Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Truyen gay Lại Một Lần Nữa Nhé ! – Chap 3
Chap 3 : Tình yêu là một đường tròn không điểm bắt đầu không điểm kết thúc…
Cạch…Quay lại kí túc xá, mở cánh cửa phòng ra, tôi nặng nhọc đáp cái cặp xuống đất, nết cái xác vô hồn vào giường.
“ Việt ! Sao vậy ?” Thằng bạn cùng phòng từ giường đối diện quan tâm mà chạy sang hỏi thăm tôi.
“ Tao không sao.”
“ Không không cái con khỉ ! Sốt rồi này, nằm đấy tao xuống y tế xin thuốc.” Nó sờ trán tôi rồi chạy đi, còn tôi lười trả lời, lười suy nghĩ muốn buông xuông tất cả, thứ duy nhất bây giờ là một vòng không điểm bắt đầu không điểm kết thúc mà anh vẽ ra cho tôi.
“ Việt ? Việt ? “ Giọng ai đó đang gọi, nhưng tôi thực sự mệt mỏi tôi đã dùng hết sức lực mà đối mặt với anh, giờ không thể mở được đôi mắt ra nữa.
“ Huh ? “
“ Em sao vậy ?”
“ …”
“ Anh…xin lỗi.”
“…”
Mơ hồ, tôi không biết là gì nữa, nhưng mà…giọng nói có phần quen thuộc, không phải tôi lại mơ về anh chứ ? Có phải lại ảo tưởng nghĩ ra viễn cảnh anh xin lỗi hay không ? Đồ ngu ngốc, sau ba năm vẫn cứ ngu ngốc. Bản thân đúng là thằng phế vật mà, chỉ vì anh sao lại làm mình thành như thế, tôi tự rủa chính mình…Rầm ! Cánh của phòng bị đạp mạnh, tiếng bước chân hùng hậu, chính xác là thằng bạn tôi đã quay lại, tôi như một lần nữa được nó kéo ra khỏi cơn mê về anh…
“ Dậy ! Dậy ! Uống thuốc, thay đồ rồi ngủ sau nhanh đi mày.”
“ Mày để đó, tý nữa tao thay.”
“ Sau sau cái *beep*, dậy đi.”
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng tôi cũng thay đồ uống thuốc xong, cảm giác cũng đỡ đôi chút.
“ Này ! Lúc nãy tao đi xin thuốc ai vào thăm mày à ?” Thằng bạn ngồi bàn học ngoảnh đầu ra phía tôi hỏi.
“ Đâu có !”
“ Có vỉ hạ sốt trên đầu giường mày kìa, với cả lúc tao về thấy hành lang có người mới từ phòng mình bước ra mà.” Lúc nó nói tôi mới để ý là trên đầu giường quả nhiên có vỉ hạ sốt, kì lạ, là ai vậy ?
“ Tao cũng không biết…” Tôi mơ hồ đáp lời.
“ Thôi kệ đi, mày ngủ tiếp đê, tao làm bài tiếp đây.”
Tôi nhắm mắt, nhưng trong đầu một dấu hỏi thật lớn , là sao ? Ai vậy ? Sao vào phòng ? Có phải…thứ tôi nghe thấy không phải mơ ? Nếu vậy, tại sao anh ấy lại làm vậy ? Tại sao lại xin lỗi khi đã đẩy tôi vào đau khổ suốt ba năm nay, có phải anh lại muốn ích kỉ dồn trách nghiệm vè tôi để bản thân mình được thanh thản ? Bỗng nhiên, nước mắt lại rơi, tôi không thể kìm chúng lại, vốn dĩ từ ngày ấy, tôi đã trở nên thật yếu mềm…
Chap 3.1 : Đã là định mệnh thì không thể chối từ…
RING…RING….RING…Tiếng chuông điện thoại làm tôi choàng tỉnh, một dãy số quen thuộc, thì ra là phó giáo sư.
“ Em nghe, thầy ơi.”
“ Việt à, bây giờ lên văn phòng thầy đi nhá. Hôm qua thầy bận tý việc, lúc quay lại thì Jay bảo em về rồi.”
“ Jay là ai ạ ?”
“ Cái thằng đẹp trai cao to ở phòng thầy đấy, thế hôm qua hai đứa chưa nói chuyện à ?” Câu trả lời của thầy làm tôi im lặng trong giây lát, thì ra tên của anh ấy là Jay , cảm giác có gì đó khó tả,, giống sự thanh thản khi đã biết thêm điều gì đó về anh. Nhưng ! Sau cái tên ấy chính là con người đã đẩy tôi rơi vào đau khổ, nhanh cảnh tỉnh bản thân, tôi sẽ không bao giờ để anh làm tôi đau thêm lần nữa.
“ Này, này… Alo, Việt ơi ! “
“ D…Dạ. Em đến bây giờ.” Tôi vội gác máy, bước xuống giường và nhìn vào gương, nhìn vào chính mình bây giờ, tự tát vào mặt để nhắc đến nỗi đau anh gây lên, sẽ không bao giờ đi vào con đường năm đó đã lạc lối. Sẽ không bao giờ yêu anh nữa…
Mười năm phút sau, tôi đứng trước của phòng thầy, hít một hơi sâu, tự mình lại ngụy tạo cái vẻ tự tin đầy giả dối. Đẩy cánh cửa ra, lại một lần nữa, đập vào mắt tôi là bóng hình vững chắc của anh. Nhưng, có lẽ cảm xúc ngày hôm qua đã giúp tôi bình tĩnh đối mặt với anh hơn.
“ Thầy ! Em đến rồi.” Tôi nở một nụ cười sau đó đi đến chỗ sofa, nơi thầy đang ngồi.
“ À, Việt đến rồi à, ngồi đi. Jay ! Cũng qua ngồi đi, sách đó tý nữa mang về mà đọc.” Thầy đưa tay ý vẫy anh đến ngồi. Điều bất ngờ là anh lại đến chỗ ngay cạnh tôi, có chút ngạc nhiên, có chút đau lòng nhưng nó đã được giấu kín, tôi vẫn dùng nụ cười giả tạo ấy đối mặt với anh.
“ Em là Vũ Hoàng Việt, học năm ba.” Tôi chìa bàn tay phải, anh có chút ngạc nhiên sau đó cũng nở một nụ cười mà bắt lấy bàn tay tôi, có điều lực nắm hơi mạnh…
“ Ừ, anh là Jay !“
“ Rồi ! Hai đứa làm quen thế là ổn. Bây giờ thầy giới thiệu nhá. Jay, đây là Việt, học sinh ưu của khoa vi sinh trường mình.” Thầy chỉ vào tôi, ra hiệu cho anh. “ Còn Việt, đây là Jay, cựu học sinh trường mình, cũng khoa vi sinh, đi du học được 3 năm nay rồi.”
“ Vậy, hôm nay có việc gì à thầy ?” Tôi không thể kìm chế nữa, nói thật là trong tim tôi chỉ cần thấy anh nó vẫn nhanh hơn một nhịp khó mà kìm chế chính mình được, nhất là khi anh ngay cạnh tôi, suy cho cùng tôi vẫn chỉ là một thằng yếu đuối mà thôi, tôi căm ghét chính bản thân mình…
“ Là thế này, trường mình với trường đại học Pennsylvania, có hợp tác làm một luận văn về đề tài vi sinh vật, em và Jay là hai học sinh được cử cùng với 10 học sinh và ba giáo sư nữa làm luận văn này.”
“ Dạ ?” Tôi vô cùng ngạc nhiên, sau đó là không thể nghĩ được gì,
“ Hợp tác tốt nhé.” Thầy vỗ vai tôi và ánh sau đó bỏ đi. Trong phòng lại lần nữa còn lại mình tôi và anh.
“ Em không thích làm việc cùng anh sao ?” Anh nhìn tôi đầy lo lắng.
“ Không phải vậy ! Em có việc, em đi trước.” Tôi nhanh chóng đứng dậy, tôi không đủ can đảm để đối mặt với anh.
“ Ừ, gặp lại sau.”
Bước ra khỏi cánh cửa, tôi lại chạy thật nhanh, nhanh hết mức có thể, chạy đến nơi quen thuộc là dãy nahf bị bỏ hoang, lại trôn mình ở góc dây leo xanh đã leo kín một bức tường, cảm giác cô đơn và lạnh lẽo ở đây mới khiến tôi bình tâm lại…
Chap 3.2 : Trong sự ngọt ngào luôn có một sự bất an…
Mọi thứ những ngày tiếp theo vẫn như vậy, vẫn cố tránh anh thật xa, vẫn đau đớn mà tự mình đón nhận. Có phải hay hay không mình còn yêu anh quá nhiều, dù anh làm bản thân đau đớn nhưng vẫn yêu anh? Còn anh, người con trai đầy ác độc giờ sao lại dịu dàng đến vậy ? Có phải anh không nhớ tôi là ai ? Hay anh đang thấy có lỗi với tôi ngày đó, sự thương hại ư? Anh là con người khiến tôi thấy ấm áp như ánh mai, nhưng lại có lúc khiến tôi cảm thấy lạnh hơn băng, người khiến tôi yêu hết mình và khiến tôi đau thật lâu…
“ Việt ? Em ổn chứ ?” Nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi và anh đã đưa tôi về hiện tại một lần nữa.
“ Ổn “
“ Em hay nghĩ lung tung thật đấy.” Anh nhẹ đặt ly coffe sữa trước mặt tôi. Thật ngạc nhiên, đây chính là thứ duy nhất tôi gọi mỗi lần vào quán coffe đó ba năm trước, anh vẫn còn nhớ ư ? Tôi mở to đôi mắt nhìn anh, anh vẫn đáp lại bằng một nụ cười thật nhẹ.
“ C…Cảm ơn…”
“ Ba năm trước…” Bỗng anh im lặng rồi lại nói về những từ ngữ mà cả đời tôi cũng không bao giờ nghe đến nữa…” Ba năm trước, em không phải là người ở đây đúng không ?”
Tôi không trả lời, nói đúng là không đủ can đảm trả lời.
“ Anh… quán coffe đó.” Anh nắm chặt nên chiếc tách trước mặt, cảm giác từng đầu ngón tay của anh đều trắng bệnh do lực ép quá mạnh.
“ Thôi ! Quên đi, năm đó là em bồng bột, dù sao chuyện đã qua rồi. Những lời hôm đó của anh cứ coi như đã nói rõ tất cả.” Không biết lấy dũng khí từ đầu, từng từ, từng chữ tôi đều nói trôi chảy, đều nói đến cương quyết. Biểu hiện của anh có chút ngạc nhiên đan xen thất vọng. Chẳng phải tôi đã nói là hết rồi sao ? Đáng lẽ anh phải vui mừng vì thoát khỏi tôi chứ ? Mà dù sao đi nữa, không thể để mình nhuốm bùn quá lâu, cứ như vậy đi, thà đau một mình còn hơn yếu đuối trước mặt anh.
“ Ngày đó thực sự…” Anh ngước nhìn tôi, định nói gì đó. Nhưng tôi hoàn toàn không muốn nghe, lập tức đúng dậy.
“ Em có tiết, em đi học.” Tôi nhanh chóng chạy đi, lại đến nơi đó, lại tựa mình vào những dây leo màu xanh, lại khung cảnh hoang tàn và đổ nát đó. Nơi duy nhất là của tôi, thuộc về tôi, nơi tôi có thể đau lòng.
Hôm nay tôi đã ngồi ở nơi này rất lâu, không khóc, không ngất đi nữa mà chỉ đơn giản nghĩ về những gì vừa sảy ra, có phải anh sẽ nói xin lỗi, có phải anh nói quá lời. Nhưng rồi sao, có nói rồi thì chuyện cũng vậy mà thôi, thà tôi cứ nói chấm hết cho rồi, để anh sẽ không phải nghĩ trong lòng nữa, để anh sẽ không phải hối hận nữa, không day dắt nữa. Thở một hơi dài, phủi đi lớp bụi trên quần áo, tôi cầm theo sách vở ra khỏi khu nhà bỏ hoang đó. Bước đi hôm nay có phần thoải mái hơn, có lẽ do tôi đã nói được câu chấm dứt hoặc có thể do nhìn anh day dứt, dù sao thì ít nhất anh vẫn còn nhớ tôi là thằng nhóc ba năm về trước.
“ VIỆT” Ai đó từ phía sau gọi tên tôi, theo phản ứng tôi quay lại, thì ra là anh. Có chút nhẹ hơn, có chút tĩnh tâm hơn để đối mặt cùng anh.
“ Gì vậy ?”
“ Em có thể cho anh một cơ hội hay không ?” Anh chạy đến gần tôi hơn, còn tôi vẫn chưa thể hiểu những gì anh nói.
“ Là sao ?”
“ Ba năm trước là anh sai, là anh vô tâm, em có thể hay không cho anh trong ba tháng này được quan tâm em, sau ba tháng khi luận văn kết thúc anh sẽ không bao giờ tìm em nữa.” Anh nắm lấy tay tôi, cảm giác này quá đỗi ngọt ngào nhưng nó lại giống ngàn dao đam vào thâm tâm tôi, vì sao ? Anh coi tôi là con rối hay thằng ngốc để đùa cợt ư ? Tại sao lại thế, tại sao lại muốn sửa lại lỗi lầm đó, chẳng phải anh nói sẽ không có cảm giác với một thằng gay hay sao ?
Kéo mạnh đôi bàn tay trở lại, tôi nhìn thẳng vào anh, khuôn mặt đẹp tựa một bức tranh ấy làm tôi vừa thương cảm, vừa hận. Nhưng ! Ba năm nay không hoàn toàn là không tốt lên tý nào, có lẽ chỉ đau lòng nhưng không anh tôi vẫn có thể sống…
“ Em không muốn!”
“ Tại sao ?”
“ Ba năm trước, em đã đau đủ rồi, ba năm sau em không muốn lặp lại. Nếu vì thương hại, thì em không cần, nếu vì anh áy náy thì không sao, em vẫn sống tốt.” Nói ra những lời này, thực sự tôi rất đau, đau nhiều lắm, nhưng tôi không muốn sự thương hại của anh.
“ Anh không thương hại, anh thực sự yêu em.” Anh gần như hét lên, ôm chặt tôi vào lòng. Cái cảm giác ấm áp và hạnh phúc đáng sợ này làm tôi càng thêm quyết tâm để không gục ngã trước anh. Dù có muốn thoát ra, có muốn giãy anh cũng ôm tôi chật cứng, nghe những tiếng tim anh đập thật mạnh, cảm giác ấm áp an toàn dễ chịu, nhưng nó có một thứ đáng sợ là lòng thương hại…
“ Bỏ em ra đi.” Không giãy dụa, không lớn tiếng, tôi chỉ nói như vậy.
“ Anh phải làm gì em mới tha thứ cho anh ?”
“ Không ai đúng, cũng không ai sai, nên chuyện đó cứ cho nó vào quá khứ đi. Anh bỏ em ra.” Anh ấy cuối cũng cũng buông tôi ra, cái lạnh lại ập đến, nhưng sự lạnh lẽo này cho tôi cảm giác an toàn hơn.
Truyen gay Lại Một Lần Nữa Nhé ! – Chap 4
Chap 4 : Tình yêu thật khó hiểu
Tớ đi chơi Halloween, mai tớ viết đủ nhé, giờ đăng tạm cái phần đầu
“ Quá đáng “ Tôi hét lớn rồi dùng hết sức đẩy anh ngã. Chạy, chạy thật nhanh, băng qua hành lang, thật nhanh ngã xuống chiếc giường quen thuộc của mình. Không phải là đau thương, không phải tuyệt vọng mà đó là cảm giác hạnh phúc muốn nổ tung làm tôi nghẹt thở vì nó. Tim tôi đạp thật nhanh, anh là thật lòng hay giễu cợt tôi vô cùng bối rỗi, thật khó mà tin vào người đã làm tổn thương mình.
“ A A A A A “ Tôi hét lớn, hét để giải tỏa hết những dấu hỏi trong lòng.
“ MÀY ĐIÊN À ?” Thằng bạn cùng phòng từ cửa xuất hiện, cầm quyển sách đập mạnh vào đầu tôi. “ Hét cái gì àm hét, điếc cả tai “
“ Au~ Trung này ! Mày khi bị đá, sau đó người ta quay lại tìm mày thì mày làm gì ?”
“ A A A A A “ Tôi hét lớn, hét để giải tỏa hết những dấu hỏi trong lòng.
“ MÀY ĐIÊN À ?” Thằng bạn cùng phòng từ cửa xuất hiện, cầm quyển sách đập mạnh vào đầu tôi. “ Hét cái gì àm hét, điếc cả tai “
“ Au~ Trung này ! Mày khi bị đá, sau đó người ta quay lại tìm mày thì mày làm gì ?”
“ Thì tao yêu nó.” Nó ngồi phịch xuống giường.
“ Tại sao lại thế ?” Tôi khó hiểu nhìn nó.
“ Trả thù đó, nó đá mình, mình yêu lại rồi đá nó. Quá chuẩn ấy chứ.”
“ Hiệu quả thật sao ?”
“ Thật hơn cả thật.”
Truyen gay Lại Một Lần Nữa Nhé ! Tác giả: NgocNguyen2105 Tôi cũng không biết làm sao, hay tin lời nó vậy, mặc kệ đi, dù có yêu anh nhưng có khi bây giờ đủ dũng khi nói với anh câu chai tay thì sao ? phải để anh hiểu cảm giác của tôi trong suốt những năm qua. Tối hôm đó, tôi hẹn anh đến phòng thí nghiệm, anh rất đúng hẹn. Khi nhìn thấy anh, điều đó làm tôi hơi bất ngờ, trong đôi mắt đẹp mê hôn ấy lại ánh một tia sáng đầy tươi vui, khuôn miệng anh cong thành một đường tựa như cánh hoa màu hồng phấn, anh có lẽ đã chạy đến, trên trán vẫn vương vài giọt mồ hôi.
“ Lần đâu, là lần đầu em gọi anh đến đó Việt.” Anh chạy đến, định ôm lấy tôi, nhưng như một phản xạ tự nhiên, tôi lùi lại. Hai cánh tay anhb giữa không trung rồi gượng gạo thu lại.
“ Anh ngồi đi.” Anh và tôi cùng ngồi đối diện nhau ở ghế so fa.
“ Em gọi anh đến có gì vậy ?” Khuôn mặt anh đã bớt đi nét tươi vui thay vào đó là vài phần lo lắng. Không hiểu sao, tim tôi lúc này bỗng nhiên lại đau…Cái cảm giác anh có thể tỏ ra nhiều biểu cảm đáng yêu như vậy tại sao ba năm trước lại dùng biểu cảm khinh bỉ nhất nhìn tôi, miệt thị tôi…
“ Anh…Em…Chuyện đó…”
“ Sao ? Chuyện gì ?”
“ Chuyện lúc nãy…”
“ À… Nếu em không thoải mái thì anh xin lỗi.” Anh cúi mặt, có chút nghẹn trong giọng của anh.
“ Không phải…Em muốn nói em đồng ý…”
Choang… Ly coffe trên tay anh rơi xuống.
“ EM NÓI GÌ CƠ ?” anh đứng bật dậy, hai mắt mở to, tôi vẫn một biểu cảm không buồn không vui mà gặt đầu. Anh chạy đến, ôm chăt cứng tôi.
“ Em nói thật chứ ? không nói dối chứ ? Anh thực sự yêu em rất nhiều.” Anh tựa đầu vào vai tôi, nhẹ mà phả từng hơi vào cổ tôi.
Còn tiếp – Truyen gay Lại Một Lần Nữa Nhé ! Tác giả: NgocNguyen2105
Leave a Reply