Truyện gay: Thầy ơi Anh hãy đợi đấy – CHƯƠNG 17
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Mỹ nhân ơi là mỹ nhân, cô đẹp thế kia sao tính tình lại nóng nảy quá vậy? Minh Hưng nhìn bóng dáng cô ta tức giận bỏ đi mà trong lòng thầm than thở, vừa than nó vừa lồm cồm bò dậy chạy theo. Tuy nhiên, nhìn cô ta mảnh mai yếu đuối như vậy nhưng không ngờ tốc độ chạy không kém gì vận động viên chuyên nghiệp, vì khi Minh Hưng chạy ra đến cửa thì cô ta cũng vừa lúc bước vào thang máy.
Nhìn cửa thang máy đóng lại mà nó có cảm giác như bầu trơi trước mặt đang đổ sập xuống! Giờ đây Minh Hưng chỉ biết khóc không ra nước mắt, không những không được mười điểm mà còn chọc cho cô ta tức giận bỏ đi, phen này mất cả chì lẫn chài rồi.
Minh Hưng đứng dựa cửa, nước mắt lưng tròng nhìn cửa thang máy lạnh lùng đóng lại. Huhuhu, một tuần bỏ công học bài điên cuồng, một tuần mặt dày ngồi xe của hắn ta đến trường không ý kiến một lời… đổi lại là cô ta giận dỗi bỏ đi, xem như mọi cố gắng lấy điểm mười của mình công cốc ư? Sau đó nó lại tưởng tượng đến sắc mặt u ám của ai kia càng cảm thấy đáng sợ hơn.
Dù sao cô gái kia bị chọc giận cũng không quan trọng bằng việc nó chọc giận tên thầy giáo ác ôn, thù dai kia. Nghĩ vậy nên trong đầu nó chợt lóe lên suy nghĩ bỏ của chạy lấy người. Tuy nhiên vừa đúng lúc nó định lén lút chuồn ra khỏi phòng thì gương mặt đẹp trai của ai kia cũng kịp thời xuất hiện khiến nó hết hồn.
– Thầy… sao thầy lại xuất hiện ở đây? – Minh Hưng lắp ba lắp bắp nói.
– Sao tôi lại không thể ở đây? – Đình Khang nhíu mày hỏi.
– Chẳng phải thầy dặn em lên đây trước à? – Minh Hưng nhắc lại lời dặn dò của hắn.
– Vậy em định đi đâu?
– … – Minh Hưng đúng là vạch áo cho người xem lưng mà, bị hắn hỏi vậy nó phải ấp úng một hồi mới tìm cách lấp liếm được – Thì… thì tại em sợ thầy đợi lâu nên định xuống dưới nè!
– Ồ… – Đình Khang cố tình lên cao giọng khiến nó khẽ giật mình, sau đó hắn còn hỏi tiếp – Vậy còn chuyện em trả bài như thế nào rồi?
Nghe hắn hỏi câu đó mà Minh Hưng cảm thấy thật đắng lòng!
Lần này thì không còn đường thoát nữa rồi, Minh Hưng đành cúi đầu nhận tội mong nhận được sự khoan hồng.
Nghĩ vậy nên nó cố gắng bình tĩnh, hít thở thật sâu mấy cái rồi mới lên tiếng. Lúc đầu, nó còn nghĩ mình sẽ giữ vẻ mặt lạnh lùng, nói nhanh gọn lẹ là trả bài thất bại, nhưng không ngờ lá gan của nó còn nhỏ hơn thỏ đế, lời vừa tới miệng đã thay đổi hoàn toàn:
– Thầy ơi thầy, em biết lần này em đã thất bại thảm bại, đã làm ô nhục thanh danh giảng viên giỏi của thầy, nhưng thầy muốn xử em thế nào cũng được, chỉ xin thầy đừng quên lời hứa mười điểm của em! – Minh Hưng vừa nói vừa lấy tay chậm chậm nước mắt mà kỳ thực trên mặt nó có giọt nước mắt nào đâu, ngoài ra hai tay nó còn ôm chặt lấy cánh tay rắn chắc của ai đó, ra sức kêu gào thảm thiết –Không, không, không cần mười điểm, chỉ năm điểm để em đủ qua môn là được rồi thầy!
Nói đến đây nó cũng hết biết nói gì, trong lúc đợi phán quyết cuối cùng của hắn thì Minh Hưng chỉ còn biết ra sức rên rỉ, tỏ ra bộ dạng thật thê thảm trước mặt hắn.
Bên kia, Đình Khang đang dùng ánh mắt vô cùng nghiêm nghị để nhìn nó. Sau một lúc lâu suy nghĩ, đột nhiên hắn vỗ tay mấy cái.
Bầu không khí đang vô cùng tĩnh mịch, chỉ có tiếng thút thít giả tạo của Minh Hưng, giờ đây lại có thêm tiếng vỗ tay lạnh lùng vang lên càng khiến cho không gian càng trở nên quái dị lạ thường. Minh Hưng nghe tiếng vỗ tay của hắn ta liền cảm thấy như mình đang là nhân vật chính trong một bộ phim kinh dị nào đó, đang bị thế lực hắc ám bỡn cợt trước lúc bị xé xác.
Khi Minh Hưng đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với sự trừng phạt hết sức “nặng nề” và “ghê gớm” của Đình Khang thì điều nó không ngờ lại hắn ta lại không hề trách phạt, thậm chí còn tiến lên một bước xoa xoa đầu nó như xoa đầu chú cún nhỏ, luôn miệng khen “Tốt lắm! Tốt lắm!”. Trong lòng Minh Hưng thầm trách hận: “Cái gì chứ? Tôi là con cún nhà anh nuôi hay sao mà muốn xoa đầu là xoa vậy hả? Cẩn thận kẻo tôi cắn cho một cái bây giờ!”
Tuy nhiên dù có thầm mắng chửi hắn trong lòng thì Minh Hưng cũng không thể không mừng rỡ trước thái độ tốt đột xuất của hắn ta như thế. Nó khẽ ngẩng mặt lên nhìn người đối diện thì lập tức bị đứng hình ba giây: Trước mặt nó là bóng dáng cao lớn chắn gần hết tầm mắt. Do người đó đang đứng ngược hướng cửa sổ nên chỉ có một ít ánh sáng lọt khỏi tấm lưng rộng lớn, trong phút chốc trông Đình Khang như một pho tượng rộng lớn từ thời Trung Cổ còn sót lại. Điểm đáng chú ý nhất là hắn ta đang cười! Vâng! Là đang CƯỜI một nụ cười rất rất lấp lánh. Khóe miệng tạo thành một đường cong hoàn hảo, khéo léo khoe hàm răng trắng đều, ánh mắt cũng hơi cong cong nhìn vô cùng thu hút. Nụ cười ấy cộng hưởng thêm ánh sáng sau lưng hắn tạo thành một sức hút mãnh liệt. Trông giây phút ấy, Minh Hưng phải công nhận rằng mình có một tinh thần thép và một lý trí mạnh mẽ mới có thể kìm chế không bổ nhào đến ôm người đang đứng trước mặt kia.
Trong khi Minh Hưng còn đang hoang tưởng thì Đình Khang đã lên tiếng kéo nó về thực tại:
– Làm tốt lắm, em muốn ăn gì không?
Minh Hưng nghe hắn hỏi mình muốn ăn gì không liền cảm thấy khó hiểu! Mình chọc giận mỹ nhân xinh đẹp kia đến mức bỏ đi không thèm nhìn lại, hắn ta không trách phạt đã kì lạ lắm rồi, huống chi giờ này còn hỏi nó muốn ăn gì không nữa chứ! Không lẽ hắn ta muốn lẳng lặng bỏ thuốc độc vào thức ăn trả thù mình? Nghĩ đến đó thì Minh Hưng liền đề cao cảnh giác, nhìn như một chú nhím đang xù lông trước kẻ thù vậy!
– Đầu bã đậu của em đang tưởng tượng ra chuyện gì vậy hả?
– Sao thầy lại tốt đột xuất như thế? – Minh Hưng không ngần ngại hỏi thẳng.
Tuy nhiên câu hỏi vừa dứt thì cái bụng phản chủ của nó đã kêu lên “Ọt ọt” như muốn biểu tình. Đúng là mất mặt quá mà, bây giờ khí thế của nó như một quả bóng bị xì hơi.
– Ồ, vậy bây giờ em có muốn ăn sáng không?
– Kh… – Minh Hưng định nói ra chữ “Không” chắc nịch nhưng nghĩ lại dù sao cũng không nên ngược đãi dạ dày mình như vậy, gì thì gì no bụng vẫn là quan trọng nhất. Nghĩ đến đó nên nó đưa tay xuống vuốt vuốt bụng, trong lòng thầm nhủ “Bụng ơi bụng, em cứ yên tâm, anh sẽ không ngược đãi em đâu! Lần này vì em anh sẽ hi sinh danh dự một lần thôi nhé!”
Nghĩ xong, Minh Hưng giả vờ trưng ra vẻ mặt miễn cưỡng rồi nói:
– Dù sao cũng không nên phụ tấm lòng của thầy! Chúng ta đi thôi!
Đình Khang thấy vẻ mặt đó của nó liền phải nín cười đến suýt bị nội thương. Sau đó hắn cố lấy giọng điệu điềm tĩnh nhất để nói:
– Đi đâu nữa, ở đây không phải nhà hàng à?
Minh Hưng vừa nghe thấy ý định ăn ở đây của hắn ta liền cảm thấy không vừa lòng, một mạch chạy đến cầm menu dí sát vào mặt hắn rồi nói:
– Thầy bị hâm à? Không thấy thức ăn ở đây rất đắt sao? Ăn một món ở đây bằng em ăn mười mấy cái đùi gà bên ngoài rồi!
– Ồ, tôi thường nghe nói… người yêu bạn nhất là người biết tiết kiệm cho bạn nhất! – Nói xong Đình Khang dùng ánh mắt gian xảo nhìn nó – Chẳng lẽ em cũng yêu tôi mất rồi?
– Thầy thầy… – Minh Hưng nghe hắn nói vậy không hiểu sao miệng cứ lắp bắp như gà mắc dây thun, không biết phải biện hộ như thế nào.
– Thôi được rồi, tôi biết như vậy thôi, em không nhận cũng được. Chỉ trách sao tôi lại hoàn hảo như vậy chứ! Không làm em đổ cũng không được!
– Thầy… thầy đang bị thần kinh hay cuồng dâm sinh hoang tưởng vậy? Chỉ là… chỉ là em biết một quán bán gà nướng rất ngon, lại rất rẻ, chẳng phải cùng một số tiền nhưng ăn được nhiều hơn ở đây à?
Nói xong Minh Hưng càng thấy hai gò má mình càng nóng bừng. Trong lòng nó lúc này chỉ sợ mồm mép của tên kia mà nói nữa thì không biết mình phải chống đỡ như thế nào nên liền nắm tay hắn kéo ra ngoài:
– Đi thôi, đi thôi! Em đói lắm rồi!
Minh Hưng nắm tay hắn kéo một mạch ra ngoài cửa, lúc đi ngang thang máy nó không thèm nhìn lấy một cái huống chi là bước vào. Đình Khang định kéo nó lại dùng thang máy cho nhanh nhưng chợt nhớ đến câu chuyện lần trước nên cũng không chất vấn nó nữa. Chỉ mỉm cười gian xảo rồi ngoan ngoãn cho cậu nhóc muốn lôi đi đâu thì đi.
Ngoại trừ thang máy thì đương nhiên chỉ còn cách đi thang bộ. Tuy nhiên phòng lúc nãy nó lên hơi bị cao à nha, lúc này leo xuống quả nhiên không dễ dàng chút nào.
Mới đi được mấy tầng mà nó đã bắt đầu thở dốc. Thêm hai tầng nữa thì Minh Hưng bắt đầu ôm lan can. Sau đó mấy tầng nó chỉ còn muốn bò xuống.
Lúc này nó mới xoay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng trào lên cảm giác tức giận xen lẫn ghen tị. Không hiểu tại sao ông trời lại tạo ra một tên yêu nghiệt như hắn cơ chứ? Sao hắn có thể khí chất ngời ngời trong bất cứ hoàn cảnh nào như thế? Chẳng phải lúc đầu nó có ý định để hắn ta đi cầu thang bộ, trù dập vẻ đẹp trai vốn có của hắn hay sao? Sao bây giờ nó có cảm giác mình đang tự trù dập bản thân mình còn hắn ta thì ngay cả thở dốc cũng không có?
Minh Hưng lại một lần nữa tự nhìn bản thân mình: quần áo xộc xệch, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, đầu tóc rối bời chẳng bì với ai kia toàn thân tươm tất, gương mặt sáng ngời, không chút mệt mỏi. Nó chỉ còn biết tức giận ngước mặt chỉ tay lên trời la lên một tiếng!
Đình Khang đang chậm rãi đi trước nghe tiếng la thất thanh của nó liền quay lại nhìn. Sau đó hắn nhanh chóng đi lại phía nó, chân mày nhíu lại rồi từ từ đặt tay lên trán nó, sau đó tự lẩm nhẩm: “Nhiệt độ cũng bình thường, sao lại như vậy nhỉ?”
– Ý thầy là gì đây hả? – Minh Hưng thấy hành động đó của hắn trong lòng liền vô cùng tức giận, quát lên ỏm tỏi như một đứa con nít.
Ngược lại với thái độ ầm ĩ đó của nó, Đình Khang lại điềm tĩnh ngồi xuống phía trước nó, ra hiệu nó leo lên lưng mình.
Minh Hưng lúc đầu cũng không hiểu ý hắn, nhưng thấy hắn nháy mắt chỉ lên lưng mình liền không ngại gì mà leo lên, trong lòng không quên nghĩ: “Có người làm trâu làm ngựa cho mình dại gì không chịu chứ? Với lại chân mình cũng sắp rụng ra rồi! Không nên hành hạ bản thân mình như vậy!”
Cảm giác được người khác cõng đúng là sung sướng lắm nha! Leo lên lưng hắn mới biết hắn có tấm lưng vừa rộng vừa rắn chắc! Lại thêm vùi đầu vào cổ mới biết ai đó có mùi hương rất dễ chịu nữa nha. Lúc này nó cảm giác cả người đang lơ lửng theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Đầu óc mơ mộng của Minh Hưng lại có dịp phát huy sở trường. Ngay lập tức nó liên tưởng đến cảnh tượng lãng mạn trên phim: Trên cầu thang hẹp dài, hình xoắn ốc trông như vô tận, nhân vật nam chính cõng nhân vật nữ chính, nhân vật nữ chính vùi đầu vào cổ chàng trai, khẽ thì thầm nói lời yêu thắm thiết.
Nhưng trong lúc cảm xúc dâng trào thì hắn ta bất ngờ lên tiếng, phá vỡ bầu không khí lãng mạn mà nó đang tưởng tượng ra:
– Em đừng có mơ mộng, tôi cõng em chỉ vì không muốn đi đến mai cũng chưa đến nơi!
– Xùy… – Minh Hưng nghe nói liền trề môi nói, giọng điệu pha chút giận dỗi – Thầy cõng thì có gì mà mơ mộng?
Minh Hưng lải nhải mấy câu thì cũng đã đến tầng trệt. Nó nhanh chóng leo xuống, còn cố ý phủi phủi quần áo hòng sỉ nhục hắn nhưng có vẻ trò chọc tức trẻ con này của nó không có tác dụng gì với Đình Khang.
Ngồi trên xe, Minh Hưng nhanh chóng chỉ đường cho hắn đến quán ăn nó nhắc đến. Sau đó là một bài “phê bình ẩm thực” của nó. Đình Khang ngồi trước vô lăng chỉ biết vừa nghe vừa cười cười chứ không nói gì, chẳng mấy chốc cũng đã đến nơi.
Quán gà nướng này khá nhỏ, nằm nép mình ở ngay góc phố tấp nập. Phải vất vả lắm hắn mới kiếm được một chỗ đỗ xe gần đó rồi cả hai cùng đi bộ vào quán.
Quán ăn tuy nhỏ nhưng lại khá sạch sẽ. Trong quán chỉ có một vài cái bàn nhỏ, chủ yếu thực khách ngồi ăn và để thức ăn trên một cái ghế khác. Tuy vậy quán vẫn rất đông khách. Khi còn ở đằng xa thì đã có thể ngửi thấy mùi gà nướng vô cùng hấp dẫn, Minh Hưng hít hà mấy cái rồi nắm tay Đình Khang chạy một mạch đến đó.
Tuy quán đang đông khách nhưng khi cậu nhóc vừa chạy vào thì ông chủ lập tức hỏi thăm mấy câu, chứng tỏ nó chính là khách VIP của quán này đây mà! Nhưng điều đặc biệt hơn cả chính là hai anh chủ quán! Hình như họ là một cặp tình nhân thì phải? Điều này khiến Đình Khang cảm thấy khá thú vị và cũng muốn thử những món của họ.
Vừa đặt mông xuống ghế là ông chủ đã tiến đến, Minh Hưng như đã quá quen thuộc nên kêu một danh sách thức ăn vanh vách, nào là đùi gà, cánh gà, chân gà, bạch tuộc, ốc nướng,… Gọi món xong nó còn nhìn ông chủ đắm đuối với lời gửi gắm: “Nhanh nha anh, em đói lắm rồi!”
Sau khi ông chủ vừa đi thì không đợi hắn hỏi, Minh Hưng đã chủ động giới thiệu về quán ăn này:
– Thầy đừng thấy quán ăn nhỏ vậy mà khinh thường nha, đồ nướng ở đây ngon tuyệt cú mèo luôn đó. Điều quan trọng hơn nữa là,… hí hí,… Thầy có thấy hai anh chủ quán rất đẹp trai không? Họ đúng là rất xứng đôi đó nha.
– Đẹp trai hơn tôi à? – Đình Khang đột nhiên hỏi câu đó khiến Minh Hưng suýt nghẹn.
– Thầy… thầy ảo tưởng sức mạnh lắm rồi đó!
– Haha!
Hai người bọn họ ngồi tán dóc một lúc thì thức ăn đã được mang lên. Mùi thơm quyến rũ khiến Minh Hưng lập tức chúi mũi vào đĩa thức ăn trước mặt. Tốc độ khi ăn của nó quả thật rất ấn tượng đó nha!
– Phải chi khi chạy điền kinh em cũng có tốc độ như khi đang ăn thì quá tốt rồi!
Đang ăn ngon miệng nên nó cũng không thèm chấp hắn ta, vẫn tiếp tục tập trung chuyên môn.
Thật ra mỗi món nó đều gọi hai phần, tuy nhiên người ngồi đối diện cơ bản là không hề động đũa, chỉ chăm chú quan sát nó ăn từ đầu đến giờ. OK, tư thế ăn của nó có chút xấu xí, cũng có chút mất hình tượng nhưng cũng đâu cần phải nhìn chăm chăm như vậy chứ?
Nhưng dù sao thức ăn cũng đã gọi ra rồi, hắn không ăn, bỏ thì phí quá, nên nó giương mắt lên nhìn Đình Khang rồi lại nhìn đĩa thức ăn ra hiệu “Em ăn luôn nha thầy!”. Đình Khang thì lập tức hiểu ý, gật gật đầu.
Dường như nó chỉ chờ có vậy, được hắn bật đèn xanh thì Minh Hưng lập tức kéo đĩa thức ăn của hắn lại trước mặt mình. Vừa ăn mà trong lòng vừa cảm kích, thấy hôm nay hắn ta quả thật cao thượng mà!
Lại nói về chuyện ăn uống, Minh Hưng có một thói quen là thường để món mình thích nhất ăn sau cùng. Và lần này cũng không ngoại lệ, trên chiếc đĩa bây giờ chỉ còn lại chiếc đùi gà nướng mật ong. Bề ngoài được nướng một màu nâu bóng, hương thơm quyến rũ, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết ngon đến mức nào rồi. Nhưng đúng lúc Minh Hưng chậm rãi cầm cái đùi gà chuẩn bị đưa lên miệng thì có ai đó nắm vạt áo nó kéo kéo.
Minh Hưng khẽ nhíu mày quay lại nhìn xem kẻ nào dám phá rối tâm trạng khi đang ăn của nó liền thấy một cậu bé, hai mắt to tròn đang ngước lên nhìn nó. Thấy vậy nó dịu giọng hỏi:
– Cậu bé, có chuyện gì vậy em?
– Dạ, em đói bụng quá! Anh có thể cho em cái đùi gà của anh không?
Cái gì chứ? Đùi gà này rất ngon nha, anh đây vốn dĩ định “Save the best for last” đó chú em! Sao có thể cho em được? Nghĩ vậy nên Minh Hưng định thẳng thừng từ chối. Tuy nhiên vừa định mở miệng ra thì nó lại thấy cậu nhóc khẽ vuốt vuốt bụng, ánh mắt trông rất tội nghiệp nên lương tâm nó cũng hơi cắn rứt, không nỡ từ chối!
– Đi mà anh, anh dễ thương như vậy chắc chắn sẽ rất tốt bụng!
– Đúng rồi, em chỉ được cái nói đúng! Đây, đùi gà của em đây!
Haha, nếu lúc nãy nó còn đang phân vân thì sau khi nghe cậu nhóc khen một câu đã lập tức cho ngay cái đùi gà trên tay. Nói gì chứ, lần đầu tiên được một đứa bé khen dễ thương tốt bụng đó nha!
Thằng nhóc nhanh chóng đưa tay ra đón lấy cái đùi gà, còn không quên thơm lên má nó một cái.
Đình Khang đang ngồi bên cạnh, trong lòng vốn thấy tội nghiệp cậu bé này đã xin phải một kẻ ham ăn thì bây giờ vô cùng bất ngờ trước hành động này của nó. Ánh mắt hắn không giấu nổi sự thảng thốt tột độ!
Minh Hưng thấy ánh mắt đó của hắn liền lên giọng nói:
– Cũng chẳng trách cậu bé được. Vốn dĩ người ta thường nói chín mươi chín phần trăm trẻ em đều không biết nói dối!
Nó vừa dứt lời thì nghe thấy lời thoại quen thuộc:
– Anh ơi, snh đẹp trai như vậy chắc chắn cũng rất tốt bụng đúng không ạ?
Minh Hưng nghe thấy liền quay qua, quả nhiên là cậu bé lúc nãy, nhưng “anh đẹp trai” mà cậu bé đang nói đến là một “ông chú” bụng bự, đầu hói, ăn mặc vô cùng nhếch nhác!
Lúc đó Đình Khang cũng không nén được tò mò xoay qua liền nhìn thấy cảnh đó, hắn khẽ nhếch mép cười châm chọc:
– Nhưng đáng tiếc thằng nhóc này là một phần trăm còn lại! Haha!
Minh Hưng vừa tức vừa tiếc cái đùi gà của mình nên giận lẫy đòi về. Nhưng vấn đề ở đây là nó đòi về nhưng cái tên trước mặt không có động tĩnh gì về chuyện thanh toán nên Minh Hưng nhắc khéo:
– Thầy à, không phải thầy nói là dẫn em đi ăn sao?
– Ồ có sao? Nhớ không lầm là tôi chỉ hỏi em muốn đi ăn không thôi. Chứ đâu có nói là sẽ đãi em một chầu đâu? Địa điểm là em chọn, món cũng do em gọi, thức ăn cũng chỉ một mình em ăn mà!
– Thầy… Thầy… – Đúng là ác quỷ thì không bao giờ thành thiên thần được mà, vậy mà lúc nãy mình còn khen hắn cao thượng nữa chứ! Cao thượng cái mốc xì thì có! Tuy nhiên, do lúc nãy vì sợ trễ giờ nên nó đi rất gấp gáp, đến cả ví tiền cũng để quên ở nhà rồi! Nhất định phải nhờ hắn giúp đỡ mới được! – Thầy ơi, nhưng em quên mang ví tiền theo rồi, thầy có thể đại từ đại bi giúp em lần này được không ạ!
– Giúp em hả? – Đình Khang giả vờ xoa xoa cằm suy nghĩ rồi nhanh chóng ra điều kiện – Cũng được thôi, nhưng em phải làm giống như thằng nhóc lúc nãy thì tôi sẽ giúp em!
Gì chứ? Bắt tôi cũng thơm lên má anh như thằng nhóc đó à? Anh… anh biến thái quá rồi đó! Tuy nhiên trong tình cảnh này thì nó còn cách nào nữa đâu, nên đành căn răng chịu thiệt đồng ý!
Sau khi hai bên đạt được thỏa thuận thì Đình Khang nhanh chóng móc hầu bao thanh toán “bữa tiệc” hoành tráng của cậu nhóc rồi cả hai cùng lên xe ra về.
Trên xe, Minh Hưng nhớ lại giao ước lúc nãy mà trong lòng bỗng bồn chồn lo lắng. Nó thầm hi vọng hắn ta chỉ muốn trêu chọc mình mà thôi. Tuy nhiên, khi xe dừng lại ở ngã tư gần nhà nó thì Đình Khang lại giễu cợt lên tiếng:
– Em đã chuẩn bị xong chưa? Từ lúc vừa ra khỏi quán thì em đã bảo là cần chút thời gian chuẩn bị tâm lý mà?
– …
– Dù sao cũng chỉ dùng miệng một chút thôi mà, có gì đâu mà phải chuẩn bị lâu vậy?
Gì chứ? Anh có cần phải nói ra thẳng thừng như vậy không? Bực quá! Hôn thì hôn, dù sao đây cũng không phải lần đầu, hôn má anh một cái đổi lại một chầu ăn cũng không lỗ lã gì!
Nghĩ vậy nên Minh Hưng nhắm tịt mắt mình lại, tập trung thật kỹ vào gò má của hắn mà nhào đến! Không ngờ đúng lúc đó Đình Khang lại xoay người qua, vừa kịp lúc môi chạm môi!
Sau khi Minh Hưng cảm giác môi mình đang chạm vào vật gì đó mềm mềm, ươn ướt liền mở mắt ra thì thấy gương mặt hoàn hảo của ai đó đang kế bên mặt mình, quan trọng hơn là môi của hắn đang chạm vào môi của nó! Cái quái gì đây? Nó định mở miệng ra hỏi hắn thì hắn ta đã thừa cơ hội đưa lưỡi mình vào trong chiếm đoạt cả khoang miệng của nó. Mọi hơi thở lập tức bị cướp một cách trắng trợn như vậy nên đầu óc Minh Hưng lập tức tê liệt, mọi thứ trước mặt lập tức nhòe dần.
Không biết bao lâu sau Minh Hưng mới được hắn ta buông tha. Khi cái lưỡi tinh quái của hắn rời khỏi môi của nó thì nó mới lấy lại được bình tĩnh, lập tức la hét inh ỏi:
– Thầy làm cái gì vậy hả? Sao tự nhiên lại xoay mặt qua? Sao lại… lại…?
– Cái đó tôi phải hỏi em mới đúng. Tự nhiên lao về phía tôi, theo phản xạ thì ai cũng sẽ quay người lại.
– Chẳng phải thầy bảo tôi làm như thằng bé kia sao?
– Ý tôi bảo em đại khái khen tôi vài câu là được, ai ngờ đầu óc em lại suy nghĩ những chuyện kia? Không lẽ tôi hôn tốt đến mức khiến em ngày đêm mơ tưởng à?
– Thầy thầy… Em không nói với thầy nữa! Em vào nhà đây!
Gì chứ? Bắt chước thằng bé? Dùng miệng? Hóa ra chỉ là khen thôi à? Rõ ràng là hắn ta muốn lừa mình vào tròng mà! Minh Hưng vừa nghĩ vừa tức giận đẩy cửa đi vào nhà rồi chạy thẳng về phòng, sau đó lại dùng bàn chải đánh răng tra tấn miệng của mình. Vừa đánh răng nó vừa thầm nguyền rủa hắn ta gặp xui xẻo một ngàn lần!
__End Chương 17__
Thuộc truyện: Thầy ơi Anh hãy đợi đấy
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 2
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 3
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 4
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 5
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 6
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 7
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 8
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 9
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 10
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 11
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 12
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 13
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 14
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 15
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 16
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 17
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 18
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 19
Leave a Reply