Truyện gay: Anh Em Rể – Chap 23: Ừ, chúng ta là anh em rể
Tác giả: Hoàng Nguyên
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Jack đi dạo biển với tôi.
“Sao người yêu sang thăm mà Ken lạnh nhạt quá vậy?”
Tôi cười. “Người yêu gì chứ, em rể Ken đó!”
Đến lượt Jack há mồm bất ngờ. Cậu ta nói như rặn từng tiếng. “Oh my God!”
Tôi kể cho Jack nghe chuyện của tôi và Kha. Tôi định không kể nhưng Jack hỏi mãi, tôi cũng chiều theo cậu ta. Dẫu sao cậu ta cũng không thể làm gì với câu chuyện đó, của một người tình Việt Nam xa xôi.
Jack bỗng khóc. “Tội nghiệp Ken quá! Em thương Ken quá đi.”
Jack choàng tay ôm tôi. Tôi cũng siết cậu ta thật chặt. Hạ bộ tôi bỗng căng tràn khi Jack cọ vào người.
“Thôi nín đi nào, ngoan anh thương nào. Anh không buồn nữa thì Jack buồn làm gì?”
“Nhưng em ghét thằng cha đó! Sao Ken không nói với em lúc nảy, em…em đấm ổng một phát cho bỏ ghét! Người đâu mà bỉ ổi quá!”
“Trời đất, bot dễ thương của tôi mà hung dữ vậy đó hả?”
Jack lau nước mắt rồi cười, đấm vào vai tôi.
“Tại em tức dùm Ken thôi.”
Vậy là, mọi chuyện đều có thể bạn nhỉ. Như lời Jack, tôi vốn là bot nhưng khi gặp cậu ta, tôi đã trở thành top đầy mạnh mẽ. Vậy thì sẽ có thể chứ, tôi sẽ quên được Kha. Chắc chắn thôi!
Cuộc sống một du học sinh, tôi, đã trôi qua những ngày tháng như thế, với Jack, bên bờ biển. Thấm thoát cũng hai năm, Jack và tôi còn hơn cả tôi và Kha năm xưa nhưng tuyệt nhiên giữa Jack và tôi cũng chỉ là người tình. Tôi chỉ biết Jack là người Thái, Jack biết tôi là người Việt Nam. Thế thôi. Chúng tôi sử dụng bao cao su khi làm tình, thậm chí khi cho vào miệng, Jack cũng đeo bao cao su cho tôi. Như thế cũng tốt. Tôi và Jack đều đồng ý, vì cả hai không thể ràng buộc nhau nên tự bảo vệ mình là tốt nhất.
Sau hai năm tôi có bằng Thạc sĩ Xã hội học. Nhưng tôi không về Việt Nam vội mà xin ở lại thêm một năm nữa, làm công tác trợ giảng ở trường đại học. Hết một năm tôi lại xin thêm một năm. Khi quá khứ đã được tôi thật sự quên lãng, tôi quyết định trở về Việt Nam.
Jack đã về nước trước tôi, sau khi tốt nghiệp cậu ta về Thái ngay vì gia đình kêu gấp. Sau này tôi mới biết Jack là con một tỉ phú đất Thái, gia sản cậu ta thiêu chết tôi rồi vẫn còn đủ dùng cho hết đời cậu ta. Thư từ qua lại, nhạt dần, rồi tắt hẳn. Có lẽ nếu Jack còn ở lại Phillippin, tôi cũng chưa muốn về Việt Nam đâu. Buồn chán vì đã quen có Jack, một tháng cồn cào vì không có ai để thỏa mãn nhu cầu, dùng tay mãi cũng chán, tôi cũng đã sang ba mươi, bố mẹ tôi cũng lớn tuổi. Tôi xếp lại hành trang, cho vào ngăn kí ức. Tuổi trẻ của tôi đã hết. Tôi phung phí khá nhiều thời gian cho riêng tôi rồi. Đã đến lúc tôi lo lắng cho tuổi già, dù nó chưa đến. Khóa lại ngăn kỉ niệm, tôi vứt chìa khóa vào hố lãng quên. Có lẽ tôi không đủ can đảm để đọc lại nó đâu….
Khi về đến Việt Nam, tôi đã thật sự thay đổi. Những trang phục sặc sỡ, tươi tắn sắc màu đã không còn trong tủ áo của tôi. Tôi hút thuốc, uống rượu. Tôi để ria ở cằm. Trên cánh tay bên phải của tôi có hình căm một chữ vạn – một biểu tượng của Phật giáo.
Khoảng thời gian làm công tác trợ giảng ở Philippin, cùng với tiền dạy Tiếng Việt cho người nước ngoài vào mỗi tối, tôi cũng dành dụm được kha khá cho tôi khi về nước. Tôi mua một chiếc Toyota. Ngoài thời gian đi thỉnh giảng ở các trường đại học, các công ty, tôi viết sách, viết truyện, cả tiểu thuyết. Người ta bắt đầu biết đến Hoàng Nguyên tôi, một giảng viên đại học, một nhà văn, nhưng tuyệt nhiên không ai biết tôi là ai.
Cháu tôi được một tuổi rồi, cũng là lúc câu chuyện quá khứ của tôi khép lại bạn nhỉ. Tôi viết những dòng sau cùng này khi đang ngồi ở ghế đá nhà hàng, sau khi dạy ở trường đại học về. Hôm nay là thôi nôi thằng cháu. Tôi đã già thật rồi! Tôi quên cho bạn biết cháu tôi tên là gì nữa. Nó tên là Dương Kha Nguyên. Tuyệt chứ?
Có cả tôi và bố nó. Gọi tên nó làm tôi phì cười và làm bố nó ngượng ngùng. Nhưng đó là tên do Thảo đặt, tôi không có ý kiến gì cho việc đó. Tôi nói bạn nghe như vậy cũng không có ý là tôi tiếc rẻ chi cho quá khứ. Nếu nói tôi hết yêu Kha thì không phải, nhưng tình yêu tôi dành cho Kha đã bị quá khứ vùi sâu rồi. Một chút đắng đo khi đối mặt. Vậy thôi.
Tôi đã có giấu diếm mình khi kể cho bạn nghe câu chuyện này, nhưng khi ngồi vào bàn phím máy vi tính, tôi không thể cất nỗi tôi dù chỉ là một bước chân. Như một con mèo vụng về, tôi nấp rình chuột, nhưng càng nấp càng lòi chiếc đuôi ra. Thật là ngớ ngẩn. Bạn thấy đó, ở phần đầu chuyện tôi kể có vẻ lạnh lùng, thờ ơ. Nhưng rồi đến giữa chuyện, tôi đã không thể giấu diếm sự bỏng cháy của tôi khi nói về tình yêu với em rể tôi nữa. Rồi cuối truyện, hãy tin rằng đây đã thật sự là con người thật của tôi.
Ánh trăng làm hắt hiu thêm cho khoảng sân của nhà hàng vốn dĩ đã quá ảm đạm, khi bóng tối đã căng nó tràn ra, dập dìu và những ngọn đèn vàng không le lói hơn thêm để xóa đi những mịt mờ đăng đẳng. Tôi bế Kha Nguyên ra sân chơi trong khi bố mẹ nó bận bịu cho khách khứa. Hai bác cháu tôi ngồi ở ghế đá.
Kha đến chỗ đưa tôi một lon Coca. Tôi cầm lấy rồi cảm ơn. Tôi ngồi nhít người sang cho Kha ngồi cạnh tôi.
“Trăng đêm nay đẹp quá Nguyên nhỉ.” – Kha nói với tôi.
Tôi dúi lon Coca vào tay Kha sau khi đã uống một ngụm.
“Chú thi vị quá nhỉ!”
Kha cười.
“Cảm ơn anh!”
Kha bất ngờ nói dù mắt vẫn nhìn đăm đăm vào chỗ có bóng tối mịt mùng.
“Vì chuyện gì?” – tôi hỏi lại.
“Vì đã là anh rể của em!”
Ánh trăng phả ra một làn hơi xanh xám. Mùi ánh sáng nhạt nhòa khi lá cây khẽ đung đưa, rúng ráo một tẹo hoang tàn. Có hai người đàn ông ngồi cùng một đứa bé, nơi góc sân mênh mông. Họ ngồi gần nhau thật đấy, nhưng giữa hai người chẳng thể đến bên nhau. Một thời đã qua, đã qua lâu rồi.
Tôi hít một hơi thật sâu, và thở ra hết những tàn dư khí. Hai lá phổi căng cứng.
“Ừ, chúng ta là anh em rể.”
Vị Coca sao đăng đắng. Tôi nuốt ực. Rồi đứng lên về phía phòng tiệc rộn ràng.
………………………………….The End…………………………………………
Lời tác giả: Một thoáng bình yên.
Tôi là Hoàng Nguyên. Vâng, tôi là tác giả của câu chuyện này. Có lẽ bạn không xa lạ gì với tôi nhỉ?
Tôi thật sự hạnh phúc khi câu chuyện của tôi được các bạn đón nhận rất nồng nhiệt. Nhiều đọc giả đã add nick của tôi và tôi được nghe rất nhiều lời đóng góp. Không gì vui sướng và hạnh phúc hơn cả của một người viết văn là được đọc giả đón nhận bản thân mình.
Quay lại câu chuyện Anh em rể, tôi có đôi lời gọi là phụ san.
Có bạn đã phản hồi lại cho tôi và “xúi” tôi nên “hành hạ” Kha thêm tí nữa! Hì, vâng, rất tự nhiên đúng không nào. Tôi đã phản hồi lại rằng “tàn nhẫn quá không phải là phong cách của Hoàng Nguyên! Nhưng cho nỗi đau….gặm nhắm thì quả là tuyệt!”. Nói là vậy, chứ tôi vẫn không đủ can đảm để viết tiếp, viết thêm vài trang nữa để Kha thêm dằn xé khi đối mặt với Nguyên.
Tôi cho câu chuyện dừng lại, với bối cảnh chung quanh là bóng tối của đêm, khuất phía xa là phòng tiệc rộn ràng. Cuộc đời Nguyên, hiện tại, mịch mùng như cảnh trí vào đêm tối ấy, nhưng là tác giả, tôi không muốn phủ nhận hết những gì tốt đẹp cho nhân vật của tôi nên “phòng tiệc rộn ràng”, Nguyên sẽ bước đến, như cuộc đời cậu dù không phải tức thì nhưng rồi nó cũng sẽ tươi đẹp trở lại thôi.
Đó cũng là ước mơ, có thể gọi đó là một lời cầu chúc tôi gửi đến tất cả những người, bằng nỗi đồng cảm và sẻ chia, như Nguyên và cả như Kha. Hãy can đảm bước lên phía trước, đêm đen có thể trải dài nhưng đâu đó ánh sáng vẫn ngập tràn.
Có điều này nữa, Anh em rể thuộc thể loại “truyện”, không là tự truyện các bạn ạ. Nó có thể mang, một vài, cá tính và giọng điệu của tôi vào nhân vật (đặc biệt là Nguyên), nhưng nó là một câu chuyện. Tôi là tác giả, người viết ra nó. Nó mang quan điểm và nỗi đồng cảm của tôi, nhưng nó không hoàn toàn là tôi, là tác giả Hoàng Nguyên. Vì có nhiều bạn đã lầm tưởng. Tôi chỉ có bóng hình, còn nhân vật và cốt truyện chỉ là cảm nhận của tôi với cuộc sống thôi.
Cảm ơn các bạn rất nhiều, thêm một lần nữa. Chúc mọi người an lành trong những ngày sắp đến, nhiều may mắn và ngập tràn hạnh phúc.
Thuộc truyện: Anh Em Rể – by Hoàng Nguyên
- Anh Em Rể - Chap 2: Là Nhân Duyên?
- Anh Em Rể - Chap 3: Tôi là ông trẻ!
- Anh Em Rể - Chap 4: Em là đồ điên
- Anh Em Rể - Chap 5: Em đừng đi mà
- Anh Em Rể - Chap 6: Nụ hôn sau cơn mưa
- Anh Em Rể - Chap 7: Đậu đỏ vỏ quýt
- Anh Em Rể - Chap 8: Tình yêu ngọt ngào
- Anh Em Rể - Chap 9: Tôi – Em tôi – Người yêu tôi
- Anh Em Rể - Chap 10 - 11
- Anh Em Rể - Chap 12: Biển, bên anh, em cùng anh…
- Anh Em Rể - Chap 13: Thiên tài thoát khỏi phụ nữ!
- Anh Em Rể - Chap 14: Xin lỗi anh
- Anh Em Rể - Chap 15: Nhưng em vì anh!
- Anh Em Rể - Chap 16: Hối hận, đừng thốt lên như thế!
- Anh Em Rể - Chap 17: Hãy tha thứ cho em
- Anh Em Rể - Chap 18 - 19: Vĩnh viễn mất nhau
- Anh Em Rể - Chap 20: Anh chẳng nhìn, dù nửa gương mặt em
- Anh Em Rể - Chap 21: Xin hãy quên em
- Anh Em Rể - Chap 22: Anh thích tréo ngoe?
- Anh Em Rể - Chap 23: Ừ, chúng ta là anh em rể
pun says
viết hay lắm mình múôn kb với tác giả …..kb zalo mình nhé :01669690907
Duy Anh says
Đau lòng quá.
Benjamin Doan says
Hi a, cai ket thi cung dc nhung con jack dau roi a
Add me in walk +1 717 602 8869
Thanks a nhieu nha, truyen hay lam.
tony says
e có the ket bạn với a dc ko , doc xong truyen cua a sao thấy dau xót quá
email cua e : [email protected]
zalo :0906600397
gd says
tg kết bạn với em nha zalo/fb: 01687031030
Huỳnh Minh Mẩn says
Nếu được thì add em nha, em đồng cảm với anh, em thì yêu thầm một người trai thẳng mặc dù em không nói với người ta nhưng em không quên được người đó, người đó rất tốt với em, có lẽ không liên quan nhưng tâm trạng của em hiện giờ cũng dằn vặt, đau khổ cũng tương tự như lúc anh tập quên nhân vật tên Kha vậy đó nhưng cảm giác mà anh phải chịu đựng em biết nó đau đớn hơn cảm giác của em gấp trăm ngàn lần, hi vọng em sẽ sớm được gặp anh trên Facebook hay Gmail 🙁
Facebook.com/man.huynh.7568
Hau Nguyen says
Xin góp chút ý với anh Hoàng Nguyên là Kha gọi Nguyên là ANH VỢ chứ không phải ANH RỂ. Nếu như Kha có chị gái và chị gái lấy chồng thì Kha mới gọi chồng của chị là ANH RỂ mà thôi! Riêng Nguyên gọi Kha là EM RỂ thì đúng! Chúc vui
Phong says
Phải như ket thúc hay hơn thi tồt roi .lam cho nguoi đọc luc đầu hào hứng vi tinh yeu nhưng lúc sao đọc hết hứng roi . có cho 2 nguoi bắt đầu lại hoac la cho 2 nguoi bỏ trốn hay la công khai ra chac chắn Thảo se thông cảm ve tha thử thoi nhu zay moi hay
Pure says
T đọc mà thấy buốt ở tim. Có lẽ vì t đồng cảm với tác giả. T biết tình yêu giữa trai và trai chưa được xã hội này chấp nhận, dẫu có yêu thương và đến bên nhau được thì cũng phải vượt qua thử thách đó là dị nghị của mọi người, phải đối mặt với cha mẹ rằng mình không thể thích con gái và không làm tròn bổn phận của mình, có rất nhiều thứ khiến chúng ta phải suy nghĩ nhiều. Vậy nên t luôn mong sao tình yêu giữa những người cùng giới là bình đẳng và không có sự kì thị nào đối với họ cả ?
Zalo của t nè: 0942092725
Nguyễn Hoàng Lân says
Em cũng có một câu truyện đồng tính tướng tự nhưng xét về nỗi đau, cả tinh thần lẫn thể xác, thì em chưa chạm đến được một phần mười câu truyện của anh.
Lần đầu em đọc truyện mà cảm thấy ‘dư vị’ thật đắng, có chút gì đó chưa thoả mãn, có chút gì đó thật sự đồng cảm.
Em mong có thể chia sẻ cùng anh nhiều điều hơn nữa và em cần những lời tư vấn của anh.
gmail: [email protected]
SĐT: 0985001276 (nếu được anh hãy nhắn tin hoặc gọi điện cũng được ạ)
Và hơi nhiều chuyện một chút, nhưng, em rất muốn nhìn thấy mặt anh và anh Kha ạ..
Em cảm ơn nhiều!
Nguyễn Hoàng Lân says
[email protected] ạ TT-TT
Thiên Phúc says
Truyện hay và cảm động wá ạ
Sđt: 0985501824
E mong a sẽ đt hoặc nt cũng đc ạ
E cũng mong đc gặp a và a Kha
Hoang son says
[email protected]
Hoang son says
Câu chuyện dù hồi kết không được viễn mãn nhưng đó l hồi kết có hậu khi quên được một nỗi đau tựa như không quên đc…tôi bay tỏ rất hạnh phúc khi tác giả là nhân vật chính và lốt tả hết đc ý nghĩ …quên người tình chỉ vì thương em gái đục lại nỗi đau cho riềng mình…em hy vòng anh sẽ viết tiếp nhưng phần còn lại để đốc giả hiu đc hai chiều nỗi uất hận ma t/g phải niếm trải.. chúc anh thành công cầu chuyện thật ý nghĩa giữa hai nhân vật….em chỉ mong nều có phép mau sẽ trả cho anh lại người tình anh yêu nhất xứng đáng với những gì anh đã hy sinh…
phạm nguyên says
Kp fb vs tui ik tg email: [email protected]
phạm nguyên says
Kp fb với tui đi tg email: [email protected]
nguyennguyen says
truyệ cua a doc hay và cam dong lam.
nhung cái ket cua no hoi buon và anh nguyen thì chua dc hanh phuc…
e rất nguong mộ sự chịu đựng cua nhan vat “tôi”. nhưng e ghét cách sử lý cong viec, hành động của nhan vật tôi khi còn đang yêu kha.. nó làm nguoi khác thuong a vì a đã hi sinh vì nguoi yêu nhưng nó làm cho kha cảm thấy mình ko duoc nguyên tin tuong.
kha thì hanh dong nhanh chóng mà ko suy nghĩ.. hồ đồ
tóm lại e vẫn nguong mộ nguyen… nhan vat tôi
mong tac gia có thể kb voi e:
zalo 01646103628 01202465285
face [email protected]
mong đc kb với tac gia dể trò chuyen và dc tâm sự cùng a… cảm ơn nhiều
phú says
mong rang tác gia kb zalo 01662881940
Phong says
Một câu chuyện hay, kết thúc đầy nhân văn, phản anh thực tế của những bản ngả đồng giới trong cuộc sông mà ta rất khó bắt gặp vi với xã hôi đã có chút cởi mở hơn nhưng đó vẫ là những góc khuất, có những anh sáng lóe lên đạu tranh cho quyền lợi tối thiểu là được mưu cầu hạnh phúc hôp pháp, có người cam chịu sống lẩn khuất, có người sống vì gia đinh, cha mẹ, có những cá nhân làm xấu đi hình anh của một giới vốn đã bị kỳ thị bởi mỗt bộ phận không nhỏ cộng đồng. Cảm ơn tac giả Hoàng Nguyên đã cho đọc giạ thương thức một tac phẩm hay, một số phận trơ trêu trong rất nhiều những số phận trớ trêu, nhưng cuộc tình không tron vẹn của LGBT
Dương Thiện says
Đau lắm đấy a à, em cũng đã như thế và e cũng đã nhận đc hai từ “hối hận” từ tim em, nhưng e thấy mình rất sai, e chỉ muốn một mình anh ta phạt em cho đến khi nào anh ta thoả mãn thì thôi, e thà đau thể xác chứ ko muốn xót con tim, nhiều khi em muốn uống một liều thuốc ngủ và ngủ trong bồn tắm đầy nước, quả là một cái chết quá nhẹ nhàng cho một người như em, e cũng giống anh, nhưng ko thể làm anh hay em rể, chả làm đc bạn thân, dù chỉ là bạn bình thường cũng không, nên e chỉ còn một lựa chọn duy nhất là người dưng
Mong a cũng hiểu e, và chúng ta sẽ gặp nhau vào một ngày ko xa, e muốn nhìn xem sếp Khá của anh tốt thế nào???
bùi nguyên bình says
buồn
Pure says
T đọc mà thấy buốt ở tim. Có lẽ vì t đồng cảm với tác giả. T biết tình yêu giữa trai và trai chưa được xã hội này chấp nhận, dẫu có yêu thương và đến bên nhau được thì cũng phải vượt qua thử thách đó là dị nghị của mọi người, phải đối mặt với cha mẹ rằng mình không thể thích con gái và không làm tròn bổn phận của mình, có rất nhiều thứ khiến chúng ta phải suy nghĩ nhiều. Vậy nên t luôn mong sao tình yêu giữa những người cùng giới là bình đẳng và không có sự kì thị nào đối với họ cả ?
Zalo của t nè: 0942092725
Ant Ngo says
Ước gì chưa từng đọc chưa từng biết truyện của a, đọc xong cảm thấy lòng có gì nặng lắm, chẳng buồn làm gì nữa hết mặc dù chưa từng có người yêu, chưa biết cảm giác yêu đương là ntn. E thường không dám đọc truyện ngược vì nó mang một mảng đau buồn xen lẫn cả oán hận. Mong anh có thể quên hẳn bóng hình con người ấy và cả những nỗi thống hối trong anh dù điều đó thật sự là rất khó. Chúc anh và anh Kha đều hạnh phúc trên những con đường riêng. Hi vọng a vẫn theo dõi bộ truyện và thấy cmt của e, rất muốn được kb với a
Zalo của e 0925257813
Shinj says
Haizzz
Htnann says
Hương Giang vừa ra bài mới “Anh đang ở đâu đấy anh”, không biết có phải ngộ nhận hay không mà từng câu chữ trong lời hát lại trùng hợp với câu chuyện này đến như vậy. Trong bài có lời hát của một người con trai:” Anh đang ở nơi rất xa, chắc chẳng thể quay về”, nghe đến đó e lại vô tình bắt gặp hình ảnh Kha sau khi biết được sự thật, day dứt, ân hận khôn nguôi và cuối cùng là cả hai đã ” lạc nhau đến muôn đời”, đó cũng là câu hát e ấn tượng nhất. Em đã khóc rất nhiều khi vừa nghe bài nhạc đó và vừa đọc truyện. Sau này có nghe lại “ADODDA” e chắc sẽ nhói lòng vì nhớ về câu chuyện của anh, một tuyệt tác của cảm xúc.