Truyện gay: Ngôi nhà đó có anh đẹp trai – Chap 25
Tác giả: Khánh Kỳ
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Anh không cho phép em từ nay không được lấy tính mạng mình ra để cho người khác như vậy nữa nhe, em không có quyền làm như vậy. – Nhưng anh cũng cảm ơn em nhiều lắm, có phải vì em nghĩ anh là người anh em thân thiểt duy nhất của em, nên em mới làm như vậy đúng không? – Em có biết em nằm ngủ bao nhiêu tiếng đồng hồ rồi không hả? trả lời cho anh nghe đi chứ? – Em có biết không? Lúc con dao đến gần kề bên em anh đã nghĩ mình sẽ không thể nào bù đắp lại những gì mà em đã làm cho anh và rồi việc gì đến cũng đã đến. Anh cảm thấy có lỗi với em vô cùng Nho à. Anh xin hứa, mai này em tỉnh dậy anh sẽ hứa với em một điều rằng “em muốn gì thì anh cũng sẽ sẵn sàng làm cho em hết” – …………
Nói nhiêu thôi, anh cũng đã ngủ quên bên cạnh chiếc giường của nó……….
Vài ngày sau…. Khi nó xuất viện……….
Vài ngày sau khi nó xuất viện: Cả nhà họp đủ vây quần bên nhau để nói chuyện. Nó ngồi cạnh bà Nội được bà mềm mại ôm trọn vào lòng vì thấy nó còn yếu ớt. ba Tú và mẹ Tú thì luôn có một ánh mắt tốt hơn nữa đối với nó sau một sự cố vừa xảy ra. Phương đang ngồi bên cạnh anh đẹp trai của nó và đương nhiên ánh mắt yếu ớt của nó không thể nào rời khỏi anh đẹp trai của nó. – Nho nè! Sao con dạy khờ vậy?
Sao dám một mình đi vào rừng để cứu anh Tú mà không nói trước với cô chú? – ba Tú ân cần hỏi Nó gục đầu, chắp tay xin lỗi – Con xin lỗi, tại lúc đó con không hiểu chuyện! Nói xong nó ngước đầu lên tiếp tục nhìn anh với ánh mắt xót xa. – Không! Cô chú không có trách con đâu, mà nhờ con nên mọi chuyện không hay đã không xãy ra với gia đình cô chú. Cô chú và thằng Tú mang ơn con nhiều lắm- mẹ Tú xích lại cầm tay nó nói
– Dạ, cô chú quá lời rồi con……con……. – Nó ấp úng – Từ nay con không phải làm gì hết, từ nay cô chú sẽ coi con là con ruột của cô chú vậy, cô chú không phải xem con là người gíup việc nữa – ba Tú nói Nó lắc đầu lia lịa nói – Không không, con phải làm. Con không làm thì ai sẽ làm chứ. – Nội đã kiếm sẵn người giúp việc rồi con, hì hì – bà Nội cười nụ cười phúc hậu và suýt xoa đầu nó – Con con……. – Nho à! Em đừng ngại, đối với chuyện vừa xãy ra gia đình anh đặc biệt là anh đã nợ em một phần quá nhiều rồi.
Anh sẽ bù đắp lại cho em Nó trìu mếm nhìn anh – Em……. Ba Tú đột cắt ngang lời nó và nói giọng vui vẻ ngập tràn trong cả nhà. – Thôi thôi..vậy là nhà mình đã qua tai nạn khỏi, mọi chuyện đã êm đẹp rồi. Từ nay gia đình này sẽ có thêm một thành viên mới, đứa con thứ hai của ngôi nhà này đó là Nho. – Hoan hô – Tiếng mọi vỗ tay làm nó phải xúc động.
– Mọi người không được hiếp đáp em Nho nghe không? – Anh nói truê ngạo nó – Phải cho Nho cháu tui ăn nhiều nghe không? – bà Nội nói – Và phải cho em Nho vui chơi nhiều nữa! – Phương góp vui Tất cả những câu nói đó đã giúp những giọt nước mắt chất chứa trong lòn g nó tuôn trào ra ngoìa hết. Nó cảm thấy sung sướng vo ocùng vì thấy được yêu thương, chăm sóc như một gia đình của mình. Tự dưng giờ phút này đây nó lại nhớ về ba mẹ của nó…..
Tại phòng bà Nội : Sau khi mọi chuyện xãy ra và thêm nghi vấn của bà từ nó và anh đẹp trai của nó, phần nào bà cũng đã đóan ra trước một bí mật của nó. Bà đang quạt cho nó thay vì mọi ngày nó quạt cho bà ngủ – Sao Nội cứ quạt cho con hòai vậy? để con quạt cho Nội ! – Thôi, nằm yên đó. – Bà đặt người nó xuống khi nó mới nhô lên Bà bắt đầu hỏi chuyện với nó một cách thăm dò: – Nho nè! – Dạ? – Tại sao con lại đi cứu anh đẹp trai của con hả? Nó ấp úng ngượng ngùng: – Dạ dạ… – Sao hả con ?
– Dạ. Tại con thấy lo cho ảnh, con sợ bị ảnh bị người ta hại – Vậy khi con đi sao con không hỏi ý Nội ? – Con xin lỗi, chắc lúc đó con mù quáng quá! – Hơ……… Con làm vậy vì cái gì chứ, sẽ rất nguy hiểm đến mạng sống của con? – Con biết chứ, nhưng anh đẹp trai là người mà con hay nói chuyện nhất, ảnh cũng là người quan tâm con như em trai của ảnh vậy đó. Vậy khi ảnh gặp chuyện sao con ngồi yên được chứ Nội ! – Ờ! – Và con nghĩ mình làm như vậy không phải vì được cô chú khen thưởng hay xem là con ruột trong nhà mf tất cả con đều muốn anh đẹp trai được an tòan mà thôi. – Nội hiểu con mà. Nó lật đật ngồi dậy hỏi Nội: – Nội ơi! con nghe nói…………
– Sao con – À mà thôi, không có gì đâu Nội ! – Sao? Con nói đi chứ? – ờ…con nghe nói, anh đẹp trai và chị Phương sẽ lấy nhau sao Nội ? Bà mĩm cười: – Ừhm, thì hôm trước hai đứa có thưa chuyện với người lớn rồi. tụi nó muốn cưới càng sớm càng tốt. – Hả ? Thưa chuyện với hai bên rồi hả Nội ? – Nó trợn mắt nhìn bà – Sao vậy, sao nhìn Nội dữ vậy? – Ờ không. Con bất..bất ngờ.. Nó nói itếp: – Vậy sao lúc nãy cả nhà không tuyên bố luôn hả Nội ? – Chuyện gia thất khi nào định được ngày cưới thì mới được tuyên bố, không được sửa tới sửa lui, không nên. Nên người lớn chưa nói được đâu con. – Vậy khỏang bao lâu nữa, anh đẹp trai mới đám cưới hả Nội ?
– Mau thôi con, trễ lắm là tháng sau! – Bà cầm quạt cười mĩm nói – Tháng sau hả Nội ! – Ừ…hìhì…nôn nao muốn được ăn đám cưới lắm rồi phải không? – Ờ..con…con..Sao anh chị lại vội vàng vậy chứ? – Mặt nó buồn hiu – Hơ…tuổi trẻ bây giờ thật khó hiểu. Yêu sớm cưới sớm, không thôi bị người khác giành lấy gì đó, phức tạp quá – Bà thở dài. Nghe cái đám cưới sắp diễn ra trước mặt nó, nó nghe như tiếng sét đánh ầm ầm bên tai nó, nó không muốn, nó không muốn cái ngày ấy lại đến nhanh như vậy. nó không muốn chị Phương cướp đi anh đẹp trai của nó.
Trời sậm tối: Nó nằm trong phòng, mắt hướng nhìn ra ngòai cửa sổ, ngắm một nữa vầng trăng mà tim đau nhói, nước mắt nó chãy khôn xiết. Nó thóang nghĩ : ” Rồi anh đẹp trai sẽ bỏ mình, ảnh sẽ không còn thương mình nữa, ảnh sẽ lo cho vợ con ảnh sau này, mình sẽ là người hậu phương mà thôi, tại sao chứ. Tại sao mình không là con gái chứ? Tại sao ông trời lại khắc nghiệt với mình như vậy chứ.
Không công bằng chút nào cả” Nước mắt nó thôi chảy khi nghe tiếng gõ cửa phòng nó, nó vén áo lau đi những hàng lệ đang đọng trên má nó. Nó đứng dậy mở cửa ra: Nó giật mình pha chút sung sướng khi người mà nó yêu thương đang đứng trước mặt nó – Nho! Anh em mình xuống dưới nói chuyện nhe? Nó mĩm cười đáp – Dạ! – Để anh dìu em đi! – Dạ thôi, em tự đi được rồi. – Em mới xuất viện còn yếu lắm. Để anh dìu em đi Và rồi anh bắt lấy tay nó, mắt nó đinh ninh nhìn anh, anh bắt gặp lại ánh mắt của nó và trao lại cho nó một nụ cười thật điển trai, một nụ cười mà suốt đời này nó không bao giờ quên được.
Đồng hồ đã điểm hơn 22h00′, thế nhưng trong cái xóm này lại có một ngôi nhà có hai người đang ngồi trước bậc thầm, ngồi sát lại gần nhau trò chuyện. – Nho nè! – Dạ Anh nhìn nó một cách thu hút làm nó phải không dám nhìn thẳng vào anh – Tại sao em lại gan như vậy, sao dám một mình vào rừng cứu anh? Với câu hỏi này nó đã được nghe quá nhiều lần với nhiều người hỏi nó, và tất nhiên câu trả lời của nó vẫn là: – Tại em lo cho anh! – Thế anh quan trọng trong em như vậy sao? Nó nhìn anh khẳng định:
– Ùhm! – Tại sao? – Vì chỉ có anh mới nói chuyện với em, an ủi em, và cho em…niềm tin. – Hôm nay khác những ngày khác nó mạnh bạo hơn, dám nhìn thẳng vào và nói tất cả những suy nghĩ của mình với anh – Vậy em có biết, em trongl òng anh như thế nào không? – Em không biết! – Ờ…là một tiểu anh hùng…hìhìhì – Anh true nó – Hì hì… – Nho nè! – Dạ!
– Sao này anh em mình luôn là anh em tốt được không? Cho dù có chuyện gì cũng nói nhau nghe được không? – Ừhm, hì hì Nó nói: – Thật ra, từ nhỏ đến lớn trong đời em, ngòai thằng Nu ra em chỉ có mỗi một mình làm bạn thôi. Nên ….nên em nghĩ…mình qúy anh. – Vậy sao? – Ừhm Chợt anh kéo tay nó lên và nói: – Bây giờ hứa đi, mai nay anh em mình phải luôn bên nhau, luôn chia sẽ với nhau mọi chuyện em chịu không. Ai mà quên lời hưa này sẽ bị lời nguyền kinh khủng nhất? Chịu không? Nó ngớ ngẩn nhìn anh
– Sao mà kinh khủng dữ dạ? Lỡ sau này em có…có..ờ..ờ… – Sao hả? không dám hứa với anh sao? Vậy là em không xem mình là anh em rồi! – Không phải…em… Dường như nó đã muốn nói ra điều gì chất chứa trong lòng nó nhưng mà bị cái gì đó trong miệng nó ngăn cản nên không thành lời. – Sao hả? – Ừhm hì hì…em hứa! Hai ngón tay của anh và nó đang lồng vào nhau đinh ninh chắc như đinh đóng cột – nhớ nhe! Phải luôn là anh em tốt nghe chưa? Hì hì- Anh cười – Dạ…
Một lúc sau: – nho nè! – Dạ? – Thật ra thì anh đã nợ em một mạng sống đó. – Anh giỡn hả? – Không, thật đó. Nếu người bị con dao kia không phải là em thì anh đã nằm xống từ lâu lắm rồi. – Thôi mọi chuỵện đã qua rồi, anh đừng nhắc lại nữa nhe? – Nhưng mai này em không được làm chuyện dại dột nữa nghe không? Phải nói với anh trước khi hành động, nhớ không?
– Uhm… – Nho nè? – Dạ? – Thật ra lúc còn ở bệnh viện anh đã muốn nói với em cái này! Nó tim đập liên hồi – Là cái gì hả anh? – Bây giờ anh sẽ cho em một điều ước, em ước gì thì bằng mọi giá anh sẽ làm cho em. – Hả? Thật không anh? – nó mừng vui – Thật chứ!. Nói anh nghe điều ước của em đi.? – Ờ, em có nhiều điều mơ ước lắm. một cái chắc không đủ, hì hì
– Không, một điều thôi nhe. Thật ra trong đầu nó đã có một niềm mơ ước to lớn nhưng nó lại không nói ra, nó biết nó mà nói ra điều ước ấy thì anh sẽ rời xa nó mãi mãi.. Đó là một điều ước thật ngu ngốc – nó muốn trong ngày cưới người làm cô dâu không phải là chị Phương mà là nó. Nó ước được bên anh suốt đời. – Sao lâu quá vậy, có chưa? – Anh ngước mặt chăm chú nhìn nó suy nghĩ – Ờ….ờ… – Hả? – Thôi, hiện giờ em chưa suy nghĩ ra. Khi nào có em sẽ nói nhen? – Ừ, vậy coi anh nợ em một lời hứa đi. – Hì hì
Một lúc sau: – anh đẹp trai ? – gì em? Hôm nay post sớm chút nhen!Tại tối nay Kỳ đi học oỳ. Một lúc sau: – Anh đẹp trai! – Gì em? Nó ấp úng hỏi: – Em nghe Nội nói….tháng sau là…anh sẽ…sẽ lấy vợ phải không? Anh chợt giật mình, lấp tấp bắt lấy tay nó nói vội vàng: – Trời! anh quên mất. Anh định nói với em mà quên mất. Nghe được nhiêu thôi trái tim nó dường như tan nát, thủ phạm không ai khác đó chính là anh, chỉ là anh Anh nói tiếp với nó: – Đúng vậy, tháng sau anh sẽ cưới chị Phương. Tụi anh sẽ đám cưới, lúc đó em sẽ là chú rể phụ có chịu không? – Nhưng lúc trước anh nói khi nào tốt nghiệp đại học thì hai người mới lấy nhau mà, sao bây giờ……..
– Thì anh không chờ Phương được nữa. Biết bao người đang đợi Phương , từ hôm xãy ra tai nạn anh thấm thía ra, hạnh phúc là quan trọng nhất, mình không chợp lấy thì sẽ mất. Nghe anh nói vậy nó thấy xót xa vô cùng ” Đúng,anh nói đúng.. hạnh phúc là quan trọng nhất, nếu không chớp lấy thì sẽ mất ” mặt nó bí xị – Em sao vậy? – Anh nâng mặt nó một cách nhẹ nhàng hỏi Chính lúc này, dường như cái sự e dè, tự ti của nó đã không còn nữa, nó nói: – Em sợ….em sợ……! – Em sợ gì? Nói anh nghe? – Em sợ anh đẹp trai của nó lấy vợ rồi, anh sẽ không còn…không còn thương em nữa..! Anh nghe được câu nói của nó, liền mĩm cười hì hực rồi xoa xoa đầu nó.
Nụ cười của anh làm nó lại xao xuyến – Sao em lại nghĩ vậy chứ, anh sẽ không quên em đâu mà. – Không! Em biết mà. Anh đẹp trai mà lấy vợ, anh sẽ bên vợ suốt, sẽ không ở bên em nói chuyện với em như bây giờ. – Không có đâu, anh hứa mà. Anh hứa sẽ thương em nhất chịu không? Nó lắc đầu mặt buồn bã – Em sao vậy, em không tin anh sao? Nó tiếp tục lắc đầu – Anh lấy vợ, vợ là khác, em là khác. Mỗi người đều ở một góc trái tim anh. Giống như bà Nội nè, mẹ anh nè, ba anh nè .Mỗi người một phần trong tim anh…hì hì – Anh dỗ dành nó – Nhưng chắc chắn vợ anh nhiều hơn rồi. – Nó mím môi nhìn anh Anh không nói gì cả, bất ngờ anh lôi nó vào lòng anh nằm gọn ơ.
Nó bất ngờ không làm chủ được mình nên mặc cho anh kéo. – Em đừng suy nghĩ vu vơ nữa. Mình sẽ là anh em tốt của nhau mãi mãi mà. Có gì tốt là anh sẽ dành cho em hết, chịu chưa? – Là sao ta? – Thì nói chung là….anh thương em nhất nhà…! – Anh siết chặt vòng tay của mình vào nó hơn vì trời đã đổ lạnh. Nó sung sướng, nụ cười đầu tiên của nó đã được nở ra.
Bỗng nó đưa tay lên móc nghéo ngón tay út lại nói: – hứa đi? Anh kí đầu nó nghịch ngợm, cười rằng: – Không tin sao? Thôi được hứa thì hứa. hì hì Đêm nay có lẽ là đêm hạnh phúc của nó vì nó được người mình thương yêu ôm vào lòng, lại còn hứa là sẽ không bị sứt mẻ một miếng tình cảm nào khi anh lấy vợ, vẫn là anh em tốt, anh vẫn là người thương nó nhất. Nó cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Đôi lúc nó càng lấn áp vào người anh nhiều hơn để có thể nghe được nhịp tim của anh, hơi thở của anh, và nghe được thật gần nụ cười nồng ấm của anh.
Vài ngày sau: Nó đang đi dạo phố. Vừa mở cổng nó chợt nhìn vào ngôi nhà cũ của nó. Nó thấy nhớ nhớ làm sao, nên mở cửa vào thăm nhà. Vừa mở toang cánh cửa ra thì nó chạnh lòng khi thấy mạng nhện giăng đầy nhà, dường như lâu lắm rồi nó chưa từng ghé thăm nhà của mình. Nơi còn sót lại một chút kỹ niệm của nó và ba mẹ nó. Chợt nó nhớ ba mẹ nó vô cùng, đã quá lâu rồi, một thời gian khá dài mà ba mẹ nó chưa về. Nó vẫn còn nhớ như in lúc ba mẹ nó đi còn dặn dò là sẽ cách một tháng sẽ về thăm nó một lần.
Thế mà đã hơn ba tháng mấy gần cả bốn tháng, nó vẫn chưa nhận được sự hồi âm nào cả. Nó âm thầm buồn. Nó nhìn thấy chiếc áo bà ba cũ kĩ của mẹ đã bạc màu nằm lăn lốc trên chiếc dạt, cái nón của ba dính đầy bùn lầy nằm im lìm trên bếp lửa đầy lọ nồi. Nó chạy vào phòng mình, thấy mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn. Đây là chiếc giường của nó nơi mà nó ngủ nướng đây mà, còn đây là cái cửa sổ mà mỗi sớm mai nó tọat ra hứng lấy cái ánh nắng ban mai đó. Còn kia là cái bàn học của nó khi còn cắp sách đến trường, bụi bặm phủ đầy lên. Tột, kí ức tràn về trong đầu nó. Nó chợt nhớ ra đi hỏi thăm mấy người hàng xóm xóm trên để nghe ngóng tin tức của ba mẹ mình.
– Cô ơi! chú bảy về chưa cô? – Nó đang tiếp cận với vợ chú bảy – Người mà rủ ba mẹ nó lên Sài Gòn kiếm sống. Bà mặt mày buồn xo – Cô cũng không biết nữa Nho ơi, 4 tháng rồi mà không nghe tăm tích gì của họ hết, cô tính lên trển tìm họ nè. Nó nghe vậy lòng buồn mênh mang, lo lắng vô biên – Sao, không có tăm tích gì hết hả cô? – Ừhm – Nhưng cô lên đó, biết họ ở đâu đâu mà tìm chứ? Bà chóng tay lên cằm nói: – như vậy mới chết chứ, lúc đi còn nói là sẽ về một tháng một lần, đem lương về nuôi vợ nuôi con, rồi ở trển có côngt việc tốt, ăn uống chổ ở đàng hòang nữa. Bây giờ thấy mất dạng luôn rồi, khổ chưa?! Nó gục mặt không nói gì cả – Hay là họ bị lừa hả ta?
– Bà bỗng nói Nó giật mình, trợn mắt nhìn bà. – Hả? Bỗng dưng nghe tiếng ầm ầm, la hét dữ dội từ phía nhà thằng Tân bóng khúc trên. Dòng người xô nhau tấp nập trên đó. Làm nó và bà bảy phải hiếu kỳ kéo nhau đi xem – Á…á…á…á…á – Tiếng của mẹ thằng Tân bóng la thất thanh giữa đường hẻm Hình dáng mụ mẫm, đầu tóc rối bời, miệng thì la hét om xòm.
Hỏi ra mới biết, gần đây mẹ thằng Tân bóng bị chuyển sang thần kinh nặng. Bà dường như đã mất hết lí trí khi nghe tin thằng Tân bóng bị ở tù. Đứa con duy nhất của bà mà nay coi như chưa từng lọt lòng. Người hàng xóm nói với nó – Tại con không biết đó chứ, mấy ngày nay bả lên cơn hòai à. Hồm bửa hổm công an đưa thằng Tân bóng về đây xác nhận cái gì đó đó, rồi đi ở tù luôn. Mẹ nó sốc quá nên sinh ra như vậy đó. Nghe tới đây nó đã hiểu mọi nguộn ngành. Lúc nó tỉnh dậy nó đã nghe được câu chuyện kể kinh hồn về chuyện mà thằng Tân bóng dám làm hảm hại anh đẹp trai của nó. Thóang nghĩ xong, nó thấy mẹ của thằng Tân bóng đang bị những người hàng xóm giữ lại và đem vô nhà sợ điều không may xãy ra.
Người đi đường mỗi người một câu nhận xét khi nghe được mọi chuyện mà cái thằng con của bà làm ra khiến cho câu chuyện buồn này càng thêm đau đớn trong lòng bà.
Nó đi lơn tơn về nhà, nó thóang nghĩ : ” đúng là trên đời này luôn có cái nhân và cái quả của nó. Người gieo ác thì sẽ gặp ác”.Nó không ngờ người mà nó từng tiếp xúc lại là một người xấu, một người ta nghĩ không xấu nhưng cuối cùng cũng xấu.Chẳng hạn như thằng Tân bóng . Ai ngờ mọi chuyện lại đến quá nhanh như vậy! Những dòng suy nghĩ tuổi mới lớn của nó đã bắt đầu hiện lên, chứng tỏ nó đã lớn khôn hơn trước nhiều lắm rồi.
Bây giờ nó không còn là một thằng ở đợ nhà người ta nữa, mà bây giờ nó là con nuôi, cháu nuôi của nhà anh đẹp trai của nó từ khi việc khủng khiếp đó xãy ra. Cuộc sống của nó đã hòan tòan thay đổi. Nó không còn phải lo toan đến miếng ăn từng ngày nữa. Vì bây giờ trong đời nó luôn có những ánh sao đẹp soi thẳng vào nó. Nhất là anh đẹp trai của nó hứa là sẽ thương nó mãi. Nhưg còn một điều làm nó bị tổn thương là ba mẹ nó, bây giờ nó không biết tìm ba nó ở đâu nữa. Nó ngước mặt lên trời nhìn theo đám mây xanh bồng bềnh trôi về góc nào đó xa xôi Nó – đầu óc trống không mà đi về nhà.
Tại nhà anh đẹp trai của nó, cùng ngày – Ủa em đi đâu vậy Nho, anh kiếm em muốn chết đây nè! – anh đẹp trai của nó tay cầm một hộp bánh sữa nói khi nó mở cổng vào nhà – Dạ…Em đi qua thăm nhà em chút, tại lâu quá không về. – Em còn yếu lắm không nên đi nhiều đâu nhe, bác sĩ dặn đó, em ngồi xuống đi – Anh kéo ghế ra cho nó ngồi nghĩ mệt – Hì – Nó nhìn anh cười Anh nhìn nó cười thật tươi, một nụ cười thật đáng yêu – Đố em, anh mua gì cho em nè? – Mua gì? – Nó ngẫn ngơ – Bánh sữa…tén ten! – Anh tỏ ra vui vẻ làm cho nó vui Nó bất ngờ:
– Ôi! sao anh biết em thích ăn bánh sữa hả? – Ai ngòai bà Nội ra chứ, bà Nội nói mỗi lần đi chợ là em đều bảo bà Nội mua một hộp bánh sữa cho em. Nó nghe anh nói vậy, thấy hạnh phúc vô cùng. Nó đã cảm nhận đựơc sự quan tâm của anh dành cho nó là như thế nào rồi, chính lúc này nó không còn cần gì nữa. Nó chỉ muốn được anh làm như vậy mãi với nó. – Cám ơn anh nhiều nhen! – Anh cầm lấy hộp bánh. – Thôi anh em mình lên phòng chơi với Nội ! Nội nhắc em quá trời luôn kìa, đi đâu không nói cho Nội biết! – Á chết, mình lên trển đi anh!
Tại phòng Nội: – chào Nội ! – anh tọat tung cửa ra phấn khởi chào Nội – Nội! – Nó goi bà – Ờ.. hai đứa đi đâu nãy giờ vậy? Anh phóng lại mát-xa vai cho Nội – Nho đi chơi đó Nội ! Phạt em ấy đi Nội ! – Có đâu, nãy em nói em đi qua thăm nhà em mà. – Nó cười – Thôi! Lại đây làm tiếp Nội cái này nè! – Bà nói Anh và nó nhìn xuống giường Nội là tòan chỉ màu, hai cái gối, và một số hạt đính kèm. – Ủa, Nội làm gì dạ? – Nó hỏi – Nội đang làm cặp gối bông, dành tặng cho anh đẹp trai của con đó. Để nó đêm tân hôn mà xài, coi như quà Nội tặng. – Á…hay quá. Con yêu Nội nhất – anh đẹp trai của nó ôm lấy Nội Mặt nó chợt đổi màu, nó thấy buồn lắm. – Sao vậy, hai đứa làm tiếp Nội đi! Đứa thì xõ chỉ, đứa thì thêu. Ai biết thêu? Hì hì – Dạ…
Nó đứng ngòai ban công trên lầu phòng nó, nó nhìn về phía xa xôi. Tự nhiên đâu đây một làn gió mạnh thổi vào mặt nó làm nó nhận ra một điều thật kinh khủng. Nó hỏang hồn nghĩ lại. Nếu như anh đẹp trai của nó cứ đối xử tốt với nó hòai như vậy, sẽ làm cho nó nặng lòng thêm. Nó thử hỏi đến khi anh lấy vợ thì sao đây, hình bóng anh có thể phai nhạt trong tâm trí nó không, hay mỗi ngày đều kè kè bên anh suốt? không thể,sẽ không có chuyện đó. Chắc tim nó lúc đó sẽ tan nát mất hay bị trôi đi. Nó không thể bắt anh làm mọi điều vì nó được, nó không phải để cái tính mạng mà hôm đó nó thay thế cho anh lấy ra làm áp lực với anh. Hay sao? Nó vẫn chưa tìm ra được cách giải quyết cho con tim nó.
Tối đến: Mọi người đã đi ngủ, vẫn là hai bóng dáng quen thuộc của ngày hôm qua ngồi trước cửa nhà thì thầm to nhỏ với nhau, vẫn ngồi sát nhau vài centimét. Nó không ngại ngùng tựa đầu vào vai anh, giọng nghẹn ngào – Sao ba mẹ em không về hả anh? Em nhớ ba mẹ lắm! Anh xoa nhẹ chụm tóc tơ của nó – Chắc có lẽ..ba mẹ em bận bịu công việc, không có thời gian về! – Nhưng ba mẹ em đã đi gần bốn tháng rồi! – Anh nghĩ chắc cô chú ở trên Sài Gòn cũng nhớ em nhiều lắm đó. Rồi họ cũng sẽ về thăm em thôi.
– Nhưng nếu…nếu ba mẹ em không về. họ bỏ em luôn rồi sao? – Mắt nó bắt đầu ứ đọng Anh tiếp tục xoa đầu nó, nhanh hơn chút: – em khờ quá. Nhưng nếu họ có bỏ em thì…thì..vẫn còn có anh bên em, anh vẫn là người thương em nhiều nhất nè. – Ang giọng không quá ồn ào, nhẹ nhàng và nồng ấm Nó xúc động ngước mặt nhìn anh – Dạ! híc híc… Nó với hai tay ôm chặt lấy anh như một người em rất thân thiết với anh. Những lúc thế này đây. Tình yêu của nó dành cho anh bỗng dưng dâng lên vô hạn, tràn ngập cả bến bờ. Nó mong giây phút này luôn tái hiện trong đời nó mặc cho bất chấp chuyện gì tồi tệ xãy ra, nó cũng vẫn muốn như thế này mãi. Anh cũng nhẹ nhàng ôm lấy nó. Hai người đã có một đêm không ngủ, ngồi trước nhà nghe một khúc ca vu vương với ánh trăng khuyết của những đêm qua rằm. Hết anh nói thì lại tới lượt nó nói. Nhưng dường như, chuyện gì anh cũng luôn là người an ủi và vỗ về nó!.
Vài ngày sau: Tại phòng Nội – Nội ơi! Cặp gối này bao giờ Nội mới làm xong – Nó đang giúp Nội đan áo gối cho anh đẹp trai của nó Bà Nội với cặp mắt kiến cặm cụi đan – Ờ! Chắc khỏang 10 ngày nữa à! Già rồi làm bởi dậy chậm chạp quá – Nhưng Nội vẫn khéo tay lắm! – Nó khen – Thôi, đừng có nịn tui. Hihi – Thiệt mà. Một lúc sau – Nội ơi! – Nó gọi – Gì con ?
– Ờ..Lúc chiều con thấy ba mẹ anh đẹp trai bàn chuyện với mấy người lạ, mà con không nghe rõ. Là chuyện gì vậy Nội ! Bà Nội cầm chỉ nói và cười – Ờ, thì cái vụ đám cưới của anh đẹp trai con đó mà. Người lạ đâu mà người lạ, ba mẹ của chị Phương con đó. – Hả? – Nó bất ngờ – Gì chứ con, hôm nay hai nhà nói chuyện với nhau đó. Mùng 9 tháng tới sẽ tổ chức hôn lễ rồi con. – Hả? – Ừ, mùng 9 tháng tới sẽ cưới. Bởi dậy con với Nội gấp rút làm cái cặp gối này nhanh lên nghen. – Cưới thiệt hả Nội ! – Trời! Con giỡn sao, không lẽ đùa – bà Nội xoa đầu nó – Sao nhanh vậy Nội ? – Đó là chuyện của người lớn. Mùng 9 là ngày tốt lành đó con. Nó thì thầm, lí rí:
– Biết vậy hồi chiều con ráng đứng kế bên để nghe òi….. – Cái gì? – Nội không nghe rõ nó nói – Dạ không có gì! Nó nói tiếp: – Nội ơi! Mùng 9 vậy còn có 16 ngày nữa thôi Nội ! – Ừ, 16 ngày nữa. – Vậy là 16 ngày nữa chị Phương sẽ về đây sống chung với nhà mình hả Nội ! – Ừ, nhà ta sắp có cháu dâu rồi. Chợt mặt nó gục xuống Bà Nội thấy vậy liền hỏi – Con sao vậy? – Dạ…….. – Anh đẹp trai của con lấy vợ sao con không mừng mà lại gục mặt vậy chứ? Sắp được ăn cù lao rồi mà. Hihihi – Con không muốn ăn – Ơ…nói gì ngộ vậy cháu của bà. À, hay là muốn nhỏng nhẽo – Không phải đâu Nội ! con….con… – Sao con………? – Ờ……… Bà Nội thấy nó càng ngày càng lạ, bà đã ngầm theo dõi từng cử chỉ của nó từ lâu – Hay là con………??? – Dạ…? – Ờ không – bà Nội không nói nữa với đôi mắt thắc mắc – Thôi mình làm tiếp đi Nội !
6 giờ chiều hôm đó. Nó đang loay hoay trước sân nhà thì anh đẹp trai của nó bước ra với một bộ đồ tươm tất, áo bỏ vào quần rất trịnh trọng, trông anh điển trai hơn bao giờ hết – anh đẹp trai đi đâu mà mặc đồ lịch sự quá vậy? – Nó mắt lim dim hỏi anh – Ờ, anh đi nhậu với các chú bên nhà Phương – Nhậu hả? – Ừ, tại sắp tới ngày lành rồi hihihi nên phải đi lấy lòng các chú đây hihihi – Anh cười với nó – Dạ…- Nó đáp cục ngũn Anh dắt xe ra, xoa xoa đầu nó vài cái nói: – Anh đi nhe! – Dạ. Anh vừa ra khỏi cổng nó đã nói: – Anh uống ít thôi nhen, anh còn chạy xe nữa đó. – Anh biết rồi ….- giọng anh vừa đi Bà Nội trên lan can nhìn xuống mĩm cười, thấy hai anh em quan tâm với nhau thật khắng khít mà vui thầm. Bà nghĩ : ” Ít ra thằng Tú lấy vợ thì tình anh em của hai đứa cháu tui vẫn êm đẹp như vậy”
7h tối Ba mẹ Tú và bà Nội đang ngồi xem Tivi, thấy nó từ trên lầu đi xuống nên gọi – Nho con! Lại đây xem tivi với cô – Dạ – Nó đáp Nó không dán mắt lên Tivi mà xoay qua nhìn mẹ Tú , mẹ Tú nói – Con hay tin gì chưa? Mắt nó mơ hồ, hỏi ngược lại mẹ Tú – Dạ? – Cô hỏi con hay tin gì chưa? Nhà mình sắp có sự kiện lớn đó – cô nhẹ nhàng ấm áp vuốt lên ngọn tóc nó – Dạ, dạ chắc là việc đám cưới anh đẹp trai phải không cô? – Ừ. Hừm… Mẹ Tú nói tiếp: – Con có thấy vui không? Nhà mình sắp có thêm một thành viên mới
– Dạ…con vui lắm – Nó tỏ vẻ vui mừng cho tất cả mọi người đều vui. Chợt ba Tú lên tiếng và cười : – Sau này sẽ không còn ai ăn hiếp Nho nhà ta nữa rồi, vì có thêm chị Phương chở che nữa. hì hì hì Bà Nội tiếp lời – Ừ! Chắc vậy rồi Nho hé? Hì hì hì Nó mặt ngẫn ngơ đừ cả ra, giọng hì hực: – dạ…. – Nó đang nghẹn từng lời Một hồi lâu, mẹ Tú chợt xoay quay nó, nắm lấy tay nó và nói một chuyện, nhìn nét mặt bà, có vẻ như một chuyện quan trọng: – Nho nè! – Dạ – Ờ , Cô cũng muốn nói với con điều này.
Cô chú, bà Nội , anh đẹp trai của con đều coi con như là ngưqời trong nhà cả. Vậy sao này con khỏi phải làm công việc nhà nữa. Nghe con? – Thôi cô! Cô cứ để con làm……con……….. Mẹ Tú ngắt lời nó: – Con nghe cô nói. Cô sẽ mướn người giúp việc khác giỏi hơn chút xíu để có thể gánh nỗi việc nhà, nhất là còn chỉ mấy ngày nữa đám cưới của anh đẹp trai con diễn ra. Sẽ bận bịu, mệt lắm. Cô dự tính sẽ mướn khoảng hơn chục người để lo việc chạy bàn tươm tất. – Dạ… – Nó gục đầu Bỗng nó gục đầu, lấy hai tay che kín cả mắt.
Màn hình tivi lớn trước mắt không được ai chú ý xem nữa, mà tất cả 3 người đều hướng mắt về phía nó, mọi người đã nghe tiếng híc híc trong tận cổ họng nó. – Nho con? – mẹ Tú định hỏi Nó ngắt lời: – Dạ, con không sao, con vui quá đó cô…….. – Nó vụt chạy lên phòng thật nhanh. Mọi người đều ngơ ngác với thái độ của nó, nó cũng không biết tại sao nước mắt của nó cứ rơi rớt từng đợt như vậy?,tại sao phải là ngay lúc này?, có phải chăng nó đã chịu đựng không nổi cái cảm xúc khó chịu, từ khi nghe tin anh sẽ lấy vợ?? Nó tự nói rằng có lẽ nó sẽ không bao giờ chịu đựng nổi nữa, và sẽ không giấu giếm cảm xúc của mình được nữa.
Nó không vào phòng, mà chạy ra ngoài lan can, ngồi bệt xuống. Khóc nức nỡ……………… Hai tay của nó cứ thay phiên dụi dụi cho nhau, dòng lệ của nó dường như đang đợi có ai lau tiếp!. Nó chợt nghĩ đến anh : ” ước gì anh ở đây lúc này !!!”
Nhưng không phải anh, mà là mèo Lyli Khi nó phóng lên lầu, mèo Lyli tự dưng phóng lên theo nó, nhưng khi Lyli thấy nó khóc, dường như cũng hiểu được tâm trạng của nó nên không dám lại gần. Nó chợt quay ra phía sau thì thấy mèo Lyli nhìn nó với đôi mày ủ rủ. Nó ẵm mèo lên và thủ thỉ : – Lyli ơi! Rồi sắp tới đây, mày sẽ có người khác cho ăn, không phải là tao nữa. Người đó sẽ cho mày ăn nhiều hơn, chăm sóc cho mày nhiều hơn. – Chị Phương sẽ thay tao cho mày ăn…..híc híc – Rồi mai này….anh đẹp trai sẽ không còn bên tao nữa, anh đẹp trai sẽ mãi bên chị Phương. Mặc dù anh ấy hứa với tao là sẽ mãi là tình anh em tốt nhưng tao biết dù gì đi nữa, tình cảm của anh dành cho chị Phương vẫn nhiều hơn. Bỗng mèo Lyli lấy hai móng chân cào nhè nhẹ lên đôi dòng lệ của nó đang tuôn trào với gương mặt buồn hơn lúc nào hết. Rồi Lyli chợt nằm trọn vào bụng của nó nằm, để nghe nó nói như một người bạn thân thiết.
Bà Nội đang đi lên, và đang dần tiến tới lan can – nơi nó ngồi Thấy nó ngồi buồn rười rượi,đôi mắt có nước đang chảy, bà định kêu nó nhưng……. – N…..h…..o !!! – Giọng bà Nội bỗng trầm lại khi nghe nó nói với Lyli – Mèo ơi! Làm sao đây, mai này tao sẽ không bao giờ quên được hình bóng của anh. Tao sẽ chết mất mèo ơi! Bà Nội bỗng chao mày, không hiểu đầu đuôi gì cả : ” Anh nào chứ ? ” ,bà cố đứng nghe tiếp giọng nói nhỏ xíu của nó. – Tao biết mai này, tao sẽ không thể nào ngồi bên anh để nghe anh nói chuyện nữa rồi. Tao biết tao đợi chờ tình thương của anh đẹp trai là điều không thể nào xãy ra. Anh ấy sắp lấy vợ, anh ấy sắp lấy vợ đó – Giọng nó tự dưng to lên chút.
Bà Nội bỗng xoe tròn đôi mắt, mặt bơ phờ khi nghe nó nói : ” Trời! ” Nó nói tiếp: – Tao…tao….tao….!!! – Nó nghẹn ngào – Tao…tao thương…thương….anh đẹp trai nhiều lắm…nhiều nhiều lắm mèo ơi!
Bà Nội như chết đứng khi phát hiện một bí mật động trời của nó, nó đã nói ra…cuối cùng nó cũng đã nói ra là nó đã thương anh nhiều và nhiều lắm. Bà Nội chợt bóp chặt con tim vì quá sốc. Nó thốt lên một câu nữa…. – híc híc…ước gì…ước gì…đám cưới sẽ không….diễn ra…..
Bà từng bước lê thê nhỏ nhẹ đi về phòng trong trạng thái vô cùng sốc…thẫn thờ
Nó ở ngoài đây cứ nhìn theo làn mây và tay cứ vuốt ve đầu của Lyli.
Tối hôm đó: Nó đã thôi khóc. Nó đang ngồi đợi anh về, nó vẫn còn nhớ anh đi nhậu với mấy ông cậu của Phương. Đồng hồ đã điểm tới 23h15′ rồi mà anh vẫn chưa về! – Sao anh lâu vậy chứ! – Nó chống tay lên cằm thì thầm Nó ngồi không yên nên đứng dậy đi tới đi lui thì đồng hồ đã điểm 23h45′. Nó chợt thấy lo lắng cho anh, không biết anh có nhậu xĩn quá không? Nhưng………
– tin tin tin… – Tiếng xe ngoài cổng thốt lên. Mắt nó sáng rỡ lên và nở một nụ cười sáng chói khi biết anh đã về. Nó nhìn kỹ hơn, thấy anh đang trong tình trạng say rượu, nó thấy anh lắc qua lắc lại trên xe nên vội chạy ra . -anh đẹp trai , anh có sao không? Anh cười với nó một nụ cười thật nống ấm, chan chứa mùi đàn ông hoà vào hơi rượu – Anh không sao đâu em, Nho! Nó chợt xích lại gần anh và thấy anh toả khắp mùi rượu: – Như vậy mà không sao hả anh? Anh say quá trời nè, hồi chiều em nói anh đừng nhậu say quá mà
– Nó đang dìu anh xuống xe. Anh lại cười sát vào mặt nó, khiến nó đỏ mặt và lân lân hạnh phúc : – Anh xin lỗi, anh uống hơi quá! – Thôi để em dìu anh vô! Chợt nó nhìn lên gương mặt anh, ký ức về anh lại hiện lên nó. Nó muốn nhìn thật kỹ anh vào lúc này để mai này khỏi phải hối tiếc khi anh lấy vợ. Nó càng nhìn anh càng thấy thương anh nhiều hơn, cảm xúc trong nó lúc này không giấu đi được được, nó muốn ôm lấy anh ngay lúc này, nó muốn…rất muốn. Và nó…nó đã ôm lấy anh. Nước mắt nó lại từ từ nhè nhẹ rơi.
Anh thấy nó ôm anh, nên cười, xoa xoa ngọn tóc tơ của nó và nói: – Anh không sao đâu mà Nho, hì hì , hay là…anh mới đi có chút xíu mà nhớ anh hả? hì hì Nó không kiềm chế cảm xúc và nói lại với anh: – Dạ…dạ…đúng..Em nhớ anh! híc híc Anh cũng ôm lấy nó và nói: – Thì giờ anh về rồi nè, anh biết tối để em ở nhà một mình sẽ buồn lắm. Anh xin lỗi, mai này anh sẽ ở nhà thường xuyên với em hơn. Nó thôi buông anh ra và nói khi anh đang lau dòng lệ cho nó: – Anh hứa nhe! – Ừm, hì hì – Giọng anh say xĩn Nhưng nó lại thấy buồn : ” Chắc mà không đâu, bây giờ anh đẹp trai đang xĩn chắc không biết gì đâu, chắc anh ấy chỉ nói suông thôi,rượu vào lời ra mà.. mai này anh có chị Phương quấn quýt rồi, mình cũng sẽ là đồ thừa mà thôi”
– Thôi để em dìu anh lên.
Nó kè kè anh từng nấc thang một, từng nấc là một lần mùi hương trong vạc áo anh toả ra làm nó phải ngất ngây, nó muốn kè anh lên thật chầm chậm để kịp ngửi mùi hương của anh để sau này không còn dịp để ngửi, linh cảm nó cho biết như vậy!
Khó khăn lắm nó mới kè anh lên được tới phòng anh. Chưa kịp đặt anh xuống giường thì anh đã nằm ì xuống. Nó nhìn anh và thấu hiểu được vẽ mệt mõi trong anh. Nó không nghĩ mệt mà tiếp tục cởi giầy ra cho anh, cởi vớ anh ra..và nhè nhẹ tháo một nút áo trên người anh để anh dễ ngủ. Nó chợt ngồi anh thêm xíu nữa. Anh đang ngủ… Nét ngủ của anh vẫn như ngày nào…vẫn đẹp trai..vẫn tươi như một giọt sương tinh khiết, nhưng cũng vẫn ấm áp như lửa đông hiện trên đôi môi ngọt ngào của anh. Anh – một hình tượng chàng hoàng tử thật sự thật sự rất đáng yêu và vô cùng đẹp trai trong lòng nó.
Nó cứ mãi mê nhìn anh ngủ, nó nói thầm : ” anh đẹp trai ơi! Anh ngủ đi. Qua đêm nay…thì anh sẽ còn 15 ngày nữa thôi thì sẽ có chị Phương ngủ cùng anh ” . Nó nhìn chung quanh căn phòng rồi nói thêm : ” Căn phòng này sẽ không còn lạnh lẽo như mấy năm qua chỉ có một mình anh nữa, sẽ có chị Phương, sẽ có chị Phương mà. Chị Phương là tất cả của căn phòng này! ”
Nó gục đầu như một hành động tự an ủi mình.
Nó đứng lên định quay về phòng mình. Nhưng nó vẫn luyến tiếc anh mãi, nó cứ muốn nhìn anh cho hết đêm nay cũng được. Nhưng….nhưng trong đầu nó lại hiện ra một ý định táo bạo… Nó..Nó..nó muốn hôn anh…….. Nó táo bạo đi lại gần anh, hồi hộp hơn bao giờ hết, nó khẽ nhè nhẹ ịn tay lên nệm khom lưng xuống, cẩn thận chòm người về phía gương mặt anh, nó mím môi một cái. Nó định hôn lên má anh nhưng nó nghe được hơi thở mệt nhoài và mùi hương từ người anh nên làm hành động của nó thêm chậm lại.
Nhưng cuối cùng, nó lấy hết lòng can đảm ra để…hôn anh. Và cuối cùng..nụ hôn đầu đời của nó cũng đã được trao lên má anh. Một nụ hôn tươi rói như những bụi hoa hồng sớm mai, như những giọt sương mà nó vẫn thường mơ tới. Nụ hôn trên má anh……… Ôi! một cảm giác lân lân trong nó lại hiện lên, một cảm giác đầu đời khó tả. Nó tự nhủ sẽ không bao giờ quên giây phút này. Nó mĩm cười vì quá sung sướng và hạnh phúc, nó thôi chòm người về phía anh, nó rút hẳn về vị trí ban đầu.
Nó đắp chăn cho anh… Nó quay ra đi về phòng ngủ thì…. Bà Nội đang đứng trước cửa, nhìn nó…. Nó hoảng hồn, trợn mắt kinh hãi: – Nội ! Cũng đêm đó tại phòng bà Nội , sau khi nó bị phát hiện: Nó ngồi như cục thịt bị đông cứng trên chiếc ghế sa-lông trong phòng bà, nó không nói gì cả, tay chân cứ run run cắm cặp, ánh mắt nó như đang thăm dò từng câu nói của bà, nhưng bà không nói gì cả. Bà nhìn dáo dác xuống khu vườn trong đêm hkuya mặc dù thấy toàn bóng tối. Dăm ba phút bà quay lại nhìn thẳng vào mặt nó.
Nó đang gục đầu, bỗng ngóc đầu dậy thấy mình đang bị bà Nội chiếu tướng nên nó càng run hơn. Bà với ánh mắt đôn hậu, hơi chút xót xa, bắt đầu nói với nó. – Con….Con! – Bà nói không nên lời. – Dạ…dạ… – Giọng nó run run gục đầu xuống chẳng dám nhìn bà. – Con…Tại sao con lại như vậy hả Nho? – Bà đánh tay cái bộp vào thành giường. Nó thấy bà có phần hơi tức giận và giọng ứ ứa… – Nội ơi! Con xin lỗi, con đã nói dối Nội ! Con đã không cho Nội biết chuyện này, con có lỗi với Nội nhiều lắm.
– Nó đã bắt đầu khóc qué lên. Bà cũng bắt đầu dấy lên hàng lệ trên khuôn mặt lão của bà – Tại sao chuyện động trời như vậy mà con không nói cho ta biết, con có biết ta đau lòng cỡ nào không? – Dạ… – nó cứ gục đầu – Ta theo dõi con hổm nay, không ngờ việc ta đóan đã chính xác đến như vậy, không ngờ..không ngờ…con lại đem lòng yêu anh đẹp trai của con.. Nó liền lắc đầu, biện minh: – Không Nội ơi! Con…con chỉ thương anh đẹp trai thôi mà, con đâu có yêu! Bà Nội liền nói: – Sao con khờ vậy, như vậy là yêu rồi.
Con định nói dối ta đến chừng nào nữa đây. Yêu và thương có khác nhau gì chứ? – Con…. – Những biểu hiện của con cho thấy rõ..con đã yêu rồi đó, con có biết không hả Nho? – Con…con..- Nó vừa run, vừa khóc và hồi hộp – Tại sao chứ? Tại sao mọi chuyện lại khắc nghiệt vậy chứ? – bà Nội chan chứa dòng lệ nhỏ Nó liền hỏi trong nước mắt:
– Nội ơi! Có phải Nội giận con vì chuyện con không phải là con trai không Nội híc híc híc… – Không, ta không giận con vì chuyện đó, ta chỉ giận vì con đã giấu ta! – Con xin lỗi Nội ,híc híc Một hồi lâu, nó chạy đến ôm lấy bà Nội , khóc như mưa đổ: – Nội ơi! con xin Nội. Nội đừng giận con, đừng bỏ con Nội ơi!. Con không muốn như vậy đâu Nội ơi! híc híc…Con không có muốn như vậy đâu mà Nội ơi!..huhuhuhu Bà Nội nhìn xuống dưới lòng mình có một cậu bé đang nài nĩ, khóc la inh ỏi mà trông thấy đáng thương hơn là đáng trách. Đúng, không ai muốn, không ai muốn Nó là người như vậy. Bà thấy nó thật xót xa, nước mắt bà đổ theo cũng như nó. – Nho…con!
– Bà ôm chầm lấy nó Nó nước mắt giàn giụa nói tiếp: – Nội ơi! xin Nội đừng bỏ con. Nội ơi! bây giờ chỉ có Nội là thương con nhất, ba mẹ con cũng bỏ con. Thằng Nu cũng bỏ con, ai cũng bỏ con hết. híc híc… Nó nói tiếp: – Mai này anh đẹp trai cũng bỏ con luôn rồi Nội ơi! Không còn ai hết Nội ơi! – Nước mắt nó rớt từng đợt. – Con…. – bà Nội xoa xoa đầu nó mà khóc theo từng hồi Nó bám chặt tay vào hai bên áo bà. Kêu rào thảm thiết: – Nội ơi! xin Nội đừng ghét con mà Nội ơi! – Không! Nội không ghét con, con luôn là cháu cưng của Nội !híchíc. Nội hiểu con mà…. Nó ngước mặt lên nhìn bà hiền hậu , bà không còn nóng giận như trước nữa. Bà từ từ nói nó nghe:
-Nho à, Nội Nội …Nội … Nó vẹt nước mắt xúc động hỏi bà: – Nội … Nội sao hả Nội ? – Nội không giạn con nữa đâu. Nội hiểu…Nội hiểu con hơn ai hết…đâu ai muốn vậy phải không con! – Dạ….híc híc – Nó ôm chặt bà – Nội đã từng trãi nên Nội hiểu. – Ánh mắt bà đăm chiêu hướng về xa xăm – Nội…Nội ??? – Nó ngơ ngác như con nai vàng nhìn bà Bà bắt đầu kể quá khứ tuổi trẻ của bà – Nội đã trãi qua hai đời chồng! Năm Nội 20 tuổi là cái duyên khắt nghiệt nhất trong đời Nội . Năm đó, Nội còn nhớ Nội đã yêu một thương gia trẻ tuổi, làm việc rất giỏi. Lúc đó, Nội còn là sinh viên trường Đại học..Không biết từ đâu mà duyên kiếp cho Nội và người đó yêu nhau.
Yêu nhau một thời gian khá dài, có thể nói đó là tình yêu đầu tiên khiến cho Nội ngây ngất nhất – Bà kể mà nước mắt tuôn như mưa tháng 7. Nó ngơ ngác , chăm chú nghe bà nói tiếp: – Rồi sao nữa Nội ?? – Nội còn nhớ, hôm đó một ngày mưa thật to, và gió thật lớn. Tại túp lều quê cằn cõi. Người đó đã hẹn Nội ra để nói một chuyện quan trọng.
Và Nội còn nhớ ngày đó là ngày 25/09/1938. – Người đó nói gì hả Nội ? Bà bắt đầu khóc nức nở, đến nổi phải kéo áo lên chùi khi nhớ về quá khứ đau buồn. – Người đó nói : ” Hai đứa mình chia tay đi, tại anh bị …anh bị…”. Nội hỏi mà người đó không trả lời bị bệnh gì, đến dữ lắm nài nĩ, người đó mới chịu nói ra : ” Anh không thể cưới em được Phụng à,tại vì lâu nay anh nghĩ mình có thể kết duyên cùng con gái, nhưng từ khi đi với đàn ông anh mới biết mình không phải là…là…đàn ông” – Trời! – Nó lấy tay che miệng kín mít vì bất ngờ.
Bà tiếp tục kể tiếp bằng hồi tưởng: – Anh anh? – bà Nội bất ngờ như muốn ngất xĩu. – Anh xin lỗi em Phụng à! Anh không thể cưới em được, anh không thể có con với em được. Anh chỉ yêu đàn ông. – Anh! Bà Nội nài nĩ người đó vì đã quá yêu, yêu đến cháy cả con tim, và rụi cả lá gan – Không, chúng ta vẫn có thể mà ………. Người đó ngắt lời bà:
– Không! Anh đã cố gắng yêu em, nhưng không được Phụng à Bà Nội thẫn thờ như người mất trí: – Sao chứ? Tại sao vậy chứ? – Anh xin lỗi. Anh không muốn như vậy, anh muốn làm chính mình Phụng à, anh không muốn sống trong cái vỏ ốc suốt đời Phụng à! – Đúng! Không ai muốn như vậy cả! Và như vậy..em đã mất anh rồi ! Một hồi lâu, người đó cất tiếng chào: – Thôi! Anh có chuyến bay qua Paris với mấy ông bạn. Em ở lại mạnh giỏi nghe. Đừng hận anh nghe Phụng – …… – Anh đi đây, em ở lại mạnh giỏi.
Em ráng sống và kiếm cho mình người đàn ông khác tốt hơn anh nghe Phụng.! – ……. – Anh đi đây, em nhớ bảo trọng đó – Giọng người đó ngày càng xa khúât. – …… – Bà như chết lặng. Quay lại căn phòng của bà Nội : Bà và nó cứ ôm nhau ôn lại kỹ niệm tuổi đôi mươi, bà nói tiếp: – Và như vậy… trong một năm đó Nội không làm gì hết, cứ như người mất hồn, đi ra đi vào rồi cứ ăn rồi ngủ bỏ quên cả chuyện học hành, nhưng cũng do chiến tranh năm ấy thật ác liệt khiến cho Nội thức tĩnh.
– Vậy Nội gặp ba của ba anh đẹp trai trai như thế nào? – 2 năm sau, sau khi Nội đã nguôi ngoai nỗi đau mất “Chồng”, tuy không phải là chồng thật, nhưng từ khi hai đứa quen nhau Nội và người đó cứ gọi là vợ chồng. Năm đó, Nội tốt nghiệp ra trường và bắt đầu đi dạy học và quen được ba của ba thằng Tú. Quen được 3 năm Nội và ông ấy cưới nhau và sinh ra ba thằng Tú. – Rồi…rồi sao nữa Nội ! – Hơ! Sống với nhau được gần 15 năm thì cũng do chiến tran đã cướp đi sinh mạng chồng của Nội !
Sau đó Nội vẫn ở vậy mà nuôi ba thằng Tú nên người. Nghe xong câu chuyện của bà Nội nó cảm thấy day dứt, thương bà nhiều hơn. Vậy mà bấy lâu nay nó không hề biết đến cái quá khứ đau đớn của bà. Nó nhè nhẹ lau đôi dòng lệ cứ tuôn trên gương mặt bà. Bà Nội nói tiếp: – Sự việc này lần đầu tiên Nội kể con nghe, trong nhà này chưa ai từng nghe Nội kể về mối tình đầu của Nội , kể cả ba thằng Tú. Con đừng kể lại cho ai nghe hết nghe! – Dạ…có lẽ do chuyện của con mà Nội lại nhớ đến chuyện năm ấy của Nội phải không?
– Nó mặt buồn rũ rượi Bà vuốt đầu nó nói: – Nội cũng thầm cảm ơn mối tình đầu của Nội ! Nhờ vậy mà Nội hiểu hơn về người đồng tính, họ thật tội nghiệp, họ đáng thương hơn là đáng trách con à! – Vậy còn con, con đáng thương hay đáng trách hả Nội ? – Nó ngu ngơ hỏi – Con….thì đáng thương mà! Ai cũng đáng thương hết con à! Bà hỏi nó:
– Sau này, có chuyện gì con hãy nói với Nội nghe, nghe không? Đừng để chuyện con yêu thầm anh đẹp trai của con ngày càng phức tạp, nghe không? Bỗng nó ngóc đầu, mặt bình tĩnh hỏi bà: – Vậy là Nội hết giận con rồi hả? – Ừhm. Nhưng con phải hứa với Nội ? – Dạ. Mai này có chuyện gì đi nữa con cũng sẽ hứa nói với Nội ! – Ừhm Bà nói tiếp khi thấy nó bỗng nhiên buồn trở lại: – Nho nè? – Dạ…? – Con bắt đầu yêu thầm anh đẹp trai của con khi nào vậy? Mặt nó đăm chiêu, buồn rười rượi nói:
– Dạ..con…con…con thương…mà không…con yêu..yêu anh đẹp trai từ lúc..từ lúc con còn ngồi trước nhà của con. Mỗi lần ảnh đi học là con đều nhìn theo. Lúc đó, không hiểu sao mỗi lần nhìn ảnh tim con lại đập loạn xạ, đêm thì mơ thấy ảnh đến nỗi té cả xuống đất. – Vậy là tình yêu sét đánh rồi! Nó ngước mặt lên, bỗng hỏi bà: – Nội ơi! Vậy Nội có ghét con không hả Nội ? – Không! Nội không còn ghét Nho của Nội nữa – Nội ơi! Vậy giờ hai bà cháu mình uề được không Nội ! – Ừm.hì
– Hai bà cháu ôm nhau mà cười Một hồi lâu: – Nội ơi! Con xin Nội đều này. – Con nói đi? – Con xin Nội đừng nói chuyện này cho ai biết hết được không Nội ! – Nội …. – Sao hả Nội ? – Nội tính Nội với anh đẹp trai của con Nó bỗng trợn mắt bất ngờ nhìn bà hoảng hốt: – Nội ơi! đừng mà, con xin Nội đó – Sao vậy Nho ? – Mặt bà nhăn nhó – Không, không, không được Nội ơi! Con sẽ chết mất! – Hai tay nó vơ vàu liên tục – Con không nói, sao anh đẹp trai của con biết được chứ hả? Không lẽ con định nhìn chị Phương cướp mất anh đẹp trai của con sao? Nó chợt ngạc nhiên quay lại lần nữa nhìn bà: – Nội ! Nội nói vậy là sao? – Nội ủng hộ tình yêu của con, tình yêu của con không có tội, cũng không có lỗi gì mà phải giấu giếm.
– Không không Nội ơi, con thấy như vậy là được rồi. – Con phải vì hạnh phúc của con chứ? – Không, con chỉ muốn thương thầm anh đẹp trai , thấy anh đẹp trai hạnh phúc với chị Phương là con đủ vui cả đời rồi Nội ơi! Nhưng xin đừng ai bắt con phải xa anh đẹp trai, vì một ngày nào đó không nhìn thấy được gương mặt và nụ cười của anh , chắc..chắc…con chết mất Nội ơi!
– Con..sao con lại làm như vậy….con đâu có lỗi gì đâu Nho! – Nội ơi! con biết Nội đã hiểu cho con rồi, con cám ơn, cám ơn Nội nhiều lắm vì đã cảm thông cho con, nhưng xin Nội đừng làm chuyện này rắc rối thêm nghe Nội , xin Nội hãy hứa với con đi. – Nội …. – Con xin Nội mà….. – ….Cháu của Nội !!!!!!! – Bà kéo nó lại ôm nó vào lòng. Nó lại nức nở bên bà. Không biết chỉ trong ngày hôm nay thôi, nó đã khóc mấy lần. Những tưởng khi nó xa anh đẹp trai của nó không biết sẽ còn bao nhiêu “trận mưa” nữa …. – Đêm nay ở lại ngủ với Nội ! hai bà cháu mình cùng tâm sự nghe con! – Dạ……híc híc.
Bà và nó đã bắt đầu lên giường ngủ, cả hai đã có một đêm không ngủ. Mọi tâm sự đều đã được bắt đầu từ…: -………… – Hèn chi hôm đó con dám vào rừng cứu anh đẹp trai của con! -……….. -………. -……………………………….
Cuối cùng thì tất cả thầm kín trong lòng nó đã được một người biết.Nó cũng thấy một phần được yên ổn. Nhưng nó sợ bà Nội sẽ nói bí mật của nó cho anh đẹp trai của nó nghe. Nhưng dù sao nó cũng thấy hạnh phúc hơn khi bà Nội biết bí mật bấy lâu trong lòng nó mà không hề la rầy trách mắng nó, mà được bà yêu thương nhiều hơn khi biết về thân phận thật sự của mình. Còn về bà Nội , nhờ cái quá khứ tuổi trẻ với một thương gia đồng tính mà cảm thấy thông cảm cho nó biết bao, cũng nhờ mối tình đầu của bà mà bà hiểu hơn và nghĩ nhiều hơn về số phận những người như vậy. Bà càng thấy thương nó nhiều hơn, nó không lẫn tránh thân phận mình mà dũng cảm nói sự thật hết cho bà nghe. Bà quyết sau này sẽ không để nó thiệt thòi với một ai khi bà còn một hơi thở cuối cùng.
Mới đây, mà chỉ còn 4 ngày nữa đám cưới sẽ được cử hành: Nó như con chuột đang bị mắc mưa, cứ chuối nhuỗi kiếm đường về, nhưng kiếm hoài kiếm hoài mà vẫn không thấy đâu hết. Những ngày qua, sau khi bị bà Nội biết thân phận, nó một phần cảm thấy yên lòng, một phần vì sợ..vì sợ thời gian trôi qua nhanh quá sẽ cướp đi anh đẹp trai của nó. 4 ngày – quá ít ỏi với nó. Nó cảm thấy xót xa vô hạn, nhiều lần nó tự hỏi trong đầu nó : ” Mình phải làm gì trong 4 ngày còn lại đây ” .
Những ngày này đây, chuyện bếp nút trong nhà nó đều không dính tay tới nữa, công việc của nó hằng ngày đã có hàng chục người làm. Bây giờ nó có cảm giác như là một đứa bơ vơ trong gia đình này. Anh đẹp trai của nó thì bận bịu liên miên, nào là lo thiệp cưới, lo mướn thợ mướn thầy, rồi đi chụp hình cưới với chị Phương ….khiến anh không thể bên nó khi hôn lễ sắp tới cận kề. Nó dạo một vòng căn nhà. Nó đi đâu đâu cũng thấy in giấy đề-can đỏ khắp nhà, hình đôi long phụng treo khắp trần nhà.
Hình cưới của anh và chị Phương cũng đã chuẩn bị tươm tất. Nó bước lên cầu thang thì thấy một khung ảnh rất lớn chụp hai người. Trông thật xứng đôi làm sao, chính lúc đó nó thầm cầu chúc cho anh và chị.. Nó bước lên phòng anh, thấy một nhiều người lo mềm mùng chăn gối tươm tất, tường thì trang trí lộng lẫy thêm nhờ bức ảnh cưới khổ lớn thật xinh đẹp của hai người.
Nó nhìn xuống chiếc giường, lấy tay xoa xoa vào đôi gối mà Nội và nó thêu đã xong mà thấy chạnh lòng: ” Đáng lẽ ra chiếc gối kia là của anh, và chiếc gối còn lại là của nó nằm kế anh ”
Bà Nội ở ngoài cửa phòng nhìn chen qua đám người làm để có thể thấy đến được nó. Bà Nội thấy nó ủ rủ như đoá hoa héo giữa mùa thu. Bà không khỏi xót xa. Đáng lẽ những ngày này đây, bà phải cảm thấy vui thật vui mới đúng. Nhưng do chuyện của nó làm lòng bà không khỏi bình yên. Bà trở về phòng, nằm xuống giường, gác tay lên trán suy nghĩ đủ điều về nó.
Bà thấy nó thật đáng thương, có cha mẹ mà cũng bị bỏ rơi, có đứa bạn thân duy nhất mà cũng bỏ nó mà đi. Bà nghĩ sâu hơn nữa, bà nhận ra rằng trên thế gian này thực sự là nó…không còn ai hết. Nỗi đau bao nhiêu đó đè lên đôi vai đứa bé đôi mươi bé bỏng phải nghĩ học giữa chừng chưa hết hay sao? Nay còn lại vướng vào một tình yêu không dành cho mình.
Một tình yêu thật ngây thơ và trong sáng. Một tình yêu không có sự dối trá, đố kỵ hay lòng thù hận. Nó chỉ là đứa bé thôi mà? !!! Bà thử nghĩ nếu mai này anh đẹp trai của nó sẽ đám cưới vào một ngày không xa nữa đây rồi nó sẽ như thế nào? Nó sẽ như một con ốc sên, tối ngày thục đầu vào ló đầu ra và đi thật chậm trên con đường dài. Sự hiện diện của người mới trong tình anh em của nó sẽ khiến nó hụt hẫng đến mức nào?. Chắc…nó sẽ chết mất!! Nghĩ đến nhiêu đó thôi, bà muốn tuôn trào lên vì số phận nghiệt ngã của nó. Tự dưng một luồng song mạnh mẽ trỗi dậy trong bà, bà muốn lấy lại công bằng cho nó!.
Ngày hôm sau: Nó đang đứng khập khiễng ở đằng sau bếp làm những động không ra hồn gì khi thấy một bọn người làm đang chuẩn bị đồ ăn cho tiệc cưới thật đàng hoàng tươm tất. Bà Nội ở trên lầu bước xuống với một gương mặt dịu hiền đôn hậu. Bà tiến thẳng đến nơi phòng khách ba mẹ Tú đang xem Tivi như mọi ngày. Bà điềm tĩnh ngồi xuống, gương mặt nghiêm trọng pha chút thỉnh cầu điều gì đó hiện rất rõ. Thấy vậy, ba mẹ Tú lấy làm lạ nên hỏi: – Mẹ, hôm nay mẹ sao vậy? Mẹ không được khoẻ à? – mẹ Tú ân cần hỏi Bà lắc đầu nhẹ nhàng đáp: – Không , mẹ không có bệnh Ba Tú lên tiếng: – Mẹ, hay là mẹ có chuyện gì quan trọng muốn nói với tụi con à? – Ừm, mẹ có chuyện…
– Bà vẫn điềm tĩnh – Dạ. Vậy tụi con xin nghe mẹ nói Bà bắt đầu dâng lên nỗi hồi hộp. Bà không thể không nói được. Nhưng nói ra thì quá kỳ cục, mâu thuẫn trong bà đang đánh nhau dữ dội. Nhưng cuối cùng, bà ráng gượng miệng để nói: – 2 con à! – Dạ, hai con nghe – 2 vợ chồng cũng hồi hộp theo bà – Hay là…hay là….. – Sao mẹ ? ? ? – Hay là….hay là…mình dừng đám cưới thằng Tú với con Phương lại đi, được không? Ba mẹ Tú sốc đến trong cổ họng, thốt lên: – Hả? Mẹ Tú nói: – Mẹ, mẹ nói gì vậy. Dừng đám cưới là sao? – Ờ thì…. – Mẹ ơi! không được đâu. Thiệp cưới, quan khách đã mời đông đủ hết rồi. – ba Tú vỗ đùi nói Mẹ Tú nói tiếp: – Hay là hai đứa nó làm gì cho mẹ giận phải không? Mẹ cứ nó con sẽ la rầy tụi nó.
Nó đứng sau bếp, nghe chuyện gì liên quan đến anh đẹp trai của nó trên phòng khách nên lục đục chạy lên như giặc để đứng nghe sau nếp cột. Bà Nội xua tay liên tục: – Không có, tụi nó đâu có làm gì để mẹ giận…chỉ tại….chỉ tại…. – Sao hả mẹ ? – 2 vợ chồng nói tiếp – Chỉ tại ..tự nhiên mẹ nghĩ… thấy thằng Tú với con Phương chưa trưởng thành lắm, hai đứa nó còn con nít quá Bỗng ba Tú cười ầm lên: – Trời! tưởng chuyện gì, hơi đâu mẹ lo cho tụi nó, tụi nó lớn chòng ngòng cái đầu hết rồi.
– Đúng rồi đó mẹ. Mình không thể huỷ đám cưới được đâu Nghe mẹ Tú nói tới đây nó mới hiểu đầu đuôi câu chuyện, nó mở mắt chao cháo ngạc nhiên nhìn bà Nội : ” Tại sao bà Nội lại làm vậy chứ ? ” – Nó tự hỏi một mình Bỗng ba Tú nói thêm: – À…hay là mẹ lo thằng Tú chưa đủ sức để cho mẹ một thằng cu tí hay cô công chúa đúng không? Tưởng gì chuyện đó con huấn luyện nó rồi mẹ ơi! – ba Tú có vẻ vui mừng. – Mẹ! có gì chúng con sẽ chỉ dạy thêm cho hai đứa nó, chứ con thấy hai đứa nó biết suy nghĩ, biết hướng tới tương lai và biết lo cho nhau rồi mẹ ơi! Với lại mình là người lớn nói là phải làm không thể để tụi nhỏ nó chê cười được. Mình không thể nói suông được! Mình mà huỷ việc cưới mặt mũi đâu mà nhìn với bên họ nữa.
– mẹ Tú bắt tay bà Nội đang chết lặng nói Nghe tới đây nó gục đầu xuống, không nói nên lời, nước mắt từ đâu không biết lại chảy xuống đôi gò má nó. Còn bà Nội nghe hai vợ chồng nói vậy cũng chết lặng ra, không nói thêm gì nữa, bà bỏ đi lên phòng trong tư thế ủ rũ và buồn bã. Ba mẹ Tú ngồi lại nhìn bà Nội mà thấy lo lắng, thắc mắc từ bà rất nhiều!
———————–
Thuộc truyện: Ngôi nhà đó có anh đẹp trai – by Khánh Kỳ
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 2
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 3
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 4
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 5
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 6
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 7
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 8
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 9
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 10
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 11
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 12
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 13
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 14
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 15
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 16
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 17
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 18
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 19
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 20
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 21
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 22
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 23
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 24
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 25
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 26
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 27
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 28
- Ngôi nhà đó có anh đẹp trai - Chap 29
Leave a Reply