Truyen gay: HAI MẢNH ĐỜI OAN NGHIỆT – Chap 3
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Nghe tên hào trưởng ra lệnh, sáu gã thanh niên hùng hổ chạy lên trên nhà. Bốn gã giữ chặt Vũ lão gia, Vũ phu nhân rồi áp giải thẳng tới nhà lao, mặc cho hai ông bà thống thiết kêu la ầm ĩ. Riêng Vũ Hải Đăng thì bị hai gã còn lại giải thẳng ra đình.
Bị áp giải ra đến sân đình làng, Hải Đăng đã thấy Trung Kiên quỳ ở đó. Cậu vội vã chạy đến gần Trung Kiên, lo lắng:
– Trung Kiên, cậu cũng bị bọn họ bắt ra đây sao? Bọn chúng đã làm gì cậu?
Trung Kiên buồn bã:
– Chú thím mình đã bị người dân trong làng bắt nhốt vào nhà lao rồi.
– Cha mẹ mình cũng vậy! Trung Kiên, chúng ta không sao đâu, cậu không việc gì phải sợ!
Trung Kiên mỉm cười:
– Có cậu ở bên, mình không sợ gì cả!
Nhìn khắp sân đình, thấy dân làng đã tụ tập đông đủ để tham dự buổi trị tội đối với hai tên cuồng dâm dám đi ngược lại với luân thường đạo lý, tên hào trưởng bước lại gần chiếc bàn đã được kê sẵn trên sân và ung dung ngồi xuống ghế. Hắn đảo đôi mắt long lanh như mắt cáo nhìn toàn thể dân làng một lượt rồi nhìn xuống hai kẻ tội danh.
– Thưa toàn thể bà con – Hắn lên tiếng – Chuyện tên Vũ Hải Đăng với tên Nguyễn Trung Kiên thông dâm với nhau, đi ngược lại với luân thường đạo lý chắc tất cả bà con đều biết. Xưa nay, ở cái làng này chưa bao giờ xảy ra chuyện nam nhi với nhau mà lại có những hành vi điên cuồng, dâm loạn đến như vậy. Hành vi của Vũ Hải Đăng và Nguyễn Trung Kiên như một gáo nước bẩn đã làm nhơ nhuốc thuần phong mỹ tục của làng ta. Như lệ làng ta từ trước đến nay đã định, bất kì kẻ nào có hành vi bỉ ổi, vô liêm xỉ làm ảnh hưởng đến danh dự của làng đều bị trừng trị một cách thích đáng. Vì vậy Vũ Hải Đăng với Nguyễn Trung Kiên cũng không ngoại lệ. Làng ta cần phải trừng trị chúng để gột sạch nỗi nhơ nhuốc cho dân làng và cũng là để răn đe cho những người khác. Bà con có đồng ý như vậy không?
Tức thì sau câu hỏi đầy cương quyết của tên hào trưởng, đồng loạt cánh tay của gần trăm người giơ lên:
– Đồng ý! Đồng ý!
– Tốt! Tốt! – Tên hào trưởng gật đầu hài lòng – Vậy bà con thử nói xem nên xử lí hai tên dâm đãng này như thế nào?
– Buộc ván trôi sông!
– Cạo đầu, thoát y, đánh cho bằng chết!
– Hỏa thiêu!
– Đánh cho nhừ tử rồi trục xuất ra khỏi làng!
-…
Vô số những hình phạt đáng sợ được đưa ra một cách vô cùng sôi nổi. Tên hào trưởng nhìn Hải Đăng với Trung Kiên, suy nghĩ một hồi rồi nói:
– Thế này đi! Ta thấy Hải Đăng có mắt mà mắc phải tình yêu mù quáng, không phân biệt được trắng đen tội lỗi, vậy có mắt cũng như không. Theo ta hãy hủy đôi mắt nó. Còn Trung Kiên, có chân mà lầm đường lạc lối, bước vào một tình yêu sai trái , bệnh hoạn, theo ý ta nên chặt hai chân nó. Ý kiến của ta như vậy, bà con nghĩ sao?
– Được! Cứ làm như vậy đi! – Gần trăm người đồng loạt giơ tay đồng ý.
Tên hào trưởng gật đầu:
– Được! Người đâu! Hãy đè ngửa Hải Đăng ra, dùng dao chọc mù hai mắt nó!
Nghe tên hào trưởng tuyên án, sắc mặt Trung Kiên tái mét đi. Cậu hốt hoảng ôm chặt lấy Hải Đăng, thét lớn:
– Không! Không được làm gì Hải Đăng! Chúng tôi không có tội!
Không để ý đến tiếng hét cháy ruột của Trung Kiên, sáu gã thanh niên từ trong đám đông hùng hổ tiến lại gần hai cậu. Hai gã trong số chúng dùng hết sức lực của mình tách Trung Kiên ra khỏi Hải Đăng rồi lôi sang một bên giữ chặt. Riêng bốn tên còn lại thì hung hãn đè ngửa Hải Đăng ra đất, một kẻ giữ chân, một kẻ giữ tay, một kẻ giữ đầu, còn một kể thì ngồi hẳn lên bụng cậu cậu lăm lăm con dao nhọn trong tay.
– KHÔNG! KHÔNG! CÁC NGƯỜI KHÔNG ĐƯỢC HẠI HẢI ĐĂNG! MAU DỪNG LẠI! KHÔNG! KHÔ…ÔNG! – Trung Kiên điên cuồng gào thét và vùng vẫy.
– Chọc mù mắt nó đi! – Tên hào trưởng ra lệnh.
” Dza! ” – Phập! – Gã thanh niên thét lên một tiếng rồi thẳng tay đâm một nhát dao tàn ác vào chính giữa mắt trái Hải Đăng. Cậu gào lên thảm khốc. Máu tươi từ mắt cậu phun ra, chảy đầm đìa xuống mặt.
– KHÔ…ÔNG! – Trung Kiên chỉ kịp gào lên rồi ngất xỉu.
Vẫn không một chút chờn tay, gã thanh niên rút mũi dao lên rồi lại phũ phàng đâm một nhát nữa xuống con mắt còn lại của Hải Đăng. Hải Đăng gào lên, tiếng gào cháy tim cháy ruột khiến gần trăm người đứng xem ai ai cũng phải nổi da gà, lạnh xương sống. Có kẻ không dám nhìn, nhăn mặt quay đi.
– Tốt lắm! – Tên hào trưởng gật đầu hài lòng – Còn tên Trung Kiên này nữa, các ngươi hãy chặt luôn hai chân của nó đi!
Nói rồi hắn nhấc lưỡi kiếm để trên bàn đưa cho một gã thanh niên đứng bên cạnh. Một tiếng dạ dõng dạc vang lên, gã thanh niên đón lấy lưỡi kiếm rồi bước lại gần phía Trung Kiên. Không hề tốn một chút sức lực, hai gã khác dễ dàng đè sấp Trung Kiên ra đất. Gã kia vung kiếm lên rồi thẳng cánh chặt xuống hai khuỷu chân của cậu. Trung Kiên gào lên thảm khốc rồi ngất lịm. Trên mặt đất, hai chân Trung Kiên đứt lìa khỏi đầu gối, máu tươi xối xả trào ra chảy đầm đìa loang lổ.
Chứng kiến tận mắt sự trừng trị thích đáng đối với hai tên cuồng dâm dám đi ngược lại với luân thường đạo lý, tên hào trưởng cùng đại đa số người dân đều vô cùng hả hê vừa ý. Họ chỉ trỏ vào Trung Kiên và Hải Đăng, xì xèo bàn tán điều gì đó rồi kéo nhau ra về. Chỉ một thoáng sân đình đã vắng tanh vắng ngắt chỉ còn Trung Kiên và Hải Đăng nằm lê lết giữa vũng máu tươi loang lổ. Hải Đăng khẽ trở dậy. Cậu quờ quạng mò mẫm từng bước tìm về phía Trung KIên. Sờ thấy Trung Kiên nằm sấp trên mặt đất, cậu lại lân lê sờ xuống dưới chân. Một thứ chất lỏng nhầy nhầy chạm vào tay cậu làm cậu bàng hoàng kinh sợ. Máu! Máu! Máu của Trung Kiên! Hải Đăng gào lên rồi gục đầu vào lưng Trung Kiên nức nở. Nước mũi, nước miệng cậu trào ra cùng với máu trên hai mắt thẫm ướt lưng áo Trung Kiên loang lổ.
Cảnh Đời Sao Qúa Nhiều Cơ Cực? Trách Ai Đây? Trách Ông Trời? Trách Tạo Hóa Sao Lắm Trái Ngang Cay Nghiệt Hay Trách Tình Cảm Của Chính Con Người Trong Xã Hội Mà Ta Đang Sống???
Không còn hai mắt, không còn hai chân, cha mẹ cùng chú thím đều bị nhốt trong lao, Hải Đăng và Trung Kiên thực sự không biết phải làm gì, thực sự không biết phải trú ngụ ở đâu, không biết nương tựa vào ai để sống. Hai cậu chỉ biết dựa vào nhau, dìu nhau bước trong hoạn nạn. Không còn hai chân thì Hải Đăng là hai chân của Trung Kiên. Không còn hai mắt thì Trung Kiên là hai mắt của Hải Đăng. Ngày ngày Hải Đăng cõng Trung Kiên trên lưng, dùng đôi chân của mình giúp Trung Kiên đi lại. Còn Trung Kiên, với đôi mắt sáng, cậu dùng nó để dẫn đường chỉ lối cho Hải Đăng, tránh cho Hải Đăng vấp ngã.
– Hải Đăng, cẩn thận! Phía trước có hòn đá đó! Đi sang trái một chút đi! Đúng rồi! Thế!
– Trung Kiên, chúng ta đang ở đâu thế?
– Chỉ còn một đoạn nữa là đến phố chợ rồi. Ra đó mình có thể xin được một chút ít đồ ăn. Hải Đăng, cậu có mệt lắm không?
– Không đâu, mình không mệt.
– Cậu cõng mình suốt một đoạn dài rồi mà còn nói không mệt là sao? Phía trước có gốc cây đó, mình lại gần đó nghỉ ngơi một lúc đã.
– Được rồi, cậu cho mình ngồi xuống đây đi. Hải Đăng, mình làm khổ cậu quá!
– Cậu đừng nói thế mà. Có cậu bên cạnh là niềm hạnh phúc nhất cuộc đời mình.
– Hải Đăng, hay là…
– Hay là sao?
– Hay là cậu mặc kệ mình đi. Mình không muốn ngày nào cậu cũng phải cõng mình một cách nặng nhọc như thế này.
– Cậu nói gì vậy Trung Kiên? Cậu chê mình mù nên cậu không cần mình nữa phải không?
– Không phải vậy đâu Hải Đăng. Chỉ là mình…
– Cậu không muốn mình cõng cậu vậy cậu sẽ di chuyển như thế nào? Còn nữa, ai sẽ là người chỉ đường cho mình đây? Cuộc sống của mình đã tối tăm lắm rồi, mình không thể không có cậu ở bên. Trung Kiên, mình xin cậu! Mình xin cậu đừng bỏ rơi mình mà! Mình sợ lắm cậu có biết không? Làm ơn đừng bỏ rơi mình mà Trung Kiên!
– Trời ơi Hải Đăng! Mình xin lỗi! Mình không nên nói những lời như vậy! Mình không bỏ cậu đâu. Không bao giờ mình bỏ cậu hết!
– Có phải…có phải mình mù trông xấu lắm đúng không?
– Không đâu. Trong mắt mình cậu bao giờ cũng là một chàng trai đẹp nhất.
– Ước gì…
– Cậu nói đi!
– Ước gì mình có thể nhìn thấy khuôn mặt cậu một lần, nhìn thấy ánh mắt và đôi môi của cậu khi cậu mỉm cười với mình. Mình nhớ khuôn mặt cậu quá Trung Kiên à!
– Vậy cậu hãy sờ lên mặt mình này. Đấy, cậu thấy chưa?
– Sao cậu…sao cậu khóc?
– Mình…mình đâu có…có khóc?
– Có gì đâu! Cậu cứ khóc đi! Khóc cho lòng thanh thản. Mình cũng muốn khóc lắm nhưng chẳng còn mắt để mà khóc nữa. Mình đang khóc trong tim đây này cậu có biết không?
– Hải Đăng, cậu có biết… nhìn cậu thế này…mình…mình đau…đau đớn như thế nào không? Giá mà mình… mình có thể… mù được như cậu thì tốt biết bao. Ít ra như thế…mình sẽ…sẽ không phải thấy cậu như thế này.
– Thôi, cậu đừng khóc nữa. Mình…mình cũng thấy vui mà. Bởi vì trong hoàn cảnh đau khổ như thế này…mình vẫn được ở bên cậu. Như thế đối với mình cũng vẫn là một điều hạnh phúc.
– Hải Đăng, cậu có đói không?
– Có chứ! Nhịn từ tối qua tới giờ đã có gì ăn đâu?
– Mình cũng đói lắm. Lại khát nước nữa.
– Không có ai đi qua chỗ chúng ta sao?
– Không. Mà có. Có một vị thúc thúc đang bước đến kìa. Để mình xin thử.
– Thúc ơi, xin thúc làm ơn làm phúc…
– Sao rồi Trung Kiên? Người ta có cho gì không?
Nước mắt Trung Kiên trào ra mặn đắng. Biết nói sao với Hải Đăng đây? Nói ra là người ta chẳng những không cho mà còn quay lại nhổ một bãi nước bọt không thương tiếc? Nói thật ra như vậy chỉ làm cho Hải Đăng thêm đau đớn.
– Không đâu Hải Đăng à. – Nuốt nước mắt vào tim, Trung Kiên nói dối – Người ta cũng chảng có gì để mà cho mình cả.
– Ừ. Chán nhỉ! Vậy mình chờ vậy. Chắc chắn chỉ một lát nữa sẽ có người cho chúng ta một ít đồ ăn thôi.
Nhìn Hải Đăng, Trung Kiên lắc đầu chua chát : ” Sao cậu khờ dại vậy Hải Đăng? Người ta đã coi chúng ta là hai con bệnh đầy ghê tởm. Người ta đã chọc mắt, chặt chân chúng ta một cách không thương tiếc thì giờ đây vì lí do gì mà họ bố thí cho chúng ta một chút đồ ăn dư thừa của họ? ”
Một thằng bé sáu, bảy tuổi đi qua. Nó dừng lại trước mặt hai người ăn mày tội nghiệp và âm thầm quan sát. Nhìn kẻ thì mù, người thì cụt, nước mắt nó ứa ra thương cảm. Tay run run, nó khẽ móc trong áo ra một chiếc bánh bao rồi đưa cho Trung Kiên. Trung Kiên cảm động nhìn nó rồi nói tiếng cám ơn nhỏ nhẹ.
– Hải Đăng, cậu thấy không? Một cậu bé tốt bụng cho chúng ta một chiếc bánh bao này. Bây giờ mình bẻ ra cậu một nửa, mình một nửa.
Nghe Trung Kiên nói thế, Hải Đăng nở nụ cười mừng rỡ. Cậu nuốt nước miếng chờ đợi.
Nhưng chiếc bánh bao trên tay Trung Kiên bỗng dưng bị giật mất. Ngẩng mặt nhìn lên cậu thấy một người đàn bà đang đứng cạnh cậu bé.
– Hướng Thiện! – Người đàn bà nói – Mẹ mua bánh bao cho con sao con không ăn mà lại mang cho bọn chúng?
– Mẹ ơi! Hai người ăn xin này tội nghiệp quá mẹ à! Mẹ trả lại bánh bao cho họ đi. Họ đói quá rồi kìa!
– Đói thì mặc xác chúng! Chúng có chết ra đây cũng chẳng ai thương! Thứ đồ bệnh hoạn! Hướng Thiện, bất cứ kẻ ăn mày nào con cũng có thể cho chúng đồ ăn nhưng riêng hai tên này thì mẹ cấm.
– Mẹ! Sao vậy mẹ?
– Không sao cả. Con không thấy người qua kẻ lại ai cũng xa lánh chúng à? Đi về, không ở đây nữa!
Nói rồi người đàn bà tàn nhẫn kéo cậu bé bước đi. Trung Kiên quay sang nói với Hải Đăng:
– Thôi, chúng ta không xin ăn nữa! Dù có phải chết đói mình với cậu cũng quyết không bao giờ thèm ăn đồ ăn của lũ người ác độc này!
Thế là suốt cả ngày hôm ấy, Hải Đăng và Trung Kiên, hai kẻ ăn mày tội nghiệp không có một chút gì cho vào bụng. Cái đói khủng khiếp như bào gan cắt ruột làm hai cậu không còn nổi một chút sức lực nào nữa. Trời đã về khuya, khắp phố chợ vắng tanh vắng ngắt không một bóng người chỉ có mấy hàng liễu xào xạc trong gió đông rét buốt. Hải Đăng quàng tay ra sau lưng ôm lấy Trung Kiên, cậu gượng đứng dậy định bụng cõng Trung Kiên vào một nơi nào đó để tránh sương tránh gió. Nhưng chẳng còn lấy một chút sức lực, cậu cứ gượng đứng lên được thì lại nhanh chóng ngã nhào ra đất. Không còn cách nào để chống lại những trận gió cắt da cắt thịt đang từng hồi ùa đến xuyên qua manh áo mỏng, Hải Đăng và Trung Kiên chỉ còn biết ôm chặt lấy nhau, truyền cho nhau những làn hơi ấm mong manh ít ỏi.
Gió mỗi lúc một to. Trên bầu trời mây đen tự dưng từ đâu kéo tới nhanh chóng che khuất nền trời vốn đương trắng xóa. Những tia chớp sáng xanh nối tiếp nhau loang loáng rạch ngang bầu trời. Tiếng sấm rồn rã nổi lên rồi đoàng đoàng tiếng sét. Mưa! Mưa như trút nước làm cả phố chợ nhạt nhòa một màu trắng xóa.
– Mưa! Mưa rồi! – Trung Kiên run rẩy nói – Sao giữa đông trời lại đổ mưa và sấm sét? Có lẽ ông trời đang khóc thương chúng ta đấy phải không Hải Đăng?
Hải Đăng mím môi gật đầu. Dưới trời mưa tầm tã, hai kẻ ăn mày tội nghiệp ôm chặt lấy nhau, chở che cho nhau trong cái lạnh cắt da cắt thịt.
Sáng hôm sau nền trời quang đãng hẳn. Những ánh mặt trời hồng rực ấm áp buông xuống phố chợ làm người ta khoan khoái và dễ chịu. Bên một góc tường cũ kĩ, họ phát hiện ra thi thể hai người ăn xin đang ôm lấy nhau trong giá rét. ” Có lẽ chúng bị chết cóng từ đêm qua dưới trận mưa rào trái vụ.” Người nọ bàn tán với người kia như thế. Rồi họ tiến tới cố gỡ thân xác Hải Đăng và Trung Kiên ra khỏi nhau, nhưng có lẽ vì bị ướp trong giá lạnh thâu đêm nên thân xác Hải Đăng và Trung Kiên đã hoàn toàn đông cứng lại khiến họ không sao tách rời hai người ra được. Cuối cùng họ quyết định mang thi hài hai người chôn chung một huyệt dưới một bãi đất hoang.
Thoát khỏi vòng trần thế đắng cay và đầy đau khổ, linh hồn Trung Kiên và Hải Đăng muốn tìm xuống Địa Phủ để sớm được siêu sinh, đầu thai kiếp khác nhưng do oan tình quá nặng lại cộng thêm việc mắt mù, chân cụt nên hai cậu không thể nào tìm xuống Âm gian được. Đêm lại qua đêm, linh hồn hai cậu vẫn phải lang bạt, lê lết trên phố chợ xin ăn, cơ cực không khác gì khi còn sống. Chỉ có chút may mắn hơn là những hồn ma dưới Âm Phủ không hề cay nghiệt, vô tâm như lũ người trên dương thế. Thấy Trung Kiên và Hải Đăng xin ăn tội nghiệp là họ lại động lòng cho hai cậu chút hương hoa. Thấy quần áo hai cậu rách rưới là họ lại cho hai cậu một hai bộ quần áo giấy. Chính vì thế nên chẳng mấy khi Trung Kiên và Hải Đăng đói rét.
Một đêm, sau khi đã được những hồn ma tốt bụng cho đồ ăn và nước uống, theo sự chỉ đường của Trung kiên, Hải Đăng cõng Trung Kiên vào một ngôi miếu bên đường với ý định dựa vào nó để nghỉ ngơi lấy lại sức. Hai cậu đâu có thể nhớ được rằng ngôi miếu mà hai cậu đang trú ngụ lúc này chính là ngôi miếu thờ Nguyệt Lão, nơi mà mười năm về trước hai cậu đã ngủ lại đây, nơi làm phát sinh bi kịch khủng khiếp trong cuộc đời hai cậu.
Từ trên ban thờ, thấy hai hồn ma phiêu bạt, kẻ thì mù, người thì cụt đang dựa mình vào thành miếu thiêm thiếp ngủ, Nguyệt Lão hiện ra và bước lại gần. Hình ảnh ấy làm ông bần thần nhớ lại chuyện hai đứa trẻ đã ngủ trong miếu ông trong mười năm về trước. Mười năm rồi, có lẽ hai đứa trẻ ngày ấy nay cũng đã lớn khôn. Hy vọng rằng sức mạnh sợi tơ hồng của ông không đủ để đẩy chúng đến bi kịch trong đường tình ái. Ông đưa tay ra bấm độn để xem kết cục của hai cậu bé ngày ấy thế nào. Trời ơi! Thật khủng khiếp! Ông thật không dám tin vào kết quả bấm độn của mình nữa. Hai cậu bé ngày ấy chỉ vì sợi tơ hồng của ông mà tan cửa nát nhà, kẻ thì mù, người thì cụt, phải xin ăn nơi đầu đường xó chợ, đến chết vẫn không được siêu sinh. Ông nhìn Hải Đăng và Trung Kiên, lắc đầu đau đớn.
– Ông…Ông là ai? – Trung Kiên bất chợt tỉnh giấc nhìn Nguyệt Lão.
Nguyệt Lão từ từ ngồi xuống, nhẹ nhàng:
– Ta là Nguyệt Lão, là người chuyên xe duyên cho những đôi trai gái. Thành thật xin lỗi hai cậu, tất cả mọi tội lỗi đều là do ta. Nếu năm xưa ta kịp thời ngăn Thổ Công không cho hắn buộc sợi tơ hồng của ta vào chân hai cậu thì hai cậu đã không mến yêu nhau mà mắc phải bi kịch như ngày hôm nay.
– Thì ra là ông ư? – Trung Kiên bàng hoàng nhìn Nguyệt Lão – Thì ra ông đã để người khác lấy tơ hồng của mình buộc chân tôi với Hải Đăng lại, để chúng tôi phải chịu bi kịch khủng khiếp như ngày hôm nay. Tại sao ông lại làm thế? Tôi với Hải Đăng đều là nam nhi, ông không biết điều đó hay sao? Bây giờ hậu quả của chúng tôi như thế nào ông biết rồi đấy. Kẻ thì mù, người thì cụt, đến chết vẫn phải làm ma bơ vơ trên dương thế, mãi mãi không được siêu sinh. Tất cả mọi tội lỗi là do ông! Ông đã hại chết chúng tôi! Ông là Nguyệt Lão được người người mến yêu và nhờ cậy tại sao ông lại buộc quàng buộc xiên như thế? Hãy trả lại mạng sống cho chúng tôi! Hãy trả lại mạng sống cho chúng tôi!
Không kìm nén nổi cơn u uất, Trung Kiên đưa hai tay tún lấy ngực áo Nguyệt Lão giậu mạnh.
– Bình tĩnh lại đi chàng trai trẻ! – Nguyệt Lão buồn đau nói – Ta biết tất cả mọi tội lỗi đều do ta. Là ta đã hại hai cậu. Nhìn hai cậu khốn khổ thế này lòng ta cũng vô cùng đau đớn. Ta không có phép cải tử hoàn sinh để trả lại mạng sống cho hai cậu nhưng ta có thể hòa chung linh hồn hai cậu làm một. Cậu sẽ đứng trên đôi chân của Hải Đăng còn Hải Đăng sẽ nhìn đường bằng đôi mắt của cậu. Khi hai cậu hòa linh hồn làm một rồi thì hai cậu sẽ dễ dàng xuống được Âm Phủ để đầu thai chuyển kiếp. Ta biết ta làm như vậy chẳng thấm thía gì so với sai lầm mà ta gây ra cho hai cậu nhưng ta chỉ có thể giúp hai cậu được như vậy thôi.
Nghe Nguyệt Lão nói vậy, Trung Kiên biết Nguyệt Lão cũng không có chủ ý làm hại cậu với Hải Đăng. Cậu đau đớn buông tay ra khỏi áo Nguyệt Lão. Nguyệt Lão đứng dậy, chắp tay ra trước ngực, nhắm mắt lẩm nhẩm đọc thần chú. Tức thì ngay sau đó, linh hồn Trung Kiên vớI Hải Đăng hợp lại làm một.
– Hai cậu hãy đi khỏi đây đi – Nguyệt Lão nói – Hãy tìm xuống Âm Phủ rồi đầu thai kiếp khác.
Hải Đăng Trung Kiên không nói gì, cậu nhìn Nguyệt Lão một hồi rồi lặng lẽ bước ra ngoài ngôi miếu.
Anonymous says
Truyện rất hay.