Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
“Làm như mỗi tao chơi ý. Nhìn đê, mấy…”
“Có để yên cho người ta xem phim không thì bảo?”
Liêm và Nga đồng thanh kêu lên khiến Ly và Ân im bặt, sau đó lại chúi đầu vào cái điện thoại, còn Minh thì bụm miệng cười bỏ đi, mải đứng nghe hai người nói chuyện mà tí nữa thì quên mất mình phải xuống thư viện.
Ân với Ly không nói to nữa, chuyển sang thì thầm:
“Đấy, vừa nói xong đã có ví dụ minh họa, hai đứa nó đang xem phim kia kìa” – Ân chỉ trỏ
“Vì đây là giờ ra chơi” – Ly cãi lại
“Ơ hay, mày chả vừa kêu tao lười còn giề, cũng đang giờ ra chơi đấy thôi”
“Mày…mày…”
“À, còn Khôi nữa nhá, cứ rảnh ra là lại bấm điện thoại nhá. Nào, cãi nữa đê” – Ân vẫn chưa chịu thua
“À thì…Nó học giỏi hơn mày” – Ly nhún vai cười đểu
“Dám khinh tao à…”
“Ừ, hihihi”
Ngay khi hai người chuẩn bị châm ngòi một cuộc đấu khẩu, Ân chợt hỏi:
“Không biết nó làm gì trên cái máy nhỉ?”
“Thì….chắc là nó….mà thôi mày quan tâm làm gì?” – Ly lúng túng
“Ô, lạ ghê. Cái phản ứng của mày đó, đang giấu điều gì về Khôi phải không?”
Ân lập tức nghi ngờ khi thấy Ly không thể trả lời trực tiếp câu hỏi của mình, mặt trông rất hình sự khiến Ly sợ quá bỏ chạy:
“Tao không biết gì hết”
“Đứng lại!!!”
Khôi ngẩng lên vì tiếng la của Ân nhưng không thấy Ân đâu cả, chỉ có Liêm và Nga đang ngồi ở gần cửa lớp đang dí mắt vào cái màn hình iphone. Khôi bèn trở lại với công việc của mình, đó là nhắn tin với Dương:
“Thi tốt nhé. Tặng cậu nụ hôn may mắn này. *Muah* ”
“Khôi của tớ dễ thương nhất quả đất. Tặng lại cậu này. *Kiss* ”
Và trong khi đó, tại bàn trên:
“Đấy, nó lại cười một mình rồi kìa. Rõ ràng là có vấn đề mà” – Nga kéo áo Liêm
“Đọc truyện hài thì sao?” – Liêm vẫn chăm chú xem phim
“Làm gì có. Chắc chắn là chuyện khác”
“Khổ quá, tập trung xem đi, lỡ cảnh hay rồi”
“Á, đâu đâu, tua lại tua lại đi…”
Minh đang ngồi yên vị tại thư viện, vừa nghiên cứu bài mẫu vừa tìm cách giải bài tập. Chợt cậu nghe tiếng gọi nhỏ:
“Ngồi đây nãy giờ hả Minh?”
Minh ngẩng lên thấy Dũng đang kéo ghế ra ngồi bên cạnh mình. Cậu cười:
“Ừ, tớ đang cố làm xong mấy bài này”
Dũng đọc đề rồi nhìn vào bài nháp của Minh, nói:
“Không cần dùng cách đấy đâu, thế này nhanh hơn”
Dũng nhận cái bút từ tay Minh rồi viết ra nháp, vừa viết vừa giảng, chẳng mấy chốc Minh đã cười mừng rỡ:
“Tớ hiểu rồi. Hóa ra chỉ cần thế công thức vào đây”
“Đúng rồi, dễ hơn rất nhiều phải không” – Dũng đáp
Ngay sau đó, Dũng đã gây được thiện cảm với Minh nhờ vào việc giúp cậu giải các bài tập nâng cao trong sách. Mỗi bài Dũng đều có cách giải độc đáo và dễ hiểu, chỉ cần hướng dẫn mấy câu là Minh đã có thể tự làm được. Chẳng mấy chốc, gần nửa số bài khó đã được giải quyết, cũng là lúc tiếng chuông hết giờ ra chơi vang lên.
Dũng phụ Minh dọn sách vở rồi cùng cậu ra khỏi thư viện. Trước khi tạm biệt, Dũng nói:
“Mai cậu có xuống thư viện không?”
“Từ giờ tới hôm thi tớ sẽ xuống thường xuyên” – Minh cười
“Vậy mai gặp nhé”
“Ừ, hẹn mai”
Minh vui vẻ quay về lớp, biểu hiện của cậu khiến Khang tò mò:
“Trông cậu vui thế?”
“Ừ…” – Minh đáp mà miệng vẫn mỉm cười
“Có chuyện gì đặc biệt không?”
“Ơ…không có gì đâu. Vui vì giải được bài thôi”
Thái độ lúng túng của Minh bắt đầu làm Khang nghi ngờ, nhưng Khang không hỏi thêm gì nữa mà chỉ gật đầu rồi quay trở lại lấy sách vở. Thực tình, Khang đang thấy buồn, vì thời gian này ai cũng bận ôn thi và Minh thì càng không phải ngoại lệ. Bởi vậy mà Khang cảm thấy có chút gì đó xa cách, nhất là gần đây giờ ra chơi nào Minh cũng xuống thư viện học và quay trở lại khi đã chuẩn bị vào tiết. Tan học thì cậu lại vội vàng về nhà để ôn tập, tận dụng mọi lúc rảnh rỗi để chuẩn bị thật tốt cho bài kiểm tra. Điều ấy khiến cho Khang không có cơ hội nào để gần gũi với Minh, cùng lắm chỉ có lúc ngồi trong giờ thì mới nói chuyện được vài câu, và may mắn thì có thể được “động chạm” một chút, nhưng rồi Minh sẽ ngăn cậu lại ngay với lý do cần phải tập trung học. Khang khẽ thở dài ngán ngẩm vì cái tình hình hiện tại, vừa mới hôm nào còn được nằm trên giường ôm Minh ngủ mà nay đã thành ra thế này rồi, cứ như đang lâng lâng bay bổng trong niềm hạnh phúc thì bị sét đánh rơi một phát từ chín tầng mây xuống đất vậy.
Tan học
“Cậu đã về chưa? Hay từ mai tớ đưa đón cậu đi học nhé?” – Tiếng Dương phát ra từ đầu máy bên kia
Khôi mỉm cười vì sự quan tâm của Dương, cậu đáp:
“Trường cậu ở xa mà, làm thế tốn thời gian của cậu lắm. Học xong cậu về nhà luôn đi nhé, còn ôn thi nữa”
“Tiếc quá, tớ muốn giành thêm thời gian với cậu. Nhưng Khôi đã nói thế thì tớ xin tuân lệnh” – Dương đáp
“Biết cậu muốn rồi, tớ cũng vậy mà. Thôi để thi xong nha. Hôn đền bù nè”
Khôi hôn gió qua điện thoại, đầu máy kia vọng ra tiếng Dương cười mãn nguyện:
“Nhận được nụ hôn của cậu rồi, yêu quá. Vậy tớ sẽ chờ đến lúc thi xong nhé, hẹn gặp sau”
“Ừ, bye bye”
Khôi vừa cười vừa cất máy, chợt nghe tiếng Minh:
“Vừa nói chuyện với Dương phải không?”
“Ừ”
Minh hớn hở:
“Có vẻ hai đứa đang tình cảm lắm hả? Thấy ông cười suốt”
“À thì…cũng thích nhau được nửa tháng rồi mà” – Giọng Khôi có vẻ ngượng
“Thế…”
“Chúng mày có về không đây?”
Minh và Khôi cùng đứng dậy khi nghe các bạn gọi. Trên đường đi Khôi vẫn tiếp tục bị Nga và Ân hỏi chuyện nhưng cậu chỉ đáp qua loa, không để lộ ra chuyện giữa mình và Dương. Liêm vừa đi vừa im lặng quan sát ba người nói chuyện còn Minh và Ly thì nhìn nhau bằng con mắt thấu hiểu. Vì cả hai đều đã biết được sự thật, nhưng quyết định sẽ chờ đến lúc thích hợp để Khôi tự nói ra chứ bản thân không nên can thiệp vào.
Ngày hôm sau
“Đến sớm thế Minh?”
Dũng tươi cười kéo ghế ngồi xuống
“Ừ, chuông là tớ xuống đây luôn mà” – Minh cười đáp
“Chúng ta học luôn nhỉ?”
“Ừ, cậu xem bài này nhé”
Vậy là Minh và Dũng tiếp tục với những bài trong sách luyện tập, vừa làm cả hai vừa trò chuyện rất vui vẻ. Minh dần biết thêm nhiều điều về Dũng, rằng cậu cũng ở trong đội bóng rổ và là một trong những người học giỏi đứng đầu lớp 11 Lý. Không chỉ thế, Minh còn khá bất ngờ khi Dũng còn có thể giải đáp cho cậu một số vấn đề của môn hóa, tuy không cao siêu gì nhưng như vậy là đã giúp cậu được rất nhiều rồi.
Trong khi ấy, chợt trong đầu Minh xuất hiện một ý nghĩ:
*Khang cũng học rất giỏi lý và hóa…*
Kèm theo đó là một sự băn khoăn sâu trong tư tưởng của Minh. Cậu tự hỏi bản thân tại sao gần đây mình và Khang lại ít có thời gian bên nhau trong khi cứ đến giờ ra chơi là cậu lại ngồi học cùng với Dũng một cách vui vẻ thế này. Nghĩ tới việc học cùng Khang, tất cả những gì hiện lên trong đầu Minh là một đống những ký ức “có một không hai”:
*Chiến tranh lạnh vì hiểu nhầm, bị hôn lên cổ vì trót chạm vào sổ theo dõi, bị đè ra giường và bị sờ soạng vì trông “ngon”, và vô số lần trên lớp bị ép phải thơm má….*
Mặt Minh đỏ bừng bừng khi lần lượt từng ký ức “nóng bỏng” hiện lên trong đầu. Thấy cậu bỗng nhiên có phản ứng kỳ lạ, Dũng lên tiếng:
“Minh…Minh…”
“Hở???…A…Xin lỗi tớ không để ý. Đến đâu rồi?”
Minh vội nhìn vào trong sách, bối rối giấu đi vẻ mặt của mình. Dũng còn chưa kịp trả lời, cả hai đã nghe tiếng:
“Vậy ra đây là lý do khiến cậu trông vui sau mỗi giờ ra chơi phải không?”
Là Khang đang đứng bên cạnh Minh, lại là vẻ mặt tức giận ấy, khiến Minh không khỏi lo lắng. Cậu ấp úng:
“Khang…không phải vậy đâu…Bọn tôi…”
“Chào Khang, ông không chơi bóng rổ à?”
Trái với Minh, Dũng tươi cười vẫy chào Khang, nhưng Khang đáp lại lạnh tanh:
“Tôi muốn giúp Minh ôn thi nên nghỉ tập sớm”
“Ra vậy, đừng lo, tôi đang giúp Minh rồi” – Dũng vẫn cười một cách thoải mái
Khang không thèm nghe Dũng nói, nắm cổ tay Minh kéo cậu đi. Minh quá bất ngờ trước hành động của Khang, cậu cố gỡ tay Khang ra nhưng bị nắm quá chặt, cậu kêu lên:
“Khang…bỏ ra đi!”
Cảnh tượng ấy khiến mọi người trong thư viện chú ý, ai cũng nhìn theo tò mò và bắt đầu bàn tán. Dũng chạy theo hai người ra đến nơi thì thấy hai người đang to tiếng ở hành lang.
Minh bực bội:
“Sao ông lại làm thế?”
“Tại sao cậu không nhờ tôi giúp mà lại là Dũng?” – Khang cũng bực không kém
“Tôi không nhờ cậu ấy, Dũng tự nguyện giảng bài cho tôi” – Minh đáp
“Vậy sao cậu lại đồng ý? Tôi cũng có thể giảng cho cậu mà”
“Vì tôi…”
Minh không thể trả lời câu hỏi của Khang, vì đến chính cậu cũng không hiểu tại sao. Không phải vì cậu sợ ngồi học với Khang sẽ xảy ra chuyện giống như những lần trước, mà là cậu thấy ngượng và mất tự tin khi phải dựa dẫm vào Khang. Có lẽ, đó là cảm giác khi mà ta nhờ đến sự giúp đỡ của người mình thích, người mà mỗi khi nhìn thấy là trái tim ta lại đập loạn nhịp. Với Minh, đó là những gì cậu cảm thấy lúc này, và thực sự rất khó để cậu có thể nói ra điều ấy với Khang.
Cuối cùng, Minh đành cúi mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào Khang:
Leave a Reply