Truyện gay 2017: Hạnh phúc cuối trời xa – Chap 34: Ác mộng …
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Bây giờ là đã là 5h chiều, trời vẫn còn gay gắt những tia nắng hạ. Bầu trời với những đám mây nhuộm màu vàng úa, những đám mây dường như ngừng trôi đẹp đến kì lạ. Chúng lại giống những con bọ bị một con nhện khổng lồ giăng tơ ghì chặc lại. Ánh vàng đã nhuộm đi cả sắc mây lại khiến người ta cảm thấy ấm áp, yêu thương vô cùng, như các cặp đôi vẫn thường đùa nhau:
“ Trên trời có đám mây xanh,
Ở giữa mây trắng, chung quanh mây vàng.
Ước gì anh lấy được nàng.
Anh đi mua gạch Bát Tràng về xây
Xây dọc rồi lại xây ngang
Xây hồ bán nguyệt cho nàng rữa chân.”
Ca dao là thế, là những thứ gì gần gũi nhất, thân thuộc nhất, khiến người ta dễ nhớ, dễ thương, dễ in sâu trong lòng. Ca dao êm đềm với cặp lục bát vần địu, với sự phát triển của non sông đất nước. Ôi ! Tiếng Việt ! Giàu và đẹp làm sao !
Luân nằm trên chiếc giường êm ái, thả hồn vào tỏng giấc mơ kì lạ, giấc mơ đã quá quen thuộc nhưng lại khiến cậu xao xuyến vô cùng. Dưới nhà phát ra từng tiếng động to nhỏ, khiến cậu giật mình tỉnh giấc. Luân bước xuống dưới nhà, thì ra là bạn bè của Lâm với Tuấn đang có tiệc rượu. Có lẽ như anh em lâu ngày không gặp, những cái bắt tay, những cái khoác vai nhau trở nên thấm thiết vô cùng. Tình bạn là mối duyên thừa trời cho. Tình bạn đơn giản là những cái cười đùa thời mười tám đôi mươi, là cái tri ân tri kỉ, nhẹ nhàng mà thanh thoát vô cùng.
Cậu không bận tâm mấy, chỉ vào phòng lấy đồ rồi nhẹ nhàng bước vòa phòng tắm. Tiếng róc rách của nước phát ra như theo một nhịp điệu, khiến người ta sảng khoái vô cùng.
Ngoài trời nắng đã dần tắt hẳn, chỉ để lại một khoảng đỏ trên nền trời dần như xám xịt. Gió khẽ thoáng qua nhè nhẹ mang theo hương hoa bay khắp nẻo đường. Bấy giờ phượn đỏ đã vào đội cuối, vài bông hoa lác đác đỏ rực trên tán lá xanh. Hàng phượng đứng sừng sững hiên ngang, là nhân chứng cho bao nhiêu kỉ niệm thời học trò, bao nhiêu chuyện tình dễ thương của thời áo trắng …
Tiếng nước róc rách đã tắt hẳn, Luân bước ra với đầu tóc ướt, khuôn mặt trắng hồng dễ thương, vài giọt nước lăn dài trên má cậu khiến cậu đẹp làm sao. Tiếng ồn ào cười nói vui vẻ ở dưới nhà vẫn chưa dứt, tuy nhiên trong lời nói của mỗi người đã có hơi men say. Cậu không quan tâm mấy, đành đi ra ngoài ban công để hóng gió. Phố thị đã lên đèn, ánh điện đã huy hoàng cả con phố, đằng xa xa có thể nhìn thấy những tòa nhà cao chọc trời, đèn điện lung linh. Gió thoảng nhẹ mang theo hơi lạnh, len lỏi từng ngóc ngách. Gió lang thang, lang thang qua từng con phố, qua từng ngôi nhà. Gió tự do làm điều mình thích, có thể hét to, có thể dịu dàng, cũng có thể dữ dội vô cớ. Có người yêu thương gió, cũng có người sợ gió, bởi vì họ sợ gió quá xa cách, cũng sợ quá gần gũi với gió. Gió là kẻ lang thang tội nghiệp. Gió cũng cô đơn như những mảnh đời bất hạnh. Tia nắng là của mặt trời. Ánh trăng là của mặt trăng. Những áng mây là của cả bầu trời rộng lớn. Còn lá cây, tuy lá theo gió đi đến những phương trời xa, nhưng lá đã là của cây xanh rồi. Gió cũng là sự tự do không ràng buộc, chưa một lần yên nghỉ, bởi dừng lại đồng nghĩa với không tồn tại. Trong hành trình đi khắp nước non muôn dặm tình, gió đã ghé qua bao nhiêu vùng miền kì lạ, ghé thăm bao nhiêu con người thân thương. Có thể sẽ trở lại, nhưng nào ai biết được là bao lâu, là bao giờ. Có khi sẽ mang đến một cơn mưa rào bất chợt. Và còn lại sau cơn gió là một cơn mưa … Vỡ òa. Dài dẳng … Mưa mãi mãi đến sau gió, mệt mỏi, tan ra …
Luân đứng ngoài ban công ngắm ngía một lúc rồi bước xuống nhà. Cậu lặng lẽ đi vào bếp để tìm gì đó bỏ bụng. Ngồi dưới nhà bếp mà tiếng cười đùa vẫn vang thật to, thật rõ. Cậu ăn xong thì đang định bước lên phòng, bỗng dưng có tiếng nói:
– Đó là em cậu à, Lâm ?
– Ừm phải, là em tớ. – anh cười cười rồi nhìn cậu. – Luân, lại đây anh bảo.
– Vâng ạ. – cậu bước lại gần, cúi đầu chào mọi người.
– Hà hà, em cậu đẹp trai quá nhỉ ? Nào uống với bọn anh vài ly đi. – một anh nói.
– Em không biết uống. – cậu nói.
– Không sao, không biết uống thì một ly thôi. – anh chàng lại ép cậu.
– …. – cậu nhìn Lâm, anh cười tỏ vẻ đồng ý. Cậu lặng lẽ đón ly rượu, đắng đắng, cay cay, lại có vị chát, cậu liền xin phép rồi chạy vụt lên phòng.
Lúc giờ, đầu của Luân quay vòng vòng. Không biết trời trăng mây gió gì nữa, cậu nằm dài ra giường, khuôn mặt đỏ ửng rồi cũng dần đi vào giấc ngủ. Có kẽ men rượu hơi cao …
Với một số người, họ không thích trà, không thích café, cũng không thích bia nhưng lại thích rượu. Đừng ồn ào, hãy uống thật chậm rãi. Rượu là thứ si mê con người, là thứ để say nhưng hãy say thật ngọt ngào. Tình là thứ để “ điên” nhưng hãy “ điên” thật êm ái. Có những người say tình rồi lại say rượu, tình tan vỡ cũng tìm đến rượu, vì “ nhất túy giải thiên sầu”. Ra là, rượu không say mà là người tự say, có kẻ nói mình say nhưng khi say lại rất tỉnh táo. Say gì cũng không khỏi say men tình, rượu thì một ngày hai ngày, nhưng say tình thì mãi mãi say đến một kiếp người lận đận:
“ Say men rượu, tuy say mà ngọt.
Say men tình, tuy ngọt mà cay.
Rượu giết ta say, ngày mai ta tỉnh.
Tình giết ta rồi, bất tỉnh thiên thu.”
Luân nằm dài trên giường, nửa mê nửa tỉnh. Bất chợt của phòng mở ra, hình như là có người, cậu vội bật người dậy, lắc lắc đầu:
– Anh Tuấn hả ?
– …. Hức … hức …. – Tuấn không nói gì, chỉ nhìn cậu với ánh mắt ám muội.
– Anh Tuấn, có sao không vậy ? – mặt cậu hoảng hốt.
– …. – không nói không rằng. Tuấn vội lao vào người cậu, đè cậu xuống giường, lột phăng chiếc áo khiến nó rách ra cả. Luân hoảng hốt, tiếng la thất thanh vang vọng đến tai của Lâm, anh cũng vội chạy lên phòng cậu. Về phía Luân vẫn chưa biết làm sao, cậu như cảm nhận được một ngọn lửa dục vọng phát ra khiến người ta khiếp sợ. Tuấn như con thú dữ, mắt đã hiện lên vài đường gân đỏ, ngọn lửa dục vọng vẫn đang lăm le hơn bao giờ hết. Bỗng nhiên “ rầm !”. Tuấn bị Lâm đánh ngã nhào ra thềm nhà, vẻ mặt anh giận dữ, nhìn chằm chằm vào người đang nằm dưới đất:
– Tuấn ! Cậu làm gì vậy ! Cậu … cậu …
– …. – một sự thức tỉnh kịp thời, Tuấn như tỉnh lại sau cơn mê mụi, anh ngồi dậy, miệng chỉ lắp bắp vài từ, rồi nói thành câu:
– Tớ … tớ … tớ xin lỗi. Tớ không biết gì cả.
– Cậu … cậu … thôi, cậu về phòng đi. – Tuấn lặng lẽ đi về phòng, chỉ vì một phút nông nỗi, vì dục vọng mà không kiềm chế bản thân. Thật là đáng trách …
Lâm quay sang đứa em của mình. Cậu chỉ ngồi thu mình vào một góc, vẻ mặt buồn buồn như đang khóc. Một loạt hình ảnh xuất hiện, cũng cảnh tượng đó, cũng đôi mắt ám muội đó, khiến cậu sợ hãi vô cùng. Luân khóc òa, vẻ mặt bi thương. Lâm vội chạy đến, ôm cậu vào lòng, xoa xoa đầu, miệng nói không ngớt:
– Không sao … Không sao rồi … Có anh đây, sẽ không sao đâu mà.
– Hức … hức …em … sợ. – tiếng khóc nức nở vẫn không nguôi.
– Không sao đâu … Đừng khóc mà … híc … híc …. – anh cũng sùi sụt theo.
Cậu thiếp đi trong vòng tay anh lúc nào không hay biết. Lâm lặng lẽ nhấc cậu lên giường, kéo chăn lại cho cậu. Quả thực, gia đình là nơi nuôi dưỡng con người, gia đình khiến người ta cười, khiến người ta khóc, cũng khiến họ làm tất cả chỉ vì hai tiếng “ GIA ĐÌNH”. Lâm bước ra ngoài, đóng cửa một cách nhẹ nhàng …
Trái tim của con người quả là rất nhỏ, chỉ vỏn vẹn trong một bàn tay. Tuy nhiên dục vọng của con người mới là to lớn, nó như một hố sâu hun hút, đen thẳm. Cũng như con rắn muốn nuốt chửng con voi. Có một câu chuyện kể rằng: một vị hành giả đến gặp một thiền sư. Vị hành giả này mới hỏi thiền sư rằng:
– Thưa thầy, dục vọng của con người là gì vậy ạ ?
Vị thiền sư đưa mắt nhìn thoáng qua hành giả, rồi không trả lời, chỉ nói:
– Ngươi hãy đi về đi, trưa mai hãy đến gặp ta và nhớ kĩ đừng ăn uống gì cả.
Mặc dù không hiểu ý vị thiền sư nhưng người này vẫn làm theo lời dặn. Đền trưa hôm sau, người đó lại đến gặp lão hòa thượng. Lão hòa thượng hỏi:
– Bây giờ có phải là ngươi đang đói khát đến khó chịu nổi đúng không ?
– Đúng như vậy ạ, bây giờ con có thể ăn hết một con bò và uống cạn cả một hồ nước. – vị hành giả vội vàng trả lời.
– Ngươi theo ta ! – vị hòa thượng nói rồi bước đi, hành giả cũng theo lão. Hai người đi một đoạn đường rất dài, mãi hơn một tiếng mới đến một khu rừng, lúc giờ hòa thượng mới đưa cho vị hành giả một cái túi rồi nói:
– Bây giờ, ngươi có thể thỏa thích hái những trái cây chín mọng ở khu rừng này. Tuy nhiên hãy đem về chùa rồi mới được hưởng thụ đấy. – lão hòa thượng dứt lời liền quay gót trở về chùa.
Đến thời điểm mặt trời đã ngã đằng tây, vị hành giả trên vai tràn đầy túi hoa quả, đi tập tễnh, mồ hôi đầm đìa bước đến trước mặt thiền sư. Thấy vậy, lão liền nói:
– Bây giờ ngươi có thể hưởng thụ chúng !
Vị hành giả như không chờ đợi được nữa, liền lấy hai quả táo chín mọng, ăn một cách ngon lành. Một chặp sau đã hết hai quả táo. Vị hành giả đưa tay khẽ vuốt vào bụng như đã ăn no rồi quay sang nhìn lão hòa thượng.
Vị hòa thượng hỏi:
– Bây giờ ngươi còn đói khát nữa không ?
– Không ạ ! Bây giờ con không thể ăn thêm gì nữa rồi ! – vị hành giả trả lời.
Lão hòa thượng lại chỉ tay vào túi hoa quả đầy kia rồi hỏi:
– Vậy còn bao nhiêu quả ngon mà ngươi khổ sở hái xuống, rồi ngươi vất vả đem về đây không để ngươi thưởng thức thì có tác dụng gì đây.
Bấy giờ, hành giả mới thấu hiểu và giác ngộ.
Dục vọng, vốn là do sự ham muốn của bản thân mình. Là do thay đổi tâm tính hay từ vui sang buồn, hờn sang ghen hoặc là trái ngược lại. Cũng đơn giản là hỉ nộ ái ố, hoặc là yêu hận tình thù mà sinh ra. Thật là thống khổ, bởi vậy mới nói: “ đời là bể khổ …”
——————- Truyện gay 2017: Hạnh phúc cuối trời xa – Chap 35: Tình cờ ta gặp nhau …
Hôm nay Sài Gòn bắt đầu ngày mới bằng những cơn mưa. Mưa dai dẳng, liên tiếp, mưa rơi tí tách tí tách, Sài Gòn cũng nhuộm màu thương nhớ. Mưa dai dẳng đến lúc nào đó rồi cũng sẽ tạnh nhưng liệu nỗi buồn trong Luân có bao giờ nguôi, có bao giờ dừng lại giống như cơn mưa này ? Hay chỉ là tích tụ như những đám mây, để rả rích một cơn mưa khác ? Rốt cuộc là duyên phận có đưa người trong mộng đến với cậu ? Rốt cuộc là sự đưa đẩy nào, là trắc trở gian truân nào đến nữa đây ? Còn cậu là ai ? Xuất thân là như thế nào ? Bao lâu nay vẫn là một mớ hỗn độn trong cuộc sống của cậu.
Luân nhẹ nhàng bước xuống phòng khách, Tuấn đã ngồi sẵn trên sofa, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ khác với bộ dạng hồi tối rất nhiều. Cậu chỉ khẽ lướt qua, ánh mắt không dám nhìn anh ta hay nói đúng hơn là không dám đối mặt, trong lòng vẫn phập phồng lo sợ không nguôi. Bất chợt anh lên tiếng:
– Luân …. – tiếng gọi xé toan cả không gian yên ắng.
– Gì vậy ạ ? – Tiếng cậu nhỏ nhẹ chỉ đủ hai nghe.
– Ừm … anh … anh xin lỗi em … về chuyện … tối qua. – Tuấn cố gắng lắm mới nói ra được.
– Vâng ạ, em tha lỗi cho anh. – cậu cười xòa thân thiện.
– … Hỳ …. – anh cũng chỉ cười theo, đột nhiên nhớ ra gì đó.
– Anh đã nộp hồ sơ cho em rồi, tại trường Đại học sư phạm thành phố Hồ Chí Minh đó. Vài hôm nữa là em có thể đến nhập học.
– Em cảm ơn anh rất nhiều ! – cậu vui mừng không ngớt.
– Thôi em lên phòng nghỉ ngơi đi.
– Vâng ạ. – cậu lon ton chạy lên phòng, trong lòng với niềm vui khó tả.
Hiện tại là cuối hạ, bầu trời trở về vẻ trong xanh vốn có của nó sau cơn mưa, trong xanh như màu của ngọc thạch, như một viên pha lê bao trùm cả đất trời vạn vật. Mưa tạnh, mây tan, gió thoang thoảng đưa hương hoa bay về, luồng lách qua từng con hẻm nhỏ. Nắng đã lên, hong khô các vũng nước loang lỗ. Đường xá lại tấp nập xe cộ, inh ỏi tiếng còi …
Luân nằm dài ra giường, trong đầu cậu rỗng tuếch, không nghỉ ngợi gì cả, thanh tao mà nhẹ nhàng tình cảm. Nằm lim dim thì cậu chìm vào giấc ngủ, bao lâu nay cậu vẫn hi vọng vào giấc mơ kì lạ đó, cậu vẫn trông chờ vào cái gọi là duyên phận trời định hay nói đúng hơn là tơ hồng của trời ban. Người ta bảo có duyên mới yêu nhau, có nợ mới gọi nhau vợ chồng. Đôi khi duyên nợ đến với con người một cách nhẹ nhàng như lông hồng trên mặt nước. Nhưng khi yêu rồi thì bỗng dưng hóa sâu nặng, có muốn nó nhẹ đi cũng không được. Quả thật, giữa biển người mênh mông như thế, chỉ để tìm một bóng hình thiên biến vạn hóa thì thật khó như mò kim đáy bể. Tuy nhiên, biết đâu bất giác quy đầu lại, người ở ngay đó, giữa chốn phố thị xa hoa … Có kẻ nếu phải sống cô độc trên thế gian này thì sẽ nguyện đi hết đời hết kiếp bên người mình yêu, dù là lên núi đao biển lửa thì nơi nào cũng là cõi bồng lai tiên cảnh. Có nhiều kẻ lại không tin vào Thần Phật, sao qua khỏi hồng trân ? Chỉ biết lấy hết sức để yêu thương thì có chết cũng không hối hận. Thứ duy nhất khiến họ vướn bận, không quả khỏi ải nhân gian, khiến người ta đau khổ đến tột cùng, chỉ có tình mới làm được như thế. Lúc yêu một người, tâm ý của bản thân sẽ tự mình liều mạng xông lên để bảo vệ họ, đến lúc đó, một cái ngoảnh đầu nhìn lại cũng thấy lãng phí … Có nhiều người khi yêu thương nhau lại thề hẹn với nhau, lại “ nếu như” nhiều đến vậy. Đáng tiếc, không có nhiều “ nếu như” cho nên hãy quý trong từng giây từng phút, đem một cái chớp mắt, đem một lời yêu thương hay đem một nụ cười yêu để trở thành một thứ vĩnh cửu ngàn năm …
Trong phòng hình như phát ra tiếng động từ cánh cửa, tiếng cửa khá to khiến cậu thức giấc. Trong phòng phát ra tiếng nói:
– Em dậy rồi à ?
– Anh Lâm, anh tìm em hả ?
– Ừ, chiều nay anh đưa em đi chơi. Chịu không ? – giọng lâm trầm trầm ấm áp.
– Được được. Em thay đồ rồi ra ngay.
– Ừm, anh đợi em ở dưới nhà. – nói rồi anh đóng cửa lại bước ra ngoài.
Cậu mài mò, lục lọi tung cả tủ quần áo, chọn một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạc, với một cái quần jean đen trông thật đẹp mắt. Luân bước xuống nhà, nhìn ra sofa thì thấy Lâm đang ngồi chăm chú đọc một tờ báo gì đó. Cậu bước lại gần, đưa tay lay lay nhẹ anh:
– Anh Lâm ơi !
– Sao đó ?
– Đi thôi. – cậu tròn xoe mắt nhìn anh.
– Đi đâu cơ ?
– Ơ … anh này, anh bảo đưa em đi chơi mà. Bây giờ lại nói vậy sao ?
– Haha … anh đùa, đi thôi !
– Hừ.
Cậu lon ton theo anh ra bắt taxi. Đường phố hiện ra trước mắt cậu một cái nhìn muôn sắc màu, tất cả lại hiện lên một vẻ không vội vã mà là thanh bình êm ái. Chiếc taxi lăn bánh đều đều, qua khung cửa kính, những hàng cây đang chạy ngược về phía sau, cậu mở toang cửa kính, đón từng làng gió cuối hạ thổi tới, hương gió mang theo mùi mộc mạc của những cánh đồng quê xa xa. Bây giờ chỉ mới 2h chiều, ánh nắng vẫn nhuộm màu cả con đường, từng chùm hoa phượng đỏ lát đát lại dần một thưa thớt, báo hiệu cho ta biết rằng đã gần hết một mùa hè, đã qua thêm ba tháng của một năm. Thời gian quả là trôi nhanh, thoát cái là qua ba tháng, không chần chừ hay chờ đợi, thời gian muốn quay thì không ai cản được cả. Mọi sự vật, sự việc rồi cũng sẽ dần trở về với quá khứ. Tuy nhiên không phải muốn nói quên một điều gì đó thì có thể quên được. Sau này mờ mịt biển người, nhân thế trầm luân, trên đời lại có vô số loại người, nhưng không phải muốn quên một người nào đó là được. Có kẻ cả đời dâng hiến, chưa một lần làm điều thương thiên hại lí, chỉ cầu một điều rằng người mình yêu lại không quên bản thân mình thì đó cũng là sự đủ đầy. Yêu cũng tốt, hận cũng tốt, thậm chí cái khác cũng được, chỉ cần lòng ngươi nhớ đến ta … Thế là đủ rồi !
Chiếc taxi dừng lại trước khu du lịch Đầm Sen, cảnh đẹp như vẽ, những công trình được chạm trỗ tinh tế, những hàng hoa được theo hàng lối khoe đủ màu sắc. Có một hồ nước rộng mênh mông bát ngát cùng với những chiếc thuyền hình con vịt ngộ nghĩnh, bên kia là một ao sen rộng lớn, cánh sen hồng hồng, trắng trắng, nhị vàng vàng, lại thêm chiếc lá xanh lại khiến nên một vẻ đẹp mộc mạc, bình dị mà gần gũi:
“ Trong đầm gì đẹp bằng sen
Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng.
Nhị vàng bông trắng lá xanh.
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.”
Luân theo anh đi đến những điểm vui chơi, trò khiến cậu ấn tượng nhất vẫn là tàu lượn siêu tốc, nhanh thật nhanh, tiếng hò reo thật náo nhiệt, thật hấp dẫn. Anh tiếp tục lôi kéo cậu đi thử đến địa điểm khác, đến một hồi lâu thì cả hai đã mệt nhừ, anh xoay người bảo:
– Em ở đây nha, anh đi mau đồ ăn rồi quay lại liền.
– Vâng ạ.
– Nhớ là ở yên đây đó nha ! – nói rồi anh vụt chạy đi mất.
Cậu loay hoay nhìn xung quanh tìm một ghế đá, bất chợt ánh mắt dừng lại trước một nam thanh niên tầm khoảng mười tám đôi mươi, khuôn đẹp đến mê người, ánh mắt lại như muốn nhiếp hồn đoạt phách người khác. Người này có vẻ rất quen thuộc, một cảm giác yêu thương, thân thuộc đến vô ngàn, nhưng không nhớ rõ. Lâm lọc lại tất cả các cái hình ảnh về chàng trai này một cách thật tỉ mỉ gọn gàng. Đúng rồi ! Là cậu ta, là người vẫn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cậu, vẫn thường nói ba từ: “ ANH YÊU EM.” Rất quen thuộc !!! Nhưng sao bên cạnh anh ta lại có một cô gái, rằng họ rất thân mật … Cô gái đó ôm choàng lấy tay của cậu thanh niên, tuy thấy cảnh tượng hạnh phúc đó nhưng lòng Luân như có bão bùng, tự dưng có một cảm giác hờn ghen tột độ, khuôn mặt cậu đỏ bừng, trái tim bất chợt nhói đau … Như cảm nhận được một cái nhìn yêu thương, như cảm nhận một điều ấm áp, Huy quay người sang, bắt gặp một cậu nhóc thân hình không vạm vỡ nhưng lại khá nhanh nhẹn, khuôn mặt đỏ đỏ trông thật dễ thương, đôi mắt gợi buồn buồn trông càng khiến người ta ngây ngất. Anh khẽ chau mày nhìn cậu, tất cả như tái hiện một cái gì đó ấm áp, thắm đượm vị ngọt bùi cay đắng của tình yêu … Trông thật khó hiểu. Hai ánh mắt bắt gặp nhau một cách đột ngột, cả không gian như dừng lại, thời gian cũng như ngừng trôi đi, đất trời quay vòng vòng trong đầu hai người, cậu ngại ngùng quay mặt sang nơi khác để trách cái nhìn đầy sự mê hoặc đó. Cô gái bắt đầu lay người Huy, dẫn dắt anh đi đến nơi khác. Như có gì sai bảo, anh vừa nhấc chân vừa ngoảnh đầu nhìn lại như một cái gì đó luyến tiếc …
Trời đất cũng khá vô tình, mỗi ngày bóc một tờ lịch, thời gian cứ trôi, trôi mãi như dòng sông vô ngàn. Không thấy bao giờ dòng sông quay trở ngược lại. Cũng như thời gian, chẳng bao giờ đi ngược … Chỉ thấy cuộc đời xanh như màu cây cỏ, xanh như đám rêu ven tường, có đôi khi đời cảm thấy đáng yêu nhưng sao lại vẫn thấy nhiều điều đáng ghét như thế. Nếu có lúc đắm chìm trong một cơn mơ, ta bừng tỉnh sau cơn mộng ảo. Ta gặp nhau chẳng phải chuyện tình cờ, ắt hẳn phải có chút duyên số từ kiếp trước. Tam sinh là hiện tại, là tương lai và là quá khứ, phải chăng duyên kiếp tam sinh có vấn vương đôi chút gì đó. Đời trôi như một giấc mộng dài, sông cứ chảy theo về biển xa khoắc khoải. Hôm nay, ngày mai và ngày mai nữa … Chưa bao giờ là dừng lại.
——————-
Thuộc truyện: Hạnh Phúc Cuối Trời Xa – by Tiểu_Hồ_Li
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 2: Hắn Ta
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 3: Mưa!!! Là ý trời
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 4: Lời xin lỗi
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 5: xích lại gần nhau hơn nữa
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 6: Yêu
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 7: Chuyện gì rồi cũng sẽ qua
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 8: Đối mặt
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 9: Vạn sự tùy duyên
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 10: Hoa nở độ xuân
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 11: Hoa nở
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 12: Yêu là yêu
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 13: Tiếng đàn
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 14: Mây trắng xóa
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 15: Người bí ẩn
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 16: Cay đắng
- Hạnh Phúc Cuối Trời Xa - Chap 17: Dục vọng
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 18: Trở Về ...
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 19: ra mắt.
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 20: Sinh nhật
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 21: Lời cầu hôn ngọt ngào…
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 22 - 24: động phòng hoa chúc…
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 25 - 26: Đồng cỏ xanh …
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 27 - 28: trời đã đổ cơn giông
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 29 - 30: sau cơn giông …
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 31: trở về nơi bắt đầu
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 32 - 33: Sài Gòn đẹp lắm !!!
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 34 - 35: Ác mộng
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 36: Kí ức là những cánh hoa ngày xuân
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 37 - 38: Thôi rồi … ta đã xa nhau
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 39: Ngày trở về …
- Hạnh phúc cuối trời xa - Chap 40: Hạnh Phúc cuối trời xa …
Leave a Reply