Truyện gay: Ngôi nhà đó có anh đẹp trai – Chap 21
Tác giả: Khánh Kỳ
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Từ ngày ba mẹ nó đi, nó đã dần quen được cái cảm giác ngũ ở nhà một mình, nó đã thấy cái bóng tối đáng sợ ấy cứ mỗi đêm đè lên mình nó, và cũng có đôi lần nó chợt bắn người dậy khi thấy mình quá ôi cô đơn và lạnh lẽo.
Đêm nay nó lại về ngủ, một đêm nó không ngủ được, nó che mền lại vào đôi chân của nó, mắt thì hướng ra ngoài cửa sổ tối như mực, không biết nó suy nghĩ gì nữa, nhưng miệng nó đôi lúc lại hé môi cười…..
Một hồi lâu, nó chợt ngủ thiếp đi:
Dưới một ánh trăng tròn của ngày rằm, nó và anh đẹp trai của nó đang ngồi dưới bãi cỏ xanh ngắt, dưới kia là một khúc sông nhỏ chãy chậm chậm, còn phía xa xa là những ánh đèn đom đóm trong lồng được treo lên cao….anh và nó cùng nhau ngắm trăng tròn như cái dĩa này, nó đang nằm trọn vào lòng anh, còn anh thì ôm chặt lấy nó, chợt anh hôn lên trán nó và nói:
– Em thấy trăng đẹp không?
Nó ngước lên nhìn anh, gương mặt sáng trong, cười mĩm và nói:
– Dạ đẹp….
– Em có muốn chúng mình suốt đời này bên nhau ngắm trăng hoài như vậy không?
– Dạ muốn, em muốn……..
Anh càng ôm chặt nó hơn,tay nó siểt chặc vào tay anh hơn, một khung cảnh khá lãng mạn trước mặt nó, cho dù nó chết nó cũng không nghĩ được mình sẽ được như thế này. Nó hạnh phúc biết bao, anh lại hôn lên trán nó và nói một cách chân thành:
– Nho! Anh yêu em nhiều lắm
Nó không ngần ngại hôn lên má anh một nụ hôn thật chậm và nói:
– Anh đẹp trai…..em cũng yêu anh……
Cả hai quấn quýt nhau hơn, nhưng bỗng nhiên từ đâu, một cơn gió lạ khủng khiếp tới cuốn trôi anh đẹp trai nó đi. Bàn tay anh đẹp trai đã rời xa nó, nó chợt đứng dậy liền la lớn lên:
– Anh đẹp trai …..anh đẹp trai……- Đầu nó nhanh chóng tìm kiếm xung quanh
Nó đã bật khóc khi không thể tìm ra cơn gió kia đã cuốn anh đi, nó liền bật khóc nức nở, hai tay vơ vàu, không ngừng gọi
– Anh đẹp trai ơi!………anh ơi………anh ơi….đừng bỏ em mà….anh ơi!
Rồi nó chợt quay qua thì thấy vầng trăng đã khuyết đi, khúc sông kia không còn nước chảy, bãi cỏ nơi nó ngồi chợt héo úa, đèn đom đóm phía bên kia xa,dường như đã có người mở lồng cho đom đóm bay đi…để lại một màn tối khủng khiếp…. Nó càng khóc lớn hơn nữa, khóc to đến thấu trời xanh……..
Chợt nó nghe tiếng ” Rầm… “……nó chợt tỉnh dậy, thì thấy mình đang nằm dưới đất, nó bất giác chưa biết chuyện gì đang xãy ra, nhưng trên đôi mi nó còn đọng lại vài giọt nước mắt….một hồi sau nó mới biết…..đó chỉ là….giấc mơ……… Từ giấc mơ định mệnh và lạ kỳ tối hôm đó, nó chưa khỏi bàng hòang, nó bỗng dưng thấy sợ cái gì đó, chắc nó sợ nó sẽ không được ở bên cạnh anh đẹp trai của nó nữa. Và nó chợt thú tội với con tim mình, mà không cự cãi hay chối quanh co, rằng : ” Nó đã thích anh đẹp trai “.
Cũng từ hôm đó, nó đã chợt nhận ra mình đã thích anh mất rồi, nó nghĩ : ” Chỉ thích thôi, chắc anh đẹp trai không la mình đâu he? ” – cái ý nghĩ sợ sệt pha chút ngu ngơ của nó
Nó thôi suy nghĩ vẩn vơ nữa, nó quyết định đi làm cho đầu óc khỏi phiền muộn. Buổi sáng tinh mơ, nó vẫn như ngày nào, vẫn đôi dép trắng, vẫn bộ đồ giúp việc, nó bấm chuông: – Reng…………………… Ba mẹ Tú chuẩn bị đi làm, sẵn ra mở cửa cho nó: – con tới làm sớm vậy Nho? Nó gãi đầu nói: – Dạ ngày nào con cũng vậy mà cô? – Tuổi trẻ bây giờ như vậy hiếm lắm hé bà? – ba Tú cười – Ổng chọc con đó Nho! – mẹ Tú cười Nó cũng cười và gãi đầu: – Dạ…….dạ…….. – Thôi con vào làm đây, chào cô chú – Nó lễ phép – Ừ….
Nó vừa bước vào nhà thì ba mẹ Tú chợt nhớ ra gì đó và bảo nó giật ngược: – Nho! Nó quay lại và nói: – Dạ, cô chú kêu gì con? – Ờ! Hồi tối bà Nội có nói với cô chú, cho con buổi tối ở lại với bà Nó trố mắt nhìn mẹ Tú : – Dạ?……??? – Thì bà Nội thấy con đi làm mà đi đi về về bất tiện quá, nên muốn cho con ở hẳn lại đây, sẵn tối ở lại chơi với bà cho vui – Dạ….vậy con….con ở đây luôn hả cô chú? – Nó gãi đầu – Ừ..sao con? Cô cũng thấy con ở nhà bên đó một mình nguy hiểm lắm, thôi về đây luôn đi. Nó bỗng dưng mừng rỡ, mím môi liên tục: – Vậy hả cô? – Ừ… – mẹ Tú cười – Ở trên lầu đó còn trống một phòng, kế phòng thằng Tú đó…con đi sắp xếp lại mà ở – ba Tú nói: Nó lại ngạc nhiên trố mắt hỏi: – Kế…..kế bên phòng anh….anh đẹp trai hả cô chú? – Sao? Không được hả con? – mẹ Tú hỏi Nó cười tươi hơn lúc nào hết: – Dạ quá được….cô chú ơi hì hì hì… – Ờ…ờ…tại phòng đó khi nào có khách ở lại chơi thì mới sử dụng thôi, nhưng chắc không có đâu – Dạ …dạ….để con lên dọn liền – Nó mừng khôn xiết – Thôi thôi trể giờ làm rồi, cô chú đi đây!
Nó bước vào nhà mà lòng vui hơn bao giờ hết : ” Vậy là từ nay mình được ở bên đây luôn rồi, rồi mình sẽ biết được không khí buổi tối ở nhà này thế nào rồi, và được ngủ kế bên phòng anh đẹp trai nữa chứ? !!!! …hí hí…khóai quá đi “.
Nó mang cháo lên phòng cho bà Nội , để cháo xuống và nhìn bà Nội một cách yêu thương. – Con làm gì nhìn Nội ghê vậy? – Bà hỏi Nó chợt thôi nhìn bà, mà chạy tới ôm chầm lấy bà: – Con thương Nội quá à! Bà Nội cười và vuổt đầu nó khi nó đang nằm trong lòng bà: – Sao hả, tự nhiên cái nói thương Nội? – Sao tự nhiên được hả Nội …thì Nội nói với ba mẹ anh đẹp trai là sẽ cho con ở đây luôn mà… – À… – bà cười – Tại Nội thấy con đi về vất vả quá đó mà, ở nhà một mình con không sợ sao? – Dạ sợ chứ Nội ? Không có ba mẹ con thấy cái nhà mất đi cái không khí gì đó, mà trở nên tối tăm đáng sợ lắm – Nó nói mà ôm siết lấy bà – Đó…thì đó….bởi vậy Nội mới kêu con về đây….về đây với Nội …tối 2 bà cháu mình trò chuyện, xem tivi với Nội …đọc sách với Nội….ôi! thôi…chứ không…Nội tối nào cũng buồn hết! – Dạ….hì hì – Ờ Nội ăn cháo đi để con qua xem phòng của con như thế nào cái đã, sẵn dọn dẹp luôn hé Nội ? – Ừ…ngoan – Nội gật gù – Vậy con đi nhe Nội ?
Hôm nay mới sáng sớm mà trông nó vui tươi như thế, đến nổi nó quên bảo anh đẹp trai của nó xuống ăn sáng và chuẩn bị đi học luôn. Nó gấp rút chạy lên mở cửa phòng của nó ra, thì thấy ôi thôi quá xá là đẹp, có cả cái giường, trên giường còn có cái nệm vừa mình nó, xung quanh bức tường được sơn màu trắng mà nó yêu thích, nó để ý thêm chút nữa thì thấy có cả chậu xương rồng phía ban công. Nó nghĩ : ” Ôi! Có chết mình cũng không ngờ mình lại được ở căn phòng như thế này, sao cô chú và bà Nội đối xử tốt với mình quá vậy ta?”
Nó đang đứng tay vịnh lấy tay cầm cửa, anh đẹp trai của nó chợt thức giấc, anh định xuống dưới nhà để ăn sáng thì vô tình đi qua, thấy nó đứng ngay cánh cửa mà cười mình ên, anh thấy thắc mắc nên lại gần cười và nói: – Cái gì mà em vui quá vậy Nho? Nó nghe được giọng nói thật ấm áp đó, liền quay ra phía sau thì thấy anh đẹp trai của nó đang cười với mình: – Dạ….đây là phòng của em đó anh!! – Nó nói mà bớt run hơn lúc trước Anh đẹp trai của nó ngạc nhiên hỏi: – Ủa?…phòng em……???? – Dạ….cô chú cho em ở lại đây, để tiện chăm sóc cho Nội buổi tối đó anh – Nó cười Anh cũng cười với nó: – Ờ!…vậy tốt quá em hé, vậy là tối tối Nội có bạn tâm sự rồi. Nó nghe nói vậy, liền tự hỏi trong đầu một cách non nớt : ” Vậy em tâm sự với anh không được sao?” – Dạ…..hì hì – Ờ…tối có gì 2 anh em mình nói chuyện với nhau cũng dễ hơn em hé? Nó nghe vậy liền nghĩ thêm nữa :” Trời, mới cầu nguyện đây mà anh đẹp trai đồng ý liền rồi hả, thiệt là hạnh phúc quá đi ” – Dạ, dạ…….hì hìhì….tối anh em mình nói chuyện nha! – Nó nháy mắt với anh – Ừ….hì hì – Thôi, em xuống lấy đồ ăn sáng cho anh ăn, rồi còn phải đi học nữa! – Nó gãi đầu cho bớt ngại ngùng – Ừ…anh xuống nha.
Tại nhà bếp: – Nho nè chút nữa, em đem cơm cho Lyli ăn dùm anh nhe? – Dạ, em biết rồi!!! – Giọng nó trong bếp phát ra Anh đẹp trai của nó nói tiếp mà miệng cười mím mím: – Em cho nó ăn nhe..không thôi chủ nhân của nó thấy nó ốm nhom là chết anh đó Nó trong bếp đang rửa rau chợt nghe anh nói vậy, liền thắc mắc : ” Ủa, không phải anh đẹp trai là chủ nhân của Lyli hay sao???…nếu vậy, ai là chủ của nó?” – Thôi! Anh đi học nha? – Dạ…. Anh vừa tính đứng dậy đi học, thì tự nhiên nhớ ra: – Chết! anh để quên điện thoại trong phòng rồi! Nó cũng từ trong bếp đi ra, liền nói: – Thôi! Anh ở đây, để em lên phòng anh lấy cho nhanh – Ừ, cũng được. Cảm ơn em nhe
Nó nhanh chóng phóng lên lầu, vì không muốn anh đẹp trai của nó phải trể học, nó gấp rút mở cửa, lại kệ bàn mà lấy điện thoại, điện thoại của anh là điện thoại cảm ứng, nó chợt đụng vào thì thấy một hình nền hiện lên. Lúc đó nó không them xem nữa, nhưng con tim nó tự tò mò đưa lên đôi mắt để xem, đó là một tấm hình anh chụp với một cô gái khá xinh đẹp, đang quấn lấy cổ anh, 2 người cười rất tươi, nó không khỏi thắc mắc : ” Ủa, anh đẹp trai chụp hình với ai mà đẹp quá vậy ta,…..hình như…chắc là em gái…!!?!!!…ờ….chắc là em gái “.
Tại nấc thang lầu: – Lyli ơi! Mày ăn ngon không dạ? ăn nhiều vào nha, không thôi anh đẹp trai la tao chết – Nó đang ẳm chú mèo lên tay và cho ăn – Mà nè, mày ngừng ăn đi được không?….cho tao hỏi mày một câu rồi ăn tiếp được không?…. Chú mèo trên tay nó cứ lắc lư cái đầu, dường như đang muốn ăn tiếp. – Cho tao hỏi cái đi…..chủ nhân…chủ nhân của mày là ai dạ? Bà Nội từ trên lầu đi xuống, thấy nó đang nói chuyện một mình nên hỏi: – ủa Nho? Con đang nói chuyện với ai vậy? Nó ngước đầu lên nhìn bà Nội và đáp: – Dạ, con đang cho Lyli ăn đó Nội!…con nói chuyện với nó cho vui…hì hì – Bộ nói chuyện với Nội không vui sao, mà phải đi nói chuyện với nó?- bà Nội ra vẻ mặt giận Nó chợt thả Lyli xuống cho tự ăn, tay cầm lấy tay bà Nội đung đưa, nan nĩ: – Nội !!! Nội đừng có vậy mà…không lẽ Nội so mình với mèo sao? – Vậy chứ sao không lên phòng Nội ? để Nội chờ nãy giờ…nói đi qua dọn phòng rồi mất tiêu luôn – Con cho mèo ăn nè, rồi đang lặt rau ở đằng bếp nữa, con chưa làm xong chuyện Nội ơi! Bà ngó ngó ra sau bếp, bà cũng dần quen theo cái tật của nó, bà mím môi lại một cái và nói: – Chưa xong hả, để Nội vô làm tiếp….! Nó lấy tay xua xua ngăn cản: – Thôi thôi Nội … Nội đừng như vậy mà….Nội mà vô làm là cô la con chết… – Trời!..Nội muốn là giúp con thôi mà, nó làm gì dám la Nội ? – Thôi thôi, Nội lên lầu đi…con làm xong con lên liền mà..nha Nội …30 giây…30 giây thôi nha Nội ? – Nó cười hóm hỉnh – Tổ cha mày……- Bà vò vò đầu nó
Buổi trưa, nó nghe theo lời Nội chạy về nhà nó lấy quần áo và đồ dùng cá nhân qua phòng mới của nó. Nó gom tất cả quần áo trong phòng, kể cả những đôi dép cũ kĩ của nó, xong nó ra khỏi phòng, nó chợt nhớ ra :” Chết! mình tự ý đi qua nhà anh đẹp trai ở, không biết ba mẹ có la không nữa……nhưng thôi….có gì mình nói là do bà Nội kêu qua để chăm sóc là được rồi , hé hé…”
Cả một ngày thật mệt mõi, màn đêm buông xuống, nó lại được nghĩ ngơi sau khi ăn tối. Nó rửa chén thật nhanh chóng, liền phóng lên phòng mới của nó để tắm rửa. Ngày hôm nay nó thấy vui lắm, tòan là niềm vui đến với nó, nhưng niềm vui lớn nhất đối với nó là được nói chuyện với anh đẹp trai của nó.
Nó tắm xong, trong phòng bước ra, nó lén lút thò đầu nhìn qua phòng anh đẹp trai của nó kế bên, thì thấy cưả phòng đã đóng, đèn đã tắt….nó nói: ” Mới ăn cơm xong mà anh đẹp trai đi đâu mất rồi ta “.
Nó nhanh chân đi xuống phòng khách để xem anh đẹp trai của nó có ở dưới đây không, nó kiếm xung quanh, mắt chao đảo từ nhà bếp ra tới phòng khách mà vẫn không thấy anh, vì nó luôn trông mong vào tối nay để được trò chuyện cùng anh, như lời anh đã hứa hồi sáng sớm….chợt bà Nội chặn ánh mắt của nó lại khi bà hỏi từ bộ ghế sa-lông ngồi cùng ba mẹ Tú : – Nho! Lại đây xem tivi với Nội với ba mẹ thằng tú nè Nó quay sang, lễ phép đáp: – Dạ….
Nó lại đây ngồi xem, mà hướng mắt của nó cứ mãi dò tìm anh đẹp trai của nó. Nó bỗng thôi dò tìm nữa mà mắt hướng về màn hình tivi. Nó nghĩ :” đây là lần đầu tiên mình được xem tivi với tư cách là khách mời…vậy có phải là niềm hãnh diện của thằng ở đợ như mình không? …hìhìhì…trước giờ đi coi ké nhà người ta, còn bị đuổi về nữa chứ, lần này được coi ở nhà anh đẹp trai…đúng là sướng thật…híhíhí”
Nhưng chao ôi! Nó thấy ba Tú sao cứ bật mãi kênh thời sự “khô khan “thế này. Nó chỉ muốn xem phim thôi, nhất là phim kiếm hiệp đánh chưởng ành ành ấy. Nó chợt míu môi, mặt hơi khó chịu…bà Nội một lúc xem tin tức xong thấy buồn ngủ nên bảo nó: – Nho à! Đưa Nội lên phòng ngủ con. – Dạ. – Mẹ ngủ ngon nha! – ba mẹ Tú nói – Ừ…. Nó đưa Nội lên tới phòng, bà Nội mắt lim dim hỏi nó: – Con có vào với Nội không? Nó lắc đầu lia lịa: – dạ thôi được rồi Nội ..con thấy Nội buồn ngủ rồi, thôi Nội vào ngủ sớm đi nhe! – Ừ…sao hôm nay Nội buồn ngủ quá.. – Thôi Nội vào nha! – Nó dìu bà
Trở lại phòng khách ngồi, thì đồng hồ đã chỉ 10h rồi, đây cũng là lần đầu tiên nó thức khuya như vậy, vì mọi thường nó hay đi ngủ sớm để sáng còn đi bán bánh với ba mẹ nó. Nhưng hôm nay…..thì ngoại lệ
– Nho nè! Con ở đây chờ cửa, đợi thằng Tú về rồi khóa cửa lại nha con…cô chú lên ngủ trước đây! – mẹ Tú nói – Cô chú làm phiền con quá – ba Tú nói – Dạ…dạ…không có gì đâu cô chú, con như vậy quen rồi ạ! – nó đang nói dối vì nó cũng rất buồn ngủ – Thằng Tú này cũng thiệt kì…đi tới giờ này chưa chịu về… – mẹ Tú nói – Thôi! Bà để cho 2 đứa nó làm hòa đi chứ? – ba Tú vỗ nhè nhẹ vai mẹ Tú nói
Nó nghe ba mẹ Tú nói vậy, mà cái mặt cứ trố ra một cách ngây ngô, không biết họ đang nói cái gì nữa: ” 2 đứa nó là ai chứ???”…..
Nó cứ đi lòng vòng trong nhà, đi hòai đi hoài không chịu nổi..nó chạy ra trước cổng mà ngồi đợi…mắt nó cứ nhắm lên nhắm xuống…cái đầu gụt gụt….Đợi đến tận 11h đêm thì anh đẹp trai của nó mới chịu về… Nó chợt thấy ánh đèn chói lòa đang soi vào mắt nó, nó mở mắt ra thì thấy anh đẹp trai của nó chạy xe máy về..
Anh tắt máy và hỏi: – sao em ngồi ở đây Nho? Thấy anh đẹp trai của nó về, mắt nó chợt sáng rỡ lên, vẻ mặt mừng khôn xiết, mừng không phải vì anh về là nó được đi ngủ, mà mừng vì anh về…nó được trò chuyện cùng anh. – dạ…em chờ anh đó….. – Nó cười – Chờ anh?….chờ anh làm gì…khuya lắm rồi mà…. Nó nghe câu hỏi của anh mà lòng thấy hụt hẩng quá, nó biết ngay là anh quên hồi sáng nói gì rồi, nó mím môi lại và đành chịu… – Ờ…tại cô chú dặn…đợi anh về rồi khóa cửa… – Trời! khép cửa lại rồi anh về anh tự đóng cũng được mà…
– Anh làm vậy không sợ ăn trộm vào nhà sao? Anh gãi đầu cười một nụ cười thật điển trai nói: – Em cũng sợ trộm nữa hả? – Hì hìhì…trộm mà ai không sợ anh!! – Hì hì…thôi em lên phòng ngủ đi….. – Dạ… – Nó dạ vậy nhưng lòng thấy tiếc hùi hụi vì không được ngồi nói chuyện với anh. Nó lê thê từng bước vào nhà thì nghe anh gọi: – Nho! Nó quay lại… – Dạ…….? – Em có buồn ngủ không?
Nó cười lắc đầu lia lịa: – Không! – Ừ…vậy anh em mình ra ngòai cổng ngồi nói chuyện với nhau được không, đêm nay chắc anh cũng không ngủ được, tại anh đang có chuyện vui… Nó nghe vậy, hồn tựa như đang “dạo bước trên mây”, nó cười thật tươi: – dạ dạ dạ…..
Đèn trong nhà đã tắt hết, nó và anh cùng ra ngòai cổng ngồi trò chuyện: – Anh có chuyện gì mà vui hả? – Nó nói trước – Ừ…hì…anh mới làm hòa được với một người đó mà…. – Ò..làm hòa…vậy hay quá – Nó cười, lắc lắc cái chân cho bớt run Anh bỗng nhiên, khóac tay lên vai nó thật rộng, kéo nó về gần xích lại anh hơn: – em ngồi xích vào kế anh nè…
Nó lại như vậy, lần này không phải cái tay muốn rút ra, mà cái vai nó cứ cà giật cà giật khi được anh chòang vào như 2 người anh em ruột thịt… Nó lẳng lặng nhìn anh….nó cười lén…nó chợt nhớ ra cái hình nền mà nó trông thấy được trong điện thoại anh, nên vui vẻ hỏi: – anh đẹp trai nè….hồi sáng á….em thấy cái điện thoại của anh…có hình của anh với ai chụp đó….đẹp quá à…chị đó dễ thương thật….em gái anh hả? Anh chợt cười thật bất ngờ và vuốt đầu nó bảo: – hì hì…không phải…không phải em gái anh…anh là gì có em gái chứ….!!!
– Chứ là ai vậy anh? – nó tò mò – Cô ấy là bạn gái anh… Nó liền lấy tay che miệng lại vì quá bất ngờ, nó sốc dữ dội vì nó chưa từng nghĩ là anh sẽ có bạn gái…mắt nó trợn…tròng mắt cứ xoe xoe…hồn nó như tiêu tan…tim nó chợt rụng rời… – bạn gái….?….??- giọng nó run run – Ừm..cô ấy tên là Phương…anh và Phương quen nhau được…hơn 3 năm rồi – Sao em chưa nghe anh nhắc tới chị, mà sao em cũng không thấy chị lại nhà anh? – Nó nhìn anh mà đau lòng khôn xiết
– Ờ…chắc tại anh chưa có dịp nhắc tới chị…Phương không lại nhà anh, tại em ấy mấy ngày trước giận anh, mà bỏ ra Nha Trang ! “Trời! ” – Tim nó đã thật sự rụng rời, nó còn tưởng hôm nay là ngày nó rất vui….ai ngờ… – À…hôm nay em có cho con Lyli ăn dùm anh không- Anh quay sang thật gần nó hỏi – Dạ có – mặt nó buồn hiu – Ừ…vậy để ngày mai Phương lại, mà thấy con mèo hốc hác là chết anh mất! – Sao vậy anh? – Vì con Lyli là Phương tặng cho anh nuôi mà. Cô ấy nói phải xem con Lyli như là cô ấy, vì cô ấy nói rất thương Lyli, nên anh rất quý nó…
Nó lại thêm một bất ngờ nữa, tim nó đã sôi sùng sụt hay phải chăng sắp nổ tung?…nó-sao tối nay nó tòan gặp những bất ngờ dữ dội từ anh chứ, nó nghĩ : ” Thì ra, con Lyli đó là quà mà chị Phương tặng cho anh đẹp trai , hèn chi ảnh cứ vuốt ve,chăm sóc, yêu thương nó đến như vậy” Nó sựt ngạc nhiên hỏi: – Ủa?Mai chị lại hả anh? – Ừ…hôm nay anh với cô ấy làm hòa rồi, anh nan nỉ muốn chết mới được đó…ngày mai anh được nghĩ, cô ấy lại thăm bà Nội với ba mẹ anh Nó chợt nghĩ :”
sao Nội không nói cho mình biết chuyện này chứ, sao không nói là anh đẹp trai đã có bạn gái chứ? ” – Vậy em phải nấu món gì ngon cho chị ăn mới được – nó tỏ ra vui mừng nhưng trong lòng đau như cắt – Vậy hả….cám ơn em nhiều nha! – anh cười với nó lần nữa Nó dường như muốn khóc òa lên khi đã có quá nhiều điều mà nó chưa biết về anh, hôm nay nó mới biết được những chuyện động trời trong lòng nó như vậy. Bỗng nhiên anh lại nói: – À mà Nho? – Dạ… – Em có biết xếp hạc giấy không? – Dạ…cũng biết….chi vậy anh?
– Ờ…may quá, có cứu tinh rồi…anh không biết xếp…anh tính nhờ em xếp hạc giấy dùm anh, để anh tặng cho Phương. Vì Phương cô ấy rất thích được tặng hạc. – Dạ…..được…được…anh – Nó nói mà như mưa đang trút xuống trong lòng nó – Hì hì hì…..tốt quá, anh có mua sẵn giấy rồi nè…chút anh mở cốp-xe ra, lấy đưa cho em, em xếp dùm anh nhe! – Dạ…ờ….xếp bao nhiêu con vậy anh? – Ờ…khỏang…mà thôi….em muốn xếp bao nhiêu cũng được…anh mua nhiều lắm nè…
Mắt nó rưng rưng, nhưng cố che giấu, nó cười mĩm với anh, đứng dậy: – Dạ, em biết rồi,Thôi em vào ngủ đây, anh cũng đi vào ngủ sớm nha! Anh không nhận ra được nét buồn thăm thẳm trong lòng nó, nên cứ nhìn gương mặt vui vẻ của nó nói: – Ừ…hôm nào anh em mình nói tiếp vậy!
Nó đã chui vào phòng thì nước mắt không còn đọng trên đôi mắt to tròn của nó nữa, mà rơi rớt rơi rớt từng hạt nặng triễu. nó cố lặng người lắng lại cảm xúc, nó quá đau lòng, dường như đây là cuộc nói chuyện với anh, không hề xuất hiện trong trí tưởng tượng của nó, nó không muốn…không muốn nghe như vậy…thà đừng chờ anh để rồi lại để cho nó nghe những tâm sự đau lòng thế này, niềm vui của anh khi được làm hòa với Phương sau những ngay giận dỗi, thì đó là niềm đau dữ dội trong lòng nó….thêm một nỗi đau, nó không thể nào…………..
– Hức hức hức…- Nó khóc thầm vì không muốn anh đẹp trai của nó phòng bên nghe được Trưa hôm sau tại phòng bà Nội : Nó đang đọc sách cho Nội nghe, mà tâm hồn cứ để đâu đâu không chú ý đến cuốn sách trên tay nó, còn mặt thì ủ rủ, đôi mắt đã có dấu hiệu thâm quầng, có lẽ tối hôm qua nó không ngủ được. Đôi tay nó run run, nó vẫn còn thấy hụt hẫng: – Nho! Hôm nay con sao vậy, sao cứ đọc sai chữ hòai vậy ?
– Bà bật dậy hỏi nó – Dạ….dạ….không…không có gì đâu Nội ? Bà sát vào mặt nó vẻ mặt trầm ngâm hỏi: – Bộ có chuyện gì sao, nói Nội nghe? – Dạ….dạ, không có đâu Nội , con vẫn bình thường đó mà – Nó cố nở nụ cười – Bình thường gì mà Nội không thấy bình thường gì hết. – bà Nội liếc nó – Thiệt mà Nội !!!!…thôi con đọc tiếp nha?
Một lát sau, bỗng nó dừng đọc, tò mò thập thũng hỏi Nội : – Nội ơi! – Gì con? – Dạ…dạ….anh đẹp trai á Nội ….. – Thằng Tú sao? – Dạ….dạ….ảnh và chị Phương quen nhau lâu lắm rồi hả Nội ? Bà Nội cười và đáp: – Ừ…2 đứa nó mùi mẫn lắm, quen nhau lâu rồi… – Chị Phương ….chị Phương sao Nội …chị ấy có đẹp lắm không Nội …? Bà khẽ gật gù:
– Ừ…con Phương Nội thấy nó đẹp người đẹp nết lắm, không như mấy đứa con gái khác! Ba mẹ thằng Tú quý nó lắm – Ờ…anh đẹp trai và chị quen từ khi nào vậy Nội ? – Thì hai đứa quen khi mới học chung trường đại học, hơ…thì là quen nhau từ ánh mắt đầu tiên đó con… – Bà bật cười – Dạ…. Bà quay sang nhìn nó, thấy nó đang gục đầu…. – Con sao vậy?
– Dạ…dạ…không Nội ! Con thấy hình chị Phương rồi đẹp lắm Nội ..chị ấy với anh đẹp trai rất xứng…. – Nó cố tỏ ra vui vẻ – Ờ..ờ…ai cũng nói vậy hết….mà không biết tại sao..hổm rày Nội nghe thằng Tú nói..là hai đứa nó đang giận nhau..không biết làm lành chưa..tụi nó cứ như vậy?!! – Rồi Nội!..anh đẹp trai và chị hòa với nhau rồi Bà bất ngờ hỏi nó – Sao con biết?
– Dạ…tối hôm qua anh đẹp trai có nói chuyện với con…anh ấy nói vậy đó Nội ! Anh còn nói hôm nay chị Phương sẽ lại nhà mình chơi nữa… – Ồ…vậy à…vậy mà thằng Tú không thèm nói với Nội một tiếng…cái thằng thiệt là… Nó cố hỏi Nội thêm một câu: – Nội! anh đẹp trai và chị Phương hay giận nhau lắm hả Nội ? – Ừ…thằng Tú hay chọc con nhỏ..rồi con nhỏ giận hòai à..
Nó nghe Nội nói vậy, trong trí óc nó thầm lặng : ” Phải chi anh đẹp trai chọc mình cả ngày…mình cũng không giận nữa….chị Phương sao được vậy mà không thấy hạnh phúc chứ??” Nó bỏ cuốn sách xuống, mặt buồn thiu nói với Nội : – Nội! con xuống dưới lau nhà…còn phải nấu đồ ăn đãi chị Phương …chút xíu con lên đọc cho Nội nghe tiếp nha? – Ừ…lẹ lẹ nha con…con Phương nó cũng như là người trong nhà rồi…con đừng hiếu khách quá… – Dạ…con biết rồi Nội !!!
Nó từng bước chậm chạp đi xuống cầu thang, trong đầu thấy nặng nề lắm, nó xuống 1 bậc..2 bậc…3 bậc..thì… Nó thấy con mèo Lyli đang nằm dưới cầu thang nhìn nó, dường như con Lyli muốn kêu nó cho ăn. Tự dưng nó nhìn thấy con mèo mà lòng sôi sùng sục, mắt nó đăm chiêu nhìn con mèo nguẫy nguẫy cái đuôi, nó mím môi…thấy con mèo hôm nay thật đáng ghét.. Không kiểm sóat được hành động, nó vô thức giẫm chân lên đuôi con mèo….con mèo dường như thấy đau quá nên kêu lên ” Meo…meo…”
Con mèo ngước về nhìn nó với bộ râu trở nên quặm quạp, đôi mắt trợn lên. Nó nhìn con mèo mà nói : ” Mày thật thấy ghét, từ nay tao không cho mày ăn nữa…tao không thương mày nữa…mày là của chị Phương …tao…tao…ghét mày ”
Con Lyli nghe nó nói vậy, dường như thấu hiểu đựơc lời nói của nó, nên vẻ mặt Lyli buồn thiu, ngoảnh mặt về phía khác. Nó thấy lòng mình bình tĩnh lại, nó tự hỏi : ” Trời! Nho…mày mới làm gì vậy…tại sao lại trút giận lên con mèo chứ..nó có tội tình gì chứ…mày thật quá đáng…dẹp ngay lòng ghanh tị của mày đi…đừng có khùng vậy nữa”
Nó tiến sát lại con mèo, nó hai bàn tay ôm lấy con mèo đưa lên lòng mình, con mèo ban đầu hình như không muốn bị nó ẵm lên nhưng rồi..thôi nó cứ mặc cho Nho nâng lên. – Tao xin lỗi mày nhe, hồi nãy tao nóng tính quá, mày có sao không, tao xin lỗi mày, mai mốt tao không làm vậy với mày nữa, cho tao xin lỗi nha…thôi…để tao lấy cơm cho mày ăn ” – Những lời xin lỗi phát ra từ tận đáy lòng nó với con mèo
Buổi tối tại nhà Tú: – Vào đi em – Tú dắt tay Phương đang mĩm cười vào nhà Ba mẹ Tú và bà Nội đang ngồi trên bộ sa-lông thấy..nên mẹ Tú bất ngờ hỏi: – Ủa? Phương …con mới lại hả? – Dạ…con mới lại…con chào hai bác..con chào Nội ..hai bác khỏe không?
– Phương vui vẻ ân cần – Trời…hai bác vẫn khỏe… mà – mẹ Tú nói – Con nhỏ này bữa nay thấy xinh ra nha bà, bày đặt khách sáo, người trong nhà không mà… – ba Tú nói – Phương lại đây với Nội !!! – bà Nội gọi Phương Phương nhanh chóng lại ôm chầm lấy Nội…Phương ân cần hỏi: – Nội sao rồi…mấy hôm nay ăn cơm nhiều không?.. – Nội thì bình thường…nhưng mà hai đứa có bình thường không?
– Nội……………..- Phương mắc cở Bà Nội thì thầm vào tai Phương : – Hai đứa làm lành rồi hả? – Dạ…dạ… – Phương ngại ngần. – Dạ…tụi con làm lành rồi Nội ! – Phương nói – Ừ…như vậy mới được chứ… Chợt mẹ Tú ngồi kế bên nghe được nên nói: – Qua cái đợt giận lẫy này rồi…hai đứa không được giận nhau nữa nha…nhất là Phương đó…con dễ giận quá…
– Dạ…bác….tại…tại anh Tú chứ bộ bác – Tay Phương đong đưa mẹ Tú Anh đẹp trai của nó ngồi đối diện, mĩm cười nói: – Không phải tại anh à nha!…tại em đó…người gì đâu mà dễ giận quá… hì hì – Anh?????? – Phương ngước cổ nói – Đó đó…lại muốn giận nữa hả ? 2 đứa làm lành được như vậy là được rồi, không có được giận nữa nghe chưa? – bà Nội nói – Đó em nghe chưa?
Nội cũng nói kìa – anh đẹp trai của nó nói – Dạ…….. – Phương nhìn Nội gật gù – Mai mốt con có giận thì đi gần gần thôi, chứ làm gì mà đi tới Nha Trang dữ vậy Phương ? – ba Tú nói – Dạ…bác…bác không biết chứ…anh Tú ảnh cứ chọc con hòai… – Phương nhỏng nhẽo – Ai nói chứ…anh chỉ đùa chút thôi mà – Tú ngồi ghế đối diện nói
– Thôi thôi…2 đứa không được cự cãi nữa…thằng Tú nữa..biết tánh con Phương hay giận như vậy…mà cứ chọc con nhỏ vài..mai mốt nó bỏ rồi không biết kiếm ở đâu ra nha ? – mẹ Tú nói – Đó…anh thấy bác nói chưa? – Phương cười – Ừ…thần nghe rồi công chúa – Tú cười và nói Một lát sau: – Ờ…để bác kêu lấy trái cây lên cho con ăn nhe Phương ? – Dạ…con cảm ơn bác
– Nho à! Lấy trái cây lên cho chị Phương ăn con….. – mẹ Tú gọi Nó từ trong nhà bếp không biết đang làm gì nữa ,mà mặt mài dính tòan lọ nồi… – Dạ……… – Giọng nó trong bếp vang ra Phương thấy thắc mắc nên hỏi mẹ Tú : – Bác…nhà mình…nhà mình…có ai nữa vậy bác? – À…thằng Nho…bác nhận nó về làm việc đó mà…. – À..thì ra là vậy!!!
Nó từ trong bếp đi ra, hai tay bưng dĩa trái cây gọt sẵn, bà Nội thấy nó mặt mài lấm lem nên hỏi: – Nho! …trời ơi…con làm cái gì mà mặt mài dính tùm lum lọ vậy? Nghe bà Nội hỏi vậy, anh đẹp trai của nó liền quay mặt lại phía sau hỏi nó: – Ủa? em làm cái gì vậy Nho? Nó chợt thấy 5 đôi mắt đang hướng chầm chầm về nó, nó thấy ngại lắm, nhưng cố gắng bình tĩnh để cái dĩa trái cây xuống bàn, nói:
– Dạ…dạ…con đang rửa cái nồi đằng sau bếp Nội ! – Trời…hèn chi…thôi đi vô rửa mặt đi – bà Nội nói – Ờ…khoan đã Nho!… – mẹ Tú gọi Nó quay lưng lại: – Dạ……… – À….cô giới thiệu cho con biết làm quen nhe…đây là chị Phương, bạn của anh đẹp trai con đó…hì hì – Tay mẹ Tú chỉ về Phương – Dạ…em chào chị – Nó gật đầu chào Phương – Ờ…chị chào em – Còn đây là Nho đó Phương – mẹ Tú chỉ về hướng nó – Wow! Tên em nghe dễ thương thật, hì hì- Phương cười – Dạ….cám ơn chị… – Em xin phép….. Trước khi vào bếp nó còn dành ra vài giây để nhìn anh đẹp trai của nó, không biết trong đầu đang nghĩ gì mà mặt nó buồn thăm thẳm.
Nó vào bếp, mạnh tay chà mạnh vào gương mặt của nó, nó chà cho sạch những vết lọ nồi đáng ghét đã bám vào mặt nó, nó thấy thật xấu hổ khi thấy mọi người ai cũng nhìn vào nó. Rửa tay xong, nó chầm chậm bước ra phòng khách, nhưng mới đi tới cây cột phía ra vào phòng khách thì nó dừng bước hẳn, nó đứng vào trong vách tường mà nghe chuyện:
– Con ăn đi Phương – mẹ Tú đưa miếng táo cho Phương – Dạ…cám ơn bác…. – Con mời Nội – Phương đưa miếng dưa hấu cho bà Nội – ờ… – bà gật gù – Con mời ba mẹ – anh đẹp trai của nó cũng lấy dưa hấu đưa cho ba mẹ
Tự dưng một lát sau: – Sao đây, 2 cô cậu có còn muốn giận nhau nữa không? – ba Tú hỏi – Con nào đâu muốn giận người ta đâu bác, tại người ta cứ…. – Phương nói – Cứ sao hả?…. – anh đẹp trai của nó chòm đầu về hướng Phương, cười mĩm hỏi – Thôi, thôi….bác nói nghe nè…2 đứa lớn rồi đâu phải con nít…bác biết 2 đứa giận là giận vậy thôi…chứ thương nhau lắm mà phải không… Phương nhìn anh đẹp trai của nó , anh đẹp trai của nó cũng nhìn Phương ,rồi cả hai gục đầu cười thầm khi nghe ba Tú nói vậy:
Nó trong cây cột phòng khách, phía xa xa nghe vậy mà tim thấy nhoi nhói….bỗng tim nó nhói hơn nữa khi nghe ba Tú nói tiếp: – Coi bộ thằng Tú nó nóng lòng đám cưới lắm rồi à Phương à…chắc thằng này nó không chờ nổi tới năm sau đâu….!! – Bác….- Phương thẹn thùng – Ba cưới cô công chúa này nhanh nhanh cho con, chứ con bảo vệ cô này khỏi mấy tên đeo đuổi kia, mệt quá ba ơi, có ngày mất như chơi…híhí – Tú nói với ba và cười – Ai thèm lấy anh chứ? – Phương ra vẻ nhỏng nhẽo
– Thì chừng nào hai đứa muốn, bên đây ba mẹ và bà Nội tổ chức liền – mẹ Tú nói – Dạ…con…con…. – Phương gãi đầu – Tuổi trẻ không còn lâu đâu, 2 con lo tính cho sớm, để còn lập nghiệp an cư nữa – bà Nội nói – Chắc năm sau quá Nội ơi, tụi con chưa ra trường, chưa có việc làm ổn định, sao mà an cư lập nghiệp được hả Nội ? – Phương nói – Ừ- bà Nội gật gù – Con Phương nói cũng đúng, đợi tới ra trường có việc làm ổn định rồi cưới…. – mẹ Tú nói
– Trời…vậy còn lâu lắm hả – tú chợt nằm xuống bộ sa-lông đối diện than vãn Nó trong đấy chợt nhắm mắt một cái, mím môi mà nghe chua chát, nó hỏang hồn : ” Không…không thể nào…cưới?…anh đẹp trai cưới chị Phương ?….đừng mà…đừng mà….” Nó lại nhắm mắt thêm lần nữa thì nước mắt không biết từ đâu chảy ra, thì ra nó đã thấy ấm ức, nó đã thật sự bật khóc, với âm lượng nhỏ xíu, tiếng hức hức của nó không thể nào lọt ra khỏi phòng khách, nó lấy tay dụi dụi vào con mắt đỏ tươi, nó vẫn còn hức hức Không ai nghe được, chỉ Phương mới nghe thoang thóang cái tiếng gì đó….
– Bác…cái gì đằng sau bếp mà kêu…hức hức vậy bác…. – Ủa? cái gì..bác có nghe được cái gì đâu con? Nó nghe Phương nói vậy , liền hỏang hồn lấy 2 tay vẹt vào đôi mắt nhanh chóng, nhưng vẫn còn đó đôi mắt đỏ hoe….mà ai cũng có thể thấy được – Có mà…con nghe có cái tiếng đó…- Phương nói tiếp – À…chắc là Nho đó em, chắc em ấy đang làm đồ ăn cho em ăn đó mà – anh đẹp trai của nó nói với Phương – Ủa?…Nho làm cho em ăn hả….dễ thương quá vậy? – Phương hí hửng – Ừ…hôm nay con lại Nho nấu cho con nguyên một nồi chè luôn – mẹ Tú nói – Trời! con bất ngờ quá…để con xuống bếp mới được – Anh đi với – Tú cũng đứng dậy đi theo
Nó thấy Phương và anh đẹp trai của nó đang tay trong tay bước vào bếp, bếp – nơi mà nó nghĩ mình nên an phận ở đây. Nó nhanh chóng chạy lại chổ bếp gas, như đang giã vờ nêm nếm. Phương đã lại sau lưng nó: – Nho! Em đang làm gì mà thơm vậy Nó quay lại với gương mặt dễ thương và thật trong sáng, nó cố cười với chị: – Dạ…em nấu chè đó chị, hì hì…
– Wooww…hấp dẫn quá, em nấu cho ai vậy? – Phương cười thật tươi nhìn nồi chè hỏi nó – Dạ, em nấu đãi chị đó, tại cô đi làm về trễ quá, nên em nấu luôn. – Trời! em giỏi thật mới bây lớn mà biết nấu chè ngon vậy rồi…hì hì – Hì…có gì đâu chị, cũng là mẹ anh đẹp trai chỉ em thôi mà – Nó gãi đầu – Anh đẹp trai ? – Phương trố mắt hỏi Lại thêm một người nữa ngạc nhiên khi nó gọi Tú là anh đẹp trai . Nó nghĩ đây không phải là chuyện lạ. – Ờ…Nho kêu anh vậy không đó em – Tú cười
– Trời!…đừng có nói với em là anh ép…ép Nho kêu anh như vậy nha? – Phương hỏi đùa – Ép hồi nào chứ, người ta đẹp trai thiệt mà, hé Nho?- anh ngước mặt nhìn nó Nó đang chăm chú nhìn hai người nói chuyện nhưng nghe anh nói vậy, nó lập tức gương mặt đổi sang trạng thái khác – Dạ…hì hì….anh đẹp trai mà..hì hì – nó cười tít mắt Chợt anh đẹp trai của nó thấy đôi mắt nó đỏ hoe nên hỏi: – Ủa? sao mắt em đỏ vậy Nho? – Dạ…dạ…- nó liếc ngang liếc dọc tìm cách trả lời
– Dạ…tại em…em…ờ…em lột củ hành nên…nên bị vào mắt đó anh – Trời! tội nghiệp em quá – Tú và Phương cùng nhau nhìn nó và nói Nó bắt sang chuyện khác: – Thôi! Chị nếm thử chè coi…em nấu vừa ăn không? – Ừ..để chị thử Phương cầm lấy muổng lên, múc lấy một miếng nếm: – Ôi! Ngon ngọt thật! Phương nắm lấy tay anh đẹp trai của nó lôi vào bảo nếm thử chung, Phương đã vô tình tách nó ra một bên, nó chỉ biết đứng nhìn
– Anh! anh…lại đây nếm thử nè.. – Ừ…để anh ăn thử miếng coi! – Tú cười Phương mút một miếng và đút cho anh đẹp trai của nó ăn, thật tình tứ. Nó đứng đó thấy hai người đang tay trong tay ,cùng nhau nếm chè mà thấy tủi thân, đau đớn vô cùng, môi nó đã bắt đầu míu míu. Một tâm hồn dễ xúc động như nó thì làm sao mà đứng yên một chổ để nhìn những cảnh khắc nghiệt như vậy được. Nó lén lút chầm chậm đi lên phòng mà không để cho ” đôi tình nhân ” kia trông thấy.
Tại phòng nó: Nó buồn lắm, nó cứ để cằm lên đôi chân nó, đôi mắt thì cứ hướng về nơi nào đó xa xăm lắm ngòai cửa sổ, nó cũng không biết nó đang nhìn cái gì nữa. nhưng trong đầu nó cứ thấp thóang hình ảnh hồi ban nãy, cảnh anh đẹp trai của nó và Phương cùng nhau vui vẻ, thân mật ăn chè…ôi! thôi nó đã thấy đau như ai đang cắt ruột trong bụng nó vậy.
Nó chợt nhớ ra….. Xếp hạc giấy…..nó phải đi xếp hạc giấy cho người nó yêu thương, để cho người nó yêu thương tặng lại cho người khác, mặc dù nó buồn lắm nhưng vẫn cố lôi cái đống giấy xếp hạc ra xếp, để cho người nó yêu thương được……..vui…..
1 con…2 con…3 con…..4 con….rồi 35 con…. Trời đã khuya, Phương đã về….Bà Nội cũng lên lầu…nằm trong phòng bên kia, bà đã lên giường chuẩn bị đi ngủ nhưng cứ nghĩ lại nó, thấy hôm nay nó là lạ, không vui vẻ như mọi ngày…Nội cảm thấy lo cho nó nên bà đi qua phòng nó. Bà tính gõ cửa phòng nó, nhưng phòng nó không đóng, cứ mở sẵn, Nội ngó đầu vào thì thấy nó đang ngồi trước một đóng giấy xếp hạc mà cặm cụi xếp, đôi lúc nó lấy dùi dụi vào đôi mắt…bà cứ nhìn dáng người nhỏ con, gương mặt tròn xinh của nó mà tự mĩm cười, thương nó vô cùng. Bà lại lấy làm lạ, vào hỏi nó: – Nho! – Nội? – Nó ngước mặt nhìn Nội – Con đang làm gì vậy con ?
– Dạ…con đang xếp hạc….. Bà cười: – Khuya vậy rồi, mà còn ngồi xếp hạc, con thích chơi mấy con này lắm sao? – Không phải đâu Nội ….con xếp cho anh đẹp trai đó Nội ! – Xếp cho thằng Tú hả? – Dạ…. – Sao con phải xếp cho nó? – Dạ….con xếp để ảnh tặng cho chị Phương đó Nội! – Rồi sao nó không tự xếp – Dạ…tại ảnh không biết xếp đâu Nội …nên nhờ con xếp giùm – Cái thằng này thiệt….là… – Nội đừng nói vậy….không có gì đâu Nội …được xếp cho ảnh con vui lắm mà… – Có gì mà vui chứ, đêm khuya người ta ngủ hết rồi kìa…..
– Dạ…xíu nữa con đi ngủ mà Nội …Nội đi ngủ trước đi…. Bỗng bà hỏi: – Ờ… hỏi nãy con đi đâu vậy, anh đẹp trai của con với con Phương hỏi kìa – Dạ….anh chị kiếm con làm gì Nội ? – Tụi nó nói chè con nấu ngon, tự dưng đang nói chuyện gì đó, quay qua thấy con đi mất tiêu. – Dạ…ra là vậy – Mặt nó buồn buồn, giọng nói nhỏ chậm – Chị Phương về rồi hả Nội ? – Ừ…nó về tự nãy giờ rồi….thằng Tú đưa nó về đó… – Dạ…..đưa về – nó bậm môi – Ừ…sao vậy? – Dạ không có gì đâu Nội ! – Nho nè! – Dạ?
– Hôm nay con có chuyện gì nói Nội nghe được không, Nội thấy con lạ lắm? Nó cúi mặt buồn hiu, đáp: – Không có Nội ….con không có gì đâu Nội, con chỉ hơi mệt – Thiệt không? – Dạ thiệt – Vậy Nội yên tâm rồi…. – Nội đi ngủ đi Nội, khuya rồi – Con cũng phải ngủ sớm đi – Dạ…xíu nữa con ngủ… Bà quay mặt đi, lắc đầu một cái, rồi bước ra khỏi phòng…. Nó vẫn ngồi xếp…50 con….60 con…70 con….đồng hồ đã chỉ kim tại số 2. Đã 2 giờ sáng rồi, mắt nó đã mờ mờ…ai cũng đang chìm trong giấc ngủ ngon lành, chỉ có mỗi nó cứ lặng lẽ thế này.
Bà Nội bên phòng bỗng thấy hôm nay không ngủ được, cứ trằn trọc, xoay lưng qua rồi xoay lưng lại….bà Nội lại nghĩ đến nó ..nên ngồi dậy đi qua phòng nó. Phòng nó vẫn còn sáng đèn, cửa vẫm mở từ lúc bà Nội ra tới giờ…… Bà nhè nhẹ mở hé hé cửa phòng ra khẽ gọi…. – Nho ơi! Nó không trả lời bà, bà đi vào phòng chút nữa thì….thấy nó đang nằm trên một đống hạc giấy mà ngủ thiếp đi, đôi tay nó vẫn còn cầm lấy con hạc mà nó đang xếp dỡ dang, đôi chân thì run run lên từng hồi,môi nó cũng run run.. dường như nó đang lạnh. Bà thấy thương nó quá, bà không đánh thức nó mà lại nhẹ nhàng kéo lấy mềm trên giường xuống, ân cần bà khóac lên đôi vai bé bỏng của nó.
Nó đã thấy bớt run hơn và cứ mê say ngủ với đám hạc giấy…….. Ngày hôm sau: Hôm nay anh đẹp trai của nó tự dưng thức sớm, không cần nó phải gọi anh thức như mọi bửa, anh vươn vai rồi chạy qua phòng Nội – Nội! – Ừ… – bà Nội đang ăn sáng – Nội ăn sáng hả Nội ? – anh chạy tới kề vai đấm bóp cho bà – Ừ…con ăn chưa? – bà Nội hỏi – Dạ chưa Nội !! chút con xuống ăn. – Hồi tối chắc con vui lắm phải không? – Bà Nội chớp chép ăn cháo – Dạ…vui chứ Nội !. Lâu lắm rồi Phương mới chịu làm lành với con mà, hì hì
– anh đẹp trai của nó cười – Ừ, mà nè?!! – Dạ….. – anh đẹp trai của nó ngây ngô – Con làm gì mà kêu thằng Nho xếp hạc nhiều dữ vậy? – Sao Nội biết? – Anh tỏ ra ngạc nhiên Bà Nội thở dài: – Hơ…tội nghiệp thằng nhỏ, nó ngồi xếp hạc cho con tới khuya, Nội qua phòng nó thì thấy nó đã ngủ quên với cái đám hạc đó rồi, lúc đó trời đã 2h rồi, còn ít gì nữa.. Anh thấy thương xót nó quá: – Trời! sao Nho lại thức khuya vậy chứ? Để từ từ mà xếp cũng được mà,… – Nội đâu có biết, nó cứ nói là xếp cho con, cái gì…mà..mà…xếp cho con là nó thấy vui gì đó… Anh khẽ gật gù, tội nghiệp và xót xa cho nó – Tội nghiệp em Nho quá…Biết vậy hồi tối con qua phòng em nó, kêu ngủ sớm
– Thiệt…con đúng là vô tâm quá đó…con đừng coi nó là người giúp việc cho nhà mình …rồi con… Anh ngắt ngang lời Nội : – Nội ! sao Nội nói vậy, con đối với Nho như là anh em trong nhà mà..con đâu có xem em ấy là người giúp việc đâu Nội ?! – Ừ..vậy thì tốt, chứ Nội tưởng con xem em nó như là người làm thuê..là Nội không thèm nói chuyện với con nữa
– Dạ con biết rồi Nội ! Bỗng bà Nội nhìn đâu đó với ánh mắt xa xăm, lắc nhẹ cái đầu nói tiếp – Ừ…thằng bé đó tội nghiệp, thân côi cút bơ vơ không có ai hết..Nội thấy thương nó lắm..nó lại là người rất giỏi giắn, hiền hậu nữa… – Dạ..con cũng biết Nho như vậy rồi Nội! em ấy rất là dễ thương, đáng mến lắm Nội à. – Mà em ấy đâu rồi Nội ? – Nó đem cháo cho Nội ăn, rồi xuống dưới cho con Lyli ăn rồi! – Dạ để con xuống dưới nha Nội! – Ừ….
Tại bậc cầu thang: Nó đang ẵm con Lyli lên lòng mình và cho nó ăn. Tay nó vuốt ve bộ lông trắng tinh khôi của con mèo, miệng nói nhỏ nhẹ ” Mày ăn nhiều vô nha, ăn cho nhiều vào…để…để…thôi…người ta…người ta..thấy mày ốm yếu…là..là…người ta la tao đó ” – nó nói với Lyli mà gương mặt buồn da diết
Anh đẹp trai của nó đang đứng trên nấc thang lầu nhìn thấy nó ôm Lyli mà nói..thấy ôi đỗi xót xa. Anh bước xuống: – Nho! Nó ngỏanh đầu lại nhìn anh, vui vẻ nói – anh đẹp trai!!!! – Sao hôm nay anh thức sớm vậy, em tưởng anh còn ngủ nên không dám lên kêu – Ờ…anh thức nãy giờ rồi!!! Anh vơi vẻ mặt trầm ngâm, như muốn xin lỗi nó: – Sao đêm qua, em thức khuya quá vậy Nho..sao em không đi ngủ sớm…?? – Dạ….dạ…. – nó ngập ngừng – Nội la anh kìa…Nội nói anh ăn hiếp em, bắt em xếp hạc cho anh – Nội này….Nội kỳ quá……- Nó gãi đầu – Mai mốt em đừng thức khuya để xếp hạc nữa, khi rảnh thì hãy xếp, em làm vậy anh…anh…thấy…thấy….ái nái lắm… Nó gãi đầu nhìn anh, cười: – Dạ…dạ….không có gì đâu anh…tối qua cũng tại em không ngủ được nên..nên lấy hạc ra xếp thôi – Nhưng em không được thức khuya nữa nghe chưa? – Dạ..dạ…em biết rồi
Anh mĩm cười với nó, chợt anh nhìn xuống dưới chân nó, thấy con Lyli đang ăn nên nói: – Ủa, em đang cho nó ăn đó hả? – Dạ…hì hì…nó xấu tính ghê luôn…sáng sớm là lại khìu chân em…như muốn kêu em cho nó ăn vậy đó….hì hì – Ừ…con mèo này riết rồi ngày càng giống y chang chủ nhân nó, hì hì – anh đẹp trai của nó cười, ngụ ý đang nhắc tới Phương Bỗng nó nhìn anh, nhưng không nói gì hết, mặt buồn buồn…. – Thôi! Để em đi lấy đồ ăn sáng cho anh ăn nhe, còn đi học nữa – Ừm…cám ơn em!
Chỉ được nói chuyện với anh đôi ba câu vậy thôi, mà gương mặt nó đã đổi sắc hẳn, nó lấy đó là niềm vui, là niềm hy vọng của nó……
———————–
Thuộc truyện: Ngôi nhà đó có anh đẹp trai – by Khánh Kỳ
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 2
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 3
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 4
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 5
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 6
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 7
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 8
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 9
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 10
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 11
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 12
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 13
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 14
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 15
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 16
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 17
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 18
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 19
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 20
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 21
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 22
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 23
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 24
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 25
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 26
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 27
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 28
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 29
Leave a Reply