Truyện gay: Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng – Chương 45
Tác giả: Mai Anh
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– …. – cậu chạnh lòng vì mình không thấy xứng với anh nên im lặng làm thinh.
– Đói lắm rồi phải hông – nhìn cậu với ánh mắt cực kì tình cảm, nhìn chị nhân viên bước ra – chị ơi cho em 2 tô phở bò viên.
Cậu 2 tay chống càm, còn anh thì hướng đôi mắt nhìn thẳng vào người yêu của mình mà cười tủm tỉm một mình.
– Anh khùng hả tự nhiên rồi cười một mình, ấy da em lại quên cho anh uống thuốc rồi – cái hành động của anh khiến cậu phì cười.
– Ừ khùng rồi nên mới chết mê chết mệt vì em, em nói anh khùng chắc em tỉnh – anh đáp lại ngay.
– Vâng đương nhiên là em tỉnh nên mỗi ngày mới lấy thuốc cho anh uống được chứ, ăn nhanh đi tới giờ uống thuốc rồi – cậu lấy lại nụ cười với chiếc răng khểnh đáng yêu của mình.
– Được, coi như anh khùng đi, em hãy đợi xem anh khùng tới mức độ nào, kaka – một nụ cười chứa nhiều âm mưu đang được lên kế hoạch từ từ.
Cả hai cười nói vui vẻ cười cười nói nói khiến cho ai nhìn thấy cũng phải ganh tị. Cậu và anh ăn uống no nê, sau đó thì đi khu vui chơi cho xuống cơm nhưng mới chỉ chưa đầy một tiếng thì cậu lại than đói và khát, nhìn cái mặt mồ hôi lả tả và nhăng nhó vì đói bụng của cậu khiến anh phì cười muốn nhào tới cắn một cái cho đã thèm nhưng chỗ đông người sẽ làm cho cậu sợ nên anh chỉ lấy tay nhéo mặt một cái thôi.
Tay anh vòng qua eo kéo cậu lại sát bên mình rồi dẫn vào khu ăn uống. Anh kêu 1 phần ăn cho 2 người, 2 ly kem chocolate bự chình ình cho cậu cùng anh giải khát. Ăn cũng ăn xong, uống cũng uống xong, cậu no nê lấy tay xoa bụng với khung mặt hết sức hài lòng, cậu nhìn anh cười khiến tim anh loạn nhịp.
– No nê rồi hé, giờ em muốn đi đâu nữa đây?
– Xem phim hoạt hình.
– Em lớn rồi không phải con nít mà xem phim hoạt hình.
– Chẳng phải anh nói em con nít lâu năm sao – cậu lại cười, khiến ai kia loạn nhịp nữa kìa.
– Rồi rồi, xem hoạt hình là được chứ gì, đồ con nít lâu năm.
Anh cười và nắm lấy tay của cậu kéo đi lại rạp mua vé xem phim. Khi đã vào trong cậu thì vừa ngồi vừa cười khí thế mắt thì hướng lên màn hình do trong phòng tắt đèn nên cậu không thấy anh vẫn đang chăm chú nhìn cậu không rời. Nhìn cậu vui vẻ anh thấy lòng mình thật ấm áp anh tự nghĩ:
– “Nhân à anh sẽ giữ mãi nụ cười này của em”.
Xem phim đã đời thì trời cũng đã về chiều anh đưa cậu đi hóng gió, từng cơn gió thổi vào mát lạnh làm cậu cũng như anh vô cùng sản khoái. Và bây giờ thì lại tới giờ ăn chiều anh quyết định đi chợ mua đồ về rồi tận tay xuống bếp nấu cho cậu nhưng trước mắt là anh phải về nhà gôm vài 3 bộ quần áo để sang định cư bên nhà cậu luôn còn những thứ khác có thiếu thì mua không việc gì đáng lo ngại cả.
– Anh, đường này mới vào chợ chứ?
– cậu hỏi khi thấy anh đi hướng khác vì anh nói muốn đi chợ.
– Về nhà anh lấy quần áo không thôi có đâu tối mặc và những ngày khác nữa chi.
– Nói vậy anh dọn qua thiệt đó hả.
– Ý em không muốn hả – anh có vẻ hờn dỗi.
– Không có, em tưởng anh nói chơi ai dè làm thiệt.
– Nhìn anh giống nói chơi lắm sao – hơi không được hài lòng.
– Đâu có, anh dọn qua thì em vui, được gặp anh suốt vậy là quá đủ rồi – biết anh hơi quạo nên cậu xuống nước dỗ giành rồi xiết nhẹ vòng tay quanh eo anh.
Chợt anh mĩm cười thích thú. Đi chợ xong xuôi, nấu ăn cũng xong, nói chung mọi thứ xong hết cả thì giờ trong phòng chỉ còn lại 2 người. Cậu thì đang ngồi trên ghế xem tivi còn anh thì mới vừa bước ra từ nhà tắm với cái áo thun 3 lỗ màu trắng và cái quần sọt sọc carô, nước vẫn còn trên tóc. Anh bước ra cậu ngước nhìn lên một cái rồi vội vàng quay đi để che giấu khuôn mặt đỏ ao của mình vì lần đầu thấy anh mặc như vậy.
Bước đến ngồi cạnh và cả hai cùng xem tivi, vừa xem vừa trò chuyện nhưng tay chân của anh thì không yên được hết đụng chỗ này rồi tới đụng chỗ kia của cậu khiến cậu la oan oảng, rồi có khi rượt nhau chạy khắp nhà. Giờ ngủ cũng đã đến anh xách đích theo cậu vào phòng nhưng khi tới cửa thì bị ngăn lại:
– Sao không cho anh vào ngủ cùng sáng mai anh còn đi làm, em còn đi học nữa.
– Phòng này của em, phòng anh thì anh ngủ tạm bên phòng của mẹ em đi, lúc anh làm đồ ăn em dọn dẹp sạch sẽ rồi.
– Cái gì? – anh không vào tai mình.
– Thôi anh về ngủ đi, anh yêu ngủ ngon.
Cậu cười rồi nhanh chóng đóng cửa lại bỏ mặt anh với khuôn mặt ngơ ngác. Cậu làm vậy vì sợ tí xíu nữa là sẽ bị anh quyến rũ rồi cho vào phòng ngủ cùng mình thì không hay cho lắm. Nói thẳng ra là cậu mắc cở. Còn anh thì hậm hực bước về phòng với khuôn mặt khó chịu tưỡng rằng tối nay sẽ được ôm người yêu ngủ cùng ai dè…anh quyết tâm bày kế và rồi nhanh nhớ đến một điều…nụ cười chợt nở.
Đang ngon giấc thì cậu nghe tiếng gõ cửa, ban đầu tưởng là nghe nhầm sao đó còn nghe tiếng gọi:
– Nhân ơi, Nhân ơi…
Cậu đón ra là ai gọi mình nhưng lại thắc mắc vì sao anh lại gọi vào giờ này, mở cửa ra thấy anh đứng đó ôm gối khuôn mặt đầm đìa nước mắt, điều đó là cậu tỉnh ngủ và có phần ngạc nhiên:
– Sao anh không ngủ, anh bị đau gì à.
– … – anh lắc đầu nhưng vẫn còn đầm đìa nước mắt.
– Anh sao vậy nói em nghe, anh đau gì à để em lấy thuốc cho anh – cậu nhìn anh chăm chú.
– Anh sợ… – anh vẫn thút thích.
Rồi hình như cậu chợt nhớ là anh đã từng nói là anh ngủ chỗ lạ một mình không quen vì lúc nhỏ bị bắt cóc và bắt giam trong 1 căn phòng tối tăm đầy chuột và gián. Nhìn thấy gương mặt của anh khiến tim cậu đau nhói, cậu vô tâm quá không biết nghĩ cho anh gì hết, không còn cách nào khác đành ngủ chung với anh vậy thôi:
– Em xin lỗi, thôi vào ngủ chung với em – cậu nói rồi kéo tay anh vào phòng mình rồi đóng của lại.
Anh đi theo mà nụ cười ma quỷ nỡ trên môi vì cuối cùng âm mưu đã thành công nhưng cậu nào thấy. Leo lên giường anh vẫn con giả bộ thúc thích thấy vậy cậu cũng mũi lòng quay qua ôm anh vào lòng mà dỗ dành. Anh lại cười nụ cười gian ác, dụi đầu vào vào lòng ngực của cậu, tay thì ôm sát thân thể người cậu vào lòng cho thỏa nỗi đam mê.
Trong anh giờ này cảm thấy vui sướng lạ thường, đã từng hôn từng ôm nhưng đây là lần đầu anh được dựa vào lòng ngực của cậu, nó ấm áp đến lạ thường, lần đầu tiên cả 2 nằm ngủ chung với nhau vào ban đêm, nó khiến vừa phấn khích vừa thú vị.
Anh biết cái gì thì cũng từ từ không nên nóng vội, dục tốc bất đạt nên vì thế anh cứ tiến hành từ từ. Còn cậu bây giờ cũng có tâm trạng như anh cảm giác thật thích mà dễ chịu làm sao, cứ muốn ôm anh như thế này mãi và cậu nghĩ thương đường hạnh phúc chính là đây. Hạnh phúc đôi khi mỗi sáng thức dậy có người mình yêu bên cạnh cũng đã quá đủ.
Thế là mọi chuyện cứ thế yêm đềm trôi qua, anh vẫn chờ cơ hội chính mùi, tối anh lại lót tót vào ngủ chung, trước khi ngủ thì cùng nhau giỡn hớt hay trao nhau những nụ hôn nhẹ nhàng rồi ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Anh sáng thức dậy chuẩn bị bữa ăn sáng cho cậu và mình, sau đó vào đánh thức con heo ham ngủ bằng những nụ hôn và sẵn tiện tay chân sờ mó lung tung luôn thể. Tiếp theo anh đi làm còn cậu thì đi học năm cuối để chuẩn bị ra trường.
————–
Truyện gay: Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng – Chương 46
Tác giả: Mai Anh
Còn về phần của các vị thần họ rút ra một điều rằng tình yêu là một thứ mà tạo hóa ban tặng không có lí do gì mà ngăn cấm, nếu ngăn cấm thì sẽ nhận lấy những hậu quả không lường. Họ chấp nhận tình yêu và đã dùng phép hóa giải lời nguyền độc địa kia. Thế là Brian và Christiana công khai yêu nhau mà không sợ ngăn cấm.
Khương đã nhớ và quay lại với Victoria cả hai trở về cuộc sống bình thường để sống giống như một con người hơn là các vị thần. Còn về phần Vicky được nữ thần Emma thương yêu vô bờ, Vicky đi khắp nơi trên trái đất để học hỏi nhiều thứ và biết thêm nhiều điều.
Những người bạn của cậu thì bị tẩy não để không cho nhớ lại chuyện gì xảy ra, để họ có được cuộc sống bình thường trước kia. Ngày ngày cùng cậu đến lớp, trò chuyện trao đảo đủ thứ chuyện trên đời, sang sẽ nhau mọi thứ, và dĩ nhiên họ điều tán thành anh Tử và cậu quen nhau.
Anh hiện tại là làm trưởng phòng của một công ty tầm cỡ. Ba anh muốn anh về điều hành công ty nhưng anh không chịu vì muốn học hỏi ở những môi trường khác nhau và hứa khi nào cần thì sẽ về điều hành công ty của gia đình. Khi đến sống cùng cậu anh phải vất vả hơn nhiều vì phải chăm sóc và thương yêu cậu tuy cực nhưng anh cảm thấy vui vì ngày nào cũng mở mắt ra là sẽ thấy cậu kề bên, đôi khi giận dỗ thì được cậu năn nỉ chiều chuộng đủ điều nhiêu đó đã quá đủ cho một hạnh phúc mĩ mãng.
Và rồi cái ngày mà anh tính mần thịt cậu đã đến đó là lễ Valentine. Trước mấy hôm đó anh đã lên kế hoạch, ban đầu anh điện thoại cho nhỏ Lan để bàn kế và giúp anh thực hiện:
– Lan hả anh có chuyện muốn em giúp đỡ.
– Quà cáp gì không anh – Lan cười trong điện thoại.
– Nếu thành công em muốn gì cũng được.
– Ok anh. Chuyện gì anh nói đi.
– 2 ngày nữa là lễ Vanlentine anh muốn tổ chức một bửa ăn thật lãng mạn với Nhân nhưng mà anh không muốn Nhân biết, để tình yêu của anh bất ngờ, anh muốn ngày hôm đó em với Phương bằng mọi cách lôi kéo người yêu anh ở bên tụi em tới 8h tối. Khi nào anh nhắn tin thì em chỡ về nhà dùm anh.
– Nhưng cậu ấy sẽ thắc mắc…
– Em yên tâm anh đã nói với cậu ấy là ngày đó anh bận đi công tác không thể về được.
– Vậy cũng được.
– Mọi chuyện trong cậy vào e đó nha, thành công em và mấy đứa sẽ có quà.
Kết thúc cuộc trò truyện anh bắt tay vào công việc nào là chuẩn bị mọi thứ cần thiết, anh sẽ làm cậu bất ngờ và vô cùng hạnh phúc khi anh chính thức đeo chiếc nhẫn đích thân đi lựa để cầu hôn cậu. Nghĩ tới khuôn mặt vui sướng của cậu làm anh cũng cảm thấy vui lây.
Sáng ngày Valentine anh đã đi từ khá sớm cậu thức dậy không thấy anh nên trong lòng có vẻ hơi buồn, đồ ăn sáng thì đã được chuẩn bị khá lâu giờ chỉ việc ngồi ăn và đi học. Đến trường thì thấy cặp đôi này nọ tay trong tay, những cô gái ôm những đóa hoa hồng đỏ thắm với nét mặt vô cùng rạng rỡ làm cậu có chút chạnh lòng, nỗi buồn đó nhanh chóng được lắp đầy bằng những câu chuyện liên thuyên của Phương, Lan, Toàn.
Cả đám nói chuyện từ trên trời xuống dưới đất, học xong kéo nhau đi ăn uống hò hát say xưa. Tới 7h cậu đòi về:
– Thôi sáng giờ chơi đủ rồi thôi mình về trước – cậu nói.
– Hôm nay ông Tử ổng đi công tác rồi về nhà chi sớm, ở lại tí nữa đi – Lan nói liền.
– Nhưng ảnh trước khi đi có kêu mình đừng chơi khuya quá.
– Nhân không nói tụi này không nói sao ổng biết được, giờ này về cũng ỡ trong nhà buồn hiu, sao không ở lại chơi chung với tụi này, tí nữa rồi tụi này đưa về cho.
– Nói cũng đúng – cậu cười.
Cuối cùng cậu bị siêu lòng trước lời mời đường mật đó và quyết định ở lại chơi cùng. Mãi không đến gần 8h30 Lanh nhận được tin nhắn nên nhấy mắt ra hiệu đi về.
Còn cậu thì đâu hay biết gì vì đang chơi vui:
– Về thôi Nhân ơi – tiếng của Toàn.
– Gì, mới có 8h30 mà về gì còn sớm – cậu cãi lại.
– Thông cảm đi bận tí việc riêng mà – Lan nói.
– Làm gì bận mà tới 3 người – cậu nghi ngờ.
– Thì thông cảm đi mà, mai nói cho nghe – Phương cố gắng thuyết phục cậu đi về.
Thế là cậu cũng chịu đi về trên đường về cậu còn tỏ ra hậm hực. Khi về đến ngôi nhà thân yêu cậu cảm thấy buồn man mác nếu có anh ở nhà nhất định sẽ cùng cậu xem tivi, cùng nhau trò chuyện rôm rả, cậu sẽ đấm bóp cho anh, anh sẽ nấu cho cậu ăn nhiều món ăn nhưng giờ lại thì chỉ có cậu với 4 bức tường lạnh lẽo. Nhìn vào ngôi nhà tóm ôm làm cậu càng buồn thêm, đẩy cửa bước vào và khóa cửa lại thì nghe có tiếng gì đó phát ra điều đó cậu sợ. Cậu nghĩ:
– “Không lẽ nhà có ma, hay là ăn trộm, nếu vậy thì chết rồi, huhu”.
Cái tiếng động đó ngày càng tiến lại gần cậu, cậu càng rung hơn nữa nhưng rồi có một bàn tay kéo cậu đi, khiến cậu la lên:
– Á…á…tha cho con ma ơi.
Dừng lại, cậu nghĩ lần này mình chắc tiêu đời rồi, thì một vòng tay ôm lấy cả thân người kéo và lòng mà nói:
– Ma hả…haha…hôm nay giá nào cũng không tha được.
– Anh……
Lời nói bị ngưng khi ai đó chiếm lấy đôi môi của cậu. Cậu bất ngờ rồi đẩy anh ra:
– Anh, anh cói đi công tác mà sao giờ này anh lại có ở đây?
– Bộ muốn anh đi công tác lắm sao……em quên hôm nay là ngày gì rồi à, có chết anh cũng không có đi đâu hết, ngày này anh chỉ muốn ở bên em.
– Vậy là anh gạt em….
Cậu lại bị kéo đi lần nữa và đứng lại trước một cái bàn hình tròn, trên đó có một đóa hoa hồng rất to màu đỏ thắm, rồi một bầu ánh trắng dịu dàng phát sáng nơi cậu đang đứng và anh xuất hiện vô cùng bảnh bảo với chiếc áo mà cậu mua màu xanh biển cùng với chiếc quần âu đen, mái tóc được chảy gọn gàng những điều đó càng làm tôn lên vẻ đẹp quyến rũ của anh,. Anh bước đến cầm đó hoa hồng và đến gần cậu:
– Đây chính là nguyên nhân anh gạt em, đừng giận anh nhé, Valentine vui vẻ nhé tình yêu của anh.
Cậu bị bất ngờ trước những gì đang diễn ra trước mắt mình, anh gạt cậu để làm những thứ này, gạt cậu để làm cậu bất ngờ, dù gì thì cậu bị gạt cũng đáng, tươi cười nhận lấy đó hoa từ tay anh, cậu mĩm cười, anh lại tiếp tục nói:
– Anh tặng em 111 đóa hoa hồng tượng trưng cho 1 đời 1 kiếp chỉ yêu 1 mình em – nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu – cảm ơn em đã đến và cho anh biết được tình yêu là như thế nào, cảm ơn em đã dành tình cảm cho anh, cảm ơn em đã chú ý đến một người hết sức bình thường như anh cảm ơn em.
Đặt lên môi cậu một nụ hôn với tràn đầy tình yêu, nụ hôn không quá nồng nàng nhưng đủ để làm cậu say trong men tình mà anh dành cho cậu. Chưa dừng lại ở đó anh móc trong túi quấn ra một chiếc hộp được làm bằng nhung tuyệt đẹp, chiếc hộp mở ra thì cậu thấy một chiếc nhẫn sáng bóng phản chiếu dưới anh đèn mờ. Anh quỳ xuống đưa chiếc hộp lên và nói:
– Anh yêu em Nhân à, anh muốn mỗi sớm mai thức dậy là được thấy em, anh muốn được chăm sóc em cả cuộc đời này, muốn cùng em chia sẽ mọi thứ trong cuộc sống, anh biết anh không phải là một con người hoàn thiện nhưng anh sẽ làm hết mọi khả năng có thể để làm em hạnh phúc, không làm em buồn.
Ông bà ta thường nói tu trăm năm mới ngồi chung thuyền tu ngàn năm mới chung chăn gối anh tin là như vậy. Có lẽ định mệnh đã sắp đặt cho chúng ta gặp nhau vào buổi chiều hôm ấy, nó đã trói buộc 2 tâm hồn chúng ta lại với nhau.
Mọi chuyện đã xãy ra đối với chúng ta là những điều không tưởng, khi cơn mưa đi qua thì nắng sẽ lên và anh biết được rằng cuộc đời này anh sống không thể thiếu em, anh không muốn em rời xa anh, anh muốn trói buộc em bằng tình yêu của anh, anh tin rằng tình yêu mình đủ lớn để che chở và yêu thương em…..em có đồng ý lấy anh không? – anh nói hết nỗi niềm của mình.
————–
Thuộc truyện: Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng – FULL – by Mai Anh
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 2
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 3
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 4
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 5
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 6
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 7
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 8
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 9
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 10
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 11
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 12
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 13 - 14
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 15 - 16
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 17 - 18
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 19 - 20
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 21 - 22
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 23 - 24
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 25 - 26
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 27 - 28
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 29 - 30
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 31 - 32
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 33 - 34
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 35 - 36
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 37 - 38
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 39 - 40
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 41 - 42
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 43 - 44
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 45 - 46
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 47 - 48
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 49 - 50
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 51 - 52
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 53 - 54
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 55 - 56
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương kết
Leave a Reply