳ trân dị bảo, trân cầm dị thú , …v…v…. Tuy nhiên lão ta vẫn không hài lòng, lại từ quan khi có một số tiền lớn để đi tìm nơi gọi là tiên cảnh, là nơi thoát tục, là chốn thần tiên. Lão ta đi đến nhiều nơi theo lời đồn của thiên hạ, tuy nhiên sau khi hết tiền lão ta chẳng tìm một nơi nào vừa ý mình. Cuối cùng lại chết tức tưởi không ai hương khói, lại là một kẻ ngu ngốc trong thiên hạ. Cảnh có đẹp hay không thì tùy thuộc vào tâm trạng của người cảm nhận, vui buồn hờn ghen, hỉ nộ ái ố, đó là những thứ căn bản tạo nên con mắt nhìn cảnh vật.
Luân tự dưng cảm thấy buồn man mác, tiếng mưa như tiếng lòng, cứ day dứt mãi không thôi. Mưa rồi sẽ trôi về đâu, gió rồi sẽ đi đến đâu và nơi nào mới chính là nơi của nỗi buồn ??? !!!
——————-
Thuộc truyện: Hạnh Phúc Cuối Trời Xa – by Tiểu_Hồ_Li
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 2: Hắn Ta
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 3: Mưa!!! Là ý trời
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 4: Lời xin lỗi
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 5: xích lại gần nhau hơn nữa
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 6: Yêu
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 7: Chuyện gì rồi cũng sẽ qua
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 8: Đối mặt
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 9: Vạn sự tùy duyên
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 10: Hoa nở độ xuân
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 11: Hoa nở
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 12: Yêu là yêu
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 13: Tiếng đàn
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 14: Mây trắng xóa
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 15: Người bí ẩn
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 16: Cay đắng
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 17: Dục vọng
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 18: Trở Về ...
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 19: ra mắt.
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 20: Sinh nhật
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 21: Lời cầu hôn ngọt ngào…
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 22 - 24: động phòng hoa chúc…
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 25 - 26: Đồng cỏ xanh …
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 27 - 28: trời đã đổ cơn giông
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 29 - 30: sau cơn giông …
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 31: trở về nơi bắt đầu
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 32 - 33: Sài Gòn đẹp lắm !!!
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 34 - 35: Ác mộng
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 36: Kí ức là những cánh hoa ngày xuân
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 37 - 38: Thôi rồi … ta đã xa nhau
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 39: Ngày trở về …
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 40: Hạnh Phúc cuối trời xa …
Leave a Reply