Truyện gay: Một nửa anh em – Tập 19 – Nước mắt phân ly
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Định là người duy nhất oan uổng bị cuốn vào mối tình tay tư tréo ngoe này, cậu chàng ngơ ngác nhìn Xuyên hỏi:
– Có chuyện gì vậy Xuyên? Tui biết là mình đẹp trai nhưng cũng đâu cần tụ họp ra đây tiếp đón nồng hậu dữ vậy? – Trong câu hỏi vẫn mang sự hài hước châm biếm vốn có.
– Không có gì đâu, tại họ sợ người lạ nào đó nên ra dòm vậy mà, mình đi thôi!
Xuyên nắm tay Định lôi đi nhanh ra, quên cả đóng cửa cổng. Chứng kiến cảnh tượng đó, Hiệp hiển nhiên chẳng mấy vui vẻ gì. Đã thế cô nàng mỹ miều kia còn sợ máu Hiệp chưa đủ độ sôi, quyết tâm đun thêm củi lửa vào:
– Bây giờ thì anh thấy những lời em nói là đúng rồi chứ? Ngay trước mặt anh mà nó dám nắm tay thằng bạn hơn cả mức thân kia tình tứ như thế, có thèm coi anh ra gì đâu! Rồi sẽ có ngày anh bị…
– Cô nín đi dùm tôi được không?! Rãnh rỗi quá thì về nhà phụ mẹ bán vàng đi, giá đang tụt thê thảm đây kìa. Đừng có ở đây bán xăng nữa!!!
– Anh nỡ đối xử với em như vậy sao? Trời nắng chan chát như vậy mà bắt em về ngay thì còn đâu làn da trắng hồng rạng rỡ của em nữa chứ? – Chẳng hiểu sao cô nàng này lại luôn thích bày ra bộ mặt đáng thương với một người đã rành đến từng chân tơ kẽ tóc như Hiệp.
– Vậy sao lúc đi cũng nắng mà vẫn ráng gượng được?!
– Thì vì muốn gặp anh, muốn được thăm hai bác!
– Vậy thì vào trong phòng khách mà đợi, tui lên phòng xem phim đây!
– Cho em coi chung với, ngồi một mình chán lắm!
– Tui xem phim kinh dị với 21+ đấy, cô dám xem không?
– Lúc nào tới cảnh giết chóc, cắn xé thì anh báo em trước để em bịt mắt lại. Còn khi nào tới “cảnh nóng” thì bảo em mở to mắt ra thưởng thức cùng anh, nhoa!!!
– Tôi bắt đầu thấy sợ cô rồi đấy!
Tất nhiên, Hiệp chẳng dại dột gì mà để Châu bước vào phòng mình, bỏ cô nàng ngồi la liệt ở phòng khách xem tivi cho tới khi ba mẹ về luôn. Châu hiển nhiên lúc này hóa thân trở lại thành cô gái nhu mì, thục đức, xông xáo cùng vào bếp phụ bác gái làm đồ ăn.
Trong lúc đó, Xuyên cũng đang trên đường trở về nhà sau buổi học nhóm với Định. Quãng đường quen thuộc nhưng sao hôm nay lại thấy xa vô chừng. Xuyên được Định cho biết một tin rất đỗi bất ngờ…
– Sao ông không đợi khi học xong cấp 3 rồi hãy đi du học?
– Ba tui đột nhiên có chuyến công tác ở Mĩ, tìm hiểu thì biết có trường trung học dạy khóa đào tạo rất tốt cho chuyên ngành của tui sau này. Nên thay vì học xong chương trình ở Việt Nam, tui vẫn có thể qua đó tiếp nối chương trình học và được xét duyệt thẳng vào trường đại học luôn. Vì trước sau gì tui cũng sẽ qua Mĩ du học, nên đi càng sớm thì mọi thứ sẽ thuận lợi hơn!
– Vậy là sau khi hết học kỳ này là Định đi ngay hả?
– Ừm, hồ sơ cũng đã gần hoàn tất rồi!
– Dù có hơi hụt hẫng một chút, nhưng dù sao cũng mừng cho ông. Qua đó cố gắng học tốt nha, nhớ liên lạc với tui thường xuyên bằng FB và Skype, post ảnh lên page cho tui xem nữa đó!
– Xuyên chỉ muốn nói những lời này với tui thôi sao? – Ánh mắt Định nhìn Xuyên mang theo niềm thương cảm sâu sắc dịu vợi.
– Chứ Định còn muốn thế nào nữa?
Bóng chiều tà ngả xuống hình dáng hai người đổ dài trên mặt đường nhựa phẳng lặng, không gian im lìm mang theo làn gió hanh nhẹ khi hoàng hôn dần buông. Chàng trai cao lớn đứng đối diện với chàng trai vóc người mảnh dẻ, tay nắm lấy tay, thể hiện sự mong mỏi xa xăm nào đó…
– Xuyên có muốn cùng tui đi du học không?
Một câu hỏi quá đỗi bất ngờ, nó làm Xuyên vô cùng lúng túng khó xử…
– Tui chưa có ý định đi du học sớm như vậy, với lại ba tui cũng chưa sắp xếp gì hết! Đâu phải muốn đi là đi ngay được!
– Hì, chỉ cần Xuyên thật sự muốn đi cùng tui. Tui sẽ có cách để nói với ba lo hồ sơ thủ tục cho Xuyên thật nhanh, đi nước ngoài du học không quá khó như đi định cư. – Bất chợt Định khựng lại, thay đổi nét mặt từ tươi cười sang u buồn – Nhưng tui biết, lý do quan trọng là Xuyên không muốn xa người đó, đúng không?
– Định à, thật ra…
– Việc tui đi du học, không có nghĩa là tui hoàn toàn từ bỏ Xuyên đâu! Tui sẽ trở về, và bất cứ lúc nào cũng có thể cướp Xuyên khỏi tay hắn!
– Tui phải nói bao nhiêu lần Định mới hiểu đây? Giữa tình bạn và tình yêu không thể hòa hợp được. Cảm xúc tui dành cho Định vĩnh viễn chỉ là bạn thân thôi, không thể khác đi… Tui rất quý Định, xem Định là người bạn tốt nhất, chỗ dựa vững chắc nhất của mình. Giờ phải xa nhau, tui thật sự rất buồn…
– Nếu như có một biến động nào đó, hay người mà Xuyên từng nghĩ sẽ dành hết yêu thương cho mình, nhưng lại có lúc đổi thay. Xuyên có nghĩ sẽ phải rời bỏ người đó, đi đến một nơi khác thật xa?
– Sao Định lại nói những lời như vậy chứ?
– Đường đời biến động, đâu ai biết trước chữ “Ngờ”…
– Tui không muốn nghĩ đến điều đó!!! – Xuyên chưa từng một lần tính đến chuyện phải chia xa người mình yêu thương, hạnh phúc không phải dễ tìm, huống chi đã có trong tay lại có thể từ bỏ dễ dàng được chứ.
– Mọi thứ đều có thể thay đổi, hãy nhớ tui lúc nào cũng chờ Xuyên đi cùng con đường với mình!
Xuyên cũng không biết nói gì thêm nữa, mọi thứ hiện tại quá rối rắm cũng đã đủ khiến cậu đau đầu lắm rồi. Chuyện người “chị dâu” lắm chiêu kia vẫn còn chưa biết thế nào, giờ lại thêm cậu bạn thân bày ra thêm một mớ bồng bông thế này nữa. Đã gần tới nhà, Xuyên quay sang tính chào Định rồi bước vào thì bất ngờ cậu chàng ôm chầm lấy mình, môi còn khẽ chạm vào đỉnh tóc vô cùng trìu mến. Khoảnh khắc lướt qua rất nhanh, Xuyên đẩy Định ra thật mạnh, mang theo vẻ khó chịu khôn cùng…
– Chẳng lẽ đến một cái ôm tiếc nuối Xuyên cũng không thể cho tui sao? – Định tuy mỉm cười nhưng ánh mắt lại buồn rười rượi, giọng nói mang theo sự đắng chát.
– Định đừng như vậy nữa, tui không thích đâu! – Xuyên vô cùng mệt mỏi, không còn sức để nói nữa.
– Thôi được rồi, tui xin lỗi. Xuyên vào nhà đi!
Cậu chàng cũng chẳng buồn chào nữa, bước nhanh vào nhà, khi vừa mở cổng thì lại tiếp tục chạm mặt một người chẳng hề mong đợi chút nào…
– Coi bộ tình cảm dữ ha! Điệu này là có thịt bò mà vẫn thèm ăn đồ hải sản nè… không được rồi!!!
Xuyên nhìn Châu bằng vẻ mặt chán ngán, không thèm mở miệng nói luôn, cứ thế bước qua cô nàng đi thẳng vào trong nhà, đã thừa biết cô ta cố tình châm chọc thì còn đối kháng lại làm chi cho tốn sức nữa. Cậu vào nhà thưa ba mẹ mới về rồi lên phòng tắm rữa, bước ra thì vô tình Hiệp cũng từ phòng anh đi ra để chuẩn bị xuống ăn cơm.
– Em mới về à?
– Dạ, em về rồi tắm vừa xong.
– Ừm, cùng xuống ăn cơm luôn đi!
Lời nói vẫn mang vẻ ôn nhu dịu dàng, nhưng cử chỉ của Hiệp có vẻ gì đó không mấy vui tươi, nét cười mờ nhạt ẩn trong đó mớ suy nghĩ phức tạp nào đó. Bàn ăn đã sẵn sàng, Châu và ba mẹ đã ngồi trên bàn ăn. Vị trí vẫn như cũ, Xuyên chọn chỗ ngoài bìa để cho Hiệp ở giữa Châu và cậu. Bất chợt Châu quay sang nói với Xuyên:
– Chuyện hồi trưa cho chị xin lỗi nha Xuyên!
Bất ngờ trước câu nói này, Xuyên nhất thời cũng không biết trả lời lại thế nào. Papa liền lên tiếng:
– Hồi trưa có chuyện gì vậy?
– Dạ cũng không có gì đâu bác trai. Chỉ là con không biết cả nhà đều đi vắng cả, chỉ có em ấy ở nhà. Chắc là làm phiền em ấy vui chơi hay tâm sự với bạn bè người yêu gì đó nên thái độ không mấy vui vẻ khi con tới. Cũng tại con, không có tinh ý gì hết, chắc Xuyên cũng không mấy cảm tình với con, biết thế con đã về ngay chứ không ở lại đợi anh Hiệp về rồi!
– Sao vậy? Hai đứa có xích mích gì sao? – Mẹ cũng lên tiếng hỏi rõ sự tình.
– Cũng không có gì đâu bác gái, chỉ là Xuyên lỡ tay hấc nước vô người con thôi à!!!
Xuyên trước nay cũng không dưới một lần từng bị rơi vào tình cảnh bị người khác đổ oan, vì thế đã không muốn giải bày gì nhiều nữa, cậu chàng lẳng lặng nuốt nốt miếng cơm còn lại, rồi buông chén xuống, chào ba mẹ bảo lên phòng học bài rồi đứng dậy bước đi. Một lúc sau Hiệp cũng buông chén xuống, mẹ thấy bất thường vì hôm nay anh chỉ ăn có 2 chén rưỡi (thường ngày 4 chén), nhưng vẫn gật đầu để Hiệp lên phòng, bỏ lại Châu ngồi đó trong nỗi hả hê kèm bực bội.
Hiệp gõ cửa phòng Xuyên ba cái rồi bước vào, giữ đúng phép lịch sự cần có. Xuyên đang ngồi cạnh cửa sổ kéo tai phone nghe bài “Kiss the rain”. Hiệp ngồi xuống bờ tường đối diện, lặng lẽ nhìn đối phương, ánh mắt mang theo thứ xúc cảm hỗn tạp khó nhận rõ. Thấy sự tình khúc mắc, Xuyên đành tháo tai nghe ra, chủ động lên tiếng:
– Anh có chuyện gì muốn nói với em sao?
– Không có thì anh vào đây làm gì?! – Hiệp vẫn luôn giữ cách nói chuyện sốc hông như cũ.
– Đâu nhất thiết phải có gì để nói, nhiều khi anh chỉ muốn “làm” thôi cũng vào mà!
– Hì, em càng ngày càng lém lĩnh đó! Anh thấy… dạo này em đổi khác lắm!
– Em vẫn như cũ thôi, chỉ có anh là khác!
– Anh khác hay em khác? – Hiệp vẫn nhất quyết hỏi gặng lại.
– Là anh! – Xuyên cũng không vừa, quyết tâm giữ vững quan điểm.
– Vậy em nói đi, anh khác cái gì?
– Rốt cục anh tính giải quyết vấn đề với bà chị dâu đó thế nào đây? Em thấy càng ngày chị ta càng quá đáng rồi đó!
– Chuyện đó anh có cách giải quyết, em đừng lo. Cái quan trọng hơn là chuyện của em và Định kìa!
– Em với Định thế nào? Vẫn vậy chứ có khác gì đâu!
– Dạo này hai người rất thường đi riêng với nhau, tên đó vẫn chưa muốn từ bỏ em!
– Anh Hiệp, anh và em đã từng giao ước với nhau thế nào anh còn nhớ không?
– Tất nhiên là nhớ, nhưng…
– Vậy thì anh hãy cứ theo đó mà làm. Nếu như không thể tin tưởng nhau nữa, em và anh… không còn gì để nói!!!
Xuyên đứng dậy xoay người đi về phía giường ngủ, ngày mai vẫn còn rất nhiều chuyện phải giải quyết. Dẫu biết cuộc sống không có gì hoàn hảo, nhưng tại sao hạnh phúc nhỏ nhoi lại khó được trọn vẹn như vậy. Chẳng lẽ chỉ đơn giản là Xuyên muốn có một gia đình, một người yêu và một người bạn luôn kề vai sát cánh bên mình lại là quá nhiều hay sao?! Để rồi lúc này đây, Xuyên phải đứng trước sự mất mát của một trong những điều mà cậu không thể thiếu.
Kỳ thi học kì 1 vừa hoàn tất, Định cũng đã làm xong mọi thủ tục để chuẩn bị cho chuyến đi du học vào đầu tháng 2 tới đây. Cảm giác khi biết sắp phải chia xa một người mà mình đã gắn bó thân thiết khoảng thời gian dài khiến Xuyên cảm thấy rất buồn phiền. Cậu dành thời gian để ở bên Định nhiều hơn, cốt yếu là hỏi thăm, trò chuyện, tâm sự, ôn lại những kỉ niệm ngày hai đứa vừa biết nhau cho đến giờ, những buồn vui, nghịch phá, pha trò cùng nhau, mà mặc nhiên không hề có bất cứ giận hờn nào cả, chỉ từ khi bắt đầu có mối quan hệ của Hiệp. Nếu nói tình yêu, Định là kẻ thứ ba chen vào giữa Xuyên và Hiệp, nhưng nếu nói về tình bạn thì Hiệp lại chính là kẻ đã chen vào mối quan hệ vốn dĩ rất tốt đẹp và trong sáng của hai người bạn thân thiết luôn bên nhau trong mọi cuộc vui. Để rồi giờ đây, trong vô hình, họ đã dần đánh mất đi những phút giây hồn nhiên ngày cũ, chỉ còn lại sự luyến thương, buồn vươn, day dứt giấu kín trong mối quan hệ không thể lùi về, cũng không thể tiến lên.
Giữa cánh đồng xanh mướt, Định và Xuyên cùng ngồi bệt xuống bãi cỏ, ngước mặt lên cao hứng gió trời, làn hương đồng nội làm tâm hồn như trút bỏ đi bao oán niệm trong lòng. Bất chợt Định đưa ra một câu hỏi:
– Có bao giờ Xuyên nghĩ, nếu như mình không nảy sinh tình cảm với anh trai của mình, nếu như anh ta vẫn là một chàng trai bình thường, vẫn lãnh đạm hoặc xem Xuyên như là một đứa em trai. Thì với mối quan hệ của chúng ta, sẽ có thể tiến xa hơn được không?
– Ở trên đời này không bao giờ có thể dùng đến từ “Nếu”. Vì thời gian không thể quay lại, chúng ta không thể đổi thay những gì đã xảy ra, chỉ có thể nhìn vào thực tại và tiếp tục tiến bước. Tui chưa bao giờ nuối tiếc những gì đã qua, bởi mọi thứ tui đều đã cố gắng hết sức để gìn giữ và trân trọng, nếu còn hay mất đi có chăng cũng vì không thể níu kéo nữa thôi!
– Tui chỉ muốn biết, nếu không có gì ngăn trở, tui sẽ có thể trở thành người yêu của Xuyên được không thôi!
– Định hoàn hảo như vậy, lại quá tốt với tui nữa. Tất nhiên là không hề khó rồi! – Xuyên trả lời mang theo nụ cười nhẹ nhàng, lan tỏa ấm áp.
Nghe được những lời đó của Xuyên, lòng Định cảm thấy hân hoan vô cùng, có lẽ hạnh phúc không chỉ đơn giản là được ở bên người mình yêu, mà là luôn được nhìn thấy người mình yêu mỉm cười. Cậu chàng quàng tay qua kéo Xuyên sát lại gần, để đầu cậu bé tựa vào vai mình tình tứ, trong cứ y như một đôi, tất nhiên Xuyên vùng vằn tỏ vẻ khó chịu:
– Ông làm gì vậy, kỳ quá đi! – Xuyên đang cố thoát ra nhưng cứ bị Định kềm chặt, quen toàn người bự con hơn mình cũng khổ.
– Muốn Xuyên làm người yêu của tui một ngày cũng không được sao?
– Không được! – Câu trả lời dứt khoát, mang theo sự vô tình.
– Haizzz, cái tên đó tốt phước thật đấy! Tìm được một người hết mực chung thủy thuần khiết đến vậy… – Định thở dài tỏ vẻ buồn khổ, dù nét mặt vẫn tươi tắn, ngước mặt lên cao nhìn bầu trời.
– Rồi Định sẽ tìm được một người tốt thôi mà. Tui tin là thế!
Xuyên trở về trong tâm trạng đã tươi vui lên nhiều, chuyện với Định cũng đã phần nào được giải tỏa. Điều quan trọng nhất bây giờ là phải giải quyết “Tình án bánh bèo” đây. Xuyên có một lòng tin nhất định vào Hiệp là chẳng còn dính liếu hay thiết tha gì với Châu nữa, những chiêu bài cô ta dựng lên vốn đã quá cũ mèm, trên phim đầy ra cả rồi. Xuyên không tin với sự cảm thông và chân thành của mình, lại không đủ sức đấu lại cô ta.
Biết chắc Hiệp đang ở trong phòng, Xuyên rón rén đi vào, đồng thời bạo dạn không thèm gõ cửa mà mở cửa luôn. Nhưng có lẽ Xuyên đã tính toán sai, chẳng thấy đối tượng cần hù dọa đâu cả, trên giường lẫn ghế sô-pha xem tivi. Bất chợt tiếng nói đục ngầu từ phía sau gáy vọng tới:
– Làm gì mà vào phòng tôi dòm lắm la lắm lét vậy hử?!
– Á…. hết hồn! Ở đâu mà lù lù phía sau lưng người ta thế hả? Đang tính hù ai dè lại bị hù ngược! Hjx…
– Làm chuyện gì mờ ám thì mới giật mình!
– Xí, có đâu…
Xuyên tới gần vòng tay qua cổ Hiệp, hơi nhón chân lên tính hôn vào môi anh chàng. Nhưng bất chợt Hiệp quay mặt sang bên, né tránh, Xuyên nghĩ chắc anh chàng giả nai nên hôn lên vành tai, làm những cử chỉ ve vãn sỡ trường. Biểu hiện của Hiệp có thể giỏi che giấu, nhưng cảm giác thì không thể che đậy được, sự va chạm cọ xát của hai cơ thể đồng thời khiến mỗi nơ-ron trên người anh chàng bắt đầu kích thích. Hiểu được mình đã dụ được hổ thức dậy, Xuyên kéo tay Hiệp lôi lên giường, cởi phăng luôn chiếc áo thun ba lỗ rồi tiếp tục sờ soạng, thực hiện những chiêu thức của bao lần ân ái trước. Hiệp bắt đầu rên nhẹ, cất tiếng nói khàn khàn:
– Em càng ngày càng cao tay nhỉ?!
– Sao, anh không thích à?
– Vẫn chưa đủ!
Hiệp đưa tay vuốt nhẹ lên má Xuyên, như một yêu cầu thầm lặng. Hiểu ý, Xuyên tiếp tục vai trò của mình, lột nốt chiếc quần đùi còn sót lại, lúc này thân thể Hiệp đã hoàn toàn trần trụi không mảnh vải che thân, từng thớ thịt săn chắc lộ rõ khiến cậu càng thêm hứng thú. Sau những động tác nhẹ nhàng, xung quanh các địa bàn lân cận, Xuyên dần tấn công vào trung tâm, khiến Hiệp ngày một khó khăn trong nhịp thở. Bất chợt khi Xuyên đang lên xuống đều đặn miệng mình ra vào “thằng nhỏ” của Hiệp thì anh chàng lại với tay nắm lấy tóc Xuyên – ấn xuống, nhằm để gia tăng tốc độ lên, đồng thời ép cậu phải ngậm sâu vào để “bao trọn gói”. Xuyên cảm thấy hơi ngộp và khó chịu, vì của Hiệp rất dài và to, đã đi sâu vào cuống họng nên không dễ dàng gì thích ứng nổi, nhưng cậu vẫn cố chịu đựng để cho anh được thỏa mãn. Được một lúc thì Hiệp buông ra, Xuyên cũng nhả ra khỏi và thở hổn hểnh. Anh chàng nhanh chóng kéo người Xuyên lên, chuẩn bị thực hiện bước kế tiếp. Xuyên đã toan rướn người muốn hôn Hiệp một chút nhưng chẳng hiểu sao anh chàng cứ liên tục tránh né, có lẽ là gấp gáp quá chăng. Nhưng sau đó lại càng hoang mang hơn, khi anh gấp đến độ còn không làm những động tác kích thích vốn trước đây luôn làm cho cậu, khiến cậu được sung sướng. Hiệp chỉ dùng nước bọt bôi trơn cho “cậu nhóc” của mình một chút rồi tấn công ngay, không chút nương tình. Hiển nhiên Xuyên cảm thấy vô cùng khó chịu, khe hậu dù có bao lần được mở rộng thì sau một thời gian vẫn sẽ co hẹp lại như lúc đầu, cơ chế cần phải kích thích và bôi trơn thì mới dễ dàng vào ra, chẳng lẽ Hiệp không biết rõ điều đó!
– Anh, khoan đã. Như thế vào ngay không được đâu!
Hiệp dường không hề để tâm lời Xuyên nói, vẫn tiếp tục tấn công thần tốc, nói đúng hơn là mạnh bạo. Xuyên không còn nhận ra sự ôn nhu, dịu dàng vốn có của Hiệp trong những lần ái ân trước đây nữa. Thay vào đó là một thái độ rất khác, một kiểu cách đối xử rất khác, hoàn toàn xa lạ và vô tình, như thể không còn xem cậu là người yêu của anh vậy. Khi vật thể đó vừa đẩy vào, Hiệp đã chẳng chần chừ mà thúc ngay đến phân nửa. Xuyên đau đến thấu tim, cảm giác còn quằn quại hơn cả lần đầu tiên nữa…
– Áaa… ĐAU… Anh… từ từ thôi… em đau lắm!!!
Nước mắt Xuyên đã chảy ra, vẻ mặt thể hiện sự đau đớn cùng cực… Cậu nghĩ rằng Hiệp sẽ tỉnh cơn hoang lạc, dần nhẹ nhàng với mình hơn. Nhưng cậu đã sai, hoàn toàn sai, Hiệp không những không dừng lại, mà còn quyết liệt thô thiển hơn nữa. Anh dùng tay ấn lưng cậu xuống, ép sát mép giường, không cho xoay lại nữa. Và rồi tiếp tục thúc sâu vào, lút cáng, mặc tình cho Xuyên đang cố kìm tiếng nấc chới với vì đau đớn tột cùng.
Một con người hoàn toàn xa lạ, đây không phải là Lâm Mạnh Hiệp mà Xuyên từng biết, hay có lẽ anh ta đã quay trở lại tính cách lãnh đạm vô tình đến đáng sợ trước đây, những ngày mà vẫn chưa xem Xuyên là người yêu. Cảm giác đau đớn ngày một khuếch tán, nó không thể chuyển đổi như bao lần trước. Bởi cách hành xử của Hiệp không hề dịu lại, mà ngày một mạnh bạo hơn, dữ dội hơn. Anh không ngừng thay đổi tư thế, nhưng toàn những kiểu khiến Xuyên bất tiện, không thoải mái chút nào. Biết càng kháng cự hay năn nỉ chỉ càng thêm kích thích tham vọng đang cháy bừng của người tình bên trên, Xuyên chọn cách cắn răng chịu đựng, mặc cho nước mắt vẫn chảy dài, tiếng nấc khó chặn lại vì nỗi đau thể xác lấn át. Đây rõ ràng không phải là một cuộc làm tình giữa hai người yêu nhau, mà thực chất là một cuộc quan hệ thể xác mà chỉ có một người đang sung sướng, còn người kia phải chịu dày vò, nói chính xác hơn là bản thân “người dưới” đang bị hành hạ, cưỡng bức không chút thương tiếc… Một lúc sau thì Hiệp sắp lên đỉnh điểm, nhịp thúc ngày một dữ dội hơn, đến khi Hự lên một tiếng thì anh chàng nhanh chóng rút ra khỏi, bắn đầy lên người Xuyên, có vài giọt bắn mạnh lên cả mặt và tóc…
Hiệp thở hắc ra một cái ra chiều thỏa mãn, xoay người nằm sang một bên, chẳng thèm nhìn đến người vừa bị mình “hành quyết”. Cả người Xuyên tê rần, mỏi nhừ, các khớp xương gần như muốn rệu ra cả, thiếu điều chỉ thêm một tác động nào nữa sẽ gẫy vụn hết. Nhưng Xuyên vẫn gắng gượng cất tiếng hỏi:
– Có thể cho em biết lý do được không?
– Lý do gì? – Hiệp đặt câu hỏi hờ hững, như chẳng hề xem trọng.
– Đây không phải là ân ái, chỉ là một cuộc quan hệ thể xác. Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?
Hiệp không cất tiếng nói, chỉ xoay người kéo ngăn tủ nhỏ cạnh giường, lấy ra một xấp hình, ném vào cơ thể vẫn còn đang nhớp nháp thứ chất lỏng mà anh vừa bắn lên đó. Xuyên cầm một tấm lên xem, đó là ảnh chụp Xuyên và Định đang tình tứ vai kề vai bên nhau, rồi còn có cả cảnh nằm trên giường, hôn nhau say đắm mùi mẫn…
– Những tấm hình này là ai đưa cho anh?
– Không cần biết!
– Vậy anh đã tin, hoàn toàn tin nó đều là thật?
– Tôi không thấy được những cảnh đó tận mắt, nhưng còn những buổi hẹn hò bên ngoài của hai người thì tôi đều đã thấy, nó chỉ nhẹ cấp độ hơn trong hình thôi chứ chẳng khác là bao cả!!!
– Và cũng chính vì những điều anh chỉ thấy thoáng qua đó, mà anh đối xử với tôi như một thằng call boy rẻ tiền như vậy, đúng không?!
Câu nói đó của Xuyên khiến Hiệp chột dạ, bất giác không biết nói gì. Xuyên xoay người ngồi dậy, cố gắng lê lết tấm tàn tạ khỏi giường, cúi xuống lấy chiếc quần jean mà lúc này bị Hiệp lột phăng ra một cách mạnh bạo, hư cả phẹc-mơ-tua. Cậu móc từ trong túi quần sau ra một xấp hình tương tự, quăng thẳng vào mặt Hiệp…
– Xem luôn cả mấy tấm hình này đi!
Hiệp cầm lên, nhìn vào… chỉ trong 1 giây đã trợn to mắt vì thản thốt, trong tấm hình là cảnh anh và Châu đang nằm bên nhau không mảnh vải che thân.
– Làm sao lại có mấy tấm hình này được chứ? Sao có thể?!! Anh không có…
– Bây giờ thì anh đã hiểu ra rồi chứ? Cả tôi và anh đã rơi vào bẫy của cô ta, mà không… chính xác thì chỉ có mình anh thôi. Và anh đã nhẫn tâm phá bỏ mọi thứ, không chút suy nghĩ!!!
Cái nắng oi nồng tắt lịm, từng vầng mây xám xịt che phủ bầu trời, rất nhanh đã trút từng hạt mưa vội vã xuống mặt đất cằn cỗi, xua đi bầu không khí nóng rát. Nhưng trong căn phòng này, một kẻ đang ngồi trên giường sau sự thỏa mãn dục vọng để rồi hối tiếc, một người đang cố đứng vững nhìn đối phương nhưng không thể ngăn dòng nước mắt đau thương…
– Lâm Mạnh Hiệp, tôi thật sự quá thất vọng về anh!!!
——————
Truyện gay: Một nửa anh em – Tập 20 – Tìm lại mẹ & sự thật phơi bài
Lúc này đây, khi mọi chuyện vỡ lỡ, Hiệp mới nhận ra mình đã quá nông cạn và thiếu nghĩ suy. Trong một phút bốc đồng, đánh mất lý trí để rồi làm tổn thương đến người yêu bé nhỏ của mình. Anh toan bước xuống giường, tiến từng bước chậm rãi đến bên Xuyên, khi bàn tay vừa với tới thì cậu chàng lùi lại, cố ý né tránh để Hiệp không thể chạm vào:
– Đừng động vào người tôi, thân thể này cách đây ít phút đã bị anh chà đạp làm cho ô uế rồi! Nó không còn xứng đáng với thân phận cao quý của anh nữa đâu! – Nước mắt cậu vẫn không ngừng rơi trên hai bờ má trắng hồng, pha lẫn chút tím tái vì mệt mỏi và đau đớn.
– Xuyên, anh xin lỗi… Anh không phải muốn làm em bị tổn thương đâu! Chỉ là anh…
– Đừng nói thêm lời nào nữa! Chỉ khi nóng giận nổi lên, anh mới lộ ra bản chất thật của mình nhất, anh hoàn toàn xem thường tôi, coi tôi là thứ công cụ để thỏa mãn. Vì thế đến cách trừng phạt hỏi tội cũng theo kiểu đó mà làm! Anh thật quá ghê tởm!!!
– Không, anh không phải…
Xuyên giơ bàn tay lên cố ý muốn ngăn lời Hiệp nói, giờ phút này cậu không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào nữa. Bản thân cậu mới là người lo sợ chia ly nhất, vì thế đã luôn trân trọng từng ngày, thương quý từng khoảnh khắc, đồng thời hết lòng tin tưởng vào người cậu yêu. Thế mà đổi lại, chính người ấy lại đối xử với mình một cách tàn nhẫn, không thèm tra hỏi lấy một lời, cứ thế lẳng lặng làm theo cảm tính của bản thân. Xuyên nhặt lấy quần, áo và đồ lót nằm rãi rát xung quanh, sau đó xoay người rời khỏi phòng. Tuy nhiên vì chỗ vừa bị tấn công còn rất đau, ê ẩm tê buốt nên không thể di chuyển nhanh được. Xuyên lê người đi từng bước chân khó nhọc, cắn môi dưới cố chịu đựng để không kêu lên, cố gắng dạng chân một chút cho chỗ đó bớt đau. Nhìn thấy cảnh tượng đó Hiệp rất đỗi đau lòng, liền bước tới nắm lấy tay cậu bé:
– Để anh bế em vào phòng tắm rữa cho sạch, rồi xem chỗ bị đau có bị sao không?!
– Tránh xa tôi ra! – Xuyên hét lớn, gạt phắt tay Hiệp ra, nét mặt vô cùng hung hãn. – Anh mà còn chạm vào người tôi nữa, tôi liều mạng với anh cho xem!!!
Nhìn thấy loại biểu cảm đầy căm hờn pha lẫn ghê sợ của Xuyên dành cho mình, Hiệp hiểu rõ bản thân đã gây ra tội nghiệt quá lớn. Vì thế anh đành để cho cậu tự đi một mình, rời khỏi phòng…
Xuyên cũng không biết mình đã ở trong phòng tắm đó bao lâu, khóc bao nhiêu lâu nữa. Chỉ biết đến khi ba và mẹ nuôi lên phòng, gõ cửa kêu réo ầm ĩ, lấn át đi tiếng vòi sen tuông ào ạt thì cậu mới tỉnh cơn mê, vội vàng rữa ráy thật sạch sẽ rồi xuống lầu. Trước khi đi, cậu nhìn vào gương một lần, cố gắng để nét mặt trở nên tươi tỉnh, nở nụ cười hồn nhiên như chưa từng có chuyện gì, tuy nhiên đôi mắt thì vẫn đỏ ngầu sưng húp. Đáng lý ra ba và mẹ nuôi cũng không gọi hối thúc như vậy, chỉ vì Hiệp đã dùng lý do nào đó để cho hai người họ chú ý, hòng kéo Xuyên ra khỏi phòng, tránh tình cảnh cậu chàng làm điều gì dại dột. Ngồi trong bàn ăn, ba và mẹ nuôi liên tục hỏi han:
– Có chuyện gì vậy con? Sao ở trong phòng tắm lâu quá vậy? – Ba hỏi chuyện trước.
– Dạ không có gì đâu ba, tại hồi trưa con sẩy chân té xuống vũng sình nên dơ và hôi quá, phải tắm thật kỹ mới hết mùi! – Câu trả lời của Xuyên hòng che đậy sự thật, nhưng cũng phản phất chút gì đó theo nghĩa bóng.
– Trời đất, đi cách sao mà để té vậy? Rồi có sao không, có bị trầy trụa xây xướt chỗ nào không? – Mẹ nuôi cũng rất lo lắng.
– Dạ không sao đâu, té nhẹ thôi ạ!
Trong suốt bữa ăn, Hiệp hoàn toàn im lặng, chỉ có ánh mắt là không hề rời khỏi Xuyên lấy một giây. Còn Xuyên hoàn toàn phớt lờ, xem như không có gì và sự tồn tại của ai đó là không khí, chẳng để tâm tới ánh nhìn đó. Mọi chuyện êm xuôi, không có biến động gì bị phát giác, Xuyên phụ mẹ dọn dẹp vài thứ sau đó cũng lên phòng học bài. Người ấy cũng đi theo, bám sát, đợi đến khi cậu mở cửa phòng toan đóng lại thì mới lấy tay chặn rồi lên tiếng:
– Chúng ta nói chuyện chút đi em!
– Ngay giờ phút này, tôi không muốn nhìn mặt và đối thoại với anh nữa! Nếu còn giữ chút lòng tự trọng thì hãy để cho tôi được yên!
Nói dứt lời, Xuyên lãnh đạm đóng sầm cửa lại, không chút nể tình. Rất nhiều ngày sau đó, Xuyên hoàn toàn phớt lờ Hiệp, không đoái hoài gì tới anh nữa. Bản thân Hiệp cũng hiểu cần phải cho đối phương thời gian để nguôi ngoai, sau những hành động đốn mạt của mình thì cần kiên nhẫn từ từ hàn gắn. Nhưng bản thân Hiệp luôn nóng lòng, chờ đợi không phải là phương châm sống của anh. Vì thế những ngày không thể trò chuyện với người yêu còn hơn cực hình đày ải.
Xuyên cũng không biết phải làm gì lúc này, có lẽ điều quan trọng nhất là phải tìm quên, cố xóa sạch đi mọi oán niệm trong lòng mình, để tâm hồn được tinh sạch. Cậu cố gắng để bản thân mình trở nên bận rộn hơn, học chính khóa, phụ đạo, học thêm, làm việc nhà, hạn chế tối đa số lần tiếp xúc với Hiệp. Ngoài ra thì mọi thứ vẫn bình thường, Xuyên vẫn vui vẻ ngoan ngoãn trò chuyện với ba và mẹ nuôi, giúp đỡ việc nhà lặt vặt. Một hôm, cậu xin papa tiền học phí đầu kỳ mới, theo thói quen từ trước đến nay dù tiền tiêu vặt là do mẹ nuôi phát mỗi tuần. Cứ mỗi lần Xuyên mở lời xin tiền vào những mục đích gì, papa đều không chút đắn đo suy nghĩ, móc bóp lấy cho ngay, và hiển nhiên lần này cũng thế.
– Chờ ba một chút, ba để bóp tiền trong túi quần tây rồi!
Nói xong ông bước vô phòng, một lúc khá lâu sau mới trở ra nhưng với điệu bộ dòm dáo dác, kiểu như đang tìm thứ gì vậy, trong khi tay thì đã cầm cái bóp rồi:
– Ba tìm gì dạ? Bị mất tiền hả?
– À không, có một thứ ba kẹp trong bóp sao giờ tự dưng mất!
– Là gì vậy? Để con tìm phụ ba!
– À không… không có gì…
Papa nói bằng giọng lấp lửng, dường như muốn giấu giếm điều gì đó. Được một lúc lục lọi khắp nơi mà vẫn không thấy được vật cần tìm, papa đành thở dài ngồi xuống lấy tiền trong bóp đưa cho Xuyên. Vì cậu cũng không biết thứ ba cố gắng tìm là gì nên không thể giúp được, mà có vẻ như ba cũng không muốn cho cậu biết nên đành chịu. Lúc sau nữa thì ba sai cậu vào phòng lấy dùm ông gói thuốc, Xuyên vâng lời vào trong. Căn phòng của ba và mẹ nuôi được bày trí đơn giản, bàn làm việc kiểu thập niên 90 vẫn để cạnh cửa sổ, những vẫn dụng từ thời đi lính vẫn vẹn nguyên, đúng là người nặng tình với dĩ vãng, hoài cổ… Bất chợt Xuyên thoáng thấy vật gì đó kẹt dưới chân bàn, cậu cúi xuống lấy lên, là một tấm ảnh trắng đen chụp một người phụ nữ trẻ, mặt áo dài trắng quần đen lụa, tóc ngang bờ vai. Xuyên nghĩ có lẽ đây là hình của mẹ nuôi thời trẻ. Nhưng trước đây, Xuyên cũng đã từng xem album hình gia đình, trong đó cũng có nhiều tấm hình chụp ba và mẹ nuôi hồi mới quen, lấy nhau rồi sinh ra Hiệp. Xuyên nhớ rất rõ hình ảnh thời đó vì lúc nhỏ rất thích lấy ra xem đi xem lại không biết chán. Người phụ nữ trong tấm ảnh này có nét mặt hoàn toàn khác với mẹ nuôi, cũng xinh đẹp, dịu dàng nhưng mang chất gì đó đằm thắm, thôn quê, chân chất của miền tây nam bộ.
Tiếng papa từ ngoài vọng vào hỏi sao mà lấy đồ lâu quá vậy, Xuyên hơi giật mình nhưng vẫn quyết định cầm tấm hình ra hỏi trực tiếp:
– Người phụ nữ trong hình này là ai vậy ba? Hình như không phải mẹ nuôi?
Vừa nhìn thấy tấm hình đó, papa rất nhanh giật lấy, nét mặt hoang mang pha lẫn thản thốt:
– Sao con tìm được cái này?
– Con thấy nó bị kẹt dưới chân bàn nên lấy lên…
Ông hơi nhăn mặt, đăm chiêu suy nghĩ dường như nhớ ra điều gì đó. Tối hôm qua khi mở bóp thấy thẻ ATM, sắp xếp lại tiền và lấy tấm hình này ra xem một lúc, bất chợt mẹ nuôi bước vào, có tật giật mình nên ông hơi lúng túng nhét vào trở lại, chẳng may nó bị lọt ra ngoài mà ông không hay.
– Người phụ nữ đó không phải là mẹ nuôi đúng không ba? – Xuyên vẫn tiếp tục gặng hỏi.
Ánh mắt papa nhìn Xuyên đầy trĩu nặng, dường như chất chứa chút gì đó đau thương…
– Nếu con đã thấy rồi, thì ba cũng sẽ nói cho con biết. Người phụ nữ trong hình này, chính là Mẹ Ruột của con!
Nét mặt của Xuyên chuyển từ ngạc nhiên sang thản thốt, cậu nhận lại tấm hình và nhìn thật kỹ, soi vào từng đường nét trên gương mặt người phụ nữ trong tấm hình cũ. Papa nhìn vào nét mặt Xuyên rồi lên tiếng:
– Chắc con cũng nhận thấy rồi chứ! Dù là con trai nhưng con vẫn mang nhiều đường nét rất giống mẹ ruột con. Chứ nếu như là con gái, thì chắc nhiều người sẽ lầm tưởng người trong bức hình và con chỉ là một!
– Tại sao ba lại còn giữ tấm hình này? – Xuyên biết chắc đây chính là thứ ba đã nhọc công tìm nãy giờ – Tại sao nó lại luôn kẹp ở trong bóp của ba?!
Ánh mắt ba nhìn xa xăm ra cảnh vật ngoài sân vắng, ánh nắng nhẹ chiếu xiêng qua hàng cây rọi vào gương mặt đã bị thời gian in lên những nếp hằn trên vầng trán và khóe mắt, ông cất tiếng khó nhọc:
– Bởi vì mẹ con là mối tình đầu vô cùng sâu nặng nhưng dang dở của ba!
Không cần nói cũng biết Xuyên thản thốt đến mức độ nào, thật không thể tin được, ba – à không, chính xác là ba nuôi lại đã từng là một đôi thanh mai trúc mã với mẹ ruột của cậu. Ông thuật lại từ đầu tới cuối câu chuyện, hai người trước đây sống gần nhà nhau, gia đình ba nuôi vốn đi theo cách mạng, có thành phần tương đối nhạy cảm trong chính trị, nhiều người xung quanh không hiểu vấn đề sâu xa nên dèm pha đặt điều rồi nghĩ xấu về họ, gia đình của mẹ Xuyên cũng nằm trong số đó. Vì thế, khi biết được chuyện yêu đương của hai người, tất cả dòng họ cô chú dượng dì đều kịch liệt phản đối gay gắt, cấm cửa mẹ không được ra ngoài, còn ba nuôi thì thấy béng mảng tới là họ đánh đập không thương tiếc. Vào thời ấy, quan niệm “cha mẹ đặt đâu con ngồi đó” vẫn còn rất chú trọng, lễ nghi giáo điều hiếu thảo đều đặt lên đầu, mẹ quyết định từ bỏ, đi cùng người dì bà con phụ buôn bán ở một nơi xa, cắt đứt liên lạc với ba nuôi. Từ đó, ông rơi vào tuyệt vọng, đau khổ tột cùng, mối duyên tình dang dỡ, chàng trai trẻ thời ấy với quyết tâm rời bỏ miền đất nhuốm màu bi thương, lên Sài Gòn lập nghiệp. Tại đây, ông ngày đêm miệt mài chí thú làm ăn, giỏi giang cần mẫn lao động, rồi gặp được người phụ nữ con gái của ông chủ rất mực trọng dụng – cũng chính là mẹ Hiệp, từ đó xây lên mối duyên tình mới…
Thời gian đong đưa như gió cuốn lá bay đi, hai số phận bẽ bàng lần nữa tương ngộ. Đó là lúc cả hai đều đã có gia đình riêng, mẹ Xuyên mới hạ sinh cậu ra vừa đầy tháng, làm vợ một doanh nhân khá thành đạt lúc bấy giờ. Người doanh nhân đó – tức ba ruột đã mất của Xuyên lại là đối tác mới của ba nuôi, hai người trở nên thân thiết và gặp gỡ ăn uống tại nhà, thế là chạm mặt nhau. Đương nhiên bàng hoàng thản thốt là điều khó tránh khỏi, nhưng mẹ Xuyên là người chủ động làm lơ, xem như chưa hề quen biết nhau…
Chẳng bao lâu, công ty của ba Xuyên làm ăn thua lỗ, dẫn đến phá sản, nợ nần chất chồng, trong lúc tuyệt vọng ông đã nhảy lầu tự tử, bỏ lại mẹ con Xuyên bơ vơ. Lúc ấy, ba nuôi đã đến và mong được chăm sóc cho hai người, nhưng mẹ cậu kiên quyết từ chối, tuy nhiên vì cảnh nợ nần trốn chui trốn nhủi, ngày tháng sắp tới không biết phải bương chải ra sao. Không muốn con mình phải chịu khổ, bà quyết định giao đứa con mình dứt ruột sinh ra cho người yêu cũ của mình, từ đó bà bỏ đi bặt vô âm tính.
Xuyên bàng hoàng đến cả người tê cứng, không thể cử động nổi, phải khó nhọc lắm mới mở miệng ra:
– Vậy bây giờ… ba có biết mẹ con ở đâu không?!
– Lúc đó ba năn nỉ hết lời nhưng mẹ con vẫn không chịu ở lại, ba đành bó tay để mẹ ra đi, nhưng vẫn cố gắng xin cho bằng được chỗ ở, thi thoảng cũng xuống tìm…
– Vậy bây giờ mẹ con ở đâu? Ba cho con biết đi!
Ông đã được mẹ Xuyên nhắn gửi rằng, chỉ khi nào cậu trưởng thành, thật sự muốn biết nguồn gốc của mình từ đâu thì mới được cho biết nơi ở của bà. Vào lúc này có lẽ vẫn còn hơi sớm, nhưng mọi chuyện đã bị phanh phui thì không cần phải giấu thêm nữa. Sau khi biết rõ nơi ở của mẹ ruột mình, Xuyên bảo ngay kỳ nghỉ lễ này sẽ xuống dưới tìm…
– Để ba sắp xếp công việc rồi đi cùng con, một thân một mình xuống một nơi xa xôi heo hút như vậy dễ lạc đường lắm!
– Không sao đâu ba, hồi trước trong những dịp hè đi cùng đoàn trường dã ngoại các tỉnh miền Tây, con cũng đã thông thạo các địa danh ở dưới rồi. Đường đi ở trong miệng mình, với lại cũng đã hiện đại hóa lên nhiều rồi, không còn “quê mùa” như ba nghĩ đâu!
Xuyên cố gắng mỉm cười, thể hiện sự vui tươi tự tin trước mặt ba, dù trong lòng vẫn còn canh cánh rất nhiều thứ. Một năm trước, khi biết rõ bản thân mình không hề có quan hệ máu mủ gì với cả gia đình mà cậu đã sống từ thuở nhỏ, Xuyên đã rất muốn biết nguồn gốc thật sự của mình, và cả người mẹ trong ký ức mơ hồ của cậu. Có lẽ, tất cả những hình ảnh trước năm 4 tuổi, cậu đều đã quên sạch, nó như màn sương mờ ảo mong manh khiến cậu không thể nhận ra rõ ràng, người cha đã mất không chút ấn tượng, phải chăng vì ông suốt ngày chỉ lo cho công việc, ít khi ở nhà. Chỉ có mẹ là vẫn còn lưu lại chút cảm giác thông qua bức ảnh với nét mặt mà cậu đã giống gần như tuyệt đối… Nhưng trước đó, Xuyên chưa muốn hoặc chưa dám tìm lại, bởi lẽ cuộc sống hiện tại quá tốt đẹp, được cha mẹ yêu thương, cậu sợ sẽ phải phá bỏ tất cả, huống hồ chi bản thân mình vẫn chưa thể giải quyết được gì khi tuổi đời còn quá non nớt.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cộng với sự thuyết phục của Xuyên, papa đành miễn cưỡng để cậu tự đi một mình, nhưng dặn dò rất kỹ lưỡng là phải thường xuyên giữ liên lạc, có gì là gọi về ngay, có nguy hiểm gì là phải nhờ người dân xung quanh giúp đỡ. Xuyên đã không còn là cậu nhóc nhát gan, yếu đuối, sợ sệt như hồi trước, trải qua nhiều biến động, nhiều va chạm ở cả trường học lẫn trường đời, cậu chàng với tuổi đời 17 đã dần thích nghi với mọi hoàn cảnh, có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình.
Gần đến kỳ nghỉ lễ, Xuyên thu xếp hành lý đâu vào đó, papa cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ từ lộ phí đến tư trang giúp cho cậu con cưng. Chuyến đi lần này hoàn toàn là bí mật, đến cả mẹ nuôi cũng không được biết, hiển nhiên Xuyên cũng nói với ba không được tiết lộ chút gì về chuyến đi này cho cả Hiệp, cứ bảo là cậu đi dã ngoại với trường. Papa chỉ hơi thắc mắc một chút là sao Xuyên lại nhắc kỹ như thế trong khi thực chất ông không có ý định nói cho Hiệp biết, cũng không nghĩ là Hiệp sẽ để tâm nhiều.
Sau khi được ba đặt dùm vé xe và đưa ra tận bến, ông lại dặn dò thêm lần chót trước khi Xuyên lên đường. Trong sự quan tâm của người cha nuôi đã thương yêu chiều chuộng cậu suốt bao nhiêu năm còn hơn là cha ruột, có phản phất chút gì đó nặng trĩu ưu tư:
– Con về dưới gặp được mẹ rồi thì báo cho ba biết. Cố gắng thuyết phục lên đây sống… Ba đã khuyên nhiều lần lắm rồi mà không được!
– Ba yên tâm, con sẽ cố gắng!
Ông gật đầu hài lòng, rồi chào tạm biệt, Xuyên quay người bước nhanh lên xe, mang theo niềm mong chờ được tìm lại người quen cũ. Trước đây, Xuyên đã từng nghĩ rằng có lẽ mình sẽ oán hận những đấng sinh thành vì đã bỏ rơi cậu, có lẽ họ muốn sống sung sướng tự do không vướng bận chuyện gì. Nhưng giờ đây, khi nhận ra nhiều điều, cậu hiểu rằng bất kể chuyện gì cũng đều có nguyên do của nó, mỗi người đều có nỗi khổ riêng, mẹ nào cũng đều rất thương con và không muốn con mình phải khổ, vì thế đành phải chia xa để cho con một cuộc sống đầy đủ nhất.
Xe đã đi qua cầu Mỹ Thuận, đoạn đường ngày một đậm chất miền Tây với sông nước bạc ngàn, hương đồng gió nội, hàng cây bóng mát với những ngôi nhà nhỏ bé xinh. Xuyên không ngờ rằng nơi miền đất thôn quê thanh bình này lại đã từng là quê hương của của mẹ ruột và ba nuôi mình, và nơi đó đã chứng kiến một mối tình thề non hẹn biển, dù rột cục phải chia ly. Bất chợt Xuyên nghĩ đến Hiệp, có phải duyên trời định sẵn không? Khi mà mệnh ý hạ sinh ra hai người con lại tiếp tục mối duyên ngày cũ, thế nhưng ở cả thời đại không còn khắt khe chuyện gia phả, thì vẫn còn có quá nhiều rào cản chắn ngang. Và có lẽ, cậu và anh vẫn không thể vượt qua nổi…
Cùng lúc đó, tại ngôi biệt thự thân quen, Hiệp đã nhanh chóng phát hiện ra chuyến đi của Xuyên không phải dã ngoại của trường. Anh chàng tức tốc tra hỏi ba, vì biết chắc mọi chuyện về Xuyên đều không thể vượt qua tầm kiểm soát của ông được…
– Ba, rốt cục Xuyên đã đi đâu? Ba làm ơn cho con biết đi!
– Thì ba đã nói rồi, nó đi dã ngoại…
– Thôi đi, ba đừng giấu con. Đây không phải sự thật, ba nói dối! Xuyên chắc chắn đã đi đâu đó rồi!!! – Hiệp bắt đầu mất hết bình tĩnh, hét lớn.
– Cái thằng xấc láo này, mày biết đang nói chuyện với ai không hả? – Ông cũng nổi giận vì thằng con chẳng hiểu sao lại nổi điên lên như thế, chỉ là thằng em đi đâu đó một thời gian, nó mắc gì mà giảy đành đạch lên như người yêu mất tích thế không biết. (Đoán chính xác dễ sợ!*.*)
– Ba, con xin lỗi… Nhưng con rất muốn biết em ấy đi đâu… Bởi vì hành trang Xuyên đem đi rất khác thường, mấy thứ vật dụng quan trọng đều đem đi hết!
– Sao lại có chuyện đó được, nó chỉ đi vài ngày rồi về ngay… Sao có thể!
– Không đâu, lần này có thể em ấy sẽ một đi không trở lại đó!
– Cái thằng điên này, mày nói nhảm nhí gì thế hả?
Hiệp cũng chẳng biết phải giải thích với ba thế nào, sáng nay anh chàng đã vào phòng Xuyên kiểm tra vài thứ, tuy quần áo không đem đi hết nhưng những vật dụng quan trọng dù không phục vụ nhiều cho chuyến đi mà cũng đem theo. Bất chợt mẹ xuất hiện, bước vào trong khi ba và Hiệp đang ngồi đối diện nói chuyện riêng với nhau, thái độ của mẹ khá khác lạ vì xưa nay bà ít khi xen vào việc của hai cha con nếu không được gọi. Bà nhìn Hiệp, đặt một câu hỏi:
– Hiệp, rốt cục con và thằng Xuyên đã có chuyện gì với nhau. Nói thật cho ba mẹ biết đi!
– Mình hỏi gì lạ vậy? Hai đứa có chuyện gì là sao? – Papa cũng không biết sao vợ mình lại hỏi vậy.
Mẹ vẫn im lặng nhìn Hiệp, chăm chú xoáy sâu vào đôi mắt, như muốn được biết câu trả lời ngay lập tức. Người phụ nữ luôn tinh ý trong chuyện tình cảm, hiển nhiên những thay đổi trong cách đối xử của Hiệp và Xuyên thời gian qua khiến bà không khỏi nghi ngờ. Hiệp đứng thẳng người, tư thế uy nghiêm không chút lo sợ, nhìn thẳng vào ba mẹ và nói:
– Con cũng không muốn giấu giếm thêm nữa. Thật ra con và Xuyên không hề coi nhau là anh em, tụi con đã âm thầm yêu nhau từ lâu rồi!
– Cái gì… mày vừa nói… – Ba không thể tin được những lời này vừa nghe thấy, miệng lắp bắp mồm há hốc kinh ngạc khôn cùng.
– Đáng lý ra con định giấu chuyện này cho đến khi ra trường, nhưng sự thể bây giờ quá nghiêm trọng. Con đã làm chuyện vô cùng tội lỗi với em ấy, và có thể Xuyên sẽ dùng chuyến đi này để không phải gặp lại con nữa!
Papa không thể kiềm chế nổi cảm xúc, đứng phắt dậy xông tới gần Hiệp. Mẹ đoán trước cũng nhào tới can ngăn vì biết chắc ông sẽ nổi nóng mà đấm vào mặt Hiệp:
– Ông à, bình tĩnh lại đi! Hãy nghe con nó giải thích đã chứ!
– Thằng khốn, mày đã làm gì em mày vậy hả? Hèn chi mà nó cứ dặn đi dặn lại không được để mày biết nó đi đâu. Rồi còn tranh thủ thời gian nghỉ mà đi ngay một mình, không cho tao đi cùng nữa!
– Ba, con xin lỗi! Con biết con đã sai, mong ba hãy cho con biết nơi em ấy tới để con đi tìm!
– Mày đã để nó giận rồi tìm cớ bỏ đi, giờ có tìm được thì nó sẽ chịu gặp sao?!
– Con sẽ tìm mọi cách để đưa em ấy về, ba yên tâm đi!
Sau một lúc dịu cơn nóng, papa quyết định tạm gác chuyện tình tày đình của hai đứa sang một bên. Điều quan trọng lúc này là phải tìm Xuyên trở về, những vấn đề khác tính sau:
– Ba cũng sẽ thu xếp công việc rồi đi luôn!
– Không được, ba hãy để con tự đi. Con muốn tự mình giải quyết hậu quả mình gây ra! – Tính Hiệp luôn thế, muốn tự mình giải quyết mọi chuyện.
– Thôi được! – Ba hơi nở nụ cười nhẹ, phản phất chút gì đó thâm sâu, tựa người khoan thai ra sau ghế dựa, trở lại phong thái vốn có của một doanh nhân kiêm người cha nghiêm khắc. – Ba sẽ cho mày thời gian 3 ngày, nếu không đưa được nó về thì mày cũng đừng trở về nhà nữa!!!
——————
Thuộc truyện: Một nửa anh em
- Một nửa anh em - Tập 3 - 4
- Một nửa anh em - Tập 5 - 6
- Một nửa anh em - Tập 7 - 8
- Một nửa anh em - Tập 9 - 10
- Một nửa anh em - Tập 11 - 12 - Sự thật vô tình
- Một nửa anh em - Tập 13 - 14 - Ru em từng ngón xuân nồng
- Một nửa anh em - Tập 15 - 16 - Niềm tin
- Một nửa anh em - Tập 17 - 18 - Sóng ngầm sau nắng ấm
- Một nửa anh em - Tập 19 - 20 - Nước mắt phân ly
- Một nửa anh em - Tập 21 - 22 - Ngỡ Một lần nữa em quay về
- Một nửa anh em - Tập 23 - Nơi tình yêu bắt đầu
Anonymous says
CHuyện rất hay rất cảm động.