Truyện gay: Yêu anh nha nhóc – Chap 25
Tác giả: minkakacute
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Để em lau mình cho anh nhé…
Nó lấy chiếc khăn len hôm qua Cảnh Hùng mang đến nhúng nước rồi vắt ráo nhẹ nhàng lau cơ thể hắn.
-Um… Nó sựng tay lại khi chà xuống phần bụng hắn. Mặt nó đỏ ửng bối rối không biết có phải lau tiếp nữa không. Đến chăm sóc cho hắn, nó cũng đôi lần có gặp bác sĩ đến kiểm tra cho hắn và cũng dặn dò.
Mặc dù cơ thể đi vào tình trạng người thực vật nhưng hệ bày tiết chủ yếu là tuyến mồ hôi ít nhiều cũng hoạt động, nên vẫn có khả năng tiết mồ hôi. Tuy không hoạt động mạnh nhưng nếu lâu ngày sẽ dẫn đến việc xuất hiện mùi hôi cơ thể.
Đặt tay lên lưng quần của hắn… Nó rụt rè kéo xuống… Chiếc quần lót cũng thế… Nó nhắm mắt lại mà dùng khăn ướt lau nhẹ, sau đó lau khô lại rồi dùng bộ đồ mới mặc vào cho hắn… Nó từ từ mở mắt ra. Mặt đỏ bừng mang chậu nước đi vào toilet.
Lúc trở ra thì thấy Cảnh Hùng ngồi cạnh hắn. Nó cúi đầu chào nhưng Cảnh Hùng không để ý đến. Chẳng biết làm gì hơn, nó lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài.
-Cậu vừa thay quần áo cho Cảnh Tinh à?
Buông nắm cửa ra nó quay lại:
-Dạ… Con lau mình cho anh ấy…
Cảnh Hùng khẽ nhíu mài.
-Chẳng phải tôi đã nói cứ để tôi à? Hừ…
-Thưa bác…cả tuần nay con thấy bác không đến…nên…
-Cty có việc…
Nó bước lại cúi đầu nói:
-Con có 1 việc muốn thưa với bác…
-Nói.
-Ở cty có nhiều việc như thế…nếu bác không có thời gian…cứ để con ở lại chăm sóc cho Cảnh Tinh.
-Ra ngoài đi. Tôi muốn ở đây với con tôi.
Nó lặng lẽ bước ra ngoài hành lang…
Tháng sáu trời mưa lại đến thêm lần nữa…
Mỗi ngày sau giờ làm buổi sáng nó lại đến bệnh viện với hắn, nó cũng đã quen với thời gian biểu như thế này. Độ 7 hoặc 8 giờ tối Cảnh Hùng mới đến nên suốt buổi chiều nó ở bên hắn. Có những khi Cảnh Hùng không đến nó chẳng lo lắng mà ở lại suốt đêm, sáng trở lại cty làm việc. Trông nó có vẻ gầy đi chút ít.
-Con lại đến đó à? Hoàng Nương đang ở dưới phòng bếp làm buổi ăn sáng thấy nó từ trên cầu thang đi xuống thì liền hỏi.
Nó hào hứng đáp:
-Dạ! Hôm nay chủ nhật nên không phải đến cty…
-Vào bàn ăn sáng đi rồi hẳn đến… Mà Minh Minh nè…
Nó mở tủ lạnh lấy hộp sữa ra.
-Dạ?
-Có cần phải làm như thế không con…người cũng đã không để ý và tôn trọng con… Con đừng khờ nữa Minh Minh à! Gần một năm rồi chứ ít sao con…con nên biết và con phải biết rằng con không có lỗi gì hết… Hoàng Nương buông đũa xuống đến bên nó xoa xoa đôi vai đã gầy đi của nó.
-Mẹ… Nó cúi đầu. -Là con tự nguyện mà mẹ… Con sợ…sau này sẽ không được gặp anh ấy nữa…huhu…u…con đau lắm mẹ à…con không muốn xa anh ấy…
H.Nương ôm nó vuốt lưng an ủi.
-Đừng khóc…mẹ biết…mẹ biết…đừng khóc nữa. Ăn sáng đi rồi đến đó…
-Dạ…
Nhìn nó lững thững bước ra cổng mà Hoàng Nương thêm chua xót cho số kiếp con mình…chua xót cho mối tình đầu ngây dại, oan trái và dở dang không biết ngày mai… Bà hận tại sao ngay từ đầu không ngăn cản mối tình này? Ừ thì người yêu của con bà là con trai của kẻ mà bà hận thấu xương tủy không thể nguôi ngoai-phải lợi dụng để trả thù xưa…
Rầm.
-Cảnh Hùng…ông hãy chờ đó, ngày tàn của ông không xa đâu!
Kế hoạch vẫn đang diễn ra và thuận lợi hơn khi hai cánh tay trợ thủ của ông ta không còn nữa. Các mối làm ăn của SKY từ từ chuyển hướng thay đổi đối tác vì giá cổ phiếu của SKY trên sàn giao dịch trong nước giảm liên tục trong các phiên, các chi nhánh ngoài nước thiếu vốn nên chỉ có thể hoạt động cầm chừng nên không thể “rót đôla” về cty mẹ. Cty mẹ không có nguồn đôla viện trợ này thì sớm muộn gì cũng…
Hoàng Nương đắc ý nhếch môi cười, tay nắm chặt lại…
Đã đến đây bao lần rồi, nó cũng không nhớ nữa… Mỗi lần đến nó lại mang trong lòng một hy vọng nhỏ nhoi nhưng…
Nó đẩy cánh cửa quen thuộc bước vào với những công việc mỗi khi nó vẫn hay làm. Hôm nay nó mang đến cho hắn một chậu hoa hồng Bungari nhỏ. Mở cánh cửa sổ cạnh giường hắn, nó đặt chậu hoa lên cửa sổ, nó chợt quay lại nhìn hắn, hắn chỉ là đang nằm ngủ chưa thức mà thôi…
-Anh à…mau thức dậy xem này! Em vừa mua một chậu hoa này. Rất đẹp nha…nhưng nó chưa ra hoa anh à!
Căn phòng vẫn lặng thin không một âm thanh hay tiếng động ngoài lời nó thủ thỉ một mình. À không! Nó đang nói với hắn đấy chứ! Chính là đang với hắn…
-Tiểu…Tinh…à… Anh có nghe em nói gì không… Nó ngồi xuống cạnh hắn, kéo chăn và cầm tay hắn lên áp chặt vào mặt.
-Mau tỉnh dậy đi mà… Giọng nó nghẹn lại. Nhắm mắt. Nuốt nước mắt vào tim mình.
-Em muốn đi chơi! Tiểu Tinh…anh tỉnh dậy đi…anh phải đưa em đi chơi…đi khắp nơi…hước…em muốn đi…đi với anh…một…một lần…thôi! Em không phiền anh nữa…hước…anh thức dậy…đưa…đưa em đi chơi…một lần…hu…hu…hu…u…
Nó sợ lắm, sợ phải nói ra hai chữ cuối cùng…
Đã bao nhiêu lần đến đây đã bao nhiêu lần dặn lòng sẽ không được khóc sẽ không buồn…nó sợ hắn thức dậy sẽ không vui sẽ mắng nó. Nhưng nó không thể làm được. Nó không làm được. Tất cả chỉ là lý thuyết, suy nghĩ thoáng qua mà thôi, nó không thể kìm lòng được mỗi khi nhìn hắn…đang nằm ngủ. Nó sợ hắn sẽ ngủ quên mà không thức dậy…sẽ rời xa nó.
Nhưng nghĩ đến khi hắn thức dậy thì nó phải rời xa hắn… Nó không thể chịu được.
-Hu…hu…
Nó cúi xuống ôm chặt hắn, lay lay người hắn.
-Anh…hước…
-…
-Em sẽ không khóc nữa! Có phải em khóc làm anh giận em không? Em sẽ không khóc nữa đâu…sẽ không…
Nó vuốt mặt lau nước mắt.
-Anh ngủ ở đây một năm rồi anh à… Một năm…em được ở cạnh anh, mỗi ngày em được thấy anh, ôm anh, được cầm lấy tay anh…em thấy rất hạnh phúc anh à… Có lẽ đây là niềm hạnh phúc mà ông trời cho em… Em cũng mãn nguyện lắm anh à…em…
-Mưa lại rơi nữa rồi…anh thấy không…mưa rơi rất đẹp…
Nó khẽ mỉm cười nắm lấy tay hắn đưa mắt ngắm nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ có một chậu hồng chưa nở hoa và gục xuống giường tự lúc nào không hay biết…
¤…Lạnh…Gió lạnh quá! Umm…? Mưa rơi thì phải… Umm?… Ấm… Nặng… Đau… Sao mà khó thở… Umm… Hộc…hộc…¤
Cạch.
Cảnh Hùng đứng lặng. Tựa lưng vào cửa. Nhìn chằm chằm về phía trước. Nhắm mắt lại. Thở dài…
-Haizzz…humm… “Cậu như đang chọc tức tôi phải không? Cậu… Đồ cứng đầu cố chấp… Ừ..
.giống nó… Hai đứa đại cố chấp… Nó cố chấp quá rồi, mặc kệ đời nằm đấy ngủ mê…”
Chuông điện thoại reo in ỏi trong túi áo. Cảnh Hùng vội bước ra ngoài nghe điện thoại mà sắc mặt nhợt đi. Sau đó hối hả trở về công ty.
¤…Nặng quá…tức ngực… Hộc…hộc…phù… Ai da… Kẻ nào đạp mình… Ai da… Nặng quá… Hộc…hộc…phù…phù…hộc…hộc¤
Píp…píp píp…píp píp…píp…tít…tít…tít…tít…
-Umm… Tiếng gì vậy…um… Nó dụi dụi đôi mắt ướt nhem vẫn nhắm nghiền lại mà đầu lắc qua lắc lại như đang kiếm nơi phát ra âm thanh đó. Bỗng nó giật người mở to mắt ra nhìn lên phía trên đầu giường, nơi đặt các thiết bị y tế.
Màn hình của một thiết bị gì đấy cứ chớp nhoáng liên tiếp. Nút màu đỏ của máy trợ tim nhấp nháy, nút màu xanh bỗng chớp lên vài lần rồi tắt lịm. Píp…píp…píp…píp…tít…tít…tít…
Từng đường thẳng trên điện tâm đồ nhấp nháy, lên cao hạ xuống rồi lại một đường thẳng dài bất tận…
Nó hốt hoảng. Chạy đến nhấn chuông khẩn cấp…
5 phút sau các bác sĩ vội chạy tới thúc giục y tá đẩy giường bệnh sang phòng cấp cứu đặt biệt.
Nhìn nét mặt khẩn trương của các bác sĩ nó thầm khấn nguyện đấng tối cao phù hộ cho hắn sẽ không bị gì… Nó không biết phải làm gì…nếu có thể đánh đổi… Nó xin nguyện ý đổi nửa đời của mình cho hắn được tỉnh dậy.
Nó chạy theo những người áo trắng kia đang mang hắn đi. Nước mắt nó lại tuôn ra. Chạy theo như muốn níu giữ hắn lại. Nó sợ người ta mang hắn đi sẽ không trả lại cho nó nữa. Không! Không được! Không ai có quyền mang hắn đi! Không ai được làm như thế…
-Không…không được…mấy người mau trả anh ấy lại cho tôi…hu…hu… Nó đập mạnh vào cánh cửa vô cảm đang lặng im khép chặt. Nó khuỵ xuống trước cửa phòng cấp cứu đặt biệt. Mọi thứ xung quanh nó nhòe đi.
Một y tá quen mặt bước đến đỡ nó lại ghế ngồi chờ. Khẽ lắc đầu, vỗ vai động viên:
-Cậu hãy bình tĩnh lại! Việc cậu có thể làm ngay bây giờ là phải thật sự bình tĩnh, phải giữ sức khỏe bản thân. Các bác sĩ sẽ cố gắng hết sức… Cậu phải tin tưởng vào bản thân cậu…rằng anh ấy sẽ mau chóng tỉnh dậy…
Nó ngước mặt lên nhìn vào ánh mắt người y tá ấy.
-Đúng…đúng rồi…tôi sẽ không khóc nữa…nếu chút nữa anh ấy thức dậy mà nhìn thấy tôi như thế này…anh ấy sẽ không vui…hức…
Nó lấy tay quẹt quẹt đôi mắt…
Người y tá vội quay đi lấy tay che miệng và đôi vai khẽ run lên sau đó động viên nó thêm vài câu nữa rồi bỏ đi. Mình nó hết đứng lại ngồi, có lúc ngồi bệt xuống trước cửa phòng cấp cứu…
Ở trong một giấc mơ nào đấy xa xôi của mình, hắn như đang lạc lối không biết tìm đường trở ra và chính hắn cũng không biết hắn đã mất bao lâu ở giữa giấc mơ này. Hắn ngẩn ngơ đứng giữa màn sương trắng, chập chờn dáng hình của những kẻ xa lạ hắn không nhìn rõ mặt. Ở đây là đâu… Tại sao ta lại ở đây… Không… Không… Ta không muốn ở đây… Có ai chỉ cho ta đường trở về nơi ta sống hay không… A… Sao lại như thế này… Đây là đâu… Thật kỳ quái… Ai đó? Sao lại cứ lảng vãng quanh ta như thế… A… Chết tiệt! Ta muốn rời khỏi đây…
-Um…m…tiểu…minh…t…
-Bác sĩ! Bác sĩ! Dường như anh ta đã tỉnh…
-Mau để tôi xem! Tránh ra nào!
Y tá vội xê bước cho người bác sĩ tiến lại kiểm tra. Kiểm tra lại nhịp tim, kiểm tra lại sóng não cùng vài xét nghiệm đơn giản khác các bác sĩ lấy làm hài lòng. Cuối cùng vị bác sĩ già nhất trong ca trực tháo khẩu trang ra, ôn tồn bảo:
-Thật là may mắn! Suốt một thời gian dài…khụ…cuối cùng đã tỉnh. Xem như ca này chúng ta đã thành công. Mau đưa anh ta trở lại phòng hồi sức để theo dõi tình hình…
Bác sĩ già vừa dứt lời ai nấy cũng lộ vẻ vui mừng.
-Cũng nên thông báo cho người nhà bệnh nhân an tâm. Bác sĩ già dặn dò thêm với các y tá.
Một y tá trẻ nhanh nhảu đáp:
-Thưa vâng! Cháu sẽ xem thông tin trong hồ sơ và thông báo ngay. Mà chắc…cậu thanh niên lúc nãy chạy theo rất lo lắng…cháu thông báo ngay đây ạ!
Tay nắm cửa của phòng cấp cứu chỉ vừa xoay phát ra tiếng “tách” thì nó đã nhanh chân phóng tới kéo mạnh cửa khiến cô y tá bước ra xém ngã về trước.
-Anh ấy như thế nào? Tôi xin cô mau mau cho tôi biết đi…Tôi van xin cô…hức…hức…
-Anh hãy bình tĩnh đừng quá xúc động. Tôi sẽ thông báo ngay cho anh cùng người nhà bệnh nhân.
-Cô mau nói đi! Mau nói đi…hu…hu…
-Có hay không buông tay tôi ra? Cô y tá bắt đầu cau có -Bệnh nhân đã tỉnh, chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân sang phòng hồi sức để theo dõi thêm một thời gian. Nếu anh là người nhà bệnh nhân mau theo tôi đến phòng hành chính làm thủ tục.
-Vâng…vâng…vâng…tôi…tôi…sẽ đi ngay…hức…hức…hức…
Trong lòng nó giờ đây thật khó tả nói hết bằng lời. Nó đang khóc nhưng vì lẽ khác…
Cuối cùng anh đã tỉnh dậy! Hức…Cảm ơn ông trời đã nghe thấy lời cầu xin của con…hức… Xin ông đừng bao giờ mang đến cho anh ấy một điều rủi xui nào nữa…con xin nguyện nhận thay anh ấy tất cả…
Tiểu Tinh! Em sẽ mau chóng bên cạnh anh…
Như thời gian sẽ hết, nó hối hả đến phòng hành chính làm thủ tục.
-…
-…
-Anh ký tên vào đây rồi sang bên kia đóng tiền.
—————–
Thuộc truyện: Yêu anh nha nhóc – by minkakacute
- Yêu anh nha nhóc - Chap 2
- Yêu anh nha nhóc - Chap 3
- Yêu anh nha nhóc - Chap 4
- Yêu anh nha nhóc - Chap 5
- Yêu anh nha nhóc - Chap 6
- Yêu anh nha nhóc - Chap 7
- Yêu anh nha nhóc - Chap 8
- Yêu anh nha nhóc - Chap 9
- Yêu anh nha nhóc - Chap 10
- Yêu anh nha nhóc - Chap 11
- Yêu anh nha nhóc - Chap 12
- Yêu anh nha nhóc - Chap 13
- Yêu anh nha nhóc - Chap 14
- Yêu anh nha nhóc - Chap 15
- Yêu anh nha nhóc - Chap 16
- Yêu anh nha nhóc - Chap 17
- Yêu anh nha nhóc - Chap 18
- Yêu anh nha nhóc - Chap 19
- Yêu anh nha nhóc - Chap 20
- Yêu anh nha nhóc - Chap 21
- Yêu anh nha nhóc - Chap 22
- Yêu anh nha nhóc - Chap 23
- Yêu anh nha nhóc - Chap 24
- Yêu anh nha nhóc - Chap 25
- Yêu anh nha nhóc - Chap 26
Leave a Reply