Truyện gay: Yêu anh nha nhóc – Chap 14
Tác giả: minkakacute
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Cậu thật vui tính! Cẩn thận đừng vội, dao sắc lắm đấy!
-Dạ!
Từ trên cầu thang có tiếng dép lê kéo dài có phần nặng nề.
Từ trên cầu thang có tiếng dép lê kéo dài có phần nặng nề. Đứng trên cầu thang hắn nhìn thấy ba hắn đang ngồi thưởng thức trà đang nghi ngút khói. Từng bước mệt mỏi mắt nhắm mắt mở hắn bước xuống cầu thang tiến về phòng khách và ngồi phịch trên chiếc sôpha đối diện.
-Hơ…ơ…
-Hừ! Con chưa làm vệ sinh cá nhân à? Nhà đang có khách!
Hắn hé mắt nhìn quanh, giọng nhờ nhợ:
-Chỉ có hai người! Vị khách của ba ở đâu thế?
Cảnh Hùng liền liếc hắn một cái nói rõ cho hắn:
-Cậu ấy đang cùng mẹ con làm buổi sáng…
-Thật? Hắn nghi hoặc liền hỏi. Mắt hắn lúc này đã mở to.
-Ừ! Mau làm vệ sinh cá nhân đi và soi gương xem hiện trạng con bây giờ thế nào… Ăn mặc cho đàng hoàng vào!
-Vâng, con đi đây!
Hắn đứng phắt dậy, lúc ngang qua phòng bếp hắn liếc nhìn một cái thì thấy mẹ hắn đang cùng ngồi cắt tỉa thứ gì đó trên bàn mặt đối diện với hắn. Còn có một người đang xoay lưng về phía hắn. Cũng chẳng thèm soi kĩ hắn liền phóng vào wc…
-Lát hẳn biết sao! Hừư….
-Xong hết rồi! Thật nhanh, nhờ có cậu cả đấy! Phải chi hễ mỗi lần tôi vào bếp là lại có người phụ một tay thì hay biết mấy.
-A! Sao bác không tìm người giúp việc nhà nhỉ? Con thấy bây giờ đa số gia đình công sở đều thuê hết, có người làm sẵn đỡ mất thời gian. Huống hồ nhà bác… Nó tính nói nhưng thôi “-Giàu như thế này thì cũng có gia nhân chứ!”
-Ừ, cậu nói nghe có phần hợp lý nhưng trước giờ nhà tôi không tìm người giúp việc. Cậu không biết đó thôi! Con tôi nó không thích người lạ.
-Ra là như thế. Um…bác ơi? Nó ngập ngừng hỏi.
-Sao?
-Phòng vệ sinh ở đâu hở bác?
-À! Cậu ra kia, dưới cầu thang góc trái đấy. Liền nhìn thấy ngay…
-Dạ! Con đi một chút…
Nó hơi ngượng ngịu đi. “-Ngồi nãy giờ! Thấy mắc đi…Hum, ngại quá!”
-Đây rồi!
<Cạch>
…
Nó hốt hoảng nghe thấy âm thanh “mộc mạc của tiếng suối chảy” tim nó như muốn rớt ra ngoài khi nhìn thấy đã có người…
-OMG! Bộp chộp thiệt chứ…
Nó nhanh tay đóng cửa lại, bước qua mở cửa phòng kế bên. Nó biết chắc chắn là phòng tắm nhanh chân “chui” vào.
<Cạch>
<Cạch>
-Thôi dùng đỡ phòng này vậy! Chỉ là…tiểu thôi mà. Dội nước kĩ chút ai biết mình dùng phòng này sai mục đích chứ!
-Cầu Chúa! Đừng để người ta biết mặt con a…Mà vừa rồi…
Nghĩ tới đây nó liền nóng mặt, chắc cũng đỏ như son rồi!
-Áo lót trắng…rồi quần boxing đen…con trai…Lạy Chúa! Đừng nói là Tổng giám đốc đi he?! Không lẽ nào là sự thật chứ…huhu…
-Cơ mà! Người ta chưa kịp quay lưng lại mà. OMG! Chưa đến mức truy cứu!
Nó nhẹ nhàng mở cửa từ từ bước ra. Như chẳng có việc gì nó thong thả vào phòng bếp.
-Bác làm thật là thơm…
-Hì…Muốn nếm thử không nào? Bà Diệp Thanh dùng đũa gấp một lát thịt lên mời mộc.
-Món ăn của bác khiến con không thể từ chối đâu đấy ạ!
…
-Hừ! Đồ bất lịch sự…
Hắn đá nhẹ vào góc tủ, tay xào xáo tìm một chiếc áo mặc vào.
Khách đấy ư? Muốn dùng wc thì cũng phải gõ cửa một cái đi chứ. Làm ta…ngưng đột ngột… Hừ! Để xem bộ mặt con người kia như thế nào.
Vuốt lại mái tóc thêm lần nữa hắn rời phòng xuống dưới nhà.
-Dọn ra được chưa bác? Còn cái này nữa ạ?
-…!
-Được không bác?
-…
-Dạ! Bác thật khéo tay.
-…
-…
-…
Giọng nói này…ơ…
Chẳng lẽ nào…
Mình không nghe lầm đấy chứ? Nhưng làm sao có thể được?
Hắn vội phóng bước về phòng bếp nơi giọng nói ấy cất lên. Trong lòng dâng lên một cảm giác lân lân, mơ màng và…
-Ôi! Mắt bác cay quá…phiền cậu ra ngoài trước cửa phòng tắm lấy dùm bác chai nhỏ mắt nhé!
-Vâng ạ!
Nó vội vàng chạy tót đi…
<<PHỊCH>>
Hắn vừa đến cửa thì có một thân hình đâm vào hắn.
-UI DA!!!
Hắn chết trân nhìn đối phương. Không thốt nên lời. Tay chân hắn như bị đông cứng lại, mắt nhìn chằm chằm vào người đang nằm phịch dưới sàn nhà.
Tim hắn bất chợt như bị ai đó tóm ra khỏi lồng ngực.
-Chính…chính là em…
Miệng hắn thầm thì và từ từ ngồi xuống đỡ lấy đôi vai của người ấy…
-Em…không sao chứ?
-Um…Tôi kh…
.
Đập vào mắt nó lúc này đây là hình ảnh của một người, người mà nó đã hằng đem lòng nhớ, đem cả con tim mình để yêu và thương nhiều lắm. Nó vẫn luôn nghĩ về người ấy kể từ khi ấy(*). Vậy mà…
-Hic…đúng là cái đồ…đồ…Ừ thì cái đồ đáng đáng đáng để ghét! Quên người ta bấy lâu nay rồi, vậy mà hôm nay anh đứng trước mặt tui…
-Đụng trúng vào người tui…Làm tui té! Từ ấy tới nay anh quên tui rồi giờ đây gặp lại…chỉ hỏi câu vậy thôi sao…hức!
Nó cảm nhận được đôi bàn tay ấm của hắn trên đôi vai nó. Nó ngồi đấy thoạt trông có vẻ tủi thân, cúi đầu im lặng không nói.
-Minh Minh!!!…-Tiểu…Minh!?-Triệu Minh! Hắn kêu tên nó hơi to làm nó giật mình ngẩng đầu lên và giao nhau ánh mắt với hắn. “-Vẫn là ánh mắt này, gương mặt này” nó nhìn đăm đăm vào đôi mắt ấy, tay ngập ngừng khẽ nâng lên lòng thầm muốn được chạm vào gương mặt anh tầm tay cuối nó liền thu về khiến hắn hụt hẫng nắm chặt lấy tay nó.
-Minh Minh…em sao vậy? Em có sao không…
-…
-Minh…
-Tôi đi lấy chai nhỏ mắt cho bác gái! Nó đứng phắt dậy một mạch tìm chai thuốc rồi trở lại phòng bếp bỏ mặc hắn ngồi xổm ở đó. Lúc này Cảnh Hùng từ trên phòng khách đang đi đến nhìn thấy Tiểu Tinh như thế liền bảo:
-Sao lại như thế này đây con trai?
-Con…con không có gì! Nói xong hắn liền nhường lối cho ba hắn, nặng nề đi.
-Ừ mà con cũng nên xuống đây để gặp…
-Con không muốn!
-Sao? Con…
Hắn đã khuất dạng. Cảnh Hùng đến phòng bếp liền bắt gặp nó đang phụ D.Thanh. Sự tò mò, hãi hùng…khi vô tình bắt gặp ánh mắt, nụ cười của nó. “-Chỉ là ngẫu nhiên?!!”
Cảnh Hùng cảm thán trong lòng.
-Um…Ông xuống rồi à?
-Ừ! Trông có vẻ bận rộn nhỉ?
-Tất nhiên ông còn phải hỏi à! Nếu không có cậu Minh thì đến trưa ba con ông cũng chẳng có lấy miếng gì lót dạ đấy!
-Cậu Minh thật ngại quá!
-Dạ cũng không có gì đâu ạ!…um…con cũng được ké với gia đình mà. Nó khẽ phì cười, lần khiến Cảnh Hùng có một chút “dị ứng” với nó, lặng người trong giây lát.
Cuối cùng bữa ăn cũng là bữa tiệc Cao gia cũng diễn ra trông thật thịnh soạn không kém mấy như tại nhà hàng. Nó và hắn dường như im lặng với nhau như vốn dĩ trợ lý tổng giám đốc lần đầu tiên gặp mặt vị quản lý của mình thành ra cả Cảnh Hùng cùng Diệp Thanh tiếp lời, gợi mở cho hắn “xả giao” với nó như trong buổi gặp đối tác.
Những tháng ngày làm việc tiếp theo sau ngày hôm đó.
-Mọi người mau mau chuẩn bị làm việc thôi nào…
-Còn 10 phút nữa thôi!
-Tôi còn chưa kịp ăn sáng.
-Ừ…lát ăn 2 mâm xôi gấc của TGĐ luôn thể!
-…
—————–
Thuộc truyện: Yêu anh nha nhóc – by minkakacute
- Yêu anh nha nhóc - Chap 2
- Yêu anh nha nhóc - Chap 3
- Yêu anh nha nhóc - Chap 4
- Yêu anh nha nhóc - Chap 5
- Yêu anh nha nhóc - Chap 6
- Yêu anh nha nhóc - Chap 7
- Yêu anh nha nhóc - Chap 8
- Yêu anh nha nhóc - Chap 9
- Yêu anh nha nhóc - Chap 10
- Yêu anh nha nhóc - Chap 11
- Yêu anh nha nhóc - Chap 12
- Yêu anh nha nhóc - Chap 13
- Yêu anh nha nhóc - Chap 14
- Yêu anh nha nhóc - Chap 15
- Yêu anh nha nhóc - Chap 16
- Yêu anh nha nhóc - Chap 17
- Yêu anh nha nhóc - Chap 18
- Yêu anh nha nhóc - Chap 19
- Yêu anh nha nhóc - Chap 20
- Yêu anh nha nhóc - Chap 21
- Yêu anh nha nhóc - Chap 22
- Yêu anh nha nhóc - Chap 23
- Yêu anh nha nhóc - Chap 24
- Yêu anh nha nhóc - Chap 25
- Yêu anh nha nhóc - Chap 26
Leave a Reply