Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Lời vừa dứt, Minh đã giật nảy người khi bàn tay Khang đặt lên ngực của cậu, những ngón tay nghịch ngợm sờ mó không ngừng, tung tăng chạy nhảy trên làn da mịn màng nhạy cảm của Minh. Cậu rên lên khe khẽ, trong phút chốc cảm thấy vô cùng xấu hổ khi lại phát ra những âm thanh đó. Khang cúi xuống hôn lên bụng Minh, trong khi tay vẫn tiếp tục mơn trớn ngực của cậu, lưỡi Khang lướt nhẹ trên vùng bụng phẳng một cách điệu nghệ khiến Minh rùng mình, cảm giác như có một dòng điện đang chạy dọc theo cơ thể. Cậu run rẩy lên tiếng:
“…Kh…Khang à…Làm ơn…ngừng…đi. Làm ơn đi mà…”
Không những vô tác dụng, giọng nói yếu ớt van xin của Minh càng khiến cho Khang cảm thấy phấn khích. Từng động tác của Khang ngày càng mạnh và nhanh hơn khiến cho Minh không còn đủ sức mà nói nữa, chỉ biết thở dốc để chống chọi lại với sự khoái cảm đang tăng lên nhanh chóng lấn át cả lí trí. Càng chống cự lâu, Minh càng kiệt sức, người cậu run lên từng đợt kèm theo những tiếng rên rỉ đáng thương. Cho đến khi không thể chịu đựng được nữa, Minh liền bật khóc. Không phải vì buồn, không phải vì đau, mà vì cậu quá sợ hãi và tủi hổ khi bị Khang kiểm soát và mơn trớn dữ dội không thương tiếc, trong khi toàn thân bị kìm kẹp và hoàn toàn không thể làm chủ được chính mình.
Kỳ lạ thay, ngay khi nghe thấy những tiếng thút thít của Minh, Khang như tỉnh lại khỏi cơn mê, bao nhiêu ham muốn đều tiêu tan và thay vào đó là một cảm giác ân hận. Nhìn thân thể của Minh đang run rẩy bên dưới mình, Khang bỗng thấy đau lòng, vội vàng kéo áo Minh xuống rồi ôm lấy cậu, miệng nói liên hồi:
“Xin lỗi…”
Nước mắt Minh cứ chảy ra không ngừng. Cậu gần như đã kiệt sức, chỉ biết rúc vào ngực Khang như để tìm kiếm một hơi ấm, một cảm giác an toàn. Thế rồi cậu thiếp đi vì quá mệt, bên tai vẫn còn văng vẳng những tiếng “xin lỗi” của Khang…
3:00 pm
Minh khẽ mở mắt, nhận ra mình đang nằm trên giường, và có một cánh tay khác đang ôm lấy cậu. Minh quay người lại, là Khang đang ngủ bên cạnh cậu, gương mặt trông có vẻ phiền muộn. Cậu chợt nhớ lại những việc đã xảy ra trước đó, và nỗi sợ hãi lại xuất hiện, nhưng dường như đến lúc này thì đó chỉ còn là một cảm giác thoáng qua. Cho dù vẫn còn run khi cảnh tượng ấy tái hiện lại trong đầu, Minh vẫn thấy an lòng khi hơi ấm của Khang đang bao bọc lấy cậu. Rồi cậu nghe thấy những tiếng nói nhỏ phát ra từ Khang:
“Xin lỗi Minh, xin lỗi…”
Minh khẽ cười, đến lúc ngủ rồi mà Khang còn nói mớ, nhưng chắc vì lo lắng cho cậu và hối hận lắm nên mới trông khổ sở như vậy. Dù sao thì việc ấy cũng khiến Minh an tâm hơn, bởi cậu hiểu Khang không hề muốn làm tổn thương cậu, mà chỉ vì không kiềm chế nổi nên mới hành động như vậy mà thôi. Không nỡ đánh thức Khang dậy, Minh nhẹ nhàng ngồi dậy, với tay lấy quyển sách và mở ra đọc, lòng thở phào vì chỉ còn một phần nhỏ phải ôn tập nữa thôi.
Một lúc sau, Khang tỉnh dậy. Ngước lên thấy Minh đang ngồi tựa lưng vào thành giường bên cạnh mình, Khang lên tiếng:
“Cậu dậy rồi à?”
“Khoảng 30 phút trước” – Minh vẫn chăm chú đọc sách
Khang liền im lặng, nằm suy ngẫm một hồi lâu rồi mới nói:
“Minh…tha lỗi cho tôi được không?”
Minh quay sang nhìn Khang, cười ngượng:
“Tôi không giận đâu”
Nụ cười của Minh làm Khang ấm lòng, phần nào nỗi lo lắng đã được giảm bớt, nhưng cậu vẫn còn rất ăn năn vì những gì đã làm. Khang nhoài người ôm lấy hông của Minh, dụi dụi đầu vào eo cậu:
“Tôi hứa sẽ không bao giờ làm vậy nữa. Tôi sẽ đền bù cho cậu Minh à”
Minh vỗ nhẹ lên trán Khang:
“Tôi bảo tôi không giận rồi mà”
“Nhưng tôi vẫn hối hận lắm” – Khang ôm Minh chặt hơn, như sợ cậu sẽ biến mất đột ngột vậy
“Rồi rồi, có bao giờ cấm ông được đâu”
Minh cười rồi tiếp tục đọc sách, Khang cũng cười, vui mừng vì Minh không ghét cậu như cậu đã lo sợ trước đó. Hai người im lặng một lúc thì Khang lên tiếng:
“Cậu không giận, vậy…cho tôi làm tiếp được không?”
“Ông thật là…”
Minh đập quyển sách vào đầu Khang, cả hai cùng bật cười trong niềm hạnh phúc. Dù rằng ban đầu mọi việc thật rắc rối và đáng sợ, nhưng giờ đây, họ đã có thể cảm nhận được sự yên bình và ấm áp. Buổi chiều hôm ấy cứ trôi qua nhẹ nhàng như vậy, mang theo những cảm xúc tốt đẹp, đáng được lưu giữ và trân trọng…
Chap 24.5b: May mắn
“Chị về rồi đây”
Phương vui vẻ bước vào phòng Minh vì thấy cửa mở. Minh đang ngồi gõ gõ trên laptop, cười đáp:
“Chào chị”
“Ủa, túi gì đây? Bánh à em?”
“Vâng”
Phương cầm chiếc túi lên săm soi, rồi hỏi tiếp:
“Toàn bánh xốp, mà đúng loại em thích này Minh? Em mua đấy à?”
Minh hơi đỏ mặt, vừa tránh không nhìn chị Phương vừa đáp:
“Khang mua đấy ạ…”
“Úi trồi, Khang đến lúc nào thế?” – Phương hớn hở, vẻ mặt “fangirl” bắt đầu xuất hiện
“Trưa nay ạ”
Minh cố hết sức để tỏ ra bình tĩnh khi trả lời. Chỉ cần một hình ảnh của sự việc ngày hôm nay hiện lại trong đầu thôi là chắc chắn hai má cậu sẽ đỏ lên không thể kiểm soát, và như vậy thì chị Phương sẽ lại ríu rít lên mất.
Mắt Phương sáng lên, cô hào hứng:
“Uầy, đến buổi trưa à, tiếc thế chị lại đi vắng.”
“Vâng…” – Minh ậm ờ
“Mà thôi cũng phải để hai đứa riêng tư chứ nhỉ”
“Chị quá đáng…”
Phương cười khoái chí vì đã trêu được Minh, làm cậu ngượng phải quay đi giả vờ bấm bấm máy tính. Dù Phương chỉ nói đùa nhưng sự thật thì lại đúng như vậy, Khang và Minh đã có một khoảng thời gian “riêng tư” đúng như cái ý mà cô nói. Phương không thấy nghi ngờ với phản ứng bối rối của Minh vì cứ nghĩ rằng đó chỉ giống như mọi lần Minh bị trêu chọc về chuyện Khang. Trong khi những gì đã xảy ra khác xa so với suy nghĩ của Phương rất nhiều. Cô cứ chọc ghẹo Minh mà không hề biết trong đầu cậu đang rối bời thế nào, và Minh chỉ cười đáp lại một cách tự nhiên như để Phương tin rằng mọi chuyện đều ổn, còn suy nghĩ của Minh thế nào thì chỉ có cậu mới biết được.
*Khang đã đè em ra và sờ mó em đấy chị ạ. Nếu chị biết chuyện này thì sẽ phản ứng ra sao nhỉ? Có lẽ an toàn nhất là không để lộ ra, vì em chưa muốn chứng kiến mức độ mới trong sự “lên cơn” của chị đâu. Thôi thì đành phải giấu chị vậy.*
…
Kể từ hôm thứ sáu “ôn thi” đó, Minh dễ dàng trở nên xấu hổ hơn mỗi khi tiếp xúc với Khang, điều mà trước đây chỉ có khi nào bị Khang trêu chọc hay “động chạm” thì cậu mới như vậy. Mọi khi chỉ cần Khang nói gì đó “nhạy cảm” với cậu là Minh sẽ phản ứng loạn lên và hành xử một cách ngốc nghếch. Nhưng từ dạo đó, trong trường hợp tương tự, thì Minh sẽ chỉ thấy ngượng, có thể là đánh Khang như cậu vẫn thường làm, nhưng lại không trở nên mất bình tĩnh nhiều như trước kia nữa. Có thể nói, Minh đã bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc và dần chấp nhận tình cảm của Khang. Bởi cậu biết rằng, trái tim mình đang hướng về Khang, và điều đó đang ngày một rõ ràng hơn…
Giờ đang là tuần đầu tiên của đợt thi giữa kỳ, mấy ngày qua học sinh toàn trường đã vượt qua được 1/3 tổng số các môn thi, tiếng chuông vừa reo lên là tiếng cười nói của học sinh vang lên ầm ầm, ai nấy cũng bàn tán về bài làm và so sánh kết quả. Hiện đang là giờ ra chơi, và các lớp vừa mới hoàn thành thêm một môn thi nữa, sau khi đã bàn bạc chán chê về bài thi, mọi người bắt đầu tản ra đi chơi, tập luyện thể thao, hoặc đi ăn uống cho sảng khoái tinh thần.
Minh thong thả đi tới thư viện, đã lâu rồi kể từ lần cuối cậu đến đây, và cứ mỗi khi kỳ thi tới thì thư viện lại trở thành nơi yêu thích của cậu. Sắp tới lớp Minh có bài kiểm tra lý và hóa, hai trong số những môn rắc rối và đau đầu nhất đối với hầu hết học sinh. Tuy Minh luôn hiểu bài và đạt điểm tốt cả hai môn, nhưng cậu vẫn muốn luyện tập thêm để nắm chắc kiến thức, khi làm bài sẽ có thể an tâm hơn.
Thư viện đang có khá nhiều học sinh khác, đa số là những thành phần ưu tú của trường hoặc dân “mọt sách”, họ đều đang ngồi yên lặng học bài, một số thì túm lại thành nhóm để giúp đỡ nhau giải quyết những bài tập khó. Minh đưa thẻ thư viện ra và được phép vào mượn sách, cậu đi qua từng tủ sách lớn được phân bố rõ ràng về trình độ, chuyên ngành và thể loại. Sau khi đã tìm được một số quyển sách hữu ích, Minh nhìn thấy một cuốn khác ở giá trên cùng. Cậu đã rất cố để có thể lấy được quyển sách, nhưng cái giá ở quá cao và cho dù đã kiễng cả chân cũng như vươn tay hết cỡ, Minh vẫn không thể chạm tới.
*Giá mà có cái thang, hay cái ghế nhỉ?…*
Ngay khi Minh có ý định đi tìm một thứ gì đó để có thể đứng lên, thì cậu bất ngờ khi thấy một cánh tay khác cầm lấy quyển sách và đưa cho cậu. Ngay giây phút ấy, hình ảnh Khang hiện lên trong tâm trí Minh, nhưng khi nghe giọng nói của người ấy thì cậu đã lầm:
“Cậu cần lấy quyển này phải không?”
Minh quay sang, là một anh chàng lạ hoắc đang tươi cười giơ quyển sách lại gần cậu. Minh cười lúng túng, có phần hơi ngượng vì để người ta phải lấy sách hộ mình:
“Phải…C..Cảm ơn cậu”
Minh nhận lấy cuốn sách, phân vân liệu có nên dừng tại đó và bắt đầu đi học bài không. Anh chàng kia nghiêng đầu nhìn Minh:
“Cậu không biết tớ à?”
“…Cậu là?…Tớ xin lỗi nhưng…tớ không biết cậu là ai?”
Minh hơi ngạc nhiên vì câu hỏi của người kia, cậu hoàn toàn không biết gì cả, khuôn mặt cũng chưa hề nhìn thấy bao giờ. Anh chàng kia cười:
“Cậu không quen tớ cũng phải, vì chỉ có tớ hay thấy cậu thôi, Nguyệt Minh”
“Sao cậu lại biết tên tớ?” – Minh sửng sốt
“Cậu rất nổi tiếng trong trường đấy Minh ạ. Ai cũng khen cậu có nét lôi cuốn và kết quả học tập thì thực sự rất đáng ngưỡng mộ, một số người còn lấy đó làm tiêu chuẩn để phấn đấu nữa cơ. Chẳng qua cậu ít khi gặp gỡ mọi người nên không biết đấy thôi”
Người này nói những điều rất giống với những gì mà Linh đã từng nói với cậu. Minh tự nhìn lại mình, đúng là ngoài lên lớp và đi cùng các bạn thân thì cậu hiếm khi tới những nơi đông người trong trường. Ví dụ điển hình là các câu lạc bộ mà các bạn cậu đang tham gia, Minh đã không đăng ký vào bất cứ câu lạc bộ nào cả. Đơn giản là vì cậu là người không thích nơi ồn ào hay có quá nhiều người mà mình không quen, bởi cậu thích những gì gần gũi và yên tĩnh hơn rất nhiều so với những nơi náo nhiệt như vậy. Dù rằng Minh cũng có nhiều bạn bè ngoài lớp, nhưng cũng chỉ mười mấy người thôi chứ chẳng đến mức gọi là quen biết rộng. Vậy nên khi biết mình nổi tiếng và được nhiều người biết đến, cậu đã rất bất ngờ và thấy mừng vì bản thân không phải là người mờ nhạt như cậu thường nghĩ.
Minh mỉm cười vì ngại, đáp:
“Ừ…Cảm ơn…”
“Quên mất, tớ chưa giới thiệu. Tớ là Dũng, 11 Lý” – Dũng tươi cười giơ tay ra
“Dũng à? Ừ, rất vui được biết cậu” – Minh bắt tay Dũng
Tiếng chuông reo lên, các học sinh nhanh chóng quay trở về lớp. Minh cũng quay bước đi, nhưng Dũng chạy theo cậu:
“Sắp tới thi lý, cậu có cần…giúp gì không?”
“A…ừm…tớ nghĩ là không cần đâu” – Minh đáp
“Tớ học lý khá giỏi đấy nên có thể giúp cậu mà, đừng ngại”
Dũng vẫn tỏ ý định muốn giúp Minh học, khiến cậu cảm thấy khó xử vì nếu đồng ý thì sẽ thành ra mình dựa dẫm vào người khác mất. Nhưng vì phép lịch sự, và cũng vì không nỡ từ chối ý tốt nên Minh gật đầu:
“Vậy…cảm ơn cậu nhé. Làm phiền cậu rồi”
“Đừng khách sáo thế, tớ muốn trở thành bạn cậu mà. Thôi tớ về lớp đây, chào nhé”
“Chào cậu…”
Minh vẫy tay chào Dũng trong khi đầu óc tràn nhập những suy nghĩ và thắc mắc:
* “Muốn trở thành bạn”… sao cậu ấy lại nói thế? Đâu cần phải nhấn mạnh như vậy chứ*
Minh quay trở về lớp, cậu vào khá muộn so với mọi người. Minh vừa ngồi xuống, Khang liền hỏi:
“Cậu vừa đi thư viện à? Sao giờ mới lên?”
“Vì tôi mới gặ…A…Ý tôi là…tìm sách lâu quá”
Minh suýt nói là mình vừa gặp Dũng, và vì còn trò chuyện khá lâu nên cậu mới lên lớp muộn, nhưng may thay cậu đã kịp sửa lời nói của mình. Minh phải làm vậy là vì cậu biết Khang sẽ lên cơn ghen nếu như cậu kể rằng mình mới gặp một anh chàng nào đó, tệ hơn nữa, rất có thể cậu sẽ bị đè ra giống như lần trước. Dù rằng cậu không giận Khang vì chuyện hôm đó, nhưng cậu vẫn thấy rất ngượng vì cái cảm giác ấy, khi mà toàn bộ cơ thể cậu bị khống chế còn Khang thì liên tục mơn trớn kích thích cậu.
Khang hơi nhíu mày nhìn Minh, rồi đáp:
“Vậy lần sau bảo tôi đi cùng, tôi sẽ tìm giúp cậu”
“Ừ…Cảm ơn ông”
Minh đã có thể thở phào trong lòng vì Khang không có vẻ gì là nghi ngờ. Bỗng nhiên, cậu lại thấy hơi có lỗi với Khang vì đã giấu chuyện về Dũng. Cảm giác ấy rất kỳ lạ và khó giải thích, cứ như là cậu đang phạm phải một lỗi lầm gì đó vậy, trong khi sự thực chỉ là một cuộc trò chuyện rất bình thường giữa hai người mới gặp. Minh thầm trách mình đang lo nghĩ linh tinh, nên để tâm vào việc ôn thi thì hơn, dù sao thì cảm thấy tội lỗi chỉ vì một việc cỏn con như vậy rõ ràng là quá vô lí mà.
…
“Lại đi thư viện hả em?”
Ly chạy đến vỗ vai Minh khi thấy cậu bước ra khỏi lớp
“Ừ, cuối tuần kiểm tra lý hóa rồi mà” – Minh đáp
“Chăm quá, nhưng mày học tốt hai môn đấy mà”
“Thì cứ luyện thêm cho chắc thôi”
“Gớm, chơi suốt ngày như Ân thì mới phải lo”
“Nói gì tao hả?”
Ân lập tức xuất hiện ngay khi Ly vừa mới so sánh khiến cả hai giật mình. Ly lè lưỡi:
“Nói là mày chơi suốt ngày mà không lo ôn thi ý”
“Ai bảo không ôn, chơi xong tao vẫn ôn nha, trước giờ có bao giờ dưới 7 điểm kiểm tra đâu”
Khôi bật lại, Minh giơ tay định ngăn hai người nhưng Ly lại tiếp:
“Thi giữa kỳ khác con ạ. Lo mà ôn đi”
Leave a Reply